Skip to content

Thần Khúc – Chương 101

KIẾN ĐÁ LỚN

May mắn thay Diệp Thừa Tích không phải người khoa trương nói nhiều, trên Kiếm Phong cũng không có nhiều người ở, lúc núi sụp, các đệ tử đều nhạy bén bay lên, không ai bị thương.

Sau khi nhận được tin tức, phong chủ các núi khác đều kiểm tra núi của mình trước rồi mới chạy đến xem náo nhiệt.

Kiếm Phong chỉ còn lại phần chân núi rộng lớn bị lõm vào ở giữa, hai phần ba phía trên ngọn núi đã không còn, đều rơi vào trong miệng hố ở giữa đó.

Vì Bạch Vũ vương gây rối trước đó, nhị trưởng lão Khâu Tuyển mấy ngày nay vẫn luôn tập trung sửa chữa Chấp Pháp Đường, trong lòng uất ức tức giận, hận mình tự nhiên gặp phải tai bay vạ gió.

Không so sánh không thấy bi kịch, nhìn thảm trạng hiện tại của Kiếm Phong, ông ta thoải mái không thể tả. Nhưng ngoài mặt, ông không thể không tỏ vẻ vô cùng đau lòng: “Việc này nhất định phải tra cho rõ ràng, đây là ngọn núi tổ tông vất vả lấp biển dựng nên, đã tồn tại trên vạn năm, đột nhiên sụp xuống, tất có kỳ quái.”

Tông chủ Phó Đạo Nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Phong chủ ngọn Khí Phong liếc Cửu Hoang đứng dưới chân núi: “Tên tà tu kia vừa đến ở Kiếm Phong bốn ngày, núi liền sụp.”

Điều tra nữa để làm gì?

Mấy vị phong chủ các núi khác cũng nhìn về phía Cửu Hoang, thấy hắn ngồi thất thần bên đường, hai tay chống trên đầu gối, tựa như tất thảy chẳng liên quan gì đến mình.

Thân là chấp pháp trưởng lão của Chấp Pháp Đường, Khâu Tuyển cần bằng chứng rõ ràng: “Nhưng Diệp phong chủ đã nói ngọn núi dường như bị côn trùng khoét rỗng, bên trong không hề có dấu vết của pháp lực.”

“Nói đùa sao?” Phong chủ của Khí Phong không đồng tình, “Côn trùng có thể dần dà đục khoét, giọt nước chảy mãi đá cũng mòn nhưng há có thể ăn đến mức độ này, lão Diệp là kẻ ngốc à? Chỉ trong thời gian cực ngắn đã bị thành như thế, loại côn trùng nào có năng lực này chứ? Côn trùng ở cảnh giới Độ Kiếp à?”

“Được rồi, đừng cãi cọ nữa.” Một vị phong chủ khác nói, “Không phải lão Diệp đã bảo lão Nhiếp đi vào lùng bắt rồi sao, chờ xem nào.”

Lão Nhiếp trong miệng ông ta chính là Nhiếp Tú Đồng, là phong chủ của ngọn Linh Thú Phong.

Trong lúc lắng nghe các phong chủ thảo luận, Khúc Duyệt dần dần đến gần Kiếm Phong.

Không thể tin được, trước khi nàng rời đi, ngọn Kiếm Phong, Quy Hải đệ nhất phong vẫn bừng bừng khí thế, trong chớp mắt đã trở thành một phế tích. 

Nàng đáp xuống cạnh Cửu Hoang, lật đật truyền âm: “Rau Hẹ, có liên quan đến chàng không?”

Với năng lực của Cửu Hoang muốn lật núi không khó, nhưng Diệp Thừa Tích lại nói do côn trùng đục khoét, mà Cửu Hoang lại không hề nuôi côn trùng. Khúc Duyệt chỉ dò hỏi theo lẽ thường, tựa như lúc xảy ra án trộm cắp, người ta không có manh mối gì, trước tiên sẽ hỏi đến kẻ có tiền án đang ở gần đó.

