ĐÔI CÁNH MỚI
—- “Lại có việc gì?” Rốt cuộc Khúc Tống cũng đáp lại.
Khúc Duyệt gấp gáp: “Xảy ra chuyện rồi Nhị Ca, quái thú khổng lồ trước đó bị phong ấn bên dưới núi lửa đã đuổi theo kiếm Thiên Kiếp chạy vào trong ma chủng rồi!”
—- “Hả?” Hiển nhiên huynh ấy nghe không hiểu.
Khúc Duyệt đơn giản rõ ràng tóm tắt lại toàn bộ quá trình, thúc giục: “Huynh mau báo với Tông Quyền, cả Tam Ca…”
Sau khi Quân Chấp trở lại ma chủng, sợ yêu thú đả thương người sẽ dẫn nó đến chỗ không người.
Đại Tuyết Sơn nằm ngoài Phúc Sương là nơi thích hợp, cực bắc hoang vu hẻo lánh, còn có Vi Tam Tuyệt ở đó.
Nhưng lúc này Tông Quyền đang ở bên trong ma chủng, Quân Chấp lại không biết chuyện cha nàng, nghĩ rằng nàng sẽ liên lạc với Khúc Tống để báo với Tông Quyền, vậy nên chàng ta sẽ cố gắng đến gần vương đô Thiên Phong nhất có thể. Nơi tốt nhất chính là chỗ trước đây lão tổ Đường gia bế quan, Vạn Nhận Sơn.
Nếu Quân Chấp thật dẫn con thú này đến Vạn Nhận Sơn, Khúc Duyệt không tưởng tượng được sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho cha nàng. Nàng hận không thể bạt tai chính mình.
Lôi kiếp trước đây của cha là do nàng dẫn tới, có lẽ mệnh kiếp lần này cũng do nàng gián tiếp tạo thành.
Nhưng dù nàng có thêm một trăm năm kinh nghiệm cùng tâm cơ cũng không thể nào đoán trước được chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Chẳng biết Quân Chấp xui xẻo hay chính bản thân nàng có độc đây nữa.
“Cô nương?” Hình Ngạn nhìn nàng, lại nhìn chiếc túi tròn nàng đang ôm trong ngực.
“Hình tiền bối, yêu thú kia không ở trong túi, đã đi vào một thế giới khác rồi.” Khúc Duyệt sau khi thông báo với Khúc Tống, ngắt Nhất Tuyến Khiên mới ngẩng đầu nhìn Hình Ngạn.
Hình Ngạn hơi giật mình, thì ra không phải túi càn khôn thu vạn vật: “Lẽ nào là pháp bảo thu nhỏ thế giới?” Hắn vừa ổn định cảm xúc, lại tỏ ra nôn nóng: “Không biết không gian trong túi liên thông với thế giới nào? Yêu thú đã đi đâu?”
“Cứ theo vãn bối ra khỏi đảo trước đã.” Khúc Duyệt sốt ruột muốn đi xem tình hình bên trong ma chủng, dù sao Tông Quyền đã biết về ma chủng, nữ Thiên Võ kia cũng đã đi vào, mang Hình Ngạn vào làm trợ thủ cũng tốt.
Huống chi không giải thích rõ cho hắn, hắn sẽ chẳng chịu buông tha.
“Ra đảo?” Hình Ngạn chỉ vào chiếc túi, ánh mắt khó hiểu: “Không đi từ túi không gian này sao?”
Khúc Duyệt nói: “Chúng ta không vào được, ra khỏi đảo đi đến một nơi, ở đó có truyền tống trận có thể vào.”
Theo truyền tống trận trở về trụ sở của Bộ rồi từ Thiên La Tháp đi vào ma chủng.
“Vì sao?” Hình Ngạn không hiểu, giọng điệu thận trọng lại chứa vài phần nghi ngờ, “Cô nương, biểu muội của ta ở trong bụng yêu thú được một thời gian rồi, hiện giờ không thể chậm trễ một khắc nào nữa.”
Khúc Duyệt trấn an: “Nơi yêu thú kia đến có Tông Quyền tiền bối ở đó, vãn bối vừa báo với ngài ấy.”
