Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 10

CHƯƠNG 10 – CẦU HÔN

Cái tướng do dự này của Tạ Lãm, dù bây giờ có đồng ý, quay đi hắn cũng sẽ hối hận.

Phùng Hiếu An vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Tiểu Sơn!”

Đây là nhũ danh của Tạ Lãm. Cha hắn kể hắn được sinh ra tại một khe núi trên đường lưu đày, thế nên lấy đó làm nhũ danh. Tên xấu dễ nuôi, ông ấy cũng không bận tâm đặt tên đàng hoàng. Mãi đến khi Phùng Hiếu An đến thành Hắc Thủy mới đặt tên cho hắn.

Từ “Tiểu Sơn” mà liên tưởng đến “hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu”, vì thế chữ “Lãm” hài âm được lấy làm tên.

Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu:

là hai câu cuối trong bài thơ “Trông núi (Thái Sơn trông thế nào)” của Đỗ Phủ – nhà thơ lớn thời Đường. Hai câu này có nghĩa là được dịp lên tận đỉnh cao chót vót (núi Thái Sơn), ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé. Chữ Lãm tiếng Trung phát âm là “lan”, chữ Sơn phát âm là “shan”, hai chữ này hài âm (vần) với nhau.

Ông hỏi: “Mấy năm nay nhị thúc đối xử với con thế nào?”

Tạ Lãm không trả lời, vì một chữ “tốt” thôi không đủ để diễn tả.

Từ nhỏ nhị thúc đã cầm tay dạy hắn viết chữ đọc sách, cũng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn, thậm chí còn chu đáo hơn cả cha hắn. Tình cảm của hắn đối với nhị thúc tốt đẹp nhất trong các vị sư phụ.

“Khi ta đến thành Hắc Thủy, nhìn thấy con ta liền nhớ đến con gái mình, do đó đã mang tất cả những yêu thương và kỳ vọng của ta đối với nó dành hết cho con.” Đây là lời thật lòng, câu tiếp theo cũng chính là tâm tư của Phùng Hiếu An, “Trong lòng ta đã xem con như con trai của mình, con vào ở trong Phùng gia ta, con cảm thấy mất mặt, sợ bị người ta nhạo báng sao?”

“Thúc không cần nói nữa.” Tạ Lãm nghiêm túc hứa, “Con sẽ dốc hết sức bảo vệ cô ấy.”

Tảng đá trong lòng Phùng Hiếu An rốt cuộc cũng gỡ xuống: “Chuyện bắt người giao cho Thẩm Khâu làm. Trước đó, an nguy của con gái ta xin giao cho con.”

*

Tạ Lãm ra khỏi mật thất nhưng không lập tức rời đi từ nơi này. Sau khi xác định chung quanh không có người theo dõi, hắn đi vòng sang một viện khác rồi mới trèo tường nhảy xuống ngõ nhỏ.

Chân trước vừa chạm đất, hắn lập tức rút dao dắt trong giày ra, “keng” một tiếng chặn mũi tên bay tới.

Nhìn theo hưỡng mũi tên bắn ra, thấy một người đứng trên cao, tay cầm nỏ, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Bùi Nghiên Chiêu? Đây là chuyện Tạ Lãm không ngờ tới, không phải y nên túc trực bảo vệ Thẩm Thời Hành sao? Tại sao lại đến Phùng phủ?

Như vậy xem ra, quan hệ giữa y và Phùng Gia Ấu không bình thường.

“Hôm qua chính ngươi đã đột nhập Huyền Ảnh Ti phải không?” Bùi Nghiên Chiêu nhảy xuống, ném nỏ, gọn gàng rút ra một thanh vũ khí bên hông trông như móng vuốt, lập tức tấn công Tạ Lãm.

Tạ Lãm không lùi mà dùng dao găm đón đòn!

Con ngõ chật hẹp, hai bên đều không có nhiều không gian thi triển, không ai thèm hoa mỹ cầu kỳ, tay đôi cận chiến, một chưởng một quyền, lòng thầm hiểu rõ. Nếu thật sự đánh hết sức, đại để có thể phá hủy hơn nửa kiến trúc xung quanh. Tạ Lãm không muốn bại lộ, Bùi Nghiên Chiêu vi phạm mệnh lệnh của Thẩm Khâu cũng không muốn lộ ra. Cả hai đều nhìn thấu ý đồ của đối phương, Tạ Lãm tìm một cơ hội, thoát đi ngay dưới mũi Bùi Nghiên Chiêu.

*

Tùng Yên vẫn một mực đứng trong sân sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được Tạ Lãm quay về. Lại thấy trên mu bàn tay trái hắn có ba vết rạch nông, trông như bị chó dữ cào.

“Cậu động thủ với nhị gia thiệt hả?”

“Là Bùi Nghiên Chiêu.”

Tùng Yên chỉ biết Bùi Nghiên Chiêu mạnh, nhìn thấy Tạ Lãm bị thương mới biết y mạnh bao nhiêu, lập tức cuống như gặp đại địch.

“Y bị thương còn nặng hơn ta.” Tạ Lãm châm biếm, “Cũng thật tàn nhẫn với bản thân, đáng lẽ có thể tránh được dao của ta nhưng vẫn quyết đánh thẳng tới để cào trúng mu bàn tay ta.”

Bùi Nghiên Chiêu quả thật có nghề, y hẳn đã nhận ra gì đó và hoài nghi Tạ Lãm hắn. Thế nên để lại dấu vết trên mu bàn tay hắn, ngày mai nhìn thấy liền biết.

Đáng tiếc mục đích của Tạ Lãm là đột nhập Kho Tư Liệu nên đã sớm biết Bùi Nghiên Chiêu rất giỏi binh khí.

Lúc chuẩn bị rời khỏi Đất Bắc , hắn đem theo một đôi găng tay do Diêu cô cô làm, sau khi mang vào, nếu không chạm vào xem xét kỹ càng thì nhìn không khác gì da tay. Hắn không tin Bùi Nghiên Chiêu sẽ trực tiếp tiến lên kéo tay hắn sờ soạng kiểm tra.

Tạ Lãm cởi y phục dạ hành ném vào ngăn chứa bí mật, trước khi đóng ván giường lại lấy miêu đao ra.

“Cậu định đi báo thù hả?” Tùng Yên lo lắng hỏi, cái thứ này chưa bao giờ ra khỏi vỏ mà không không giết người.

“Ngươi bớt nghĩ đến giết chóc đi được không hả?” Tạ Lãm cầm vỏ đao gõ đầu hắn, “Ta chuẩn bị để sáng sớm mai đi Phùng phủ cầu hôn.”

Tùng Yên nghe xong cũng sửng sốt: “Nhưng mà thiếu chủ, sao tiểu nhân cảm thấy giống như nhị gia đang gạt ngài vậy? Xích Lưu Kim chỉ có thể lấy mạng đổi mạng sao? Nhị gia còn giữ lá thư kia làm gì? Để dành cho cậu xem à?”

Nhị gia là ai chứ. Những chướng ngại trên con đường thông thương với Tây Vực kia, một nửa là do thiếu chủ đánh dẹp, nửa còn lại do ông ấy nói thông đó. Rốt cuộc không biết ông ấy thông thạo bao nhiêu ngôn ngữ và gạt được bao nhiêu bộ tộc.

“Không sao hết, thà tin là có, không thể tin rằng không.” Giữa mày Tạ Lãm hiện lên tia u ám, “Ta không dám đánh cuộc.”

Tuy Tạ Lãm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói với hắn rằng nhị thúc đang thật sự sợ hãi, “Sợ ta không đồng ý.”

Tựa như người sắp chết đuối trong biển nhìn thấy một tấm ván nổi vậy, muốn giao người ông lo lắng nhất cho người ông tin tưởng nhất.

Tạ Lãm không cự tuyệt được.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Lãm dùng vải thô quấn miêu đao lại và chuẩn bị ra cửa, nha dịch chạy vào báo Thẩm Thời Hành đến cửa nha môn, nói muốn gặp hắn.

Tạ Lãm bước ra khỏi Đại Lý Tự, nhìn thấy xe ngựa đậu bên cửa hông.

Thẩm Thời Hành xốc màn cửa sổ lên, mỉm cười lễ độ: “Tạ huynh, mới sáng sớm mà huynh định đi đâu?”

Tạ Lãm tiến lên chắp tay, cố ý chìa mua bàn tay trái trơn bóng ra cho hắn xem, cũng cười: “Đi Phùng phủ cầu hôn.”

Thẩm Thời Hành đang tập trung quan sát làn da trên mu bàn tay trái của Tạ Lãm thì bị câu nói này làm giật bắn: “Cầu hôn?”

Thu hồi ánh mắt, khẩn trương thoáng liếc vào bên trong thùng xe.

Tạ Lãm ngượng ngùng: “Thẩm công tử không nghe thấy tin đồn sao?”

Thẩm Thời Hành thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vì tin đồn, Tạ huynh không cần phải thế, Phùng tiểu thư không quan tâm đâu.”

“Chiều hôm qua ta đã đến Phùng phủ xin lỗi, cũng đã được Phùng phu nhân ngầm đồng ý rồi.” Tạ Lãm chừng như rất thân thiết với Thẩm Thời Hành, thoải mái thảo luận chuyện nhà với hắn, “Có thể cưới được Phùng tiểu thư yểu điệu thục nữ như vậy là phúc khí của Tạ mỗ.”

Thẩm Thời Hành mím môi, lại liếc vào trong xe.

Tạ Lãm theo tầm mắt hắn liếc vào vị trí nào đó trong xe ngựa, biết Bùi Nghiên Chiêu đang ngồi đó. Lòng thầm cười lạnh, ngươi cào tay ta, ta đâm vào tim ngươi, đây chính là trả lễ mà Trung Nguyên mấy người ưa nói.

“Nếu Thẩm công tử không còn chuyện gì quan trọng, ta đi Phùng phủ trước đây, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp.”

“…”

Chờ Tạ Lãm đi khỏi, Thẩm Thời Hành buông rèm xe xuống: “Không phải hắn, tay hắn không có vết thương nào.”

Ngược lại, vai Bùi Nghiên Chiêu bị băng bó kỹ càng, vì siết chặt nắm tay mà có máu rỉ ra.

“Đại ca, huynh còn chê đệ phiền nữa không?” Thẩm Thời Hành không nhớ nổi đã nói với y bao nhiêu lần, “Huynh khiến mọi chuyện rối rắm lên như vậy làm gì chứ? Hồi đó Phùng Gia Ấu rõ ràng thích huynh, sao huynh cứ phải đẩy muội ấy ra xa mãi vậy?”

“Đệ còn nói nữa thì lăn xuống xe.”

“Cha bắt huynh không rời đệ nửa tấc. Đệ lăn, không phải huynh cũng lăn theo à?”

“Đệ…!”

Trước nay mỗi lần Thẩm Thời Hành nhắc đến chuyện này, Bùi Nghiên Chiêu liền bực bội bỏ đi, giờ vừa hay là cơ hội tốt: “Huynh không muốn nghe đệ lải nhải mỗi ngày thì nói cho đệ biết lý do tại sao đi. Rốt cuộc huynh có khổ tâm gì? Chuyện ở ngoài thành năm đó, huynh biết rõ đệ đi theo huynh, biết đệ sẽ cứu muội ấy nên huynh tự tay khiến muội ấy hết hi vọng, đúng không?”

“Huynh sợ phụ thân hay là đang sợ gì khác?” Thẩm Thời Hành lo lắng, “Nếu huynh còn như vậy, một mình gánh hết mọi chuyện, muội ấy sẽ thật sự gả cho người khác đó!”

Bùi Nghiên Chiêu đang rất bực, bị hắn nói mãi không nhịn được nữa: “Đệ đừng tự cho mình là đúng nữa được không? Đừng suốt ngày áp mấy vở kịch bi lụy đó lên người ta! Ta thật sự hận nàng ta, không có bất đắc dĩ gì ở đây hết!”

Thẩm Thời Hành nhận ra lòng y đang rối bèn cố ý khích bác: “Hận muội ấy? Rõ ràng huynh thích muội ấy!”

“Cái thứ thích đó đáng giá bao nhiêu? Có thể đền mạng sống của cả nhà ta không?” Bùi Nghiên Chiêu thật muốn ném hắn ra khỏi xe ngựa, “Đệ có biết phụ thân của Phùng Gia Ấu hại ta tan cửa nát nhà không?”

Thẩm Thời Hành sững sờ chết lặng.

Bùi Nghiên Chiêu biết mình đã quá xúc động, khẽ giật mình.

Đã đến nước này, y đành nói ra: “Đã nói thế rồi, sau này đệ đừng oán trách cha không thừa nhận ta, chỉ chấp nhận ta là nghĩa tử. Ta vốn không phải người Thẩm gia. Lúc ta đến nhà đệ, đệ vừa mới sinh ra nên không biết chuyện thôi.”

Thẩm Thời Hành vẫn chưa hồi phục.

“Năm đó Phùng các lão tuyển cháu rể, là ta chủ động đi, mục đích để trả thù.” Giọng nói Bùi Nghiên Chiêu ngập tràn oán hận không dứt, “Khi đó Phùng Hiếu An đã chết, ta lại hai bàn tay trắng, nên ta nghĩ Phùng Hiếu An đã khiến ta mất tất cả, ta sẽ lấy lại hết từ Phùng gia.”

Thẩm Thời Hành rốt cuộc hoàn hồn: “Nhưng sau đó huynh đã từ bỏ.”

Bùi Nghiên Chiêu thoáng trầm mặc: “Bởi vì cha đã trở thành quan lớn Huyền Ảnh Ti, có quyền hành nhất định trong tay, còn ta được Phùng các lão dạy dỗ cũng có năng lực không tầm thường. Chúng ta không còn là cát bụi không đáng kể ở kinh thành này nữa. Tiếp tục ở lại Phùng gia cũng không có ý nghĩa gì.”

Nói xong hắn vén rèm lên, gọi Lăng bách hộ tới: “Ngươi đích thân đi phủ Bảo Ninh, tìm người có quen biết với Tạ Lãm, hoặc dùng bất cứ cách nào khác, mang về một bức hoạ của Tạ Lãm.”

Lăng Đào ngẩn ra: “Chân dung của Tạ ti trực ạ?”

Bùi Nghiên Chiêu dặn dò: “Không phải chân dung mấy năm nay, phải là trước kia.”

“Huynh vẫn còn nghi ngờ hắn?” Thẩm Thời Hành không biết vì sao y cứ nắm Tạ Lãm không buông.

“Trực giác.” Bùi Nghiên Chiêu không giải thích rõ, “Nếu thật sự là hắn thì vừa khéo, ngày Phùng Gia Ấu thành hôn, đúng lúc tặng cho nàng ta một phần đại lễ.”

Thẩm Thời Hành hít sâu một hơi, lòng thầm tính toán, năm hắn sinh ra là năm Chiêu Hóa thứ mười một. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

*

Bình thường mặt trời lên cao Phùng Gia Ấu mới rời giường, hễ có thể là nàng không ngại ngủ nướng thêm chút ít. Nhưng mẫu thân nàng đã về nhà, trời vừa tờ mờ sáng, bà đã phái ma ma chạy sang gọi nàng dậy đi thỉnh an.

Nàng uể oải mơ màng đáp lời, bị Giang Hội Từ mắng cho một trận nhưng vẫn chưa thể tỉnh hẳn.

Giang Hội Từ bực nàng không biết cố gắng: “Con xem bộ dạng của con đi, không ra dáng tiểu thư khuê các gì hết.”

Lần nào mở miệng cũng là hai câu này, Phùng Gia Ấu nghe đến mòn tai, thì thầm: “Mẹ sinh ra con là con gái, đâu phải một khối bùn mà nặn thành dáng vẻ như mẹ muốn.”

“Con lại lẩm bẩm cái gì đó?” Giang Hội Từ bảo nàng đến gần nói lớn lên.

Phùng Gia Ấu nào dám, đứng im tại chỗ.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng bước vào: “Phu nhân, Tạ ti trực lại tới nữa, đang ở bên ngoài muốn gặp.”

Giang Hội Từ lập tức ném cái chén đang cầm trong tay: “Nực cười! Họ Tạ này khinh người quá đáng, đã xem thường chúng ta lại còn tới nữa làm gì. Ngại lời đồn đại chưa đủ khó nghe sao?”

Mảnh sứ vỡ bắn lên giày Phùng Gia Ấu, nàng lui về sau hai bước, thầm nghĩ đây đúng thật là “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn*” mà.

Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn:

thành ngữ có ý phê phán tiêu chuẩn kép, cùng một việc nhưng kẻ trên thì được làm thoải mái nhưng người dưới thì bị chỉ trích, cấm đoán; hoặc là kẻ trên được quyền làm sai (phóng hỏa) nhưng người dưới làm chuyện chính đáng (đốt đèn) thì lại không được.

Mười mấy năm thanh tu dường như chẳng cải thiện tính cách đanh đá của mẫu thân bao nhiêu.

Quản gia nói ngay: “Hình như Tạ ti trực đến cầu hôn ạ.”

Giang Hội Từ đang định gọi hộ vệ đuổi hắn ra ngoài, nghe vậy thì ngẩn ra.

Phùng Gia Ấu “hả” một tiếng: “Không phải chứ?”

“Trông như ngài ấy còn mang theo sính lễ.” Quản gia không nhìn ra vật được bọc bên trong tấm vải thô kia là gì, trông khá dài và hắn cực kỳ trân trọng, ắt giá trị cực kỳ xa xỉ.

Giang Hội Từ vân vê đầu ngón tay, suy nghĩ một lúc: “Ta đi gặp hắn.”

Bà đi đến cửa, phát hiện Phùng Gia Ấu không đi theo: “Con…”

Phùng Gia Ấu lên tiếng trước: “Con gái không thích hợp đi theo, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ.”

Đôi mắt Giang Hội Từ khẽ động, gật gật đầu. Trong lúc đi về phía phòng khách, bà nói với Từ ma ma bên cạnh: “Tiểu Gia trông hơi lạ.”

Mấy năm nay bà không quản việc nhà không có nghĩa bà không quan tâm đến con gái. Đặc biệt sau khi Phùng các lão qua đời, bà càng chú ý thường xuyên hơn.

“Với tính cách của nó, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng được?”

Từ ma ma cười nói: “Vậy nghĩa là chuyện vui ạ, tiểu thư hẳn có ý với vị Tạ ti trực kia. Tôi thấy hai người rất xứng đôi, gia thế của Tạ ti trực thấp hơn, nhưng ngài ấy chịu tới cầu hôn hẳn là cũng có ý với tiểu thư.”

“Vậy lời hắn nói hôm qua phải hiểu thế nào đây?” Giang Hội Từ mang hoài nghi đi vào phòng khách.

Chân trước vừa bước vào, Phùng Gia Ấu đã tới đằng sau nép vào bình phong nghe lén. Đương nhiên là vì tò mò muốn biết Tạ Lãm rốt cuộc tới làm gì. Nhìn thái độ của hắn đêm qua, ngủ một giấc xong lại chạy tới cầu hôn, trừ phi bị trúng tà trong mơ.

“Tạ ti trực.” Giang Hội Từ chào hắn trước, lớn nhỏ tốt xấu gì hắn cũng là mệnh quan triều đình.

“Phùng phu nhân.” Tạ Lãm đứng bật dậy đáp lễ, hơi khom người, thái độ cực kỳ khiêm cung.

Trước khi cúi đầu, hắn còn nhìn lướt qua chỗ Phùng Gia Ấu đang trốn. Lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, trên chiến trường cũng chưa bao giờ hồi hộp như này.

Tác giả có lời muốn nói: Về tên của nhân vật, có người nói rằng theo luật bằng trắc thì “Phùng Ấu Gia” nghe hợp hơn “Phùng Gia Ấu”.

Suy nghĩ của tui như này:

Tạ Lãm → lười  (chữ Lãm và lười trong tiếng Trung đọc giống nhau)

Phùng Gia Ấu → cố lên (Gia Ấu và “tra dầu – nghĩa là cố lên” đọc giống nhau)

Ý tứ là, đồ lười không màng chốn quan trường cần có người bên cạnh hô cố lên!

Editor muốn nói:

Không biết mọi người có để ý không, nhưng mình cảm thấy không hiểu lắm cách dùng “phụ thân 父親”  & “cha 爹” của tác giả. Ban đầu mình tưởng là khi không thân mật thì dùng phụ thân, khi thân mật thì gọi cha. Nhưng chương này ngay câu trước Thẩm Thời Hành dùng “cha” khi nói chuyện với Bùi Nghiên Chiêu, ngay câu sau đó hắn lại gọi “phụ thân”.

Tương tự với “mẫu thân” và “mẹ” luôn.

Mình nên tiếp tục bám sát nguyên tác hay là điều chỉnh cho thống nhất đây?


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x