THIÊN HỐ KIẾM
Vương đô Thiên Phong
Khúc Đường khóa trụ Nguyên Hóa Nhất đi thẳng đến vương đô, nắm con tin trong tay, không ai cản trở, cũng không cản trở được. Bay lên vương cung, dừng lại ở khoảng đất trống ngay trước cửa cung, Khúc Đường rút trong vòng trữ vật ra một chiếc ghế thái sư xa hoa, hất vạt áo vững vàng ngồi xuống. Anh ấn tay, Nguyên Hóa Nhất khuỵu một gối nửa quỳ ở một bên chân ghế.
Khúc Đường cảm nhận được sự thù địch của hắn: “Nguyên à, ta đã chừa mặt mũi cho đệ rất nhiều rồi đấy, vốn còn định đưa đệ đến Thiên Phố để tất cả người đến Thiên Phong tham dự Thí Luyện Cửu Quốc đều nhìn thấy nữa đấy.”
Hiện giờ lựa chọn đến vương cung là đã ngăn cản rất nhiều người ở bên ngoài rồi.
Mấy người Khúc Tống ở phía sau đuổi kịp đến nơi, đứng phía sau ghế, nhìn xuống Nguyên Hóa Nhất bị trấn áp không sức phản kháng, trong lòng đều thở dài.
Những cao thủ đuổi theo Khúc Đường như sủi cảo ồ ạt hạ xuống gần đó.
Khúc Đường chỉ chỉ Đường Giác: “Nói cho lão tổ của ngươi, chỉ cần ra gặp ta, ta lập tức thả tiểu tử này. Nói cách khác, từ giờ trở đi, cách mỗi canh giờ, ta liền đoạn một kinh mạch của hắn.”
Không chờ Đường Giác đáp, anh nói tiếp: “Đường tiền bối sợ cái gì vậy? Đường đường cao thủ cảnh giới đỉnh Độ Kiếp, cho dù bị thương cũng không nên sợ ta một kẻ sơ giai Độ Kiếp mới đúng. Huống chi đây là địa bàn của ngài, đông đảo cao thủ ở sát bên, ta còn có thể tổn thương ngài lần nữa được không? Trốn tránh làm gì, lẽ nào trong lòng có quỷ?”
Đường Giác không biết trả lời thế nào, hai vị cấp chín ở bên cạnh khuyên nhủ: “Viện trưởng của học viện chín nước đều ở đây, mấy người Vi Kiếm Thần cũng gần đến rồi, mau mời Đường tiền bối xuất hiện đi thôi.”
— —
Đường Tố Vân ở bên trong vương cung nghe được tin tức, suýt nữa ngất xỉu, vội vàng đi ra ngoài.
Đường Doanh đột nhiên chặn cửa, ngăn cản bước chân nàng ta: “Tỷ tỷ đi làm gì?”
“Ngươi mau tránh ra.” Đường Tố Vân lòng nóng như lửa đốt.
Đường Doanh bĩu môi: “Dáng vẻ này của tỷ tỷ là lo lắng cho Nguyên ca hay cho lão tổ nhà chúng ta?”
Đường Tố Vân không thèm đếm xỉa tới hắn, nhưng khi nghe thấy lời này liền quan sát vẻ mặt hắn, tim nàng giật thót: “Ngươi… ngươi đã biết nguyên nhân rồi?”
“Đã biết.” Ánh mắt Đường Doanh hiện lên tia oán hận, không giải thích vì sao hắn biết được, chỉ nói, “Tỷ tỷ, bây giờ Đường gia đã đến cực hạn tồn vong sinh tử rồi, không muốn bị liên lụy, không muốn bị Nguyên ca căm hận thì tỷ tốt hơn hết nên nghe lời ta.”
— —
Đường Giác giả vờ như đang truyền tin cho lão tổ nhưng thật ra hắn biết bằng pháp lực thần thông của Đường lão tổ, chắc chắn đã biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Đường Tịnh vẫn không xuất hiện.
Khúc Đường vỗ vỗ lên đầu Nguyên Hóa Nhất, giọng điệu thương hại: “Nhìn thấy không, ngươi đối với Đường tiền bối chẳng có ý nghĩa gì.”
Nguyên Hóa Nhất nghiến răng: “Tiền bối không cần ly gián, lão tổ nhà ta có chủ ý của mình.”
“Lão có thể có chủ ý gì?” Khúc Tống ở phía sau cười lạnh, “Lão chuyển sang tu ma đạo nên mới không dám ra.”
Lời vừa dứt, có người lập tức tiếp lời: “Ai chuyển sang tu ma đạo?”
Một bóng người hạ xuống, toàn thân đen như mực, kiếm giắt sau eo, người đến có đôi mắt tối đen lạnh lẽo: “Cảnh giới Độ Kiếp lại chuyển sang tu ma đạo, ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?”
“Vi huynh!” Hai vị gia chủ cấp chín của Thiên Phong tiến đến chắp tay, “Đa tạ tương trợ.”
Vi Tam Tuyệt im lặng không đáp, Nguyên Hóa Nhất là người hắn vô cùng chán ghét, nhưng trước địch nhân bên ngoài, ân oán bên trong đương nhiên đặt sang một bên.
“Thú vị.” Lại một giọng nói từ trên vọng xuống.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đỏ rực, quầng sáng đỏ dần dần kết thành hình, ngưng tụ ra một mỹ nhân áo đỏ.
Một đám người lại chắp tay: “Sư tiền bối.”
Vị này chính là người mạnh nhất Chích Viêm Quốc, tu vi đỉnh cấp chỉnh Sư Phân Phân.
“Sư lão yêu bà, ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta à?” Ngay sau câu nói, một người nữa lại nhảy xuống.
Đây đều là những đại lão cấp chín hiếm khi lộ diện, nhưng hiện tại, bất kể ở xa hay gần đều lần lượt chạy đến Thiên Phong.
Bá tánh Thiên Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn hiện tượng thiên văn kỳ ảo đang xảy ra trên bầu trời, còn cho rằng đó là điềm lành.
Khúc Đường vẫn ngồi vững vàng như Thái Sơn, đột nhiên nghe thấy Đường lão tổ truyền âm: “Tiểu tử, muốn bức lão phu ra mặt, buộc lão phu động thủ sao?”
Khúc Đường khẽ nhếch môi.
Đường Tịnh cười lạnh: “Ngươi tin không, bây giờ lão phu có thể lấy mạng Nguyên Hóa Nhất ngay tức khắc? Lão phu đã hạ chú nổ tan xác lên phong ấn kiếm cốt của hắn.”
Khúc Đường nói: “Đã thấy rồi, cho nên vãn bối mới phải luôn áp chế hắn.”
Đường Tịnh nói: “Lão phu lại lui một bước…”
Khúc Đường cắt đứt lời của lão: “Vãn bối luôn muốn tốt cho tất cả mọi người, nhưng lúc ta cho ngài mặt mũi, ngài lại cố tình không biết xấu hổ. Bây giờ để cho vãn bối thấy ngài dạy dỗ A Nguyên thành cái đức hạnh này, ngài đã đánh mất cơ hội nói điều kiện với vãn bối rồi.”
— —
Muốn tìm một nơi không người gần vương đô thật không dễ dàng, Khúc Duyệt chạy khắp nơi thật lâu, đành quay lại gần thành Lạc Nhật, chỗ ngọn núi đã bị Khúc Tống xén mất đỉnh.
Thầm niệm chú ngữ mấy lần rồi tung tỳ bà lên không, nếu không lát nữa lực bật ra quá lớn, nàng sẽ không chịu nổi.
Đang chuẩn bị bắt thủ quyết, nàng chợt nhớ ra: “Rau Hẹ, chàng trốn vào chỗ tối trước đi.”
Cửu Hoang nhíu mày: “Vì sao?”
Khúc Duyệt: “Ta sẽ giải phong ấn cho một vị Kiếm Tiên tiền bối, người có thể gọi là Kiếm Tiên như thế nào chàng biết rồi đấy.”
“Kiếm Tiên”, “Kiếm Thánh”, “Kiếm Thần” đều là danh hiệu, không phải do tự phong, ngoại trừ kiếm pháp tuyệt diệu còn có đức cao vọng trọng. Bọn họ thường có đặc điểm rõ ràng là thích trừ ma vệ đạo, ghét cái ác như kẻ thù.
Cửu Hoang hỏi: “Vậy sao còn bị bắt giam vào Thiên La Tháp?”
Khúc Duyệt nào biết đâu: “Dù sao chàng cứ trốn trước vẫn hơn, hắn đã bị giam bảy trăm năm, bỗng nhiên ra khỏi ảo cảnh, trong lúc nhất thời, tinh thần không được bình thường, nếu cảm ứng được chàng là tà tu, có thể sẽ chém chàng.”
Cửu Hoang không sợ: “Không sao hết.”
Khúc Duyệt dỗ dành: “Chàng nghe lời, ta sẽ không so đo chuyện lúc trước nữa.”
Cửu Hoang lập tức tìm chỗ trốn, giấu kín khí tức.
Khúc Duyệt an tâm niệm chú, vì là người trong chính đạo nên nàng không quá lo lắng.
Niệm hết lần này đến lần khác, mãi đến lần thứ ba trăm, đàn tỳ bà mới có phản ứng, sau khi quay cuồng lên xuống, cuối cùng bắn xuống đất một chùm sáng vàng. Ánh sáng tựa như được nhào nặn, dần dần tạo thành một bóng dáng.
Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, đàn tỳ bà rơi xuống từ không trung, được Khúc Duyệt giơ tay bắt lấy. Nàng nhìn người trước mắt, cảm giác cảnh giới của hắn dường như chỉ mới vừa bước vào cấp sáu, nhưng việc này là không thể, người ở tầng mười tám không có ai là kẻ đầu đường xó chợ.
Nhìn dáng vẻ hắn chỉ trạc ba mươi, đường nét gương mặt mềm mại, búi tóc cài trăm gỗ, trường bào màu xám, toàn thân ăn vận giản dị.
Nghĩ kỹ thì nếu thật là kiếm tu thẳng tắp chính trực giống Vi Tam Tuyệt, hẳn là đã không bị bắt giam.
Khúc Duyệt đợi một lúc, thấy hắn vẫn luôn nhắm mắt bất động, nàng cất đàn tỳ bà, chắp tay nói: “Tiền bối!”
Tiếng gọi của nàng rơi xuống một lúc lâu hắn mới chậm rãi mở mắt: “Không phải Thiên La Tháp à? Không phải ảo giác?”
Hắn khoanh tay nhìn bốn phía, tia mê mang trong mắt nhanh chóng biến mất, tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó, cười nói: “Ngươi trốn làm gì? Đều là bạn tù, còn sợ ta không chém được ngươi à?”
Nơi hắn nhìn qua đúng là nơi Cửu Hoang đang ẩn mình. Nhưng Cửu Hoang làm như chẳng nghe thấy gì.
Khúc Duyệt liền nói: “Rau Hẹ, ra đi!”
Lúc này Cửu Hoang mới bước ra khỏi sơn động, khi đi ngang qua người nọ bước chân thoáng dừng lại rồi đi đến đứng sau lưng Khúc Duyệt, nói: “Lục Nương, hắn còn chưa đến cấp bảy.”
Khúc Duyệt sửng sốt, ngay cả Cửu Hoang cũng thấy vậy chứng tỏ cảm giác của nàng không lầm. Sao có thể?
Không tiện dò hỏi thêm, nàng cung kính tự giới thiệu: “Vãn bối Khúc Duyệt, là thành viên của liên minh tu đạo giả ở Hoa Hạ…”
Người nọ đột nhiên ngắt lời: “Khúc Xuân Thu là gì của ngươi?”
Khúc Duyệt vội đáp: “Là cha vãn bối.”
Hắn hỏi: “Cha ngươi hiện giờ thế nào?”
“Mười mấy năm trước cha đã bế quan hợp đạo.” Khúc Duyệt hỏi, “Ngài quen biết cha ta?”
“Vài lần có duyên, rất hợp ý, từng giúp ta.” Nói tiếp, “Ẩm Triều Tịch.”
Khúc Duyệt ngẩn ra một chút rồi chợt nhận ra hắn đang giới thiệu tên mình, liền đáp: “Ẩm tiền bối!”
Ẩm Triều Tịch 饮朝夕 có nghĩa là uống sớm tối, uống hoài hoài, dịch thuần Việt là Nhậu Ngày Đêm 😅
Ẩm Triều Tịch nhìn Cửu Hoang với vẻ hứng thú: “Ngươi tên là Cửu Hoàng?”
Cửu Hoàng 久黄, Rau Hẹ 韭黄 và Cửu Hoang 九荒 trong tiếng Trung đều có cách đọc giống nhau, Ẩm Triều Tịch nghe Khúc Duyệt gọi Rau Hẹ nên tưởng nhầm.
Cửu Hoang: “Ta tên Cái Thế Anh Hùng.”
Ẩm Triều Tịch mỉm cười: “Tên hay!”
“Ẩm tiền bối, vãn bối mạo muội mời ngài ra tháp là vì có việc cần ngài giúp đỡ.” Khúc Duyệt nói thẳng vào chủ đề, “Anh trai vãn bối cũng là kiếm tu, kiếm đạo huynh ấy tu luyện rất cổ quái, gồm có mười hai tầng kiếm quyết, tầng số lẻ kiếm ẩn vào cột sống, tầng số chẵn…”
Ẩm Triều Tịch ngắt lời nàng lần thứ hai: “Thiên Hiền Kiếm à?”
Gánh nặng trong lòng Khúc Duyệt được cởi bỏ, xem ra Đại Ca không thỉnh sai thần, bất kể là tu vi ở cấp độ nào, khẳng định là một cao thủ kiếm đạo. Nàng hỏi: “Ngài biết sao?”
“Thiên Hiền chính là một trong mười hai thanh thần kiếm trấn tông của sư môn ta.” Ẩm Triều Tịch cười nói, “Cha ngươi hẳn là biết được từ ta nên đã đưa anh trai ngươi xông vào di tích sư môn ta rồi lấy được kiếm này. Xem ra lúc trước là cố ý tiếp cận ta.”
Thì ra là vậy, Khúc Duyệt đã hiểu. Lúc Tam Ca sinh ra, cha nàng từng chế tạo một nhạc bảo cho anh nhưng anh lại không có khiếu âm nhạc, cha tìm hiểu rất lâu mới phát hiện huynh ấy thích hợp với kiếm đạo, liền bắt đầu tìm kiếm danh kiếm. Có lẽ Đại Ca cũng biết việc này nên để nàng đi dò hỏi.
Ánh mắt Khúc Duyệt chờ mong: “Ngài có cách giải phong ấn kiếm cốt của Tam Ca không?”
Ẩm Triều Tịch nói: “Ẩn kiếm quyết phải do bản thân tự lĩnh ngộ mới có thể đột phá được.”
Khúc Duyệt lắc đầu thở dài: “Nhưng kiếm cốt của Tam Ca là do một tiền bối tu vi đỉnh Độ Kiếp phong ấn, đến nay đã ba trăm năm…” Sau đó giải thích mọi chuyện, rồi nói, “Tuy Đại Ca ta có cách nhưng lại gây hại đến tu vi của Tam Ca.”
Ẩm Triều Tịch nghe xong hơi nhíu mày, một lúc lâu mới nói: “Nếu là một ngàn năm trước, việc này đơn giản thôi, Thiên Hố Kiếm của ta và Thiên Hiền Kiếm có cùng nguồn gốc, kéo chúng ra ngoài không khó nhưng hiện giờ…”
Cửu Hoang xen vào: “Kiếm của ngươi đã gãy rồi.”
Khúc Duyệt thấy tu vi của người này chỉ ở cấp sáu, đã đoán được hẳn là kiếm bản mệnh của hắn đã bị gì đó, tuy nhiên không ngờ nó lại bị chém gãy.
Trục Đông Lưu chưa đạt được trung giai cấp ba, lúc nào cũng có thể dễ dàng đổi kiếm, nhưng một kiếm tu giả khi lên đến đỉnh cấp ba, kiếm đang dùng bị gãy chỉ có thể sửa lại, không thể đổi.
Ẩm Triều Tịch trước đây có thể ngang hàng đàm luận với cha nàng, trước khi bị bắt vào Thiên La Tháp có lẽ ít nhất là từ trung giai Độ Kiếp trở lên. Ở cảnh giới này, kiếm gãy tương đương mất mạng, không có cơ hội sửa chữa. Tuy nhiên, nhớ đến kiếm quyết kỳ lạ của Tam Ca, Khúc Duyệt nghĩ có lẽ kiếm của Ẩm Triều Tịch không bị gãy dưới tay kẻ thù, có thể đây là một giai đoạn tu luyện phải vượt qua.
Nàng thận trọng hỏi: “Có phải tiền bối cũng đang trong giai đoạn kiếm ẩn?”
“Không phải.” Ẩm Triều Tịch lắc đầu, “Thiên Hố của ta so với Thiên Hiền của Tam Ca ngươi rắc rối hơn, mỗi lần thăng cấp là một lần gãy…”
Khúc Duyệt nghe hắn nói như đang nghe một câu chuyện cười. Thiên Hố Kiếm của Ẩm Triều Tịch quả nhiên còn biến thái hơn cả Thiên Hiền Kiếm.
Bộ kiếm quyết của thanh kiếm này cũng có mười hai tầng. Ngày thường, kiếm chỉ là một đống mảnh vụn nhỏ nằm rải rác trong ý thức hải, hắn phải đi tìm cơ duyên để xuất kiếm – một việc khiến kiếm không thể không xuất ra.
Ví dụ như thu nhận một đồ đệ và nuôi dưỡng đến mức có cảm tình sâu sắc. Để cứu đồ đệ trong thời khắc sinh tử, những mảnh vỡ kết hợp trong nháy mắt, kiếm thành hình, thoát ra khỏi cơ thể, hắn đột phá được một tầng. Sau đó, hắn phải bị đồ đệ phản bội khiến tâm can đau đớn, Thiên Hố Kiếm sẽ vì thế mà gãy rời từng đoạn, hắn lại đột phá một tầng nữa. Tuy nhiên, đệ tử gặp nguy hiểm thì dễ nhưng nào dễ dàng phản bội. Hắn dốc lòng dạy dỗ trên trăm người, rốt cuộc cũng gặp được một đứa phản bội. Sau khi kiếm bị gãy, lại trở thành những mảnh nhỏ ẩn vào ý thức hải, hắn lại tiếp tục đi tìm cơ duyên “hợp kiếm” và “gãy kiếm” mới, nhưng, không được giống với cơ duyên lúc trước.
Lần “gãy kiếm” cuối cùng là một ngàn năm trước, đã là tầng thứ mười, hắn đã tu luyện được đến trung giai Độ Kiếp. Chỉ cần một lần gãy nữa liền có thể lĩnh ngộ cơ duyên hợp đạo.
“Vậy nên kiếm của ta có tên đúng là Thiên Thương Kiếm, nhưng ta cảm thấy Thiên Thương không phù hợp, nên đổi thành Thiên Hố.”
Dừng một chút, Ẩm Triều Tịch mắng một câu thô tục: “Thật mẹ nó hố chết ta!”
— —
Editor muốn nói: cmn 12 thanh thần kiếm này quả thực biến thái hết chỗ nói, tác giả có một bộ truyện riêng cho 12 thanh kiếm này – “Xuyên qua tu tiên cha trở về tiếp ta”, mọi người có thể tìm đọc trên wikidich
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Chưa thấy bộ công pháp tu luyện nào biến thái như cái bộ này =)))
dung la Thien Ho, 1 ngan lan ho nguoi ta
Ờ nhỉ, giờ mình mới để ý thiên là một ngàn, một ngàn lần hố 🤣