Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 9

CHƯƠNG 09 – NHỊ THÚC

Bây giờ ngâm mình trong nước, Tạ Lãm mới chợt nhận ra.

Có lẽ vì hắn đã nói với Phùng phu nhân dù có rơi xuống nước hắn cũng không muốn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình cho nên nàng mới bày ra kế này, để hắn rơi xuống hồ.

Tạ Lãm thật sự không nói dối.

Tùng Yên đã nghĩ không sai, người Đất Bắc có tướng mạo thô kệch, hắn lại mi thanh mục tú, làn da trắng trẻo đến mức bị tam sư phụ thường xuyên cười nhạo, khiến hắn không mấy tự tin vào dung mạo của mình.

Nhưng khúc mắc thật sự trong lòng đến vào năm hắn sáu tuổi, vì ham chơi mà lén ra khỏi thành rồi rơi vào tay quân Bắc Nhung.

May mắn ngũ sư phụ đã đuổi theo cứu được hắn, để đối phó với truy binh, ngũ sư phụ hóa trang hắn thành bé gái cho trà trộn vào dân du mục trốn đi.

Ngũ sư phụ sau đó chết thảm trong tay quân Bắc Nhung.

Sau khi trở về thành Hắc Thủy, cha hắn không nghiêm khắc trách cứ, chỉ ra lệnh cho hắn phải giữ dáng vẻ khi vừa trở về, thắt bím, mặc váy, đánh phấn, trông coi linh cữu của ngũ thúc ba năm.

Từ đó về sau, Tạ Lãm không bao giờ lơi lỏng nữa, tập trung nghiên cứu võ học và tu luyện binh pháp, thề tiêu diệt sạch Bắc Nhung. Hắn cũng không bao giờ soi gương hay nhìn ảnh chiếu của bản thân, rất sợ lần nữa nhìn thấy mình trong dáng vẻ thắt bím đánh phấn, sẽ nhớ lại hắn đã hại chết ngũ sư phụ thế nào.

“Cô tin cũng được, không tin cũng được, ta không có ý sỉ nhục Phùng gia cô.” Tạ Lãm lội trong nước, đi thẳng đến chỗ bức tường, dừng lại bên cạnh Phùng Gia Ấu và liếc nhìn nàng qua đuôi mắt, “Cô có phải tuyết trên núi hay không ta không biết, nhưng ta đúng thật là bùn dưới đất, rất xấu xí.”

Nói xong, hắn nhảy ra khỏi nước, trèo qua tường viện.

Phùng Gia Ấu dường như đã bị cái liếc mắt ấy của hắn bắt mất hồn phách, tim đập thình thịch.

Không giống động tâm, là sợ hãi.

Nàng hoài nghi có lẽ mình đã nhìn nhầm, đôi mắt Tạ Lãm bình thường rất trong trẻo, nhưng vừa rồi dường như tràn ngập tức giận u oán.

Nàng nghĩ có lẽ mình đã hiểu lầm hắn thật.

Phùng Gia Ấu đứng thất thần tại chỗ một lát, rồi đi dọc theo đường nhỏ trở về. Tuy không biết nguyên nhân nhưng hình như nàng đã chạm phải nỗi đau nào đó của hắn rồi.

Có nên xin lỗi không? Có khi nào lại thành đổ thêm dầu vào lửa?

Đương do dự, nàng bỗng sực nhìn thấy một cái bóng đen dài được ánh trắng chiếu rọi nơi cửa thùy hoa.

Có người đang trốn nơi đó?

Quanh nơi này không có người ở, chỉ có người hầu đến quét tước vào ban ngày, hơn nữa khi nãy nàng còn phái San Hô canh giữ ở đầu đường tới đây.

“Tạ Lãm, huynh mau quay lại đây!” Mặc kệ thế nào, nàng hô to trước đã!

Tạ Lãm đáp xuống con ngõ sau tường, chỉnh lại quần áo ướt đẫm, lúc bước đi toàn thân cứ nhỏ nước tong tong. Chưa kịp bước ra khỏi ngõ thì lại nghe thấy tiếng nàng cuống quít hô hoán.

