NGUYÊN HÓA NHẤT
Bên trong nhã gian của khách điếm có dựng kết giới, Khúc Duyệt không cảm giác được hắn có phải tu đạo giả hay không. Nhưng trực giác cho nàng biết người này không phải người tốt.
Khúc Duyệt chần chừ. Trừ liên quan đến nhiệm vụ, không nên cùng đối tượng tình nghi gây ra quá nhiều nhân quả, đây là quy tắc cơ bản của công việc. Nàng muốn thuyết phục Huyễn Ba đổi người khác nhưng lại có cảm giác nếu mình không đồng ý, hắn nhất định sẽ đi cướp của người kia. Nàng còn nghe cả tiếng nuốt nước miếng của Huyễn Ba.
Cùng lúc đó, tên mật thám trong Học Viện Phúc Sương đang đứng trên nhã gian lầu hai dùng thần thức nhìn thấy được Khúc Duyệt: “Quốc…”
Nguyên Hóa Nhất khẽ phất tay bảo hắn im miệng. Mật thám lập tức im tiếng. Một khuỷu tay của Nguyên Hóa Nhất chống trên lan can khắc hoa, nâng nửa bên má, rũ mắt lẳng lặng chăm chú nhìn Khúc Duyệt, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch lên.
Khúc Duyệt đứng ngay dưới cửa sổ ấy, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Lạ thay, không hiểu vì lý do gì, Khúc Duyệt cảm thấy thần thái của hắn thoải mái nhàn nhã rất giống cha mình, khiến nàng nảy sinh cảm giác thân thiết không giải thích được.
“Cô nương nhìn tại hạ không chớp mắt như thế sẽ khiến tại hạ hiểu lầm đấy!” Nguyên Hóa Nhất lắc lắc chiếc chung pha lê trong tay, hộ giáp thoáng nhếch lên, hắn nhướng lông mày: “Hay là cô lên lầu ngồi đi!”
“Thất thần làm chi, đi lên đi!” Huyễn Ba truyền âm thúc giục, hắn thèm nhỏ dãi tướng mạo của người kia, tuy không đẹp bằng diện mạo của chính hắn sau khi hóa hình nhưng cũng có thể xem là cực phẩm.
“Thế này có thích hợp không?” Tuy ngày thường da mặt Khúc Duyệt dày nhưng nàng chưa bao giờ cư xử thoáng như một nữ lưu manh biến thái thế này.
“Thủ vệ trong kinh đầy ra đấy, lại cấm đấu pháp, ngươi còn sợ hắn ăn ngươi được à?” Huyễn Ba tự tin nói, “Hơn nữa có ta ở đây, chỉ cần không phải đỉnh cấp ba, ta đều ứng phó được.”
Khúc Duyệt tin hắn mới là lạ: “Nhưng lúc trước tu vi của ta mất hết mà tiền bối còn bị ta làm cho bị thương đấy!”
Huyễn Ba buồn bực đá nước trong chum: “Lúc đó ta không có ác ý, ta thấy Giang Thiện Duy đẹp trai, nên mang giày của hắn chọc ngươi, không ngờ ngươi lại độc ác tàn nhẫn thế.”
Khúc Duyệt nhanh chóng an ủi: “Là ta sai.”
Tâm tình Huyễn Ba lập tức thay đổi, hắn cười tủm tỉm: “Yên tâm, ta giờ đã có chum nước, nếu xảy ra nguy hiểm, ta đánh vỡ nó dìm chết hắn!”
Gân xanh nơi thái dương Khúc Duyệt giật mạnh: “Làm ơn đừng!”
Chum nước vỡ sẽ nhấn chìm cả vương đô chứ chẳng chơi.
Thôi vậy, đành một lần giả làm nữ lưu manh, tim đau khổ Khúc Duyệt bước thẳng vào khách điếm.
Khi đang đi lên lầu hai, nàng nghe được tiếng người lẩn từ trong nhã gian ra trốn vào phòng kế bên. Nàng mới vừa đến bên ngoài, cửa liền mở ra, một người trẻ tuổi mặc đồ đen toàn thân nói: “Cô nương, mời!”
Khúc Duyệt bước tới chấp tay: “Công tử, làm phiền!”
Nàng đi vào và có ngay cảm giác vừa bước qua kết giới, tuy nhiên vẫn không nhận ra được người kia là tu đạo giả hay người phàm.
“Cô nương, mời ngồi!” Nguyên Hóa Nhất từ lan can đứng dậy, quay vào phòng, ngồi xuống trước bàn tiếp khách.
“Không cần.” Khúc Duyệt đi thẳng vào vấn đề, mỉm cười nói: “Ta muốn hỏi mua một đôi giày của công tử.” Rồi nhìn vào nhẫn trữ vật của hắn: “Giày cũ.”
“Sao?” Nguyên Hóa Nhất cảm thấy rất mới lạ: “Cô nương muốn làm gì?”
“Ta nuôi một thú cưng có tính cách rất kì quái, nó thích ăn giày cũ của nam tử, đặc biệt là nam tử anh tuấn như ngài vậy.” Lúc nói câu này, khóe miệng Khúc Duyệt run run, chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng là điên khùng.
Nhưng người mắng nàng trước tiên lại là Huyễn Ba: “Ta mà là thú cưng hả?”
Còn là thú cưng ăn giày nữa???
Nguyên Hóa Nhất cười nói: “Tại hạ có rất nhiều giày, nhưng đó đều là vật tùy thân, nếu cô nương muốn lấy, thì phải trả chút gì đó chứ nhỉ?”
Khúc Duyệt hơi giật mình, thì ra có thể thương lượng: “Không biết công tử muốn gì?”
Nguyên Hóa Nhất đánh giá nàng: “Phúc Sương quốc lấy kiếm đạo lập quốc nhưng cô nương không phải kiếm tu.”
Khúc Duyệt gật đầu: “Nhạc tu.”
“Nhạc tu sao?” Nguyên Hóa Nhất mím môi, hộ giáp nhẹ nhàng điểm trên mặt bàn, “Cô nương đàn cho tại hạ nghe một khúc, tại hạ tặng cô nương một đôi giày.”
Vậy thì đơn giản rồi, Khúc Duyệt đang định nói không thành vấn đề thì nghe Huyễn Ba truyền âm: “Đi thôi, ta không muốn giày nữa.”
Khúc Duyệt kinh ngạc khó hiểu: “Vì sao?”
Huyễn Ba cười lạnh: “Hắn bắt ngươi làm ca nhi hầu nhạc, ngươi không bực sao?”
Khúc Duyệt quả thật không bực: “Trên đường đến vương đô ta toàn phải hát rong kiếm tiền, ở quê ta, hát rong là một chuyện rất hay đó.”
Huyễn Ba tức giận: “Đâu có giống nhau! Hát rong là kiếm tiền bằng thực lực, đây là hắn đang nhục nhã ngươi!”
Khúc Duyệt cho rằng Huyễn Ba nghĩ nhiều quá, người trước mắt này đây chỉ đang muốn thử nàng, còn nàng lại không sợ hắn thử. Tuy nhiên, nếu Huyễn Ba không muốn, nàng cũng bớt đi chút phiền toái.
“Tiền bối nghĩ kỹ rồi?” Nàng sợ hắn ra cửa lại đổi ý nên hỏi lại.
“Vớ vẩn.” Không phải chỉ một khuôn mặt đẹp thôi sao, à, đẹp hơn bình thường nhiều, nhưng mà chưa đủ để vì vậy mà khom lưng. Hơi cong lưng của Khúc Duyệt thôi cũng không được.
Một lần nữa Khúc Duyệt hướng Nguyên Hóa Nhất chấp tay: “Đã quấy rầy nhã hứng của công tử rồi, thật xin lỗi!”
Nói xong, nàng chuẩn bị rời đi.
Hộ vệ áo đen canh giữ ở cửa bực bội Khúc Duyệt không biết điều, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lạnh băng, tựa hồ đang chờ chủ tử ra lệnh một tiếng, hắn sẽ lập tức xông lên bắt nàng lại.
Không phải người Phúc Sương, Khúc Duyệt ngầm nhận ra, người dân Phúc Sương không có can đảm động thủ ở vương đô.
Nguyên Hóa Nhất không ngăn cản: “Cô nương đi thong thả.”
Nắm tay hộ vệ áo đen buông lỏng.
Khi Khúc Duyệt xoay người, vô tình nhìn thấy Nguyên Hóa Nhất chậm rãi cầm ly pha lê úp lên mặt bàn, nàng liền ngẩn ra.
Cha nàng cũng có thói quen này.
Sao lại thế này? Người này sao cứ luôn khiến nàng nhớ đến cha vậy?
Không đúng, cha nàng không có người thân ruột thịt nào khác ngoài nàng và mấy anh trai.
Khúc Duyệt không khỏi liên tưởng đến Tam Ca Khúc Nguyên đã ra ngoài rèn luyện hơn trăm năm nay chưa về, nàng chưa từng được gặp mặt và huynh ấy cũng không biết mình có một tiểu muội.
Không lẽ trùng hợp vậy ư?
Thêm nữa, huynh ấy là kiếm tu duy nhất ở Khúc gia.
Lúc còn trẻ, tại một di tích kiếm tu thượng cổ, Tam Ca tình tờ được truyền cho một thanh kiếm, từ đó huynh ấy mê mẩn kiếm đạo, thường xuyên lang thang bên ngoài rèn luyện.
Hơn một trăm năm trước, lúc nhà Thanh chưa diệt vong, việc chụp ảnh vẫn còn chưa phổ biến nên nhà họ không có bức ảnh chụp nào của Khúc Nguyên. Lúc còn nhỏ, Khúc Duyệt chỉ được nhìn thấy một bức tranh Đan Thanh* do Đại Ca của nàng vẽ, trong đó có chân dung của Khúc Nguyên, nét vẽ còn rất qua loa khó coi, giờ nàng cũng không còn nhớ rõ nữa. Các anh trai khác cũng không thường nhắc đến Khúc Nguyên, chỉ nói huynh ấy là một tên kiếm si.
Tranh Đan Thanh: một phong cách vẽ tranh sử dụng màu của Trung Quốc với sắc màu rất đặc trưng.
Nhưng người trước mắt này không phải kiếm tu, trên người hắn không có một chút kiếm ý nào.
Để cho chắc chắn, Khúc Duyệt quyết định thử một chút.
Nàng dừng chân, quay ngược lại tiến lên một bước hỏi: “Có thể hỏi xin công tử một cốc nước không?”
Nguyên Hóa Nhất lấy một chung pha lê nhỏ từ khay trên bàn, rót trà rồi đẩy về phía trước, cử chỉ vô cùng tao nhã: “Mời.”
Khúc Duyệt cầm lấy cái chung, ngửa đầu uống chậm rãi. Ống tay áo trượt xuống, lộ ra một nửa cánh tay trắng như ngó sen, Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay sáng chói. Nếu người đó là Tam Ca của nàng chắc chắn sẽ nhận ra.
Nguyên Hóa Nhất quả có chú ý đến nhưng đôi mắt không hề gợn sóng.
Không phải Tam Ca.
Khúc Duyệt buông cái ly: “Đa tạ, cáo từ.”
Nhìn theo nàng bước ra khỏi cửa, Nguyên Hóa Nhất khẽ nhíu mày.
Chờ nàng đi xa, hộ vệ dò hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì vậy?”
Nguyên Hóa Nhất không nói gì, lại rót cho mình một chung trà, tiểu cô nương này muốn thử hắn hay đã nhận ra hắn là Thiên Phong quốc sư? Nhưng nàng thử bằng cách nào? Ngày thường hắn đều dùng dung mạo giả, chỉ khi ra ngoài mới khôi phục dung mạo thật của mình, gương mặt này không có bao nhiêu người từng nhìn thấy.
Nguyên Hóa Nhất không nhìn ra được chủ ý của Khúc Duyệt, nên dán cho nàng cái nhãn “không được coi thường”.
“Chủ nhân?” Hộ vệ hỏi khẽ lại lần nữa, cẩn thận sợ chọc giận vị đại nhân vui giận bất thường, dưới một người trên vạn người, Thiên Phong quốc sư này.
“Thật thú vị! Ngay lúc ta chuẩn bị ra tay “làm thịt” Phúc Sương thì Phúc Sương lại mọc ra sự tình lý thú thế này. Con gái của bậc tiền bối gần đạt cảnh giới Hợp Đạo ư? Là tên ngụy quân tử Quân Chấp kia mời đến sao?”
Nguyên Hóa Nhất cười khẽ, hộ giáp khảy một cái làm ngã chung trà trên bàn tạo nên một tiếng “tinh” nhỏ: “Quân Chấp, ngươi muốn chơi, ta chơi cùng ngươi!”
— truyện được chia sẻ tại vymiu.com —
Khúc Duyệt rời khỏi khách điếm, vì người kia có nét giống cha nàng nên lòng Khúc Duyệt dậy lên nỗi nhớ ông.
Huyễn Ba không biết duyên cớ nhưng có thể cảm nhận tâm trạng nàng đột nhiên hạ xuống. Hắn ngẩng mặt nhìn trời, vầng thái dương đỏ sậm sắp rơi xuống đường chân trời, màn đêm đang dần buông.
Hắn nói: “Mặt Trăng Nhỏ à, ta mệt rồi, chúng ta về đi thôi!”
Khúc Duyệt kéo tinh thần lên lại, kỳ quái hỏi: “Không tìm giày nữa sao? Không phải tiền bối nói không có giày mới liền về Bàn Long Hải à?”
Còn có “Mặt Trăng Nhỏ” là ý gì đây?
Huyễn Ba dựa vào mép khuyên tai bình hoa, đôi tay chống cằm: “Mai lại tìm cũng được, hôm nay ngươi đấu với Vi Tam Tuyệt mệt mỏi cả ngày rồi.”
Khúc Duyệt thở ra: “Đa tạ tiền bối cảm thông.”
Huyễn Ba lại nói: “Nhưng quay về ngươi phải kể chuyện tiếp cho ta nghe.”
Khúc Duyệt nhíu mày: “Tiền bối, chúng ta đã hẹn mỗi bảy ngày mới kể một lần.”
Huyễn Ba cao giọng: “Ngươi thật quá xấu đó. Nếu ngươi kể hẳn một câu chuyện thì ta có thể chờ bảy ngày, nhưng ngươi lại kể chuyện hòa thượng lấy kinh trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn. Mỗi lần nghe xong một nạn ta lại cứ tò mò nạn tiếp theo là gì, hòa thượng rốt cuộc có lấy kinh được không, cứ thế mà chả ngủ được gì hết!”
Khúc Duyệt: …
Nàng chỉ nghĩ tìm câu chuyện đủ dài để kể trong mấy tháng, mà xem nhẹ nỗi khổ chờ đợi của Huyễn Ba. Vốn nghĩ mình cơ trí, ai ngờ phiên bản hàng tuần giờ phải đổi sang cập nhật hàng ngày rồi, chết thật!
“Thôi được, nếu ta rảnh sẽ kể cho tiền bối.”
Khúc Duyệt rốt cuộc cũng đồng ý với hắn vì thấy hắn thông cảm với tâm trạng không tốt của mình và không đòi tiếp tục tìm giày nữa.
Huyễn Ba vỗ vỗ tay, vui vẻ ra mặt: “Mặt Trăng Nhỏ thật tốt, đột nhiên ta muốn hát một bài.”
“Đừng!”
Khúc Duyệt quả quyết cự tuyệt, sáng nay nàng nghe hắn hát ầm ĩ trong rừng cảm giác còn tệ hơn nghe Vân Kiếm Bình mắng nhiếc bên cạnh.
“Vậy ta ngâm thơ!”
Khúc Duyệt: … “Làm đi.”
Huyễn Ba há miệng liền vọt ra ngay một bài.
Ta là mặt trời thiêu đốt giữa trưa
Ta có ánh sáng
Ánh sáng của ta chiếu trên người nàng
Nàng bối rối
Nàng bối rối
Nghe bài thơ khiến người ta không thở nổi này Khúc Duyệt chỉ biết làm mặt đơ, khoanh tay chăm chăm đi về hướng học viện. Trước đây nàng chỉ biết thơ trường phái hào phóng, phái uyển chuyển, phái trữ tình… từ lúc quen biết Huyễn Ba, mới biết còn có thêm trường phái tự luyến.
— —
Về đến học viện, màn đêm đã buông xuống.
Khúc Duyệt trực tiếp cưỡi tiên hạc đáp xuống rừng cây sau nhà, tháo khuyên tai ra, nhìn nó biến thành một cái bình hoa thật lớn, sau đó tốn nửa canh giờ kể chuyện cho Huyễn Ba.
Xong xuôi nàng quay trở về chủ viện, giờ hẹn với Đát Thi là giờ Tý, vẫn còn thời gian để nghỉ ngơi một chút. Nhưng lại nhìn thấy Hạ Cô Nhận và Trục Đông Lưu đứng bên ngoài viện như hai tôn thần giữ cửa.
Khúc Duyệt đi về phía họ: “Các ngươi đang đợi ta?”
Hạ Cô Nhận ôm kiếm Thần Hi nhướng mày hỏi: “Tiên sinh có phải đã quên mất điều gì?”
Khúc Duyệt hoàn toàn không hiểu ý, thấy hắn lạnh lùng không nói lời nào nên chỉ có thể nhìn về phía Trục Đông Lưu.
Trục Đông Lưu chấp tay: “Ta mời Hạ sư huynh vào phòng ngồi một lát, hoặc chọn một phòng trống hợp ý vào ở trước nhưng huynh ấy không chịu. Không được tiên sinh cho phép, huynh ấy không muốn vượt qua cửa này.”
Khúc Duyệt bừng tỉnh, không hổ danh là đệ tử Vi Tam Tuyệt, quả nhiên quy củ cứng nhắc.
“Đi.” Khúc Duyệt dẫn đầu đi vào thiên viện*.
Thiên viện: căn nhà trên đảo của Khúc Duyệt gồm có chủ viện – Khúc Duyệt và Giang Thiện Duy ở, và thiên viện – Trục Đông Lưu đang ở.
Hạ Cô Nhận lúc này mới theo vào.
Khúc Duyệt chỉ hướng mười gian phòng trống nói: “Ngươi tùy ý lựa chọn.”
Hạ Cô Nhận duỗi tay, dùng kiếm Thần Hi ngăn cản cô: “Chỗ của tiên sinh, ta sao có thể tự lựa chọn?”
Khúc Duyệt hết chỗ nói luôn rồi: “Chẳng lẽ ngươi không có năng lực tự gánh vác?”
Hạ Cô Nhận sững sờ.
Khúc Duyệt bỏ mặc hắn rời đi, Trục Đông Lưu lại đuổi theo: “Tiên sinh.”
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ tiên sinh đặt tên cho kiếm này.”
Hôm nay Trục Đông Lưu đã lấy được một thanh kiếm mới từ Kiếm Các. Kiếm ở Kiếm Các đều là danh kiếm, bình thường chỉ có đệ tử thân truyền mới có tư cách vào lấy. Trục Đông Lưu vốn không có đặc ân này, nhưng vì Khúc Duyệt hôm nay đã trở thành lão sư huấn luyện cho Thí Luyện Cửu Quốc, hắn là thí sinh, đương nhiên không thể làm Phúc Sương mất mặt.
Khúc Duyệt nhìn ra hắn vô cùng thích thanh kiếm này: “Kiếm ở Kiếm Các đều là danh kiếm, chắc hẳn đã có tên rồi?”
Trục Đông Lưu gật đầu: “Tên cũ là Kiến Vi.”
“Kiến vi tri trước*, tên rất hay vì sao phải sửa?”
Kiến vi tri trước: thành ngữ ý nói từ một khởi đầu/manh mối nhỏ, người ta có thể thấy được mọi thứ sau này phát triển ra sao.
Trục Đông Lưu thoáng trầm mặc, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ: “Nó có chút tỳ vết và đã phải ở Kiếm Các chín trăm năm, đến hôm nay mới được ta lấy ra, ta đối với nó giống như tiên sinh đối với ta vậy, vì vậy xin tiên sinh ban tên, cho nó một cuộc sống mới.”
Khúc Duyệt nhìn thanh kiếm xanh dài ba thước*, ở mũi kiếm bị mẻ một miếng bằng nửa cái móng tay, thảo nào bị xếp xó tận chín trăm năm. Kiếm tu giả một người một kiếm, thường đồng hành cùng nhau cả đời. Trong Kiếm Các đều là danh kiếm, có ai lại chọn thanh kiếm bị mẻ thế này chứ. Trục Đông Lưu lựa chọn nó hẳn không phải vì sự sắc bén mà vì đồng cảm nỗi xót xa.
Một thước Trung Quốc = 33cm, ba thước tương đương 1m.
“Vậy thì đừng đổi tên. Bất kể ta là gì đối với ngươi hay ngươi là gì đối với Kiến Vi, đó đều không phải là ban tặng cuộc sống mới mà là định mệnh.” Khúc Duyệt đưa tay sờ thanh kiếm, mỉm cười nói: “Đổi tên đồng nghĩa với thay đổi chủ ý ban đầu, Kiến Vi không còn là Kiến Vi, Trục Đông Lưu cũng không còn là Trục Đông Lưu nữa.”
Nghe nàng nói xong, Trục Đông Lưu cảm thấy sương mù dâng đầy trong mắt mình mà không hiểu vì sao.
Khúc Duyệt vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười rồi đi về viện của mình. Trước khi vào phòng, thần thức của nàng quét qua phòng Giang Thiện Duy, cửa khóa chặt, cậu ta ngủ say, cũng không biết có giết con tiên hạc kia hay không.
Nàng đi vào trong, mở cấm môn bảo vệ, đá bay giày rồi nằm lăn ra giường.
Sức cùng lực kiệt.
Nàng úp mặt lên chăn bông nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi sau đó ngồi dậy điều hòa chân khí, mạnh mẽ kích hoạt Nhất Tuyến Khiên.
Như thể Khúc Tống vẫn luôn chờ nàng, trả lời chỉ trong vài giây.
“Thế nào?” Khúc Tống hỏi.
“Muội có thể ở lại học viện.” Khúc Duyệt không còn sức để nói linh tinh, “Giờ Tý sang bên cạnh chữa thương cho Quân Chấp.”
“Không phải ta đã nói muội không cần tiếp cận y ư?” Khúc Tống hơi giận, “Việc này rất kỳ lạ, quả trứng này không giống với thế giới chúng ta từng biết.”
“Là y chủ động tìm muội.” Tuy người gọi nàng đến là Đát Thi nhưng Khúc Duyệt khẳng định việc này phải thông qua sự đồng ý của Quân Chấp, “Yên tâm, muội có chừng mực.”
Khúc Tống im lặng một lúc lâu: “Tâm trạng không tốt sao?”
Khúc Duyệt lắc đầu: “Vừa rồi muội gặp một người làm muội nhớ đến cha, nếu không phải đã thử hắn bằng Nhất Tuyến Khiên, muội còn tưởng hắn là Tam Ca.”
“Lão Tam ư?” Bóng ảnh trong lốc xoáy giật mình.
Khúc Duyệt kể lại tỉ mỉ cho Khúc Tống nghe.
Khúc Tống đột nhiên ngắt lời nàng, giọng điệu vội vã hiếm thấy: “Mau mau quay lại khách điếm tìm hắn, hắn có thể là Tam Ca của muội thật!”
Khúc Duyệt kinh ngạc bật dậy từ trên giường: “Nhưng mà…”
“Giải thích cho muội sau, đi tìm hắn trước đã!”
Khúc Duyệt ngắt Nhất Tuyến Khiên rồi lao ra khỏi cửa.
— —
Share lên:
Có thể bạn sẽ thích:
T đoán mò mà cũng mò trúng kkkkkkk