Skip to content

Thần Khúc – Chương 196 – Hoàn chính văn

KẾT CỤC (HẠ)

“Nhị Ca, huynh đừng lo, không sao đâu.” Nghe nói phụ thân đã ngắt Nhất Tuyến Khiên, thần kinh căng thẳng của Khúc Duyệt thoáng thả lỏng, “Muội cũng ngắt đây.”

Không đợi Khúc Tống đáp lại, nàng cắt đứt Nhất Tuyến Khiên. Thân thể suy yếu, tiếp tục mở Nhất Tuyến Khiên sẽ tiêu hao linh lực của nàng, dù sao nàng đã đạt được mục đích.

Nàng không giải thích nhưng thay đổi ngữ khí nói chuyện, Khúc Tống thông minh, hẳn có thể mơ hồ đoán được cục diện.

Hiện giờ Khúc Duyệt giả vờ bản thân đang khủng hoảng đến chân mềm nhũn, bất động không thể trốn, sợ hãi nhìn Hình Du. Thế nhưng dù bị Ngưng Sương cô cô kích động, Hình Du cũng không xuống tay với nàng.

Mẫu thân nói, Hình Du là một tên tiểu nhân biết giữ mặt mũi, nói tóm lại là ngụy quân tử. Cho nên khi Y chưa hoàn toàn mất hết lý trí thì sẽ không ra tay giết một tiểu cô nương như nàng.

Lúc này Hàn Lộ vận khí tức toàn thân, kéo nước biển bên dưới bay lên thành cột nước khổng lồ với nhiều luồng nước đan vào nhau. Bà lật tay đâm thẳng trường kiếm màu bạc vào cột nước. Sương trắng cuồn cuộn tỏa ra từ thanh kiếm, trong nháy mắt đóng băng cả cột nước.

Ngay sau đó Hàn Lộ rút kiếm, “ầm”, cột băng vỡ tan hóa thành vô vàn mũi băng sắc nhọn ồ ạt bay về phía Khúc Duyệt. Chúng vờn quanh người nàng, mũi nhọn hướng ra ngoài tạo thành hình một con nhím khổng lồ. Mà Khúc Duyệt ở bên trong giống như “phần bụng mềm mại” được con nhím băng này che chở bảo vệ.

Hơi lạnh tỏa ra khiến Khúc Duyệt run rẩy tê cóng, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm động.

Mẹ nàng có tầm nhìn rộng, mỗi bước đi đều được bà cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy nhiên hành động này nằm ngoài kế hoạch, là ứng biến nhất thời. Mẹ đã dùng nửa phần tu vi để bảo đảm an toàn cho nàng.

Khúc Duyệt chưa từng nhíu mày khi phải chịu đựng những đau đớn trước đó, nhưng lúc này mũi nàng cay cay. Chẳng thể trách nàng dễ xúc động, bởi đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra, nàng cảm nhận được tình mẫu tử.

Nhưng bà làm vậy quá mạo hiểm, Khúc Duyệt không nén được lo lắng cho an toàn của bà.

“Ngưng Sương chỉ toàn bịa chuyện.” Sau khi ra tay bảo vệ Khúc Duyệt, sắc mặt Hàn Lộ càng tái hơn, xoay người nhìn Hình Du, “Năm đó ta không muốn gả cho ngươi, hoàn toàn vì ngươi là tên cặn bã, chẳng liên quan đến ai cả.”

Lời này tựa dầu đổ thêm vào lửa đang cháy.

Hàn Lộ lại bồi thêm một đao: “Hình Du, tự ngươi hiểu rõ mấy huynh trưởng của ngươi chết như thế nào. Ta cũng biết năm đó ngươi muốn giết ta nhưng không thành. Ngươi cho rằng ngươi xứng đáng để ta gả cho sao?”

“Tiện nhân! Xem ta có xé nát ngươi ra không!”

Bóng dáng Hình Du đứng trước Khúc Duyệt biến mất trong nháy mắt.

Khúc Duyệt đứng giữa đám mũi băng lo lắng đến siết chặt nắm tay. Cách đó không xa Ngưng Sương dường như cũng ngừng thở vì lo lắng cho Phong Hòe.  

Lúc này Hàn Lộ bị hai phía tấn công cùng lúc, một bên Phong Hòe, một bên là Hình Du phừng phừng lửa giận. Không có cách nào trốn tránh, Hàn Lộ bị Hình Du đánh một chưởng trúng vai.

Sức mạnh chiến đấu của Hình Du trong tộc Thiên Võ chỉ đứng sau Tông Quyền, có thể tưởng tượng uy lực của chưởng này ra sao. Tuy nhiên, y không thể đánh tiếp chưởng thứ hai, bởi y chỉ tập trung tấn công Hàn Lộ mà quên mất Phong Hòe cũng đang “giết” Hàn Lộ.

Vút—!

Kiếm Thiên Tà bay ra khỏi biển, dừng trong tay Phong Hòe.

Kiếm đâm tới Hàn Lộ, nhưng khi đến vị trí thích hợp chợt đột ngột chuyển hướng về phía Hình Du. 

Tuy Phong Hòe có thể sử dụng kiếm Thiên Tà nhưng lão không phải kiếm chủ cho nên không thể phóng ra thần uy của Thiên Tà giống Lục Thiên từng làm, chỉ có thể quấy nhiễu từ trường linh lực của thiên nhân, khiến họ giảm sức mạnh. Ngoài ra bản thân thanh kiếm chứa tà lực, dung hợp tốt với ma linh lực của Phong Hòe tạo thành sức mạnh không thể coi thường.

Một kiếm quá bất ngờ khiến Hình Du không kịp phòng bị, chân khí hộ thể bị đâm thủng, từng mảnh nhỏ hắc khí thông qua đó len lỏi thấm vào chân khí của y. 

Tinh!

Tinh! Tinh!

“Đây là thứ gì?” Hình Du lập tức cảm thấy thống khổ khi lực Thiên Ma xâm nhập, vẻ mặt kinh hãi, chẳng còn tâm trạng giết Hàn Lộ nữa.

Phong Hòe cười lạnh: “Thành!”

Không cho Hình Du cơ hội khống chế lực Thiên Ma, lão rút kiếm tiếp tục chém. Hình Du bị buộc tiếp chiêu, hai người bắt đầu đấu với nhau.

Ngưng Sương và Khúc Duyệt đứng quan sát đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Không ai có khả năng giết được Hình Du trừ Tông Quyền, hơn nữa giết y không phải mục đích chính, mà là ma hóa. Và đúng như Phong Hòe và Lục Thiên trước đây đã nghiên cứu thấy, người đánh mất lý trí cực dễ ma hóa.

Hàn Lộ mất hết một nửa sức lực để bảo vệ Khúc Duyệt nên rốt cuộc không chịu đựng nổi, tuy đã cắn răng cố nén nhưng máu vẫn trào ra giữa hai môi, nhuộm đỏ làn váy lụa trắng của bà.

“Mẹ!” Khúc Duyệt thấy trường kiếm trong tay Hàn Lộ biến mất, bà đang rơi xuống vùng biển bên dưới, nàng muốn chạy qua đỡ nhưng những mũi băng vẫn chặt chẽ bao lấy nàng.

Đúng lúc này một luồng ánh sát xẹt qua người nàng. Tốc độ nhanh đến mức không thể nhận ra nhưng nhĩ lực của Khúc Duyệt loáng thoáng nghe thấy tiếng huân trầm bổng. Là phụ thân tới.

Từ lúc ngắt Nhất Tuyến Khiên đến giờ chỉ mới qua nửa khắc. Phụ thân lại không có cánh thiên nhân, vậy mà có thể tới đây trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhất định là… đã đột phá cực hạn?

Ngay sau đó nàng nghe tiếng Ngưng Sương vang lên: “Chẳng phải cha ngươi thất bại trong mệnh kiếp ư? Sao có thể hợp đạo được rồi?”

Khúc Duyệt đã hoàn toàn an tâm.

Bên kia, Hàn Lộ vì trúng một chưởng, kinh mạch chấn động nên nhất thời mất hết sức lực. Sau khi dư âm chấn động trong cơ thể lắng xuống, đang định kìm lại thân thể rơi tự do thì chợt cảm nhận được khí tức của Khúc Xuân Thu. Hàn Lộ không kìm nữa, thả lỏng rơi vào ngực Khúc Xuân Thu.

“Thật tốt quá.” Hàn Lộ quan sát sắc mặt tái mét của ông.

Thành công đột phá rào cản Hợp Đạo rồi, tuy rằng quá mức “vội vàng đạt mục đích” dẫn đến ba thứ đan điền, thần hồn và ý thức hải bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng dưỡng thêm mấy trăm năm nữa sẽ không sao. Không chết là được.

Khúc Xuân Thu cúi đầu, đối mắt với bà, tức giận nói: “Nàng dùng thủ đoạn với ta không sao, diệt trừ tai họa cho Thiên Nhân Cảnh của nàng cũng được, nhưng không nên lôi kéo A Duyệt vào! Muốn bỏ con để bắt được sói ư? Trên đời này có mẫu thân nào nhẫn tâm như nàng?”

Ông vốn muốn chỉ trích gay gắt hơn, dùng từ khó nghe hơn nhưng thấy pháp trận mũi băng bao quanh bảo vệ Khúc Duyệt và làn váy nhuộm đỏ máu của bà, ông chỉ có thể hung hăng đến bậc này.

Hàn Lộ không kìm được nâng tay lên ôm cổ ông: “Chàng đoán được?”

Vô nghĩa, Khúc Xuân Thu chỉ cần kìm chế lo lắng, suy nghĩ trước sau một lúc liền hiểu ra ngay: “Ta và nàng là phu thê hơn một nghìn năm, lẽ nào không hiểu nổi nàng?”

Hàn Lộ: “Nếu đã rõ hết sự tình, sao chàng có thể thành công đột phá?”

Khúc Xuân Thu nghiến răng: “Nếu chỉ là việc bất ngờ ngoài ý muốn, ta tin tưởng vào bản lĩnh xử lý nguy hiểm của Hộ Pháp Thần Điện nàng, cũng tin khả năng chạy trốn của A Duyệt.”

Nhưng đây lại là bố cục được sắp đặt, một nửa “tiền cược” đều đặt trên người ông nên ông càng lo lắng hoảng sợ hơn. Cả hai mẹ con phải chịu đựng bao nhiêu nguy cơ chỉ vì mong ông kích phát tiềm năng trong nháy mắt, ông không dám có lỗi với phần tình cảm này.

“Áp lực” và “cảm động” cùng lúc kích thích khiến ông cuối cùng chiến thắng được nỗi bi quan từ xương tủy, đột phá cực hạn của bản thân.

“Thật tốt quá.” Hàn Lộ lập lại lần nữa.

Tựa như băng tuyết tan ra, bà cười rộ lên.

Nhưng sự tức giận trên mặt Khúc Xuân Thu chưa rút đi, ông siết chặt vòng tay ôm bà: “Không có lần sau, Hàn Lộ, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai dùng A Duyệt để mạo hiểm. Nàng không phải Thần, nàng không thể dự đoán được mọi chuyện.”

Hàn Lộ thoáng im lặng rồi gật đầu: “Ừ, sau này sẽ không vậy nữa.”

Bởi vì hiểu bà nên thái độ khẳng khái nhận sai này khiến Khúc Xuân Thu sửng sốt không thôi.

Hàn Lộ lặp lại lần nữa: “Thật sự sẽ không, ta biết sợ rồi.”

Khúc Xuân Thu càng chưa bao giờ nghe Hàn Lộ thốt ra hai chữ “sợ rồi”, suy nghĩ hồi lâu, lửa giận dần lắng xuống, ông cười khổ: “Phải tự mình nuôi con mới biết đau lòng là thế nào.”

“Sau này ta sẽ bớt thời giờ “nuôi” bọn chúng.” Hàn Lộ nghĩ nghĩ rồi ra quyết định.

Khúc Xuân Thu nhìn bà thật lâu, đọc hiểu được tâm tình của bà, chút lửa giận còn sót lại tiêu tán hết, phu thê hai người mỉm cười, nhất thời nhiều cảm xúc dâng trào, trăm mối ngổn ngang.

“Tiện nhân!”

“Khúc Xuân Thu!”

Giữa lặng tinh, hai tiếng kêu lần lượt vang lên phía trên cao.

Hình Du và Phong Hòe đang đánh nhau tối tăm trời đất, Khúc Xuân Thu xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.

Hình Du: “Ngươi chính là phàm nhân ti tiện dám nhúng chàm hôn thê của ta?”

Phong Hòe: “Tiểu nhân đê tiện nhà ngươi vậy mà lại hợp đạo thành công?”

Hàn Lộ truyền âm: “Ta hợp tác với Ngưng Sương để giải quyết Hình Du cho cô cô và tộc thiên nhân. Phong Hòe xuất lực vì nàng ta. Nàng ta đã đồng ý dù kết quả hôm nay thế nào, nàng ta và Phong Hòe tuyệt đối sẽ không tổn thương A Duyệt. Và điều kiện ta đưa ra là chàng sẽ tới đối mặt giải quyết ân oán giữa Phong Hòe và chúng ta…”

“Ừ.”

Khúc Xuân Thu đã hiểu, buông Hàn Lộ ra, sau đó nhìn về phía Khúc Duyệt.

“Cha!” Khúc Duyệt lo lắng vô cùng, hơi khom người, qua khe hở của pháp trận mũi băng vẫy tay với ông.

Khúc Xuân Thu nháy mắt với nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Phong Hòe, ngay cả con trai ta ngươi cũng đấu không lại mà vẫn chưa từ bỏ ý định sao?” Khúc Xuân Thu nở nụ cười mỉa mai Phong Hòe xong lại nhìn về phía Hình Du, môi cong lên, dáng vẻ lười nhiều lời với y, “Phàm nhân ti tiện như ta lại có thể đoạt được vị hôn thê thiên nhân tôn quý này của ngươi, ngươi nói xem, ngươi kém cỏi đến mức nào?”

Không đợi Hình Du kịp bạo nộ, Khúc Xuân Thu bấm tay niệm chú, huân xương hiện ra. Ông phất tay áo, tiếng nức nở trầm thấp của huân bắn về nơi Phong Hòe và Hình Du đang đứng trong không trung.

Tinh thần Khúc Duyệt vừa thả lỏng giờ lại căng thẳng.

Theo kế hoạch ban đầu, phụ thân của nàng sẽ liên thủ với Phong Hòe đối phó với Hình Du trước. Hiện tại Hình Du đã có xu hướng ma hóa, ép y liên tiếp mất khống chế, sự ma hóa theo đó sẽ càng mạnh hơn. Khi Hình Du ma hóa đến không thể đảo ngược được nữa, mới đến phiên phụ thân và Phong Hòe giải quyết ân oán.

Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không như dự tính, Phong Hòe vừa nhìn thấy phụ thân liền quên hết giao ước trước đó.

Tuy nhiên, phụ thân lấy một địch hai lại không bị rơi xuống hạ phong. Trong người có thương tích nhưng dù gì vẫn đã hợp đạo, tu vi tăng gấp đôi so với đỉnh Độ Kiếp trước kia.

Cảm xúc của Khúc Duyệt cũng hỗn loạn vô cùng, một bên lo lắng toát mồ hôi cho ông, một bên lại tự hào, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Bàn về sự ưu nhã trong khi đấu pháp, Khúc Duyệt chưa từng gặp đại lão nào có thể sánh được với phụ thân. Đâu phải tại mắt nàng có gắn bộ lọc mà ông thật sự phong hoa vô cùng. Một thân trâm bạc áo trắng, tay áo rộng dài, bị hai phía cùng tấn công nhưng vẫn bình tĩnh ung dung. Chẳng nhìn đâu ra nguyên bản lệ quỷ, càng không đoán được huân xương trên tay ông là sọ của chính ông.

Nghĩ đến đây, sự ngưỡng mộ của Khúc Duyệt pha thêm vài phần đau lòng.

Nhưng nàng hoàn toàn không biết, Khúc Xuân Thu vừa động thủ vừa truyền âm cho cả Hình Du và Phong Hòe, chọc hai người họ giận điên.

Ông còn nhín chút thời giờ truyền âm cho Hàn Lộ phàn nàn: “Nàng không nên giữ A Duyệt ở lại đây, làm ảnh hưởng ta phát huy quá!”

Không thể phá vỡ hình tượng trước mặt con gái được, cả đời này nhất quyết không được.

Dù mệt dù khổ đến đâu cũng phải giữ vững!

Hàn Lộ: …

Bà bay sang chỗ Khúc Duyệt, thu hồi pháp trận mũi băng, truyền âm cho nàng: “A Duyệt, hoặc là con đến chỗ Ôn Tử Ngọ chữa thương, hoặc qua chỗ Cửu Hoang đi! Ta sẽ báo cho Tuyết Lí Hồng phái người đón con, đến đó xem có gì giúp được thì giúp, đừng ở lại đây nữa.”

Nhiệm vụ của Cửu Hoang tương đối khó khăn nhưng không nguy hiểm.

Khúc Duyệt cảm nhận được mẫu thân muốn đuổi mình đi, ánh mắt nàng bất an: “Mẹ, mẹ sợ Phong Hòe bại trận, Ngưng Sương cô cô làm trái giao ước, xuống tay với con sao?”

Hàn Lộ lắc đầu: “Không phải, con giẫm phải đuôi của cha con, ông ấy không chống đỡ được.”

Khúc Duyệt: ???

Giẫm phải đuôi: “đuôi” ở đây có nghĩa là điều không muốn người khác biết/nhìn thấy. Giẫm phải đuôi nghĩa là nhìn thấy/nắm giữ điều mà người kia muốn che giấu.

Ngẩn ra một lúc Khúc Duyệt mới hiểu được ý tứ của Hàn Lộ.

“Dạ vậy con đi.” Khúc Duyệt tung ra quả cầu sắt nhỏ, sau lưng lập tức mọc ra cánh thiên nhân, “Con đi tìm Rau Hẹ, mẹ, mọi người bảo trọng.”

“Ừ.”

Khúc Duyệt vừa giương cánh bay đi, Khúc Xuân Thu chất vấn: “Nàng nói gì với A Duyệt vậy? Sao lúc nó đi lại nhìn ta bằng ánh mắt khác rồi?” 

Hàn Lộ: “Đừng phân tâm, ít nói nhảm, tập trung vào đối thủ của chàng đi.”

Khúc Xuân Thu cực kỳ bất mãn: “Ta đã sớm muốn hỏi vì sao nàng luôn nói không tốt về ta trước mặt con gái vậy? Ta đắp nặn hình tượng chính là đang thực hiện trách nhiệm của người cha, nâng cao tầm mắt nhìn nam nhân của con nó thôi.”

Hàn Lộ nói nhẹ nhàng: “Ta cũng đang làm trách nhiệm của người mẹ, hi vọng A Duyệt có một đôi mắt nhìn thấu bản chất của nam nhân thôi.”

Khúc Xuân Thu: …

Vừa phân tâm lập tức bị chưởng phong của Hình Du gây thương tích, Phong Hòe bắt lấy cơ hội cũng phết một mảng đỏ lên cánh tay Khúc Xuân Thu.

Con gái ngoan không ở đây, Khúc Xuân Thu chẳng cần giữ kẽ nữa.

Ông liếm vết máu trên khóe miệng, những vằn đen chằng chịt như mạng nhện dần dần bò lan trên da, răng nanh cùng móng tay mọc dài, lộ ra hình dáng thật của lệ quỷ hợp đạo, nói: “Thiên nhân có gì ghê gớm?”

— —

Bên ngoài Thiên Nhân Cảnh.

“Rau Hẹ, ngươi vẫn chưa tìm được cách à?”   

“Rau Hẹ, ngươi nhanh lên đi.”

“Rau Hẹ?”

Huyễn Ba liên tục thúc giục.

Sau khi bay vòng quanh Thiên Nhân Cảnh mấy trăm vòng, Cửu Hoang dừng tại nơi Tuyết Lí Hồng đánh dấu, nhìn chằm chằm vào khu vực đó suốt năm canh giờ không nhúc nhích tựa như đã hóa thành tượng đá.

Thấy thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, Huyễn Ba sốt ruột không yên, định ca hát vài bài mang đến linh cảm cho Cửu Hoang, nhưng nào ngờ hắn đã phong bế nhĩ thức.

Cuối cùng.

Cửu Hoang giải phong nhĩ thức, lấy khối gỗ Tuyết Lí Hồng đưa cho hắn ra: “Sư phụ!”

—- “Ngươi tìm được cách rồi?”

Cửu Hoang: “Con nhớ trong kho trân bảo của sư phụ có đôi găng tay Song Vạn Cân?”

Hắn xem qua giới thiệu thấy nói đeo găng tay vào sẽ có được sức mạnh lôi đình.

—- “Đôi găng tay kia…” Tuyết Lí Hồng không nhớ nổi, lục lại trong trí nhớ, “Sợ là không được đâu, không lay chuyển được tầng khí bao quanh bên ngoài thế giới.”

“Tầng khí bên ngoài không là vấn đề, sư phụ từng nhìn thấy uy lực của Tiêu Linh Tiễn Lục Nương hay dùng rồi chứ? Con sẽ lấy nam châm Nam Hàn* và Bắc Sí* để mô phỏng theo, làm một mũi tên khổng lồ…”

Hàn: lạnh, Sí: cháy rừng rực.

Cửu Hoang nói một loạt những chuyện Huyễn Ba không hiểu nổi. Nhưng hai người Thiên Công tên Tiểu Đông và Tiểu Tây kia càng nghe hai mắt càng tỏa sáng, liên tục gật đầu.

Huyễn Ba chống cằm dựa vào khuyên tai, cảm khái thật là khác nghề như cách núi, sau này hắn sẽ không bao giờ nổi giận nữa nếu như ai đó tỏ vẻ không thấm được thơ ca của hắn.

“Trong chớp mắt tầng khí kia biến mất, con sẽ dùng găng tay Song Vạn Cân đánh thủng vách thế giới, nhưng mà…” Cửu Hoang khó xử nói, “Con cảm thấy lực của con không đủ.”

Uy lực của bao tay sẽ tương xứng với sức mạnh của chính người dùng. Tựa như một thanh thần kiếm vậy, sẽ khác biệt khi vào tay những người khác nhau. 

“Chắc Tông Quyền có thể.”

—- “Hắn là tên chết não, cho dù vì tốt cho tộc thiên nhân, hắn cũng sẽ không làm loại chuyện này đâu, bằng không đã không phải dùng kế nhốt hắn.” Tuyết Lí Hồng tựa như đang cười, “Hơn nữa, nói ra có thể ngươi không tin, hắn hiện giờ có thể bị hạ gục chỉ với một đầu ngón tay.”

Cửu Hoang: ???

—- “Được rồi.” Tuy Cửu Hoang là người trưởng thành nhưng trong mắt Tuyết Lí Hồng hắn vẫn là một đứa nhỏ, không tiện bàn luận với hắn đề tài không phù hợp cho trẻ em này, “Bảo Tiểu Đông Tiểu Tây về lấy găng tay Song Vạn Cân với mấy vật liệu ngươi cần để làm mũi tên. Ngươi làm xong trước đã, nếu thấy lực không đủ thật thì chúng ta nghĩ cách sau.”

Cửu Hoang: “Vâng, sự phụ!”

Kế đó Tiểu Đông Tiểu Tây đi vào Thiên Nhân Cảnh, sau khi quay lại chỉ còn có Tiểu Đông.

Tiểu Tây đến sau và không phải từ Thiên Nhân Cảnh, còn đưa theo một người.

“Lục Nương?” Cửu Hoang nhìn thấy nàng tuy hơi thở vẫn yếu ớt, nhưng so với khi chia tay thì không bị thương gì thêm, lại còn vô cùng vui vẻ.

Huyễn Ba ló đầu ra khỏi khuyên tai hỏi: “Mặt Trăng Nhỏ, chuyện gấp của ngươi ở đó đã xong rồi?”

“Vẫn chưa, nhưng không còn cần ta nữa.” Khúc Duyệt dừng trước mặt bọn họ, hắng giọng nói, “Cha ta hợp đạo thành công rồi.”

Khúc Xuân Thu thường xuyên khen Huyễn Ba, Huyễn Ba tin bọn họ là tri kỷ nên thật lòng mừng cho ông: “Thấy chưa, ta đã nói lão Khúc đâu phải quỷ đoản mệnh.”

“Thật tốt.” Vui mừng của Cửu Hoang cũng viết hết lên mặt.

Lục Nương không phải buồn nữa, một tâm ma khác của Lục Nương cuối cùng cũng chấm dứt, sao hắn có thể không vui mừng.

“Mọi người thế nào?” Chính sự quan trọng, Khúc Duyệt nhìn công cụ trong tay Cửu Hoang, lại nhìn quả cầu thật lớn trước mặt.

“Ta phải tạo mũi tên.” Động tác trong tay Cửu Hoang lại tiếp tục, vừa làm vừa giải thích với nàng.

Sau khi nghe xong Khúc Duyệt gật đầu: “Vậy chàng tập trung đi.”

Nói xong nàng không quấy rầy hắn, quan sát chung quanh, lần đầu tiên nàng đến một nơi hư không giống bên ngoài vũ trụ như thế này.

Nhìn một hồi nàng cảm thấy có gì đó là lạ. Hoảng hồn dò tìm, rốt cuộc biết được lạ ở chỗ nào, Huyễn Ba quá yên tĩnh.

Khuyên tai bình hoa giắt trên đai lưng của Cửu Hoang, Huyễn Ba chống cằm dựa vào mép bình. Không có thực thể nên hình dáng hắn mơ hồ. Khúc Duyệt có thể nhận ra hắn đang trầm tư suy nghĩ. Sau đó dường như nàng đoán được hắn đang nghĩ gì, mới nhận ra trước đó nàng quá khẩn trương mà quên nhắc nhở hắn.

Nghĩ mà sợ toát mồ hôi lạnh, may mắn nàng đã tới đây. 

Khúc Duyệt truyền âm: “Huyễn Ba tiền bối, chuyện này không phải đùa. Lát nữa khi ngài điều khiển nước biển đổ xuống Thần Đô, chỉ cần tạo cảnh ngân hà trút xuống thôi, đừng ngâm thơ ca hát nhé.”

Quả thực Huyễn Ba đang làm thơ.

Hắn tự tin tài hoa hơn người, trước giờ làm thơ luôn là ứng biến, nhưng lần này thì khác, hắn muốn sắm vai Thần nên phải cẩn trọng.

Huyễn Ba bất mãn: “Chẳng lẽ Thần không làm thơ, ca hát? Không phải nói âm nhạc là cầu nối giữa người và Thần hay sao?”

Khúc Duyệt ngượng ngùng: “Chúng ta đang làm “Thần Phạt”, không cần kết nối.”

Nàng không sợ âm thanh kỳ quái xuất hiện giữa “Thần Phạt” sẽ làm lộ tẩy, mà chỉ lo thiên nhân ở Thần Đô sau này sẽ bị ảnh hưởng kỳ cục nào đó.

Khuyên can hồi lâu cuối cùng cũng thuyết phục được Huyễn Ba.

Hắn ủy khuất nói: “Vậy thơ ta vừa làm xong bị lãng phí rồi.”

Khúc Duyệt sợ hắn sau đó không cam lòng làm bừa nên căng da đầu nói: “Đâu có lãng phí, bây giờ ngài có thể đọc cho ta nghe.”

Thông thường đã đọc qua một lần, Huyễn Ba sẽ không đọc lại lần thứ hai.

“Vậy được.” Hiếm khi được Khúc Duyệt chủ động yêu cầu hắn đọc thơ, tinh thần sa sút của Huyễn Ba hóa hư không, hắn tự như đang hiến vật quý xướng lên:

Mưa đến trời sẽ tối
Gió nổi cây sẽ lay
Ta đến ngươi sẽ vui
Ngươi hỏi ta là ai
Ta là ba của ngươi
Nếu dám không nghe lời
Thưởng một trận thiên phạt
Xem ngươi có sợ không
Ô ô có sợ không

Xướng xong hai mắt Huyễn Ba sáng lấp lánh: “Thế nào?”

Khúc Duyệt giơ ngón cái: “Tuyệt vời.”

“Xong rồi.”

Giữa trưa ngày hôn lễ, Cửu Hoang rốt cuộc hoàn thành, tay giơ mũi tên Tiêu Linh Tiễn cực to cho Khúc Duyệt thưởng thức: “Gấp quá nên hơi thô ráp, nhưng có thể dùng tạm.”

Khúc Duyệt vươn tay sờ sờ: “Hỏi sư phụ chàng có thể bắt đầu được chưa.”

Cửu Hoang lấy ra khối gỗ liên hệ với Tuyết Lí Hồng: “Sư phụ, bắt đầu được chưa?”

—- “Không phải ngươi nói ngươi không đủ lực sao?”

Trước khác giờ khác, hắn tràn đầy tự tin khi Lục Nương ở bên: “Hẳn là không thành vấn đề.”

Khúc Duyệt vươn tay: “Để ta bắn cho.”

“Được.” Cửu Hoang tuy lo lắng cho nàng, không muốn nàng mệt nhọc nhưng hắn nhìn ra Khúc Duyệt rất hào hứng, thế nên không cự tuyệt. Hắn giao mũi tên cho nàng, sau đó đeo găng tay vào.

Khúc Duyệt lấy từ vòng trữ vật ra một mẩu “đất sét vạn vật”, biến nó thành một chiếc cung. 

Vuut—!

Mũi tên bay ra cắm vào đúng chỗ Tuyết Lí Hồng đánh dấu.

Vài âm thanh rào rào như tiếng sóng cuộn vang lên, trên tầng khí bao quanh Thiên Nhân Cảnh xuất hiện một khe hở. Cửu Hoang vụt tới như một tia lửa, tập trung sức mạnh trong lòng bàn tay và đấm một quyền vào nơi đánh dấu!

Ầm! Nơi cú đám giáng xuống xuất hiện vết rạn, tiếp đó vỡ thành một lỗ hỏng. Tức khắc, một lực hút cực mạnh từ bên trong truyền đến, suýt nữa hút Cửu Hoang vào trong.

Khúc Duyệt ở xa xa vội vàng thúc giục: “Huyễn Ba tiền bối!”

Huyễn Ba điều khiển khuyên tai nương theo lực hút này tiến vào, hắn dung nhập vào nước biển, khuấy động khiến cho nước biển không ngừng giãn nở. Cuối cùng khiến vật chứa “tức nước vỡ bờ” nổ tung thành từng mảnh!

— —

Hôn lễ giữa Hộ Pháp Thần Điện và tộc trưởng tộc Thiên Võ hiển nhiên phải hoành tráng không gì tả được. Toàn bộ thiên nhân ở Thần Đô đều đến quảng trường lớn bên ngoài Thần Điện chờ xem lễ.

Người Thiên Võ đứng lẫn trong đám đông khe khẽ bàn tán.

“Nghe nói không thấy tộc trưởng và Hàn Lộ đại nhân đâu, chắc là trước hôn lễ hai người đi vun đắp tình cảm nhỉ?”

“Còn gọi “đại nhân” gì nữa, phải gọi là phu nhân!”

Tông Tâm đẩy Hình Ngạn: “Biểu ca, huynh sao lại rầu rĩ không vui vậy?”

Hình Ngạn lấy lại tinh thần, lắc đầu. Hắn cũng không biết vì sao trong lòng cứ thấy thấp thỏm.

Đang định mở miệng thì dưới chân đột nhiên chao đảo, mặt đất khảm linh thạch nứt ra thành nhiều mảng: “Sao lại thế này?”

Mọi người đều không hiểu vì sao mặt đất bỗng nhiên sụp đổ, vừa định bay lên thì lại lâm vào nỗi khiếp sợ lớn hơn.

“Con mắt” cực lớn giữa không trung kia đang lung lay chực rơi xuống!

“Mau tản ra!”

“Nhìn trên trời kìa!”

Chỉ thấy từ tít trên cao nước biển ào ào trút xuống, tưới khắp Thần Đô.

Ánh sáng bị ngăn trở, trên màn nước biển cao cao đang đổ xuống hiện lên một loạt hình ảnh tương tự hải thị thận lâu*.

Hải thị thận lâu: trong thư tịch cổ của Trung Quốc “Hồi Uyển” ghi lại: lúc giao mùa xuân – hè, trong biển nổi sương tạo thành ảo ảnh trông như lâu đài. Theo thần thoại Trung Quốc, thận là một loài hải quái có ngoài hình trông như một con hàu khổng lồ, có thể phun ra sương khói biến hiện thành lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển.

Những hình ảnh đó sứt sẹo không rõ ràng nhưng thiên nhân Thần Đô đều có thể nhận ra đấy chính là tổ tiên của họ!

Sở dĩ Khúc Duyệt đề nghị đập vỡ chum nước của Huyễn Ba cũng là vì nguyên nhân này. Dưới đáy biển trong chum có tòa thần miếu, trên thần miếu vẽ rất nhiều bích họa và đúng là vật thuộc về tổ tiên của tộc thiên nhân.

“Đây lẽ nào là… Thần Phạt?”

— —

Tuyết Lí Hồng đã đặt pháp trận bảo vệ Thủy Khố trước nên không bị ảnh hưởng lớn, chỉ có cảm giác rung chuyển nhẹ.

Nàng cất dao công cụ, đứng lên đi đến trước mặt Tông Quyền, lấy giải dược ra đặt trước mũi hắn huơ mấy vòng.

Tông Quyền không phản ứng.

Vì quần áo hắn đã bị mồ hôi thấm ra ướt đẫm nên Tuyết Lí Hồng chán ghét khoanh tay, dùng mũi giày đá đá hắn: “Này, tỉnh, mau tỉnh lại coi.”

Đá mấy cú liên tục, Tông Quyền mới giống như người chết đuối được vớt lên bờ, hít sâu một hơi rồi tỉnh lại. Sau khi mở mắt hắn vẫn còn mơ hồ, một hồi lâu sau mới khôi phục thần trí.

Tiếp đó là mở to hai mắt thảng thốt khó tin, ngẩng phắt đầu nhìn Tuyết Lí Hồng.

Nàng không hé răng, thoáng nhướng mày, để mặc hắn tự bình ổn.

Ước chừng qua một khắc Tông Quyền mới dần ý thức được thứ hắn vừa trải qua chỉ là ảo giác, hắn không có cùng với Tuyết Lí Hồng…

Không phải, là Tuyết Lí Hồng chưa từng cùng hắn…

Nhưng hắn và nàng đã cùng…

Thật sự là có cùng…

Đầu óc như cuộn chỉ rối, Tông Quyền hư thoát như muốn ngất đi.

“Ta bội phục ngươi lắm đấy! Ta dự tính ngươi sẽ mất khoảng một ngày để hao hết tinh lực, còn chuẩn bị sẵn bổ khí đan cho ngươi nữa, nào ngờ ngươi không cần dùng tới nha!” Tuyết Lí Hồng cười tủm tỉm nhưng ánh mắt tràn đầy giễu cợt.

Nàng vừa cất tiếng lập tức kéo Tông Quyền hoàn toàn trở về thế giới hiện thực: “Tuyết Lí Hồng!”

Tông Quyền không thể tưởng tượng được trong thời gian trúng độc hắn đã làm bao nhiêu trò hề. Đây mới chân chính là nhục nhã, so với mất mặt khi ở Phàm Nhân Cảnh hiển nhiên càng khó chấp nhận!

Tông Quyền giận muốn chết, càng nghĩ lại càng muốn đánh cho nàng một trận nhưng chân tay hắn vô lực, cả người yếu ớt. Lại nghĩ tới nguyên nhân khiến mình vô lực, hắn càng hận không thể ngay lập tức chụp một chưởng lên đầu chết ngay tại chỗ.

“Được rồi, ta đã thoải mái rồi. Tiện nhân ngươi đuổi đánh ta ba trăm năm, chúng ta coi như huề nhau.” Lúc còn bị Tông Quyền đuổi bắt, Tuyết Lí Hồng thường xuyên bị đánh, hở tí là mặt mũi bầm dập nên nàng hận Tông Quyền thấu xương, hiện giờ quả thực đã hả giận, “Ngươi tốt nhất nên ra ngoài nhanh đi, bên ngoài đang xảy ra chuyện đấy.”

Tông Quyền đang vận công cực nhanh hồi phục thể lực, hơi giật mình khi nghe thấy giọng nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, đồng thời từ giữa cơn giận sực nhớ ra chuyện người trong tộc đang tạo phản!

Không đợi Tông Quyền lên tiếng hỏi, Tuyết Lí Hồng giải thích: “Chuyện là thế này…”

Tông Quyền không tin nổi: “Thần Điện có thể giở chiêu này được sao?”

Tuyết Lí Hồng: “Để người Thiên Võ các ngươi nghe lời chỉ có thể dùng loại chiêu này thôi.”

Tông Quyền lạnh giọng: “Rõ ràng ta có thể áp chế bọn họ.”

Tuyết Lí Hồng nheo mắt nói: “Trị ngọn không trị gốc đâu. Tỷ như chuyện giết chết Phệ Vận Thú trong ma chủng lúc trước đấy, nếu Khúc Xuân Thu không ra tay, ngươi đã tự sát chết mất đất vì ma hóa rồi, còn đòi chấn ai?”

Đôi môi Tông Quyền khẽ run, hắn nhận ra mình không còn lời nào để nói.

Lát sau hắn hỏi: “Đây đều là do Đại Tư Tế ra lệnh sao?”

“Đại Tư Tế ngầm đồng ý.”

“Tại sao không nói thẳng với ta? Mà phải dùng hạ sách này ngăn cản ta?”

“Nói thật hết với ngươi, ngươi có phối hợp không? Nhưng bây giờ náo loạn đến mức này, ngươi không thể không phối hợp.” Tuyết Lí Hồng nhìn về hướng Thần Điện, “Tông Quyền, ngươi chung quy xuất thân là quý tộc Thiên Võ, tâm tư luôn hướng về người Thiên Võ, trừ khi Hình Du chĩa kiếm vào Thần Điện, còn không thì Tông gia các ngươi vẫn cứ mắt nhắm mắt mở làm ngơ thôi.”

Tông Quyền im lặng không đáp.

“Tại hạ nhận giao phó của Đại Tư Tế.” Sau khi khôi phục thể lực, Tông Quyền đứng lên đi ra cửa, song chân hắn vẫn như bước trên mây.

Lúc ra đến cửa, hắn dừng lại, do dự thoáng chốc rồi quay đầu nhìn Tuyết Lí Hồng trong hình dạng nam nhân: “Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?”

Tuyết Lí Hồng hỏi lại: “Quan trọng ư?”

Đương nhiên quan trọng, nữ nhân thì ổn nhưng nếu là nam nhân, hắn ghê tởm đến chết.

Tuyết Lí Hồng biết tâm tư của hắn, vì muốn hắn ngoan ngoãn ra ngoài làm việc nên đương nhiên mớm cho chút đường: “Yên tâm, ta thật sự là nữ nhân, không tin ngươi có thể hỏi đồ đệ ta.”

Tông Quyền rời khỏi Thủy Khố.

— —

Thảm trạng của Thần Đô vượt xa ngoài tưởng tượng của Tông Quyền.

Mặt đất nứt vỡ thành vô số khe rãnh, cung điện sụp đổ, nước biển làm ngập lụt khắp nơi, khung cảnh hỗn độn.

Tông Quyền chợt hiểu ra, Thần Điện không đơn giản dùng Thần Phạt để khiến người Thiên Võ kinh sợ, còn biểu thị quyết tâm của Thần Điện rằng nếu Thiên Võ còn dám làm ầm ĩ, các nàng sẽ theo đến cùng, thậm chí không ngại hủy diệt toàn bộ Thiên Nhân Cảnh, ngọc nát đá tan. Lúc này thâm tâm hắn lại chỉ cảm thấy một điều: Nữ nhân tàn nhẫn lên thật đáng sợ, khó trách Thần phong Thiên Nữ làm chủ quản, không thể trêu vào, không thể trêu vào!

“Tông đại nhân!”

Xảy ra chuyện thế này nhưng Hình Du lại biến đi đâu mất, người Thiên Võ tuy kinh sợ nhưng mấy quý tộc cầm đầu kia vẫn có thể cảm nhận được có điều chi cổ quái. Đúng lúc này nhìn thấy Tông Quyền xuất hiện cả đám đương nhiên nhào đến vây quanh hắn. Dẫu sao cũng vì Tông Quyền ngầm đồng ý nên bọn họ mới dám náo loạn như vậy.

Thế nhưng lại thấy Tông Quyền vén vạt áo, quỳ hướng về Thần Điện: “Ngô thần bớt giận!” Đồng thời truyền âm cho Hình Ngạn, “Quỳ xuống!”

Hình Ngạn chỉ do dự trong một cái chớp mắt liền lập tức quỳ theo: “Ngô thần bớt giận!”

Thiên Võ đệ nhất cao thủ và thiếu chủ đều đã quỳ, chúng Thiên Võ đương nhiên lũ lượt quỳ theo.

Đương nhiên có nhiều người vẫn chưa phục. 

Nhưng vài ngày sau, Tông Quyền đưa về Hình Du đã ma hóa đến điên điên khùng khùng. Sau khi giam Hình Du vào lòng đất, nhớ đến câu Hàn Lộ nói trong đại hội tộc thiên nhân vừa rồi “Xúc phạm thần linh sẽ bị phạt, ngài có nguyện ý tự mình gánh vác?”, bọn họ mới chân chính biết sợ.

Cho dù do người làm ra thì cũng chứng tỏ bọn họ quả thực đã khiến Thần tức giận, Hình Du không được thần linh quan tâm nữa nên mới bị vận rủi quấn thân.

— —

Hỗn loạn ở Thiên Nhân Cảnh lắng xuống, vụ án ma chủng rơi xuống Thái Bình Dương do Khúc Duyệt phụ trách cũng chính thức chấm dứt.

Mặc dù vẫn chưa bắt được thủ phạm chính.

Phong Hòe được Ngưng Sương giúp đỡ lại chạy mất.

Tuy nhiên mọi vấn đề liên quan đến Phong Hòe đều chuyển giao cho Thiên Nhân Cảnh, không thuộc về Bộ Đặc Biệt của Hoa Hạ nữa.

Khúc Duyệt với thương thế chưa lành ngồi trong phòng họp, hít hít mũi, ký tên vào trang cuối cùng trên hồ sơ 《Vụ án ma chủng Thái Bình Dương》 một năm trước và 《Vụ án Rắn đột biến xâm lược》 mười mấy năm trước.

Nàng hỏi Khúc Tống ngồi ở ghế chủ vị đối diện: “Nhị Ca, huynh nghĩ có phải mẹ cố ý thả cho bọn họ chạy không? Ngưng Sương cô cô chạy mất thì vị trí Đại Tư Tế chắc chắn thuộc về mẹ rồi.”

Sau khi lật lại phán quyết, Khúc Tống đang nhức đầu về vấn đề bồi thường cho Cửu Hoang, nghe vậy ngẩng đầu: “Muội có ý gì? Muốn nói mẫu thân vì chức Đại Tư Tế nên mới cố ý…”

“Muội đâu có nói mẹ vì chức Đại Tư Tế. Thật ra Ngưng Sương cô cô bị phản phệ nên cũng không sống được bao lâu nữa, muội cảm thấy có thể mẹ muốn cho Phong Hòe ở cạnh bà ấy những ngày cuối cùng chăng?” Khúc Duyệt cũng chỉ đoán mò, giờ nàng đã tuyệt đối tin tưởng cách làm việc của mẹ, bà nói Phong Hòe không còn khả năng tiếp tục làm ác, sẽ sớm bị bắt trở về Thiên Nhân Cảnh thôi, cho nên nàng cũng không hỏi thêm.

“Aiz…” Khúc Duyệt khép lại hồ sơ, chống cằm, “Cha vẫn là người đau lòng nhất.”

Sau sự kiện “Thần Phạt”, đạo luật đã bị bãi bỏ “Thần Nữ trong Thần Điện không được gả chồng” lại được khôi phục. Mẫu thân nói Hộ Pháp Thần Điện và Đại Tư Tế không được phép kết hôn nhìn chung có lợi nhiều hơn hại. Thứ bà muốn tìm cách cải thiện sau này chính là làm sao thay đổi chế độ ghép đôi Thiên Nữ và Thiên Võ.

Vậy là cả đời này cha nàng không thể có được danh phận.

“Phụ thân còn không để ý, muội lo lắng làm gì?” Khúc Tống liếc nàng một cái.

Hắn lại cảm thấy phụ thân càng thích tình cảnh như bây giờ, dù sao cửa lớn Thiên Nhân Cảnh đã chẳng ngăn cản được ông nữa, hễ nhớ là có thể đến gặp mẫu thân bất cứ lúc nào, yêu đương vụng trộm càng kích thích.

Đương nhiên lời này không thể nói thẳng với con nhóc Khúc Duyệt.

“Huynh thật là không dễ thương chút nào hết.” Khúc Duyệt nhớ tới giọng điệu lo lắng khi nàng bị thương của Khúc Tống, cảm thấy như đã lâu mấy đời rồi ấy, nàng oán giận nói, “Nói không phải chứ Tam Ca bây giờ còn đáng yêu hơn huynh.”

Khúc Tống ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người lấy trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ: “Nếu rảnh rỗi nhàm chán thì chuẩn bị xử lý vụ án tiếp theo đi.”

Khúc Duyệt đẩy trở về: “Giao người khác làm trước đi. Muội còn bệnh đấy, lại phải về ma chủng để thi đấu nữa, huống chi tâm mạch vẫn còn một con trùng. Ôn sư bá nói muội phải đến chỗ ông ấy ở hai năm để thử thuốc. Với lại, đã lâu muội chưa gặp mấy người Ẩm tiền bối, không biết ma độc của Câu Lê tiền bối đã khống chế được chưa nữa.”

Khúc Tống vốn cũng đâu định để nàng làm án thật, chỉ mượn cớ để không bị nàng châm chọc nữa mà thôi: “Đúng rồi, còn có chuyện này, muội nói với Rau Hẹ một tiếng, bảo hắn với Diệp Thừa Tích đưa thêm một tấm thiệp nữa đến đây.”

Khúc Duyệt hơi giật mình: “Ừ nhỉ, cha không có thiệp.”

Lúc trước Diệp Thừa Tích chỉ gửi thiệp mời cho năm anh em. 

Khúc Tống: “Đại Ca nói cả nhà chúng ta nhất định phải đi hết, bắt cả Lão Tam trong ma chủng ra nữa.”

Khúc Duyệt chưng hửng: “Đi nhiều người như vậy làm gì? Đại Ca bế quan mà còn nhiều chuyện như vậy?”

Khúc Tống: “Phô trương thanh thế.”

Khúc Duyệt: …

Phô trương thanh thế gì chứ, này rõ ràng là đi đánh hội đồng.

— —

Cửu Hoang vẫn ở lại tộc Thiên Công bận rộn tạo không gian.

Sau khi đánh thủng một lỗ trên Thiên Nhân Cảnh, hắn có thêm được hiểu biết mới nên nhanh chóng dẫn dắt một nửa tộc Thiên Công chế tạo hoàn tất một cái phôi không gian.

Nửa kia tộc Thiên Công tập trung xây dựng lại Thần Đô.

Cửu Hoang đi cùng Tuyết Lí Hồng vào Đại Hư Không để gieo trồng chiếc phôi, lúc ra khỏi Thần Đô thì đụng phải Tông Quyền vừa làm việc xong trở về.

“Sư phụ, người chờ con một chút.” Cửu Hoang đuổi theo Tông Quyền, “Tông tiền bối!”

Tông Quyền dừng lại: “Hử?”

Cửu Hoang vỗ ngực mình: “Một thời gian nữa cha ta tổ chức đại hội thưởng kiếm, ta phải nhận tổ quy tông. Cha ta đã mời cha Lục Nương đến để cầu hôn.”

Tông Quyền: “Chúc mừng.”

Chúc mừng là thế nào, Cửu Hoang nhắc nhở: “Tông tiền bối này, ở Thiên Nhân Cảnh mọi người đều nghĩ rằng ta là con trai ngươi.” Chỉ chỉ Tông Quyền rồi lại chỉ chính mình, “Cha con đấy!”

Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới chuyện này chính là vạch trần vết sẹo Tông Quyền không muốn nhớ đến, sắc mặt hắn nháy mắt tối sầm: “Vậy thì sao?”

Cửu Hoang: “Sư phụ ta nói, ta nhận ngươi làm cha, thêm cha thêm một phần sinh lễ.”

Tông Quyền tức giận thầm mắng: Ai nói thì ngươi đến tìm người đó! Hai thầy trò mấy người còn mặt dày không biết xấu hổ? Con người há có thể vô liêm sỉ đến bậc này!

Nội tâm nổi bão dữ dội một hồi, Tông Quyền gật đầu: “Được!”

Ớ, sao lại thế này?

Tông Quyền vội vàng sửa lại: “Ngươi muốn ta cho bao nhiêu?”

Tông Quyền: …

— —

Cửu Hoang vui vui vẻ vẻ trở lại bên cạnh Tuyết Lí Hồng. 

“Ngươi đó, tiểu tử thúi!” Tuyết Lí Hồng nheo mắt nhìn hắn.

Cửu Hoang khen: “Sư phụ, Tông Quyền rất hào phóng, nói rằng cha con cho bao nhiêu hắn cho bấy nhiêu.”

Tuyết Lí Hồng liếc mắt nhìn về hướng Tông Quyền biến mất, hơi khó hiểu về thái độ của y: “Đấy không phải hào phóng mà là ngu xuẩn.”

“Sư phụ trước giờ toàn thích kẻ ngốc còn gì.” Cửu Hoang đắm chìm trong sính lễ, thuận miệng nói.

Tuyết Lí Hồng cũng không để ý lời hắn, chỉ suy nghĩ chuyện chính: “Ranh con, ta cảm thấy cái phôi không gian lần này là một cơ hội tốt đấy.”

Cửu Hoang khó hiểu: “Dạ? Cơ hội gì tốt?”

Tuyết Lí Hồng kéo hắn đến gần dong dài một hồi.

Cửu Hoang càng nghe hai mắt càng sáng: “Vậy mọi người chờ con một chút, con đi liền.”

— —

Khúc Duyệt mờ mịt chẳng hiểu gì bị Cửu Hoang bỏ vào cánh quan tài bay đến Đại Hư Không.

Sau khi ra khỏi quan tài, nàng ngồi trên nắp, từ xa nhìn mấy chục trưởng lão Thiên Công vận áo đen cầm ngọc bài và đứng thành vòng tròn.

Một vật hình cầu nằm giữa vòng tròn, đường kính khoảng một trượng.

Cửu Hoang chỉ vào quả cầu kia: “Lục Nương, đây là phôi không gian, cũng là một hạt giống. Bây giờ chúng ta phải gieo nó. Khó khăn chính là ở chỗ này, chỉ cần gieo được, chúng ta tiếp tục xây dựng và để nó phát triển, mười năm sau là có thể dời thế giới ma chủng vào rồi.”

Khúc Duyệt gật đầu lia lịa: “Ừ, ta sẽ nói cho Quân Chấp biết, chịu đựng mười năm nữa là hắn có thể giải thoát rồi.”

“Bây giờ ta phải đi vào.” Cửu Hoang cố định quan tài lại một chỗ.

“Chàng phải đi vào trong không gian đó?” Khúc Duyệt thảng thốt.

“Ừ, không gian bên trong vẫn còn hỗn độn, ta phải vào trong sắp đặt trong khi các trưởng lão gieo hạt.”

Hắn nói xong liền đi, Khúc Duyệt túm chặt hắn, nhíu mày: “Có nguy hiểm không?”

“Không đâu.” Cửu Hoang lắc đầu, “Yên tâm đi.”

Sau khi hắn bay vào bên trong quả cầu, ngọc bài trong tay các trưởng lão sáng lên.

Khúc Duyệt vô cùng bất an, truyền âm cho Tuyết Lí Hồng đang quan sát phôi không gian: “Tuyết tiền bối, thật không có nguy hiểm đúng không?”

Nếu không có nguy hiểm, hắn có thể làm được dễ dàng thì sẽ không cố ý đưa nàng đến đây. Nhưng nếu có nguy hiểm thật, hắn không muốn nàng lo lắng sẽ không nói cho nàng biết.

Tuyết Lí Hồng thoáng do dự: “Hắn luôn nói vấn đề không lớn nhưng ta cho rằng có nguy hiểm. Nếu thất bại, phôi không gian này có thể sẽ nổ, không chết đâu nhưng trọng thương thì khó tránh.”

Chân mày Khúc Duyệt càng nhíu chặt hơn: “Vậy nên gọi vãn bối đến đây cho hắn thêm lòng tin?”

“Tất nhiên! Ta nói với hắn nếu hôm nay thành công, hắn chân chính trở thành cái thế anh hùng, cầu hôn ngươi trong bối cảnh này, ngươi nhất định đồng ý.”

“Biện pháp hay.”

Đối mặt với an toàn tính mạng, Khúc Duyệt hoàn toàn không ngượng ngùng, chỉ cho rằng ý tưởng của Tuyết Lí Hồng không tồi.

Đúng lúc này, hai tiếng “ầm ầm” đột nhiên vang lên khiến Khúc Duyệt và Tuyết Lí Hồng giật mình nhìn về phía cái phôi.

Có vài trưởng lão Thiên Công bị thổ huyết nhưng vẫn nhắm mắt niệm chú.

Phôi không gian nở lớn rồi thu nhỏ, sau đó nở lớn rồi lại thu nhỏ, cảm xúc Khúc Duyệt cũng phập phồng hệt như vậy.

Sau một hồi tra tấn, Tuyết Lí Hồng xoa ngực thở ra nhẹ nhõm: “Tạ ơn lão tổ tông phù hộ.”

Phản ứng này đồng nghĩa cho hay đã thành công.

Khúc Duyệt lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ầm!

Cửu Hoang chừng như bị khí bên trong phôi không gian bắn ra ngoài. Chẳng rõ đã gặp phải chuyện gì, dây cột tóc đứt, tóc dài màu tro xõa tung, bộ áo mới vừa đổi không lâu đã rách bươm.

“Lục Nương!” Hắn vừa ra liền bay qua chỗ Khúc Duyệt.

Các trưởng lão Thiên Công phía sau còn có chuyện muốn hỏi hắn, hô: “Tiểu tà tu!”

Tuyết Lí Hồng ngắt lời bọn họ: “Các người thật là, cứ tiểu tà tu này tiểu tà tu nọ, đồ nhi của ta không có tên à?”

Chúng trưởng lão Thiên Công cẩn thận nhớ lại lần đầu gặp hắn, là lúc bàn về thuật mở không gian của lão tổ tông, hắn đã nhấn mạnh mình tên là Cái Thế Anh Hùng.

Lúc ấy họ đã nghĩ điều đó thật buồn cười.

Bây giờ vẫn thế nhưng ngẫm nghĩ kỹ, những việc tiểu tà tu này làm quả có thể gánh vác cái tên này.

“Lục Nương, được rồi, ta đưa nàng về.” Cửu Hoang đi đến bên cạnh nàng, ý bảo nàng nằm vào quan tài.

Khúc Duyệt vẫn ngồi im trên nắp quan, chăm chú nhìn hắn: “Ta nghe sư phụ chàng nói chàng có chuyện muốn nói với ta mà.”

Sống lưng Cửu Hoang cứng đờ: “Đâu có!”

Sư phụ nói không sai, hôm nay thật là cơ hội tốt nhưng hắn không ngờ lại hóa thành bộ dạng “không có thể diện” bây giờ, nào ai cầu hôn mà lôi thôi lếch thếch thế này?

Khúc Duyệt đoán được nguyên nhân hắn đột nhiên đổi ý, nhủ thầm rốt cuộc “bệnh thể diện” này đến bao giờ mới chữa khỏi đây?

Nàng giả vờ không vui: “Vậy là chàng đùa bỡn ta? Ta rảnh rỗi lắm sao hả?”

“Không phải!” Cửu Hoang vội vàng giải thích.

Không có cách nào hắn đành lấy hai chiếc hộp ra khỏi vòng trữ vật, run run đưa qua, lắp bắp nói: “Lục… Lục Nương, nàng có đồng ý gả cho ta không?”

Hắn cúi đầu không dám nhìn sắc mặt nàng.

Một trong hai chiếc hộp trên tay hắn đựng hoa linh châu mà mười mấy năm trước, khi còn ở Cửu Hoang Sơn hắn đã bắt đầu khắc để cầu hôn nàng. Song chỉ mới hoàn thành một nửa hắn đã bị tống vào tầng mười tám Thiên La Tháp. Lúc được ra khỏi tháp mới khắc xong. 

Chiếc hộp thứ hai đựng một ít hoa gỗ. Chính là gỗ cây Ngưng Hương 500 tuổi Diệp Thừa Tích trồng vì hắn.

Khúc Duyệt cúi đầu nhìn hai chiếc hộp, vươn tay vuốt ve hoa văn trên nắp, không nói gì.

Trong lòng Cửu Hoang thấp thỏm. Lễ vật cầu hôn phải bất ngờ mới mang đến ngạc nhiên vui sướng, nhưng Lục Nương đã biết về mấy đóa hoa châu này từ lâu, hẳn là không ngạc nhiên.

Quả thật không ngạc nhiên, nhưng Khúc Duyệt ngắm đến xuất thần, bởi vì mỗi đóa hoa khắc bằng tay này đều là kỷ niệm.

Khúc Duyệt lấy cả hai hộp: “Hình như thiếu một hộp?”

Cửu Hoang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng: “Chỉ có hai hộp này.”

Khúc Duyệt chỉ ra: “Lúc trước ta nhớ rõ chàng luôn bận rộn làm trang sức kia mà, trang sức đâu?”

Cửu Hoang: “Mấy trang sức đó không phải cho nàng, ta chuẩn bị mang đi bán lấy tiền…”

“Chàng biết trang sức có ý nghĩa gì với nữ nhân không?”

Lúc Khúc Duyệt thấy hắn làm trang sức, trong đầu đã tưởng tượng sẽ đeo thế nào rồi, kết quả bây giờ lại nghe hắn nói mang đi bán. Nàng dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm hắn lên, hơi híp mắt cảnh cáo: “Chàng đã biết rồi, ta rất nhỏ mọn. Nếu chàng để nữ nhân khác đeo trang sức chàng làm, ta sẽ giận đấy!”

Cửu Hoang thật sự không biết việc này là sai, vội vàng lôi hộp trang sức mới đầy phân nửa kia ra: “Không bán nữa, ta hủy hết.”

Khúc Duyệt đè tay hắn lại: “Chàng có ý gì hả, thà hủy chứ cũng không cho ta?”

Cửu Hoang sốt ruột: “Không phải Lục Nương! Mấy cái này đều làm từ vật liệu thừa khi chế tạo không gian thôi.”

Khúc Duyệt đoạt chiếc hộp vào tay: “Ta chỉ quan tâm ai làm, vật liệu gì không quan trọng.”

Mở nắp hộp ra nhìn, những món trang sức quả nhiên tinh xảo khéo léo, cho dù làm từ vật liệu không tốt và chỉ để mang bán lấy tiền nhưng chạm khắc bên trên không hề cẩu thả qua loa. 

Tính cách của hắn chính là như thế, không chạm vào người hắn không thích và tỉ mỉ, không bao giờ qua quít với người mình thích.

Điêu khắc như thế, đối với nàng cũng thế.

Khúc Duyệt ôm ba chiếc hộp như ôm bảo bối, cảm thấy mỹ mãn: “Được, đi thôi!”

“Ừ.” Cửu Hoang khom lưng ôm nàng vào quan tài, được vài động tác mới giật mình phản ứng, sững người trong chớp mắt mới từ từ đứng thẳng lên: “Lục Nương, nàng đồng ý rồi sao?”

“Ta có lý do để không đồng ý sao?” Khúc Duyệt hơi mím môi, gò má trắng nõn hiện lên mảng hồng hồng, “Chúc mừng chàng Rau Hẹ, rốt cuộc đã ôm được mỹ nhân về.”

Thấy nàng thẹn thùng cười ngọt ngào như mật, Cửu Hoang sắp tan ra trong nụ cười ấy rốt cuộc không thể không tin đây là sự thật. Hắn nhất thời lúng túng, rồi đột nhiên bế ngang nàng lên, đeo cánh quan tài ra sau lưng: “Vậy không nằm trong quan tài nữa, ta ôm nàng về.”

“Được!”

Cửu Hoang ôm nàng bay ra khỏi Đại Hư Không, thầm ghi nhớ ngày tốt lành hôm nay.

Ngày này, sính lễ hắn tích cóp nhiều năm rốt cuộc đã có thể tặng ra ngoài.

Cuối cùng hắn đã cưới được Lục Nương yêu quí của mình.

— —

Tác giả có lời muốn nói: Mạch truyện chính văn kết thúc. Tiếp theo sẽ là phiên ngoại. Cảm ơn các đại gia đã làm bạn suốt chặng đường đã qua, hẹn gặp lại ở phần cuối hoặc là có duyên gặp lại ở truyện khác.

Editor muốn nói: Up một lượt 3 chương chính văn cuối cùng làm quà mừng năm mới! Happy 2024 nha mọi người!


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 4 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
6 months ago

🎊💐👏👏👏

An
An
5 months ago

Ui cuối cùng cũng đi đến kết cục rồi, truyện rất hay và lôi cuốn khiến t không thể ngừng đọc, cảm ơn bạn editor rất nhiều nha

Mít
Mít
3 months ago

Rau Hẹ đã tu thành chính quả =)))

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x