Hắn không thèm để ý, nãy giờ bị nàng bỡn cợt vài lần, giờ mà quay lại hắn chính là tên ngốc.

“Ùm–!”

Âm thanh này… hẳn là Phùng Gia Ấu rơi xuống nước!

Tạ Lãm nghi hoặc dừng bước, nàng không cần thiết phải nhảy xuống nước rét lạnh chỉ vì trêu đùa hắn đâu nhỉ?

Tự hỏi trong một cái chớp mắt, hắn xoay người chạy hai bước rồi phi thân dừng trên đầu tường.

Chỉ thấy ở giữa chỗ gợn sóng, Phùng Gia Ấu trồi lên mặt nước, chỉ vào cửa thùy hoa: “Hắn chạy rồi! Mau đuổi theo!”

Tạ Lãm híp mắt, không đuổi theo mà tránh tầm mắt của Phùng Gia Ấu, dọc theo đầu tường bay vọt lên nóc nhà, rồi lại bay vọt lên nóc nhà cao hơn.

Khi ánh mắt Phùng Gia Ấu rời khỏi cửa thùy hoa quay lại, chỉ trong chớp mắt thôi đã không thấy Tạ Lãm đâu nữa.

“Ấy, ta nói thật đó, không lừa huynh đâu!” Phùng Gia Ấu cho rằng hắn đã đi mất, hô to về phía tường viện.

Không ai đáp lại nàng.

Thầm nghĩ bây giờ xem như tự vác đá đập chân mình rồi, Phùng Gia Ấu chỉ đành bơi tới gần mép hồ, mong rằng kẻ đột nhập kia vì bị kinh động mà không quay lại nữa.

Đương nhiên đó cũng có thể không phải kẻ đột nhập mà chỉ là một người hầu muốn đến nhìn trộm.

Sau khi lên bờ, Phùng Gia Ấu bị gió thổi lạnh run, cong lưng hắt xì.

Vừa đứng thẳng dậy, Tạ Lãm từ trên mái nhà gần đó nhảy xuống, đáp xuống ngay bên cạnh khiến nàng kinh ngạc đến suýt trượt chân.

Tưởng nàng sắp ngã, Tạ Lãm đưa tay định đỡ eo nàng, nào ngờ lại thấy nàng như con lật đật lắc lư vài cái rồi đứng vững vàng.

Tạ Lãm không dấu vết thu tay lại đặt sau lưng, lui vài bước kéo ra khoảng cách.

Vẫn chưa hết bàng hoàng, Phùng Gia Ấu vỗ ngực tự nhủ, may quá hồi nhỏ nàng từng luyện vài lần, nếu không bây giờ tóc tai rối bù ngã đập mặt xuống đất thì xấu hổ chết mất.

Nhớ tới khi nãy mình đã chọc Tạ Lãm tức giận, giọng nàng mềm đi: “Ta không lừa huynh đâu mà, thật sự có người nấp ở cửa thùy hoa. Bị ta phát hiện thì hắn chạy mất, đáng tiếc ta không nhìn thấy rõ dáng vẻ hắn.”

“Ừ.” Vừa rồi Tạ Lãm đứng trên cao đã nhìn thấy không sót gì.

“Huynh không đuổi theo ư?” Phùng Gia Ấu thấy sắc mặt hắn còn khó coi hơn lúc rơi xuống nước ban nãy.

Tạ Lãm nói: “Không phải là hung thủ hạ độc, hắn cẩn thận như vậy sao có thể lộ diện, lại còn bị cô phát hiện được.”

Phùng Gia Ấu gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Tạ Lãm hỏi: “Cô không thấy được hắn, vậy ai đẩy cô xuống nước?”

Phùng Gia Ấu lại hắt xì lần nữa: “Ta tự nhảy xuống đó! Huynh nói võ công hắn không cao, còn là người thọt, vậy ta nhảy xuống sẽ an toàn hơn, còn có thể kéo dài chút thời gian. Hơn nữa ta sợ huynh không quay lại nên nhảy ùm xuống để gọi huynh tới.”

Tạ Lãm không biết nên khen hay chê nàng: “Đợi ta đi rồi cô hãy để thị nữ của mình qua đây.”

Hai người họ đều cùng ướt lướt thướt, nếu để người khác nhìn thấy thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

“Được.” Phùng Gia Ấu cũng muốn nhanh chóng về phòng thay quần áo.

*

Tạ Lãm quay về Đại Lý Tự, cởi quần áo ướt rồi đi tắm lần nữa.

Tùng Yên ở kế bên càm ràm: “Hai bộ quan phục đều đã giặt, ba bộ thường phục lôi ra mặc hết trong tối nay đều bị ướt, chúng ta lại không có tiền mua bộ mới.”

Tạ Lãm không thèm để ý đến hắn, đi đến cạnh giường, vươn tay nhấc toàn bộ ván giường lên.

Bên dưới ván giường cất giấu toàn bộ bảo bối của hắn, có y phục dạ hành và mặt nạ cùng vài món binh khí thuận tay. Một trong số đó là miêu đao mà hắn quen dùng, mặc dù hẹp hơn kiếm nhưng dài hơn kiếm rất nhiều, không thích hợp mang theo vào ban đêm.

Hắn chọn một cây dao ngắn loại dùng để giắt trong ủng.  

“Sao còn lấy dao nữa?” Tùng Yên tưởng hắn sẽ đi Kho Tư Liệu, bình thường hắn không mang vũ khí trừ khi thật cần thiết.

Vẻ mặt Tạ Lãm nghiêm trọng: “Ta đi bắt nhị thúc.”

Lúc đứng trên nóc nhà, hắn đã nhìn thấy Phương Loan chạy vào một cái viện bỏ hoang, mở cửa đi vào một căn phòng.

“Người khác không biết là ta nhưng nhị thúc biết. Ta vừa rời đi ông ấy liền kinh động Phùng Gia Ấu, hẳn là cố ý dẫn dụ ta, có lẽ muốn nói chuyện với ta.”

“Nhị gia tới kinh thành sao?” Tùng Yên kinh ngạc.

“Ông ấy còn lạm sát!” Tạ Lãm cảm thấy may mà Liêu Trinh Trinh không chết vì phát độc, còn Phùng Gia Ấu phúc lớn mạng lớn.

Tùng Yên giang hai tay cản đường hắn: “Nếu là nhị gia, cậu lấy dao làm gì? Lấy roi mới đúng chứ?”

Tạ Lãm đẩy hắn ra: “Ta có chừng mực!”

Tùng Yên lại chạy vòng qua chắn trước mặt hắn: “Đừng mà! Nếu là mấy vị trại chủ khác, cậu lấy binh khí gì cũng được, nhưng nếu là nhị gia, dao này nhất định cuối cùng sẽ thọc lên người cậu!”

Nhị gia là quân sư của Mười Tám Trại bọn họ, đầu óc và cái miệng rất lợi hại.

Mà nhị gia và thiếu chủ thân thiết như cha con, thiếu chủ nghe lời nhị gia thôi rồi. Bình thường nhị gia bảo thiếu chủ đi hướng đông, cậu ấy tuyệt đối không dịch một bước sang hướng tây.

Tạ Lãm siết chặt tay: “Lần này ta sẽ không nhường ông ấy!”

Ai giết chóc bừa bãi hắn cũng không tức giận đến vậy.

Quân Bắc Nhung ưa thích hành hạ tàn nhẫn đến chết, Tạ Lãm từng cho bọn chúng nếm mùi gậy ông đập lưng ông, không, thủ đoạn giết chóc còn tàn nhẫn hơn bọn chúng. Nhị sư phụ vì chuyện này mà tức giận với hắn.

Hắn đã lắng nghe hết lời ông răn dạy và làm theo, thế mà tất cả đều là giả ư?

“Thiếu chủ…” Tùng Yên vẫn còn muốn cản.

“Tránh ra!”

Tạ Lãm giắt dao rời đi.