“Cữu cữu của ta ở đó?” Ánh mắt Hình Ngạn tối sầm, “Lúc trước cô nương nói với ta cữu cữu của ta ở trên đảo này, ta và biểu muội mới đến đây.”
“Hình tiền bối, ta có thể điều khiển hành tung của Tông tiền bối hay sao?” Tình hình lúc đó phức tạp, Khúc Duyệt nghe theo đề nghị của mẹ nàng, nàng chẳng muốn giải thích, nói, “Sau khi gặp Tông tiền bối rồi, chẳng phải vãn bối đã cố ý đến đây tìm ngài sao?”
Không sợ sau khi hắn gặp Tông Quyền lời nói dối của nàng bị vạch trần. Tông Quyền liên tục bị lật thuyền, ắt sẽ không giải thích nhiều với Hình Ngạn.
“Cô nương đặc biệt đến tìm ta ư?” Nghe được yêu thú sẽ đến tay Tông Quyền, lo lắng của Hình Ngạn giảm phân nửa, hắn khẽ mím môi. Nhưng khoé môi chỉ vừa hơi nhấc nhẹ, lập tức cảm nhận ánh mắt lạnh ngắt của Cửu Hoang.
“Phải.” Khúc Duyệt nói thật, nàng vốn dĩ đến đây tìm hắn. Đưa hắn rời khỏi đảo, nguy hiểm của Giang Đàn sẽ giải trừ.
Nghĩ đến đây, Khúc Duyệt ngửa đầu nhìn trời, sau khi yêu thú đi vào ma chủng, tầng mây đen dày tích tụ trên không trung bấy lâu nay đã tan đi.
Kiếp nạn Hợp Đạo của Giang Đàn hẳn đã qua, có thể quay về báo tin cho Giang Thiện Duy.
Chỉ tiếc kiếp nạn này lại đi vào ma chủng, có lẽ chuyển lên người cha nàng.
Đường vận mệnh quả nhiên động một điểm sẽ biến đổi cả chuỗi, thay đổi khó lường.
Khó trách Ngưng Sương cô cô luôn lén lút dùng Thiên Mệnh Quỹ, đổi lại là nàng, có lẽ cũng sẽ trộm dùng.
Tránh hại tìm lợi, nghịch thiên sửa mệnh, ai chẳng muốn?
Vì người thương yêu chịu chút phản phệ tính là gì?
Khúc Duyệt nhịn không được nghĩ, sự giác ngộ của nàng so với mẹ và Nhị Ca quả nhiên không cùng một cấp bậc.
Đương lúc cảm khái, đoàn người Diệp Thừa Tích từ trên không núi lửa đuổi đến, tất cả đều nhìn chằm chằm chiếc túi trong tay Khúc Duyệt. Bọn họ nghĩ giống hệt Hình Ngạn, cho rằng đấy là linh bảo của trời đất có thể thu tóm yêu thú khổng lồ kia vào trong.
Bọn người tà tu và ma tu trước giờ vẫn luôn âm thầm quan sát chưa ra tay, bây giờ không khỏi rục rịch chuẩn bị. So với một thanh bảo kiếm, túi này hiển nhiên hấp dẫn người ta phạm tội hơn.
Khúc Duyệt nâng túi bằng hai tay cho Diệp Thừa Tích: “Diệp bá phụ, phiền người bảo quản giúp.”
Diệp Thừa Tích do dự trong chớp mắt, rồi nhận lấy: “Đây là gì?”
Khúc Duyệt truyền âm: “Ma chủng ạ. Xin bá phụ bảo quản cẩn thận, cố gắng đặt nó ở nơi có thủy linh lực dồi dào, nếu không nó sẽ phóng thích ra ma khí có tính ăn mòn cực lớn.”
Diệp Thừa Tích không biết chuyện của Phong Hoè, nhưng biết chút ít về ma chủng, ông khẽ nhíu mày rồi đồng ý.
Thần thức khắp nơi chuyển từ trên người Khúc Duyệt đến trên Diệp Thừa Tích. Có người đã sớm nhận ra ông là khôi thủ Thập Cửu Châu, không quen biết nhưng đã được chứng kiến bản lĩnh của ông lúc chiến đấu với yêu thú, bèn lặng lẽ rút lui.
“Cô nương.” Di Ân bỗng nhiên truyền âm.
