CHƯƠNG 59 – NHƯ CON CƯNG
Nói xong, Phùng Hiếu An đứng dậy đi lên lầu.
Phùng Gia Ấu lặng lẽ rót nước uống, mắt vẫn chăm chú nhìn bản đồ, nét mặt bình thản như gió nhẹ lướt qua.
Càng im ắng lại càng ẩn chứa nguy cơ.
Tạ Lãm hối hận, nhớ lại lúc hắn tranh cãi với Hàn Trầm, không kiềm chế được mới nói ra: “Không phải ta oán trách, chỉ là khi đó ta mới mười sáu tuổi, nhị thúc đã bày mỹ nhân kế với ta, còn vô tình hại Hàn Trầm thảm hại. Ta chỉ nhất thời cảm thán thôi.”
“Ta không hiểu lầm đâu.” Phùng Gia Ấu ngẩng đầu, chớp mắt với hắn, “Ta thực sự thấy tên “Thập Ngũ” khá hay, nghe vừa giống một tiểu đồng, lại đầy ý nghĩa.”
“Thôi, nàng tha cho ta đi.” Tạ Lãm hiểu nàng quá mà.
Thấy nàng đặt tay lên bản đồ, hắn đưa tay, phủ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng siết lại, “Thật lòng mà nói, nhìn tình cảnh Hàn Trầm đêm nay, ta cảm thấy hơi xót xa.”
Phùng Gia Ấu nghiêng đầu nhìn hắn: “Xót xa?”
“Đừng hiểu lầm, ta không có ý nói đến việc tạo phản hay đối đầu với triều đình Đại Ngụy.” Tạ Lãm liếc về phía lầu trên, nơi Hàn Trầm đang bị giam giữ. Ý hắn là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Bốn năm trước, hai người so tài trên đỉnh núi, uống rượu dưới trăng, hùng tâm tráng chí dâng cao như thể đạp cả thế gian dưới chân. Khí phách hăng hái biết bao.
Đáng tiếc, khi xưa bao nhiêu tiêu sái giờ lại cảm khái bấy nhiêu.
“Thật may mắn, ta và nàng sớm đã thẳng thắn thành thật với nhau, ta mới không rơi vào hoàn cảnh như y.”
Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Chỉ cần chàng không làm phản, thì sẽ chẳng có gì giống y cả.”
Về chuyện làm phản, Tạ Lãm chẳng muốn giải thích thêm, liền kéo nàng đứng dậy, tay kia cuộn tròn bản đồ lại. “Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi chút đi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường, có khi còn phải đội mưa.”
“Cũng nên nghỉ một chút, đêm nay loạn cào cào như đánh trận vậy.” Phùng Gia Ấu chưa bao giờ trải qua một đêm đầy biến cố như vậy, nàng chỉ động não một chút, còn Tạ Lãm hầu như luôn phải vung đao.
Vào phòng, Tạ Lãm chẳng buồn cởi quần áo, nằm thẳng xuống giường. Ở nhà thì không dám như vậy, vì Phùng Gia Ấu là người rất chỉnh chu, quần áo mặc bên ngoài tuyệt đối không được chạm vào giường. May mắn là Tạ Lãm cũng ưa sạch sẽ, hai người chưa bao giờ cãi nhau vì thói quen sinh hoạt.
Phùng Gia Ấu thì mặc nguyên bộ váy dài, khó mà ngủ yên nên dù ngủ không được bao lâu, nàng vẫn phải sửa soạn một lúc.
Sau khi chỉnh đốn xong, thổi tắt nến rồi trở lại giường. Tạ Lãm co chân, nàng từ đuôi giường bò vào phía bên trong, kéo chăn đắp kín cả hai.
Bỗng một tiếng sấm ầm vang lên, Phùng Gia Ấu giật mình muốn kéo chăn che kín đầu.
Tình huống này đã từng xảy ra trước đây. Lần đầu, Tạ Lãm cười lớn, trêu rằng nàng đã lớn thế này rồi mà còn sợ sấm.
Lần thứ hai hắn không cười nữa, chỉ hỏi nàng có sợ không, có cần ôm nàng ngủ không.
Lần thứ ba hắn chỉ muốn ôm nàng ngay lập tức, nhưng giữa họ lại có một chiếc gối sứ cản trở. Trong lúc bấn loạn, hắn còn bị gối đập trúng khuỷu tay một cái. Thế là Tạ Lãm liền rút luôn cái gối đó ra, từ đó về sau, giữa hai người không còn gì ngăn cách nữa.
Tối nay, hắn tự nhiên ôm nàng vào lòng, nàng cũng thuận thế chui vào vòng tay hắn.
Mệt mỏi đến mức chẳng ai nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng Tạ Lãm lại không ngủ ngay, hắn thì thầm bên tai nàng: “Ta nhớ nàng từng nói gì nhỉ?”
Phùng Gia Ấu ậm ừ: “Gì cơ?”
Tạ Lãm đáp: “Nàng nói muốn cùng ta cố gắng, trở thành cặp tình nhân sống chết có nhau. Sau đêm nay, có lẽ chúng ta đã cùng vào sinh ra tử rồi nhỉ?”
Phùng Gia Ấu lần đầu tiên nghe có người dùng “vào sinh ra tử” để miêu tả quan hệ vợ chồng, tức giận bảo: “Ngủ đi!”
Tạ Lãm khẽ cười, trong bóng tối, lại chợt nhớ đến dáng vẻ cô đơn của Hàn Trầm ban nãy. Có một tấm gương như vậy trước mắt, Tạ Lãm càng thêm trân trọng mà ôm chặt người trong lòng.
*
Khi bọn họ ra cửa, Phùng Hiếu An đã dẫn Hàn Trầm rời đi từ lâu, Vân Phi cũng theo ông.
Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu đến bến tàu tiễn Lý Tự Tu.
Từ khi được Tạ Lãm nhắc nhở, giờ mỗi lần gặp Lý Tự Tu, Phùng Gia Ấu đều nhìn vào vạt áo của y trước.
Hôm nay, trên vạt áo của y có chữ, cả hai bên đều có. Bên trái là một câu nổi tiếng của Mạnh Tử: “Dù có hàng vạn người ngăn trở, ta vẫn tiến tới.” Xem ra, y đã điều chỉnh lại tâm thế của mình.
Bên phải không ngờ là câu mà Tạ Lãm đã nói trước đó: “Trượng nghĩa thường ở bọn đồ tể, kẻ đọc sách lắm khi phụ lòng.”
Trước khi lên thuyền, Lý Tự Tu thấy nàng đang chăm chú nhìn vào vạt áo bên phải của mình, lại cảm tạ lần nữa: “Ân cứu mạng của hai vị, ta đã ghi nhớ.” Câu nói viết trên áo là để biểu đạt lòng biết ơn với Tạ Lãm.
Tạ Lãm đạt được tâm nguyện, nhìn Lý Tự Tu cũng bớt ghét hơn, cười nói: “Lý đại nhân khách sáo.”
Phùng Gia Ấu thì hỏi: “Người mà Lý đại nhân chờ đã đến chưa?”
Theo như y nói, tối qua sau khi bị tấn công, y đã cầu viện binh.
Tạ Lãm trả lời thay: “Đến rồi. Nàng xem, đao của Khương huynh thường cầm trong tay, giờ lại đeo sau lưng. Xem ra người đến có võ công cao hơn hắn.”
Khương Bình: “…” Chính hắn còn không để ý chi tiết đó, ngượng ngùng chắp tay, “Người tới là sư huynh của ta, võ công quả thực hơn ta.”
Tạ Lãm liếc qua hộ vệ của Lý Tự Tu: “Có thể cho ta được chiêm ngưỡng chút võ công của hắn không?”
Khương Bình vội nói: “Tạ thiên hộ thứ lỗi, sư huynh của ta tính tình khá kỳ quái, không thích xuất đầu lộ diện.”
Tạ Lãm đáp: “Vậy đợi ta về kinh, sẽ kín đáo hẹn hắn giao đấu riêng nhé.”
Khương Bình cau mày, định từ chối, nhưng Lý Tự Tu phất tay: “Để về rồi nói.”
Tạ Lãm “ồ” một tiếng: “Vậy coi như đã hẹn nhé.”
“Tạ thiên hộ…” Khương Bình cảm thấy thái độ của Tạ Lãm quá mức ngạo mạn, trong lòng khó chịu, nhưng nghĩ đến ân cứu mạng đêm qua, hắn không biểu lộ ra ngoài.
Lý Tự Tu lên thuyền rời đi, suốt thời gian đó không nhìn Phùng Gia Ấu thêm lần nào.
Tạ Lãm thì lại nhìn theo con thuyền của y.
Đợi khi chiếc thuyền theo dòng nước lấp lánh của Đại Vận Hà biến mất khỏi tầm mắt, Phùng Gia Ấu mới lên tiếng hỏi: “Phu quân, chẳng lẽ sư huynh của Khương Bình có vấn đề gì sao?”
Tạ Lãm thường hay ngạo mạn, nhưng việc muốn giao đấu với sư huynh của Khương Bình vừa rồi có phần quá phô trương, không giống tính cách của hắn. Nếu thực sự gặp được người muốn luận bàn, hắn phải tỏ ra hào hứng mới đúng. Nhưng ban nãy, nàng cảm nhận được địch ý từ hắn.
Tạ Lãm khoanh tay: “Ta nghi sư huynh của Khương Bình chính là ám vệ bên cạnh Từ Tông Hiến. Trước đây ta từng dùng phiến tre làm ám khí muốn đả thương Từ Tông Hiến, nhưng bị hắn dùng ám khí đánh rơi.”
Phùng Gia Ấu trợn mắt, biết rằng trong chuyện này hắn không nói bừa: “Chàng nhìn ra từ đâu?”
Tạ Lãm giải thích: “Hôm qua khi nàng bị bắt đi, chẳng phải Lý Tự Tu đã ra lệnh cho Khương Bình đuổi theo sao?”
Phùng Gia Ấu gật đầu.
“Để chặn kẻ đó, Khương Bình đã ném ra một chiếc ám khí, và trúng ngay tên đó.”
Tạ Lãm diễn tả lại động tác ném ám khí của hắn: “Lúc đó tình hình nguy cấp, ta không để ý lắm. Mãi đến khi hắn nhắc rằng sư huynh của hắn đã tới, hơn nữa võ công còn cao hơn hắn, ta mới đột nhiên nhớ ra, cách ném ám khí của Khương Bình rất giống với ám vệ bên cạnh Từ Tông Hiến. Cho dù sư huynh trong lời hắn không phải người đó, thì bọn họ chắc chắn đều do một sư phụ dạy dỗ.”
Phùng Gia Ấu khó tin: “Chẳng lẽ thế lực sau lưng Lý Tự Tu chính là Từ Tông Hiến?”
Từ Tông Hiến và Nội Các vốn là thế lực kìm chế lẫn nhau. Nếu ông ta nâng đỡ được một quân cờ trong Nội Các, khi Lý Tự Tu đứng vững, chẳng phải ông ta sẽ thao túng cả triều đình?
“Nhưng ta thấy Lý Tự Tu không giống một quân cờ.” Phùng Gia Ấu cảm thấy y thực sự đang nỗ lực thực hiện hoài bão của mình.
Tạ Lãm hờ hững nói: “Có thể điều động ám vệ thân cận bên mình ra giúp đỡ, đâu chỉ không giống quân cờ, phải nói là con cưng mới đúng.”
—
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Nam chính là sinh vật không biết tên (Phù Hoa)
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…