*

Né tránh người, Tạ Lãm trong trang phục dạ hành lẻn vào Phùng phủ. Dựa vào trí nhớ, hắn đi tới căn phòng Phương Loan đã vào, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai đáp lời.

Hắn thận trọng đẩy cửa đi vào, phát hiện nơi này không người ở đã lâu, bụi phủ dày. Dựa vào dấu chân trên lớp bụi, hắn đi đến trước một vách tường, trên tường gắn một chiếc đèn bằng đồng. Hắn xoay chiếc đèn, khối đá phiến phía sau kệ sách chợt từ từ hạ xuống, mở ra một mật đạo.

Tạ Lãm theo cầu thang đi xuống, bên dưới có một đường hầm thật dài.

Cuối đường đi là một gian mật thất, trong phòng có dấu vết người ở, giấy tờ vương vãi khắp nơi, còn có một bình rượu uống dở.

Tạ Lãm nhíu mày thật chặt, nhị thúc vẫn luôn trốn trong Phùng phủ sao?

Bất chợt, ánh mắt hắn biến lạnh, xoay người đấm qua một quyền!

Nắm tay hắn dừng trước giữa mày Phương Loan chỉ đúng một tấc (3,33 cm).

Quyền phong thổi mấy lọn tóc trước trán ông ấy bay lên rồi lại từ từ rớt xuống.

“Là ta.” Phương Loan khẽ cười với hắn, một mắt còn lại không giấu được kinh hỷ, “Sao con lại đến kinh thành, còn thành quan viên Đại Lý Tự?”

Tạ Lãm thu nắm đấm nhưng vẫn siết chặt nắm tay, nét mặt nghiêm trọng: “Nhị thúc, nếu thúc muốn giết Thẩm Khâu báo thù, con sẽ giúp thúc băm ông ta thành vạn khúc, nhưng thúc đừng lạm sát người vô tội.”

Phương Loan sửng sốt: “Con đang nói cái gì?”

Tạ Lãm hít sâu, cả giận nói: “Con đang nói chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti Thẩm Khâu, thúc không đánh lại ông ta nên muốn giết con trai ông ta, Thẩm Thời Hành, bắt đầu bằng hai cô nương có liên quan đến Thẩm Thời Hành.”

Phương Loan như thể vừa nghe một câu chuyện cười: “Ai nói với con?”

Tạ Lãm chất vấn: “Phùng Gia Ấu và Liêu Trinh Trinh đều trúng độc Xích Lưu Kim, thúc dám nói không phải thúc hạ độc không? Dựa vào ghi chép của Kho Tư Liệu, Diêu cô cô…”

“Không phải ta.” Phương Loan bình tĩnh đáp, “Những thứ trong Kho Tư Liệu đều do con người viết ra, có thể thêm vào, cũng có thể xóa đi, chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti muốn thế nào cũng được.”

Tạ Lãm hơi giật mình, ý của ông ấy là Thẩm Khâu đã cố ý hủy đi ghi chép về Xích Lưu Kim?

Phương Loan nói: “Trái lại, Xích Lưu Kim trong người Phùng Gia Ấu là do ta phá giải.”

Tạ Lãm kinh ngạc: “Vì sao?”

Câu trả lời của Phương Loan càng khiến Tạ Lãm sửng sốt hơn: “Bởi vì tên thật của ta là Phùng Hiếu An.”

“Phùng…?” Tạ Lãm ngừng thở, “Phùng Hiếu An, con trai duy nhất của Phùng các lão, phụ thân của Phùng Gia Ấu?”

Ông ấy khẽ gật đầu.

“Làm sao có thể…?” Tạ Lãm có cảm giác không chân thật như đang trong mộng.

Hắn không thể nào liên hệ nổi hình ảnh người đàn ông mắt mù chân què, râu ria xồm xoàm lôi thôi nhếch nhác này với thám hoa lang phong nhã tài hoa toàn kinh thành như trong lời đồn.

“Phùng Hiếu An không phải đã mất tích sao? Thúc còn sống, vì sao phải đến thành Hắc Thủy?” Tạ Lãm hoàn toàn không hiểu, phụ thân ông là Đại Lý Tự khanh, ông có vợ có con gái, tiền đồ như gấm, vì sao phải rời bỏ quê hương?

“Năm đó ta không biết nhìn người, trong lúc vô ý đã gây ra sai lầm, sợ liên lụy người trong nhà, lại không dám công khai nên tự phán mình án lưu đày, đi đến thành Hắc Thủy.” Phùng Hiếu An cười khổ thở dài, “Đã mười mấy năm rồi, hồi ta đi, Tiểu Gia mới sinh ra không bao lâu.”

Tạ Lãm vẫn chưa tin nổi: “Rốt cuộc thúc làm gì sai đến nỗi phải vứt bỏ hết thảy, tự mình lưu đày?”

Phùng Hiếu An không muốn nói, đi đến bên giường bằng đá ngồi xuống, cầm lấy nửa bình rượu kia lên uống tiếp: “Con nói trước cho ta biết, sao con lại thành quan viên Đại Lý Tự?”

“Con đóng giả làm nghĩa huynh.” Tạ Lãm kể lại gói gọn trong dăm ba câu, tiếp tục truy vấn những gì Phùng Hiếu An đã trải qua.

Phùng Hiếu An bóp cổ tay thở dài: “Vị nghĩa huynh kia của con không quan tâm đến triều chính, thật sự là tổn thất lớn của Đại Ngụy.” Chợt chỉ vào Tạ Lãm cười nói, “Nhưng con tới rồi, thật sự rất tốt! Ta vốn rất sợ, nhưng con tới rồi, thật sự quá tốt…”

“Nhị thúc…” Lòng Tạ Lãm chất chứa nhiều nghi vấn.

“Con nghe ta nói trước đã.” Phùng Hiếu An vẫy tay với hắn, ý bảo đến gần, “Tính mạng con gái ta đang gặp nguy hiểm, nguyên nhân là do chuyện chúng ta làm sai năm xưa.”

Tạ Lãm bắt được chữ “chúng ta”: “Binh Bộ thị lang cũng góp phần?”

Phùng Hiếu An: “Còn có cả Thẩm Khâu.”

Tạ Lãm tính nhẩm, hẳn năm đó Liêu thị lang và Thẩm Khâu vẫn còn là kẻ vô danh, bây giờ ai nấy đều quyền cao chức trọng. Cùng gây ra chuyện nhưng chỉ một mình nhị thúc lưu lạc bệ rạc hơn xưa.

Chung quy đã xảy ra chuyện gì? Triều cục năm đó đã xảy ra biến đổi lớn gì? Đáng tiếc Tạ Lãm hiểu biết quá ít về cục diện chính trị của triều đình.

Phùng Hiếu An tiếp tục nói: “Đối phương đang trả thù, mục tiêu là con cái của chúng ta, một đứa đã chết vì Xích Lưu Kim.” Bổ sung, “Ta không nói Liêu Trinh Trinh.”

Tạ Lãm dò hỏi: “Xem ra sai lầm năm đó không chỉ có ba người tham gia?”

“Không đến mức thế.” Phùng Hiếu An không đáp, chỉ giải thích, “Ít nhất ta không có ý hại người, nhưng đã thật sự làm sai. Con tin ta, ta đã tự trừng phạt mình rất nhiều năm…”

“Con tin.” Tạ Lãm nhận ra ông ấy không muốn nói nên cũng không ép hỏi, “Nhị thúc yên tâm, con nhất định sẽ âm thầm bảo vệ cô ấy.”

Tạ Lãm đi qua, khụy gối trái ngồi xuống bên cạnh ông, từ chối rượu ông đưa qua.

Phùng Hiếu An lấy lại tự uống: “Âm thầm bảo vệ từ xa không đủ. Thẩm Thời Hành có Bùi Nghiên Chiêu túc trực bảo vệ bên cạnh. Mục tiêu kế tiếp của đối phương nhất định là con gái ta. Ta nghe tin đồn về con và con gái ta đã lan truyền khắp kinh thành. Không bằng con nhân cơ hội này thành hôn với con gái ta, như vậy có thể ở bên cạnh bảo vệ nó.”

Từng câu của Phùng Hiếu An hôm nay đều khiến Tạ Lãm không tin nổi: “Nhị thúc, mặc kệ những gì người ta nói, thúc biết thân phận của con mà, con đâu phải Tạ Lãm thật. Người Phùng Gia Ấu thích là nghĩa huynh.”

“Nó thích sao?” Phùng Hiếu An vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Ta lại cảm thấy, sau khi gặp con, nó nhìn ra được phẩm chất đặc biệt của con và tin rằng con là một món hàng hiếm đó.”

Tạ Lãm nghiêm mặt: “Mặc kệ là cái gì, con không thể cưới cô ấy. Sớm muộn gì con phải rời khỏi kinh thành, con giả chết đi rồi, thúc tính để con gái mình thành quả phụ sao?”

Phùng Hiếu An không để bụng: “Chuyện sau này không ai nói trước được, hiện giờ tính mạng của Tiểu Gia sắp mất, còn nói gì chuyện tương lai?”

Tạ Lãm bày ra thái độ không thể thương lượng: “Chuyện này tuyệt đối không thể.”

Người dân ở đây không cởi mở như Đất Bắc , Trung Nguyên có quá nhiều quy củ. Nếu Tạ Lãm là con gái, Phùng Gia Ấu là con trai, muốn gả hắn liền gả. Hắn giả chết rồi thì nàng cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Nhưng đổi ngược lại sẽ hoàn toàn khác.

“Ta hối hận vì đã dạy con quá nhiều chuyện lễ tiết của Trung Nguyên.” Phùng Hiếu An xoa ấn đường, toát ra vẻ mệt mỏi.

Lại thở dài: “Thời gian của ta không còn nhiều lắm, con muốn cho ta trước khi chết phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

Hai mắt Tạ Lãm thoắt cái tối đi, toát ra vẻ lo lắng. Nhưng hắn không nói gì. Nhị sư phụ nhìn tiều tụy hơn trước chút ít thôi, gì mà không sống được bao lâu, nhất định là đang hù hắn.

“Con nghĩ độc của Tiểu Gia giải như thế nào?” Phùng Hiếu An lấy bên hông ra một phong thư nhăn dúm dó, mở ra cho hắn xem, “Ta nhân lúc nó ngủ đã hút độc vào cơ thể mình. Diêu cô cô của con nói muốn giải được Xích Lưu Kim chỉ có cách lấy mạng đổi mạng.”

Tạ Lãm đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào lá thư, nghẹn lời.

“Sẽ có cách mà.” Hắn không xem thư mà lặp lại, “Nhị thúc, con lập tức đi tìm cách cứu người!”

Hắn dợm bước thì bị Phùng Hiếu An giữ lại: “Mạng này của ta vốn là nhặt lại được, năm đó nếu không vì phụ thân và thê nhi, ta đã tự thiêu chết rồi. Ta thiếu nợ Tiểu Gia nhiều quá, nó là người ta lo lắng nhất. Con không biết địch thủ khó đối phó thế nào đâu, trong thời gian ngắn không có cách gì giải quyết được, đúng lúc này con lại tới, ta thật sự rất mừng…”

Giọng nói pha lẫn nghẹn ngào. Tạ Lãm nhìn ông, dường như thấy được ánh nước trong con mắt còn lại của ông. Hắn chưa từng nhìn thấy nhị thúc nào giờ mưu lược tài tình lại có dáng vẻ thế này, nhất thời tâm loạn như ma.

Thái độ không còn cứng rắn như trước nữa: “Nhưng hôm nay con đã đắc tội với Phùng phu nhân, à, nhị thẩm.”

“Không sao.” Phùng Hiếu An thấy hắn bắt đầu nghĩ ngợi thì thở phào nhẹ nhõm, “Dưới tác động của tin đồn, con không cầu hôn, bà ấy cũng sẽ lại tìm con.”

“Con cầu hôn thế nào đây?” Tạ Lãm hai bàn tay trắng ở kinh thành, chỉ còn mấy đồng bạc lẻ.

Tuy nhiên miêu đao của hắn rất quý báu. Nhưng không lẽ lấy miêu đao đi làm sính lễ?

Lại nói, miêu đao gia truyền bị mang đi cho, cha hắn không lột da hắn mới là lạ.

Phùng Hiếu An: “Không sao, thứ nhị thẩm con không thiếu nhất chính là tiền, con dẫn người dọn vào ở là được.”

“Chuyển đến ở trong Phùng gia?” Tạ Lãm thầm nghĩ vậy cũng tốt, được ở gần nhị thúc, thuận tiện chăm sóc ông ấy, cũng thuận tiện chuốc say ông ấy rồi hỏi chút bí mật.

Khoan đã, Tạ Lãm chợt nghĩ ra: “Con như vậy có khác gì đi ở rể đâu?”

Phùng Hiếu An nói: “Con không có nhà cửa ở kinh thành, chỉ là dọn vào Phùng gia thôi, đâu bắt con đổi họ, sao gọi là ở rể? Hơn nữa, chẳng phải ở Đất Bắc đều là nhà ai giàu hơn thì đến nhà đó à, có phân biệt nhà mẹ đẻ hay nhà vợ gì?”

Mặt Tạ Lãm đỏ lên: “Quy củ của Trung Nguyên đều do thúc dạy con, thúc nói xem, người kinh thành có cho rằng con đi ở rể hay không?”

Phùng Hiếu An hỏi: “Được, cứ tính là con bị hiểu lầm đi ở rể đi, con chân chính là ai?”

Tạ Lãm nói: “Thiếu trại chủ Mười Tám Trại Đất Bắc.”

“Người kinh thành coi con là ai?”

“Nghĩa huynh con, tài tử Đất Thục, Tạ cử nhân.”

Phùng Hiếu An lại hỏi: “Vậy thì Tạ Lãm Đất Thục đi ở rể thì có liên quan gì đến Tạ Lãm con đâu?”

Tạ Lãm: “…” Nhất thời cũng không biết phản bác thế nào.

Im lặng một hồi, Phùng Hiếu An chợt ho dữ dội một trận: “Có phải con muốn nhị thúc quỳ xuống cầu xin con?”

“Thúc đừng như vậy.” Tạ Lãm vội vàng đưa tay ngăn cản ý đồ muốn quỳ xuống của ông, “Con đồng ý là được chứ gì.”

Editor muốn nói: dữ hôn mới được một bộ tác giả cho cha vợ và con rể không cắn nhau mà yêu thương khắng khít. Thấy rõ ràng cha Phùng muốn đạp Tạ Lãm lọt hố làm con rể, anh mới chính là “con rể nuôi từ bé” đích thực.

Ôi, anh Tạ Lãm nhà ta có vẻ ngây thơ chân chất quá đi. Nhưng tui nghĩ kỹ lại thì thấy ảnh chỉ như vậy với người ảnh nguyện ý yêu thương và tin tưởng hoi, ví như với Trần tự chính hay Thẩm Thời Hành, hay lúc làm chính sự ảnh đâu có vậy.

Nhớ lại cái hình phạt mặc váy, thắt bím, đánh phấn của Tạ Lãm từ hồi sáu tuổi mà ớn lạnh cả nhà ạ. Thế mà anh vẫn trưởng thành bình thường được là hay lắm á, chỉ bị tự ti về ngoại hình là nhẹ quá luôn. 6 tuổi là thời điểm định hình nhân dạng quan trọng của trẻ mà bị phạt suốt 3 năm như vậy, Tạ Lãm không bị rối loạn đa nhân cách, hoặc hủy hoại bản ngã, hoặc nhận thức hỗn loạn về giới tính thì thiệt là cực kỳ may mắn! Trong mấy phim horror thì anh đã sớm thành kẻ biến thái rồi a.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x