Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 50

CHƯƠNG 50 – KIM ỐC TÀNG KIỀU

Tạ Lãm không hành lễ với Thẩm Khâu, lặng lẽ đứng sang một bên, hoà mình vào đám đông. Vờ như không ai chú ý đến hắn.

Thẩm Khâu đang hỏi Lý Tự Tu: “Lý đại nhân cho rằng lời thích khách nói có thật chăng?”

Lý Tự Tu cẩn thận xem xét tấm phép muối trong tay, rồi hỏi Cốc Thiên Kiều đang quỳ bên dưới: “Người thuê cô ám sát ta, chỉ đưa cho cô những thứ này thôi sao?”

Cốc Thiên Kiều gật đầu: “Ban đầu ta không hiểu giá trị của những phép muối này, đòi người nọ ngân phiếu. Hắn nói số lượng quá lớn, gửi vào tiền trang sẽ dễ bị chú ý, nếu ta thất bại và bị bắt, chỉ cần tra tiền trang là biết ai gửi. Còn những phép muối này thì khác, không thể tra ra, mang tới chợ đen Giang Nam bán sẽ tiêu thụ rất nhanh.”

“Hắn lừa cô rồi, phép muối cũng có thể tra được.” Lý Tự Tu chỉ vào tờ giấy trong tay, “Mỗi tờ đều có mã số, tra trong Hộ Bộ thì biết ngay, chỉ là…”

Lý Tự Tu quay về phía Thẩm Khâu, “Hiện nay tại Nam Trực Lệ, việc mua bán phép muối rất thịnh hành, phép muối gần như đã trở thành ngân phiếu lớn, dùng để giao dịch thanh toán, không biết đã qua tay bao nhiêu người rồi.”

Thẩm Khâu liếc nhìn tờ giấy trong tay y, ngân phiếu có thể rút vàng bạc từ tiền trang, phép muối có thể đổi lấy lượng lớn muối từ triều đình để bán, quả thực chẳng khác gì.

“Dù đã qua tay bao nhiêu người, chỉ cần tra từ gốc mà lần theo, tất sẽ tìm ra.” Thẩm Khâu vươn tay về phía y, “Việc này thuộc phạm vi của Huyền Ảnh Ti, Lý đại nhân không cần lo lắng.”

“Đa tạ.” Lý Tự Tu trao tờ giấy cho ông.

Thẩm Khâu nhận lấy, đưa cho hộ vệ phía sau: “Về kẻ thuê sát thủ, Lý đại nhân có suy nghĩ gì chăng?”

Lý Tự Tu bỗng hỏi: “Nghe nói Tạ thiên hộ phụ trách vụ này, không biết ngài có suy nghĩ gì?”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tạ Lãm.

Thẩm Khâu ra hiệu cho hộ vệ mang tờ giấy đến cho hắn.

Tạ Lãm không để ý nhiều đến những gì họ đang nói mà đang chăm chú nhìn vào y phục của Lý Tự Tu. Bộ trường bào của Lý Tự Tu khoác trên mình có màu nguyệt bạch, duy chỉ có vùng gần chân trái là có hình gì đó màu đen.

Ban đầu Tạ Lãm tưởng đó là hình thêu một nhành trúc, nhưng không ngờ lại là chữ viết. Chữ viết rất phóng khoáng, Tạ Lãm nhận ra sau một lúc nhìn kỹ, chỉ có một câu mà hắn từng học thuộc thuở nhỏ: “Dư độc ái liên chi xuất u nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.”

Đây là hai câu trong bài phú “Ái liên thuyết” của Chu Đôn Di thời Bắc Tống, nghĩa là “Ta chỉ yêu mỗi hoa sen, bởi sen mọc tự bùn lầy mà không nhiễm bẩn, tắm lội trên nước trong mà chẳng ẻo lả, lẳng lơ.”

Quan sát kỹ hơn, hắn phát hiện đó không phải chữ thêu trên áo, mà rõ ràng do chính Lý Tự Tu dùng bút nhúng mực viết lên.

Quả là kẻ thích khoe khoang.

Sao không treo bút mực giấy nghiên lên thắt lưng luôn đi? Bị mời tới Huyền Ảnh Ti mà còn mặc áo viết hai câu đó, là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ám chỉ tất cả bọn họ là bùn, còn y là đóa sen?

“Thiên hộ đại nhân!”

Tờ giấy đã giơ ra trước mặt, Tạ Lãm mới hoàn hồn, nhận lấy rồi nghiêm túc xem, nhưng không hiểu gì. Song, hắn giả vờ rất ra dáng, ai nấy đều thấy hắn đang trầm ngâm suy nghĩ.

Tạ Lãm im lặng hồi lâu, Lý Tự Tu không muốn chờ mãi: “Ta đoán kẻ thuê sát thủ có thể đến từ Giang Nam, có lẽ là do ta khi làm ở Hộ Bộ Kim Lăng đã đắc tội với đám muối thương hay muối tặc ở đó. Chúng đợi ta về lại kinh thành mới ra tay, nhằm đẩy nghi ngờ về người trong kinh thành.”

Nói đến đây, ánh mắt y thoáng liếc về phía Tề Phong, như thay ông ta giải trừ chút nghi ngờ.

Tề Phong cũng tỏ vẻ biết ơn, khẽ gật đầu.

Sau đó, Lý Tự Tu đứng dậy cáo từ.

Khi y rời đi, Tề Phong nói: “Theo lời Lý đại nhân vừa rồi, chẳng phải hiềm nghi trên người bổn đô đốc cũng được giải tỏa phần nào sao?”

Thẩm Khâu vội ôm quyền: “Hôm qua đến lục soát thật sự có nhiều điều không phải, mong đại đô đốc thông cảm, chúng ta chỉ làm theo công vụ mà thôi.”

“Không cần nói nặng lời vậy. Huyền Ảnh Ti các người làm việc xưa nay đều như thế, không thông cảm thì biết làm sao?” Tề Phong mặt không vui, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Không đợi Thẩm Khâu đứng dậy tiễn, ông ta đã nói: “Không phiền Thẩm chỉ huy sứ nữa. Quy củ của Huyền Ảnh Ti nhiều, không được mang binh khí và hộ vệ vào trong, ta không quen đường lối lắm, chỉ cần phái một người dẫn đường là được.”

Ánh mắt hướng về phía Tạ Lãm.

Tạ Lãm chẳng bận tâm, chỉ là tay hắn vẫn đang cầm tờ phép muối, định trả lại cho Thẩm Khâu, nhưng Thẩm Khâu phẩy tay: “Vụ án ngươi phụ trách, đưa chứng cứ cho ta làm gì?”

“Đại nhân vừa nói vật này cần mang đến Hộ Bộ Kim Lăng để kiểm tra.” Tạ Lãm nghĩ vụ án sẽ được chuyển cho Thiên Hộ Sở của Huyền Ảnh Ti ở Kim Lăng, giao cho thiên hộ bên đó điều tra.

Thẩm Khâu tiện tay chỉ một người, người đó nhanh chóng giải thích: “Tạ thiên hộ, án của Huyền Ảnh Ti chúng ta từ trước đến nay đều là một người phụ trách từ đầu đến cuối, trừ khi chết, không có chuyện giữa chừng đổi người.”

Tạ Lãm: “…”

Chẳng lẽ hắn phải tự mình đến Kim Lăng một chuyến? Hắn về kinh chưa được bao lâu, bận rộn suốt cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ. Chả biết lương tháng là bao mới xứng với phần lao lực hắn phải bỏ ra.

Nói mới nhớ, hắn quả thật cũng chưa từng quan tâm đến chuyện lương tháng. Những thứ cần dùng hàng ngày đều do Phùng Gia Ấu lo liệu, chẳng khác nào một chàng rể đi ở rể đích thực.

Nhưng sinh nhật của nàng sắp đến rồi, không lẽ lại dùng tiền của nàng để chuẩn bị quà cho nàng?

Ra khỏi Hắc Ngục, Tạ Lãm dẫn đường cho Tề Phong đi về phía cổng nha môn: “Đại đô đốc, mời!”

Đến chỗ không người, Tề Phong bỗng mở miệng: “Đêm qua ngươi vứt ủng đao trên mái nhà, chém sắt như chém bùn, là một thanh đao tốt.”

Chẳng chỉ đích danh, Tạ Lãm làm như không nghe thấy.

Tề Phong nhìn hắn: “Nghe nói ngươi giỏi nhất là dùng miêu đao, có cơ hội, bổn đô đốc thật muốn thỉnh giáo vài chiêu.”

Tạ Lãm mới đáp: “Sẽ có cơ hội.” Đợi đến lúc giết ông, nhất định sẽ cho ông thử miêu đao của ta.

Tề Phong lại hỏi: “Những bản lĩnh này của ngươi là ai dạy?”

Tạ Lãm hờ hững đáp: “Nội tử đã tốn không ít tiền bạc, mời vài danh sư trong kinh đến dạy cho hạ quan.”

Tề Phong tiếp tục: “Ngươi từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt phải không? Nếu không, ở tuổi ngươi, hiếm ai có được kinh nghiệm lão luyện như vậy.”

Tạ Lãm không trả lời, chỉ khẽ cau mày, có chút khó hiểu. Ban đầu nghĩ rằng Tề Phong đích thân yêu cầu hắn đi tiễn, sẽ nhân cơ hội này ép hỏi gì đó, nhưng không ngờ chỉ nói vài câu không mấy quan trọng. Khí thế hừng hực khi bày mưu bắt hắn tối qua cũng chẳng biết đã đi đâu mất. Chẳng lẽ sau khi chứng kiến bản lĩnh của hắn, biết không thể dùng vũ lực để trấn áp, nên đổi sang cách khác?

