Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 57

CHƯƠNG 57 – CÔNG LAO LỚN

Phùng Hiếu An hỏi xong, Phùng Gia Ấu lâm vào trầm mặc.

Nàng nhìn màn mưa dần nặng hạt ngoài sân, ánh mắt thâm trầm khó đoán: “Năm xưa ông tự ý bỏ đi, gia gia chưa bao giờ đuổi ông ra khỏi nhà. Thân là đích tử của Phùng gia, Phùng phủ vốn dĩ là nhà của ông. Ông muốn về thì cứ về, ta có tư cách gì ngăn cản?”

Lời này của nàng đầy hờn dỗi, nàng cũng biết mình không nên nói thế.

Thực ra, so với Tạ Lãm, Phùng Hiếu An càng không chịu được ràng buộc hơn. Việc ông trở về kinh thành và nhắm đến vị trí chính khanh Đại Lý Tự là chuyện cực tốt cho nàng. Nàng đáng ra phải đồng ý cả hai tay và lo sợ ông sẽ đổi ý.

Nhưng lòng nàng vẫn còn chút kháng cự, lạnh lùng nói thêm: “Cùng lắm thì ta dọn ra ngoài sống, dù sao ta cũng đã gả chồng rồi.”

Phùng Hiếu An hiểu rõ điều này. Chuyện ông về nhà, nội tâm nàng tán thành nhiều hơn là chống đối.

Ông khẽ gật đầu: “Cũng được thôi, dù sao sau này mỗi khi con tới Đại Lý Tự lấy văn kiện, ta vẫn có thể gặp con.”

Ý ông là nàng đang làm chuyện thừa thãi. Nếu nàng ở trong phủ, ông có thể mang văn kiện về, nàng chẳng cần tới Đại Lý Tự. Còn nếu nàng dọn ra ngoài, không tránh khỏi sẽ phải chạy tới Đại Lý Tự và lại càng gặp ông nhiều hơn.

Phùng Gia Ấu lạnh lùng cười: “Nghe cứ như Đại Lý Tự khanh đã nằm trong túi ông vậy.” Nàng chỉ tay về phía đại sảnh, “Người đó do ông chăm sóc lớn lên, ông còn rõ hơn ta, chàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận chiêu an. Mười Tám Trại không chịu quy hàng, ông trở về Phùng gia dễ dàng, nhưng làm thế nào để trở lại quan trường?”

Lời vừa dứt, tay nàng vẫn còn chỉ, bỗng thấy Tạ Lãm bước ra từ đại sảnh, Giang Phó theo sát phía sau.

Tạ Lãm bước đến gần, thắt lưng giắt quyển sổ ghi chứng cứ hối lộ, cười nói: “Không hổ danh nhị thúc!”

Từ khi hắn thấy nhị thúc đi theo Giang Phó bước vào, hắn biết thế cục đã ổn định. Dù gì cũng là quân sư của Mười Tám Trại, từ nhỏ Tạ Lãm đã quen thuộc với mưu lược của ông.

Phùng Hiếu An chỉ vào mình, rồi lại chỉ về phía Giang Phó: “Đừng coi thường bọn họ, vừa mới vào thành ta đã bị họ tóm lấy, thật không ngờ.”

Tạ Lãm vừa định lên tiếng thì thấy Phùng Gia Ấu trừng mắt nhìn mình. Hắn bối rối, mãi mới hiểu ra nàng đang nhắc nhở, hắn bị nhị thúc tính kế nhiều lần như vậy mà còn thân thiện với ông. Nàng không nhắc thì hắn cũng quên mất, sợ nàng giận nên hắn đành ngậm miêng, không dám nói thêm với nhị thúc.

Phùng Gia Ấu đắc ý liếc nhìn Phùng Hiếu An, như muốn nói: Nhìn thấy chưa? Đồ đệ từng nghe lời ông răm rắp, bây giờ chỉ cần ta liếc mắt một cái, chàng cũng không dám để ý tới ông nữa. Ông có thấy khó chịu không? Ngày trước ông đưa chàng đến bên ta, có nghĩ đến kết quả hôm nay không?

Phùng Hiếu An mỉm cười.

Phùng Gia Ấu khinh thường, quay sang hỏi Tạ Lãm: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong chưa?”

Tạ Lãm cũng không rõ có tính là xong hay chưa, chỉ thấy Thang Bỉnh Khiêm muốn ra tay, nhưng lại bị Tần Thạc cản lại. Hắn nói: “Ta thấy Thang Bỉnh Khiêm có ý định để chúng ta rời khỏi Hoài An.”

Phùng Gia Ấu lạnh nhạt: “Họ Thang không dám ra tay, sát thủ của ông ta đều bị chàng giết gần hết rồi, ông ta cũng không thể điều binh tới.”

Các quan viên khác ở phủ Hoài An cũng không ngu ngốc, ai dám động vào đế sư và thiên hộ của Huyền Ảnh Ti?

“Không cần phải đến Kim Lăng nữa.” Phùng Gia Ấu tiếp lời, “Chúng ta cầm sổ sách, lập tức về kinh thành.”

Thang Bỉnh Khiêm là tổng binh Thủy Vận Ti, không thể trực tiếp bắt ông ta về kinh trị tội. Chỉ có thể để Tạ Lãm giao sổ sách cho Huyền Ảnh Ti, đồng thời tố cáo Thang Bỉnh Khiêm và Tần Thạc mưu sát Lý Tự Tu.

Chuyện ám sát này chắc chắn sẽ có người đứng ra chịu tội thay, dù Thang Bỉnh Khiêm đã thừa nhận trước mặt bọn họ, nhưng lời nói suông không có bằng chứng. Chỉ có điều, cuốn sổ này đủ để khiến Thang Bỉnh Khiêm bị giáng chức, vị trí tổng binh Thủy Vận không thiếu người thèm muốn.

Kế đến sẽ là cuộc đấu đá của các phe phái trong kinh thành. Thành quả lớn nhất chính là việc phủ Vĩnh Nhàn công chúa và phủ An Viễn Hầu sẽ lộ diện.

Phùng Hiếu An nhấn mạnh: “Mấu chốt là vị phò mã kia, nhạc phụ của Tần Thạc, tên Phó gì đó. Người này kín tiếng đến mức ta còn chẳng nhớ nổi tên hắn.”