Cửu Hoang ngập ngừng: “Ta…”

Xong đời!

Khúc Duyệt vốn chỉ muốn hỏi để chắc rằng Cửu Hoang không liên quan, nhưng bộ dạng cúi đầu, tay nắm chặt, miệng lắp bắp kia đã nói lên hết thảy.

Vừa rồi đối mặt với bọn người trong khách điếm Khúc Duyệt cũng không đau đầu như lúc này: “Đang yên ổn, chàng đào núi làm chi? Chàng bất mãn với Diệp Thừa Tích, muốn trút giận ư?”

Cửu Hoang vội xua tay: “Không, ta không đào núi.”

“Hử?” Khúc Duyệt thầm an tâm một ít.

“Ta vốn chỉ muốn cây Ngưng Hương kia…” Trong tuyệt vọng, Cửu Hoang kể ra kế hoạch của mình, nhưng hắn không nói mình chặt cây để làm gì, “Ta chỉ muốn cây, không muốn đào núi.”

Khúc Duyệt nghe kế hoạch chặt cây vòng vèo của Cửu Hoang, nhất thời không biết phải nghĩ thế nào, bỗng nàng nhận ra một chuyện: “Chàng thật sự làm được một con chuột đào núi ư?”

Tuy nàng không thể đọc hiểu sách Thiên Công nhưng vẫn láng máng ấn tượng chuột đào núi nằm ở trang hai mươi mấy. Quyển sách tổng cộng có sáu trăm trang, sắp xếp theo trình tự độ khó tăng dần. Cửu Hoang nhận được nó chưa lâu, chỉ cần bốn ngày đã có thể làm được bảo vật nằm ở trang hai mươi mấy?

Hắn lắc đầu: “Ta mất ba ngày làm được hơn trăm con chuột nhưng toàn là vật chết.”

Khúc Duyệt hơi thất vọng: “Cũng bình thường.”

Cửu Hoang nói tiếp: “Ta thấy không khả quan nên bỏ qua chuột đào núi, tiếp đó ở trang một trăm linh sáu, ta tìm thấy con kiến đá có thể khoét núi mở đường.

Khúc Duyệt hít một hơi thật sâu: “Chàng thành công?”

Cửu Hoang gật đầu: “Ta bắt đầu từ sáng nay, làm được mười mấy con, ruốt cuộc cũng thành công. Buổi chiều sau khi nàng đi, ta muốn bí mật thử một lần, nên cho con kiến đá kia chui vào trong núi…”

Hắn chán nản nói tiếp: “Lục Nương, ta không cố ý đâu, ta thao tác dựa theo bản vẽ mà chế tạo nhưng lại hoàn toàn không khống chế được nó. Tốc độ của nó nhanh ghê gớm, chỉ mất một canh giờ đã ăn sạch  cả ngọn núi, nếu không vì ta rót linh lực vào không nhiều lắm, nó dùng cạn liền mất đi sức sống, e rằng ngọn núi bên cạnh cũng không xong rồi…”

Cửu Hoang giải thích rõ ràng xong không dám nhìn Khúc Duyệt. Không nghe thấy nàng nói gì, hắn lấy hết dũng khí ngước mắt lên quan sát biểu cảm của nàng: “Lục Nương à, nàng đừng giận, ta thật sự không cố ý đâu.”

Tốc độ núi sụp quá nhanh, cây Ngưng Hương rơi xuống, bị những tảng đá lớn đập trúng đã vỡ nát. Hắn chỉ nhặt về được vài mảnh gỗ vụn, trong lòng khó chịu không ít.

Khúc Duyệt ban đầu định tức giận nhưng lúc này, nửa cảm xúc bực bội cũng không có, chỉ còn sự kinh ngạc cảm thán.

Bảo bối Thiên Công Tộc quá lợi hại đi!

“Rau Hẹ, làm sao chàng biết được tên và công dụng của những thứ trong sách vậy?” Khúc Duyệt đã xem quyển sách, không hề có một chữ nào, chỉ toàn là sơ đồ.

“Nhìn chằm chằm một lúc, đồ vật trong tranh sẽ sống dậy, chui vào ý thức hải. Tên, cách sử dụng cùng khẩu quyết để điều khiển đều sẽ hiện lên trong ý thức hải.” Cửu Hoang lấy sách Thiên Công ra đưa cho Khúc Duyệt, “Nàng thử xem!”

Khúc Duyệt bắt chước theo lời hắn, chăm chú nhìn vào một cái sơ đồ hồi lâu, nhìn đến mức hai mắt hoa lên như quáng gà. Đổi sang một hình khác, vẫn như cũ không mảy may động tĩnh gì.

“Có đúng không?” Cửu Hoang hỏi.

“…” Khúc Duyệt không đáp.

Xoa xoa hai mắt đau nhức, Khúc Duyệt nén nỗi kinh nghi, khép lại quyển sách, trả lại cho Cửu Hoang: “Chàng cất kỹ đi, sau này đừng dễ dàng lấy ra, cũng không được tùy tiện chế tạo những thứ trong này nữa.”

“Ừ.”

Lúc không khống chế được con kiến đá, Cửu Hoang có chút hoảng. Những gì sư phụ từng mắng hắn đều đúng cả. Hắn cứ tưởng mình đã vượt qua sư phụ khi đạt đến đỉnh cấp chín, đã thành công xuất sư. Hóa ra hắn vẫn còn kém rất xa.

“Diệp phong chủ và Nhiếp phong chủ ra rồi kìa!”

Khúc Duyệt vội ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Thừa Tích cùng một nữ tử lần lượt bay ra khỏi miệng hố của ngọn núi bị sụp.

Sắc mặt Diệp Thừa Tích thối hơn cả đậu hủ thối, một tay cầm kiếm, tay kia cầm một con kiến màu đen rất lớn, dài khoảng một thước.

1 thước = 33,33 cm

Trong lúc Khúc Duyệt đang quan sát con kiến, Cửu Hoang truyền âm giải thích: “Ban đầu nó chỉ lớn bằng nửa đốt ngón tay thôi, đã ăn đến thành thế này.”

Khúc Duyệt: …

Diệp Thừa Tích ném con kiến cho phong chủ Khí Phong: “Không còn sống nữa, ngươi kiểm tra xem có phải thuật cơ quan hay không?”

Phong chủ Khí Phong cầm lấy, mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Thật là tinh diệu… Hình như là phức hợp của khí đạo, thuật cơ quan, thuật trận pháp, giống hệt như thật nhưng lại là giả…”

Ông ta định mở ra để nhìn cho kỹ thì “phanh” một tiếng, con kiến đá nổ tung. Nếu tu vi ông ta không cao, e rằng đã bị sạt đứt một cánh tay.

Khúc Duyệt nhìn Cửu Hoang, hắn cũng không hiểu ra làm sao.

Xem ra cần có bí quyết để tháo rời, bằng không sẽ tự nổ tung.    

“Đây hẳn là tà thuật!”

Các phong chủ đồng loạt quay đầu nhìn Cửu Hoang. Khúc Duyệt không biện hộ, vô tội nhìn lại bọn họ.

Diệp Thừa Tích cũng liếc nhìn Cửu Hoang một cái, bàn tay bực dọc siết chặt đến nổi gân xanh nhưng ông không mất lý trí: “Cái này chỉ mới được tạo ra thôi. Chớ nói hắn hiện giờ ở đỉnh cấp tám, dù là đỉnh cấp chín vào mười năm trước, có thể tạo ra bảo vật cấp độ này được sao?”

Phong chủ Khí Phong lúc trước khẳng định thủ phạm là Cửu Hoang, sau khi nhìn thấy con kiến này đã sửa lại chủ ý: “Đã ai từng nghe nói Cửu Hoang quân hiểu được thuật cơ quan chưa? Lão Cửu Hoang quân trước đây chế tạo con rối gỗ cũng cần phải rút linh hồn người sống để thổi vào. Ta xem con kiến này, ít nhất phải là đại sư chế tạo cơ quan ở cảnh giới Độ Kiếp với mấy nghìn năm kinh nghiệm mới có thể tạo ra được.”

Khâu Tuyển vỗ tay: “Ta nghĩ là Từ lão tà của Vật Sinh Môn làm chứ không ai vào đây.” Vật Sinh Môn là môn phái tà tu chuyên về thuật cơ quan của Thập Cửu Châu, “Biết Cửu Hoang quân bị bắt về, ra tay vào lúc này sẽ có thể đổ tội lên đầu hắn.”

Phong chủ Khí Phong cũng nói: “Ngự Bảo Tông cũng đáng ngờ lắm, bọn họ oán hận chúng ta từ lâu rồi.”

“Tra đi!” Diệp Thừa Tích giận không thể át.

Vài vị phong chủ ra vẻ thấu hiểu, Diệp Thừa Tích lớn lên ở Kiếm Phong, vị trí phong chủ truyền từ đời này sang đời khác, đến đời ông không ngờ lại đổ sụp thế này. Tuy tin tức núi đổ đã được phong tỏa ngay lập tức nhưng chắc chắn không thể giấu được, rất nhanh sẽ trở thành trò cười cho cả Thập Cửu Châu.

Phong chủ Khí Phong nói: “Nhất định phải điều tra, núi cũng sẽ được dựng lại, nhưng lão Diệp à, bây giờ ông phải ở đâu đây?”

Diệp Thừa Tích: …

Chuyện gì đây chứ!

Thân phận của Diệp Thừa Tích không thể đến ở nhờ núi của người khác, may thay Diệp gia ở ngay tại Tử Tinh Thành, ông quyết định quay về nhà.

Còn Cửu Hoang phải tính sao?

Hắn đến Quy Hải Tông tổng cộng mới bốn ngày, đi Chấp Pháp Đường, Chấp Pháp Đường suýt nữa bị hủy, đi Kiếm Phong, Kiếm Phong liền sụp. Kẻ tà tu này có huông, vị phong chủ nào còn dám tiếp nhận hắn đây?

Huống chi, Diệp Thừa Tích đã đích thân nhận trách nhiệm, ông chỉ có thể đem Cửu Hoang và Khúc Duyệt về Diệp gia, chờ lão tà tu kia tìm đến cửa mà thôi.

Con cháu Diệp gia tu tại Kiếm Phong đều trở về nhà, Tiểu Diễm cũng đã về trước để thu xếp. Khúc Duyệt và Cửu Hoang đi theo Diệp Thừa Tích về Diệp gia.

Khúc Duyệt vô cùng ngạc nhiên khi thấy Diệp Thừa tích giống nàng, tung một viên đan dược triệu hồi một con dực long, thân phận như ông ấy mà lại không có tọa kỵ riêng. Tuy nhiên, viên đan dược ông tung ra hẳn là loại quý giá, dực long bay đến lớn gấp đôi con trước đây Khúc Duyệt từng cưỡi, bảy tám người đứng trên lưng nó vẫn còn vô cùng rộng rãi.

Dực long cất cánh bay về phía Tử Tinh Thành, Diệp Thừa Tích đứng phía trước cất tiếng hỏi: “Ta nhận được tin Khúc cô nương và năm pháp trận sư của quý giới bị đám người bạch vũ nhân tấn công tại một khách điếm bên trong Tử Tinh Thành?”

Khúc Duyệt vội chắp tay tạ lỗi: “Tự ý lập pháp trận dịch chuyển là lỗi của chúng ta, nhưng đó chỉ là phương tiện di chuyển, tuyệt không có ý gây rối.”

Không trái với công ước, nhưng theo lẽ thường phải có sự cho phép của bên kia, phải bị giám sát khi di chuyển qua lại, vô cùng phiền phức.

Diệp Thừa Tích không tỏ ra bất mãn, gật đầu: “Quý giới có danh tiếng tốt trong Tam Thiên Thế Giới.”

Thật dễ nói chuyện, lại biết linh hoạt tiến thoái, Khúc Duyệt âm thầm đánh giá.

Diệp Thừa Tích lại nói: “Nhưng việc này xem ra không liên quan đến Bạch Vũ vương, tuy hắn ương ngạnh nhưng cũng biết nặng nhẹ.”

“Vãn bối cho rằng có người giá họa.” Khúc Duyệt nói thẳng, “Nhưng vãn bối không gặng hỏi được nên đã giao cho Bạch Vũ vương để chứng minh trong sạch.”

Làm tốt lắm, Diệp Thừa Tích rất vui vì có người cố ý gây rắc rối cho Bạch Vũ vương, lại nhắc nhở nói: “Hiện tại cố gắng hạn chế ra ngoài, cả Diệp gia ta và Quy Hải Tông đều có rất nhiều kẻ thù, bình thường không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ Cửu Hoang quân ở đây, chúng ta lại muốn bắt Lão Cửu Hoang quân, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội kiếm chuyện.”

Khúc Duyệt nói ngay: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”

Diệp Thừa Tích gật gật đầu, lại nhíu mày dò hỏi Cửu Hoang: “Ta muốn bắt sư phụ ngươi, vì sao ngươi bình tĩnh như vậy? Thậm chí còn có ý hiệp trợ?”

Vốn tưởng rằng Khúc Duyệt dùng ấn ký thần hồn khống chế hắn nhưng ông thấy rõ ràng Cửu Hoang vẫn có ý thức của riêng hắn.

Cửu Hoang muốn nói “các người đang tìm chết” nhưng nhớ lại tại mình làm không đúng nên hại ông ấy mất cả ngọn núi, bèn sửa lời: “Trên núi gió lớn.”

Diệp Thừa Tích cau mày: “Cái gì?”

Khúc Duyệt giải thích: “Ý hắn nói trên núi có gió lớn, lạnh, nên bình tĩnh.”

Diệp Thừa Tích: … Quái nhân!

Sau khi tiến vào Tử Tinh Thành, con dực long vẫn bay, đây là đặc quyền chỉ Diệp Gia và đệ tử tinh anh của Quy Hải Tông mới có. Việc này thu hút sự chú ý của dân trong thành. Tiếng bàn tán xôn xao truyền tới từ mọi ngóc ngách.

“Diệp gia chủ quay về từ tông môn rồi đấy, nghe nói Kiếm Phong bị trùng đào rỗng.”

“Trùng nào đâu, nghe nói là Diệp gia chủ đang ngồi thiền trên đỉnh núi, một tia sét đánh xuống bửa sập núi luôn.”

“Hả? Vì sao lại bửa trúng Diệp gia chủ?”

“Ai mà biết, thật tội cho Diệp gia chủ, gặp đủ chuyện xui xẻo hết, còn nhớ đứa con trai kia của ông ấy…”

“Suỵt…”

Khúc Duyệt quan sát Diệp Thừa Tích, thấy ông không lộ chút cảm xúc nào, có lẽ đã quen bị đàm tiếu.

Dực long đáp thẳng xuống sân nhà họ Diệp, không cần đi vào cửa chính, Tiểu Diễm đã đứng chờ sẵn: “Gia chủ!”

Khúc Duyệt và Cửu Hoang đi theo phía sau Diệp Thừa Tích vào một cái viện, nhìn dáng vẻ dường như có ý muốn ở cùng một nơi với bọn nàng.

Mới vừa quẹo vào, Cửu Hoang vốn đang ỉu xìu chợt như sống lại.

Thì ra không chỉ đỉnh núi, trong nhà Diệp Thừa Tích cũng có một cây Ngưng Hương nghìn năm tuổi.

— —


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Urchin
Urchin
10 months ago

Cười ngất với cái suy nghĩ khi thấy đồ quý của a9🤣🤣🤣🤣

Mít
Mít
9 months ago

Có đứa con hơi báo…

Tranh
Tranh
8 months ago

thôi Hẹ ơi, bỏ cái trò định làm với cây Ngưng Hương đi huhu, báo quá tr

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x