CHƯƠNG 12 – KẺ THAM VỌNG
Phùng Gia Ấu thế này là muốn thành thân với hắn sao?
Rõ ràng là đang nói chuyện hợp tác.
Tạ Lãm rốt cuộc tin lời Phùng Hiếu An nói, nàng không ngưỡng mộ nghĩa huynh mà là nhìn trúng một món hàng hiếm có lời. Lại băn khoăn chẳng hiểu nàng từ đâu nhìn ra hắn có tiềm năng của Văn Khúc Tinh Quân có thể định quốc trị thế? Nói đến chuyện học, mong mỏi lớn nhất của cha hắn chính là hắn có thể thoát được nạn mù chữ.
Cùng lúc, tâm tình hắn chẳng biết nói sao cho phải, vốn rằng hắn cự tuyệt nhị thúc phần vì cảm thấy mình đang lừa gạt tình cảm của Phùng Gia Ấu. Nhưng, thì ra, nàng chẳng có tình cảm gì hết.
“Phùng tiểu thư, bị trói chặt trong hôn nhân gượng ép thế này, cô thực sự không thấy uất ức sao?” Tạ Lãm không nhịn được hỏi.
“Có thể gả cho Tạ ti trực, sao lại uất ức được?”
Phùng Gia Ấu đến tuổi kết hôn từ lâu nhưng nàng đã chuẩn bị tâm lý cả đời không gả. Nàng đâu thiếu tiền, Phùng phủ không đủ lớn hay sao, thư viện sách chưa đủ cao hay sao, cớ gì phải gả ra ngoài sinh con quản gia cho kẻ khác? Thế cho nên nàng mới chẳng sợ chuyện bị phạt gậy rồi về sau không tìm được nhà chồng tốt.
Còn “tình cảm” à, không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
Đều không phải tấm gương tiêu cực của Giang Hội Từ mà ra. Rốt cuộc, con người rất kỳ lạ, dù nhìn thấy bao nhiêu ví dụ trước mắt, họ vẫn luôn ôm tâm lý hi vọng, cho rằng mình sẽ là một ngoại lệ.
Giống như nàng và Bùi Nghiên Chiêu.
Ngày xưa, khi gia gia bận rộn, Bùi Nghiên Chiêu ở bên cạnh nàng nhiều nhất, rất nhiều buổi sớm chiều, nàng ngồi trong Thiên Thu Các đọc sách, Bùi Nghiên Chiêu luyện tập khinh công trên mặt hồ bên ngoài. Nhờ đoạn ký ức này mà Phùng Gia Ấu lẻ loi hiu quạnh mới có thể sống qua được quãng thời gian sau khi gia gia qua đời.
Nhưng cuối cùng, thất vọng hết lần này đến lần khác, nàng dần ngộ ra đạo lý rằng, người sống trên đời, ký thác toàn bộ sức sống của mình lên người khác là việc không đáng tin cậy nhất. Gửi gắm tình cảm vào núi sông, gửi gắm tình cảm vào thi thư, gửi gắm tình cảm vào ăn uống vui chơi, gửi gắm tình cảm vào chinh phục đỉnh cao, nhưng tuyệt không thể gửi gắm tình cảm vào con người. Bất luận cha mẹ người yêu hay bằng hữu, đều như thế.
Tạ Lãm lại khác, miếng bánh của hắn thực sự đủ lớn để khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng. Đây chính là miếng cơm ông trời đuổi theo ép ăn, không ăn ắt sẽ bị trừng phạt nha.
Thấy nàng không hề uất ức, Tạ Lãm chợt sinh ra đôi phần buồn bã. Tuy đây là kế sách ứng phó tạm thời, nhưng dẫu gì cũng là chuyện hôn nhân đại sự của bản thân, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ thành gia nhưng cũng cảm thấy không nên giống như thế này.
Hắn không thích nhất nữ tử chỉ biết toan tính lợi lộc như Phùng Gia Ấu vậy.
Song cũng chẳng thể trách nàng. Tối qua nàng lừa hắn rơi vào hồ nước có thể chứng tỏ một chuyện, nếu không phải hắn lại đến gây chuyện, nàng cũng không tính toán tiến thêm bước nữa.
“Huynh cứ phải đứng cách xa ta như vậy mà nói chuyện sao?” Phùng Gia Ấu vẫy tay ý bảo Tạ Lãm vẫn còn đang đứng ở cửa tiến đến gần hơn.
Tạ Lãm bước lên mấy bậc thang đi đến trước mặt nàng. Dù thế nào chăng nữa, không phải lo lắng nàng nhận ra hắn khác với nghĩa huynh thì nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
Phùng Gia Ấu không dự đoán được bước chân hắn lại nhanh đến thế, vội vàng lui về sau hai bước. Lưng đụng trúng kệ, sách chất trên tầng cao lung lay sắp rớt xuống.
Do nàng sắp đặt đấy. Sách từ trên cao rớt xuống, Tạ Lãm chắc chắn sẽ nhào tới bảo vệ nàng, hoặc là vội vã kéo nàng ra, hoặc là trực tiếp chắn giúp nàng. Tóm lại, bày ra thành ý xong rồi còn cần tạo thêm chút cơ hội để xây dựng tình cảm, tấn công từ hai phía mới có thể buộc chặt hắn lại.
Lại không ngờ trước khi sách kia rơi xuống, bàn tay vẫn đặt sau lưng của Tạ Lãm nhẹ phất, chưởng phong gọn gàng đẩy kệ sách đứng vững, sách và quyển trục thụt vào trong ngăn kệ tựa lá rụng bị gió thu cuốn đi.
Không ít bụi bay ra làm Phùng Gia Ấu bất đắc dĩ xoay người hắt xì mấy cái.
Hai mắt Tạ Lãm cũng xót đến nhìn không rõ: “Mấy giá sách này nên quét dọn.”
“Ta lo người hầu không cẩn thận làm hư hỏng không sửa chữa được, bình thường đều tự lau chùi. Vừa rồi bị bệnh một thời gian nên không leo lên leo xuống lên mấy cái kệ nổi…” Chưa nói hết câu đã lại hắt xì, Phùng Gia Ấu cười khan hai tiếng, buồn bực ngẩng đầu. San Hô làm việc không đáng tin gì hết.
Tạ Lãm thấy nàng hít mũi không ngừng: “Vẫn nên ra ngoài trước đã.”
Đâu có được, thế chẳng khác nào tự vả, Phùng Gia Ấu đã bướng bỉnh lên thì không ai ngăn được: “Huynh không ngại thì về Đại Lý Tự thu dọn hành lý đi. Hôm nay ta thấy rất khỏe nên ở lại đây quét tước một chút.”
“Chừng nào quay lại ta sẽ quét cho cô.” Chuyện này đối với Tạ Lãm chẳng là gì. Lúc hắn còn nhỏ, cha hắn đã thích ném khăn tay vào sa mạc, bắt hắn dùng chưởng phong phủi sạch cát xung quanh nhưng khăn tay vẫn phải nằm nguyên tại chỗ. Huống chi là mấy giá sách không dễ dịch chuyển này.
Phùng Gia Ấu lại nói: “Không cần đâu, thời gian của huynh quý giá, không nên lãng phí bởi mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Tạ Lãm: “…”
“Vậy ta về Đại Lý Tự thu dọn.” Hắn xoay người rời đi.
“À đúng rồi.” Phùng Gia Ấu nhắc nhở, “Huynh nhớ mang những hồ sơ trong phòng huynh đến luôn nhé. Ta thấy huynh vẫn chưa mở chúng ra. Có lẽ huynh không biết, nội dung khảo hạch sau này đều nằm hết trong những hồ sơ mà Đại Lý Tự đưa cho huynh đó. Nhất định phải xem.”
Tạ Lãm nói ừ cho có lệ nhưng thực ra lại chẳng có ý mang theo.
Sau khi ra khỏi Thiên Thu Các, bước lên thuyền, khua mái chèo hồi lâu mà thuyền chẳng tiến lên được tấc nào. Đất Bắc làm gì có thuyền, ao hồ giống kiểu này hắn đều trực tiếp bay qua. Tạ Lãm bực đến muốn bẻ gãy mái chèo trong tay.
Song không thể không bình tĩnh lại, từ từ hồi tưởng động tác của Phùng Gia Ấu, sau đó sử đúng lực đạo, một lần thành công, hoàn mỹ lên bờ.