*

Lý Tự Tu chưa kịp rời khỏi Huyền Ảnh Ti, bất ngờ bị một người chặn lại: “Lý đại nhân, có thể cho tại hạ nói riêng đôi lời?”

“Thẩm công tử?” Lý Tự Tu đã từng nhìn thấy tranh vẽ Thẩm Thời Hành.

Thẩm Thời Hành hơi ngạc nhiên, cố nhớ lại xem trước đây có từng gặp Lý Tự Tu chưa.

Lý Tự Tu mỉm cười: “Trong Huyền Ảnh Ti này, người có thể tự do ra vào như thế, ngoài Thẩm công tử ra còn ai khác?”

Thẩm Thời Hành cũng cười, chắp tay đáp: “Tại hạ có việc muốn thỉnh cầu đại nhân giúp đỡ, dĩ nhiên là do có người ủy thác.”

Hắn quay đầu lại, ánh mắt của Lý Tự Tu cũng theo đó mà nhìn, bắt gặp một nữ tử đang đứng lặng lẽ ở góc khuất. Dù nàng đội mũ trùm và tấm khăn nhẹ buông xuống tận đầu gối, cũng dễ nhận ra đó là Phùng Gia Ấu.

Thẩm Thời Hành giới thiệu: “Đây là Tạ phu nhân, cũng là bạn thân của tại hạ. Trượng phu của nàng chính là Tạ thiên hộ đang phụ trách vụ án hành thích đại nhân. Chúng ta gặp phải chút vấn đề nan giải…”

Lý Tự Tu nói: “Xin mời Thẩm công tử nói tiếp.”

“Mấy ngày trước, có người tặng cho phu nhân một hộp gỗ hoa lê vàng, nói rằng nó có liên quan đến việc năm xưa Phùng các lão ngã ngựa ngoài ý muốn.” Thẩm Thời Hành giải thích, “Qua điều tra của tại hạ, có vẻ sự việc liên quan đến một chiếc thuyền buôn lậu muối từng đi trên Đại Vận Hà, ngay sau khi điện Thái Hòa phát hỏa…”

Hộp gỗ hoa lê vàng? Lý Tự Tu biết ngay là ai đã tặng, nhưng sau khi nghe Thẩm Thời Hành giải thích, y mới hiểu rõ chuyện này có liên quan đến việc buôn lậu muối.

Bất chợt, y nhận ra phụ thân chắc hẳn đã đoán được người thuê thích khách sát hại y có liên quan đến vụ muối này.

Những năm qua, Lý Tự Tu đã dâng nhiều sớ lên Nội Các, nội dung thường nhắc đến nhất chính là cải cách chính sách muối. Phụ thân đã nhiều lần cho người truyền tin khuyên y, nói rằng cái lợi từ muối quá lớn, đừng tùy tiện động đến. Không chỉ ở Giang Nam, mà ngay trong kinh thành, cũng có vô số quý tộc và quan viên đang hưởng lợi từ chính sách muối. Chẳng qua là ăn nhiều hay ăn ít mà thôi.

Giờ y bị ám sát, có lẽ phụ thân cũng đã giận, nhưng vì thân phận khó ra mặt trực tiếp, nên mới tiết lộ chuyện của Phùng các lão cho Phùng Gia Ấu, muốn mượn tay nàng gây thêm khó khăn cho họ.

Đấy nào phải vì giúp Phùng Gia Ấu. Thế lực kia thực sự quá lộng hành, dám mưu hại cả các lão, ám sát đế sư, đẩy Phùng Gia Ấu ra chẳng khác nào đưa nàng vào chỗ chết?

Sau khi Thẩm Thời Hành giải thích, chưa kịp mở lời cầu viện, Lý Tự Tu đã nói trước: “Ta có thể nói chuyện riêng với Tạ phu nhân không?”

Đang ở trong nha môn nơi Tạ Lãm làm việc, Lý Tự Tu ngược lại không cần phải e ngại nhiều điều.

Thẩm Thời Hành vội nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Lý Tự Tu quay người bước về phía góc khuất.

Phùng Gia Ấu biết y rất cẩn trọng nên không ngờ y lại bước tới. Nàng vội vàng cúi mình hành lễ: “Lý đại nhân.”

Ban đầu Phùng Gia Ấu còn do dự về việc nhờ Lý Tự Tu giúp đỡ. Nhưng Thẩm Thời Hành đã nói đúng, việc gì cũng cần có chuyên môn. Nếu nàng đã quyết tâm điều tra, dĩ nhiên phải tận dụng mọi nguồn lực có thể.

Lý Tự Tu đứng trước mặt nàng: “Nàng muốn ta điều tra lai lịch của chiếc thuyền kia phải không?”

Phùng Gia Ấu: “Cũng phải xem đại nhân có thời gian hay không.”

Lý Tự Tu đáp: “Thời gian đã lâu, có lẽ sẽ khó mà tra ra.”

Phùng Gia Ấu hiểu được khó khăn: “Đại nhân chỉ cần chỉ cho ta một con đường, còn lại ta sẽ tự mình tìm cách. Nếu không tiện cũng không sao…”

Nàng sẽ từ từ điều tra, từng bước một bóc tách mọi chuyện, nhất định sẽ tìm ra. Nhờ y giúp đỡ chỉ để tiết kiệm chút thời gian.

Lý Tự Tu muốn khuyên nàng đừng can dự vào: “Thực ra ta thấy việc này không quá phức tạp, kẻ đã hại gia gia nàng năm đó và kẻ muốn hại ta hôm nay, rất có khả năng là cùng một thế lực. Cứ để Huyền Ảnh Ti điều tra là được.”

“Nhưng cũng có thể không phải.” Phùng Gia Ấu không muốn tự nhiên mà đưa ra kết luận.

“Nàng cứ khăng khăng điều tra, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm.” Lý Tự Tu trầm ngâm một lát, nhắc nhở, “Nàng hãy coi như chưa bao giờ biết chuyện này, để ta lo liệu tất cả, đừng để bất kỳ ai khác biết rằng nàng đang điều tra về chiếc thuyền buôn kia.”

Nếu không phải vì y, Phùng Gia Ấu sẽ không biết đến chuyện của chiếc thuyền buôn, y đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.

Thế nhưng Phùng Gia Ấu chỉ lắc đầu: “Chuyện này không cần Lý đại nhân lo lắng, võ công của phu quân ta không tệ, sẽ bảo vệ tốt cho ta.”

Lý Tự Tu nghẹn lời, không biết nói gì thêm.

Y không nói sẽ giúp, cũng không từ chối, chỉ im lặng xoay người, trở lại trước mặt Thẩm Thời Hành: “Thẩm công tử, ta xin cáo từ trước.”

“Xin mời.” Thẩm Thời Hành nhìn theo y với vẻ tò mò, tiễn y ra cửa nha môn.

Lý Tự Tu vừa lên xe ngựa đã lập tức ra lệnh cho Khương Bình: “Mua vé thuyền sớm nhất đi Kim Lăng, đồng thời báo cho Tần đại nhân một tiếng, buổi hẹn tối nay ta không rảnh đi.”

Khương Bình: “Vâng.”

Bên này, Thẩm Thời Hành quay lại chỗ Phùng Gia Ấu: “Tiểu Gia, Lý đại nhân đồng ý giúp rồi à? Hắn không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu quá đáng gì với muội chứ? Thực ra, cũng không nhất thiết phải tìm hắn giúp đâu, sau này muội hạn chế tiếp xúc với hắn thì hơn.”

Phùng Gia Ấu: “?”

Thẩm Thời Hành có chút hối hận: “Tạ huynh chưa nói với muội à? Lý Tự Tu là kẻ có tật xấu, hắn yêu thích… phụ nữ đã có chồng.”

Trước mặt Phùng Gia Ấu, hắn hơi ngượng ngùng khó nói.

Phùng Gia Ấu: “…” Tạ Lãm thật là, đâu cần phải nói xấu người khác như vậy.

“Ban đầu ta cũng không tin đâu, nhưng ta thấy phản ứng của hắn vừa rồi…” Dù Lý Tự Tu che giấu rất giỏi, Thẩm Thời Hành vẫn lờ mờ cảm nhận được sự khác thường, “Muội ngàn vạn lần đừng nói với Tạ huynh rằng chính ta bày mưu bảo muội tìm Lý đại nhân giúp đỡ nha.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Thẩm Thời Hành liếc thấy Tạ Lãm đang đi tới, lập tức chuồn đi: “Tiểu Gia, ta có lấy được vài tờ sớ của Lý Tự Tu, ta về lấy đưa cho muội…”

Tạ Lãm bước tới, nhìn bóng lưng Thẩm Thời Hành bỏ chạy: “Hắn làm sao vậy? Vừa thấy ta đã chạy?”

Phùng Gia Ấu lườm Tạ Lãm một cái: “Sao chàng lại nói xấu Lý Tự Tu?”

Tạ Lãm ngơ ngác: “Ta nói xấu hắn khi nào?” Nhiều nhất cũng chỉ nghĩ xấu thầm trong bụng thôi.

Nghe Phùng Gia Ấu kể lại, hắn cạn lời: “Ta chưa từng nói vậy, là Thẩm Thời Hành tự suy diễn lung tung.”

“Chàng không nói bậy, hắn làm sao mà nghĩ bậy?”

Tạ Lãm không muốn nhắc lại chuyện không vui giữa hai người trước kia, liền lảng sang chuyện khác: “Nàng tìm Lý Tự Tu làm gì?”

Phùng Gia Ấu nói: “Thẩm Thời Hành đã giải được bí ẩn của hộp gỗ, hóa ra có liên quan đến vụ muối lậu, mà Lý Tự Tu vừa hay từng quản lý việc muối ở Kim Lăng…”

Nghe nàng kể xong, Tạ Lãm đột nhiên vén mở rèm lụa trên mũ của nàng ra, thò mặt vào nhìn nàng chằm chằm.

Phùng Gia Ấu bất ngờ, giật mình hỏi: “Chàng làm gì thế?”

Tạ Lãm nhẹ nhàng nói: “Ta lo nàng biết được gia gia mình từng bị hại, sẽ khóc một trận.”

“Chuyện đã bao lâu rồi, ta đâu có yếu đuối như vậy. Hơn nữa, việc này cũng chưa chắc đã là thật.” Phùng Gia Ấu vỗ nhẹ tay hắn, bảo hắn mau đứng thẳng người lên, đừng đưa mặt vào trong mũ trùm của nàng, dễ khiến người ta hiểu lầm.

Quả nhiên, xa xa có người đi ngang qua, dáng vẻ “phi lễ chớ nhìn”, vội vội vàng vàng tránh đi.

Phùng Gia Ấu càng ngượng ngùng, mặt thoáng ửng đỏ, liền đẩy hắn ra: “Đây là nha môn, chàng chú ý chút đi.”

Nói xong, nàng mới chợt nhớ lại, trước đây trong Đại Lý Tự, Tạ Lãm cũng từng nói với nàng y hệt vậy.

Nhưng Đại Lý Tự là nơi nàng coi như nửa ngôi nhà của mình, còn các nha môn khác thì không được như thế.

May thay, có người từ xa gọi lớn: “Tạ thiên hộ, chỉ huy sứ đại nhân bảo ngài đưa người xong thì quay về ngay.”

“Biết rồi.” Tạ Lãm khó chịu đáp, rồi quay sang Phùng Gia Ấu: “Nàng về nhà trước đi, hôm nay ta e lại phải bận suốt ngày.”

Phùng Gia Ấu kéo tấm rèm trên mũ xuống: “Ừ, đi làm việc đi.”

Tạ Lãm nhức đầu: “Bận cả ngày còn chưa đủ, ngày mai có khi ta lại phải rời kinh đến Hộ Bộ Kim Lăng để kiểm tra đối chiếu phép muối gì đấy.”

Vốn dĩ hắn chẳng muốn điều tra, nhất là liên quan đến Lý Tự Tu, sao phải bận lòng giúp tên kia chứ. Giờ biết chuyện này có liên hệ tới gia gia của Phùng Gia Ấu, hắn lại thấy mình không thể không gánh trách nhiệm.

“Nhưng có một chuyện ta thực sự không hiểu nổi.”

Phùng Gia Ấu: “Chuyện gì?”

Tạ Lãm: “Ta vừa hỏi thăm, hóa ra chức quan này của ta, lương mỗi tháng chỉ được ba lạng bạc, còn ít hơn cả ti trực của Đại Lý Tự trước đây!”

Kinh thành tiêu tốn nhiều, nếu Phùng Gia Ấu cũng là con gái nhà nghèo, chỉ dựa vào chút lương này làm sao hắn đủ nuôi gia đình?

Hắn cảm thán: “Ta nghe nói chạy bàn trong Vọng Tiên Lâu mỗi tháng còn được hai lạng bạc, chẳng lẽ là thật?”

Phùng Gia Ấu: “…” Cứ tưởng chuyện hắn không hiểu nổi là vụ án, ai ngờ lại là chuyện này, “Chàng đã vào Huyền Ảnh Ti rồi, còn so đo gì chuyện lương bổng?”

Câu này Tạ Lãm không thích nghe: “Ta bỏ công sức ra, cớ sao không thể tính toán thù lao?”

Phùng Gia Ấu bật cười: “Nhưng có mấy ai làm quan vì lương bổng đâu?”

“Vậy nên chỉ có nhà giàu mới có thể làm quan?” Tạ Lãm nhớ lại lời nhị thúc thường nói “Cửa nhà nghèo khó sinh quý tử”, chẳng lẽ là vì lý do này, “Người nghèo làm quan, nếu không tham lam, trên còn cha mẹ, dưới có con cái, thực sự sẽ chết đói hết, không phải sao?”

“Chuyện này…” Phùng Gia Ấu khẽ đưa tay gãi nhẹ bên tóc mai, hoàn toàn không biết phải biện bạch ra sao.

Đại Ngụy là triều đại khắc nghiệt nhất đối với quan viên từ trước đến nay. Dù không tới mức đói chết, nhưng thật sự là vô cùng khốn khó.

Phùng Gia Ấu lảng tránh: “Chàng đừng lo chuyện này nữa, tạm thời chàng còn chưa chết đói đâu.”

Nàng vẫy tay đuổi Tạ Lãm về làm việc, bản thân đứng yên chờ Thẩm Thời Hành.

Không lâu sau, Thẩm Thời Hành xách theo một chiếc giỏ trúc có nắp, đưa cho nàng: “Những tấu chương này cẩn thận đừng làm mất, xem xong thì phải trả lại.”

“Đến tối là có thể trả cho huynh rồi.” Phùng Gia Ấu nhận lấy chiếc giỏ, những tấu chương này chắc có thể xem hết trong một ngày. “Đúng rồi, còn phải nhờ huynh một việc nữa, giúp ta đặt vé thuyền.”

Thẩm Thời Hành sững sờ: “Đặt vé thuyền? Tạ huynh đi Kim Lăng phải đi thuyền sao? Hắn cưỡi ngựa không phải nhanh hơn à? Hay muội muốn đi cùng Tạ huynh?”

“Có gì không ổn?”

“Ta biết tình cảm hai người tốt, nhưng cũng không cần đi đâu cũng kè kè theo nhau chứ? Mới từ Tây Bắc về có vài ngày thôi, muội không mệt à?”

Mệt cũng đành chịu thôi, Phùng Gia Ấu nói: “Huynh không hiểu đâu, ta không yên tâm để chàng một mình ra ngoài.”

Thẩm Thời Hành cạn lời: “Tạ huynh văn võ song toàn, cũng đâu phải ra trận đánh giặc, muội có gì mà không yên tâm?”

Phùng Gia Ấu bất đắc dĩ, thật ra nếu là ra trận thì nàng lại không lo, nhưng ra ngoài làm án thì Tạ Lãm hiện giờ chưa đủ khả năng tự làm.

Thẩm Thời Hành thấy không khuyên nổi nữa, liền thôi: “Mà sao muội lại bảo ta đi đặt? Ta chưa từng đi thương thuyền, cũng chưa bao giờ đến bến cảng.”

Phùng Gia Ấu giải thích: “Ta nghe nói có một chiếc thương thuyền, hình như tên là Kim Đình, vé rất đắt, hơn nữa, hai gian thượng phòng tốt nhất của họ không phải cứ có tiền là đặt được.”

Thẩm Thời Hành hiểu ra, đi Kim Lăng lần này không cần giấu danh phận, Phùng đại tiểu thư ra ngoài tất nhiên phải chọn cách thoải mái nhất: “Vậy đặt vé ngày nào?”

“Ngày gần nhất đi.”

“Được.”

Về đến nhà, Phùng Gia Ấu dặn San Hô pha một bình trà.

Nàng ngồi xuống sau án thư, lấy từ trong giỏ trúc ra một xấp tấu chương, bắt đầu chăm chú xem xét.

Những tấu chương này gần như đều bàn về các vấn đề tồn đọng trong chính sách muối hiện tại, đồng thời đề xuất những cải cách. Phùng Gia Ấu không hiểu nhiều về chính sách muối, xem không hiểu lắm. Đành phải dừng lại, trước tiên nghiên cứu chính sách muối của Đại Ngụy trong mấy chục năm qua.

Quá mức chăm chú, đến nỗi bữa trưa cũng không nhớ, chỉ uống trà và ăn vài miếng bánh ngọt.

Sau khi nghiên cứu xong, nàng quay lại xem những tấu chương của Lý Tự Tu, không khỏi cảm thán, y quả thật là người có ý tưởng, chẳng trách lại lọt vào mắt xanh của Nội Các. Nội Các chọn y làm đế sư, e là cũng có ý muốn cải cách chính sách muối.

Điều này không khó hiểu vì sao y lại bị ám sát, đối phương hẳn muốn dập tắt ý định này.

Ngoài ra, Phùng Gia Ấu nghĩ thầm, nếu như năm đó Lý Tự Tu viết thư mà cấu trúc văn chương cũng gọn gàng, thấu đáo như khi viết tấu chương, thì làm sao nàng lại ném đi không thèm đọc?

“Tiểu thư.” San Hô sợ quấy rầy nàng, nhẹ nhàng gõ cửa từ bên ngoài, “Thẩm công tử vừa gửi tin đến.”

Phùng Gia Ấu đoán là việc vé thuyền: “Vào đi.”

Một nữ tỳ do Thẩm Thời Hành phái tới: “Phu nhân, công tử nhà tôi nói, hôm nay Kim Đình vừa vặn có vé, tối nay giờ Tuất sẽ khởi hành, chỉ có điều hai gian thượng phòng đã bị người khác đặt rồi. Nếu bỏ lỡ hôm nay, phải đợi ba ngày sau.”

Phùng Gia Ấu cau mày: “Vậy thôi, nhờ cô nói với công tử nhà cô đừng bận tâm nữa. Nếu không đặt được hai gian thượng phòng, vé thuyền thường thì để quản gia đi mua cũng được.”

Nữ tỳ vội nói: “Công tử nhà tôi khuyên phu nhân nhất định không nên đi chuyến thuyền khởi hành vào giờ Tuất tối nay.”

Phùng Gia Ấu khó hiểu: “Vì sao?”

Nữ tỳ đáp: “Chúng tiểu nhân nghe ngóng được rằng hai gian thượng phòng đó, lần lượt bị Lý đại nhân và đại nhân phủ An Viễn Hầu, Tần đại nhân đặt trước.”

Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, Lý Tự Tu quả thật không tin tưởng Huyền Ảnh Ti, định về Kim Lăng tự điều tra vụ án của mình.

Quả thật cần phải tránh mặt y, đi thuyền từ kinh thành đến Kim Lăng mất mấy ngày, gặp nhau e rằng sẽ rất ngượng ngùng.

Nhưng…

Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn tấu chương trên tay, trong tấu chương này Lý Tự Tu đang nói về vấn đề muối lậu.

Hiện nay ở Giang Nam có không ít thế lực buôn lậu muối, đa phần thủ lĩnh những thế lực lớn này đều là người trong giang hồ. Bọn họ võ công cao cường, lại cấu kết chặt chẽ với quan lại địa phương, quân đội Nam Trực Lệ đã được cử đến, cũng từng treo thưởng, nhưng không có tác dụng gì.

Trong tấu chương, Lý Tự Tu nhiều lần nhấn mạnh, nếu để các thế lực muối lậu tiếp tục phát triển, sớm muộn cũng sẽ trở thành mối họa. Xét lại lịch sử, Hoàng Sào khởi nghĩa, Trương Sĩ Thành tạo phản, đều là những đại đầu lĩnh muối lậu.

Phùng Gia Ấu không khỏi nảy ra ý nghĩ, giết đám muối lậu hẳn là sở trường của Tạ Lãm, dù sao hắn cũng đã diệt trừ vô số mã tặc. Những đám mã tặc từng hoành hành ở Tây Bắc kia chẳng dễ đối phó hơn đám muối lậu ở Giang Nam là bao, trước kia chúng cũng khiến triều đình phải đau đầu.

Nhưng làm quan kỵ nhất là vượt quyền, hắn không có lập trường để tru sát muối lậu…

*

Buổi tối Tạ Lãm về nhà, thấy trên tay Phùng Gia Ấu không phải hồ sơ mà là tấu chương: “Nàng vẫn nghiên cứu Lý Tự Tu sao?”

“Ta đang nghiên cứu chính sách muối mà.” Phùng Gia Ấu ngẩng đầu, “Nghiên cứu cả ngày, càng nghiên cứu càng thấy giật mình.”

“Hửm?” Tạ Lãm cũng đi tới.

Phùng Gia Ấu: “Liên quan đến kho lương Điền Trung đấy.”

“Kho lương Điền Trung” bốn chữ này như một lời nguyền, mỗi lần nhắc đến đều khiến lòng người nặng trĩu.

Số phận của bọn họ dường như đều gắn liền với kho lương Điền Trung.

Thực tế không chỉ có họ, năm đó do kho lương bị mất trộm, không tính đến binh sĩ tử trận vì thất bại, chỉ riêng Đô Ti Điền Nam cũng đã liên lụy đến hơn vạn người, khiến biết bao gia đình tan nát, người chết nhà tan.

Trong số đó có Tạ Triều Ninh, đối với Tạ Lãm, cũng là một vết thương lòng.

“Khi trước ta chưa gặp phụ thân chàng, đến khi gặp rồi, ta vẫn hay nghĩ, Đô Ti Điền Nam nhân tài đầy rẫy, sao lại để mất hơn nửa kho lương?”

Đó không phải trộm một viên dạ minh châu, mà là từng xe từng xe lương thực thật sự. Muốn lấy đi, cần từng chuyến xe liên tục vận chuyển ra ngoài, thế nhưng lại lấy đi dưới mắt Tạ Triều Ninh mà không để lại chút dấu vết nào.

“Ta đang nghĩ, liệu có phải ngay từ đầu, số lương thực trong kho đã không nhiều như trên sổ sách ghi lại, dù sao phụ thân chàng chỉ có trách nhiệm bảo vệ, chứ không phải kiểm tra.”

“Nàng muốn nói quan viên cao cấp của Đô Ti Điền Nam đã báo cáo sai số liệu lên trên sao?” Tạ Lãm cầm lấy bản tấu chương xem qua, trên giấy đầy rẫy những đề xuất về việc tiêu diệt bọn buôn muối lậu, “Lý do là gì?”

Thông thường đều là báo ít trong sổ sách để có thể ăn chặn phần dư ra.

“Vì để lấy được phép muối.” Lúc nghiên cứu về chính sách phép muối cũ, Phùng Gia Ấu mới liên tưởng đến, “Chàng biết thương buôn muối làm thế nào để lấy được phép muối không?”

Tạ Lãm đáp: “Đến hôm nay ta mới biết có cái gọi là phép muối đấy, không ngờ việc buôn bán muối lại phức tạp như vậy.”

Phùng Gia Ấu nói: “Ngày nay việc này đơn giản hơn nhiều, đổi phép muối dễ dàng, Hộ Bộ phát ra tùy tiện, dẫn đến phép muối tràn lan. Nhưng hơn hai mươi năm trước, triều đình kiểm soát phép muối cực kỳ nghiêm ngặt, các thương nhân phần lớn phải đổi lấy bằng lương thực.”

Tạ Lãm im lặng, chờ nàng tiếp tục.

Phùng Gia Ấu nói: “Lấy kho lương Điền Trung làm ví dụ, thương nhân vận chuyển lương thực đến Đô Ti Điền Nam, Đô Ti kiểm tra rồi đăng báo với Hộ Bộ. Hộ Bộ sau đó cử người đến xác nhận và cấp phép muối cho thương nhân.”

Việc này cần sự cấu kết giữa quan quân cấp cao, quan viên Hộ Bộ và thương nhân, thiếu một mắt xích cũng không thành. Ở giữa cần có người trung gian.

“Người đứng giữa bắc cầu này rất có khả năng chính là kẻ phản bội trong Hội Đồng Minh Thiên Thu. Nếu thật như vậy, phụ thân của Bùi Nghiên Chiêu không đơn giản chỉ là mất thẻ bài.”

Tạ Lãm cau mày: “Thì ra kẻ phản bội đó không phải lợi dụng chiến tranh để kiếm lợi, mà là ăn chặn lợi nhuận từ muối?”

“Có lẽ hắn cũng không ngờ Nam Cương lại bùng nổ chiến tranh, dẫn đến việc kho lương Điền Trung bị bại lộ. Dù sao làm liên lụy đến phụ thân của Bùi Nghiên Chiêu chính là phá hủy cả một Hội Đồng Minh Thiên Thu lớn mạnh, hắn làm sao tiếp tục trục lợi?”

Tất nhiên, Phùng Gia Ấu cũng chỉ ngồi đây đoán bâng quơ mà thôi.

Quản gia vội vàng bước vào: “Tiểu thư, cô gia, Tề công tử phủ Đại Đô Đốc phái người mang lễ vật đến, nói rằng lần trước đã đắc tội cô gia nên cố ý đưa tới tạ lỗi.”

“Tề Chiêm Văn mà cũng chịu tạ lỗi sao?” Tạ Lãm chẳng tin chút nào, “Hắn lại định giở trò gì?”

Thấy quản gia ôm hai hộp lễ vào, Phùng Gia Ấu tò mò đứng dậy: “Để ta xem là gì.”

“Nàng đừng đụng vào.” Tạ Lãm ngăn lại, “Hắn chẳng có ý tốt, lỡ trong hộp có cài ám khí thì sao.”

Phùng Gia Ấu cười: “Tề Chiêm Văn đã công khai danh tính, sao có thể ngang nhiên gửi ám khí hại người chứ?”

“Loại cặn bã như hắn chuyện gì mà không làm được.” Tạ Lãm kéo nàng ra phía sau, tự tay mở hộp đầu tiên.

Phùng Gia Ấu ngó vào, hóa ra là một thanh đoản đao sắc bén.

“Đây là đao của ta, đêm qua vứt lại ở phủ Đại Đô Đốc.” Tạ Lãm mở tiếp hộp thứ hai, bên trong là mấy tờ giấy, “Đây là gì?”

Phùng Gia Ấu cầm lấy: “Là khế ước đất.” Nàng nhìn kỹ vị trí, liền không khỏi giật mình kinh ngạc, “Đây là dinh thự mà có tiền cũng khó mua được, là phủ của thứ phụ Nội Các trước đây.”

Đang yên lành, tại sao lại tặng một tòa nhà quý giá đến vậy để tạ lỗi?

Tạ Lãm chợt nhớ đến bốn chữ “Kim ốc tàng kiều.”

“Tên Tề Chiêm Văn này!” Nhẫn nại của Tạ Lãm đã đến giới hạn, giật lấy khế đất, “Hôm nay nàng đừng cản ta nữa, hắn dám ngang nhiên sỉ nhục chúng ta, ta có lý do chính đáng để đi dạy cho hắn một bài học.”


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x