Khúc Duyệt vẫn chưa thấy người nơi nào: “Tiền bối?”
Di Ân: “Trước đó ta đã phán đoán sai, kiếm Thiên Kiếp không phải kiếm vô chủ, sau khi chuôi kiếm, chắn kiếm và thân kiếm hợp nhất, ta cảm giác được kiếm uy của nó cường đại vượt xa Thiên Đỗng. Kiếm chủ ít nhất cũng là đỉnh Độ Kiếp, rất có thể sắp hợp đạo.”
Khúc Duyệt kinh ngạc hỏi: “Ý của ngài là kiếm chủ Thiên Kiếp còn sống?”
Di Ân: “Phải.”
“Sao có thể, yêu thú đã bị phong ấn ít nhất sáu nghìn năm, kiếm chủ dù tài năng thiên phú cỡ nào, sớm có thể đi vào đỉnh Độ Kiếp, thì cũng không thể sống đến bây giờ được.”
Trừ phi hợp đạo, thọ mệnh của tu đạo giả thường không vượt qua ba nghìn tuổi.
Nhưng nếu kiếm chủ đã hợp đạo, Thiên Kiếp sẽ tách khỏi kiếm chủ. Di Ân nói rằng kiếm uy vẫn còn, chứng tỏ kiếm chủ chưa hợp đạo cũng không chết.
Càng khiến Khúc Duyệt khó hiểu hơn chính là nếu Thiên Kiếp đã có chủ nhân vì sao lại đuổi theo Quân Chấp?
Nhớ lại cảnh Thiên Kiếp bay vòng quanh Quân Chấp nhưng lại không chịu để chàng ta nắm giữ.
Thật kỳ lạ.
Di Ân nói: “Vậy ta chẳng còn việc gì ở đây nữa, kiếm này đã có chủ, ta phải rời khỏi đây đến diễn ở giới khác. Tạm biệt cô nương, có duyên sẽ gặp lại.”
Khúc Duyệt vội nói: “Tiền bối, nếu sau này ngài gặp được kiếm Thiên Nhân hoặc kiếm chủ của Thiên Nhân, thỉnh ngài gửi tin đến… à, Diệp gia Thập Cửu Châu.” Nếu nói là địa cầu hắn có thể không tìm được.
“Ta sẽ nhớ.”
“Đa tạ tiền bối, có duyên gặp lại.”
Giọng của Di Ân vừa dứt liền nghe thấy tiếng Hình Ngạn: “Cô nương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.”
Khúc Duyệt nhìn về phía hắn mới phát hiện hắn đã mang cánh thiên nhân lên. Không chỉ có thế, y phục lúc trước bị yêu thú xé rách đã được hắn thay mới, lần nữa khôi phục dáng vẻ thanh tao phong độ từ trạng thái dã nhân rách rưới.
“Ta đưa cô nương đi một đoạn được không?” Hình Ngạn dò hỏi, “Cô nương đã quen cữu cưũ của ta, có lẽ cũng biết đôi chút về cánh của tộc ta.”
Trận pháp đã trừ, đi từ trung tâm đảo ra ngoài ít nhất cần mấy canh giờ, sử dụng cánh thiên nhân chỉ mất một khắc.
Khúc Duyệt quả thật đang gấp, dùng cánh thiên nhân rất tốt nhưng Hình Ngạn thì không được. Thêm nữa Diệp Thừa Tích đang ở đây, nếu nàng được Hình Ngạn ôm đi, e là ông ấy càng bất mãn với nàng.
Khúc Duyệt đang định cự tuyệt, Hình Ngạn nói: “Cô nương, an nguy của gia muội quan trọng, ta vô cùng nóng lòng.” Hắn lại nhìn Cửu Hoang đang ôm Khúc Duyệt, chắp tay nói, “Huynh đài không phiền chứ?”
Cửu Hoang: “Phiền!”
Hoàn toàn không có ý nhường Khúc Duyệt cho Hình Ngạn.
Ngược lại, Khúc Duyệt hơi khó hiểu, Cửu Hoang hẳn đã biết nàng cũng nóng lòng, dù không vui nhưng hắn thường sẽ nghĩ cho nàng trước.
