Skip to content

Thần Khúc – Chương 198

TIỀN TRUYỆN (HẠ)

“Tiền bối…” Trước khi hắn quyết định bỏ nàng xuống, Khúc Duyệt không chịu đựng nổi nữa bèn ra vẻ nhu nhược động lòng người ôm đầu nũng nịu nói, “Tiền bối, ngài đang làm gì vậy? Ngài làm người ta choáng váng quá…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Khúc Duyệt buồn nôn với chính mình. Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô hồn khiến bản thân trông càng bất lực và đáng thương.

Trời sinh nàng có giọng nói thực hay, tuổi nhỏ càng là ưu thế tự nhiên giúp giọng thêm mềm nhẹ dịu dàng.

Vậy mà Cửu Hoang chỉ cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt không chút thương hại, hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi là thú con hay hung thú?”

Nói vậy là ý gì?

Khúc Duyệt có cảm giác như mình đang biểu diễn bước đi trên một sợi dây mảnh treo cao, não lập tức vận động, đây là đang muốn hỏi xuất thân của nàng ư?

Nàng đáp: “Vãn bối là ca cơ ở nhạc phường…”

Đại để là cha mẹ đều mất, cuộc đời bi thảm, đã đến tuổi nhưng không muốn bán mình làm đồ chơi cho con cháu thế gia nào đó nên chạy trốn đến Châu Nam Man.

Nàng vừa kể vừa khóc thút thít, thấy Cửu Hoang không ngắt lời liền khóc lớn hơn, cầu xin hắn cho nàng ở lại mấy ngày để dưỡng thương, sau khi hồi phục sẽ tiếp tục cuộc đời lưu lạc thiên nhai.

Quả nhiên có hiệu quả, Cửu Hoang nghe xong liền để nàng lại trong động thú con, không dày vò nàng nữa. Tuy không nói lời nào nhưng xem thái độ của hắn, hẳn đã đồng ý để nàng ở lại trên núi dưỡng thương.

Khúc Duyệt thở phào, nhìn xem, chiêu “cô gái nhỏ số phận bi thảm” quá tuyệt, luôn phát huy hiệu quả với nam nhân, đặc biệt Cửu Hoang cũng là cô nhi, càng dễ dàng đồng cảm.

Nàng nói với Nhất Tuyến Khiên: “Nhị Ca, muội chắc chắn tóm được vị đại lão này.”

Cửu Hoang bước ra khỏi cửa động cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bỏ nàng vào động thú con quả không sai. Tiểu cô nương này thực giống mấy con thú non đó, căn bản không nghe hiểu tiếng người, không trả lời chuyện hắn hỏi đã đành, cứ oa oa ngao ngao không dứt nhức hết cả đầu.

— —

Ngày hôm sau Cửu Hoang đi vào trong động thay thuốc cho mấy thú con, đến phiên Khúc Duyệt hắn phát hiện vết thương của nàng hơi kỳ quái.

Một ngày nữa trôi qua, hắn đã biết kỳ quái ở chỗ nào.

Hắn điêu khắc thuần thục nên cực kỳ nhạy cảm với hoa văn. Hắn nhận ra nàng đã dùng dụng cụ sắc bén làm vết thương sâu hơn. Xét theo sự thay đổi của đường nét, tuy biến đổi rất nhỏ khó phát hiện, nhưng nếu mỗi ngày đều tiếp tục như thế sẽ kéo dài thời gian chữa lành.

Hơn nữa, kiểu “tạo hình” từ từ và kéo dài này cực kỳ đau đớn.

Hắn lại tìm tòi, phát hiện chỗ xương gãy cũng có thay đổi rất nhỏ.

Quả thực tàn nhẫn với bản thân a!

Tính nết này cũng mãnh quá đi!

Sao thế nhỉ, chẳng lẽ người muốn bắt nàng còn đáng sợ hơn cả hắn? Khiến nàng thà rằng tự hại mình cũng quyết phải ở lại trên núi Cửu Hoang?

Cửu Hoang hiểu rất rõ người khác chán ghét một thân đầy độc này của hắn thế nào. Mấy con thú non hắn nuôi kia sau khi lớn lên hiểu chuyện đều sợ hãi hắn, chưa từng có người hoặc động vật nào chủ động muốn đến gần hắn.

Nàng là đầu tiên.

Cửu Hoang giúp nàng bôi thuốc như thường lệ, không vạch trần nàng bởi vì không cần thiết.

Lúc hắn sắp đi, Khúc Duyệt hô: “Tiền bối…”

Cửu Hoang dừng lại nhìn nàng, nghe bụng nàng kêu ục ục hai tiếng.

Khúc Duyệt hơi cúi đầu, thẹn thùng nói: “Ngài có tích cốc đan không?”

Cửu Hoang lắc đầu: “Không có.”

Biết nàng đói bụng, hắn móc từ vòng trữ vật ra mấy củ cà rốt đưa tới.

— —

Khúc Duyệt ăn cà rốt sống liên tục nửa tháng.

Biết làm sao được, nàng không dám tiến xa hơn khi chưa quen nhiều với Cửu Hoang.

Và trong nửa tháng qua lại này, nàng phát hiện cuộc sống của hắn rất có qui luật.

Mặt trời mọc liền ra khỏi hang, sau đó cụp cụp cạch cạch xẻ những thân cây đại thụ nằm ngổn ngang trên mặt đất thành nhiều khúc gỗ nhỏ đủ hình dáng.

Lúc làm việc hắn cởi bỏ áo ngoài, để trần thân trên cơ bắp cân đối, chỉ mặc một cái quần trung y dài. Hình như hắn chỉ có duy nhất một bộ áo rách rưới ấy, cho nên bình thường khi làm việc, hắn cất qua một bên để tránh làm hỏng.

Đến trưa, hắn đi chữa thương, cho “thú cưng” của mình ăn, sau đó lại ra ngoài chặt cây, trồng cây.

Buổi chiều trở về tiếp tục xẻ gỗ.

Sau khi mặt trời lặn liền quay vào hang động nơi hắn ở.

Khúc Duyệt dùng thiết bị công nghệ của Hoa Hạ nhìn trộm hắn ngồi xếp bằng trong động, tay cầm mảnh gỗ nhỏ đã đẽo gọt hoàn chỉnh, cứ thế im lìm điêu khắc hoa văn suốt đêm, không hề thay đổi tư thế, thậm chí cả vẻ mặt cũng giữ nguyên, thực khắc chế và cứng nhắc như một con robot.

Cho nên Khúc Duyệt nghĩ nàng phải dần dần thâm nhập vào cuộc sống của hắn, làm hắn hình thành thói quen mới, trong đó có sự tồn tại của nàng.

Thế là nàng bắt đầu phát huy sở trường đặc biệt.

Sở dĩ Bộ chọn nàng thực hiện nhiệm vụ này là do quan sát thấy mỗi lần Cửu Hoang xuống núi vào thành, khi đi ngang qua nhạc phường hắn đều đứng lại, hẳn là rất thích nghe nhạc.

Một buổi sáng yên ắng nọ, Khúc Duyệt co ro bên trong hang ngập ngừng hát vài câu thăm dò.

Cửu Hoang đang xẻ gỗ bên ngoài không phản đối.

Một lát sau nàng hát nguyên cả bài.

Hắn vẫn không phản đối.

Mấy ngày sau, nàng lấy ra một chiếc đàn tỳ bà bình thường bắt đầu đàn và hát, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối.

Cửu Hoang không những không phản đối mà còn di duyển “bàn làm việc” của hắn đến gần cửa hang của nàng hơn một chút.

Hơn hai tháng sau, khi báo cáo tiến độ của “Kế hoạch thu hoạch rau hẹ”, Khúc Duyệt nói thế này với Khúc Tống: “Ổn, mọi người đều về cả đi, có việc gì thì liên lạc qua Nhất Tuyến Khiên, chậc chậc, em gái của huynh lớn lên có sức hấp dẫn kinh người nha.”

Thực ra Cửu Hoang nào thích nghe đàn hát gì, khi đó hắn cũng chẳng rung động với giọng hát thánh thót của nàng.

Nhạc tu, từ kỹ xảo ca hát cho đến bản thân giai điệu của ca khúc, đều có thể dẫn động dòng khí lưu xung quanh. Huống chi bản lĩnh của Khúc Duyệt cao thâm, ngón đàn và khúc hát đều không thể xem thường.

Trong khi đó Cửu Hoang sống một mình trên núi hoang, cơ hồ quanh năm suốt tháng đều chìm trong tĩnh lặng.

Sáng hôm đó, hắn đang tập trung xẻ gỗ trước cửa động của mình, bất chợt bị tiếng ca của nàng làm cho giật bắn, hại hắn trật tay đục thủng một lỗ nhỏ trên mẩu gỗ mà hắn rất thích. Đau lòng qua đi, hắn chuyển sang tức giận, nghĩ vết thương nàng đã lành quá nửa, có thể ném xuống núi được rồi!

Bỗng, hắn ngừng ý niệm này lại.

Hắn nhớ hồi mới bắt đầu học điêu khắc, sư phụ dạy hắn tập trung bằng cách chọn thời điểm quan trọng lúc hắn sắp hoàn thành bài tập điêu khắc thì tạo ra đủ loại động tĩnh, cố tình khiến hắn phân tâm, sau đó bắt lỗi của hắn rồi phạt hắn rất dữ.

Sư phụ đã đi ba trăm năm, hắn không còn sai lầm nào nữa.

Hắn tưởng hắn đã đủ tập trung.

Thì ra không phải.

Chỉ là trên núi quá an tĩnh, không có ai cố tình quấy rối khiến hắn phân tâm.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hang động của Khúc Duyệt.

Cuối cùng hắn không cản, cứ để nàng hát vô tư. Đại để ca hát đối với nhạc tu cũng giống như điêu khắc đối với hắn, đều là luyện công. Nàng luyện công, vừa lúc giúp hắn luyện khả năng tập trung, cũng không tồi.

Cứ như thế cho đến khi vết thương của Khúc Duyệt dần khỏi hẳn, hắn không đuổi nàng xuống núi, vẫn đều đặn cho nàng ăn cà rốt mỗi ngày.

— —

Một thời gian sau, vào buổi chạng vạng nọ, tiếng hát sấm rền chẳng thể át không cất lên như thường lệ.

Cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, bất ngờ thay, Cửu Hoang lại suýt nữa trật tay.

Hắn đứng đó bối rối một hồi, sau đó đặt công cụ trong tay xuống, đi qua hang động chỗ Khúc Duyệt, nhìn thấy nàng nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Trong hang này vốn chẳng có giường nhưng Khúc Duyệt canh lúc hắn đang xẻ gỗ, đã hỏi hắn có thể làm cho nàng một cái giường hay không, oa oa thút thít hồi lâu muốn có.

Cửu Hoang đi vào trong hang, đến bên cạnh giường, nhận ra linh khí của nàng hao tổn nghiêm trọng: “Ngươi bị làm sao?”

Khúc Duyệt cực kỳ suy yếu, định ngước mắt nhìn hắn thì chợt nhớ mình là người mù nên kịp dừng lại, chỉ để ánh mắt vô thần, thều thào nói: “Tiền bối, ta đói.”

Không có tích cốc đan, núi Cửu Hoang lại đầy độc chướng, không có linh khí, nàng không thể điều tức, cũng chẳng sử dụng được chút pháp lực nào, còn phải ăn cà rốt suốt thời gian qua. Gần đây ca hát đánh đàn đều tiêu hao linh khí, nàng thực sự đã đến cực hạn.

“Thân thể kém cỏi!” Mười mấy tuổi tu vi đạt cấp bốn là rất lợi hại, Cửu Hoang trở tay truyền cho nàng chút linh khí, nói, “Ta chưa từng thấy ai ở cảnh giới này mới không ăn cơm hai tháng mà đã kiệt sức thế này.”

Khúc Duyệt thầm oán “Ngươi suốt ngày ở trên núi thì gặp được mấy người!”, nhưng nàng vẫn không dám thốt ra, chờ chân khí của hắn nhập thể, lấp đầy đan điền của nàng, sắc mặt hồng hào trở lại, nàng lí nhí nói: “Từ nhỏ thân thể vãn bối đã yếu ớt, lúc sinh ra suýt nữa đã chết.”

Lời này không giả, lòng nàng chợt nhói đau khi nhắc đến.

Phụ thân rời nhà bế quan chưa đến một năm, có thể sẽ không bao giờ được gặp lại ông nữa, tâm tình nàng vốn đã tệ. Ngẫm lại cuộc sống hai tháng vừa qua của mình, nàng được nuông chìu từ bé, nào đã từng chịu khổ thế này.

Trong khoảnh khắc yếu đuối, Khúc Duyệt nghẹn khuất bắt đầu sụt sịt. Nước mắt chực trào ra, nàng lại quật cường không muốn để hắn nhìn thấy, vờ đặt mu bàn tay lên che mắt lại.

Một lúc sau, chợt nghe tiếng Cửu Hoang hỏi: “Muốn ăn gì?”

Khúc Duyệt không hề nghĩ ngợi: “Ăn thịt.”

Cửu Hoang: “Cá được không?”

Khúc Duyệt vội gật đầu liên tục: “Được.”

Cửu Hoang lục lọi trong vòng trữ vật hồi lâu, lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở nắp hộp ra: “Ngươi ăn đi.”

Khúc Duyệt ngửi thấy mùi rất nồng, dùng ống tay áo lau khô mắt, đưa tay mò mẫm, đột nhiên chạm phải cánh tay trần của hắn, cảm giác từ rắn chắc thình lình chuyển thành cứng rắn, mới chợt nhớ ra hắn đang ở trần. Nàng lớn lên ở Hoa Hạ hiện đại đương nhiên không cảm thấy có vấn đề, chẳng để ý, tiếp tục dò dẫm lần xuống đến lòng bàn tay hắn, sờ vào trong hộp.

Quả nhiên là cá khô nhỏ hắn dùng cho mèo ăn.

Khúc Duyệt không vui. Cũng được một đoạn thời gian rồi, nàng muốn thử “được một tấc lại tiến thêm một thước”, dựa vào “tư liệu” nàng học được, loại vua núi bá đạo như này thích nhất tiểu cô nương kiêu ngạo: “Tiền bối, ta không muốn ăn cá khô, ta muốn ăn cá sống nướng.”

Yêu cầu này thực sự rất quá đáng, vì trong phạm vi năm ngàn dặm quanh đây chẳng có một khe suối nào.

Cách một lúc Cửu Hoang mới nói: “Vậy ngươi phải chờ một canh giờ.”

“Được.” Sắc mặt Khúc Duyệt từ mưa chuyển thành nắng.

— —

Bảo chờ một canh giờ, kết quả qua một đêm, rồi lại hết một ngày, đến chạng vạng ngày thứ hai vẫn chẳng thấy gì. Khúc Duyệt bồn chồn thấp thỏm không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nàng mò mẫm đi ra cửa, né tránh độc chướng khắp nơi.

Nghe sau núi có tiếng “lạch bạch”, nàng lần theo tiếng đi tới: “Tiền bối? Ngài đang làm gì vậy?”

Cửu Hoang: “Cá nướng.”

Khúc Duyệt biết hắn đang nướng cá, vì chung quanh nồng nặc mùi cá, có lẽ ít nhất mấy trăm con: “Ta ăn một con là đủ rồi, ngài nướng nhiều như vậy làm gì?”

Cửu Hoang nói như thể rất khó tiếp nhận sự thật này: “Xin lỗi, ta không thể nướng được con nào.”

Khúc Duyệt kinh ngạc, chậm rãi dịch đến trước đống lửa: “Nướng cá khó lắm sao? Dùng nhánh cây xuyên qua, quay trên lửa vài vòng là thịt cá được nấu chín rồi.”

Cửu Hoang hơi xấu hổ: “Nhưng cá sẽ chết.”

Khúc Duyệt: ???

Cửu Hoang nói: “Ngươi nói muốn ăn cá sống nướng, nhưng dù ta có thử thế nào, cá chưa kịp chín thì đã chết mất rồi.”

Khúc Duyệt: ???

Cửu Hoang nhìn một sọt đầy cá chết bên cạnh, lẩm bẩm: “Có lẽ ta phải ra ngoài Châu Nam Man, đến yêu tộc bắt một chút cá tinh có đạo hạnh về nướng.”

Khúc Duyệt: ???

Hắn nghiêm túc hả? Không! Sao có thể nghiêm túc được chứ?

Khúc Duyệt nhịn không được rộ cười ra tiếng: “Tiền bối, ngài hài hước quá!”

Cửu Hoang không hiểu sao nàng lại cười vui vẻ đến vậy, không ăn được cá, đáng lẽ phải tức giận mới đúng chứ?

Cách đống lửa, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, cười vô cùng thoải mái, để lộ cả hai hàm răng nho nhỏ. Mà trong đôi mắt không có tiêu cự như mặt hồ không gợn sóng của nàng, ngoài ánh lửa đang nhảy múa, dường như còn phản chiếu hình ảnh của hắn. 

Cửu Hoang thoáng thất thần.

Trong thoáng chốc đó hắn chợt hoảng hốt khi ý thức được một tia nguy hiểm.

Nhưng bản năng lại nói với hắn, không cần trốn tránh.

— —

Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại ngăn ngắn về tiền truyện là vậy đó. Trên núi Cửu Hoang những ngày tiếp theo sẽ là Rau Hẹ điêu khắc gỗ, Mặt Trăng Nhỏ “điêu khắc” Rau Hẹ, cuối cùng khắc được một cún con quấn lấy nàng đến mãi sau này.


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
4 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
9 months ago

Sắp hết r bùn quá 😩 biết khi nào tìm được truyện hay như này 😭

An
An
7 months ago

Đáng yêu woãi

Christy
Christy
7 months ago

Rau ông nọ cắm cằm bà kia vậy mà cuối cùng cũng yêu nhau hay thiệt 😂

You cannot copy content of this page

4
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x