BĂNG NGUYỆT CỐC
Tâm phúc được Nguyên Hóa Nhất sai làm việc tên là Bắc Mạch, hoang mang hỏi: “Giết một… con hạc ạ?”
Bên trong Học Viện Phúc Sương có cả ngàn con hạc, phải giết con nào đây chứ?
Nguyên Hóa Nhất: “Ngươi cứ phái người đến, tức khắc biết ngay bổn tọa muốn giết con nào.”
Con hạc đó không thể lưu lại, nó vẫn còn nhỏ mà tâm tư đã xảo trá, còn được tiểu nữ nhạc kia cẩn thận dạy dỗ, sau này hẳn sẽ trở thành đối thủ đáng gờm cho các đệ tử của Thiên Phong, rất có khả năng giúp Phúc Sương lật ngược thế cờ.
Xét cho cùng, người lợi hại vẫn là tiểu nữ nhạc kia. Vốn chẳng phải là người Phúc Sương, chỉ đi qua chứng đạo mà thôi. Nếu như hắn lấy danh nghĩa chứng đạo vẫn không mời được nàng thì sao, hay là đổi sang dùng thủ đoạn khác?
Tỷ như… sắc dụ?
Thôi bỏ đi, tình hình chưa nghiêm trọng tới mức hắn phải hi sinh nhan sắc của mình.
“Đi.”
“Vâng.” Bắc Mạch đi trước dẫn đường.
Nguyên Hóa Nhất ra khỏi phủ quốc sư, vừa bước lên xe thú kéo, một đạo ngân quang từ trời xẹt xuống, chui vào trong thùng xe của hắn.
Là thư của thái hậu gửi đến, đoán là vì biết được đại nhân tức giận nên viết thư hỏi thăm đây mà. Bắc Mạch ghìm cương ngồi yên, không quấy rầy đại nhân nhà mình. Đồng thời thấy đau lòng cho đại nhân. Bên ngoài đồn đãi đại nhân và thái hậu có gian tình nhưng sự thật không phải vậy. Rõ ràng là thái hậu có tư tâm cứ bám chặt đại nhân không bỏ.
Đại nhân hắn bị bỏ rơi từ nhỏ, hơn hai trăm năm trước được cha của thái hậu nhặt về nhà. Tuy nuôi ngài ấy như người hầu trong nhà nhưng đối đãi rất tốt, thấy ngài có thiên phú kiếm đạo liền cho đi học ở Bắc Nho kiếm phái. Đến khi Thiên Phong quốc gặp vận rối ren, thái hậu truyền tin cầu cứu, ngài ấy đã một mình quay về, vào triều nhận chức quốc sư, từng bước mưu tính, nỗ lực hết mình giúp đỡ cô nhi quả phụ thái hậu đứng vững ở Thiên Phong quốc. Còn có, một phủ đầy mỹ nữ kia chỉ là lá chắn nhằm dập tắt những lời đồn thổi vớ vẩn trong ngoài.
“Phát ngốc gì đấy, đi thôi!” Giọng Nguyên Hóa Nhất thúc giục truyền ra từ trong xe.
“Vâng!”
— —
Khúc Duyệt lên đường.
Trước khi đi nàng dặn dò Giang Thiện Duy tiếp tục thúc lớn bạch nguyệt thảo, mười ngày một lần đào rễ lên đút cho Bì Bì ăn. Tuy nó chỉ làm quân sư nhưng tu vi cao luôn có ích. Nàng còn dặn cậu phải trông chừng Bì Bì cẩn thận, không để nó chạy loạn khắp nơi, có thể thế lực đối địch sẽ âm thầm tấn công Bì Bì.
Giang Thiện Duy hơi uất ức, cậu muốn đi cùng Khúc Duyệt, không muốn phải ở nhà chăm sóc con tiện hạc này. Nhưng cậu cũng hiểu mình chỉ có hai thành pháp lực, đi theo sẽ trở thành gánh nặng, sư tỷ phải lo lắng chuyện bảo vệ cậu. Vì vậy cậu không nói gì, ngoan ngoãn thúc lớn bạch nguyệt thảo, tận tâm hoàn thành nhiệm vụ sư tỷ giao cho.
— —
Băng Nguyệt Cốc cách Phúc Sương rất xa. Trên lục địa này, phía bắc ngoại trừ Phúc Sương còn có một quốc gia khác tên là Giáng Tuyết. Hai quốc gia ở kề nhau, cách một dãy Đại Tuyết Sơn chạy dài ngàn vạn dặm, nơi Vi Tam Tuyệt mỗi năm đều đến câu cá.
Băng Nguyệt Cốc ở biên giới phía bên kia của Giáng Tuyết quốc, để đến được đây cần phải băng qua Đại Tuyết Sơn và sau đó đi xuyên qua lãnh thổ của Giáng Tuyết quốc.
Thân phận đặc biệt của người nhà họ Quân không cho phép họ đi vào lãnh thổ nước khác, họ đành phải đi vòng. Suốt đường đi, bốn người Quân Thư ngự kiếm phi hành, Khúc Duyệt theo sát bên cạnh Quân Chấp ngồi trên tuyết giao.
Gió tuyết rất lớn, rơi lộp bộp lên kết giới do Quân Chấp thiết lập, nghe tựa như mưa đá. Khúc Duyệt ngồi xếp bằng, nghe Huyễn Ba đang dựa vào khuyên tai bình hoa giận dỗi nói: “Giày ngươi hứa đâu?”
Khúc Duyệt xấu hổ: “Thân phận Quân tiền bối đặc biệt, mang dáng vẻ của ngài ấy không tiện đâu. Ngài thích người nào khác, ta nhất định sẽ tháo giày hắn đưa cho ngài.”
“Lần nào ngươi cũng nói vậy.” Mà không lần nào thực hiện hết đó, nhưng Huyễn Ba vẫn nói, “Lời đã định rồi nhé!”
“Ừ.” Khúc Duyệt đã hạ quyết tâm, lần này cho dù phải cướp, nàng cũng giúp Huyễn Ba có được giày trong tay.
Nhắc đến chuyện giày, Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn Quân Chấp đang đứng khoanh tay phía trước. Nàng mơ hồ cảm thấy Quân Chấp rất kháng cự việc để Huyễn Ba mang giày của y. Chẳng lẽ y có bệnh sạch sẽ, ám ảnh đến mức không thích người khác chạm vào đồ cũ của mình?
“Mặt Trăng Nhỏ!” Đang suy tư, thình lình Khúc Duyệt nghe Huyễn Ba truyền âm, “Ngươi tới Học Viện Phúc Sương không phải vì chứng đạo mà vì Quân Chấp đúng không?”
Khúc Duyệt giật mình, bị nhìn ra rồi sao?
Huyễn Ba chắc chắn nói: “Lúc trước ngươi hỏi ta năm câu, có hỏi đến Quân Chấp, kế đó ngươi đến học viện rồi tìm cách qua lại với hắn. Nhất định là ngươi thèm nhỏ dãi dung mạo của hắn nên có mưu đồ quấy rối!”
Khúc Duyệt: …
“Bị ta đoán trúng rồi đúng không?” Huyễn Ba cảm thấy mình quá thông minh nên kiêu ngạo giáo huấn nàng: “Nhưng ngươi mất công vòng vo chi vậy, thích hắn thì cứ trực tiếp bày tỏ không phải được rồi sao?”
“Hay là không dám đối mặt thổ lộ, thế thì viết thơ tình cho hắn đi.” Sóng mắt Huyễn Ba dạt dào hoa đào, tràn đầy khát khao, “Mỗi ngày một bài thơ tình, như mưa xuân âm thầm thấm ướt vạn vật, cho dù là cục đá cũng sẽ bị hun nóng.”
Khúc Duyệt: “Ta không…”
Huyễn Ba ngắt lời: “Ngươi không biết viết ta sẽ giúp ngươi, với tài hoa của ta chuyện này dễ như trở bàn tay.”
Khúc Duyệt đau đầu xoa mày, không thể nào giải thích rõ cho Huyễn Ba được nên thôi khỏi giải thích, nàng nói qua loa: “Không vội, nề nếp Khúc gia nghiêm cẩn, cần phải xem kỹ nhân phẩm, tác phong của ngài ấy rồi mới quyết định. Với lại ta thường nghe người ta gọi ngài ấy là ngụy quân tử.”
Huyễn Ba không đồng ý: “Ai cũng biết là ngụy quân tử thì đâu còn là ngụy quân tử thật sự nữa.”
Khúc Duyệt nhân cơ hội hỏi: “Nhân tiện, tiền bối à, ngài biết lúc trước vì sao Quân Chấp lại bị đuổi khỏi vương đô không?”
Huyễn Ba xua tay: “Đuổi gì chứ, tổ tiên nhà họ Quân là chú kiếm sư, con cháu phần lớn đều là linh mạch thuộc hệ hỏa, luyện kiếm đạo rất cương mãnh. Quân Chấp sinh ra đã yếu ớt, không thích hợp luyện kiếm quyết của Quân gia nên anh trai hắn mới đưa hắn đến học ở Nam Nho kiếm phái để luyện kiếm pháp nho nhã hơn thôi.”
“Thì ra là thế.” Khúc Duyệt trầm ngâm, tính cách của Quân Chấp không có chỗ nào để chê.
Nàng nhớ ra một việc: “Tiền bối biết pháp bảo nào có thể xé rách hư không ở thế giới của chúng ta không?”
“Xé rách hư không?” Huyễn Ba sửng sốt, “Là ý gì?”
“Là phá vỡ vách ngăn của thế giới này, tạo ra con đường kết nối với một thế giới trong ba nghìn thế giới và đi vào thế giới đó.” Khúc Duyệt ngập ngừng giải thích.
Huyễn Ba ngạc nhiên: “Chưa từng nghe qua.”
Quả nhiên! Khúc Duyệt cũng nhận ra thế giới này khép kín, tựa hồ ngoại trừ Quân Chấp, không ai biết đến sự tồn tại của ba nghìn thế giới. Từ trước đến nay, tu đạo giả ở cảnh giới Độ Kiếp đã hiếm như lông phượng sừng lân, đừng nói chi đến người hợp đạo thành công. Phỏng chừng không đến vài người biết rằng thế giới bọn họ đang sống vô cùng kỳ lạ, có thể cầm trong tay ném tới ném lui, hoàn toàn không giống những thế giới khác chịu sự tác động của lực hấp dẫn, có vị trí và quỹ đạo cố định.
Không hiểu vì sao Quân Chấp phát hiện được, và đã làm điều đó như thế nào.
“Khúc tiên sinh, chúng ta tới rồi.”
Tuyết giao dừng giữa không trung, Quân Chấp chỉ về phía trước. Khúc Duyệt đứng lên nhìn theo hướng tay y, trước mắt họ là rặng núi và thung lũng như phủ bạc kéo dài không nhìn thấy điểm kết, diện tích thật sự không nhỏ.
Quân Chấp lệnh tuyết giao dừng trên một đỉnh núi, sau đó bốn người Quân Thư cũng ngự kiếm đến. Cả bốn người đã ngự kiếm bay suốt mười mấy ngày, sắc mặt vô cùng tệ.
Khúc Duyệt không cho họ thời gian nghỉ ngơi, ra lệnh ngay: “Mọi người cùng vào núi hái trái cây luôn đi. Loài cây này nhìn giống cây đào nhưng trái lại giống anh đào, mỗi cây chỉ mang một chùm quả thôi.”
Vân Kiếm Bình hỏi: “Cây mọc ở đâu?”
Khúc Duyệt lắc tay: “Lần đầu tiên ta tới đây, cũng không biết ở nơi nào. Nhưng loại cây này chỉ có tác dụng tăng sinh trưởng cho thú nhỏ bình thường, không mấy người quan tâm tới hái đâu. Trong cốc hẳn là có không ít cây, mọi người cứ cẩn thận tìm xem.”
“Được.” Trục Đông Lưu chắp tay đồng ý.
“Không biết có thú bảo vệ cây không?” Hạ Cô Nhận dò hỏi.
“Bình thường không có nhưng ta nghĩ những cây to quả tốt, có lẽ sẽ có yêu thú canh chừng đợi quả chín để hái về cho con non của mình ăn. Mọi người không cần giành giật với bọn chúng, chúng ta hái nhiều trái nhỏ, đủ để Bì Bì mở miệng nói chuyện là được rồi.”
“Được!” Vân Kiếm Bình liền rút kiếm xuống núi, nóng lòng muốn tìm kiếm. Miệng nàng đồng ý với Khúc Duyệt nhưng trong lòng lại thầm mong được khiêu chiến một phen.
“Hai người để mắt tới nàng ấy.”
Khúc Duyệt liếc mắt đã hiểu ý định của Vân Kiếm Bình nên dặn dò Trục Đông Lưu và Hạ Cô Nhận. Hai người họ liền vội vàng chạy đuổi theo Vân Kiếm Bình.
Quân Thư chần chừ không chịu đi, lo lắng nhìn về phía Quân Chấp: “Nhị thúc, thân thể người không tốt lại đến tận đây, đường đi vất vả có mệt không?”
Quân Chấp ho nhẹ hai tiếng: “Có Khúc tiên sinh điều trị cho ta, đừng lo, ngươi đi đi.”
Quân Thư bước sang bên, hướng Khúc Duyệt cúi người chắp tay: “Tiên sinh, làm phiền tiên sinh chăm sóc nhị thúc của ta.”
Khúc Duyệt lia lịa đáp đồng ý hắn mới chịu rời đi nhưng bước chân vẫn lưu luyến.
Sau khi mọi người đã đi xa, Khúc Duyệt liền trêu chọc: “Tiền bối không âm thầm đi theo?”
“Không sao, khoảng cách không xa, Tam Thiên Kiếm có thể cảm ứng được Tam Bách Kiếm.” Ngữ khí của Quân Chấp nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Quân Thư.
“Tiền bối thật là một thúc thúc tốt.”
“Hắn vẫn là hài tử, ta đương nhiên phải lưu ý nhiều một chút.”
“Hài tử? Quân Thư công tử còn lớn hơn vãn bối vài tuổi.”
Quân Chấp nghe vậy thì ngẩn ra: “Thật sao?”
Khúc Duyệt híp mắt đầy nguy hiểm, ý gì vậy hả? Nói nàng già sao?
Quân Chấp lại bồi thêm một câu: “Thì ra chỉ hơn mấy tuổi, ta vẫn tưởng Quân Thư nhà ta lớn hơn tiên sinh mười mấy tuổi.”
Khúc Duyệt: … Không biết nên khen hắn có tài ăn nói hay có khát vọng cầu sinh mãnh liệt đây?
Khúc Duyệt tiếp tục tìm đề tài tán dóc đông tây với Quân Chấp.
Huyễn Ba tựa vào cái bình khuyên tai, miệng kéo khóa kín mít, không xen lời mà chỉ thỉnh thoảng truyền âm: “Mặt Trăng Nhỏ à, ngươi thật nhát quá đi, tán dóc thế này để làm gì chứ hả?”
“Thổ lộ rồi đọc thơ, ngươi nhìn tuyết và trăng tối nay xem, ngươi có hiểu thế nào là phong hoa tuyết nguyệt không hả?”
Khúc Duyệt nhức đầu điếc tai, rất muốn nói cho Huyễn Ba rằng mình đang phá án, làm ơn đừng quấy rối.
Ánh mắt Quân Chấp đột nhiên trầm xuống: “Mấy người Quân Thư đang gặp rắc rối.”
Khúc Duyệt cau mày: “Chúng ta đi xem sao!”
“Ừ.”
Tuyết giao đang nghỉ ngơi trong mây, nó không tiện đi lại trên thung lũng nên Quân Chấp bước tới, nắm lấy bả vai Khúc Duyệt đưa cả hai người nhảy lên, trực tiếp ngự phong đi tới, chỉ chốc lát đã đến nơi phát sinh sự việc.
Ở một khoảng trống trong cốc, mười mấy tu đạo giả áo lục đang vây quanh bốn người Quân Thư.
Quân Chấp thì thầm: “Là đệ tử học viện Giáng Tuyết.”
“Vì sao lại đánh nhau?” Quân Chấp không thể bại lộ thân phận nên Khúc Duyệt đứng ra hỏi.
Theo hiệp ước của Cửu Quốc, tu đạo giả giữa các nước không thể tùy tiện đấu pháp.
Một người đứng giữa đám đệ tử kia cười lạnh: “Là vị muội muội này của học viện các ngươi ra tay đánh người trước.”
Vân Kiếm Bình giận dữ nói: “Là các ngươi khinh người quá đáng!”
Sắc mặt Quân Thư không vui giải thích: “Tiên sinh, là thế này…”
Bọn họ đã tìm được rất nhiều cây như Khúc Duyệt miêu tả, tuy nhiên dưới mỗi cây lại có một đệ tử Giáng Tuyết đang đứng. Thấy bọn họ tới gần lập tức hái trái trên cây ném xuống đất rồi giẫm chân lên cho đến khi nát nhừ. Biết bọn họ cố ý nên mấy người Quân Thư nhịn xuống, không tin toàn bộ cây trong sơn cốc đều bị bọn họ chiếm. Tiếp tục tìm thì quả nhiên phát hiện được một cây không có người canh giữ. Vân Kiếm Bình vội tiến lên hái nhưng một đệ tử Giáng Tuyết quốc đã nhanh hơn đoạt đi mất. Nàng ấy không nhịn được nên đã ra tay đánh người.
Khúc Duyệt nghe xong buồn cười nói: “Nhằm vào ta sao?”
Xem ra, nàng đã nổi tiếng rồi.
“Nghe nói Phúc Sương có một nữ nhạc tu còn xảo trá hơn hồ lý, chính là cô nương sao?”
Một giọng nói đồng bóng lẳng lơ từ đỉnh núi phía đối diện truyền tới, và sau đó vài bóng người dịch chuyển đến. Có năm người, trong đó bốn người đang nâng kiệu, mành lụa bay bay, bên trong kiệu có một nam nhân trẻ tuổi khoác áo lông chim đang ngồi. Mắt phượng, mày lá liễu, là một mỹ nam tử hiếm có.
Phản ứng đầu tiên của Khúc Duyệt là thông báo với Huyễn Ba: “Tiền bối mau nhìn xem, có vừa lòng đôi giày này không?”
Thẩm mỹ của nàng và Huyễn Ba không khác nhau lắm, nàng thấy đẹp hẳn là Huyễn Ba cũng sẽ thích.
Không ngờ Huyễn Ba cười lạnh nói: “Túi da đẹp đấy nhưng lại là một con hồ ly đực, ta không thèm đôi giày thúi của hắn.”
Thì ra là một hồ ly tinh.
Quân Chấp hờ hững nhẹ nhàng giới thiệu: “Nó giống tiên sinh, là lão sư hướng dẫn cho Thí Luyện Cửu Quốc của học viện Giáng Tuyết. Ta không nhớ tên nó, chỉ biết nó là người què.”
Khúc Duyệt giả vờ ngạc nhiên: “Người què cũng có thể làm thầy huấn luyện?”
Hồ ly sửng sốt rồi giận dữ nói: “Ngươi nghe ai nói ta là người què?”
Quân Chấp nghi hoặc nói: “Không phải người què vì sao phải có người khiêng?”
Khúc Duyệt cũng tỏ ra nghi hoặc: “Đúng thế!”
Hồ ly kia cao giọng: “Ta chỉ lười đi bộ thôi!”
Thần sắc Quân Chấp đầy hoài nghi khó tin: “Vậy ngươi xuống đi thử xem!”
Kỹ thuật diễn quá xuất sắc, hồ ly nhìn không ra một chút sơ hở nào, hệt như chính nó đang nói dối vậy. Nó lập tức nhảy ra khỏi kiệu, để hai chân rơi xuống đất giẫm mạnh mấy cái thành một hố tuyết: “Có thấy chưa, ta không phải người què!”
Quân Chấp gật đầu: “Ừ!”
Khúc Duyệt mím môi cười: “Thì ra hồ ly không chỉ thông minh mà còn rất nghe lời, bảo xuống đất đi liền lập tức làm theo.”
Quân Chấp cũng mỉm cười: “Là một con hồ ly bị người thuần hóa, đương nhiên nghe lời rồi.”
— đọc truyện tại nhà của editor để giúp mình có thêm động lực edit nha —
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Duyệt: Em chỉ muốn lặng lẽ hái quả rồi đi, Tam Ca đừng nhảy cao quá cẩn thận ngã đau nha!
Editor muốn nói:
A Chấp thật dễ thương quá đi, mặc dù bây giờ chưa biết là chính hay tà, thật tình hay là giả ý nhưng mình thiệt ưng tính cách của chàng ta, dễ tính, thích đùa lại bao dung thương yêu con cháu, còn đại nhân đại nghĩa nữa chứ. Hi vọng đúng như Ba ca nói, ai cũng biết là ngụy quân tử thì nào phải ngụy quân tử thật.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Con Hồ Ly real gặp 2 con hồ ly fake thì cũng chỉ có thế =)))