Hình Ngạn bối rối, lại nhìn Khúc Duyệt: “Trước kia cô nương từng nói thiếu ta một ân tình.”
Ân tình giúp cha nàng chắn lôi kiếp.
Cửu Hoang nói trước khi Khúc Duyệt kịp mở miệng: “Ngươi gấp thì chúng ta lập tức đi ngay, ngươi nói nhiều thế làm gì?”
Hình Ngạn nhíu mày, trước mặt nhiều người hắn không dám nói mình là thiên nhân thuần huyết, chỉ hỏi: “Huynh đài có nhìn thấy tốc độ ta đuổi theo yêu thú vừa rồi không?”
“Đã thấy, thì sao?” Cửu Hoang vừa nói, vừa chuyển ý niệm, một cỗ quan tài bay ra khỏi vòng trữ vật.
Nắp quan tài mở ra, bên trong lót đệm thật dày, có cả gối mềm kê đầu. Khúc Duyệt đánh giá, là màu sắc và hoa văn nàng thích.
Cửu Hoang cúi người đặt nàng vào trong: “Lục Nương, chúng ta đi thôi.”
Khúc Duyệt gật đầu: “Được.” Không nói lời dư thừa nào, nằm vào trong quan tài.
Cửu Hoang từ từ đóng nắp lại, bàn tay vỗ nhẹ, quan tài dựng thẳng, được hắn cõng sau lưng.
Khúc Duyệt bên trong không hề có cảm giác bị xoay chuyển, vẫn nằm thẳng vô cùng thoải mái như cũ.
Bao nhiêu tính tốt của Hình Ngạn trôi đi hết, hắn đen mặt nói: “Huynh đài, huynh không phân biệt nặng nhẹ nhanh chậm rồi.”
Cửu Hoang không thèm để ý đến hắn, bay về nơi bọn họ đã tới.
Tốc độ ban đầu còn chậm, sau một nhịp thở, vèo, hắn hoá thành một tia sáng biến mất không thấy.
Chúng đại lão sau lưng trợn mắt há mồm, duy chỉ Diệp Thừa Tích cười nói: “Con trai ta thật là thiên tài, đã thành công rồi.”
Mất một lúc Hình Ngạn mới hồi thần, mặt đầy kinh ngạc, tốc độ này tuy chưa bằng cánh thiên nhân nhưng cũng chẳng kém là bao, sao có thể chứ?
Hắn đuổi theo.
Khúc Duyệt đang truyền âm cho Tạ Vô Tình dặn dò hắn không cần đi theo mà ở lại bên cạnh Diệp Thừa Tích cùng trông chừng ma chủng, đột nhiên truyền âm bị gián đoạn, người đã ở ngoài ngàn dặm.
Nàng đưa thần thức ra ngoài, thấy xung quanh chỉ còn những bóng ảnh vụt qua, giật mình hỏi “Rau Hẹ, đây là thần hành thuật* gì vậy?”
Thần hành thuật: thuật di chuyển thần diệu.
Thần hành thuật cũng đâu nhanh đến cỡ này?
Thần tiên thuật mới đúng!
Cửu Hoang nói: “Không phải thần hành thuật, là cánh thiên nhân ta đã cải tiến.”
Hắn tỉ mỉ giải thích: “Lục Nương, cánh thiên nhân ta làm cho nàng vẫn chưa hoàn thành, cho nên ta tạo cho mình một đôi cánh ‘bán huyết’ để dùng trước.”
Làm cánh thiên nhân rất phức tạp, Lục Nương lại đang giữ đôi cánh của sư phụ, hắn đã nói với sư phụ để Lục Nương tiếp tục mượn dùng. Tuy hắn mang hai dòng máu Thiên Võ và Thiên Công nhưng không phải thiên nhân thuần huyết, không dùng cánh thiên nhân được. Nếu ngày nào đó Lục Nương muốn đi ngắm sao, hắn đuổi theo không kịp thì làm sao, chẳng lẽ để Lục Nương cõng hắn?
“Chàng thật giỏi quá đi!” Khúc Duyệt kinh ngạc cảm thán, trong thời gian ngắn đã cải tiến làm ra một đôi cánh.
“Thật ra đây chỉ là bán thành phẩm, chưa hoàn tất.” Cửu Hoang vừa vui lại vừa xấu hổ, “Cánh thiên nhân hoạt động nhờ máu thiên nhân, chỉ cần có máu cánh có thể tiếp tục bay. Đôi cánh cải tiến của ta chỉ có thể bay nửa canh giờ.”
“Vậy đã rất phi thường rồi.” Khúc Duyệt nằm trong quan tài trở mình, chợt cảm thấy lạ, “Nhưng cánh của chàng ở đâu, sao ta không nhìn thấy?”
Cửu Hoang nói: “Đã là cải tiến, hình dáng cũng thay đổi.”
Khúc Duyệt khó hiểu: “Đổi thành gì?” Rồi chợt ngộ ra, hơi mỉm cười nói, “Chàng đổi thành… quan tài sao?”
“Ừ, như vậy sau này ta có thể cõng nàng.” Tuy rằng Cửu Hoang thích ôm nàng hơn nhưng một khi dùng cánh thiên nhân nghĩa là phải đi đường dài, bị ôm chắc chắn không thoải mái bằng nằm, “Lục Nương, nàng thích kiểu dáng cỗ quan tài này không?”
Khúc Duyệt: … Thẩm mỹ của thẳng nam, không lời gì để nói.
Cửu Hoang không nghe tiếng đáp lại, trong lòng bất an: “Nàng không thích chỗ nào? Ta sẽ sửa lại tạo hình.”
Khúc Duyệt vội nói: “Vầy là được rồi.”
Cửu Hoang nhẹ nhàng thở ra, chợt nhớ tới: “Lục Nương, nàng gõ vào bên trong nắp quan tài đi.”
Khúc Duyệt nghi ngờ cong ngón tay, gõ gõ vài cái.
Toàn bộ bề mặt bên trong quan tài chợt biến đổi như lốc xoáy, hóa thành bầu trời đầy sao.
Khúc Duyệt nhìn đến ngẩn người, lát sau nàng mỉm cười nói: “Rau Hẹ, sau này chàng chỉ để một mình ta nằm trong cỗ quan tài này thôi có được không?”
Cửu Hoang không đáp.
Giọng nói Khúc Duyệt lộ vẻ bất mãn rất rõ: “Không muốn sao? Chàng còn chuẩn bị cho ai nằm?”
Cửu Hoang khó xử nói: “Ta còn muốn sau cải tiến, ta có thể vào nằm cùng với nàng, sau khi cài đặt phương hướng, quan tài có thể tự bay một mình.”
Thì ra nàng đã nghĩ lung tung rồi, Khúc Duyệt cười khúc khích: “Được lắm, nhưng mà cỗ quan tài này hơi hẹp đó, chàng nên chỉnh lại không gian bên trong một chút.”
Cửu Hoang thầm nói không thể chỉnh lại không gian bên trong, hẹp một chút mới tốt.
— —
Bên trong thế giới ma chủng.
Khúc Tống đi sang viện bên cạnh tìm Tông Quyền, giải thích sơ lược tình hình: “Nữ tử trong bụng của yêu thú hẳn là hậu bối Tông thị ngài. Ngài nên lập tức nhích người đi Vạn Nhân Sơn.”
Tông Quyền liền đứng dậy đi ra ngoài sân, xòe bàn tay lấy ra quả cầu sắt: “Vạn Nhận Sơn ở phương nào?”
Khúc Tống chỉ: “Mong ngài cẩn thận một chút, gia phụ đang bế quan ở Vạn Nhận Sơn.”
Tông Quyền giật mình: “Vậy mà ngươi không đi?”
Khúc Tống: “Đi.”
Tông Quyền ném quả cầu sắt nhỏ trong tay: “Ta đưa ngươi đi.”
Khúc Tống từ chối, nhìn Tuyết Lí Hồng: “Tông tiền bối đi trước, vãn bối còn muốn đến phủ quốc sư, sau đó nhờ Tuyết tiền bối đưa ta đi.”
Tông Quyền lập tức để ý hỏi: “Ngươi không đi cứu phụ thân ngay mà đến phủ quốc sư làm gì?”
Khúc Tống nói: “Vạn Nhận Sơn thuộc Thiên Phong, ta muốn thông báo cho quốc sư Thiên Phong mau sắp đặt phòng bị.”
