CHƯƠNG 52 – VẸN TOÀN ĐÔI ĐƯỜNG
“Vậy ngài giỏi giang thật đấy.” Tạ Lãm cười nhạt, lòng nghĩ khoe khoang như vậy đủ rồi.
Lý Tự Tu khẽ nhíu mày, thấy Tạ Lãm chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn, chẳng để tâm đến lời mỉa mai của y. Tâm lý vững vàng như thế, quả không phải hạng người tầm thường. Ít nhất, chính Lý Tự Tu cũng không làm được điều đó.
Không đáp lại, Tạ Lãm cũng chẳng muốn nói thêm: “Nội tử đang đợi ta, xin cáo từ.”
“Bái biệt.” Lý Tự Tu chắp tay, quay đầu nhìn theo bóng hắn rời đi, trầm tư.
Tạ Lãm thật khiến người khác khó hiểu. Với trí thông minh của Phùng Gia Ấu, hắn không thể dễ dàng lừa nàng gả đi, phải là người thâm sâu và tàn nhẫn lắm mới được. “Tàn nhẫn” thì có một chút, nhưng còn “thâm sâu” thì chẳng thấy đâu, trái lại còn hơi ngây ngô. Lẽ nào hắn là “đại trí giả ngu” (người khôn khéo giả ngu ngốc)?
Khi Tạ Lãm gần đến cửa phòng, bỗng khựng lại.
Vừa rồi Lý Tự Tu có ẩn ý gì chăng? Y đang chế giễu mình không thể sống bằng chính sức mình à?
Tạ Lãm ngay lập tức siết chặt nắm đấm, muốn quay lại tìm y tính sổ, nhưng rồi do dự không hành động. Bởi Lý Tự Tu mỉa mai không sai. Kể từ khi cưới Phùng Gia Ấu, hắn đã không sống bằng chính sức mình nữa, có mặt mũi nào mà quay lại cãi vã?
Mấu chốt là ở kinh thành, hắn thực sự không nghĩ ra cách nào để kiếm tiền cả.
Đẩy cửa bước vào phòng, Tạ Lãm đổ người vào chiếc ghế mây.
Phùng Gia Ấu đang tựa vào giường đọc hồ sơ, liếc mắt nhìn hắn mấy lần, thấy dáng vẻ ủ rũ, liền ngồi dậy hỏi ngay: “Phu quân, chàng giận ta sao?”
“Không.” Tạ Lãm trả lời, thay đổi tư thế ngồi, trông càng uể oải hơn.
“Chàng đừng suy nghĩ nhiều.” Phùng Gia Ấu thề thốt, “Ta không hề có chút tư tình gì với hắn cả, chỉ vì đi theo hắn có lợi cho chúng ta thôi…”
Tạ Lãm nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng không ngừng mở ra đóng vào. Trong lúc mơ hồ, hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ, mình làm sao không sống bằng chính sức mình chứ? Hắn làm quan là vì triều đình, vì hoàng đế sao? Không, người hắn thật lòng muốn phụng sự chính là Phùng Gia Ấu.
Hai người họ, có thể xem như một dạng quan hệ “thuê mướn”.
Phùng Gia Ấu là bà chủ sau màn, còn hắn là người làm việc phía trước. Hắn mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ cho bà chủ, được bà chủ bao nuôi có gì mà mất mặt?
Nghĩ đến đây, Tạ Lãm lại ngồi thẳng dậy từ ghế mây, trong lòng yên tâm thoải mái hẳn.
Chỉ là quà sinh nhật cho nàng, nhất định không thể dùng tiền của nàng để mua.
Vấn đề là hắn không biết nên tặng gì, vì trước giờ chưa từng tặng.
Tạ Lãm chống tay lên ghế, hỏi: “Ấu Nương, mấy năm nay, ngoài Lý Tự Tu tặng nàng mộc phù dung song sắc, còn ai tặng nàng món quà gì đặc biệt không?”
Phùng Gia Ấu còn đang định giải thích gì đó, không ngờ hắn bỗng chuyển chủ đề, nàng đáp: “Chỉ có quà của Lý Tự Tu là đặc biệt, còn lại đều là vàng bạc, thư họa, cửa tiệm… Quý giá nhất là sinh nhật hai năm trước, ông ngoại ta sai người lên kinh tặng chiếc vòng tay này.”
Tạ Lãm liếc nhìn cổ tay nàng, nhưng Phùng Gia Ấu lại đưa tay lên xoa huyệt thái dương, có vẻ đau nhức.
“Sao thế? Không khỏe à?” Tạ Lãm vội đứng dậy từ ghế mây.
“Ta phát hiện trên thuyền không thể đọc sách.” Phùng Gia Ấu vốn không bị say sóng, nhưng mới đọc vài trang hồ sơ đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Đã vậy còn đọc gì nữa.” Tạ Lãm bước đến nhặt hồ sơ, vứt sang một bên, bảo nàng đi ngủ sớm.
Phùng Gia Ấu nằm xuống, vốn định nói chuyện thêm với hắn, nhưng thuyền lắc lư nhè nhẹ khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tạ Lãm cẩn thận đặt cánh tay nàng đang để ngoài chăn vào trong, chạm đến chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay nàng.
Phùng Gia Ấu từng kể với hắn, lần trước hai người cãi nhau trong hang đá, nàng suýt chút nữa đã ném chiếc vòng này vào người hắn. Vì nó quá quý nên nàng không nỡ.
Thật ra, sáu ngàn lượng cho một chiếc vòng, Tạ Lãm thấy cũng không phải vấn đề gì to tát. Dù sao trước đây, hắn từng tiêu tám ngàn lượng để mua một khối thép, bị cha hắn mắng đến nỗi không còn lời để nói. Nhưng hắn không hối hận, vì đã dùng khối thép đó đúc ra một bộ dao ngắn nhẹ mà sắc bén.
Từ khi con đường thông thương với Tây Vực mở ra, Mười Tám Trại không còn thiếu thốn. Nhưng toàn bộ tiền hắn kiếm được đều đổ hết vào chuyện mua nguyên liệu và chế tạo vũ khí, khiến hắn chẳng còn xu nào dính túi.
Tạ Lãm nhẹ nhàng lấy hộp đựng binh khí từ trên kệ, mở ra. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào bộ đoản đao tuyệt đẹp bên trong. Đây chính là bảo bối mà hắn yêu thích nhất, hiếm khi lấy ra dùng, chỉ thỉnh thoảng mang ra ngắm nghía.
Lần đầu vào kinh, hắn không mang theo, sau này Tạ Triều Ninh nhờ Vân Phi mang từ trại ra cho hắn.
Mang nó đi bán ư?
Nhưng người biết giá trị của nó không nhiều, cuối cùng chỉ có thể bán rẻ. Nghĩ đến đó thôi, lòng hắn đau như cắt.
Suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt Tạ Lãm bỗng sáng lên, hắn đã nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi đường.
Ý niệm vừa xuất hiện, liền thôi thúc trong lòng hắn, khiến hắn ngồi đứng không yên.
Không thể chờ thêm, Tạ Lãm đeo hộp binh khí lên lưng, ra khỏi phòng. Dặn Vân Phi trông nom Phùng Gia Ấu cẩn thận, còn mình thì chạy lên boong thuyền, thi triển khinh công tiến về bờ sông.
*
Khương Bình gõ cửa khoang thuyền của Lý Tự Tu: “Đại nhân, Tạ thiên hộ đã lên bờ.” Rồi bổ sung thêm, “Hắn đi một mình.”
Lý Tự Tu bỏ bản tấu chương trong tay xuống, mở cửa: “Hắn đi đâu?”
“Không theo kịp ạ.” Khương Bình lắc đầu, “Nhưng bồ câu báo tin, có người cầm lệnh bài của Thẩm Khâu vào Binh Tượng Doanh gần kinh thành. Thuộc hạ đoán là hắn.”
Lý Tự Tu trầm ngâm, Binh Tượng Doanh là nơi chế tạo binh khí cho quân đội, xông vào đó mà không có lệnh là trọng tội. Tạ Lãm đã lên thuyền, sao còn vòng lại kinh thành để vào nơi đó?
“Hỏi rõ cho ta.”
“Vâng.”
…
Hai canh giờ trôi qua, đến tận nửa đêm, Khương Bình nhận được tin liền báo lại: “Đại nhân, hắn đến mượn lò tốt nhất trong Binh Tượng Doanh, nấu chảy mấy thanh dao ngắn có chất liệu đặc biệt, giờ đang rèn lại vũ khí.”
Lý Tự Tu càng không thể đoán ra: ” Hắn tự đúc hay nhờ thợ giúp?”
“Hắn tự tay làm.” Khương Bình đáp, “Từ khâu nung chảy đến đúc lại, đều do hắn tự làm. Thợ trưởng nói tay nghề của hắn rất thành thạo, rõ ràng là có kinh nghiệm phong phú.”
Lý Tự Tu nhíu mày hỏi: “Hắn đúc loại binh khí gì?”
Khương Bình lắc đầu: “Hiện chưa biết, thợ trưởng chỉ nói dường như là một loại ám khí rất tinh xảo, có vẻ dành cho nữ nhân dùng…”
*
Nửa đêm, Phùng Gia Ấu tỉnh dậy một lần, phát hiện Tạ Lãm không nằm bên cạnh, nhưng nàng cũng không lo lắng, dù sao hắn vẫn ở trên thuyền không đi đâu được, liền trở mình ngủ tiếp.
Sáng sớm thức dậy, thấy Tạ Lãm đang gục trên bàn mà ngủ, nàng rón rén xuống giường mặc áo, nhưng vẫn làm hắn tỉnh giấc.
Khi hắn ngẩng đầu, Phùng Gia Ấu thấy mắt hắn có chút đỏ: “Tối qua chàng không ngủ sao?”
“Ta nói chuyện với Vân Phi một chút, không ngờ nói chuyện hơi lâu.” Tạ Lãm lấp liếm rồi vẫy tay gọi nàng lại, “Lại đây, ta có quà tặng nàng.”
Phùng Gia Ấu ngồi xuống bên bàn, Tạ Lãm nắm lấy bàn tay nàng không đeo vòng, kéo tay áo nàng lên, đeo vào cổ tay nàng một chiếc bao da màu nâu.
“Đây là cái gì?” Lúc đầu Phùng Gia Ấu nghĩ đó chỉ là một bao cổ tay bằng da bình thường, nhưng khi hắn buông tay ra, nàng phát hiện bên trong chứa đựng huyền cơ. Nó hơi nặng, nhưng khi lắc lắc cánh tay vài lần, quen dần thì vẫn có thể chịu đựng được.
“Ám khí ẩn trong tay áo, rất thích hợp cho các cô nương như nàng.”
Tạ Lãm kéo nàng đứng dậy, vòng tay ôm nàng từ phía sau, nâng cánh tay nàng lên, nhắm vào chiếc bình hoa trên bàn trà phía trước: “Cơ quan nằm ở đây. Không cần bất kỳ võ công nào, chỉ cần ấn vào đây để mở hộp đựng kim, sau đó xoay nhẹ… Xoay trái là một mũi, xoay phải là bắn hàng loạt…”
Chưa đợi hắn nói xong, Phùng Gia Ấu đã xoay nhẹ về phía phải.
“Phụt!” Một tiếng vang lên, nàng chỉ cảm thấy cánh tay chấn động đến tê dại, bị một lực mạnh đẩy ngả ra sau. May là lưng chạm vào ngực hắn, nếu không e rằng nàng đã ngã nhào.
Một loạt tiếng “leng keng” vang lên, nàng ngạc nhiên nhìn về phía trước, chỉ thấy chiếc bình hoa bị xuyên thủng hơn mười cái lỗ nhỏ, còn trên bức tường phía sau bình hoa cắm đầy mười mấy chiếc kim nâu, xếp thành hình tròn.
“Dễ dùng chứ?” Tạ Lãm nghĩ đây là ám khí thích hợp nhất cho nàng để phòng thân, “Nàng chỉ cần luyện thêm vài lần, quen rồi thì không cần ta đứng sau chắn cho nàng nữa.”
“Thứ này Tùy Anh cũng có, nhưng dường như không giống cái này.” Phùng Gia Ấu cũng từng muốn sắm thứ gì đó để phòng thân, nhưng cái mà nàng cầm trước đó quá nặng, không phù hợp cho cô nương không có căn bản võ công.
Tạ Lãm đi đến tường rút từng chiếc kim ra: “Muốn kim bắn ra có uy lực, ám khí trong tay áo đương nhiên phải có trọng lượng nhất định. Nhưng kim của chúng ta thì khác, không phải làm bằng sắt thường, nên ám khí mới nhẹ được như thế.”
Hắn rút hết kim trở lại, nhắc nàng: “Luyện tập thì được, nhưng đừng tùy tiện dùng, vì những kim này đều là hàng tiêu hao, nhặt lại thì còn, không nhặt được thì dùng một chiếc là mất một chiếc.”
Nguyên liệu khó tìm, bao nhiêu năm hắn mới gặp được một lần, đến giá cũng không dám mặc cả, chỉ sợ đối phương giận mà không bán nữa.
Tạ Lãm lại lấy ra hai hộp kim từ thắt lưng: “Nhưng nàng cũng đừng lo mà tiết kiệm, cứ dùng khi cần, dù giờ chỉ có ba bộ, đủ dùng ba lần, nhưng ở nhà vẫn còn hơn mười bộ nữa.”
Còn một thanh đao chưa nấu chảy. Không phải vì hắn tiếc, mà bởi đúc ám khí thì dễ nhưng mài kim lại khó vô cùng. Thời gian một đêm không đủ, đành đợi về kinh rồi tính sau.
“Thú vị thật.” Phùng Gia Ấu mắt sáng rỡ, cẩn thận đặt lại kim vào hộp, định thử lại một lần nữa vào bình hoa, “Một hộp kim này, mỗi lần bắn ra đều cùng một góc độ phải không?”
“Phải.” Tạ Lãm đứng sau lưng nàng, nâng cánh tay nàng lên, “Vị trí vừa nãy là như thế, nàng thử xem.”
Phùng Gia Ấu xoay nút, lại một tiếng “phụt!” vang lên, lần này cánh tay vẫn tê dại, lại ngã vào ngực hắn, nhưng cảm giác rõ ràng không còn mạnh như lần trước.
Nàng nhìn lại hộp kim, từng chiếc kim chính xác xuyên qua đúng những lỗ cũ trên bình hoa.
Phùng Gia Ấu giơ tay lên, càng ngắm bộ ám khí trên cổ tay càng thấy yêu thích: ” Chàng lấy nó từ đâu, sao trước đây không đưa ta?”
Tạ Lãm cười khẽ: “Nàng thích là được rồi, quan tâm làm gì chuyện ta lấy ở đâu.”
Nàng nhìn hắn: “Vì sao đột nhiên lại muốn tặng ta cái này?”
Tạ Lãm đi tới tường, rút từng chiếc kim ra: “Vốn định để tặng nàng làm quà sinh nhật, nhưng biết nàng lo chuyến đi này nguy hiểm, nên ta đưa sớm.”
Hắn nào dám nói thật, sợ lại bị nàng mắng là nóng vội, làm việc thiếu suy nghĩ. Thuyền đã rời khỏi kinh thành rồi, hắn còn không nhịn nổi mà phải quay về bờ, đến một khắc cũng không chờ thêm được.
Càng không muốn để lộ rằng chính hắn đã tự tay rèn ra món ám khí này.
Nghĩ mà xem, Lý Tự Tu hào hoa phong nhã, trồng hoa dưỡng cây trong nhà, chăm sóc được loài mộc phù dung song sắc hiếm có.
Còn hắn lại xắn tay áo, mồ hôi nhễ nhại, suốt đêm đứng trước lò lửa nóng hừng hực của Binh Tượng Doanh, đập búa rèn sắt.
Ai cũng biết các cô nương sẽ chọn người nào!
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