“Phó Mân.” Phùng Gia Ấu do từng tiếp xúc với Phó Lan Nghi mà nhớ ra tên vị phò mã này. “Sao lại là ông ta?”

Phùng Hiếu An giải thích: “Phó Mân xuất thân từ kinh thành, gia cảnh bình thường, nhưng hắn nổi tiếng nhờ tài năng, được Lễ Bộ chọn làm phò mã.”

Phùng Gia Ấu ngẫm nghĩ. Để phòng ngừa thế lực từ nhà ngoại hoàng tộc ảnh hưởng, Đại Ngụy thường chọn phò mã là những người bình dân. Một khi đã trở thành phò mã, dù thân phận cao quý cũng không được tham gia chính sự. Phó Mân dù có tài năng nhưng bị thân phận phò mã kìm hãm, không thể phát huy được. Điều này khiến ông ta trở thành đối tượng mà Hội Đồng Minh mời gọi.

Nàng hiểu ra, Phùng Hiếu An nghi ngờ Phó Mân chính là nội gián trong Hội Đồng Minh năm xưa. Kẻ nội gián đó có thế lực không nhỏ trong triều đình. Thẩm Khâu điều tra nhiều năm mà không phát hiện ra bởi vì ông ta không phải là đại quan.

“Nếu thực sự như vậy, e rằng trên đường về kinh chúng ta sẽ gặp nhiều trở ngại.” Phùng Gia Ấu liếc nhìn cuốn sổ bên hông Tạ Lãm.

“Đúng vậy, dưới trướng Phó Mân có lẽ vẫn còn tàn dư của Hội Đồng Minh.” Phùng Hiếu An cũng nhìn Tạ Lãm, “Chẳng hạn như những thích khách mà con và Hàn Trầm vây giết tối nay.”

Tạ Lãm thốt lên: “Thảo nào.”

Phùng Gia Ấu lại lo lắng nhìn Giang Phó, băn khoăn không biết hắn có gặp nguy hiểm không. Có lẽ không, chỉ cần Tạ Lãm bảo vệ được cuốn sổ này. Nếu biểu ca chết, lại càng chứng minh Thang Bỉnh Khiêm đã uy hiếp biểu ca và diệt khẩu. Biểu ca bình yên vô sự, ông ta mới có lý lẽ để biện hộ.

Mấu chốt là phải mang cuốn sổ này an toàn trở về kinh thành. Phùng Gia Ấu lập tức quay người đi về hướng khu viện phía đông: “Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta đi báo cho Lý Tự Tu, mau chóng hồi kinh.”

Lý Tự Tu cũng là đồng minh hạ gục bọn người này.

Giang Phó nhanh chóng bước lên, ngọc bội trên người va vào nhau leng keng: “Biểu muội, ta có chuyện muốn nói với muội.”

Tạ Lãm thầm hoảng hốt, biết rằng Giang Phó định tố cáo hắn. Dù hắn đã giải thích rõ ràng với Phùng Gia Ấu, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Giang Phó giờ thành “công thần”…

Hắn định kéo Giang Phó lại, nhưng Phùng Hiếu An đã giữ chặt hắn trước.

Phùng Gia Ấu nổi giận: “Đừng gọi ta là biểu muội! Ai là biểu muội của huynh?”

Giang Phó giật mình: “Sao thế?”

Ánh mắt Phùng Gia Ấu sắc như dao nhìn hắn: “Ta hỏi huynh, rốt cuộc ai mới là người thân của huynh hả? Huynh thế mà lại giúp ông ta giấu diếm chính cô cô ruột của mình!”

Giang Phó uất ức: “Chuyện này muội phải trách ông ngoại và cữu cữu của muội. Giang gia do hai người đó làm chủ, ta chỉ là hậu bối, có quyền gì mà xen vào? Họ bảo ta giấu, ta nào có cách khác?”

Phùng Gia Ấu hừ lạnh một tiếng.

“Ta biết là đã phụ lòng muội và cô cô. Nhưng muội nghĩ mà xem, mấy năm nay ta đã tốn biết bao nhiêu công sức giả làm Tây Giang Lão, chẳng phải là vì muốn trả thù cho gia gia của muội sao?” Giang Phó cố lấy lòng, “Biểu muội, số tiền đó chẳng đáng là bao. Muội cũng thấy rồi, bọn chúng đều không phải hạng tầm thường, ta phải lên kế hoạch suốt bốn năm dưới mắt chúng, mạo hiểm biết nhường nào…”

Phùng Gia Ấu biết chuyện này không dễ dàng gì, nàng ghi nhận ân nghĩa này, nhưng việc ông ngoại và cữu cữu luôn giấu diếm khiến lòng nàng vô cùng bất mãn.

Dẫu rằng nàng gặp Phùng Hiếu An rồi cũng giấu mẫu thân mình, nhưng tính chất khác nhau. Nàng coi như phụ thân đã chết từ lâu, đồng thời có oán trách mẫu thân, nên không muôn quan tâm chuyện giữa hai người họ.

Còn ông ngoại và cữu cữu chính là những người thân thiết nhất của mẫu thân, một người giúp con rể giấu con gái, một người giúp em rể giấu em gái, suốt bốn năm trời! Nửa năm trước, cữu cữu đến kinh thành dự hôn lễ của nàng và Tạ Lãm, không chừng lúc ở Phùng phủ còn từng lén gặp Phùng Hiếu An. Vậy mà hoàn toàn không hé lộ nửa lời với mẫu thân!

“Ha, không biết Phùng Hiếu An đã hứa cho Giang gia các người lợi lộc gì?”

Giang Phó nghe những lời mỉa mai của nàng, gương mặt không khỏi khó xử: “Thật sự không phải như muội nghĩ.”

Phùng Gia Ấu lạnh lùng đáp: “Vậy huynh nói coi.”

Giang Phó lúng túng, quay đầu nhìn dượng của mình cầu cứu.

Phùng Hiếu An chẳng thèm để tâm, chỉ kéo miếng bịt mắt xuống, che đi một phần dung mạo: “Tiểu Sơn, rốt cuộc ai nói cho các con biết chuyện chiếc thuyền gỗ hoa lê vàng?”

Tạ Lãm nhìn bóng dáng Phùng Gia Ấu phía trước, khoảng cách không quá xa, chắc hẳn nàng có thể nghe được câu hỏi của Phùng Hiếu An. Không ngăn cản nên hẳn là có thể nói: “Là chưởng ấn Ti Lễ Giám.”

“Từ Tông Hiến?” Phùng Hiếu An rõ ràng không ngờ tới cái tên này, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, “Làm sao các con liên lạc được với hắn?”

“Từ Tông Hiến tìm tới tụi con.” Tạ Lãm kể lại ngắn gọn toàn bộ sự việc.

Phùng Hiếu An nghe xong chẳng lộ chút biểu cảm, chỉ cau mày sâu thêm.

Tạ Lãm kể xong cũng không nói thêm nữa.

Một lúc lâu sau, Phùng Hiếu An hỏi lại: “Con còn giận vì ta đã lừa con không?”

“Nhị thúc muốn nói chuyện nào? Thúc lừa con không ít chuyện rồi.” Tạ Lãm mỉa mai, nhưng trong lòng cũng chẳng còn bao nhiêu oán hận.

Đối với những sư phụ đã ở bên mình từ nhỏ, trừ phi là huyết hải thâm thù, còn lại đều là chuyện nhỏ nhặt, Tạ Lãm không để tâm quá nhiều.

“Nhưng mà nhị thúc à, có một chuyện con không thể không nói.”

“Con nói đi.”

“Sao thúc có thể vì giúp bạn mình tìm con trai mà bỏ mặc con gái ruột của mình nhiều năm vậy chứ?”

Câu này vừa thay Phùng Gia Ấu bất bình, vừa thở dài cho bản thân. Chuyện này làm hắn luôn mang cảm giác tội lỗi khi đối diện với Phùng Gia Ấu. Như thể hắn đã mắc nợ nàng rất nhiều, khiến hắn luôn thấy khó xử, không thể lớn tiếng nói chuyện với nàng mà không cảm thấy bản thân có lỗi.

Phùng Hiếu An đáp: “Lúc đó ta đâu ngờ Bắc Nhung sẽ đánh tới, khiến ta bị vây khốn ở thành Hắc Thủy nhiều năm trời.”

Tạ Lãm lẩm bẩm: “Viện cớ!” Rồi tiếp tục, “Vậy sau khi tình hình yên ổn, vì sao thúc không quay về?”

Phùng Hiếu An cảm thán: “Vì ta không ngờ cha con và những phạm nhân lưu đày, cùng dân cư ở Hắc Thủy hà lại lợi hại đến thế. Cửa nhà chúng ta tuy tạm thời yên ổn, nhưng Tây Bắc vẫn còn chìm trong khói lửa. Ta cảm thấy bản thân ở lại sẽ làm được nhiều việc.”

Lời ông khiến Tạ Lãm không biết nói gì, trong chuyện này hắn thật khó lòng đứng về phía Phùng Gia Ấu để trách móc ông. Nếu không có nhị thúc, Tây Bắc không thể nhanh chóng yên bình, chưa kể tới việc mở lại con đường thông thương, đem lại sự phồn thịnh như hiện nay. Vạn dân Tây Bắc đều phải cảm tạ nhị thúc.

Tạ Lãm nghĩ hồi lâu: “Nhưng dù sao thúc cũng nên về kinh một lần, ít nhất là để cho họ biết rằng thúc còn sống chứ.”

Phùng Hiếu An im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Nếu ta nói ta sợ, con có tin không?”

“Sợ?” Tạ Lãm ngạc nhiên, nhị thúc là người thế nào, dù đối diện với hiểm nguy cũng có thể thong dong cười nói, chuyển bại thành thắng, “Thúc sợ gì chứ?”

“Con có biết vì sao ông ngoại và cữu cữu của con bằng lòng để Giang Phó giả làm Tây Giang Lão, thậm chí còn giúp ta giấu diếm vợ con không?”

Phùng Hiếu An thấy Phùng Gia Ấu bước chậm lại đôi chút, biết rằng nàng đang lắng nghe. Cũng từ thái độ của nàng đối với Giang gia, Phùng Hiếu An hiểu rằng nàng chưa biết lý do năm xưa ông và Giang Hội Từ thành hôn.

Phùng Gia Ấu chăm chú lắng nghe, nhưng ông lại dừng lời không nói tiếp. Nàng quay lại, ra hiệu cho Tạ Lãm đi trước với biểu ca.

Tạ Lãm cũng hiểu chuyện này liên quan tới nhạc mẫu, nên liền bước nhanh đi trước, để lại bọn họ phía sau: “Mưa càng lúc càng lớn, ta đi mượn dù.”

Khi bước đến khúc quanh của hành lang, Phùng Gia Ấu liền hỏi: “Nói đi, chẳng phải ông không muốn ta hiểu lầm ông ngoại và cữu cữu sao?”

Phùng Hiếu An dò hỏi: “Nương con chưa từng nói gì với con sao?”

“Nhờ phúc của ông, từ khi ta có trí nhớ, bà đã ở am ni cô ngoài thành cầu phúc cho ông rồi.” Phùng Gia Ấu lạnh nhạt, “Chẳng phải ông đã từng trốn trong mật đạo ở phủ một thời gian sao? Quan hệ giữa mẹ con ta thế nào, ông không rõ sao?”

Phùng Hiếu An có vẻ lưỡng lự, dường như đang cân nhắc có nên nói hay không: “Năm đó, ta muốn mượn thế lực của ông ngoại con trong thương hội Giang Hoài để làm vài việc, cũng hứa trả thù lao. Thõa thuận đã xong xuôi nhưng ông ngoại con đột nhiên đổi ý, từ chối thù lao, chỉ yêu cầu ta cưới nương con làm thê tử, mới chịu hợp tác.”

Phùng Hiếu An chưa từng có ý định thành thân, lúc đó ông chỉ mải lo triều đình rối loạn, quốc gia sắp diệt vong, nói gì đến việc gia đình? Lại thêm, ông vô cùng chán ghét mấy lời răn dạy của cha mình, rằng ông là con trai độc đinh của Phùng gia, phải lo nối dõi tông đường, nếu không là bất hiếu.

“Ta hiểu rõ tính nết mình, nên nói thẳng ta trời sinh phóng túng, sẽ không phải trượng phu tốt. Không chừng ngày nào đó sẽ chết tha hương, không muốn làm lở dở nương của con.”

Phùng Hiếu An dứt khoát cự tuyệt, định từ bỏ việc hợp tác với Giang gia.

“Nhưng ngoại con lại bảo chỉ cần ba năm, sau ba năm ta và mẫu thân con sẽ hòa li. Ông ấy chỉ muốn mượn danh có con rể quý tộc kinh thành để yên vị làm hội trưởng thương hội Giang Hoài. Ta càng không đồng ý.”

Phùng Gia Ấu khinh thường: “Nhưng rốt cục, ông vẫn đồng ý.”

Phùng Hiếu An cười khổ: “Chính mẫu thân con đứng ra nói rằng đó là giao dịch giữa nàng và ông ngoại con. Thành thân ba năm, sau khi hòa ly trở về Dương Châu, ông ngoại con sẽ giao hết gia nghiệp cho nàng quản lý. Mẫu thân con nói chỉ có hứng thú với việc buôn bán, cầu xin ta cho nàng một cơ hội. Còn cữu cữu con thì đối xử với nàng đầy địch ý, thậm chí chửi mắng nàng ngay trước mặt ta. Ta đã tin, đồng ý cuộc hôn nhân kéo dài ba năm này. Sau này mới nhận ra ta đã bị cả nhà họ lừa gạt.”

Phùng Gia Ấu sững sờ, hiểu được lý do ông ngoại đổi ý là vì mẫu thân đã để ý đến Phùng Hiếu An. Cả nhà họ Giang hợp nhau diễn kịch, lừa Phùng Hiếu An thành hôn trước rồi từ từ tính kế chiếm lấy lòng ông. Dù sao ba năm không phải ngắn, đủ để gây dựng tình cảm.

Giang gia diễn kịch tài tình đến vậy sao?

Chả trách Phùng Hiếu An lại chọn Giang Phó đến đóng vai Tây Giang Lão.

Phùng Hiếu An không nói gì thêm, nhưng Phùng Gia Ấu đã từng trải kiểu giao dịch hôn nhân này, thừa biết phu thê ngày ngày ở bên nhau, dù không động lòng thì cũng khó mà vô tình. Nhất là với nam nhân, bản tính vốn dễ dao động. Nàng và Tạ Lãm bắt đầu hoàn toàn không có tình cảm, khác xa với mẫu thân nàng vốn đã yêu từ lâu, càng dễ bề toan tính.

Tính lại thời gian, sau khi Phùng Hiếu An thành thân với mẫu thân, đã trải qua loạn Nam Cương, rồi vụ án kho lương Điền Trung, sau đó ông tố giác minh chủ, Hội Đồng Minh tan rã… Mà Phùng Gia Ấu sinh ra sau những sự kiện ấy một năm rưỡi. Nói cách khác, trong lúc ông bị đả kích trầm trọng, gần như gục ngã, mẫu thân rốt cuộc đã tìm ra cách có được ông.

Phùng Gia Ấu hiểu tại sao ông ngoại và cữu cữu lại giúp Phùng Hiếu An che giấu sự thật. Đối với kẻ bạc tình đã bỏ đi hơn mười năm như ông, họ tuy phẫn nộ, nhưng cũng đều do chính họ tự chuốc lấy, trách ai được.

Chỉ mình Phùng Gia Ấu có lý do chính đáng để trách ông, vì nàng không nợ ông điều gì.

Nàng hỏi: “Vậy nên, sau khi ta ra đời, ngài phát hiện mình bị gạt, liền bỏ đi không nói một lời?”

“Đương nhiên không phải.” Đã đến cuối hành lang, Phùng Hiếu An dừng bước, không dẫn nàng ra ngoài mưa, “Con chớ nghĩ lung tung, con ra đời không phải là sai lầm. Dù trì độn thế nào, ta cũng dần nhận ra tâm ý của mẫu thân con. Ta biết nàng mặc cảm dung mạo nên sợ nếu bộc lộ tâm ý sẽ bị ta chê bai, ta cũng vờ như không biết. Ta không hề giận vì bị lừa, ngược lại còn…”

Ông dừng lời.

Phùng Gia Ấu chờ đợi hồi lâu song không thấy ông nói tiếp.

Nàng vẫn luôn nhìn về phía trước, nơi Tạ Lãm đang trò chuyện với các nha dịch, có vẻ đang mượn dù. Lúc này, nàng quay lại nhìn Phùng Hiếu An, thắc mắc bên dưới chiếc bịt mắt che nửa mặt kia có phải là vẻ ngượng ngùng hay không.

Nàng đoán: “Ngài cho rằng Hội Đồng Minh mất kiểm soát đều là lỗi của mình?”

Ông vốn là người chấp pháp và hành pháp, nên có lẽ phụ trách định ra quy củ cho Hội Đồng Minh. Song khi Hội Đồng Minh phát triển nhanh chóng và cần quản nghiêm nhất, ông lại bị chuyện gia đình làm phân tâm.

“Vậy nên, những gì ban đầu ngài nói với Tạ Lãm là thật. Ngài đã phạm sai lầm vì thế tìm đủ mọi lý do tự lưu đày bản thân, dùng cách đó trừng phạt chính mình?”

Phùng Hiếu An lảng tránh: “Không cần suy xét sâu xa, tóm lại là ta có lỗi với mọi người. Giờ ta đã nghĩ thông suốt, dù với gia gia con, mẫu thân con hay với con, đều chỉ có kiếp này, không có kiếp sau. Ta không muốn tiếp tục cố chấp, ta muốn trở về kinh thành.”

Phùng Gia Ấu nghiêm mặt: “Ta sẽ không giúp ngài thuyết phục Tạ Lãm chấp nhận chiêu an.”

Nàng không dễ dàng tin lời ông, những gì ông nói có khi chỉ là để lừa nàng giúp ông thuyết phục Tạ Lãm.

Phùng Hiếu An bất đắc dĩ: “Ta tự có cách, không cần con làm gì cả. Con chỉ cần nói cho ta biết, con có đồng ý để ta làm Đại Lý Tự khanh không?”

Phùng Gia Ấu mỉa mai: “Ta chẳng phải thủ phụ Nội Các, cũng không phải Ti Lễ Giám hay thượng thư Lại Bộ. Ta đồng ý thì có tác dụng gì?”

Phùng Hiếu An ôn tồn nhìn nàng: “Bởi vì ta quyết định về kinh làm Đại Lý Tự khanh, một nửa là vì gia gia con, một nửa là vì con.”

Phùng Gia Ấu định nói rằng mình không cần, nhưng ông đã lên tiếng trước: “Ta nhớ con không thích ta tự ý quyết định, nên lần này mới hỏi ý con trước, sau đó sẽ hành động.”

Giọng điệu tự tin của ông khiến nàng không khỏi tò mò: “Rốt cuộc ngài có kế hoạch gì?”

Phùng Hiếu An từng nổi danh khi còn ở kinh thành, lúc nhậm chức ở Hình Bộ cũng lập nhiều công trạng, nhưng đó đã là chuyện hơn mười năm trước…

Ngoài việc Mười Tám Trại quy thuận triều đình, nàng chẳng nghĩ ra còn công lao nào khác để ông có thể trở lại triều đình, và dưới tác động của Thẩm Khâu và mấy đại quan khác, ông có thể một bước lên làm Đại Lý Tự khanh.

Phùng Hiếu An không đáp, chỉ ngước nhìn màn mưa trước mặt. Phùng Gia Ấu cũng nhìn theo, thấy Tạ Lãm đứng ở khoảng cách vừa phải, cầm ba chiếc dù, như đang đợi họ nói chuyện xong.

Nàng vẫy tay gọi: “Chàng đứng dầm mưa làm gì?”

“Tí mưa thế này cần gì mở dù?” Tạ Lãm bước tới, đưa dù cho họ.

Nàng biết hắn ghét phải giơ dù lâu. Thật không hiểu nổi, binh khí mấy chục cân hắn vung nhẹ như không, cầm mỗi cái dù lại chê mệt.

“Nhị thúc, thúc định về kinh làm quan sao?” Tạ Lãm hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi, con đứng gần quá, vô tình nghe được đôi câu.”

Phùng Gia Ấu mở dù, bước vào màn mưa: “Nào có dễ dàng như dụ dỗ chàng nhận chiêu an!”

Tạ Lãm liền hiểu họ lại nhắm vào hắn, không vui nói: “Nhị thúc…”

Phùng Hiếu An cắt lời: “Con rốt cuộc định thế nào?” Ông không dè dặt cẩn trọng như khi nói chuyện với Phùng Gia Ấu, “Con tính ở lại kinh thành bao lâu?”

Tạ Lãm không nhịn được trách móc: “Còn chẳng phải do thúc đào cái hố này cho con sao, bảo con sẽ làm quan nhất phẩm. Con đã hứa với nàng, sẽ cho nàng làm phu nhân đại quan, tất nhiên phải ở lại đến khi thực hiện mới thôi.”

Phùng Hiếu An cũng mở dù đi theo: “Vậy sau đó, con định giả chết trở về Tây Bắc, tiếp tục làm thiếu trại chủ, để con gái ta ở lại kinh thành làm quả phụ sao?”

“Dĩ nhiên là không.” Tạ Lãm bước theo sau.

“Vậy con định từ quan, dẫn con gái ta về trại sao?” Phùng Hiếu An quay đầu nhìn hắn, “Con nghĩ con bé chịu nổi cuộc sống ở sa mạc không? Cho dù chịu đựng nổi, ngoài việc soạn thảo luật mới, con bé còn thích xem hồ sơ, điều tra án. Con muốn nó về trại làm gì, suốt ngày cưỡi ngựa săn chim với con à?”

Tạ Lãm: “…”

Ban đầu, hắn thực sự đã có ý định như vậy. Nhị thúc bày mỹ nhân kế cho hắn, hắn sẽ bắt cóc luôn mỹ nhân về làm áp trại phu nhân. Nhưng càng hiểu rõ Phùng Gia Ấu, hắn càng nhận ra nàng không thích hợp làm “phu nhân” của bất kỳ ai, nàng chỉ là chính nàng.

Hắn thích nàng chính vì như thế, có chính kiến, có niềm tin kiên định, là một viên bảo ngọc tự tỏa sáng.

Tạ Lãm đang suy tư, bỗng thấy bầu trời phía trước xuất hiện một tia sáng.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, đó là một mũi tên truyền tin bắn lên giữa màn đêm, nhìn vị trí, mũi tên phát ra từ khu viện phía đông!

Phùng Gia Ấu thấy vậy liền căng thẳng: “Thang Bỉnh Khiêm vẫn còn người sao? Ông ta định dốc toàn lực tiêu diệt chúng ta?”

“Thiếu chủ!” Vân Phi đứng trên cao nhìn thấy bóng họ, nhanh chóng nhảy qua mấy mái nhà, hạ xuống trước mặt Tạ Lãm, hốt hoảng vô cùng: “Trong viện có rất nhiều mãng xà, lớn bằng miệng chén!”

“Mãng xà?” Tạ Lãm nghe lạ, chợt nắm lấy cổ áo Vân Phi, kéo hắn lại gần, mắt hơi nhíu, “Nhìn thẳng vào mắt ta.”

Vân Phi dù cố gắng thế nào cũng không thể tập trung ánh nhìn.

Tạ Lãm buông hắn: “Có thể ngươi đã trúng thuật ảo giác.”

Vân Phi kinh ngạc: “Thuật ảo giác? Vậy những hộ vệ của Lý đại nhân đang giết mãng xà, họ đang giết cái gì?”

Phùng Gia Ấu nhận ra tình hình nguy hiểm: “Bất kể là gì, đi giúp trước đã!”

Tạ Lãm quay sang nhìn Phùng Hiếu An: “Nhị thúc, có ám vệ bảo vệ hai người không?”

Giang Phó quay lại cứ điểm của Tây Giang Lão, dẫn người đi cứu nhị thúc nên bên cạnh hẳn có người bảo vệ.

Chỉ khi Phùng Hiếu An gật đầu, Tạ Lãm mới phóng người lên không trung: “Ấu Nương, nàng theo sát nhị thúc, ta đi cứu Lý Tự Tu.”

Chớp mắt, bóng dáng hắn đã biến mất.

*

Mũi tên đó đã thu hút các nha dịch trong phủ chạy đến viện phía đông.

Thang Bỉnh Khiêm, đang trong cơn giận dữ, cũng từ đại sảnh bước ra, nhìn về phía đó.

Ông ta quay đầu hỏi Tần Thạc: “Ngươi an bài à?”

“Không phải ngài sao?” Tần Thạc không biết gì, bối rối đáp, “Lúc này Lý Tự Tu tuyệt đối không thể chết trong phủ nha, nếu không Tạ Lãm chỉ cần giao sổ sách cho Huyền Ảnh Ti, chúng ta có cãi cũng không thoát.”

“Đi xem thế nào.” Thang Bỉnh Khiêm lại thấy đây là cơ hội, “Xem ai ra tay, bản lĩnh ra sao, chúng ta sẽ tùy cơ hành động.”

Nếu người đó đủ bản lĩnh, ông ta sẽ giúp một tay, triệt hạ đám người này.

*

Tạ Lãm đáp nhẹ lên tường viện, tay vẫn cầm chiếc dù chưa mở giống như cầm đao.

Hắn chưa vội vào trong, chỉ vì cảnh tượng trong sân vô cùng quái lạ. Toàn bộ hộ vệ của Lý Tự Tu đều hoảng loạn, kẻ vung đao loạn xạ, kẻ lăn lộn dưới đất, kẻ lại đánh nhau với người mình.

Tạ Lãm chăm chú quan sát đám người phát cuồng, trước mắt bỗng thấy chập chờn bóng ảnh chồng chéo, khiến hắn loạng choạng suýt ngã từ trên tường xuống.

Quả nhiên là thuật ảo giác, Tạ Lãm không khống chế tinh thần, mà thả mình chìm vào ảo giác.

Hắn như rơi vào một giấc mộng, cảnh vật trước mắt dần vặn vẹo, và rồi hắn nhìn thấy đúng như lời Vân Phi nói – mười mấy con mãng xà chiếm lĩnh khắp sân viện! Một trong số chúng dường như phát hiện ra sự hiện diện của hắn, đầu rắn quay lại, lưỡi phun ra những tiếng “xì xì”, uốn lượn nhào về phía hắn.

Tạ Lãm kinh hãi, vội trấn tĩnh lại, mắt nhìn thẳng vào con mãng xà đang há to miệng tiến gần. Cuối cùng, hắn nhận ra quanh thân có làn khói mỏng vờn quanh, hiểu rằng nguyên nhân gây ảo giác chính từ khói mê không biết từ đâu lan ra.

Khi con mãng xà lao xuống, Tạ Lãm phá tan sự khống chế của làn khói, mạnh mẽ bung dù. Nội lực được rót vào dù, tạo nên một luồng kình phong mạnh mẽ quét ngang qua sân viện, cuốn sạch sương khói.

Chiếc dù không chịu nổi sức mạnh, ngay lập tức bị xé tan thành từng mảnh, những mảnh dù như ám khí bay tứ tán, và mãng xà kia cũng tan biến như khói.

Khói trong sân bị quét sạch, mọi người chững lại, nghe Tạ Lãm quát lớn: “Là khói độc gây ảo giác, mau nín thở!”

Nói xong, hắn xé một mảnh vải từ vạt áo, che kín miệng mũi.

Đối phương là một ảo giác sư rất lợi hại, may mắn là đêm nay có mưa, khiến khả năng của y bị suy yếu.

Võ công của mấy hộ vệ không tệ, lập tức bị tiếng quát của hắn đánh thức, vội vàng học theo, xé vải che mặt.

Tạ Lãm đã xác định được nguồn gốc của khói, rút miêu đao trên lưng, nhảy vào trong sân, đá tung cánh cửa đang đóng chặt.

Khi cửa bật mở, hắn thấy một nữ nhân đang ngồi xếp bằng, tay cầm một lư hương.

Tạ Lãm bước nhanh tới, vung đao chém xuống!

Ầm! Bóng người trước mặt tan thành một làn khói xanh, Tạ Lãm biết mình đã bị ảnh hưởng, lập tức tập trung lại tinh thần. Trong phòng không có ai, chỉ có một lư hương đặt trên bậu cửa sổ.

Tạ Lãm nín thở, tiến lên cầm lư hương, thấy trong phòng có một thùng tắm đầy nước, bèn ném lư hương vào đó.

Ra ngoài, hắn hỏi: “Đây là phòng của ai?”

Một hộ vệ vội đáp: “Là của Liễu cô nương.”

“Liễu Doanh Doanh?” Tạ Lãm ngạc nhiên, quay lại phòng lục soát một lượt, nhưng không thấy bóng dáng Liễu Doanh Doanh đâu.

Hắn quay lại là để đưa Liễu Doanh Doanh tới gặp Hàn Trầm, nhưng bị Thang Bỉnh Khiêm gọi ra phòng khách nói chuyện, khiến mọi việc trì hoãn.

Phùng Gia Ấu đã chạy tới nơi, so với lúc rời đi, giờ nơi này thật hỗn độn.

Đặc biệt là những hộ vệ, trông ai cũng rất chật vật. Cửa phòng Lý Tự Tu đóng chặt, không thấy Khương Bình, chắc chủ tớ bọn họ vẫn ổn.

Nàng bước vào căn phòng Tạ Lãm đang đứng: “Liễu cô nương mất tích rồi?”

“Có lẽ bị bắt cóc.” Tạ Lãm chỉ vào lư hương trong thùng tắm, “Không thể là nàng ta tự đốt hương và thi triển ảo thuật. Nàng ta bị giam lâu trong ngục, trên người không thể có loại hương này. Huống hồ, nếu có khả năng ấy, nàng ta đã thoát ra từ lâu rồi.”

Phùng Gia Ấu ngờ vực: “Chẳng lẽ là Hàn Trầm? Đến nước này mà ra tay bắt cóc chẳng phải là thừa thãi sao?”

Nàng không nghĩ ra, Tạ Lãm cũng không thể đoán nổi: “Vậy là ai đã bắt cóc? Bắt để làm gì?”

Hơn nữa, giờ phải giải thích với Hàn Trầm ra sao đây?

Phùng Gia Ấu xoay người đi ra ngoài, Tạ Lãm bước theo sau.

Nàng đi tìm Phùng Hiếu An, hỏi thẳng: “Có phải liên quan đến ngài không?”

Phùng Hiếu An đưa tay day trán: ” Sao lại liên quan tới ta được? Ta bắt cô ta để làm gì?”

Phùng Gia Ấu ngờ vực nhìn ông dò xét, thấy ông không có vẻ nói dối.

Bấy giờ ông mới nói: “Nhưng ta biết cô ta bị đưa đến đâu rồi.”

“Ở đâu?” Tạ Lãm lập tức muốn tìm người về giao lại cho Hàn Trầm.

Phùng Hiếu An chỉ tay về phía cổng lớn: “Đi nào, ta dẫn các con đi.”

*

Trong một tiệm bánh đã đóng cửa ở giữa thành, Hàn Trầm nhẹ nhàng đặt Liễu Doanh Doanh đã ngất lịm lên chiếc ghế mây, xoay người giận dữ nhìn lão chưởng quầy mắt xếch trước mặt: “Ngươi giở trò gì? Tại sao cũng đi ám sát Lý Tự Tu?”

Chưởng quầy cúi đầu tỏ vẻ phục tùng, nhưng lời nói lại cứng rắn: “Ngài không biết sao? Lý Tự Tu bị ám sát là vì hắn muốn cải cách muối. Chính sách muối hiện tại tốt biết bao, có thể khiến dân Giang Nam càng lúc càng oán giận.”

Hàn Trầm mặt tối sầm: “Vậy cũng phải biết sức mình! Có tiểu Tạ huynh đệ ở đó, nếu ta không kịp thời mang ngươi đi, e rằng ngươi đã chết dưới đao của hắn rồi! Dù hắn không có ở đó, hộ vệ bên cạnh Lý Tự Tu cũng không phải đối thủ dễ đối phó của ngươi!”

Chưởng quầy ngẩng đầu liếc nhanh y một cái: “Ngài ở lại Hoài An lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự tự cho mình là hiệp khách trượng nghĩa, muốn giúp đỡ bách tính khốn cùng? Cái gọi là phát triển thế lực, thu mua nhân tâm, kích động tranh chấp, chẳng phải chỉ để lừa lão nô này sao? Mấy năm qua ngài thật sự đã thay đổi quá nhiều, chẳng lẽ ngài đã quên mất sứ mệnh của mình?”

“Dù là sứ mệnh gì, cũng phải giữ được mạng trước đã.” Hàn Trầm lạnh lùng nói, “Lần này đưa Doanh Doanh đi, tạm thời để họ nghĩ rằng mục tiêu của ngươi chỉ là nàng, không phải Lý Tự Tu. Lần sau ngươi mà tự ý hành động nữa, đừng trách ta nhẫn tâm trừng phạt!”

Chưởng quầy cúi người: “Vâng.”

Hàn Trầm vừa ngồi xuống thở dốc, đã có người vào báo: “Chủ nhân, phu thê Tạ Lãm rời phủ nha cách đây một khắc, lên xe ngựa, trông như đang hướng về phía chúng ta.”

Hàn Trầm nhìn về phía Liễu Doanh Doanh nằm ghế mây, nghĩ bụng họ đến để báo rằng Doanh Doanh bị bắt cóc, hay vì nghi ngờ chính y đã làm? Y đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.

Phùng Gia Ấu quả là một nữ nhân quá tinh ranh, khiến y lo lắng không ít, nhưng chỉ mới gặp một lần, hẳn nàng không thể nhìn ra điều gì.

*

“Ngài nói hắn là…”

Phùng Gia Ấu quả thực không phát hiện ra, nghe Phùng Hiếu An nói ra thân phận của Hàn Trầm, nàng không khỏi sửng sốt. Dù Tạ Lãm đã sớm nói rằng xuất thân của y không tầm thường, nhưng thân phận này vẫn có phần đáng sợ.

Tạ Lãm càng không dám tin, vừa xuống xe, đã gõ cửa của Hàn Trầm, không đợi y nói gì, hỏi ngay: “Ngươi là Nam Cương Vương?”

Hàn Trầm đang bận nghĩ phải giải thích chuyện Liễu Doanh Doanh với Tạ Lãm thế nào thì bị câu hỏi của hắn làm cho đờ đẫn.

Chưởng quầy sau lưng y phản ứng nhanh hơn, toan ra tay thì Tạ Lãm đã vòng qua Hàn Trầm, lưỡi miêu đao sắc bén đặt ngay lên cổ ông ta!

Hàn Trầm tỉnh táo lại, rút kiếm định bắt lấy Phùng Gia Ấu vừa xuống xe. Nhưng một mũi tên từ xa bắn tới, nhằm thẳng mặt hắn, ép hắn phải lùi lại.

Lúc này trời đã tối, trên phố không còn bóng người, Hàn Trầm mới phát hiện ra trên mái nhà đối diện tiệm đã phục sẵn một toán cao thủ.

Giang Phó cũng đã xuống xe, đến bên Phùng Gia Ấu thì thầm: “Biểu muội, ta bảo cho muội biết, trong ba đại thương buôn lậu muối ở Hoài An, Tây Giang Lão ta là mạnh nhất đó! Tại phần lớn thủ hạ của ta đều là ám vệ của Huyền Ảnh Ti…”

Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Vậy ám vệ đã tra ra thân phận thật sự của Hàn Trầm?”

Theo lời Phùng Hiếu An kể, năm xưa Nam Cương Vương thua trận, bị đánh lui về, không lâu sau đã qua đời. Con trai nhỏ của ông ta chính là Hàn Trầm lên kế vị. Nhưng vì còn quá nhỏ, quyền lực vẫn nằm trong tay cữu cữu của y. Hàn Trầm nhiều năm không lộ diện, thế nhân đều cho rằng y đã bị cữu cữu giam giữ, kỳ thực là được bí mật đưa đến Trung Nguyên học nghệ.

Không biết Nam Cương có còn ý định phục quốc hay không.

Phùng Hiếu An dựng lên “Tây Giang Lão” tại phủ Hoài An, xem ra không chỉ để đối phó với Thang Bỉnh Khiêm mà còn nhằm giám sát Hàn Trầm.

Hàn Trầm trầm giọng hỏi Tạ Lãm: “Làm sao các ngươi biết được? Chín tuổi ta đã đến Trung Nguyên bái sư học nghệ, tự thấy đã không khác gì người Trung Nguyên.”

Tạ Lãm vẫn giữ lưỡi đao trên cổ chưởng quầy: “Trước đây ngươi tìm ta luận võ, thật ra là có mục đích gì?”

Hàn Trầm hỏi ngược lại: “Luận võ thì chỉ là luận võ, còn vì điều gì nữa?”

“Chẳng lẽ không phải để kết giao thêm những cao thủ giang hồ bất mãn với triều đình, sau này biết đâu sẽ có ích?” Tạ Lãm không có cảm giác bị lừa, khác hẳn với Tạ Lâm Khê, bởi quan hệ giữa hắn và Hàn Trầm chỉ là kết bạn võ lâm, “Chẳng phải ngươi có một cuốn sổ ghi đầy tên những người đã kết giao đó sao?”

“Sao ngươi biết được?” Hàn Trầm cuối cùng nhận ra điều khác thường, chợt nhìn về phía Liễu Doanh Doanh vẫn đang mê man trên ghế mây, ” Doanh Doanh nói cho ngươi biết?”

Chỉ mình Doanh Doanh vô tình nhìn thấy được cuốn sổ của y.

Ngoài cửa vang lên tiếng cười của Phùng Hiếu An: “Là Liễu Doanh Doanh nói, nhưng cô ta chỉ nói với ta thôi.”

Hàn Trầm lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Phùng Gia Ấu, nửa khuôn mặt bị che bởi miếng bịt mắt, y chưa từng gặp qua: “Ngươi là gì của Doanh Doanh?”

Phùng Gia Ấu cũng quay sang nhìn Phùng Hiếu An, lúc trên xe ngựa, ông không nói mình có quen biết Liễu Doanh Doanh.

Tạ Lãm chợt ngộ ra, thảng thốt: “Nhị thúc, bốn năm trước Liễu Doanh Doanh bị bọn buôn người bắt cóc trên quan đạo, tình cờ cầu cứu con, lẽ nào là do thúc cố ý sắp đặt?”

Phùng Hiếu An chỉ vào nơi Liễu Doanh Doanh đang nằm, rồi tán dương Tạ Lãm với Phùng Gia Ấu: “Cô ta là nữ mật thám xinh đẹp nhất mà Thẩm Khâu lật tung cả doanh trại ám vệ mới tìm ra. Thế mà phu quân con cứu người ta xong lại chẳng động lòng chút nào.”

Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, thảo nào Liễu Doanh Doanh đẹp đến mức gặp rồi khó quên, hóa ra là do được chọn lựa kỹ lưỡng.

Nghe đến ba chữ “nữ mật thám,” sắc mặt của Hàn Trầm dần tái đi.

Tạ Lãm cũng muốn ngã gục: “Thúc… Thúc đã bày mỹ nhân kế cho con từ bốn năm trước sao?”

Phùng Hiếu An gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy. Lúc đó quan đạo vốn loạn lạc, lại cách xa Giang Nam, ta nghĩ với tính tình của con, nhất định sẽ hộ tống nàng ta xuống Giang Nam. Sau đó, khi biết phụ thân nàng ta bị quan tham ép đến chết thảm, nàng trở thành cô bé mồ côi, con sẽ không thể bỏ đi ngay, chắc chắn sẽ ở lại Hoài An thêm một thời gian…”

Tạ Lãm từ nhỏ dốc sức luyện võ là để bảo vệ bách tính Mười Tám Trại khỏi gót sắt của Bắc Nhung. Sau đó, phạm vi hoạt động của hắn mở rộng tới Tây Bắc, khiến hắn càng thấu hiểu nỗi khó khăn của bách tính vùng đó.

Phùng Hiếu An muốn hắn hiểu thêm về cuộc sống cơ cực của người dân Giang Nam, để sau này, khi hắn có ý định tạo phản, ít nhiều cũng cân nhắc đến số phận của bá tánh dưới cờ Đại Ngụy.

“Nhưng ta không ngờ con có một người bạn ở gần đó và giao Doanh Doanh lại cho y.” Phùng Hiếu An nhìn Hàn Trầm, khẽ lắc đầu, “Chuyện đã đến nước này, làm trọn vai diễn, chỉ có thể để y hộ tống Liễu Doanh Doanh xuống Giang Nam, không ngờ lại thu hoạch được một điều bất ngờ thế này.”

Điều bất ngờ ấy chính là thân phận thật sự của Hàn Trầm. Phùng Gia Ấu hiểu ra công lao lần này của Phùng Hiếu An khi trở về kinh thành là gì. Bắt được Nam Cương Vương trà trộn trong giới buôn muối Giang Nam, đây là công lao đủ để rúng động cả triều đình.

Đại Ngụy và Nam Cương đang có hiệp nghị đình chiến, nhưng Hàn Trầm lại tự tiện đến Đại Ngụy, lại vi phạm luật pháp nơi đây. Chắc chắn cữu cữu của y sẽ phải đàm phán với triều đình Đại Ngụy.

Hàn Trầm nghiến răng, trừng mắt nhìn Tạ Lãm: “Rõ ràng là cái hố người khác đào cho ngươi, thế mà ngươi lại đẩy sang ta, để ta nhảy xuống hố!”

Tạ Lãm không nhịn được mà đáp lại: “Ngươi trách ta làm gì! Ta cũng chỉ tránh được mùng một, đâu tránh được mười lăm!”

“Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm (ngày rằm)” là câu thành ngữ diễn tả hoàn cảnh một người bị kẹt vào tình thế chắc chắn không thoát được.

Hàn Trầm quay sang nhìn Phùng Hiếu An, trong mắt ánh lên sự dò xét: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Phùng Hiếu An lại quay sang hỏi Phùng Gia Ấu: “Y hỏi ta là ai?”

Phùng Gia Ấu đáp: “Ông ấy là người sẽ trở thành Đại lý tự khanh của Đại Ngụy.”

Bấm nút tròn màu xanh lá cây ở góc dưới bên phải màn hình để nhảy nhanh xuống phần bình luận nha.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x