CHƯƠNG 13 – HẸN GẶP
Nếu là võ quan thì tốt biết bao, Tạ Lãm có thể thành thạo mọi vai tham vọng trong lĩnh vực này. Thế nhưng nghĩa huynh một mực ném cho hắn cái quan văn bó tay bó chân.
Ăn xong bữa khuya, lát sau, khoảng chừng canh bốn, Phùng Gia Ấu rốt cuộc đi ngủ. Tạ Lãm cũng ngả người ra bàn nghỉ ngơi, trông như ngủ say nhưng vẫn giữ một tia tỉnh táo chú ý động tĩnh từ phòng bên.
*
Phùng Gia Ấu mới ngủ một canh giờ đã bị ma ma túm dậy đi thỉnh an Giang Hội Từ.
Bước chân loạng choạng, nếu không nhờ San Hô và ma ma kẹp hai bên chắc nàng đã té lăn vài lần.
Giang Hội Từ bàn với nàng về ngày và lễ thành hôn, cùng mấy chuyện liên quan đến phòng tân hôn. Nói xong lại dạy dỗ một trận mới thả nàng về phòng.
Cứ thế liên tục mấy ngày.
Hôm nay nàng ăn xong chén tổ yến chuẩn bị đi ngủ tiếp, vừa mới nằm xuống, San Hô đi vào gọi: “Tiểu thư, Thẩm công tử phái người hầu tới nói muốn hẹn cô đi leo núi ở ngoài thành.”
“Hẹn ta đi leo núi?” Phùng Gia Ấu bừng tỉnh, biết Thẩm Thời Hành có chuyện quan trọng nóng lòng muốn gặp nàng.
Bình thường bọn họ hay hẹn gặp nhau ở tiệm cơm hay quán trà, cố ý không giấu bày ra cho mọi người nhìn thấy. Nhưng bây giờ hôn thê hắn vừa chết, nàng và Tạ Lãm đang bị đồn đãi. Gặp mặt nhau trong thành quả thực không ổn.
“Có đi không ạ?” San Hô hỏi.
“Để ta nghĩ đã.” Phùng Gia Ấu xoa xoa ngón tay lưỡng lự.
Hai người đang trong tình trạng nguy hiểm, Bùi Nghiên Chiêu sẽ luôn đi theo bảo vệ Thẩm Thời Hành. Nàng không muốn mạo hiểm, lại càng không muốn nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu. Thẩm Thời Hành hiểu hết nhưng vẫn muốn hẹn nàng ra khỏi thành…
Phùng Gia Ấu rời giường sửa soạn, đi sang viện bên cạnh gõ cửa phòng Tạ Lãm.
Mấy ngày nay hắn không đến Đại Lý Tự làm việc, cũng chẳng rõ làm gì trong phòng suốt ngày, tựa hồ đang cố tình tránh né, Phùng Gia Ấu chưa gặp hắn lần nào.
“Tạ ti trực?”
Tạ Lãm ở trong phòng đã nghe thấy hết, mở cửa ra nhìn thấy nàng thì sững người.
Phùng Gia Ấu ăn mặc như tiểu công tử, trường bào màu nguyệt bạch mộc mạc, ngọc quan vấn tóc, môi hồng răng trắng, phong thái tao nhã.
Tạ Lãm ngẩn ngơ, liên tưởng đến nhị thúc.
Ngày xưa ở kinh thành, nhị thúc hẳn là một thám hoa lang với vẻ ngoài thế này, hoàn toàn xứng với mỹ danh “phong hoa vô song” mà mấy lão già Đại Lý Tự thường nhắc đến.
Dung mạo của Phùng Gia Ấu không giống Giang Hội Từ. Hắn từng nghe nói năm xưa Phùng các lão không đồng ý hôn sự này không chỉ bởi vì Giang Hội Từ là con gái nhà thương hộ. Tướng mạo của bà ấy bình thường, Phùng các lão không tin thằng con mắt cao hơn đầu của mình lại nhất kiến chung tình với bà, ông luôn cảm thấy con trai cố ý chống đối lại mình mà thôi.
“Tạ ti trực?” Phùng Gia Ấu hơi bấn loạn khi lần đầu bị nam tử nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, mặt nóng bừng, song cũng không lui về sau, “Ta có việc muốn bàn với huynh.”
Tạ Lãm tỉnh táo lại, xấu hổ dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Cô muốn ra ngoài?”
“Thẩm công tử hẹn ta ra ngoài thành leo núi, phỏng chừng là…”
“Đi thôi.” Tạ Lãm lập tức xoay người đóng cửa lại, sợ nàng nhìn thấy cái giỏ tre chưa từng đụng tới bên trong phòng.
Phùng Gia Ấu nhắc nhở: “Có Bùi thiên hộ đi theo Thẩm Thời Hành, lần trước huynh đã đắc tội với y.”
Tạ Lãm đâu chỉ đắc tội y, còn đâm y một đao: “Đi ra ngoài thành, Bùi thiên hộ có thể không phân phải trái động thủ với ta không?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Không đâu, là nghĩa tử của Thẩm chỉ huy sứ, y rất cẩn trọng lời nói cử chỉ của mình khi ra ngoài.”
“Vậy thì lo gì.” Tạ Lãm đang chán, rất muốn Bùi Nghiên Chiêu đến kích thích một chút. Không có vết thương trên mu bàn tay, không sợ y phát hiện.
“Được.”
Họ cùng đi đến hậu viện, lên xe ngựa đi ra ngoài thành.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa thành, Phùng Gia Ấu mới nhớ ra Thẩm Thời Hành là “tình lang cũ” của nàng, bây giờ nàng để hôn phu mới đi cùng đến gặp tình lang cũ, hình như hơi quá đáng.
Nàng ngập ngừng giải thích: “Thật ra giữa ta và hắn không giống như lời đồn đâu. Hoàn cảnh lúc đó cũng không khác huynh và ta bây giờ lắm.”
Tạ Lãm lại tưởng nàng nói Bùi Nghiên Chiêu. Thấy y cực kỳ quen thuộc bố cục của Phùng phủ, hắn đoán họ Bùi này trước đây cũng từng nhận được sơ đồ Phùng phủ do Phùng Gia Ấu tự tay vẽ. Hắn thú vị liếc nhìn Phùng Gia Ấu, không ngờ tới, hắn và Bùi Nghiên Chiêu lại giống nhau ở điểm này.
Phùng Gia Ấu nào đoán ra nổi suy nghĩ của hắn: “Huynh không tin?”
Tạ Lãm nói một chữ “tin” cho qua chuyện.
“Vậy còn huynh?” Hắn không để ý quá khứ của Phùng Gia Ấu nhưng nàng lại vô cùng để ý chuyện cũ của hắn.
“Ta làm sao?” Tạ Lãm không hiểu.
Phùng Gia Ấu quan sát hắn: “Ngày xưa ở Đất Thục, Tạ ti trực có một hai hồng nhan tri kỷ nào không?”
Vừa hỏi xong câu này, xe ngựa xóc nảy dữ dội một trận.
Mông nàng bị đánh chưa khỏi hẳn, nhưng trong xe có Tạ Lãm nàng không tiện nằm, thế nên bị đau đến buộc miệng “ui” một tiếng.
“Hay là dừng lại nghỉ một chút?” Vết thương ở chỗ khó nói, Tạ Lãm không tiện giúp.
Phùng Gia Ấu vốn định nói không sao, nhưng cảm thấy dường như nàng không nên tỏ ra nóng lòng muốn gặp Thẩm Thời Hành, vì thế vén mành xe lên: “Chúng ta đến đâu rồi?”
Xa phu đáp: “Tiểu thư, phía trước là Thanh Vân Quan.”
Hai mắt Phùng Gia Ấu sáng lên, quay đầu nói với Tạ Lãm: “Nghe nói Thanh Vân Quan giải xăm không tồi, nhân tiện đi xin một quẻ đi.”
Tạ Lãm sửng sốt nhìn nàng, bên trong Thiên Thu Các, nàng đầy kiêu ngạo, mặt mày viết rõ “mệnh ta do ta không do trời”, thế mà tin vào đoán mệnh ư?
Trước kia Phùng Gia Ấu không tin, nhưng giấc mộng tiên tri ấy đã khiến nàng không thể không tin: “Nói không trúng cũng chỉ mất một lượng bạc thôi mà.”
Xe ngựa dừng lại ngoài đạo quan, Tạ Lãm cùng nàng đi vào bên trong xin xăm. Thầy xem tướng đều ngồi bên ngoài cửa đạo quan. Hai người xin xong đi ra ngoài, Tạ Lãm quay về xe trước, từ cửa sổ xe chăm chú nhìn Phùng Gia Ấu ngồi trước một bàn giải xăm.
Lão đạo trưởng nhận xăm Phùng Gia Ấu đưa cho: “Tiểu công tử hỏi tiền đồ hay hỏi nhân duyên?”
Phùng Gia Ấu: “Có thể hỏi cả hai được không?”
Lão đạo trưởng khó xử: “Một quẻ chỉ hỏi được một việc thôi.”
Phùng Gia Ấu lấy từ túi tiền ra một thỏi vàng.
“Quẻ xăm này của tiểu công tử không bình thường, hai việc cũng không sao.” Lão đạo trưởng nhận vàng, “Nếu hỏi nhân duyên, quẻ nói là “thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên”, chính là quẻ thượng thượng, tiểu công tử nhất định có thể bạch đầu giai lão cùng người trong lòng.”
Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên:
nhân duyên ngàn dặm được buộc bằng sợi chỉ mỏng. (có easter egg của Thần Khúc nè.)
Lão nói “chúc mừng”, rồi tiếp: “Nhưng nếu hỏi tiền đồ…”
“Tiền đồ như thế nào?” Phùng Gia Ấu thấy lão vuốt râu nhíu mày thì không khỏi căng thẳng.
Lão đạo trưởng tiếc hận: “Quẻ nói là “nhầm đường lạc lối”. Nếu tiểu công tử là người làm ăn thì nên cẩn thận kẻo chọn sai nghề, đầu tư nhầm bảo vật, tốt nhất kịp thời chấn chỉnh để tránh hối không kịp.”
Sắc mặt Phùng Gia Ấu không vui: “Xem ra một quẻ thật chỉ có thể hỏi một lần.”
Nàng đứng dậy bỏ đi về phía xe ngựa. Tạ Lãm thấy nàng quay lại mới an tâm thả rèm xuống.
Sau lưng chợt có người gọi: “Phùng Gia Ấu?”
Giọng nói quen tai, Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn: “À, thì ra là ngươi, từ biên quan về khi nào vậy?”
Oan gia ngõ hẹp chính là như thế, người càng ghét càng dễ gặp. Người vừa gọi nàng là Trình Lệnh Thư, đích nữ nhà Uy Viễn Hầu, đối thủ một mất một còn nhiều năm.
Tính ra thì, ai nấy đều là đối thủ một mất một còn của Tùy Anh. Trong giới quý nữ kinh thành, Phùng Gia Ấu chỉ có một mình Tùy Anh là bạn thân, bất luận ai đúng ai sai, nàng đều chỉ bênh vực Tùy Anh, cho nên mới đắc tội với một đám người.
“Mới về được mấy ngày.” Trình Lệnh Thư cũng mặc nam trang, so với Phùng Gia Ấu, nàng ta mặc nam trang không khiến người khác nghi ngờ, “Nghe nói Tùy Anh bị bắt vào Đại Lý Tự, ngươi cũng bị đánh gậy. Quen biết nhiều năm, ta há có thể không quay về xem ư?”
Nàng ta nheo mắt nhìn vào vùng eo của Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu biết nàng ta nói hươu nói vượn bởi mấy năm nay nàng ta theo cha đi trấn giữ biên giới Tây Bắc. Từ đó về đây đâu nhanh như vậy.
Nhưng mà… “Lời đồn bôi nhọ ta, ngươi cũng có phần?”
“Vậy mà gọi là bôi nhọ?” Trình Lệnh Thư chắp tay sau lưng đi một vòng quanh nàng, chậc lưỡi nói, “Chẳng phải cái tên Đại Lý Tự kia cũng đã vào ở trong phủ của ngươi rồi à, đến mức này rồi ngươi còn dám nói các ngươi trong sạch?”
Phùng Gia Ấu không hề tức giận, ý vị thâm trường cười với nàng ta: “Đừng chột dạ chứ, ta nói có phần của ngươi là vì muốn đưa thiệp mời cho ngươi thôi.”
Nếu không nhờ mấy người quạt gió thêm củi, ta sao có thể thuận lợi bắt Tạ Lãm vào tay?
“Ngươi dám đưa, ta dám đi.” Trình Lệnh Thư nghĩ là nàng sẽ đãi hồng môn yến, liền thẳng lưng lên.
“Định như vậy nhé, ta có việc đi trước đây.” Phùng Gia Ấu lại nghiêm mặt nói, “Còn nữa, hôn phu của ta họ Tạ tên Lãm, không phải là “cái tên kia”.”
Trình Lệnh Thư chỉ cảm thấy dáng vẻ bảo vệ con thơ của Phùng Gia Ấu cực kỳ buồn cười, kén cá chọn canh cho lắm vào, rốt cuộc gả cho tên nam nhân không tiền đồ không tự trọng, thế mà còn đắc ý.
Ba năm không quay lại kinh thành, Phùng gia đã sa sút đến nỗi này?
Mấy lời đồn kia không liên quan đến Trình Lệnh Thư nhưng nàng ta cũng không thèm giải thích. Thật lòng nàng ta cũng muốn châm thêm chút lửa, chỉ là gia giáo không cho phép thôi.
Sau khi Phùng Gia Ấu lên xe ngựa rời đi, Trình Lệnh Thư mới cẩn thận rút ra một quẻ xăm từ ống tay áo, đi tìm đạo sĩ giải xăm.
Trùng hợp, nàng ta cũng chọn đúng lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng khi nãy.
“Công tử muốn hỏi gì?”
“Tìm người.” Giữa mày Trình Lệnh Thư nhu hòa đi vài phần, “Ân nhân cứu mạng, cũng là người trong lòng.”
“Thỉnh viết tên người đó lên giấy.”
Trình Lệnh Thư lúng túng: “Ta không biết tên hắn.”
Lão đạo sĩ xua tay: “Không biết tên sẽ không tính ra.”
Trình Lệnh Thư lấy ra một thỏi bạc.
Lão đạo sĩ thầm nghĩ vị tiểu thư này ra tay không rộng rãi như vị tiểu thư ban nãy: “Quẻ biểu thị “tìm chàng giữa đám đông”, “ngắm hoa trong sương mù”, tự mình suy xét đi thôi.”
*
Thẩm Thời Hành đứng ở chân núi, đi tới đi lui quanh hai con tuấn mã.
Bùi Nghiên Chiêu gắt: “Ầm ĩ đòi ra ngoài thành leo núi, không leo đi còn loanh quanh mãi làm gì?”
“Vận động giãn gân cốt trước.” Thấy mình đi một bước, Bùi Nghiên Chiêu chắp tay sau lưng cũng đi một bước, Thẩm Thời Hành không biết phải làm sao, “Đại ca, huynh không cần phải nhìn chằm chằm đệ như vậy đâu. Nơi này trống trải, bốn phía nhìn không sót gì, huynh lo gì chứ?”
“Phụ thân nói một tấc cũng không rời.” Bùi Nghiên Chiêu thản nhiên.
Thẩm Thời Hành khinh thường: “Vậy đêm đó huynh bỏ mặc đệ trong Kho Tư Liệu, một mình lén lút chạy đến Phùng phủ, là có nghe theo lệnh phụ thân không?”
Sắc mặt Bùi Nghiên Chiêu lập tức tối sầm: “Ta đã giải thích rồi, ta có linh cảm tên đột nhập Lầu Không cứu đệ lần trước sẽ tới. Mà đệ cứ nhìn dáo dác khắp nơi như vậy, không phải là hẹn với Phùng Gia Ấu đấy chứ?”
Thẩm Thời Hành nói liền: “Đại ca đi cùng đệ, đệ sao dám hẹn muội ấy cho huynh chướng mắt.”
Bùi Nghiên Chiêu nhắc nhở: “Lúc trước đệ bảo vệ nàng ta vì nghĩ ta cũng muốn bảo vệ nàng ta, bây giờ đã biết chân tướng rồi, nên xác định rõ lập trường đi.”
“Đại ca yên tâm, đệ chắc chắn đứng về phía huynh.” Thẩm Thời Hành chỉ lên trời thề, “Kẻ thù của đại ca chính là kẻ thù của đệ!”
Vừa nghe hắn tỏ lòng trung thành xong, Bùi Nghiên Chiêu nhìn thấy ngay một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, lập tức quay đầu trừng hắn.
Thẩm Thời Hành nào dám nhìn thẳng nữa, nhón chân nhìn ra xa: “Để đệ xem ai tới, a, hình như là Phùng tiểu thư, thật trùng hợp, haha…”
Bùi Nghiên Chiêu định ném thẳng Thẩm Thời Hành lên lưng ngựa áp tải về thành. Nhưng khi Phùng Gia Ấu vén rèm, y thoáng nhìn thấy bên trong xe còn có thêm một người, liền đổi ý, hạ giọng nói: “Ta xin đệ hiểu chuyện một chút, đừng nói lung tung. Nếu làm liên lụy đến phụ thân, ta sẽ giết Phùng Gia Ấu diệt khẩu, đệ có thể tin ta.”
Thẩm Thời Hành đồng ý liên tục: “Lần này là đệ liên lụy muội ấy, muốn xin lỗi thôi, đại ca đừng nghĩ nhiều.”
“Tới rồi!” Phùng Gia Ấu vẫn vén rèm cửa sổ.
Tạ Lãm liếc mắt nhìn phía trước, núi không cao, bằng phẳng lại trơ trụi, thậm chí chẳng có một cái cây nào có thể ẩn nấp, hẳn là Bùi Nghiên Chiêu cố ý chọn: “Là nơi thích hợp thả trâu ăn cỏ…”
Ý thức được mình lỡ lời, nói thế Phùng Gia Ấu chẳng khác nào là trâu, hắn vội vàng im lặng.
Phùng Gia Ấu tựa như không nghe, tập trung nhìn hai bóng người đằng xa. Nàng siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên rõ ràng, nét căm hận trong đôi mắt đẹp không che giấu được.
Tạ Lãm quan sát thấy lông tơ dựng đứng trên làn da trắng lộ ra bên ngoài của nàng, tựa như con mèo xù lông lúc gặp nguy hiểm. Hắn thấy khó hiểu, Phùng Gia Ấu can đảm, khi đối mặt với khí chất áp bách của Thẩm Khâu cũng chưa từng toát ra cảm xúc thế này. Lén lút nhìn Bùi Nghiên Chiêu thôi đã sợ hãi đến vậy sao? Hắn còn tưởng hai người từng là đôi tình nhân, chia tay rồi thì chán ghét nhau mà thôi.
“Cô sợ vị Bùi thiên hộ kia sao?” Tạ Lãm thẳng thắn hỏi ra miệng.
Dọa Phùng Gia Ấu giật nảy mình, nàng biểu hiện rõ ràng như vậy ư?
Là do vùng núi ngoại thành này khiến nàng tức cảnh sinh tình nhớ đến chuyện ngày cặp kê năm đó đây mà.
“Y từng ức hiếp cô sao?” Tạ Lãm chần chừ hồi lâu mới chọn dùng từ “ức hiếp” này.
Nếu đúng vậy, một đao khi trước hắn đâm còn nhẹ quá.
Chưa kể Tạ Lãm khinh thường nhất loại nam nhân dùng vũ lực ức hiếp phụ nữ yếu đuối, Phùng Gia Ấu là con gái của nhị thúc. Nếu năm đó nhị thúc dẫn nàng theo đến thành Hắc Thủy, nàng sẽ là em gái thân thiết của hắn, kẻ nào dám động vào nàng chứ?
“Huynh không biết võ công của y mạnh thế nào đâu. Với lại ta từng chính mắt nhìn thấy y giết người trên đường, máu bắn lên cả người ta.” Phùng Gia Ấu buông rèm, nói lấp liếm, “Nhìn thấy y liền nhớ đến cảnh máu chảy đầm đìa, cảm giác khó chịu thôi.”
“Đừng sợ.” Tạ Lãm vươn tay đẩy rèm ra, nhìn thẳng đến vị trí của Bùi Nghiên Chiêu, đối diện mặt trời, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, “Có ta ở đây…”
Một câu “Tuyệt đối không để một giọt máu nào bắn lên người cô” suýt nữa đã vọt ra khỏi miệng. Với thân phận hiện giờ của hắn, nói vậy có lẽ sẽ thành trò cười.
Sau lưng nóng rát, hắn quay đầu, thấy ánh mắt Phùng Gia Ấu sáng quắc, tựa như chờ hắn nói cho hết lời.
Tạ Lãm chỉ đành lấm liếp: “Có ta che chắn, có bắn cũng sẽ bắn hết lên người ta.”
Nghe vậy Phùng Gia Ấu cực kỳ hưởng thụ, oán hận trong mắt nhạt đi, lăn tăn gợn lên ý cười: “ Yên tâm đi, ta không sợ y như huynh nghĩ đâu, y dù mạnh cũng chỉ là tên võ phu mà thôi.”
Tên võ phu? Lại còn “mà thôi”? Hóa ra nàng chỉ xem trọng người đọc sách. Tạ Lãm bỗng giận đến siết chặt tay, song không để lộ ra ngoài, cười cứng nhắc nói “Vậy thì tốt” rồi không nói chuyện với nàng nữa.
Nhưng sau khi xuống xe ngựa, hắn vẫn cố ý che phía trước Phùng Gia Ấu, ngăn cách nàng với Bùi Nghiên Chiêu: “Bùi thiên hộ, Thẩm công tử.”
Ánh mắt Bùi Nghiên Chiêu quét qua mu bàn tay hắn: “Tạ ti trực rảnh rỗi thật.”
Khi thực sự đứng trước mặt y, Phùng Gia Ấu trái lại vô cùng kiên cường, tránh khỏi người Tạ Lãm, liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt nói: “Chẳng phải Bùi đại nhân cũng rất có nhã hứng sao?”
Thẩm Thời Hành tiến lên ngăn trở Bùi Nghiên Chiêu, cực kỳ ôn tồn lễ độ: “Thật trùng hợp, Phùng tiểu thư cũng đến leo núi à?”
Phùng Gia Ấu ừm một tiếng: “Ta tới viếng mộ, con chó ta nuôi hồi nhỏ chết rồi chôn ở ngọn núi này.”
Thẩm Thời Hành bị nghẹn không thốt nổi nên lời.
Hắn thấy Phùng Gia Ấu mặc nam trang, nên trước khi Bùi Nghiên Chiêu mở miệng, mặc kệ nam nữ cách biệt gì đấy, lập tức kéo nàng đi: “Vừa khéo, chúng ta cùng lên núi đi.” Rồi hạ giọng, “Muội bớt cái miệng lại dùm đi, tổ tông sống của ta ơi!”
Nha đầu này thông minh vậy mà sao không hiểu đạo lý làm người yếu chứ hả?
