NGƯỜI BẢO HỘ
Bay thấp có thể gặp tu đạo giả phi hành, Khúc Duyệt bay tầm cao, phóng ra nhĩ thức nghe ngóng nhất cử nhất động của Thiên Ma Thú, sợ nó đói bụng mà vớt ngư nhân* dưới biển lên ăn quàng.
Ngư nhân: ko phải nhân ngư hay giao nhân nhen bà con, ko có đuôi cá, mà là người thường có mọc thêm mang và màng chân, đã được nhắc đến trong chương 97.
Sau khi thuận lợi đến Châu Long Nha, Khúc Duyệt ước tính sơ bộ phạm vi thần thức của Tông Quyền dựa trên phạm vi thần thức của Tuyết Lí Hồng khi nàng đưa Cửu Hoang đến đây lần trước. Lúc sắp vào khu vực đó, nàng thu hồi đôi cánh. Tông Quyền có lẽ sẽ nhận ra đôi cánh đặc biệt này của Tuyết Lí Hồng.
Quãng đường còn lại, Khúc Duyệt đi ngược gió, không chịu nổi áp lực của độ cao, nàng bay thấp dần về phía Băng Ngọc Trì. Tốc độ chậm lại nên con hắc xà Thiên Ma nhanh chóng tiến gần nàng.
Hiện giờ phải tập trung bay hết tốc lực, Khúc Duyệt không rảnh phân thần thức quan sát phía sau, nhưng âm thanh “sì sì” do nó phát ra khiến da đầu nàng tê dại.
— —
Tông Quyền vẫn đang ngồi thiền trên vách núi, cảm nhận được một nguồn linh lực xa lạ xâm nhập lãnh địa của mình, dùng thần thức kiểm tra, hắn hơi hơi nhíu mày.
Sao lại là nàng?
Trong khoảng thời gian ngắn mà nàng đã đến đây ba lần, khiến hắn không thể không sinh nghi ngờ. Nhưng ngay sau đó con hắc xà xông vào tầm thần thức khiến hắn lập tức mở to hai mắt, nhìn xuống mặt hồ bên dưới, ánh mắt dày đặc sát ý: “Tuyết Lí Hồng, ngươi làm phải không?”
“Ngươi quen cô nương này? Lần trước ngươi đã hứa hẹn gì đó với nàng, để nàng đưa Thiên Ma tới, nhân lúc ta bận đối phó với Thiên ma, ngươi thuận lợi bỏ trốn đúng không?”
“Sao ngươi câm rồi?”
Không nhận được phản hồi, Tông Quyền càng tin chuyện là như vậy, Tuyết Lí Hồng trước nay không phải người hiền hòa gì: “Nhưng mà ta không phải người thích xen vào chuyện của người khác.”
Thiên Nhân Cảnh có qui định, không vào Phàm Nhân Cảnh, không nhúng tay vào chuyện đúng sai của phàm nhân. Bắt giữ và tru sát thiên nhân bị ma hóa là chức trách của hắn, nhưng hậu duệ thiên nhân bị ma hóa không chút liên quan đến hắn.
Trong Tam Thiên Thế Giới có không ít hậu duệ thiên nhân, huyết mạch truyền đến hiện giờ đã vô cùng loãng, cho nên sau khi bị ma hóa cũng không lợi hại nhiều, phàm nhân có thể tự đối phó. Dọc đường đuổi bắt Tuyết Lí Hồng, Tông Quyền lần lượt gặp hai ma tu đều là hậu duệ thiên nhân bị ma hóa, hắn phớt lờ tất cả.
Như thế, Tuyết Lí Hồng hẳn đã biết bày chiêu trò như vậy vô dụng với hắn.
Cho nên cô nương này thực sự gặp nạn, biết hắn ở gần nên cố ý đến đây cầu cứu.
Tông Quyền do dự không quyết được, mày cau lại, từ chỗ ngồi trên vách núi nhảy xuống, hơi cúi đầu nhìn xuống mặt nước ao lấp lánh, trong mắt hiện lên ý khinh thường: “Tuyết Lí Hồng, nếu thực sự do ngươi sắp đặt, điều gì khiến ngươi cho rằng ta sẽ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan giữa việc cứu người và bảo vệ ngươi?”
Nói xong hắn dang rộng cánh tay, một cây cung cao bằng người xuất hiện trong tay hắn.
Bốn tộc thiên nhân coi trọng hai màu trắng đen, nhưng chỉ tộc Thiên Nữ dùng màu trắng, cho nên toàn thân cây cung của hắn đen bóng.
Hắn kéo căng hết cỡ dây cung không có mũi tên.
Vút–!
Theo động tác buông tay, khí tức tạo ra do chấn động của dây cung ngưng kết thành một mũi tên ánh sáng, phá xuyên núi lao đi.
— —
Khúc Duyệt nghe được Tông Quyền nói chuyện trong hang động, thấy hắn hoài nghi mình đến cứu Tuyết Lí Hồng và không định ra tay, tim nàng giật thót. Nhưng chợt lại nghe tiếng dây cung kéo căng, một lúc sau, nàng nhìn thấy mũi tên ánh sáng bay ra từ giữa sườn núi. Mũi tên xuyên thấu qua đá núi nhưng đá núi không bị chút sứt mẻ gì, giống hệt như móc câu khóa hồn của Câu Lê, câu hồn mà không tổn thương thân thể.
Khúc Duyệt không hoảng hốt bỏ chạy nữa, nàng nghiêng người né sang một bên, nhìn mũi tên chậm rãi vụt qua và tiếp tục bay về phía con hắc xà. Nó không né không tránh, há to mồm nuốt trọn mũi tên ánh sáng vào bụng, sau đó tiếp tục đuổi theo Khúc Duyệt.
Nhưng chỉ bay được vài chục trượng nó đột nhiên đứng sững lại, thân thể cao lớn điên cuồng vặn vẹo giữa không trung.
Khúc Duyệt không chớp mắt nhìn nó chằm chằm, chỉ thấy bụng hắc xà thủng một lỗ, từ đó phun ra không phải máu mà là ánh sáng. Giống như mặt rời tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ bắn ra từ bụng nó. Thân thể con quái vật càng vặn vẹo kịch liệt hơn, lỗ thủng trên bụng càng to dần.
Cuối cùng nổ ầm một tiếng thật lớn, ánh sáng cường đại lóa mắt, con quái vật chỉ còn lại bộ da. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, tấm da rắn giống như giẻ rách rơi xuống từ không trung, mắc lại trên một cành cây cổ thụ trong sơn cốc.
Toàn bộ quá trình, Khúc Duyệt không hề chớp mắt.
Duy nhất một mũi tên.
Là sức mạnh của một thiên nhân Thiên Võ thuần huyết.
Đột nhiên vết thương sau tai nàng lại nhói lên, Khúc Duyệt nhất thời không khống chế được nội tức, lảo đảo giữa không trung, vội vàng đáp xuống đỉnh núi.
Sau khi ổn định, nàng hít một hơi thật sâu, hướng phía dưới hành lễ: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”
Một lúc lâu sau Tông Quyền mới lên tiếng: “Cô cố ý dẫn nó đến tìm ta đúng không?”
Khúc Duyệt thành khẩn nhận lỗi: “Vâng, quả thật vãn bối cố ý làm vậy. Vì nhất thời không đánh được con quái vật này, nó lại không có ý thức, nếu để nó lên bờ sẽ gây ra vô số thương vong, mà vãn bối cũng bị thương không thể tiếp tục dẫn nó đi vòng quanh chờ viện binh đến cho nên mới nghĩ đến nhờ tiền bối ra tay. Đã làm phiền tiền bối, vạn phần tạ lỗi.”
Nếu còn cách khác, Khúc Duyệt cũng không lựa chọn đến nơi này, Tông Quyền là người nàng muốn tránh nhất.
Hắn hỏi: “Làm sao cô biết ta có thể đối phó với nó?”
Khúc Duyệt đáp: “Ngài có thể dùng tay xé xác dực long, vãn bối cho rằng ngài tất có khả năng.”
Ma quân Câu Lê chỉ là hậu duệ đã có thể xử lý đồng thời hai con Thiên Ma thú, Tông Quyền đương nhiên không phải đèn cạn dầu.
Hắn lại hỏi: “Làm sao cô biết ta sẽ ra tay?”
Khúc Duyệt đáp: “Lần trước vãn bối đến lấy nước, ngài đã nhắc nhở vãn bối chuyện nước ao giá rét sẽ gây tổn thương, chứng tỏ ngài yêu quý kẻ tiểu bối. Đương nhiên, vãn bối cũng chỉ mang hy vọng mà đến. Ngài ra tay trượng nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích, nhưng nếu ngài không ra tay, vãn bối cũng không oán hận.”
“Cô nói khéo lắm.” Tông Quyền quay trở lại trên vách núi, ngồi xuống một lần nữa, thần thức đánh giá tấm da rắn kia.
Linh khí ở Phàm Nhân Cảnh độc như vậy sao, sau khi ma hóa sẽ mất hết ý thức, thoái hóa thành dã thú ư?
Giết chết quái vật quá nhanh, Tông Quyền bỏ lỡ việc cảm nhận khí tức của con Thiên Ma thú. Đây là Thiên Ma đầu tiên hắn giết ở Phàm Nhân Cảnh cho nên hắn cũng không biết rõ lắm.
“Cô có biết đây không phải ma thú bình thường mà là Thiên Ma không? Làm sao cô chọc phải nó?”
“Vãn bối…”
Khúc Duyệt thốt được hai tiếng thì há miệng thở dốc, nãy giờ vẫn luôn căng thẳng nên nàng không cảm nhận được, hiện giờ mới nhận ra một lực quái dị đang len lỏi trong thân thể nàng. Nơi nó đi qua giống như bị lửa đốt, tuy nàng không thể áp chế lực đạo đang xâm lấn này nhưng có thể cảm giác được nó không xâm lấn thuận lợi, vẫn đang bị thứ gì đó áp chế.
Là do vết xước sau tai gây ra ư?
Chẳng lẽ trong cơ thể Thiên Ma thú có thứ gì như virus bệnh dại, bị cào trúng liền nhiễm bệnh?
Tim Khúc Duyệt giật thót, rất muốn nhờ Tông Quyền kiểm tra ngay giúp nàng vì hắn rành rẽ chuyện Thiên Ma hơn ai hết, phát hiện sớm có thể chữa trị sớm.
Song, ý thức về những hệ luỵ sau đó khiến nàng dẹp bỏ suy nghĩ này, nhanh chóng rời đi mới là hành động sáng suốt. Nàng nói: “Tiền bối, lần nữa đa tạ ngài đã ra tay tương trợ, vãn bối còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ.”
Nói xong, không đợi hắn mở miệng, lập tức rút ra thảm bay phóng đi.
Thái độ Khúc Duyệt chuyển biến quá nhanh khiến Tông Quyền đặt sự chú ý lên người nàng, thấy trán nàng mướt đầy mồ hôi, đôi mày lá liễu hơi chau, đôi mắt vốn sáng ngời đã mất đi sự linh động, làn da trắng nõn ửng đỏ khác thường, sắc môi là màu máu.
Tông Quyền nhìn thấy vết thương sau tai nàng đang tản mác một làn khí đen.
Thiên Ma ư?
Tông Quyền không rành chuyện ở Phàm Nhân Cảnh lắm: “Tuyết Lí Hồng! Cô nương này chẳng có chút huyết thống thiên nhân nào, sao lại mang khí tức ma hoá? Chẳng lẽ Thiên Ma khí hiện diện ở Phàm Nhân Cảnh đã có thể vấy nhiễm vào phàm nhân rồi ư? Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, sao có thể lây nhiễm được chứ?”
Hắn còn thấy bên hông nàng có đeo hộp ngọc, dường như là… Quả Hợp Đạo Ác?
Do Quả Hợp Đạo ảnh hưởng chăng?
Tông Quyền dõi theo quan sát nàng.
— —
Khúc Duyệt không biết Tông Quyền quan sát nàng nhưng vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh của hắn. Khi nghe được hắn nói trên người nàng có khí tức ma hoá, tim nàng giật thót.
Nhất thời trong đầu vụt qua vô số suy nghĩ, nàng lập tức dùng Nhất Tuyến Khiên gọi Khúc Tống, vừa nghe được tiếng anh, giọng nàng run rẩy: ” Nhị Ca, huynh nói thật cho muội biết, nhà chúng ta có huyết thống thiên nhân có phải không?”
Không khó nhận ra sự khẩn trương trong giọng của Khúc Tống: “Làm sao vậy?”
Khúc Duyệt nói nhanh: “Phía sau tai của muội bị Thiên Ma Thú cào rách một đường, hiện giờ muội thấy không ổn. Tông Quyền nói trên người muội có Thiên Ma khí, nếu nhà chúng ta có huyết thống thiên nhân, muội có thể bị ma hoá. Huynh cho muội biết để muội sớm chuẩn bị.”
Khúc Tống trầm mặc.
Khúc Duyệt vừa lo vừa giận: “Nói đi chứ, còn gạt muội làm gì, các huynh giấu muội chuyện này bao lâu nay đúng không? Cha bế quan lúc muội mới mười bốn tuổi, cha không yên tâm cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ muội bao lớn rồi? Muội làm việc thiếu cẩn trọng hơn các huynh ư?”
Nàng chưa từng lớn tiếng như vậy với Khúc Tống bao giờ.
Anh không giấu được: “Không cần lo lắng quá, đâu dễ bị ma hoá như vậy …”
Khúc Duyệt: “Nhưng Câu Lê nói những con Thiên Ma thú đó đã bị ma hoá mạnh mẽ, không chừng…”
Khúc Duyệt có ý muốn giải thích những quái thú làm nàng bị thương rất khác biệt, nhưng đột nhiên nàng nhận ra ý trong lời của Khúc Tống: “Nhà chúng ta quả nhiên có huyết thống thiên nhân!”
Khúc Tống: “Không phải nhà chúng ta, chỉ muội và mẫu thân có thôi.” Khúc Tống cũng hoảng, khi nãy anh cố gắng liên lạc với Khúc Đường nhưng không được, “A Duyệt, muội đừng lo, trong bốn tộc thiên nhân từ thượng cổ đến nay, chưa từng xảy ra chuyện Thiên Nữ bị ma hóa…”
“Thiên Nữ?” Khúc Duyệt khoanh chân ngồi trên thảm bay, hai luồng khí tức đối chọi trong cơ thể khiến cả người nàng run rẩy, vừa chú ý động tĩnh của Tông Quyền, vừa nói chuyện với Khúc Tống, “Mẹ là người của tộc Thiên Nữ ư?”
Nhớ đến Tuyết Lí Hồng, nàng giật mình: “Mẹ là người ở Thiên Nhân Cảnh cho nên thỉnh thoảng mới có thể quay về?”
“Đúng vậy!”
“Vậy vì sao Tuyết Lí Hồng và Tồng Quyền đều không nhận ra muội…”
“Do Kim Quang Lưu Ly Tráo. A Duyệt, Kim Quang Lưu Ly Tráo có một lớn một nhỏ, cái lớn trong tay muội, cái nhỏ trấn trong ý thức hải của muội, phong bế thiên nhân khiếu của muội.” Khúc Tống thở một hơi rồi nói tiếp, “Chẳng những có thể phong bế thiên nhân khiếu, còn có thể trấn áp Thiên Ma.”
Thảo nào, Khúc Duyệt quả thật cảm nhận được một lực trong cơ thể đang đối kháng với Thiên Ma khí.
“A Duyệt, lát nữa muội tìm một nơi an toàn, cảm nhận tiểu Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của muội, để nó giúp muội đối kháng với ma khí, ta sẽ tìm cách đưa muội về nhà.” Khúc Tống lại bổ sung, “Đừng sợ!”
“Vì sao không nói sớm cho muội biết?”
“Không dám nói cho muội biết, sợ muội vì nguy mà cởi bỏ tiểu Lưu Ly Tráo, lộ ra khí tức thiên nhân. Muội là Thiên Nữ thuần huyết, một khi lộ ra, Đại Tư Tế sẽ lập tức cảm ứng được muội, giống như Tông Quyền đuổi bắt Tuyết Lí Hồng vậy, sẽ bắt muội rời khỏi Phàm Nhân Cảnh. Trừ khi phụ thân hợp đạo xuất quan, không ai trong bọn huynh vào được, biết không?”
Đầu Khúc Duyệt đã mơ mơ màng màng, nàng lắc lắc đầu: “Muội sẽ bị phạt?”
“Muội sẽ không nhưng mẫu thân sẽ bị.” Khúc Tống hơi trầm mặc, “Mẫu thân đã phạm vào tử tội, phải chịu hình phạt hôi phi yên diệt, muội hiểu tầm quan trọng của chuyện này thế nào chưa?”
Khúc Duyệt không dám tin: “Cùng phàm nhân kết thành vợ chồng sinh con sẽ bị hôi phi yên diệt sao?”
Khúc Tống nói: “Bởi vì mẫu thân là Hộ Pháp Thần Điện, đã ở Thần Điện hơn một ngàn năm, trong nhận thức của thiên nhân, việc làm của mẫu thân là hành vi khinh nhờn thần linh.”
Hộ Pháp: là những vị thần bảo hộ chính pháp, phật pháp hay đạo pháp…
“Nhưng năm đó mẫu thân không thể nào không đoạt lấy chức vị này, mỗi một thiên nữ sau khi ra đời sẽ phải ghép đôi với một thiên võ, chỉ Đại Tư Tế và Hộ Pháp Thần Điện không phải chịu ràng buộc này mà cả đời không kết hôn. Trước khi mẫu thân và phụ thân ở bên nhau, mẫu thân chưa vào Thần Điện, cũng đã được chỉ định một người ghép đôi.”
Khúc Tống hơi ngập ngừng: “Có khả năng là Tông Quyền…”
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm: