CHƯƠNG 51 – TÌM PHÚ QUÝ TRONG HUNG HIỂM
Phùng Gia Ấu chẳng ngăn hắn lấy đao, bởi nàng đang sững người ngơ ngẩn, chưa rõ vì sao Tạ Lãm bỗng nhiên nổi giận.
Đến lúc nàng hồi tỉnh thì vội vàng chạy tới túm đai lưng hắn từ phía sau: “Phu quân, chàng có hiểu lầm gì không? Quan lớn cùng triều khó mà tặng bạc, phần nhiều là tặng nhà, cửa tiệm, đồ cổ, thư hoạ hoặc mỹ nhân, làm sao có chuyện sỉ nhục?”
Tạ Lãm chẳng dám mạnh tay gỡ nàng ra: “Không giống đâu. Hắn vốn muốn ép ta bỏ nàng để cướp nàng về. Bây giờ gửi tới một ngôi nhà, ngoài mặt là xin lỗi, thực chất là ý nói hắn chưa từ bỏ, quyết phải đem nàng ‘Kim Ốc Tàng Kiều’, chẳng phải sỉ nhục thì là gì?”
Phùng Gia Ấu tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu nổi sao hắn lại suy ra được như vậy.
“Nếu đã thế, chàng chờ đã.” Nàng buông tay, chạy vào phòng lấy thẻ bài của Thẩm Khâu, nhét vào hông hắn rồi dặn: “Nhớ chú ý giữ chừng mực.”
“Ta biết mà.” Tạ Lãm thấy nàng không ngăn cản, càng chắc chắn mình đúng, liền ra cửa, lên ngựa thẳng tiến về phủ Đại Đô Đốc.
Đến nơi, hắn không vội xông vào, mà xuống ngựa trước cửa, đi nhanh tới: “Ta tìm Tề phó thống lĩnh.”
Vừa mới dẫn người tới khám xét phủ không lâu, thủ vệ nhận ra hắn là thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, lại thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt đầy sát khí, không dám nhiều lời: “Công tử nhà ta vừa đi dự tiệc chừng một khắc trước…”
“Dự tiệc ở đâu?”
Một thủ vệ vào phủ hỏi, rồi quay ra đáp: “Công tử đi đến Nhàn Hạc Sơn Trang ngoài thành.”
Tạ Lãm đã sớm hiểu rõ, đám công tử kinh thành hễ ra khỏi thành dự tiệc, tám phần chẳng phải chuyện gì tốt. Thủ vệ chỉ phương hướng, hắn liền cưỡi ngựa đuổi theo.
Xe ngựa của Tề Chiêm Văn đến Nhàn Hạc Sơn Trang, vừa đặt chân xuống đất đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía sau.
Quay đầu nhìn thấy Tạ Lãm, mắt hắn lập tức nheo lại, sắc mặt trở nên khó chịu: “Chủ nhân nhà ngươi cũng mời Tạ thiên hộ tới sao?”
Quản gia đón tiếp hắn sững sờ: “Không có ạ.”
Không đợi Tề Chiêm Văn hỏi thêm, vỏ đao đã như gậy giáng thẳng vào đầu hắn. Tề Chiêm Văn kinh hãi, vội vàng né tránh. Vừa đứng vững, vỏ đao lại quét xuống chân. Hắn né không kịp, bị đánh vào đầu gối, suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Chưa dừng lại, vỏ đao lại gõ vào khuỷu tay hắn.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?!” Tề Chiêm Văn chật vật né tránh.
Tạ Lãm chẳng hề rút đao, chỉ cầm vỏ đao làm gậy dài, liên tục đánh vào các khớp xương của hắn. Hầu như chẳng dùng chiêu thức, sức cũng chẳng mạnh, nhưng lại ép Tề Chiêm Văn phải nhảy nhót, trốn tránh như khỉ. Hắn không mang theo hộ vệ, vài khách khứa trong sơn trang nghe tiếng chạy ra, nhìn cảnh đó cứ tưởng họ đang đùa giỡn, thậm chí còn bật cười.
Chỉ trong thoáng chốc, các khớp của Tề Chiêm Văn bị gõ gần trăm lần, đau âm ỉ khắp thân. Tề Chiêm Văn vừa mất mặt vừa kinh hãi, người này chỉ nhẹ nhàng ra tay đã ép hắn không chống cự nổi?
Ngay trước khi hắn ngã xuống, Tạ Lãm thu đao, rút từ hông ra một tờ khế đất ném về phía hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ chỉ cần bồi tội bằng cách này là đủ sao? Tòa nhà đó ta thấy làm phần mộ cho ngươi còn hợp hơn.”
Nói xong liền rời đi, không buồn liếc hắn thêm lần nào.
“Ngươi nói bậy cái gì? Ai cần bồi tội với ngươi chứ?!” Tề Chiêm Văn, xương cốt đau nhức, tức giận quát theo bóng lưng hắn.
Nhưng dù giận đến mấy, hắn cũng không dám đuổi theo, chỉ biết cắn răng đứng yên để giữ chút thể diện trước đám đông. Họ Tạ ngươi, chờ đấy! Tề Chiêm Văn gầm lên trong lòng, nuốt giận.
Khi mắt liếc thấy tờ giấy rơi dưới đất, hắn đột nhiên sững lại, đây là khế đất, còn là sản nghiệp của Tề gia mà? Truyện được edit và đăng tại vymiu.com, hãy đọc tại trang chủ và chia sẻ link gốc của truyện https://vymiu.com/2024/02/15/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/ để ủng hộ editor nha.
*
Khi Tạ Lãm về đến nhà, tâm trạng vô cùng thoải mái, hắn ném miêu đao lên giá: “Ấu Nương, ta vừa ngộ ra một điều.”
Phùng Gia Ấu đang bận việc trong phòng: “Gì vậy?”
Tạ Lãm khát khô sau chuyến đi mệt mỏi, chọn một quả lê từ khay quả, lê tháng tám tươi mọng. Hắn chẳng gọt vỏ mà cắn trực tiếp: “Muốn trả thù một người, không nhất thiết phải giết hắn. Một nhát đao cho hắn chết ngay lại là khoái lạc cho hắn. Chi bằng đánh vào cái mà hắn quý nhất. Như Tề Chiêm Văn, hắn coi trọng thể diện, thì làm hắn mất mặt trước đám đông.”
Phùng Gia Ấu bật cười: “Chàng nghĩ quá xa rồi. Nếu hắn tặng tòa nhà đó chỉ để nhục nhã chúng ta, ta sẵn lòng nhận thêm vài lần nữa.”
Tạ Lãm không tin nổi: “Nàng chẳng có chút cốt khí nào sao?”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, chỉ cần không phải nhục nhã công khai thì có sao đâu? Ai lại vì chút tự trọng nhỏ nhoi mà bỏ qua một đống tài sản to thế?
À, có Tạ Lãm đấy.
“Nói thật thì tòa nhà đó rất có giá trị. Tề Chiêm Văn chỉ có điên mới dùng nó để nhục nhã chúng ta. Điều này làm ta thắc mắc, sao hắn hào phóng đến vậy?”
Tạ Lãm vừa ăn lê vừa bước vào nội thất, tìm nàng: “Vậy sao nàng còn để ta đi?”
Phùng Gia Ấu đang sắp xếp quần áo, lấy vài bộ y phục xếp lại rồi đặt lên giường, mỉm cười nói: “Để chàng đi cho hả giận cũng tốt, tránh việc ngày ngày bị cha con họ Tề làm tức đến đau cả ngực. Với lại, có tờ khế đất trong tay, chàng có thể kiện Tề Chiêm Văn hối lộ, nếu chuyện ầm ĩ lên, Ngự Sử Đài cũng sẽ đứng về phía chàng.”
Tạ Lãm dựa người vào khung cửa hình trăng non, nhìn nàng đầy cảm động.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Phùng Gia Ấu và cha hắn là nàng không bao giờ cố gắng đè ép hắn. Nàng như người thả diều, dù giữ dây rất chặt, nhưng biết lúc nào nên buông lỏng.
Nhưng chuyện này có gì đáng để cảm động nhỉ?
Tạ Lãm ngẩn người, cắn thêm một miếng lê, tự hỏi liệu mình có vấn đề gì không?
Chưa kịp nghĩ thêm, hắn phát hiện Phùng Gia Ấu đang làm việc khác lạ: “Nàng đang làm gì vậy?”
Ban đầu, Tạ Lãm nghĩ nàng chỉ giúp hắn thu dọn hành lý, nhưng lại thấy Phùng Gia Ấu bắt đầu thu dọn bàn trang điểm. Hắn liếc nhìn đống quần áo trên giường, hơn nửa trong số đó là váy áo và cả nam trang của nàng.
“Không phải nàng định đi cùng ta đấy chứ?”
“Ta không thể đi à?” Phùng Gia Ấu nhướng mày, “Cái kiểu sẵn sàng ra ngoài vung đao như chàng, ta có thể yên tâm để chàng một mình đến Nam Trực Lệ sao?”
Nếu là ra chiến trường, nàng có thể thoải mái thả tay, nhưng để hắn đi đối phó với quan lại của Hộ Bộ và thương buôn muối, nàng cảm thấy không ổn.
“Không được, nàng quên lời dặn của đại phu rồi sao?” Tạ Lãm bước tới nắm lấy tay nàng, “Ta cũng không muốn để nàng ở lại kinh thành một mình, nhưng nàng không thể chịu vất vả lênh đênh trên đường.”
Kim Lăng ở rất gần, đường đi thuận lợi, thiên lý mã của Phùng gia có thể đến nơi chỉ trong một ngày.
“Ta sẽ đi nhanh về nhanh.” Hắn trấn an.
Phùng Gia Ấu liếc hắn: “Đi đường thủy không phải tốt hơn sao? Từ Đại Vận Hà Kinh – Hàng, rồi chuyển sang sông Trường Giang, toàn bộ hành trình đều ở trên thuyền nghỉ ngơi, làm sao mà mệt được? Chỉ mất thêm vài ngày thôi.”
Tạ Lãm chưa từng nghĩ đến: “Đi đường thủy?”
Phùng Gia Ấu gật đầu, dáng vẻ như đã tính toán hết cả, nàng vỗ nhẹ vào vạt áo của hắn: “Thuận tiện qua Dương Châu, ta sẽ đưa chàng đi gặp ông bà ngoại.”
Ông ngoại nàng là phú thương ở Dương Châu, chuyên buôn tơ lụa trên biển, chưa từng đụng đến ngành muối.
“Khi chúng ta thành hôn, chỉ có cữu cữu và nhị biểu ca đến, ông bà ngoại lúc đó bị nhiễm phong hàn nên không thể tới, vẫn chưa gặp mặt cháu rể lần nào.”
Nghe đến đây, Tạ Lãm bỗng thấy tim đập thình thịch.
Ngày thành hôn, hắn bị ép phải đi, bản thân còn lo chưa xong. Bây giờ nghĩ lại, thậm chí không biết ai trong khách mời là cữu cữu của Phùng Gia Ấu. Ông đã ở Phùng phủ mấy ngày, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đến bái kiến. Nhị biểu ca thì có gặp một lần, hình như tên Giang Phó, song dù cố gắng, hắn cũng chẳng nhớ nổi diện mạo.
Hắn không biết liệu mình có để lại ấn tượng xấu trong mắt họ không, chẳng hạn như vô lễ. Giờ mà đi gặp, cảm giác thật khó xử.
Tạ Lãm thấy hơi sợ, nhưng kiểu gì thì “nàng dâu xấu” cũng phải gặp “bố mẹ chồng”: “Vậy đi cùng nhau đi. Tránh cho Tề Phong thừa dịp ta không có mặt mà ra tay với nàng, ta thực sự không yên tâm.”
Hắn buông tay Phùng Gia Ấu, để nàng tiếp tục sắp xếp hành lý: “Khi nào chúng ta khởi hành?”
“Tối nay. Trên thuyền ban đêm cũng có thể ngủ mà.”
Tạ Lãm cau mày: “Có gấp quá không? Nàng đã chuẩn bị thuyền chưa?”
Hắn không biết gì về sản nghiệp của Phùng gia, nhưng nếu ông ngoại nàng làm ăn trên biển, thì chắc chắn không thiếu thương thuyền.
Phùng Gia Ấu giơ tay làm động tác “an tâm”: “Trong lúc chàng ra ngoài báo thù, ta đã sai quản gia mua vé thuyền tối nay rồi.”
“Đi thương thuyền à?”
“Ừm, tấm phép muối trong tay chàng là bằng chứng ám sát đế sư. Hung thủ chắc chắn không muốn chàng sống sót đến Hộ Bộ Kim Lăng. Chúng ta đi thương thuyền, tránh dùng thuyền nhà mình, càng ít thu hút chú ý càng tốt.”
Tạ Lãm thấy nàng lo xa quá mức: “Có ta ở đây, nàng sợ gì? Nàng nghĩ ta lớn lên trên sa mạc nên không biết đánh thủy chiến sao?”
Phùng Gia Ấu biết khả năng đánh nhau của hắn gần như không có điểm yếu. Từ lúc Tạ Lãm trở về từ Huyền Ảnh Ti, nàng đã đoán được hắn có thể phải đi Giang Nam nên đã hỏi Vân Phi về khả năng đánh dưới nước của hắn.
Vân Phi kể rằng trước khi Tạ Triều Ninh được bổ nhiệm làm hiệu úy ở Đô Ti Điền Nam, ông từng chỉ huy đội quân Mân Đông chống lại giặc Oa Đông Doanh. Khi Tạ Lãm mới mười hai tuổi, ông đã dẫn hắn lênh đênh trên biển một tháng, tới tận Đông Doanh để thách đấu với cao thủ của Oa tặc.
Tạ Triều Ninh đã đào tạo con trai mình một cách hoàn hảo, chỉ trừ những góc khuất ông chưa thể khai phá.
Phùng Gia Ấu giải thích: “Ta nghĩ thận trọng vẫn hơn. Nếu chàng không thích đi thương thuyền, chúng ta…”
Tạ Lãm khoát tay: “Ta có vấn đề gì đâu, chỉ lo nàng thấy không thoải mái thôi.”
“Ta không yếu ớt như chàng nghĩ đâu.” Phùng Gia Ấu chỉ vào hành lý, “Đừng chỉ mải ăn, mau xem còn thiếu thứ gì không?”
Tạ Lãm cười toe toét: “Có nàng là đủ rồi, còn lại tùy nàng sắp xếp.”
Phùng Gia Ấu lườm hắn một cái: “Đừng quên mang đao của chàng đấy.”
*
Trăng đã lên đến ngọn liễu, ai nấy đều vội vã về nhà, họ lại ngược dòng người, tiến về bến thuyền Đại Vận Hà.
Còn cách một đoạn, nơi đây đã ồn ào náo nhiệt, xe ngựa chạy chậm dần. Bến thuyền ban đêm đèn đuốc sáng trưng, chen chúc những du khách nhàn nhã và lữ khách vội vã, cùng những phu khuân vác đang gân cốt nổi lên vì bốc dỡ hàng hóa.
Xuống xe ngựa, Vân Phi và mấy người khác lo liệu hành lý. Phùng Gia Ấu được Tạ Lãm bảo vệ phía sau, nhìn cảnh tượng vô số cột buồm san sát trên sông, trong lòng nàng có phần lo lắng.
“Sao vậy?” Tạ Lãm nắm tay nàng, phát hiện lòng bàn tay nàng ướt mồ hôi.
“Người đông quá, ta hơi sợ. Không biết trong đám đông có lẫn thích khách hay do thám nào không.” Phùng Gia Ấu rút tay ra, đổi sang ôm cánh tay hắn.
Nàng mặc nam trang, ban đầu hai người nắm tay đã thu hút ánh nhìn, giờ nàng lại nép sát hắn như chim non, càng khiến nhiều người chú ý hơn.
Nhưng nàng chẳng hề bận tâm, Tạ Lãm lại càng không để ý: “Chuyện này nàng không cần lo. Ra ngoài, nàng chỉ cần nghĩ như đang đi chơi, còn lại giao cho ta.”
Phùng Gia Ấu không nói gì.
Tạ Lãm thở dài: “Bao nhiêu lần rồi, nàng vẫn không tin ta sao?”
“Ta biết rồi.”
Thật ra Phùng Gia Ấu không quá lo lắng, Tạ Lãm ở chốn quan trường kinh thành giống như đại bàng bị bẻ gãy cánh rồi ném vào ổ cáo, chỉ biết tròn mắt ngơ ngác. Nhưng một khi ra ngoài, hắn như biến thành người khác, như cá gặp nước, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Điều đó khiến Phùng Gia Ấu thỉnh thoảng có chút áy náy, cảm thấy mình chính là kẻ đã bẻ gánh đôi cánh của hắn.
Tuy nhiên nàng cũng phát hiện, mình dường như cũng không quá để tâm đến chuyện đó. Bởi, cảm giác áy náy kia chẳng thể ngăn nàng suy nghĩ làm thế nào giúp Tạ Lãm nhanh chóng leo lên địa vị cao hơn. Án ám sát tuy hiểm nguy, nhưng nó là một phần công việc của hắn, cũng chẳng đem lại nhiều cơ hội thăng tiến.
“Chàng mang đao chưa?” Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn vào chiếc hộp đựng vũ khí sau lưng Vân Phi.
“Nàng đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, sao ta có thể quên được? Cả bộ binh khí đều mang theo rồi.” Tạ Lãm suốt dọc đường đều nghe nàng kể về đám thổ phỉ muối hoành hành ở Giang Nam.
Người khác sợ gặp phải bọn chúng, nhưng Phùng Gia Ấu lại mong chạm trán, nếu Tạ Lãm tiện tay giết được vài tên, thì sẽ kiếm được không ít công trạng.
Tạ Lãm hỏi lại lần nữa: “Ta thực sự không thể chủ động giết bọn chúng sao?”
Phùng Gia Ấu sợ hắn không nhớ lâu, bèn mạnh tay nhéo vào cánh tay hắn: “Tuyệt đối không được! Việc này vượt quá quyền hạn của chàng, ngược lại còn bị hặc tội nữa. Chỉ có thể chờ bọn chúng chủ động xuất hiện, sau đó mới được phản công.”
“Chẳng trách triều đình có bao nhiêu quan viên mà chẳng làm được chuyện gì ra hồn.” Tạ Lãm khuyên nàng đừng mơ mộng viển vông, “Thổ phỉ muối làm việc cũng có quy tắc, thông thường chúng không cướp thuyền chở khách.”
Phùng Gia Ấu hướng ánh mắt về phía kênh đào: “Vậy nên thuyền này chính là cơ hội tuyệt vời, ta mới quyết định khởi hành ngay tối nay.”
Tạ Lãm tò mò: “Chẳng lẽ trên thuyền này có muối lậu sao?”
Phùng Gia Ấu thần bí lắc đầu: “Bây giờ ta không thể nói cho chàng biết, nếu không chàng sẽ không chịu lên thuyền.”
“Tại sao?” Tạ Lãm càng nghe càng tò mò, vừa che chở nàng vừa bước nhanh qua đám đông.
Ban đầu, Phùng Gia Ấu hơi lo lắng, nhưng khi đã lên thuyền, bước vào khoang nghỉ và thuyền rời bến, nàng dần dần yên tâm hơn. Khuôn mặt cũng thoáng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tạ Lãm cũng lên thuyền mới biết mình trước đó đã lo lắng thừa thãi.
Trong tưởng tượng của hắn, thương thuyền thường gắn liền với hình ảnh thuyền chở khách cũ kỹ, chật chội, nồng mùi mồ hôi và tanh tưởi cá. Nhưng con thuyền Phùng Gia Ấu chọn lại khác biệt, khoang khách rộng rãi xa hoa, không thua kém bất cứ khách điếm đắt đỏ nào ở kinh thành.
“Đây chưa phải là phòng tốt nhất trên thuyền đâu.” Phùng Gia Ấu nói, “Hai phòng tốt nhất kia, nếu không có quan hệ thì không mua được, trừ khi chàng leo lên được hàng tam phẩm, ta mới có tư cách mua trực tiếp. Nếu không thì phải nhờ Tùy Anh hoặc Thẩm Thời Hành giúp.”
Tạ Lãm hiểu ra: “Chủ thuyền thà để trống hai phòng đó chứ không bán sao?”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Nghe nói là vậy, họ sợ bán sẽ làm mất giá trị của thuyền.”
“Thiếu chủ.” Vân Phi khẽ gõ cửa bên ngoài.
“Chuyện gì?”
Vân Phi không nói ngay, Tạ Lãm mở cửa bước ra ngoài, hắn mới ghé tai nói nhỏ: “Thiếu chủ, thuộc hạ vừa nhìn thấy Lý đại nhân.”
Tạ Lãm định hỏi Lý đại nhân nào, nhưng Vân Phi chỉ biết vài người họ Lý, chắc chắn là Lý Tự Tu mà hắn theo dõi suốt một tháng qua.
Tạ Lãm nghi hoặc: “Ngươi nhìn thấy ở bến thuyền sao?”
Vân Phi lắc đầu, chỉ về phía đuôi thuyền: “Trên boong thuyền này.”
“Cái gì?” Tạ Lãm không giấu được sự ngạc nhiên, đóng cửa lại rồi lập tức đi thẳng về phía đuôi thuyền.
Lúc này thuyền đã ra khỏi phạm vi kinh thành, hầu hết hành khách tụ tập ở mũi thuyền, đuôi thuyền chỉ có hai người đang đứng, một trong số đó vừa nhìn trang phục đã nhận ra ngay, Lý Tự Tu.
Y đang trò chuyện với một nam tử có vẻ ngoài quyền quý, chợt cảm nhận được ánh mắt gay gắt, quay đầu lại thì thấy Tạ Lãm, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần kinh ngạc.
Người quyền quý nhìn cả hai một lượt, nói: “Tự Chi, nếu đệ gặp người quen, ta đi lo chuyện khác trước, lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp.”
Lý Tự Tu nhận ra bản thân thất thố, lập tức hoàn hồn, chắp tay chào.
Người quyền quý đi ngang qua Tạ Lãm, dừng lại thoáng chốc, thấy hắn hoàn toàn không có ý định bắt chuyện bèn vòng qua rồi rời đi.
Tạ Lãm đợi người kia đi xa rồi mới bước lên trước: “Thật là trùng hợp, Lý đại nhân.”
Lý Tự Tu khẽ gật đầu: “Đúng là trùng hợp.”
Y biết Tạ Lãm sẽ đi Kim Lăng, nhưng không ngờ hắn lại chọn đi thuyền, rõ ràng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn nhiều với một võ quan.
Lý Tự Tu chợt nghĩ, có lẽ Phùng Gia Ấu cũng ở trên thuyền.
Tạ Lãm cười lạnh: “Trùng hợp thật, hay là Lý đại nhân cố ý?”
Lý Tự Tu trong phút chốc không thể giải thích rõ ràng: “Sáng nay ta vừa ra khỏi cửa Huyền Ảnh Ti, lập tức cho người mua vé thuyền, có vé làm chứng. Không biết Tạ thiên hộ mua khi nào, chúng ta có thể đối chiếu?”
Tạ Lãm: “…”
Được rồi, giờ thì hắn hiểu cái gọi là cơ hội mà Phùng Gia Ấu đã nói là gì, và vì sao nàng không chịu nói trước với hắn!
Phùng Gia Ấu từ phòng bước ra, men theo lối đi rón rén đến đuôi thuyền. Từ xa thò đầu nhìn, thấy Lý Tự Tu quả nhiên đã lên thuyền, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc chiều, nhận được tin tức từ Thẩm Thời Hành báo rằng Lý Tự Tu đã mua vé thuyền đêm nay, nàng liền nảy ra một kế hoạch táo bạo. Dù sao nàng và Tạ Lãm cũng phải đến Kim Lăng, vậy thì tại sao không cùng đồng hành với y? Nhân tiện để Lý Tự Tu thấy rõ rằng phu thê họ tuy không ân ái, nhưng tình cảm sâu sắc, không như y tự cho là đúng.
Đương nhiên, đó chỉ là chuyện phụ.
Quan trọng là đi cùng Lý Tự Tu để tránh bỏ lỡ cơ hội gặp bọn buôn muối. Ban đầu thế lực Giang Nam này còn sợ bị phát hiện nên giấu giếm, giờ thì đã lộ diện, cách tốt nhất để giết y là mượn tay thổ phỉ trên đường. Ngay cả khi những kẻ đó không dám trực tiếp ra tay, Lý Tự Tu có thể vì muốn dò xét lòng dạ Tạ Lãm mà chủ động chọc vào đám thổ phỉ này, cố đẩy Tạ Lãm vào hố lửa. Không có cơ hội nào tốt hơn thế.
Từ góc nhìn của Tạ Lãm, ánh mắt hắn vừa vặn bắt gặp Phùng Gia Ấu đang lén lút thò đầu ra. Nhân lúc Lý Tự Tu không chú ý, hắn lườm nàng một cái đầy bất mãn.
Phùng Gia Ấu thoáng rùng mình, đành giả bộ bình tĩnh, lè lưỡi nghịch ngợm với hắn rồi dùng khẩu hình nói: “Tìm phú quý trong hung hiểm mà, phu quân.”
Nói xong liền chạy mất dạng.
Tạ Lãm bị nghẹn một hơi, nhưng không làm gì được nàng, chỉ có thể quay lại chất vấn Lý Tự Tu: “Lý đại nhân vừa trở về kinh thành, sao lại vội quay về Kim Lăng?”
Lý Tự Tu không vui, nhưng Tạ Lãm chịu trách nhiệm điều tra vụ án của y, có quyền hỏi: “Ta vốn không cần về kinh sớm, chức vụ của Lại Bộ bắt đầu từ tháng mười. Sáng nay nhận tin kẻ mua sát thủ có thể đến từ Giang Nam, nên ta muốn đích thân…”
Tạ Lãm chăm chú nhìn y: “Lý đại nhân không tin ta?”
Lý Tự Tu không hề sợ hãi, đáp lại: “Tạ thiên hộ tài giỏi, đương nhiên ta tin tưởng. Chỉ là, ta thấy Tạ thiên hộ dường như không quá để tâm đến vụ án này.”
Tạ Lãm dựa tay lên lan can, cười nhẹ: “Ồ? Ngài nhìn ra điều đó từ đâu?”
Lý Tự Tu vuốt nhẹ vạt áo dài: “Sáng nay tại Huyền Ảnh Ti, so với vụ án, ta thấy Tạ thiên hộ dường như quan tâm đến y phục của ta hơn thì phải.”
Nhắc đến y phục, Tạ Lãm mới để ý, mặc dù Lý Tự Tu vẫn mặc bộ trường bào màu nguyệt bạch như lúc sáng, nhưng dòng thư pháp phóng khoáng ở vạt áo đã thay đổi. Thay vì câu văn buổi sáng, giờ đây là: “Ta mang tấm lòng hướng trăng sáng, tiếc rằng trăng chiếu xuống rãnh sâu.”
Tạ Lãm thoáng khựng lại, bàn tay siết chặt lan can.
Lý Tự Tu cố tình giải thích: “Ta luôn thích viết chữ lên vạt áo, không phải vì muốn nhằm vào ai cả. Nếu không tin, khi đến Kim Lăng, Tạ thiên hộ có thể tùy ý hỏi thăm. Nhưng ta cũng không phủ nhận, câu chữ có liên quan đến tâm trạng ta vào lúc đó.”
Tạ Lãm bật cười lạnh lùng, lòng thầm nghĩ, tên này có phải thuộc họ công không? Công sẽ xòe đuôi, còn Lý Tự Tu thì thích khoe vạt áo của mình, thật đáng ngán ngẩm.
Lý Tự Tu thấy hắn im lặng, hỏi: “Tạ thiên hộ có ý kiến gì về thói quen này của ta chăng?”
Tạ Lãm chẳng muốn nói gì, chỉ muốn ra tay ngay tức khắc, hắn đành siết chặt lan can và đáp bâng quơ: “Sao dám, chỉ là ta thấy y phục của Lý đại nhân thật tốt. Hôm nay đã viết hai lần mà không thấy lưu lại dấu vết từ buổi sáng.”
Lý Tự Tu bật cười: “Tạ thiên hộ đang đùa phải không? Bộ y phục này không phải bộ ta mặc buổi sáng, ta có nhiều bộ cùng kiểu dáng. Hơn nữa, những bộ đã viết chữ lên, ta chỉ mặc một lần, bởi tâm trạng của ta mỗi lần đều khác.”
Nho sinh chẳng phải đều tự cho mình là trong sạch sao? Tạ Lãm thầm mắng trong lòng rồi buông một câu: “Đế sư mà xa hoa phô trương như vậy, chẳng sợ bị ngự sử buộc tội à?” Lý Tự Tu liếc hắn một cái đầy ẩn ý: “Ta sống bằng chính sức mình, lòng thản nhiên, có gì phải sợ ngự sử buộc tội chứ?”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