Bùi Nghiên Chiêu sụ mặt muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy Tạ Lãm thản nhiên đi chậm rãi, y cũng giảm tốc độ, cùng Tạ Lãm một trước một sau.
Thẩm Thời Hành thấy đã cách hai người kia vừa đủ, thở phào: “Rốt cuộc có thể nói chuyện rồi.”
“Rốt cuộc huynh tìm ta là có gì quan trọng hả?” Phùng Gia Ấu dùng sức đá văng một hòn đá nhỏ, tựa như Thẩm Thời Hành mà không nói rõ được tại sao, nàng lập tức tung một cước vào đầu hắn.
“Đại ca ta chắc không rảnh để ý đến chúng ta đâu.” Thẩm Thời Hành vẫn còn trộm quan sát phía sau, “Đại ca nghi ngờ Tạ huynh giả dạng Tạ cử nhân, người hồi trước đột nhập vào Huyền Ảnh Ti bọn ta là anh ta. Còn phái Lăng bách hộ đi Đất Thục tìm kiếm tranh vẽ Tạ huynh.”
Phùng Gia Ấu hết sức bất ngờ: “Lý do?”
“Nói là trực giác.” Trực giác cái khỉ, rõ ràng là gặp tình địch nên ghen đỏ mắt.
Câu này quá thô thiển nên Thẩm Thời Hành không thốt ra, nói tiếp: “Có thể vì cảm thấy lời nói cử chỉ của Tạ huynh không giống người bình thường, có gì đó quái lạ. Ta xem trong Kho Tư Liệu thì thấy Tạ huynh lúc còn thiếu niên có thể nói là thiên tài, viết “Trị Quốc Luận” ta đọc mà bừng bừng hưng phấn. Đáng tiếc hồi mười hai tuổi không biết đã gặp phải chuyện gì, tinh thần bị đả kích, dần dần sa sút, không thích lộ diện trước mặt người khác, thông tin trong Kho Tư Liệu cũng không có nhiều nữa.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày thật chặt, thầm ghi nhớ.
“Thiên tài là gì chứ? Đương nhiên không giống người thường. Tạ huynh không giống người thường, lộ chút quái lạ thì có gì kỳ?” Thẩm Thời Hành chỉ vào bản thân, “Chẳng phải ta còn quái lạ hơn sao?”
Quả thật, lần đầu tiên Phùng Gia Ấu tiếp xúc với Thẩm Thời Hành đã cho rằng hắn là quân tử khiêm nhường.
Tiếp xúc lâu mới biết, hơn phân nửa chuyện trà dư tửu hậu của bá tánh kinh thành là do hắn cung cấp. Nếu ghét ai, hắn chẳng thể hiện ra mặt đâu, mà viết hết vào trong thoại bản. Trước khi động bút, hắn phái đám ám vệ đông đảo của Huyền Ảnh Ti đi rình rập theo dõi đối phương, âm thầm đào ra bí mật của kẻ đó. Thậm chí có lúc theo dõi cả một hai năm. Đương nhiên, những người bị hắn ghét thông thường cũng chẳng phải hạng tốt lành.
“Huynh gọi ta tới chỉ vì chuyện này?” Phùng Gia Ấu rất muốn biết quá khứ của Tạ Lãm, nhưng không đáng để nàng phải chạy đến tận đây.
“Nhân tiện mà nói thôi.” Thẩm Thời Hành đi vào chính đề, “Mấy ngày nay, vì đại ca… ta ở miết trong Kho Tư Liệu tìm kiếm một số sự kiện quan trọng mười mấy năm trước. Tình cờ nhìn thấy một vài tư liệu còn sót lại và phát hiện một số dấu vết. Tự ta nghĩ không ra nên kéo muội đến cùng tham khảo.”
Đây là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc cẩn trọng thế này, cũng bắt đầu chú ý: “Là chuyện gì?”
Thẩm Thời Hành cứ ngập ngừng mãi: “Ta đoán chuyện phụ thân muội mất tích có liên quan đến Hội Đồng Minh Thiên Thu năm xưa.”
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: