Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 7

CHƯƠNG 07

Tạ Lãm nhìn mấy đồng tiền, sống lưng dần cứng đờ.

Xấu hổ qua đi, nắm tay siết chặt, thầm ghi sổ thêm một tội nữa của Trần tự chính.

“Từ khi tới kinh thành, gan của ngươi to hơn nhỉ, suốt này chèn ép ta?” Tạ Lãm vỗ vỗ bả vai Tùng Yên, nghiến răng nói, “Ngươi cho rằng ta bị bộ quan phục này khống chế, không thể tùy tiện dạy bảo ngươi có phải không?”

Tùng Yên vội cất mấy đồng tiền, xin tha: “Tiểu nhân đâu dám ạ, chỉ nhắc nhở cậu thôi.”

Mà cũng đúng, hồi trước mỗi lần hắn không kiềm chế được mở miệng nói mát, thiếu chủ nói đá liền đá, nhưng từ ngày tròng lên người bộ quan phục này, thiếu chủ như con sói bị đeo vòng cổ, không chạy lung tung được nữa. Tùng Yên thậm chí còn ác độc nghĩ, nếu chiếc vòng cổ này có thể tồn tại cả đời thì thế giới này đẹp hơn biết bao. 

“Ngươi đang lẩm bẩm gì trong lòng đấy hả?” Tạ Lãm nhìn vẻ xấu xa trên mặt Tùng Yên liền biết hắn đang chửi thầm mình. Không biết kiếp trước tạo nghiệt gì mà gặp trúng loại người hầu này nữa.

“…” Tùng Yên cúi đầu ra sức giặt quan phục, không dám nói nữa.

Tạ Lãm nhất quyết bắt hắn phải nói, đang túm cổ áo chuẩn bị nhấc hắn lên thì cửa phòng sau lưng kẽo kẹt mở ra, Phùng Gia Ấu yếu ớt bước từng bước nhỏ đi ra.

Tạ Lãm nhanh chóng thu tay, cố gắng nặn ra biểu cảm thờ ơ rồi xoay người nhìn nàng.

Phùng Gia Ấu nói lời cảm tạ: “Đại nhân lại giúp tôi một lần nữa…”

“Chỉ là dư độc thôi, ta không ra tay Phùng tiểu thư cũng bình yên vô sự.” Tạ Lãm sợ nàng sẽ nói tiếp câu “không có gì báo đáp, nguyện lấy thân báo đáp” bèn nói ngay, “Thôi thiếu khanh đang chờ.”

Giục nàng mau mau đi làm chính sự.

Trong đầu Phùng Gia Ấu lúc này chỉ toàn là hận và giận, quả thật không có tâm trạng nói chuyện với hắn, bảo San Hô đỡ nàng đi đến phòng nghị sự.

Lúc này Tạ Lãm mới phát hiện, thể chất của Phùng Gia Ấu không tệ, bị phạt đánh rồi nôn ra máu, dù chân bủn rủn nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

Phùng Gia Ấu đi đến cửa thùy hoa thì chợt nhớ một việc: “Tạ ti trực, ngài không đi cùng sao?”

Tạ Lãm: “Thôi thiếu khanh đồng ý cho ta nghỉ hôm nay.”

Phùng Gia Ấu: “Vậy ngài có manh mối gì về vụ án của Liêu Trinh Trinh không?”

“Nội dung vụ án do Thôi thiếu khanh đích thân xử lý, ta không tiện nhiều lời.” Tuy hồ sơ do Tạ Lãm mang về từ Huyền Ảnh Ti, nhưng hắn chỉ xem qua danh mục, hoàn toàn không biết chi tiết bên trong.

Phùng Gia Ấu không hỏi thêm, đi qua cửa thùy hoa.

Nàng càng nghĩ càng hoài nghi. Tạ Lãm nói Thôi thiếu khanh “đồng ý”, chứng tỏ đây là yêu cầu của hắn. Nghỉ ngơi sau một đêm vất vả là phải, nhưng Phùng Gia Ấu không nhìn thấy hắn có chút xíu mệt mỏi nào, đơn giản là không muốn tham dự thôi.

Mấy cuộn giấy trong phòng hắn kia đều là những đại án có ảnh hưởng mà Đại Lý Tự từng xử lý nhiều năm qua. Quan viên Đại Lý Tự mới nhậm chức phải đọc kỹ những hồ sơ này là luật bất thành văn. Thế nhưng Tạ Lãm chưa hề mở chúng ra, còn ném lung tung khắp nơi.

Ban đầu Phùng Gia Ấu cho rằng đường thăng tiến của Tạ Lãm như sau: ti trực, tự thừa, thiếu khanh, chính khanh, kế đó vào Nội Các, trở thành thủ phụ. Gia gia của nàng cũng đi con đường này, nhưng ông chỉ mới là thành viên Nội Các, còn cách thủ phụ* rất xa.

Thủ phụ

là người đứng đầu Nội Các.

Nhìn dáng vẻ Tạ Lãm, dường như có ý tưởng khác chăng?

“Phùng tiểu thư.” Phùng Gia Ấu đang suy nghĩ thì Tạ Lãm đuổi theo, “Ta đi với cô đến phòng nghị sự.”

“Hả?” Thay đổi nhanh như vậy?

“Trước kia ta cho rằng vụ án này đơn giản, không muốn suy nghĩ nhiều, bây giờ bỗng nhiên thấy hứng thú.” Tạ Lãm cười với nàng, tiếp tục sải bước về phía trước, để nàng tụt lại thật xa phía sau, “Ta đi trước, cô bị thương, đi chầm chậm vẫn tốt hơn.”

Tạ Lãm biết nàng nổi lên nghi ngờ.

Hắn thờ ơ với vụ án, không giống nghĩa huynh. Với tính cách của nghĩa huynh, dù không ưa chốn quan trường nhưng một khi đã đứng trong đó rồi thì sẽ tận hết trách nhiệm, thế cho nên huynh ấy thà rằng bỏ đi Mạc Bắc chứ không lên kinh nhậm chức.

Phùng Gia Ấu nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Tạ Lãm đi xa dần, càng thấy bối rối.

Chẳng lẽ vì nàng trở thành bị hại mà hắn đột nhiên quan tâm đến vụ án? Không đúng, hắn giống với kiểu “tới đâu hay tới đó” hơn.

Phùng Gia Ấu vốn đang vừa bực bội vừa oán hận lại bị người này làm cho buồn cười, Tạ Lãm này thật sự có hơi… khác biệt.

Có lẽ người làm đại sự ít nhiều gì cũng có chút tật xấu nhỉ?

*

Tạ Lãm đi vào phòng nghị sự, thế nhưng trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Thời Hành.

Hai người chào hỏi vài câu, Tạ Lãm ngồi xuống đối diện hắn.

Phùng Gia Ấu đi vào sau, ngay lập tức bị gương mặt tuấn tú nhưng nghiêm trang của Thẩm Thời Hành thu hút.

“Hiếm thấy ghê!” Hiếm khi nghiêm túc được như vậy.

Hôn ước của hắn và Liêu Trinh Trinh là do Liêu Trinh Trinh khăng khăng cố chấp và Thẩm Khâu ép buộc. Nàng ta bị giết, Thẩm Thời Hành nhiều lắm là thổn thức vài câu giống Tùy Anh mà thôi. Bây giờ biết được Liêu Trinh Trinh có lẽ tại vì hắn mà chết nên có cảm giác bứt rứt. Huống chi Phùng Gia Ấu cũng suýt nữa mất mạng.

Thẩm Thời Hành nhìn Phùng Gia Ấu với ánh mắt căng đầy hối lỗi.  

Phùng Gia Ấu lần nữa chặn lời xin lỗi mãi không dứt của hắn, hỏi trước: “Thôi thiếu khanh và mọi người đâu rồi, sao chỉ còn mình huynh?”

“Họ đến nhị đường gặp khách hết rồi.” Thẩm Thời Hành giải thích, “Cha ta tới!”

“Thẩm chỉ huy sứ đích thân đến?” Phùng Gia Ấu ngẫm lại thấy cũng đúng, ngày hôm qua Đại Lý Tự đoạt Tùy Anh từ tay Huyền Ảnh Ti, hôm nay lại mời Thẩm Thời Hành đến Đại Lý Tự, Thẩm Khâu đương nhiên không thể ngồi yên.

Nàng đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Thời Hành.

Mông vừa chạm ghế, nàng “ui” một tiếng xuýt xoa, sau đó phải ngồi lệch nghiêng một bên đối mặt với Thẩm Thời Hành: “Nói cho ta biết mọi người đã thảo luận gì rồi?”

Hồ sơ do Huyền Ảnh Ti viết, bản giao cho Đại Lý Tự chắc chắn đã bị che giấu vài chi tiết, Thẩm Thời Hành có lẽ còn biết nhiều hơn Thôi thiếu khanh.

Thẩm Thời Hành nói: “Hung thủ giết hại Liêu Trinh Trinh và tên hạ độc muội không phải cùng một người, cũng không phải đồng lõa.”

Phùng Gia Ấu kinh ngạc, như vậy sợi dây liên kết giữa nàng và Liêu Trinh Trinh là Thẩm Thời Hành đã không còn, nàng hỏi: “Vậy vì sao huynh lại áy náy?”

“Chuyện hơi phức tạp.” Thẩm Thời Hành cũng nghiêng người ngồi đối mặt với nàng, “Liêu Trinh Trinh chết vì bị vũ khí sắc bén đâm thủng ngực, đối phương xuống tay nhanh nhẹn dứt khoát.” Thẩm Thời Hành chỉ vào ngực mình, khoa tay mô tả hình dạng hung khí, “Hung khí hẳn là một thanh chủy thủ như thế này, hiện trường không có dấu vết tranh chấp gì. Trước đó Liêu Trinh Trinh còn cố ý đuổi hai thị nữ đi, tự nhốt mình trong phòng…”

Thẩm Thời Hành nói đến đây thì dừng, đưa cho Phùng Gia Ấu một ánh mắt.

Phùng Gia Ấu nhướng mày.

Hắn gật đầu và nhún vai.

Tạ Lãm ngồi đối diện nhìn hai người mắt đi mày lại, không hứng thú muốn biết họ đang chơi trò bí mật gì, chỉ thấy lời đồn quả không đúng, hai người bọn họ nhìn thế nào cũng không giống tình nhân.

Cuối cùng Phùng Gia Ấu cũng biết nguyên nhân vì sao Huyền Ảnh Ti không đi bắt hung thủ, một hai phải giá họa cho Tùy Anh.

Không hoàn toàn nhằm vào Trấn Quốc Công.

Liêu Trinh Trinh quen biết hung thủ, trước khi xuất giá còn hẹn gặp trong phòng riêng, hung thủ còn là một người đàn ông. Dù nàng ta và hung thủ có quan hệ kiểu nào thì khi sự việc truyền ra ngoài, cả Liêu thị lang và Thẩm Khâu đều sẽ mất mặt.

Song điều Phùng Gia Ấu không hiểu là: “Làm sao huynh đoán được người hạ độc ta không phải là kẻ kia? Hắn dùng chủy thủ, cũng có thể dùng độc.”

Miệng vừa hỏi, lòng liền tỏ, ánh mắt lập tức toát lên vẻ không thể tin.  

Sau khi nàng được chẩn đoán là trúng độc, Thôi thiếu khanh hẳn đã đến bàn bạc với Liêu thị lang, lần nữa khám nghiệm thi thể Liêu Trinh Trinh để xác nhận lại: “Liêu Trinh Trinh cũng trúng độc, nhưng nàng ta chưa bị độc phát đã bị giết?”

Thẩm Thời Hành ngầm thừa nhận, lo lắng nhìn nàng: “Hung thủ giết Liêu Trinh Trinh không khó bắt, người này để lại nhiều manh mối, không biết Thôi thiếu khanh thế nào chứ đại ca ta đã sớm biết rõ.”

Thấy sắc mặt Phùng Gia Ấu lập tức tối sầm, Thẩm Thời Hành vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Nhưng hoàn toàn không có manh mối ai là kẻ hạ độc. Độc này rất hiếm, thời gian độc phát ở mỗi người khác nhau, nhanh thì mười mấy canh giờ, chậm thì mười mấy ngày, phạm vi thật sự quá lớn, khó xác định được hung thủ hạ độc vào lúc nào.”

Phùng Gia Ấu nhíu mày trầm tư, nói như vậy thì chưa chắc nàng đã trúng độc vào tiệc thưởng hoa: “Huynh có biết độc này rốt cuộc là gì không?”

Thái y viện không biết nhưng chưa chắc Huyền Ảnh Ti sở hữu Kho Tư Liệu cũng không biết.

Ánh mắt Thẩm Thời Hành hơi né tránh: “Cái này…”

“Rất có thể tại huynh mà ta bị trúng độc.” Phùng Gia Ấu liếc hắn. Tên này nhất định biết, từ nhỏ hắn đã ngâm mình bên trong Kho Tư Liệu, lại có trí nhớ xuất chúng, chưa thể gọi là “trên thông thiên văn dưới tường địa lý” nhưng khi nói đến mấy chuyện đồn đãi linh tinh thì hiếm có chuyện gì hắn không biết.

Nhưng tự ý đi vào Kho Tư Liệu là vi phạm quy định, không dám nói thẳng ra.

Thẩm Thời Hành không chịu được ánh mắt áp lực của Phùng Gia Ấu, hạ giọng nói: “Độc này tên là Xích Lưu Kim.”

Tạ Lãm nãy giờ vẫn thản nhiên tự đắc, nghe thấy ba chữ này thì không khỏi nghiêng nghiêng lỗ tai.

Hình như đã từng nghe ở đâu đó.

Thấy hơi khát, hắn cầm lên chén trà trong tầm tay.

Thẩm Thời Hành nói lưu loát: “Xích Lưu Kim được đưa vào Trung Nguyên từ Tây Vực, sau đó dần dần thất truyền. Lần cuối cùng được ghi nhận là cách đây hai mươi ba năm, lúc Nam Cương bạo loạn, thành Xuân Châu có vài tên thương hộ bị chết vì độc này.”

Người hạ độc là một nữ lang trung.

“Lúc cuộc phản loạn của Nam Cương Vương vẫn còn cách thành Xuân Châu khá xa, nhiều thương hộ trong thành đã sớm tích trữ lương thực, chuẩn bị tăng giá vô tội vạ. Nữ lang trung kia liền hạ độc này cho từng người bọn họ nhằm giết chết họ bất cứ lúc nào.”

Buộc họ không thể không bán lương thực giá thấp cho bá tánh.

Nhưng nữ lang trung này phỏng chế ra được Xích Lưu Kim song không thể chế ra được giải dược, những thương hộ bị bà hạ độc đều đổ máu thất khiếu mà chết.

Phùng Gia Ấu thầm kính bà là nữ anh hùng, nhưng hành động của bà ấy khó thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật: “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Sau đó bà ấy bị kết án lưu đày, áp giải đến thành Hắc Thủy. Ba năm sau, triều đình mất quyền cai trị khu vực sông Hắc Thủy, Kho Tư Liệu cũng không còn ghi chú về Xích Lưu Kim nữa.”

Tay cầm nắp chén trà của Tạ Lãm run lên khiến nó rớt trở lại chén sứ, phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Thời Hành đang nói bị gián đoạn, nhìn hắn: “Tạ huynh, làm sao vậy?”

Phùng Gia Ấu cũng nhìn qua.

“Tay bị tê.” Tạ Lãm lần nữa cầm nắp chén trà, cúi đầu uống, che giấu cảm xúc hỗn loạn của mình sau làn khói tỏa ra từ nước trà nóng, “Hai vị cứ tiếp tục.”

Thẩm Thời Hành chợt phát hiện hai người họ mãi lo nói chuyện với nhau mà gạt Tạ Lãm sang một bên, thuận miệng hỏi: “Tạ huynh có biết thành Hắc Thủy và Mười Tám Trại không?”

Tạ Lãm ra vẻ trấn định: “Sao lại không biết, hàng năm triều đình đều công khai lên án là cường đạo, một đám ô hợp mà thôi.”

“Bọn họ thật ra không phải đám ô hợp.” Thẩm Thời Hành thở dài thườn thượt, “Trong triều năm nào cũng có người dâng tấu, hi vọng nhanh chóng tấn công thành Hắc Thủy, đoạt lại quyền thống trị khu vực sông Hắc Thủy, đáng tiếc, haiz…”

Trong đó có cả phụ thân hắn, mấy vị đại quan có tư cách đưa ra quyết định lại toàn là ánh mắt thiển cận, không biết thành Hắc Thủy chính là mối nguy tiềm ẩn của Đại Ngụy.

Phùng Gia Ấu không nhớ nổi đã từng nghe Thẩm Thời Hành cảm thán thế này bao nhiêu lần rồi. Những lúc đó nàng rỗi rãi thì tùy tiện nghe, bởi vì Mạc Bắc quá xa và chuyện triều đình cũng không liên quan đến nàng.

Hôm nay độc nàng trúng phải lại liên quan đến thành Hắc Thủy nên nàng bèn cẩn thận nhớ lại những gì Thẩm Thời Hành từng kể. Chỉ nhớ được ngay cả Huyền Ảnh Ti cũng không thể dò ra tên thật của đại trại chủ và thiếu trại chủ của Mười Tám Trại.

Vị đại trại chủ kia có vẻ dũng mãnh hơn người, mà đứa con trai xấu xí phải mang mặt nạ kia của ông ta lại con hơn cha, lưỡi đao của hắn vung tới đâu nơi đó đều quy phục, mấy năm gần đây đã kế thừa phụ thân hắn, dần dần trở thành chủ lực của Mười Tám Trại.

Nàng hỏi: “Lãnh địa của Bắc Nhung tiếp giáp với bọn họ có phải đã bị hai cha con đó đánh hạ một nửa?”

“Đâu chỉ thế.” Thẩm Thời Hành nói, “Nhiều năm trước bọn họ còn dẹp hết chướng ngại trên con đường thông thương với Tây Vực, lập ra cầu nối mới, bắt đầu buôn bán chính thức.”

Tâm tình hôm nay không tốt, giọng hắn dần phẫn nộ: “Đại trại chủ Mười Tám Trại có dã tâm tự lập làm vương, ông ta cũng có thực lực, hiện giờ nghiễm nhiên đã là mầm tai họa lớn nhất Tây Bắc, giống với Nam Cương Vương năm đó. Nhưng ông ta thông minh hơn Nam Cương Vương rất nhiều, triều đình nói ông ta là cường đạo, ông ta liền tự nhận là cường đạo, không vượt quá ranh giới.”

Ông ta thừa nhận là cường đạo, thì khu vực sông Hắc Thủy vẫn thuộc lãnh thổ của Đại Ngụy, được xem như việc trong nhà. Thời kỳ đầu Đại Ngụy xảy ra hỗn loạn nghiêm trọng, tân đế đăng cơ xong liền nghỉ ngơi lấy sức, không muốn nội chiến ầm ĩ mà tập trung phòng ngoại địch.

“Nhưng theo ta thấy, muốn chống ngoại phải an nội trước, mau chóng diệt trừ Mười Tám Trại trước mới tốt!”

Tạ Lãm rũ mắt lắng nghe, nếu tăng thêm một phần lực, chén sứ cầm trong tay ắt sẽ vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn không chịu đựng được cha mình, nhưng cũng không chịu đựng được người khác nói xấu ông ấy trước mặt mình.

Dã tâm làm vương hả? Bậy bạ.

Không chịu nhìn kỹ xem cái triều đình quỷ này đã mục ruỗng thành thế nào, hiện giờ tốt đấy nhưng chỉ hơn trước một chút mà thôi. Tân đế còn nhỏ tuổi, thái giám chưởng ấn và đại thần phụ chính tranh quyền đoạt lợi suốt ngày, còn có ông chỉ suy sứ điên của Huyền Ảnh Ti suốt ngày giết người khắp nơi kia nữa.

Nếu cha con hắn tiếp nhận chiêu an của triều đình, có khác gì tự trói vào cột chịu chết đâu?

“Không phải chúng ta đang bàn chuyện Phùng tiểu thư trúng độc à, sao lại nói nhiều về thành Hắc Thủy vậy?” Tạ Lãm khuyên hắn nên quý trọng sinh mệnh của bản thân.

“Nhân tiện thôi.” Thẩm Thời Hành quay lại đề tài ban đầu, “Tóm lại, không tìm được người hạ độc, người ái mộ ta ở kinh thành này nhiều quá không tra hết được. Trừ khi tìm được vị nữ lang trung năm xưa rồi hỏi bà ấy đã truyền phương thức điều chế cho ai. Mà bà ấy không biết võ, không chừng hồi thành Hắc Thủy bạo loạn đó, bà ấy chết rồi cũng nên.”

Yên tâm, dù ngươi có chết thì Diêu cô cô của ta cũng không chết. Tạ Lãm bỏ chén trà xuống, nắm tay vịn của ghế ngồi.

Tay vịn ghế cứng hơn, không dễ vỡ vụn.

Không nắm lấy thứ gì đó, hắn lo mình sẽ đứng dậy đi tới vặn cổ Thẩm Thời Hành, xem ai tiêu diệt ai trước.

Tính cách Tạ Lãm không hề nóng nảy, bởi vì từ nhỏ đến lớn không ai dám chọc hắn.

Kẻ nào bắt nạt hắn, hắn xử kẻ đó tại chỗ.

Bây giờ lại phải nhịn hết lần này đến lần khác, chất chồng dần trong lòng, nghẹn đến mức khổ sở.  

Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Phùng Gia Ấu, thầm biết mình lại bị nghi ngờ, hắn điều chỉnh hơi thở, thong thả buông tay vịn ra, lần nữa bưng chén trà lên.

Phùng Gia Ấu không lên tiếng, đúng là đang quan sát Tạ Lãm, phát hiện người này chẳng những suy nghĩ nửa chừng mà tính cách còn phức tạp hay thay đổi. Có khi nào ngày xưa hắn giỏi thư pháp, vì bị thương ở cổ tay phải giậm chân tại vị trí cử nhân, cho nên sinh ra tâm bệnh gì không?

“Công tử, chỉ huy sứ đại nhân đến đón ngài.” Người Huyền Ảnh Ti đến báo bên ngoài phòng nghị sự.

Thẩm Thời Hành chắp tay với Tạ Lãm, định chào hai câu rồi đi ra ngoài gặp phụ thân. Thế nhưng Thẩm Khâu đã nhanh chóng đi vào.

Đi một mình, không dẫn theo hộ vệ Huyền Ảnh Ti nào.

“Phụ thân!” Thẩm Thời Hành thầm giật mình, vội vàng đón chào, vừa khéo che chắn Phùng Gia Ấu ở phía sau.

Nhưng không ngờ Thẩm Khâu vòng qua hắn, ngó lơ Tạ Lãm, nhắm thẳng vào Phùng Gia Ấu: “Cháu là cháu gái Phùng các lão?”

Phùng Gia Ấu đã đứng lên khi ông ta đi vào, cũng thầm ngạc nhiên bối rối, không rõ dụng ý của Thẩm Khâu là gì. Tuy đã gút mắc với Thẩm gia nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Khâu. Ngoại hình vừa tròn bốn mươi, anh tuấn oai hùng. Những lời đồn đại đã biến ông ta thành kẻ cực kỳ đáng sợ nhưng nhìn ngoại hình hai đứa con trai của ông, Phùng Gia Ấu đoán được diện mạo của ông ta không quá tệ.

“Dân nữ bái kiến Thẩm đại nhân.” Phùng Gia Ấu cậy vào thương tích trên người nên hành lễ qua loa.

Thẩm Khâu bùi ngùi thở dài: “Hồi đó bản quan được Phùng các lão dìu dắt, nhưng nhiều năm qua ta bận bịu chính vụ không quan tâm đến cháu được. Bây giờ vì con ta mà cháu nguy hiểm đến tính mạng, ta thật hổ thẹn với Phùng các lão.”

Phùng Gia Ấu im lặng không nói, không ngờ ông ta còn buồn nôn hơn cả Bùi Nghiên Chiêu. Song, nàng dám vặc lại Bùi Nghiên Chiêu lại không dám làm càn trước mặt Thẩm Khâu. Chính tam phẩm chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti có thể tiền trảm hậu tấu với quan viên thấp hơn ngũ phẩm, huống chi là nàng. Phùng Gia Ấu cực sợ chết, càng sợ liên lụy đến mẫu thân nàng đang thanh tu ngoài thành.

“Phụ thân!” Thẩm Thời Hành giải vây giúp, “Phùng tiểu thư không khỏe, không thể đứng lâu, nếu cha thật sự quan tâm cô ấy, chúng ta nên đi nhanh thôi, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.”

Thẩm Khâu nhẹ gật đầu cho rằng phải, nhưng lại cười dò hỏi Phùng Gia Ấu: “Ban nãy ta bàn bạc với Thôi thiếu khanh, lần này Phùng tiểu thư may mắn thoát chết nhưng không biết hung thủ còn xuống tay nữa hay không. Chuyện này có liên quan đến con trai ta, hay là cháu đến nha môn chúng ta dưỡng bệnh nhé. Đại Lý Tự phụ trách điều tra, Huyền Ảnh Ti chúng ta phụ trách an toàn của cháu, cháu nghĩ thế nào?”

Vẻ mặt Phùng Gia Ấu như thường, nhưng Thẩm Thời Hành biến sắc: “Phụ thân…”

Thẩm Khâu thong thả giơ tay lên ý bảo hắn im miệng.

Thẩm Thời Hành không dám nhiều lời nữa, lo lắng nhìn Phùng Gia Ấu, đưa mắt ra hiệu với nàng ý bảo nàng suy nghĩ kỹ trước khi đáp.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x