CHƯƠNG 55 – TIÊU DIỆT TỪNG KẺ MỘT
Phùng Gia Ấu vội kéo tay áo Tạ Lãm, lắc đầu ra hiệu. Hiện giờ mọi người cùng chung hoàn cảnh, ít nói lời chế nhạo thì hơn.
Tạ Lãm tỏ vẻ oan ức: “Ta chỉ cảm khái thôi mà, đâu có ý châm biếm hắn.”
Nhưng Lý Tự Tu quả thực bị đâm trúng tim đau nhói, song dần bình tĩnh lại, chấp nhận mà nói: “Suy luận của cô có lẽ không sai, là Tần Thạc.”
Phùng Gia Ấu thở dài: “Nếu vậy, ta nghĩ tốt nhất là nên rời đi trong đêm. Chúng chưa đạt được mục đích lần đầu, sẽ cần thời gian bàn bạc kế hoạch tiếp theo, vẫn còn hy vọng thoát. Càng chần chừ, càng khó thoát.”
Lý Tự Tu lại không lạc quan như vậy. Y cúi đầu, ánh mắt tối sầm: “Đối phó với ta, bọn chúng không cần phải suy tính nhiều. Trong mắt chúng, ta không có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần bịa ra một lý do qua loa, chẳng ai sẽ đứng ra đòi công bằng cho ta.”
Nhưng chúng đã lầm to. Nếu y chết ở đây, phụ thân y sẽ không tiếc bất cứ giá nào, diệt trừ chúng tận gốc, đưa từng tên xuống gặp Diêm Vương. Nhưng bí mật này, y chết cũng không thể nói ra.
Sau khi bị tấn công, Lý Tự Tu mơ hồ nhận thấy nguy cơ nên đã gửi thư cho phụ thân, nhưng “nước xa không cứu được lửa gần.” Lúc này, y chỉ mong được trở về để viết thêm một bức thư xin lỗi ông vì đã hiểu lầm nhiều năm. Nhưng tình hình hiện tại e rằng thư sẽ rơi vào tay kẻ khác. Dù từ trước đến nay, thư từ giữa hai cha con đều là mật mã chỉ có họ hiểu và đường đi của thư rất vòng vèo, y vẫn không dám mạo hiểm thêm.
Lý Tự Tu đứng dậy, cung kính cúi người trước phu thê Tạ Lãm, xin lỗi: “Lần này ta đã liên lụy đến các vị.”
“Lý đại nhân không cần phải vậy.” Phùng Gia Ấu không tiện nói rằng chính nàng tự nguyện đi theo, cũng không cảm thấy mình là người vô tội bị cuốn vào, bởi thế lực này có thể chính là hung thủ đã hại chết gia gia nàng, “Giờ không phải lúc bàn những chuyện này, việc cấp bách là phải nghĩ đối sách.”
“Có người.” Tạ Lãm ra hiệu cho họ im lặng.
Khương Bình vội vàng bước vào sân: “Đại nhân, Tần đại nhân tới.”
Phùng Gia Ấu thấy sắc mặt ảm đạm của Lý Tự Tu, không kìm được mà nhắc nhở: “Ngài tốt nhất nên…”
“Ta biết.” Lý Tự Tu gật đầu trấn an nàng, y có chừng mực.
Phùng Gia Ấu định kéo Tạ Lãm rời đi, nhưng lại bị Lý Tự Tu ngăn lại: “Hai người đợi chút đã.”
Tần Thạc bước vào sân, thấy mọi người đều ở đó, trước tiên chắp tay hướng Tạ Lãm: “Tạ Thiên hộ, Tạ phu nhân.”
Tạ Lãm bị Phùng Gia Ấu véo một cái vào eo, liền đáp lại qua loa: “Tần đại nhân.”
Tính tình hắn vốn dĩ không thân thiện với ai, Phùng Gia Ấu không lo Tần Thạc phát hiện điều bất thường, chỉ sợ Lý Tự Tu sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp Lý Tự Tu. Y tựa như hoàn toàn không biết gì, sắc mặt tự nhiên, không chút sơ hở.
“Tự Chi.” Tần Thạc nhìn Lý Tự Tu, cất tiếng: “Tổng binh Thủy Vận Ti, Thang Bỉnh Khiêm đã cho gửi thư đến, biết chúng ta gặp nạn nên lát nữa sẽ đến thăm. Trọng điểm là muốn gặp đệ. Còn có vài người khác nữa, nhưng ta nói trời đã tối, mời họ ngày mai đến. Riêng Thang tổng binh thì không tiện chối.”
Lý Tự Tu khẽ gật đầu: “Nên gặp một lần. Nếu ông ấy không đến, ngày mai ta cũng phải đi bái kiến. Thang tổng binh quản lý vận chuyển lương thực bằng đường thủy, quân đội phủ Hoài An cũng thuộc quyền ông ta, lại để muối tặc hoành hành đến thế, ta phải hỏi xem ông ta quản lý thế nào.”
Tần Thạc khuyên nhủ y chớ nên tức giận: “Thang tổng binh rất coi trọng việc này, đã điều quân đóng ở Hoài An phong tỏa cửa thành và quan đạo, đóng cửa các bến tàu, nhất định sẽ bắt được đám đạo tặc sát thủ đó.”
Phùng Gia Ấu chợt lo lắng, chuyện phong này tỏa rốt cuộc là để bắt đạo tặc, hay muốn giam giữ bọn họ?
“Cửa thành đã đóng rồi sao?” Lý Tự Tu chỉ hơi nhíu mày, bàn bạc cùng Tần Thạc: “Huynh chưa chính thức nhậm chức, vậy hãy nhờ đồng tri đóng dấu, cho phép phu thê Tạ thiên hộ rời khỏi thành.”
“Sao lại đột ngột muốn đi?” Tần Thạc có phần ngạc nhiên.
“Họ đến gặp ta chính là để bàn chuyện này. Tạ phu nhân theo Tạ thiên hộ ra ngoài là muốn đến Dương Châu thăm ngoại công. Vừa nhận được tin ông ấy nguy kịch…”
Lý Tự Tu lại quay sang Phùng Gia Ấu: “Bến thuyền gần nhất là đường đến Dương Châu, nhưng bến đã phong tỏa rồi. Vậy thỉnh Tần đại nhân chuẩn bị một chiếc xe ngựa, các người hãy đi đường bộ.”
Phùng Gia Ấu hiểu được ánh mắt của Lý Tự Tu.
Đối phương đã biết Tạ Lãm khó đối phó, chỉ cần Lý Tự Tu không đi, Tạ Lãm rời khỏi thành chính là điều họ mong muốn. Nhưng nếu Tạ Lãm không có mặt, tính mạng của Lý Tự Tu càng treo trên đầu sợi tóc.
Thế nhưng, đây có thể là cơ hội duy nhất để thoát thân, Phùng Gia Ấu nhất định phải đi. Nàng không biết võ công, ở lại trong thành chỉ thêm gánh nặng. Sau khi rời khỏi thành đến nơi an toàn, sẽ để Tạ Lãm quay lại hành động trong bóng tối.
Phùng Gia Ấu vội cảm tạ Tần Thạc: “Làm phiền Tần đại nhân rồi.”
Tần Thạc sảng khoái đáp lại: ” Tạ phu nhân không cần khách sáo, nếu đã như vậy, ta cũng không giữ hai vị thêm nữa.”
…
Hành lý không hề động tới, họ về phòng cũng không cần dọn dẹp, Tạ Lãm chỉ mang theo thanh loan đao hai lưỡi.
Ra khỏi nha môn, lên xe ngựa, Vân Phi phụ trách đánh xe, Tạ Lãm vén rèm xe lên nhìn về phía cửa nha môn. Thi thể đã được chuyển đi, nhưng vết máu trên đất vẫn còn.
“Ấu Nương, ta đưa nàng đến Dương Châu rồi sẽ quay lại Hoài An.” Tạ Lãm nói, “Ta đã hứa với Hàn Trầm sẽ giúp y cứu muội muội, không thể bội ước…”
Phùng Gia Ấu đương nhiên không ngăn cản. Việc công, việc tư, hắn đều không thể bỏ qua. Truy bắt hung thủ ám sát Lý Tự Tu vốn là mục đích của chuyến đi này.
Đang định mở lời, nàng chợt nhìn thấy trên bàn tay đang vén rèm của Tạ Lãm, chỗ hổ khẩu có một vết bầm lớn. Nàng liền kéo tay hắn lại, vén ống tay áo lên, làn da bên dưới lớp vải xanh tím.
Nàng không khỏi kinh ngạc: “Kẻ dùng song đao lợi hại như vậy sao?”
“Vì vội quá, ta phải dùng sức mạnh tiếp đòn nên thành ra thế.” Tạ Lãm trấn an nàng, “Người đó quả thật lợi hại, nhưng so với phu quân của nàng vẫn kém hơn nhiều, đừng lo.”
Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn tay hắn, lòng xót xa: “Chàng chưa giao chiến với hắn, chỉ đánh rơi đao hắn ném tới, sao lại biết hắn không bằng chàng?”
“Đương nhiên là từ lực ném đao của hắn mà tính ra. Nếu ta toàn lực tấn công mà hắn dám dùng sức đỡ, cả cánh tay hắn đã bị phế rồi.” Tạ Lãm không hề tự phụ, “Ít nhất về sức mạnh, hắn không bằng ta.”
Phùng Gia Ấu không hiểu: “Chuyện này cũng có thể tính ra sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Lãm không biết giải thích sao với người ngoại đạo như nàng, “Thường chỉ cần đối phương bắt đầu ra tay, ta có thể ước lượng được tốc độ, sức mạnh của hắn và quyết định có cần tập trung ứng phó hay không. Chẳng hạn như…”
Phùng Gia Ấu không hiểu lắm nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Nàng vẫn luôn biết Tạ Lãm rất mạnh, không ít người từng kể với nàng hắn lợi hại thế nào. Nhưng trong suy nghĩ của Phùng Gia Ấu, cái mạnh của hắn chỉ là sự dũng mãnh của kẻ võ biền.
Nay nàng mới biết, hóa ra không phải vậy.
Trong khi mọi người hoảng loạn, hắn vẫn có thể bình tĩnh phân tích thấu đáo. Nếu không phải hắn sớm phán đoán được mục tiêu của đối phương là Lý Tự Tu, nàng quả thật không nghĩ ra ý nghĩa thật sự của chiếc áo choàng đỏ.
Hắn vừa nói, nàng vừa xoa bóp vết bầm trên tay hắn.
Tạ Lãm vốn chẳng cảm thấy đau, nhưng được nàng xoa bóp, liền đau đến mức mí mắt hắn giật giật. Hắn định nói đây không phải vết thương ngoài da, mà do kinh mạch bị tổn thương, xoa bóp còn phản tác dụng. Nhưng thấy nàng chăm chú, đôi tay mềm mại không xương cố sức xoa dịu, lòng hắn chợt mềm mại, sung sướng lạ kỳ, liền im lặng để mặc nàng tiếp tục.
“Phu quân.” Phùng Gia Ấu ngước lên, thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Tạ Lãm tự giác đáp lời: “Ừ?”
Phùng Gia Ấu chợt thấy ngượng ngùng, cúi đầu tránh ánh mắt hắn: “Tình hình bây giờ, chàng thực sự chắc chắn có thể thoát thân sao?”
“Thế cục chưa rõ ràng, ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức.” Tạ Lãm liếc nhìn thanh đao cong hai lưỡi, “Nhưng nàng đừng lo quá, ngoài thực lực, ta còn có vận may.”
Phùng Gia Ấu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Chàng còn tin vào vận may?”
Tạ Lãm cười nói: “Tin chứ, ta thật sự rất may mắn. Khi ra trận ngay cả bão cát trên sa mạc cũng đứng về phía ta. Hơn nữa, Lý Tự Tu tốn bao nhiêu công sức mà không thể lay động nàng, còn ta chẳng làm gì cả, nhị thúc lại ép nàng gả cho ta. Nàng nói xem ta có may mắn không?”
Phùng Gia Ấu lườm hắn: “Giờ thì thành may mắn rồi, hồi trước không biết là ai còn oán thán rằng bị tính kế, uất ức bảo sẽ tạo phản cho Tạ Lâm Khê xem.”
“Sao lại nhắc lại chuyện cũ chứ?” Tạ Lãm phát hiện nữ nhân thật kỳ lạ, hết lòng hết dạ vì nàng cả ngàn lần, nàng không nhớ, nhưng chỉ cần làm nàng phật ý một lần, nàng sẽ nhắc mãi không thôi.
Phùng Gia Ấu buông tay hắn ra: “Chỉ mình chàng được oán thán, không cho phép ta nhắc lại, bá đạo thế hả?”
“Ta nào dám?” Nàng vừa giận dỗi, Tạ Lãm liền dịu giọng dỗ dành.
Nghĩ đến cảnh khi phân tích vụ án nàng bình tĩnh cẩn trọng là thế, lúc này lại giận dỗi nũng nịu với mình, lòng hắn càng thêm yêu. Bởi, chỉ mình hắn mới có thể hưởng thụ sự nũng nịu ngọt ngào này.
“Chàng lại cười gì nữa đó?” Phùng Gia Ấu phát hiện dạo này hắn cười rất nhiều, chẳng biết có phải vì tình thế nguy nan mà cố ý cười nhiều để nàng an tâm không. Nhưng hắn như vậy lại càng khiến nàng thêm bất an.
“Ta cười không được sao, nàng nói xem trong hai ta ai bá đạo hơn?”
Đêm khuya gió lớn, tiếng gió rít gào thổi vào trong xe. Tạ Lãm thấy áo choàng của nàng sắp tuột, bèn vươn tay kéo lại, thắt chặt thêm cho nàng.
Phùng Gia Ấu mới nhớ ra: “Quên trả áo choàng lại cho Tần phu nhân rồi.”
Tạ Lãm cười lạnh: “Không cần trả, hoặc chúng ta chẳng còn mạng mà trả, hoặc họ chẳng còn mạng mà nhận.”
Truyện được edit và đăng tại vymiu.com, https://vymiu.com/2024/02/15/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/ Đọc truyện tại trang chủ để ủng hộ mình hoàn truyện nha.
*
Phủ nha, hậu trạch.
Gia nhân Tần phủ còn bận rộn dọn dẹp, Tần Thạc vẻ mặt nặng nề bước vội về phòng, dọc đường không nói lời nào với ai.
Phó Lan Nghi thấy y trở về, vội đón hỏi: “Phu quân, thiếp nghe nói phu thê Tạ thiên hộ đã rời đi?”
Tần Thạc gật đầu: “Nghe bảo là vì ngoại công của Phùng Gia Ấu lâm bệnh nặng.”
“Nghe đâu ngoại công nàng ta là phú thương nổi danh nhất nhì Dương Châu, cũng tầm sáu bảy mươi tuổi rồi, bỗng lâm bệnh nặng cũng chẳng phải việc gì lạ lùng.” Phó Lan Nghi thở phào, mừng vì bọn họ đã đi, “Thật không biết Tạ thiên hộ có lai lịch gì, thật sự khiến người ta thấy đáng sợ.”
Biết hắn có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế. Vốn chỉ định mượn Phùng Gia Ấu, còn Tạ Lãm chỉ là cái cớ, ai ngờ kế hoạch tinh vi lại bị Tạ Lãm phá nát chỉ trong chớp mắt.
Tần Thạc im lặng bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài kia.
Một lúc lâu sau y mới cất lời: “Ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”
Phó Lan Nghi liền hỏi: “Chỗ nào không ổn?”
Tần Thạc nhíu chặt mày: “Ta nghi ngờ Phùng Gia Ấu đã đoán ra chúng ta là người đứng sau, rồi báo cho Lý Tự Tu.”
Phó Lan Nghi kinh hãi: “Sao có thể?”
“Vừa rồi ta đi qua khu viện phía đông, thấy Phùng Gia Ấu đang nói chuyện với Lý Tự Tu, bảo là về chuyện của ngoại công nàng ta… Nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, toàn thân chúng ta đều vấy máu, trở về liền thay y phục. Nàng ta vốn là người chú trọng đến bề ngoài, thế nhưng vẫn mặc nguyên chiếc áo nhuốm trà và vết máu.”
Phó Lan Nghi đoán: “Có lẽ nàng ta còn kinh sợ vì suýt bị bắt đi, nên không để ý chăng?”
Tần Thạc: “Nàng ta khoác áo choàng của nàng, làm sao ta thấy ngay được y phục bên dưới vẫn là bộ cũ chứ? Bởi vì trước khi ta đến, nàng ta đã tháo áo choàng, cố ý để lộ vết trà ra cho Lý Tự Tu thấy…”
Phó Lan Nghi nghe vậy liền hiểu ra, giật mình: “Vậy Lý Tự Tu cũng biết rồi? Cho nên y mới tìm cớ cho họ rời thành trước để đi cầu viện binh?”
“Thời gian ngắn như vậy thì có thể đi đâu cầu viện binh? Chỉ là lấy cớ đưa Phùng Gia Ấu đi, để Tạ Lãm lén quay lại âm thầm tính kế.” Tần Thạc suýt nữa bị bọn họ lừa, y bật cười, “Quả thật ta đã xem thường Phùng Gia Ấu.”
Phó Lan Nghi than nhẹ: “Ta không dám coi thường nàng ta. Gia gia nàng là Đại Lý Tự khanh suốt mấy chục năm, còn phụ thân nàng thì trẻ tuổi đã nắm chức thị lang Hình Bộ, nếu không mất tích, đã sớm là thượng thư Hình Bộ rồi. Chỉ là…”
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Lý Tự Tu có thể thoát chết, cũng chẳng tính giữ lại mạng Phùng Gia Ấu, vậy mà lại để một chiếc áo choàng phá hỏng kế hoạch.
“Giờ phải làm sao?”
“Tuỳ cơ ứng biến.” Tần Thạc từ cửa sổ quay lại, ngồi xuống bàn viết một bức mật thư, sai người lập tức đem đi, “Cứ để họ ra khỏi thành, người của ta sẽ mai phục sẵn trên quan đạo.”
Phó Lan Nghi nhắc nhở: “Nhưng Tạ Lãm lợi hại như vậy, liệu có được không?”
Tần Thạc bình thản đáp: “Hắn dù lợi hại cũng chỉ có một mình, nắm đấm dù mạnh cũng không địch lại nhiều tay. Phái một trăm tám mươi sát thủ, chia nhiều nhóm mai phục. Hắn còn mang theo một nữ nhân không biết võ công, ta không tin hắn có thể thoát được.”
Phó Lan Nghi nhìn y sắp đặt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót: “Phu quân, đều do thiếp đã hại chàng…”
Tần Thạc nắm lấy tay nàng: “Chuyện đến nước này, không còn đường quay lại nữa. Lòng ta đã quyết, chẳng trách ai cả. Từ nay về sau nàng đừng nói những lời như vậy.”
*
“Không ổn.” Phùng Gia Ấu bỗng dưng nhận ra có điều không đúng, “Chúng ta không thể ra khỏi thành!”
Tạ Lãm bị nàng làm cho hoảng hốt: “Sao thế?”
Phùng Gia Ấu trầm giọng: “Chàng giúp ta buộc lại áo choàng, ta bỗng nhớ ra đã quên mất một chuyện. Vừa nãy khi ở trước mặt Lý Tự Tu, ta đã tháo áo choàng, để lộ vết trà trên áo trong, lại quên không che lại, không biết Tần Thạc có phát hiện ra điều gì không.”
Y nhất định sẽ chú ý tới áo choàng và vết trà trên y phục nàng.
“Nếu chúng ta rời thành, có khi thiên la địa võng đang chờ chúng ta.” Phùng Gia Ấu nhìn về hướng Dương Châu, “Kẻ dùng song đao hai lưỡi lợi hại kia, rất có thể đã mang theo hàng trăm người, phục sẵn ở ngoài thành chờ chúng ta.”
Tạ Lãm tính toán: “Để Vân Phi ở lại trong thành, ta nghĩ ta có thể cõng nàng thoát ra ngoài.”
“Quá mạo hiểm.” Phùng Gia Ấu không đồng ý.
Nàng biết hắn có bản lĩnh, nhưng đối thủ lần này thực sự rất đáng sợ, còn chưa rõ kẻ đứng sau là ai, nước sâu đến đâu. Hai người họ như trứng chọi đá, mỗi bước đi đều phải dẫm lên mũi dao, hai bên đều là vực thẳm, chỉ cần một bước sai lầm là tan xương nát thịt.
“Hơn nữa, nếu chúng ta thoát khỏi Hoài An, Tần Thạc sẽ lập tức ra tay với Lý Tự Tu.” Phùng Gia Ấu suy tư, “Còn Hàn Trầm và muội muội của y, chẳng thể đợi chàng quay về giúp. Chàng đã nói, trong ba người đầu sỏ buôn muối, chỉ có Hàn Trầm là không có thế lực nào chống lưng. Tội danh sát hại Lý Tự Tu, phần lớn sẽ rơi xuống đầu y, mà muội muội y còn đang bị giam trong ngục. Chàng nói xem y có chấp nhận gánh lấy tội danh không?”
Tạ Lãm cau mày: “Nhưng chẳng lẽ cứ quay về ngồi chờ chết?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Ta về giúp Lý Tự Tu đối phó với bọn họ, còn chàng hãy đi tiêu diệt từng mối uy hiếp một.”
Tạ Lãm hiểu ý nàng, chẳng hạn như những sát thủ đã mai phục ngoài thành chờ giết bọn họ, hắn có thể đi giết ngược lại bọn chúng. Nhưng mà… Thôi, nghe theo nàng vậy.
Xe ngựa dừng bên đường. Tạ Lãm đỡ Phùng Gia Ấu xuống xe. Nàng nhìn hàng quán hai bên, chợ đêm Giang Nam so với kinh thành còn phồn hoa hơn. Vụ án đẫm máu bên ngoài phủ nha chẳng hề khiến bá tánh nơi đây kinh sợ, họ vẫn tiếp tục việc thường nhật, xem ra đã quen với những biến cố lớn.
Phùng Gia Ấu khẽ hỏi: “Có ai bám theo chúng ta không?”
Tạ Lãm không chắc: “Người trên phố chen chúc nhau, ta không nhận ra.”
Hai người nói chuyện rồi bước vào một tiệm bánh. Chưởng quầy nằm trên ghế mây chẳng nhúc nhích, cũng chẳng mời chào, bộ dạng như thể có mua hay không cũng mặc.
Phùng Gia Ấu tháo mũ trùm, Tạ Lãm khẽ gõ ngón tay có nhịp lên kệ hàng.
Chưởng quầy sững người, sau đó mới rời ghế đứng dậy: “Hai vị muốn mua gì?”
Tạ Lãm đi thẳng vào vấn đề: “Gặp chủ nhân ngươi.”
Đây là cách thức gặp mặt mà Hàn Trầm đã chỉ cho Tạ Lãm, tiệm bánh này chính là một trong những điểm bí mật của Hàn Trầm.
Chưởng quầy đi vào hậu viện, chẳng bao lâu sau, Hàn Trầm đội mũ từ hậu viện bước ra.
Phùng Gia Ấu quan sát y, thầm hiểu được vì sao Tạ Lãm lại cùng chí hướng với y. Trước tiên, từ diện mạo thanh tú trắng trẻo, có thể thấy đó là “người xấu xí” hợp ý Tạ Lãm.
Hàn Trầm mở lời: “Tiểu Tạ, việc ám sát tân tri phủ đêm nay không phải là người của ta. Kẻ cầm song đao đó, ta từng giao đấu với hắn, mấy lần cướp ngục thất bại đều do hắn, miễn cưỡng mới có thể thoát khỏi tay hắn.”
Tạ Lãm đã đoán ra: “Hắn luôn lẩn quất ở Hoài An?”
Hàn Trầm: “Từ khi ta đến đây, hắn đã quanh quẩn ở Hoài An. Không biết là người của ai, nhưng ta cảm thấy hắn không dễ thua ngươi.”
“Ngươi đã bốn năm không so tài với ta rồi đấy.” Tạ Lãm lười giải thích, “Ngươi ra chờ gần cổng thành, ta đưa vợ về phủ nha trước rồi sẽ tìm ngươi, chúng ta cùng ra ngoài giết người.”
“Ngươi thật sự thành thân hả?” Hàn Trầm nghe Tạ Lãm gọi “vợ” thì tưởng chỉ là cô nương hắn thích, khi thấy Phùng Gia Ấu búi tóc phụ nhân, mặt y viết đầy chữ khó tin, “Sao ngươi lại nghĩ quẩn như vậy?”
Phùng Gia Ấu hành lễ: “Hàn đại ca.”
Hàn Trầm vội nói: “Đệ muội, ta không phải ý đó…”
Phùng Gia Ấu không để tâm: “Phu thê chúng ta vốn định ra ngoài thành đi Dương Châu. Nhưng kẻ mà huynh nhắc đến hẳn đã dẫn theo một toán lớn sát thủ ra ngoài thành mai phục. Nếu huynh có thể từ ngoài thành tập hợp thêm người, đây sẽ là cơ hội tốt tiêu diệt bọn họ triệt để. Còn ta sẽ về nha môn, trước tiên cứu muội muội của huynh ra khỏi ngục, không cần phải cướp ngục.”
Nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy, Hàn Trầm hơi sững sờ.
Tạ Lãm bên cạnh nói: “Nàng nói có thể cứu thì chắc chắn sẽ cứu.”
Dù hắn không biết trong tình thế này, nàng sẽ dùng gì để cứu. Nhưng nàng dám nói thì chắc chắn có cách.
Hàn Trầm gật đầu: “Cần bao nhiêu người?”
“Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.” Phùng Gia Ấu lại nhắc nhở Tạ Lãm, “Phu quân, chàng cứ tập trung đối phó với kẻ cầm đầu kia, những việc khác giao cho Hàn đại ca, nhớ đừng để tiêu hao quá nhiều sức lực. Đừng quên còn có Tây Giang Lão, bởi sau đó chàng còn phải đi tìm hiểu về gã, quen biết thì giữ lại, không quen biết thì cứ giết. Tiêu diệt từng kẻ một, bớt đi một phần đe dọa là một phần an toàn.”
Tây Giang Lão không phải nhân vật đơn giản, thường hay cướp bóc tàu buôn, chứng cứ rành rành không thể chối cãi. Thân phận của gã cũng bí ẩn, hầu như chưa từng xuất hiện công khai, phần lớn đều do tay trái của gã điều hành.
Phùng Gia Ấu đoán Tây Giang Lão hẳn phải có thân phận chính đáng, việc buôn muối có lẽ chỉ là nghề phụ của gã. Nếu xét đến phẩm hạnh của gã, chắc chắn không phải kiểu người giống Tạ Lãm.
Tạ Lãm đáp lời: “Ta biết rồi.”
Phùng Gia Ấu quay sang nói chuyện với Hàn Trầm, phát hiện y đang nhìn mình ngẩn ngơ: “Không biết Hàn đại ca có gì chỉ giáo?”
Hàn Trầm hồi hồn, ngượng ngùng nói: “Không… không có gì…”
Y không ngờ cô nương này trông có vẻ nhu nhược, nhưng nói ra toàn là chuyện giết chóc, và chỉ trong chốc lát đã sắp xếp mọi việc rõ ràng. Y không khỏi liếc nhìn Tạ Lãm, như hỏi: Rốt cuộc ngươi cưới thê tử hay là thu nhận đại ca?
Không ngờ Tạ Lãm lại không hề xấu hổ mà còn tự hào: Ghen tị đi, ta có đại ca bản lĩnh như vậy bảo vệ, ngươi không có, ta hơn ngươi rồi.
—
Bấm nút tròn màu xanh lá cây ở góc dưới bên phải màn hình để nhảy nhanh xuống phần bình luận nha.
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕
Có thể bạn sẽ thích: