Skip to content

Thần Khúc – Chương 195

KẾT CỤC (TRUNG)

Quân Chấp nhận ra đây là phản ứng phản phệ, chợt nhớ Khúc Duyệt ra ngoài chưa về, chàng đoán hẳn Khúc Duyệt đã xảy ra chuyện.

Khúc Xuân Thu im lặng hồi lâu, bàn tay gác trên bàn cờ nắm chặt, đốt ngón tay siết đến trắng bệch, hơi run lên.

Biết ông có thể cảm ứng được Khúc Duyệt sống hay chết, Quân Chấp cũng im lặng, chỉ chăm chú quan sát thần sắc của ông.

Dần dần sắc đỏ trong mắt Khúc Xuân Thu rút đi, ông nói: “Vẫn không sao.” Mang theo cảm giác may mắn sống sót sau tai họa và nỗi sợ hãi sâu sắc không khó để nhận ra.

Quân Chấp cũng thở phào, đây chứng tỏ Khúc Duyệt vẫn ổn, tính mạng vẫn được bảo vệ. Nhưng nếu cấm chế bảo vệ đã bị tác động thì chí ít cũng bị trọng thương, gặp phải hiểm cảnh không mấy lạc quan.

Khúc Xuân Thu lập tức mở Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay mình, đây là hạt châu con ông lấy từ chỗ Khúc Minh trước khi đi vào ma chủng. Các hạt châu con Nhất Tuyến Khiên không thể liên lạc với nhau, Khúc Xuân Thu chỉ có thể gọi Khúc Tống.

Dù Khúc Tống đang làm gì ở Bộ, khi nhận được tín hiệu của phụ thân liền lập tức đáp lại.

Không đợi Khúc Tống vấn an, Khúc Xuân Thu hỏi ngay: “A Duyệt là xảy ra chuyện gì?”

Khúc Tống nhận ra giọng phụ thân hơi run, hắn cũng trở nên khẩn trương: “Không phải Tiểu Muội ở cùng cha sao?”

Khúc Xuân Thu: “Chạng vạng ngày hôm qua nó đã về Thiên La Tháp.”

Khúc Tống không rõ: “Phụ thân chờ một lát.” Sau khi xác minh Khúc Tống quay lại nói, “Tiểu Muội quả thật đã về đây nhưng lập tức đi Thập Cửu Châu từ Cục Kỹ thuật.”

Khúc Xuân Thu: “Con liên lạc với nó đi.”

Chờ một lát, Khúc Tống: “Không có phản hồi ạ.”

Giọng Khúc Tống cũng bắt đầu run run khi đoán được cấm chế bảo vệ Khúc Duyệt đã bị phá vỡ, mà cấm chế này lại được đặt trên đường sinh mệnh. Hắn cũng không dám tiếp tục thúc giục gọi Nhất Tuyến Khiên nữa vì lo sẽ tăng thêm sức ép cho Khúc Duyệt.

Khúc Xuân Thu: “Xác định vị trí của nó rồi lập tức báo cho ta biết.”

Nhất Tuyến Khiên có thể làm được việc này.

Khúc Tống vội vàng đồng ý: “Vâng, phụ thân!”

Khúc Xuân Thu ngắt Nhất Tuyến Khiên, đứng lên nói: “Quân tiền bối, e rằng phải phiền ngài đưa ta ra ngoài.”

“Được.” Quân Chấp cũng đứng dậy, chàng định nói muốn cùng đi xem có thể giúp được gì không nhưng ngẫm lại bản thân mình xui tận mạng, không chừng chẳng giúp được gì mà còn thêm phiền.

Quân Chấp do dự mãi nhưng rồi chỉ đưa Khúc Xuân Thu ra khỏi ma chủng, sau đó quay về lo lắng sốt ruột chờ đợi tin tức.

— —

“Lục Nương!”

“Mặt Trăng Nhỏ!”

Cửu Hoang và Huyễn Ba đều kinh hoảng.

Phong Hòe thu kiếm, nhàn nhạt nói: “Được rồi!”

Nói xong nháy mắt hóa thành một làn sương cuốn Thiên Tà cùng biến mất.

Khúc Duyệt dựa vào vai Cửu Hoang, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên cánh tay hắn đang vòng qua đỡ lấy eo nàng.

Cửu Hoang muốn bế ngang nàng lên nhưng lại sợ thay đổi tư thế sẽ ảnh hưởng đến thần hồn đang dao động của nàng. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch và hơi thở suy yếu của nàng, vừa đau lòng lại khẩn trương, cơ bắp khắp người căng ra như tảng đá.

Dù lo lắng quá đỗi nhưng hắn ép mình bình tĩnh thả lỏng. Một tay vẫn cẩn thận đỡ nàng, tay kia lấy ra chiếc khăn sạch tinh tươm, giúp nàng lau máu bên miệng.

Khúc Duyệt nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, thân thể dần bình phục, nàng ngẩng đầu nhìn Cửu Hoang hai mắt hồng hồng, gắng sức xua tay: “Ta không sao đâu, dù Phong Hòe có thù với cha mẹ ta nhưng vẫn có phong độ của bậc trưởng bối. Ông ấy hạ thủ nhanh chuẩn, không giày vò ta.”

Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay rung động, nàng không đáp lại, được mấy lần thì im lìm.

Cửu Hoang gật đầu: “Như vậy hẳn đã đủ rồi đúng không? Bây giờ chắc cha nàng đã lo lắng đến phát điên.”

“Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.” Khúc Duyệt lấy Tiểu Lưu Ly Tráo đã tách rời nàng ra khỏi ý thức hải, nhét vào vòng trữ vật, “Rau Hẹ, đi thôi. Đưa ta đến biển Mạn Đà, chỗ trước kia phụ thân ta bế quan ấy.”

Vô Tướng Giới nằm ở nơi giao nhau giữa Thiên Nhân Cảnh và Phàm Nhân Cảnh, mà cửa lớn đi vào Thiên Nhân Cảnh nằm gần biển Mạn Đà.

“Ngươi đỡ nàng một chút.” Cửu Hoang giao Khúc Duyệt cho Huyễn Ba, rồi thi pháp lấy cánh quan tài ra, mở nắp, sau đó cẩn thận ôm Khúc Duyệt đặt vào trong.

Khúc Duyệt ngồi bên trong vẫy tay với Huyễn Ba: “Đi thôi.”

Huyễn Ba bối rối co người bay vào trong khuyên tai của nàng.

Nắp quan tài đóng lại, quan tài lật qua dựng thẳng, Cửu Hoang chần chừ một chút rồi đeo lên lưng, tựa một luồng ánh sáng, biến mất không thấy đâu.

— —  

Cửu Hoang bay thẳng đến biển Mạn Đà, giữa tiếng sóng biển, hắn cảm nhận được một đạo thần thức đang đánh giá mình. Hắn dừng lại, tập trung tinh thần, đưa thần thức đánh qua.

Từ xa nhìn thấy một nữ tử trùm áo choàng đen đang lơ lửng giữa không trung, một chiếc khăn lụa trắng buộc hai bên búi tóc vòng qua che khuất hơn nửa gương mặt, nhưng người quen thuộc chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra đôi mắt lạnh lùng kia thuộc về Hàn Lộ.

“Lục Nương, là mẹ nàng.”

“Mau qua đó!”

Cửu Hoang vội vàng chuyển hướng, bay đến trước mặt Hàn Lộ: “Bá mẫu!”

Cửu Hoang cực kỳ sợ hãi Khúc Xuân Thu ôn nhu hiền lành thích cười nhưng lại không sợ Hàn Lộ lạnh lùng khó gần.

“Mẹ!” Khúc Duyệt được Cửu Hoang ôm ra khỏi quan tài.

Hàn Lộ đã biết nàng phải chịu khổ, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, cữ ngỡ bản thân sẽ không xúc động, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Khúc Duyệt, chỉ mới không gặp một ngày thôi mà đã như sinh bệnh nhiều năm, mặt vàng như nến, hốc mắt trũng sâu. Lòng Hàn Lộ xót xa, muốn vươn tay xoa gương mặt nhỏ của Khúc Duyệt.

Nhưng trước mặt người khác, Hàn Lộ không làm bất kỳ động tác nào, chỉ nói: “Con chịu khổ rồi.”

Khúc Duyệt lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không ngại.

Hàn Lộ cẩn thận kiểm tra toàn bộ nàng một lượt, xác định nàng không có nguy hiểm gì mới nhìn cổ tay nàng: “Thế nào rồi?”

Khúc Duyệt nói: “Nhị Ca liên lạc với con trước, bây giờ hẳn là đang xác định vị trí của con, phỏng chừng cha cũng đã lên đường.”

“Ừ.” Hàn Lộ như suy tư, phất tay áo phóng ra một luồng ánh sáng, dường như là tín hiệu triệu hoán.

Chỉ chốc lát sau, hai thiên nhân một nam một nữ vỗ cánh bay từ xa đến, thỉnh an: “Hộ Pháp đại nhân!”

Cửu Hoang nhíu mày, hắn nhớ hai người này là thân tín của sư phụ, xem ra sư phụ có nhiệm vụ giao cho hắn.

Cửu Hoang có dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Khúc Duyệt nói: “Rau Hẹ, chúng ta mỗi người một việc, chàng đi theo bọn họ, sư phụ chàng có việc giao phó cho chàng.”

“Ta…” Cửu Hoang không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết vô cùng hung hiểm, hắn chẳng muốn rời khỏi nàng một chút nào.

“Có mẹ ta ở đây, chàng còn lo lắng sao?” Khúc Duyệt đuổi hắn đi.

Quả thực rất lo, Cửu Hoang cảm thấy Hàn Lộ và cha Diệp Thừa Tích là cùng một loại người, trong lòng chứa quá nhiều thứ. Không giữ được sư phụ hắn liền chấp nhận liên hôn gia tộc. Từ lúc hắn sinh ra, ông luôn có nhiều chuyện quan trọng hơn hắn, không thể không rời đi. Bỏ lỡ người yêu, con trai cũng ném, chỉ thắng được cái danh đệ nhất cao thủ Thập Cửu Châu.

Bấm để đọc

Cửu Hoang có thể yên tâm giao Lục Nương cho Khúc Xuân Thu, cho Khúc Đường, thậm chí Khúc Tống, nhưng hắn không yên tâm giao cho vị Đại Tư Tế tương lai của tộc thiên nhân này.

Hắn tin Hàn Lộ chắc chắn lo lắng cho an toàn của Lục Nương, nhưng đó nhất định là loại lo lắng sau khi cân nhắc đủ đường.

Hắn không thích.

Nhưng hắn hiểu hắn không thể nói ra suy nghĩ này, bởi vì Lục Nương cho rằng điều đó chẳng có gì sai, dù sao nàng cũng thích anh hùng cái thế.

“Được.” Cửu Hoang đồng ý.

Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng thấy được Cửu Hoang rất căng thẳng, suốt cả chặng đường không nói lời nào, càng như vậy hắn càng không thể ở lại.

Khúc Duyệt tháo khuyên tai Huyễn Ba đang cư trú xuống, đưa qua: “Chàng đưa tiền bối Huyễn Ba đi cùng đi.”

Huyễn Ba lúc này chỉ là một hình thù phát sáng dựa vào mép khuyên tai, nhận ra có gì đó không ổn, hắn cũng khẩn trương lên: “Mặt Trăng Nhỏ, rốt cuộc các ngươi định làm gì vậy?”

“Hiện giờ vẫn chưa chắc chắn, hai người cứ đi trước đi, nếu mọi việc suôn sẻ, Tuyết tiền bối sẽ thông báo với các người.” Khúc Duyệt cố nén sự khó chịu trong người, nháy mắt với Huyễn Ba, “Huyễn Ba tiền bối, việc lần này đúng như khi xưa ta đã đề nghị với ngài đấy, là cơ hội hiếm có cho ngài ra tay.”

Huyễn Ba mờ mịt: “Hả?”

Khúc Duyệt đưa qua ánh mắt “ngài hiểu mà”: “Nếu chuyện này thành công, ta bảo đảm, đủ để ngài khoe cả đời.”

Huyễn Ba nghe vậy, vừa tò mò vừa chờ mong: “Vậy còn chờ gì nữa? Rau Hẹ, đừng đứng ngốc ở đó, chúng ta mau đi đi!”

Cửu Hoang giắt khuyên tai trên thắt lưng, lưu luyến không rời nhìn Khúc Duyệt mãi.

Hàn Lộ chăm chú quan sát ánh mắt Cửu Hoang nhìn Khúc Duyệt, nói thêm: “Ngươi cũng có thưởng, nếu thành công, dù ngươi không có sính lễ, ta cũng sẽ ấn đầu Khúc Xuân Thu bắt ông ấy gật đầu cho hôn lễ này.”

Bấm để đọc

Cửu Hoang dời ánh mắt nhìn sang Hàn Lộ, chừng như muốn nói con nguyện ý cả đời này không cưới nàng để đổi lấy sự bình yên cho nàng.

Cái nhìn này khiến Hàn Lộ hơi cảm động, nhìn Cửu Hoang lưu luyến theo hai người Thiên Công rời đi, bà không khỏi thầm ngẫm lại bản thân mình.

Bà thật thất bại khi làm một người mẹ.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Khi bóng dáng Cửu Hoang không còn nữa, Khúc Duyệt xoay mặt, bắt gặp ánh mắt ảm đạm, hình như có lẫn chút thương cảm của Hàn Lộ, nàng quan tâm dò hỏi.

“Con gái!” Giờ chỉ còn lại hai mẹ con, Hàn Lộ giang tay ôm Khúc Duyệt, do dự mấy lần mới nói: “Tại ta vô dụng.”

Một câu nói mơ hồ, Khúc Duyệt suy đoán một hồi, đại khái hiểu được mẹ mình đang ám chỉ điều gì, nàng nói: “Mẹ, hi sinh một chút mà thắng được hai ba, đây là rất lời rồi.”

Khúc Duyệt thực chẳng quan tâm mình phải chịu đựng những gì, chỉ cần mẫu thân không vứt phụ thân ra sau đầu, dù bà vừa cứu phụ thân vừa lo một số chuyện khác nữa nhưng nàng hoàn toàn có thể chấp nhận được và gắng sức giúp đỡ.

Thậm chí nàng còn cảm thấy mẫu thân rất giỏi, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã đánh trúng chỗ hiểm. So với mẫu thân, nàng vẫn còn rất hấp tấp.

— —

Cửu Hoang bay theo hai người Thiên Công suốt một chặng đường dài. Không biết qua bao lâu, tựa như đã bay đến tận cùng thế giới, xuyên qua một tầng kết giới và tiến vào một không gian tối tăm.

Huyễn Ba bên trong khuyên tai ló đầu ra khỏi nước, không cảm được bất kỳ luồng khí tức nào, không gian dường như tĩnh lặng, chỉ thấy vô cùng giá rét.

Hắn tò mò hỏi: “Đây là đâu?”

Cửu Hoang: “Là bên ngoài thế giới.”

Khi trước Tuyết Lí Hồng chính từ nơi này đưa hắn đi vào Thiên Nhân Cảnh.

Huyễn Ba không hiểu: “Bên ngoài thế giới?”

Một người Thiên Công dẫn đường phía trước lên tiếng: “Còn gọi là Đại Hư Không.”

Huyễn Ba càng không hiểu: “Rau Hẹ?”

Bấm để đọc

Cửu Hoang: “Chính là một vùng thổ nhưỡng màu mỡ, các thế giới hiện có đều được dưỡng “chín” tại đây. Không gian được tạo ra cho thế giới ma chủng sau này cũng phải đưa đến đây để dưỡng.”

Một canh giờ sau, hai người Thiên Công phía trước ngừng lại: “Đã tới rồi.”

Huyễn Ba nhìn qua, thấy một chùm ánh sáng đỏ giữa bóng tối mênh mông. Đến gần hơn một chút, nó trông giống như một mặt trăng máu. Gần hơn nữa, nó là một quả cầu đỏ như máu.

Chừng đến trước mặt rồi, Huyễn Ba giật mình vì quả cầu lớn đến mức bất ngờ: “Đây là bản phóng đại của ma chủng sao?”

“Đây là Thiên Nhân Cảnh.” Thấy hai người Thiên Công dừng lại, không định đi vào, Cửu Hoang hỏi, “Rốt cuộc muốn bọn ta làm gì?”

Người nữ Thiên Công lấy một khối gỗ ra đưa cho hắn: “Thiếu gia, thiếu chủ đưa cho ngài.”

Cửu Hoang cầm lấy, khúc gỗ từ từ tỏa sáng: “Sư phụ?”

—- “Tới rồi hả?”

Cửu Hoang nói: “Cần con làm gì?”

Hắn muốn làm thật mau rồi quay trở lại bên cạnh Lục Nương.

—- “Ngươi đi tìm nơi ta đã đánh dấu!”

Cửu Hoang dùng cánh quan tài bay thật lâu mới nhìn thấy nơi Tuyết Lí Hồng nói đã đánh dấu, có một dấu “x”.

Cửu Hoang khó hiểu: “Kế tiếp thế nào?”

—- “Chỗ này là vị trí của Thần Đô, chính xác hơn là khu vực yếu nhất của Thần Đô. Ngươi lấy đây làm điểm tựa, đục thủng một lỗ trên vách Thiên Nhân Cảnh cho ta.”

Cửu Hoang sửng sốt một hồi, chợt kinh hãi: “Đục thủng một lỗ? Sư phụ nói đùa?”

Đây chính là thế giới do toàn tộc Thiên Công dồn hết sức lực tạo ra từ trước thời thượng cổ.

Vì thế giới ma chủng, Cửu Hoang đã nghiên cứu rất kỹ, tuyệt đối không thể thiết lập bất cứ gì thông nhau giữa trong và ngoài thế giới, càng kỳ dị hơn là sư phụ bắt hắn đục thủng một lỗ.

Đục lỗ trên đầu hắn còn đơn giản hơn.

—- “Thằng ranh con này, ngươi chưa làm thì sao biết không làm được chứ hả? Nếu chỉ thế này còn không làm được, ta nghĩ ngươi cũng chẳng thể tạo ra thế giới mới gì được đâu. Hồi trước ngươi nói hùng hồn lắm mà, chỉ là nổ cho sướng miệng thôi đúng không?”

Cửu Hoang nghiêm túc suy ngẫm một lát, bướng bỉnh hỏi: “Vậy sư phụ cho con biết đục một lỗ rốt cuộc để làm gì?”

—- “Bảo ngươi làm thì làm đi, bớt nói nhảm.”

“Không được, con phải biết sau khi đục lỗ sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho Thần Đô. Bởi vì theo như con tính, rất có thể sẽ dẫn đến đại địa chấn, cột chống trời sụp đổ…”  

—- “Không sai, thứ chúng ta muốn chính là hiệu ứng này, không chỉ như thế, sau khi đục lỗ, liền bảo Huyễn Ba ném cái khuyên tai mà hắn đang ở vào, rồi đập nát vật chứa đó, giải thoát biển bên trong ra.”

Huyễn Ba có thể nghe được Tuyết Lí Hồng nói chuyện, không nén được kinh ngạc: “Vì sao?”

Cửu Hoang nghe thấy vậy càng không muốn làm: “Không được, đó là chuyện xấu.”

—- “Chuyện xấu? Ngươi quên Hàn Lộ cô cô vẫn luôn nhấn mạnh rằng xúc phạm thần linh sẽ bị Thần Phạt sao? Thần có phạt thật hay không chúng ta không biết, nhưng chúng ta có thể tạo ra “Thần Phạt”, hiểu chưa? Một trận “Thần Phạt” này sẽ dọa cho cả đám người Thiên Võ đó không dám xằng bậy nữa, sẽ có tác dụng răn đe bọn họ.”

Nghe rất có lý, Cửu Hoang nói: “Nhưng vậy cũng không được, sẽ chết người.”

Trời sụp đất lở, nước ngập cả Thần Đô, đây không phải việc làm của anh hùng.

—- “Ngươi tưởng đây là nhân gian à?” Tuyết Lí Hồng cạn lời, “Bên trong Thần Đô có ai là người bình thường không hả? Một lu nước biển này cùng lắm là làm ngập đến đầu gối, chẳng tạo ra thương vong gì hết. Chẳng qua mấy chuyện dời sông lấp biển, Thiên Trì lật úp này phải nhờ vào hải yêu Huyễn Ba, chỉ hắn mới có thể làm được.”

“Ồ!” Huyễn Ba kích động, thảo nào Mặt Trăng Nhỏ nói làm xong chuyện này hắn có thể khoe khoang cả đời, hắn thật muốn sắm vai “Thần”, “Rau Hẹ! Ngươi còn chần chừ gì nữa, mau đục lỗ đi!”

Cửu Hoang: “Sư phụ, người chắc chắn sẽ không chết người?”

—- “Chắc chắn, tộc Thiên Công và Thiên Linh bọn ta đều đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cửu Hoang đồng ý: “Vậy được.”

—- “Ngươi phải làm được trong vòng một ngày.”

Cửu Hoang giật mình: “Một ngày?”

—- “Chính là vào đúng ngày hôn lễ.”

Cửu Hoang căng da đầu: “Dạ.”

Hắn bay vòng quanh quả cầu và thực sự không biết xuống tay thế nào: “Sư phụ, cái này khó thực sự.”

—- “Đương nhiên ta biết khó rồi, ta đã nghiên cứu một tháng trời cũng không ra, cho nên chỉ đành trông cậy vào ngươi.”

Cửu Hoang: “Vậy đáng lẽ sư phụ phải nói trước với con, cho con một tháng chuẩn bị.”

—- “Không được, người bị ép vào đường cùng sẽ bức phá. Chúng ta bây giờ muốn ép Khúc Xuân Thu chó cùng rứt giậu, ta cảm thấy ta cũng có thể ép ngươi chó cùng rứt giậu.”

Cửu Hoang: “Sư phụ, sao giống nhau được?”

—- “Aiz, cùng một đạo lý cả, ranh con ngươi đừng dong dài nữa, mau lên, mau lên!”

Cửu Hoang rầu rĩ nghiên cứu một lát, lại hỏi: “Sư phụ, Tông Quyền đâu rồi không thấy? Sư phụ đã làm gì hắn?”

“Ngươi lo lắng cho hắn làm gì?” Tuyết Lí Hồng hỏi xong liền hiểu ra, Cửu Hoang sợ Tông Quyền chết sẽ mất một phần sinh lễ, “Yên tâm đi, không sao, còn rất tốt nữa.”

Bấm để đọc

Nói xong nàng liếc mắt nhìn Tông Quyền, từ sự kháng cự và thống khổ ban đầu giờ đã chuyển thành vẻ hưởng thụ thích thú.

Aiz, nam nhân!

— —

Hàn Lộ đang nói chuyện với Khúc Duyệt.

“Tiện nhân!” Giọng Phong Hòe thình lình giáng xuống.

Hàn Lộ nhìn sang hướng phát ra tiếng nói.

Phong Hòe hiện ra cách đó mười trượng: “Nhiều năm không gặp! Lúc gặp ngươi năm đó, ngươi vẫn còn là tiểu thiên nữ vô danh, thế mà giờ đã là dưới một người trên vạn người.”

Hàn Lộ im lặng.

Khóe miệng Phong Hòe nhếch lên: “Nhưng sở dĩ ngươi vào được Thần Điện chính là vì đạp lên thi thể của ta!”

Hàn Lộ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nghiên cứu gieo hồn thuật tàn hại phàm nhân, tội đáng trừng phạt.”

Phong Hòe cười lạnh nói: “Suốt ngày há mồm ngậm miệng thiên nhân với phàm nhân! Ngươi nói thiên nhân có trách nhiệm bảo vệ phàm nhân, giữ gìn trật tự Tam Thiên Thế Giới, vậy thì phàm nhân cống hiến chút đỉnh cho thiên nhân có làm sao? Chúng ta triều bái cung phụng chư thần cũng dâng lên cống phẩm heo dê bò các thứ, phàm nhân dâng lên một chút cống phẩm cầu sự bảo vệ của chúng ta, có gì không bình thường?”

“Ông phân tích lợi và hại với ta có ích gì? Có thể thay đổi được gì?” Sắc mặt Hàn Lộ hiện rõ sự mất kiên nhẫn, “Là Khúc Xuân Thu bắt được ông, chút nữa hắn tới hai người tự giải quyết với nhau. Ngưng Sương không giải thích rõ ràng cho ông biết chúng ta hợp tác thế nào sao?”

Nhắc tới Ngưng Sương, sắc mặt Phong Hòe khẽ đổi, ngậm miệng.

Một lát sau.

Phong Hòe chừng như cảm nhận được: “Có thể bắt đầu rồi.”

Nói xong hóa thành một cơn lốc thổi quét tới.

Cuồng phong kích hoạt năng lượng trời đất, vùng biển bên dưới bỗng chốc nổi lên sóng dữ.

Hàn Lộ vung tay áo, thiết lập một chiếc lồng bảo vệ rồi đẩy Khúc Duyệt vào, đôi tay kết ấn, một thanh trường kiếm toàn thân trắng bạc hiện ra trong lòng bàn tay.

Cổ tay chuyển động, mũi kiếm hất lên, cùng với đó là một làn sóng cực lớn được nhấc lên, tạo thành một bức tường nước chắn trước người.

Tay chuyển lần nữa, một làn sóng khác hóa thành rồng nước lao đến tấn công Phong Hòe.

Khúc Duyệt tránh một bên, nuốt vào một lọ thần dược dưỡng khí Hàn Lộ đưa cho, kích hoạt Nhất Tuyến Khiên.

Đây có lẽ là phản hồi nhanh nhất từ trước đến giờ của Khúc Tống: “Tiểu Muội?”

Khúc Duyệt sửng sốt khi nghe được giọng run rẩy và gấp gáp của Khúc Tống.  

Khúc Tống không nghe tiếng nàng đáp lại, chỉ nghe được âm thanh của cuồng phong, càng thêm sốt ruột: “Muội sao rồi? Rốt cuộc muội bị sao, vì sao lại đến Vô Tướng Giới?”

Khúc Duyệt có hơi đắc ý, giả vờ yếu ớt gọi: “Nhị Ca, muội… muội…”

Khúc Tống: “Muội cố gắng lên, ta đã xác định được vị trí của muội rồi, phụ thân đang đuổi đến nơi đó.”

Bấm để đọc

Nếu không phải đang rất gấp, Khúc Duyệt thật muốn đùa một chút, vờ như thật sự hơi yếu sức tàn, dụ dỗ huynh ấy nói gì đó ngọt ngào với mình. Để dành khi sau này huynh ấy mặt xấu miệng ác lại mang ra khiến huynh ấy nghẹn chết.

Đáng tiếc đang không rảnh.

“Huynh mau gọi Nhất Tuyến Khiên của cha đi!” Khúc Duyệt thúc giục.

“Được.” Khúc Tống lập tức làm theo.

—- “A Duyệt có trả lời chưa?”

“Cha!” Không đợi Khúc Tống nói chuyện, Khúc Duyệt gọi trước, giọng mũi đặc sệt.

—- “Là ai?”

Bình thường khi Khúc Duyệt nghẹn ngào, phụ thân sẽ an ủi nàng trước hết, nhưng hiện giờ giọng ông lại cực lạnh lùng, có thể nhận ra ông cố hết sức kìm nén sự tức giận.

—- “Là Phong Hòe đúng không?”

Không giết chết Khúc Duyệt mà chỉ phá vỡ cấm chế bảo vệ ông đã hạ, giải phong ấn thiên nhân khiếu của nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, trong đám kẻ địch đông đảo của mình chỉ Phong Hòe là phù hợp nhất.

Ngoài lo lắng cho con gái, Khúc Xuân Thu còn lo một việc khác.

Trước giờ Phong Hòe chưa từng xuống tay với con gái mình, đúng lúc mình vượt kiếp thất bại, chỉ còn chưa tới hai mươi ngày sinh mệnh, đột nhiên Phong Hòe lại giải phong thiên nhân khiếu của con gái, e rằng mục đích không nhằm vào ông mà chính là Hàn Lộ.

Khúc Duyệt “dạ” một tiếng yếu ớt, ho khan rồi nói: “Nhưng mẹ đã đến cứu con, đang đánh nhau với Phong Hòe rồi.”

—- “Mẹ con hạ giới?”

“Dạ.”

Khúc Tống xen vào: “Xem ra Thiên Nhân Cảnh đang xảy ra nhiễu loạn.”

Khúc Duyệt sắp xếp từ ngữ: “Con nghe mẹ nói, tộc trưởng tộc Thiên Võ Hình Du kích động người Thiên Võ tạo phản, buộc mẹ phải gả đi…”

Nàng giải thích đơn giản hai câu.

Nói xong hồi lâu mà không nghe phụ thân đáp lại, như thể tín hiệu Nhất Tuyến Khiên bị gián đoạn.

Đột nhiên!

Bấm để đọc

Nàng cảm nhận được một áp lực đè lên đỉnh đầu, làm vỡ kết giới bảo vệ Hàn Lộ thiết lập cho nàng. Nàng bị lực nguồn lực mới đến này bao lấy như nhốt trong một chiếc lồng sắt.

Ngưng Sương từ trên trời hạ xuống, dừng bên cạnh nàng, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, lại gặp rồi.”

Một người nữa đáp xuống cùng nàng ta, là Hình Du.

Hình Du nhìn Phong Hòe đấu pháp cùng Hàn Lộ ở phía xa, rồi lại nhìn Khúc Duyệt đang bị Ngưng Sương bắt giữ. Thân thể Phong Hòe lấy của người khác nên Hình Du không thể nhận ra, y chỉ vào Khúc Duyệt nghi hoặc hỏi: “Tiểu thiên nữ này ở đâu ra? Sao ta chưa từng gặp qua? Hàn Lộ hạ giới để cứu nàng, lẽ nào là nhân tài thân cận?”

Tộc Thiên Võ đang ráo riết chuẩn bị đám cưới, Hình Du lại nhận được lời mời của Hàn Lộ, y một mình đi vào Thần Điện, đến bên ngoài tẩm điện của Hàn Lộ. Tiểu thị nữ canh gác báo lại Hàn Lộ đột nhiên không khỏe, đang nghỉ ngơi bên trong, bảo y về trước hoặc chờ đợi một lát.

Hình Du biết y đã khiến nàng mất mặt thế nên khi không có ai, nàng muốn trả thù để lấy lại chút tôn nghiêm đây mà. Nghĩ vậy y không đi mà đứng trong sân chờ. Nhớ đến Hàn Lộ vẫn luôn mang vẻ ngoài lạnh như băng lại làm ra hành động kiểu này, ngược lại hơi đáng yêu. Y càng cảm thấy lẽ ra mình không nên lo lắng quá nhiều, ngay khi Tông Quyền vừa mất tích liền dứt khoát ra tay, nàng có lẽ đã sớm thuộc về y.

Không ngờ đợi hơn một canh giờ vẫn không thấy Hàn Lộ xuất hiện, y hơi bực Đúng lúc đấy Ngưng Sương tìm tới, nói rằng Hàn Lộ không có trong điện mà có việc khẩn cấp, đã hạ giới cứu người.

Hình Du nhận ra trong giọng nói nàng ta có ẩn ý, lòng hoài nghi liền đi cùng.

Thấy Khúc Duyệt cúi đầu, dáng vẻ dường như rất sợ mình, y hỏi: “Ngươi đã từng gặp ta?”

Nhất Tuyến Khiên trên tay Khúc Duyệt vẫn còn kết nối, họ nhìn không thấy nhưng có thể nghe được động tĩnh bên này.

Khúc Tống hỏi: “Người kia là ai?”

Khúc Duyệt chưa trả lời.

—- “Tộc trưởng tộc Thiên Võ, Hình Du.” Khúc Xuân Thu đã đáp trước.

Khúc Duyệt thầm nghĩ trí nhớ phụ thân thật tốt, nàng nhớ phụ thân từng nói ông chưa bao giờ chính thức gặp Hình Du.

Lúc đó phụ thân vẫn còn bị Tùy thánh quân phong ấn bên trong huân xương treo ở Thần Điện để tinh lọc và mẫu thân vẫn còn là tiểu thị nữ làm việc ở đó.

Thiên Nữ đến một độ tuổi nhất định, dù xuất thân thế nào đều phải vào Thần Điện làm thị nữ phục vụ Thần một thời gian.

Bấm để đọc

Mà Hình Du là con trai của tộc trưởng, tuy chỉ là con vợ lẽ nhưng thỉnh thoảng vẫn phải vào thỉnh an Đại Tư Tế. Mẫu thân liền trốn sau một cây cột lén quan sát y. Mà nơi bà trốn vừa vặn cất giấu huân xương bên trên.

Ngay từ đầu phụ thân cho rằng mẫu thân lén nhìn trộm tình lang, nào ngờ một ngày, nàng nhìn xong lắc đầu: “Không xứng với ta.”

Bấy giờ phụ thân mới cảm thấy thú vị và chú ý đến hai người họ.

“Tiểu cô nương, nói cho hắn biết ngươi là ai!”

Ngưng Sương lên tiếng kéo Khúc Duyệt về thực tại. Khúc Duyệt không đáp, mím môi cúi đầu.

Hình Du càng hoài nghi lớn hơn, bất mãn nói: “Ngưng Sương, ngươi có thể ngừng ra vẻ bí ẩn được không?”

Ngưng Sương nhướng mày: “Nó là con gái do Hàn Lộ sinh ra vì tư thông với một phàm nhân.” Nói xong nàng ta làm như chợt nhận ra, “A, xem trí nhớ của ta này, hai ngày nữa ngươi cưới Hàn Lộ, nó cũng thành con gái của ngươi rồi.”

Ngương Sương vừa nói vừa vươn bàn tay có mang bao tay ấn lên vai Khúc Duyệt: “Còn không mau gọi cha? Vị này chính là tộc trưởng tộc Thiên Võ, so với người cha ruột kia của ngươi thì mạnh hơn nhiều đấy!”

Khí tràng phát ra từ người Hình Du khiến Khúc Duyệt không thở nổi, nàng thầm bội phục cái miệng của vị Ngưng Sương cô cô này.

“Ngươi đang nói nhảm gì đấy?” Hình Du siết chặt nắm tay, liếc nhìn Khúc Duyệt rồi lạnh lùng nói, “Ngưng Sương, ngươi biết rõ chính bởi do ta nên chức Đại Tư Tế này chắc chắn được truyền cho Hàn Lộ, cho nên ngươi mới nghĩ ra chiêu này? Nếu còn dám nói lung tung, có tin ta khiến ngươi chết tại Phàm Nhân Giới này không? Hiện giờ chẳng còn ai ngăn được ta nữa.”

Y u ám nhếch khóe môi, đáy mắt hiện lên sát khí.

Sắc mặt Ngưng Sương cũng biến đổi, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, vươn tay bóp cổ Khúc Duyệt: “Hàn Lộ! Nào, nói một câu nó là gì của ngươi, dám nói dối ta sẽ bóp nát xương cốt, tru diệt thần hồn của nó.”

Hàn Lộ chặn thế công của Phong Hòe, nửa thật nửa giả nói: “Đừng quên chúng ta đã giao ước, ân oán giữa chúng ta không liên quan đến con cái.”

Ngưng Sương hơi lỏng tay, liếc nhìn Hình Du: “Thế nào? Tin chưa?”

Trong lòng Hình Du giật mình cả kinh, rất lâu sau vẫn chưa hồi thần. Sắc mặt y càng lúc càng xanh, Khúc Duyệt có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ y như sắp bật ra ngoài.

Một giọt mồ hôi lạnh toát ra từ trán Khúc Duyệt, Nhất Tuyến Khiên không có âm thanh nào, Khúc Duyệt không biết rõ trạng thái hiện tại của phụ thân nên cũng không nói gì, chỉ rên rỉ đau đớn. Cơn đau là thật, không phải giả vờ.

“Chậc, chậc! Hình tộc trưởng!” Ngưng Sương tiếp tục thêm mắm dặm muối, “Ngươi biết không, năm đó Hàn Lộ không muốn gả cho ngươi, chẳng phải vì ngươi nạp thiếp đâu! Nàng ta chỉ tìm lý do thoái thác mà thôi, nàng ta đã sớm ở cùng với phàm nhân kia rồi, đã sinh luôn hài tử, thế nên mới đành phải tranh cử chức Hộ Pháp Thần Điện để giải trừ hôn ước với ngươi.”

Sự thật đương nhiên không phải vậy, chỉ chọc giận Hình Du mà thôi.

Khúc Duyệt bị một cỗ lực lượng đáng sợ bao trùm cả người, nếu không nhờ Ngưng Sương bóp chặt cổ, nàng không cách nào đứng vững nổi dưới áp lực này. Mẫu thân nói Hình Du này cực kỳ hẹp hòi, cho dù không thích bà, y cũng sẽ nổi điên khi nghe thấy lý do thoái hôn Ngưng Sương vừa nói.

“Đã nói trước rồi mà, khinh nhờn thần linh sẽ gặp Thần Phạt.” Ngưng Sương tươi cười sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác, mỗi lời nói ra sắc tựa dao, “Ngươi xem, đây là trừng phạt của Thần dành cho ngươi, còn muốn cưới nàng ta sao? Nhưng nếu bảo rằng không cưới, ngươi giải thích thế nào với người trong tộc mình đây?”

Từng bước ép sát: “Hình tộc trưởng à, dù là trước kia hay bây giờ, ngươi đều bị dâm phụ này chơi đùa trong lòng bàn tay, chỉ bằng vào ngươi mà muốn thống lĩnh cả bốn tộc ư? Ha, vì sao Thần muốn Thiên Nữ chúng ta chủ quản tất cả, trong lòng ngươi lẽ nào còn chưa hiểu? Giao tương lai của cả tộc thiên nhân vào tay ngươi sao? Ngươi còn mặt mũi để gánh vác không?”

Nàng ta chưa nói xong, một chưởng của Hình Du đã đánh úp tới: “Câm miệng!”

 Ngưng Sương đã sớm phòng bị, bóp chặt cổ Khúc Duyệt di hình né tránh: “Ngươi bực bội đúng không? Nhưng đánh ta làm gì? Thực xin lỗi, người khiến ngươi vứt hết mặt mũi đâu phải là ta! Nếu như ta là ngươi, sẽ lập tức đem nàng ta nghiền thành tro bụi, à không, giết nàng ta thì quá dễ dàng cho nàng ta rồi.” Ngưng Sương buông Khúc Duyệt ra, đẩy về phía trước, “Nàng ta thương đứa con gái này nhất, tra tấn nó, nàng ta mới biết đau.”

“Tiện nhân!” Hình Du nhìn chăm chăm vào Hàn Lộ ở phía xa, phong thái vẫn luôn duy trì đã mất sạch, sát khí lan tràn trong mắt.

Tim của Khúc Duyệt muốn vọt tới cổ họng.

Nàng nghe thấy giọng Khúc Tống: “Cha đã ngắt Nhất Tuyến Khiên rồi!” 

— —

Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương nữa thôi a.

Editor muốn nói: Một chương nữa thôi là hoàn chính văn nhưng mà chương này dài ôi thôi


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
6 months ago

Mong là kết HE 😄, thank dịch giả 🩷🩷🩷

You cannot copy content of this page

1
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x