*
Tạ Lãm theo đường cũ quay vể, nhảy ra khỏi tường phủ Phùng gia.
Nhưng quẹo một cái, lẻn vào từ phía khác, theo mật đạo đi gặp Phùng Hiếu An.
“Ban ngày ban mặt con tới đây làm gì?” Phùng Hiếu An đang ngồi trên giường, tay cầm quyển sách không biết trộm từ đâu.
“Ở kinh thành này, người có bản lĩnh theo dõi mà không bị con phát hiện chỉ có một mình Bùi Nghiên Chiêu, nhưng hắn bây giờ không ra ngoài được.” Tạ Lãm đi đến ngồi xuống bên cạnh Phùng Hiếu An.
“Đừng quá kiêu ngạo, dao sắc chân chính sẽ giết người không thấy máu.” Phùng Hiếu An thấy vẻ mặt u ám của hắn, hỏi, “Sao thế, cầu hôn không thuận lợi?”
“Nhị thúc, con gái bảo bối của thúc có hơi đáng sợ.”
Hắn kể lại những lời Phùng Gia Ấu đã nói bên trong Thiên Thu Các.
“Thúc có chắc chắn cô ấy muốn kiếm lời từ con không? Sao con lại cảm thấy, cô ấy biết rất rõ về nghĩa huynh và người cô ấy muốn kiếm lời chính là huynh ấy?”
Phùng Hiếu An cũng tỏ vẻ hoài nghi: “Lạ nhỉ, ta tưởng nó nhìn trúng tài năng của con, thế nhưng con đường nó chọn cho con lại là con đường của phụ thân ta, mục tiêu là Nội Các?”
Ông liếc nhìn Tạ Lãm: “Đưa con vào Nội Các thì thà đi thả đầu lợn rừng lên trời còn đơn giản hơn.”
Tạ Lãm phẫn uất đứng bật dậy, trừng mắt phản bác, biết mình nói xấu con gái ông ấy nên ông ấy cố ý trả thù. Hai cha con này đều lòng dạ hẹp hòi.
“Đùa chút thôi.” Phùng Hiếu An kéo hắn ngồi xuống, “Con thông cảm chút, nó như thế đều là học từ phụ thân ta. Ông ấy là lão già cổ hủ, Tiểu Gia bị ông ấy ảnh hưởng không ít.”
“Nhưng con chịu không nổi đâu.” Tạ Lãm không dám tưởng tượng những ngày sau này.
“Ta hiểu mà, ta cũng không chịu nổi phụ thân mình. Con là do ta dạy ra, đương nhiên giống nhau.” Phùng Hiếu An lại nhấc lên bầu rượu, rầu rĩ nói, “Con gái đáng thương của ta, những gì ta dạy con đáng lẽ cũng nên dạy cho nó. Ta đã liên lụy nó bị phụ thân ta hại thành dáng vẻ thế này.”
Nghe ông ấy nói cứ như Tạ Lãm đã cướp mất tình thương của cha nàng, có liên quan gì đến hắn đâu chứ. Hắn nói: “Được rồi nhị thúc, không phải cô ấy không tốt, là con không chịu đựng nổi.”
Tạ Lãm một khi đã đồng ý tuyệt sẽ không nuốt lời, chỉ là có vài lời không nói ra thì không chịu được.
Phùng Hiếu An theo thói quen vỗ vai hắn: “Yên tâm đi, nó không ngốc, sẽ nhanh chóng nhận ra nó đã cố gắng sai hướng.”
“Vậy cũng đúng, đến lúc cô ấy hối hận, con giả chết cũng không sao.” Nghĩ vậy lòng Tạ Lãm thoải mái hơn nhiều, “À mà con gái bảo bối của thúc sinh ra ở Đại Ngụy thật đáng tiếc, tài năng như vậy mà chỉ làm phụ tá cho Đại Lý Tự, muốn chỉnh sửa bộ luật lại phải gửi gắm vào trượng phu. Nếu như cô ấy có thể tự đi làm quan…”
Phùng Hiếu An nói: “Chẳng liên quan gì đến giới tính đâu. Nó có lẽ cũng không mấy hứng thú với quan trường sóng gió đẩy đưa, chỉ thích ở sau lưng làm phụ tá, chỉ muốn tập trung nghiên cứu vụ án mà không phải đối phó với những chuyện khác.”
“Sao thúc biết?”
“Ta cũng như vậy mà, là nam nhân thì thế nào, đậu thám hoa thì thế nào, leo lên tới chức Hình Bộ thị lang thì sao, ta vẫn không thích vào triều làm quan. Chỉ muốn làm phụ tá, làm quân sư, làm việc sau màn.” Phùng Hiếu An nở nụ cười, “Chẳng phải con biết rõ rồi sao?”
Tạ Lãm: “…”
Quả đúng như thế, ở Tây Bắc chính là như vậy, nhị thúc luôn thích tránh sa lưng bày mưu tính kế, đẩy hắn đi làm việc.
“Nó sốt sắng muốn nâng đỡ con đi lên chỉ vì trong triều không có đại quan nào nguyện ý chịu áp lực giúp nó thi hành bộ luật mới. Thật ra có thể xem nó là một học giả, căn bản cũng chỉ nên tập trung nghiên cứu pháp chế, không thể lo lắng chuyện tranh đấu trong triều. Nếu năm đó ta không rời khỏi kinh thành, hiện giờ hẳn đã là Hình Bộ thượng thư, có thể trực tiếp giúp nó trình bộ luật đã chỉnh sửa lên Nội Các, nó cũng không cần…”
Nói tới đây, nụ cười của Phùng Hiếu An dần tắt, tiếp tục buồn bã uống rượu.
Tạ Lãm thấy bộ dạng ủ ê này của ông ấy thì muốn hỏi ông thực sự không định nhận lại vợ và con gái sao? Vì hiện giờ nguy cơ tứ phía nên đành trốn trong tối hay sao? Hay vì không còn mặt mũi gặp lại họ? Hay là sợ cho họ hi vọng rồi lại làm hi vọng đó tan biến?
Cuối cùng hắn vẫn kìm lại, “không hỏi quá khứ, không nói chuyện riêng” vẫn luôn là quy tắc chung của nhóm ông bà lão ở thành Hắc Thủy.
*
Tạ Lãm quay lại Đại Lý Tự, trước tiên đi gặp Thôi thiếu khanh để giải thích mình muốn dọn khỏi Đại Lý Tự và đến Phùng phủ để bảo vệ Phùng Gia Ấu.
Thôi thiếu khanh không gặp hắn nhưng dường như đã nhận tin báo, đồng ý.
Lúc quay lại phòng ở, Tùng Yên đã gần như thu dọn hành lý xong xuôi.
Dọc đường đi cứ than vãn: “Thiếu chủ à, cậu thật dễ mềm lòng, đây chẳng phải là đi ở rể cho nhị gia sao? Công chúa Tây Vực bên kia theo đuổi muốn gả cho cậu, cậu cũng chẳng chịu, vậy mà lại chạy tới kinh thành đi ở rể?”
Làm người hầu, hắn đi theo cũng thấy mất mặt.
Nhưng sau khi đến Phùng phủ, vào ở trong căn phòng được Phùng Gia Ấu sai người bày biện công phu, ăn một bàn món ngon tinh tế, Tùng Yên lập tức nín thinh.
Mọi người đều nói kinh thành phồn vinh tới rồi sẽ không nỡ đi, song hắn chẳng cảm thấy thế và thường xuyên nhớ thương Tây Bắc của mình. Đến tận hôm nay mới biết, thì ra, là vì khi trước quá nghèo, không đủ khả năng hưởng thụ mới cảm thấy kinh thành chẳng gì hay.
Lại nói, căn phòng Phùng Gia Ấu bố trí cho Tạ Lãm ở ngay sát viện của nàng, phòng ngủ hai người chỉ cách nhau một bức tường. Nếu không phải vì mẫu thân nàng không đồng ý, nàng đã đưa hắn vào thẳng luôn trong viện của mình.
Chỉ cách một bức tường, với thính lực của Tạ Lãm, ngồi trong phòng vẫn nghe được từng cử động của nàng. Hắn khoanh tay ngồi đờ đẫn đến tận giờ tý, trong phòng nàng vẫn còn vang tiếng lật sách “loạt xoạt”. Âm thanh đều đều kéo dài suốt hai canh giờ như thôi miên, khiến Tạ Lãm buồn ngủ rã rời.
Tận đến khi nàng đẩy ghế, hắn mới choàng tỉnh.
Tới đây để bảo vệ nàng nên nghe tiếng nàng mở cửa đi ra, hắn cũng vội vàng đứng dậy. Vừa bước ra sân liền nhìn thấy nàng cùng lúc ló đầu ra khỏi bức tường bên cạnh, chắc là muốn xem phòng hắn đã tắt đèn hay chưa.
Khéo sao bốn mắt chạm nhau, cả hai đều giật mình.
Tạ Lãm phục quá, nàng thích leo tường cỡ nào chứ.
Phùng Gia Ấu bị bắt tại trận, hơi ngượng ngùng: “Huynh chưa ngủ hả? Đổi chỗ mới nên khó ngủ à?”
Tạ Lãm nói: “Chẳng phải cô cũng không ngủ?”
“Buổi tối đầu óc ta minh mẫn hơn nên đi ngủ trễ, buổi sáng cũng thức dậy trễ.” Phùng Gia Ấu nói xong nhảy xuống ghế cao, chạy về phòng lấy một giỏ tre đầy ụ, cố sức đẩy nó qua khỏi tường, “Vừa hay, cái này cho huynh.”
“Đa tạ Phùng tiểu thư.” Tạ Lãm tưởng bữa ăn khuya, hắn canh chừng nàng đến nửa đêm, quả thật hơi đói, vội bước tới đón.
Không ngờ mở ra lại thấy một chồng hồ sơ bên trong.
Tạ Lãm đã nhìn quen mấy tấm bìa này, chính là hồ sơ Đại Lý Tự để trong phòng hắn. Hắn nói với Phùng Gia Ấu là hành lý quá nhiều nên hai ngày nữa mới đi lấy, nàng vậy mà sai người làm luôn rồi.
Phùng Gia Ấu xoa bả vai hơi đau: “Ta rảnh rỗi nên đã đánh dấu toàn bộ những nội dung có liên quan đến khảo hạch trong hồ sơ, huynh chỉ cần xem những chỗ khoanh bằng bút chu sa là được.”
Tạ Lãm cứng nhắc đáp: “Đa tạ.”
Vừa dứt lời, cái bụng không biết điều kêu hai tiếng ục ục.
Phùng Gia Ấu cười khúc khích: “Ta cũng đang thấy đói đây, định gọi phòng bếp làm bữa khuya, huynh muốn ăn cái gì?”
Tạ Lãm đói ngấu rồi: “Gì cũng được.”
“Vậy ta ăn gì thì cho huynh một phần y vậy được không?”
“Được.”
Tạ Lãm chết lặng xách giỏ tre quay vào phòng, tiện tay ném qua một bên. Lúc vừa nhìn thấy mớ hồ sơ âm hồn bất tán này, hắn chỉ muốn hung hăng giẫm nát, nhưng nhớ tới Phùng Gia Ấu vì nó mà bận bịu cả đêm nên kìm lại.
Lên ghế ngồi chờ ăn. Hắn lờ mờ đoán được bữa khuya này sẽ là gì.
Hồi còn nhỏ, có lần hắn vác nặng nhảy xuống thành và bị gãy chân, cha hắn thật hiếm thấy đích thân làm bữa khuya cho hắn, là nguyên một cái chân giò, nói rằng ăn gì bổ nấy, mau chóng lành lặn mới có thể nhảy tiếp.
Hai khắc sau, người hầu Phùng gia bưng lên bữa khuya, giữa chén sứ tinh xảo đặt một thứ trắng mịn như đậu hủ, quả nhiên là óc của con gì đó.
Tạ Lãm cạn lời cầm muỗng lên, tự hỏi hắn chạy từ Tây Bắc xa xôi tới kinh thành sao số mệnh vẫn không khác gì hết vậy?
Trách ai đây?
Ai khiến hắn vì hợp lý hóa chuyện cầu hôn và dọn vào ở, đã phải cưỡng bách đeo lên người vỏ bọc của kẻ tham vọng nóng lòng kiến công lập nghiệp?
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: