TIỀN TRUYỆN (THƯỢNG)
Mùa đông ở thế giới Thập Cửu Châu.
Tại Châu Nam Man.
Khúc Duyệt nằm trên bãi cỏ dưới chân núi Cửu Hoang, chờ đợi “đối tượng” đi ngang qua, đã đợi hơn hai canh giờ. Những nơm nớp lo sợ ban đầu đều chuyển hết thành thiếu kiên nhẫn.
Thời gian gần đây, rất nhiều rắn đột biến đã xâm nhập vào Hoa Hạ và săn giết tu đạo giả. Sau khi điều tra, Bộ Đặc Biệt xác định được một kẻ tà tu thường được gọi là Hoang Sơn Quân ở giới Thập Cửu Châu, tình nghi hắn là người thả đám rắn biến dị ấy ra nhằm tu luyện tà công.
Khúc Duyệt vừa tròn mười bốn tuổi được học viện đề cử đến nằm vùng.
“Hắn đang làm gì?” Khúc Duyệt nói chuyện với Khúc Tống thông qua Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay.
—- “Không biết, hắn không nhúc nhích, đứng nhìn chằm chằm vào một cái cây ven đường.”
Cửu Hoang đã đạt đến đỉnh cấp chín, chỉ còn một bước nữa là tiến vào cảnh giới Độ Kiếp, cho nên quan sát hắn bằng thần thức sẽ bị phát hiện. Khúc Tống đứng ngoài vùng thần thức của Cửu Hoang có thể phát hiện được, quan sát nhất cử nhất động của hắn bằng một chiếc kính viễn vọng do Cục Kỹ thuật đặc chế.
“Người gì kỳ quái!” Khúc Duyệt ăn vận mong manh trong gió lạnh, nhìn mắt cá chân bị gãy và sưng tấy của mình. Phía trên mắt cá chân còn có một vết thương cố tình tạo ra, máu chảy đầm đìa.
Nàng lẩm bẩm nói: “Hắn vẫn không tới thì vết thương của muội kết vảy mất.”
“Được mấy tà tu bình thường chứ?” Khúc Tống đứng nơi Khúc Duyệt không nhìn thấy được, lo lắng viết hết lên mặt nhưng giọng lại lạnh băng, “Thế nên muội có hiểu chưa, đây không phải chuyện đùa, hắn mà ra tay giết muội thì chỉ giống như giết chết một con kiến thôi.”
Khúc Duyệt chẳng tin, trong ý thức hải của nàng có cấm chế do phụ thân thiết hạ, khi tính mạng nàng bị đe dọa nó sẽ kích phát ra, và công phá nó cũng không phải chuyện đơn giản. Trong lúc đó, Khúc Tống và các đại lão đi cùng huynh ấy sẽ kịp tới cứu nàng.
“Hắn cử động.” Khúc Tống đột nhiên nói.
Khúc Duyệt lật đật móc ra một chiếc bình, nhanh chóng rưới chút nước thuốc có tính ăn mòn lên vết thương. Đau đến run rẩy, nàng hít sâu một hơi để buộc mình bình tĩnh lại.
Một khắc (15 phút) sau nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Nhĩ thức của Khúc Duyệt hơn người, khi nàng có thể nghe được hắn thì vừa vặn thần thức của hắn cũng quan sát nàng.
Nàng lập tức co rụt người run bần bật, cố ý để lộ vết thương.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tim Khúc Duyệt đập thình thịch như thỏ con đang nhảy loạn, sợ hắn sẽ mặc kệ bước qua.
Hẳn là sẽ không. Dựa vào báo cáo điều tra của các sư huynh, hắn thường xuyên nhặt thú con bị thương trên núi mang về. Theo phân tích của chuyên gia tâm lý của Bộ, trạng thái của Khúc Duyệt hiện giờ hoàn toàn phù hợp với “sở thích” của hắn.
Trong lúc bất an, nàng nghe thấy giọng hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Giọng nói không lạnh lùng nhưng cũng chẳng chứa bất luận cảm xúc nào.
“Ta…” Khúc Duyệt không trả lời mà sợ hãi thụt lùi về phía sau.
Nàng phải sắm vai cô gái mù bị hủy ý thức hải từ nhỏ cho nên không nhìn được dáng vẻ của hắn, nhưng trước đó quan sát hắn từ xa qua kính viễn vọng, trong lòng nàng đã có nhận định về hắn.
Một tên ăn mày nhếch nhác.
Một vị vua núi có dáng vẻ của kẻ man rợ.
Khí chất quyết định hết thảy, cho dù trời sinh hắn có gương mặt thanh tú trắng trẻo, song chẳng cứu vớt được ấn tượng của nàng đối với hắn.
Lùi lại cho đến khi đụng phải một hòn đá, Khúc Duyệt co rúm người hết cỡ. Để trông đáng thương hơn, trước đó nàng đã loại bỏ linh khí, cũng không ăn đan dược bổ sung, biến mình thành gầy gò yếu đuối, quả thực giống hệt một con thỏ trắng nhỏ bị dính bẫy gãy chân.
Không ngờ Cửu Hoang thấy nàng run rẩy sợ hãi, hắn bèn quay người tiếp tục đi lên núi, không thèm đếm xỉa đến nàng nữa.
Trái ngược với dự đoán của nàng, tên tà tu này vậy mà lại không nhẫn nại gì hết, Khúc Duyệt vội vàng kêu: “Tiền bối…”
Cửu Hoang dừng bước, quay người vòng trở lại.
“Tiền bối, ta đang bị kẻ thù đuổi giết, xin ngài cứu giúp…” Khúc Duyệt chuẩn bị oa oa bán thảm, giải thích lai lịch và lý do xuất hiện ở nơi này, đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy bả vai.
Bàn tay đó nhấc bổng nàng lên rồi đặt xuống hết sức tùy ý.
Cửu Hoang: “Ngồi đi.”
Khúc Duyệt đành ngồi xuống, ngay sau đó phát hiện mình dường như đang ngồi trong… chuồng??
“Nhị Ca?”
Bấm để đọc
—- “Là cái chuồng chó bằng gỗ hắn thường dùng để đi bắt thú. Nó có một lỗ hở phía trên và một bánh xe ròng rọc gỗ phía dưới. Mặt trước có gắn một viên đá quý. Lát nữa chiếc lồng sẽ trượt theo phía sau hắn.”
Phản ứng đầu tiên của Khúc Duyệt chính là da đầu tê rần, tên tà tu này quả nhiên biến thái. Nàng vốn cũng không mong được hắn ôm kiểu công chúa, nhưng đoán rằng ít nhất cũng là hắn vác nàng trên vai mang đi, nào ngờ lại bị bỏ vào chuồng chó!
—- “Thú vị đấy!” Khúc Tống ngược lại khá yên tâm.
Thú vị cái quỷ ấy! Từ nhỏ đến lớn được yêu chìu như tiểu công chúa, Khúc Duyệt nào chịu nổi loại nhục nhã này, nàng giận tái mặt.
Khúc Tống thừa dịp: “Bây giờ đổi ý vẫn kịp.”
“Nếu giờ muội đổi ý, những khổ cực bữa giờ chẳng phải vô ích rồi ư?” Không chịu được tổn hại thì chính là tổn hại, Khúc Duyệt thầm nhắc nhở, không sao hết, cứ chờ xem thế nào.
Hệt như lời Khúc Tống nói, cái chuồng chó chạy theo sau lưng, cùng Cửu Hoang đi lên núi.
Đường núi không bằng phẳng, gồ ghề xóc nảy khiến Khúc Duyệt ê ẩm hết cả người, nàng run run nói: “Tiền bối, có thể đi chậm một chút không…”
Cửu Hoang phớt lờ, vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm của mình.
Bao nhiêu sách lược chinh phục Khúc Duyệt dày công chuẩn bị giờ đều vô tác dụng. Nàng chợt lo lắng, có khi nào hắn đã nhìn ra điều gì rồi không? Vì sao không hỏi lai lịch của nàng? Dù là tà tu nhưng thế này cũng quá không bình thường rồi.
Sau khi đến nơi ở của hắn trên đỉnh núi, Cửu Hoang xách nàng ra khỏi chuồng, ném vào một hang động.
Khúc Duyệt ngã xuống mặt đá lạnh lẽo, tiếp đó cảm giác được một dòng nhiệt chạy dọc theo kinh mạch ở mắt cá chân, xem ra hắn đang truyền chút pháp lực vào vết thương của nàng. Kế đó nhấc nàng lên bỏ lại vào chuồng.
Toàn bộ quá trình hắn không nói một lời, xong rồi thì rời đi.
Khúc Duyệt cũng không dám mở miệng, tiếp xúc một hồi thế nhưng nàng chẳng đoán được chút gì về tính cách của hắn, lo lắng tăng thêm vài phần.
Nghe hắn đã đi khỏi, nàng mới dè dặt giải trừ phong bế mục thức, vừa nhìn thấy cảnh vật chung quanh, da đầu càng tê rần lợi hại hơn.
Bên trong hang động không lớn này bày mấy chục cái chuồng, đều nhốt yêu thú các loại như ma sói, báo răng kiếm, dơi hút máu…
Không chỗ nào giống tin sư huynh do thám báo về trước đây hết, chẳng phải nói hắn nhặt về rất nhiều thú con đáng yêu sao?
Này rõ ràng toàn là hung thú đã trưởng thành!
Đại lão tà tu hai mặt tốt xấu đan xen như đã nói đâu?
Đám yêu thú hung ác đó sợ hãi Cửu Hoang nên ban đầu nín thinh, lúc này biết Cửu Hoang đã đi mất thì bắt đầu rớt nước dãi đầm đìa, mắt lộ tia hung hãn.
Khúc Duyệt dựng cả tóc gáy, rùng mình mấy lần.
Đang định mở Nhất Tuyến Khiên báo cáo tình hình với Khúc Tống thì chợt nghe tiếng bước chân của Cửu Hoang, gấp gáp hơn trước vài phần tiến về phía hang động của nàng.
Khúc Duyệt lập tức phong bế nhĩ thức, bày ra dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
Cửu Hoang đi vào trong hang, nhấc cái chuồng của nàng lên. Sau khi ra ngoài thì quẹo vào hang động kế bên, lần nữa đặt xuống. Vẫn im lìm không nói một lời.
Bấm để đọc
Chờ hắn rời khỏi, Khúc Duyệt lại mở mục thức, lần này giống hệt như tin do thám. Mười mấy cái chuồng gỗ đều chứa thú con, một đám chó con mèo con, thậm chí có cả chim non chưa mọc lông.
Khúc Duyệt nhạy bén phát hiện mấy cái chuồng có kích thước y hệt nhau nhưng hoa văn khắc trên chuồng đều khác, có tường vân, động vật, còn có cả hoa.
Do hắn khắc cả sao?
Trình độ này không tệ chút nào, chỉ dùng để khắc chuồng chó thì thật đáng tiếc.
Nàng mở Nhất Tuyến Khiên.
—- “Thế nào rồi?”
Khúc Duyệt xoa xoa ngực, cuộn người trong chuồng, vết thương phát đau khiến giọng nàng nghe như ủy khuất: “Nhiệm vụ này không dễ, hắn không hỏi lai lịch của muội nhưng đã uy hiếp trước một trận.”
—- “Hử?”
Nàng khẽ nhích mông khiến bên dưới chuồng phát ra tiếng xương va chạm lách cách: “Ừ, hồi nãy hắn ném muội vào động nhốt hung thú, hình như bọn chúng bị hắn mang ra thử độc hay sao ấy, cả đám mọc ung nhọt khắp người. Không phải ra oai phủ đầu muội thì là gì? Tên tà tu này không thích dùng miệng lưỡi mà dùng hành động… Hắn tới nữa rồi…”
Khúc Duyệt vội vàng ngụy trang.
Cửu Hoang tiến vào, lần này thoáng do dự rồi mới nhấc cái chuồng của Khúc Duyệt đi ra ngoài, quay trở lại động hung thú trước đó.
Bỏ nàng xuống.
Cả người Khúc Duyệt căng cứng như đá: “Nhị Ca, có khi nào hắn cảm ứng được Nhất Tuyến Khiên của chúng ta không? Muội vừa gọi cho huynh, hắn liền xách muội quay trở lại.”
—- “Không thể nào!”
Cửu Hoang ra khỏi động, đứng một chốc lại trở vào, lại xách nàng ra khỏi động hung thú thả lại vào động thú non.
Nhưng vừa buông, lại xách đi động hung thú.
Cứ thế ra ra vào vào giữa hai hang động như chơi bập bênh và im lìm không nói một lời. Khúc Duyệt bên trong lồng thật sự bị dọa đến muốn són, trong đầu ngập tràn hình ảnh sát nhân biến thái trong phim truyền hình.
Đao kề cổ không đáng sợ bằng loại biến thái này a!
Nàng phong bế mục thức nên không thấy. Giả như nhìn được nàng sẽ phát hiện vẻ mặt Cửu Hoang lúc này chẳng những không biến thái mà ngược lại còn ngây thơ ngờ nghệch.
Hắn gãi đầu, gãi rồi lại gãi.
Rốt cuộc nên để nàng trong hang động nào đây?
Sư phụ nói nữ tử trên đời này độc hơn cả hung thú, vậy thì nên bỏ vào động hung thú.
Nhưng hắn mang nàng về không phải để luyện dược, trông dáng vẻ nàng giống hệt thỏ trắng con bị thương trong hang thú con, rõ ràng nên đưa vào đó mới đúng?
Lời sư phụ nói luôn đúng.
Nhưng phán đoán của hắn cũng chẳng sai.
A, phiền quá!
Bỏ xuống cái đã rồi tính!
— —
Tác giả có lời muốn nói: Đây là phần đầu của tiền truyện. Sau tiền truyện sẽ kể tiếp đến đại hội thưởng kiếm. Câu chuyện của Tông Quyền Tuyết Lí Hồng được an bài ở cuối cùng.
Share truyện lên:
Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé
Có thể bạn sẽ thích:
Há há tưởng tượng Rau Hẹ xách cái lồng chạy qua chạy lại 2 bên mắc cười quá
Dễ thươnggggg
Aaaa dễ thương quá chừng luôn