Tuyết Lí Hồng liếc Tông Quyền: “Là sợ ngươi không hàng được yêu thú kia đấy.”
“Làm chuyện thừa thãi.” Tông Quyền thừa nhận hắn không giỏi đấu trí, “Tuyết Lí Hồng, chuyện hàng phục yêu thú ta từng thua lần nào chưa?”
Khúc Tống chắp tay: “Theo lời xá muội, yêu thú kia không tầm thường, mong ngài chớ chủ quan.”
Tông Quyền: “Trong Sơn Hải Giới có rất nhiều dị thú quý hiếm chưa từng thấy.”
Tuyết Lí Hồng xua tay, dáng vẻ lười nghe hắn khoác lác.
Tông Quyền xoải bước đi ra sân, mở thiên nhân cánh: “Xem ta khoét tim nó ra mang về nhắm rượu.”
Tuyết Lí Hồng buồn cười: “Ngươi uống rượu được sao?”
Tông Quyền nghẹn lời: “Là một cách biểu đạt thôi, ngươi xét nét làm gì?”
Tuyết Lí Hồng không kiên nhẫn: “Cút nhanh đi.”
Tông Quyền vừa đi, Khúc Tống không chần chừ lập tức đi qua phủ quốc sư.
Lại được báo rằng Nguyên Hóa Nhất không còn ở đó, đã rời khỏi vương đô vài ngày.
— —
Nguyên Hóa Nhất đã đi Vạn Nhận Sơn.
Một mình, cầm theo kiếm Thiên Hiền, mặc bộ quần áo lòe loẹt Khúc Đường đã thay cho hắn lúc hắn hôn mê.
Hắn ngồi xếp bằng trên một tòa núi thấp, thật ra vẫn cách Vạn Nhận Sơn một chút, hắn không muốn quấy rầy Khúc Xuân Thu bế quan nhưng cũng muốn gần ông hơn một chút.
Hắn không đến đây bảo vệ Khúc Xuân Thu mà muốn đến tìm lại ký ức của mình.
Sau khi Thiên Hiền được giải phong, kiếm tâm của hắn không thành, trạng thái kiếm ẩn vẫn chưa kết thúc, trước sau không cách gì nhớ nổi chuyện trước đây của ‘Khúc Nguyên’. Nhưng sau khi gặp Khúc Xuân Thu hắn mơ mơ hồ hồ nhớ lại càng nhiều hơn. Hắn có cảm giác như chỉ còn lại một lớp giấy cửa sổ mỏng manh nữa thôi, một khi chọc thủng, hắn liền có thể phá kén thành bướm.
Cho nên Nguyên Hóa Nhất chỉ ngồi đây, không làm gì, cố gắng hồi tưởng, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra với mình.
Và không khỏi nhớ đến một người đã ảnh hưởng sâu sắc đến hắn, Quân Chấp. Trong trí nhớ hiện tại, Quân Chấp từng là người bạn tốt nhất, cũng là người hắn ghét nhất.
Từ khi biết Quân Chấp là khí linh của ma chủng, hi sinh rất nhiều vì chúng sinh trong ma chủng, giữa hai người họ có rất nhiều hiểu lầm, song Nguyên Hóa Nhất trước sau vẫn không có cách hòa giải với Quân Chấp. Mấy tháng qua đi, hai người cùng ở tại vương đô Thiên Phong, Nguyên Hóa Nhất gặp Quân Chấp vẫn tỏ ra hờ hững như cũ.
Mọi chuyện khác đều là hiểu lầm, riêng cái chết của sư phụ vẫn là cái gai trong lòng Nguyên Hóa Nhất.
Sư phụ hắn và sư phụ Nguyên Hóa Nhất đánh nhau mấy trăm năm không phân thắng bại, tại sao Quân Chấp đi xem đấu một lần, sư phụ hắn liền bại mà chết?
Quân Chấp và Tiểu Muội đều giải thích rằng Quân Chấp chỉ trùng hợp đi ngang qua và trộm nhìn thoáng qua, kết quả tỷ thí của hai vị sư tôn không quan hệ đến Quân Chấp, nhưng Nguyên Hóa Nhất hắn không cách gì tin tưởng được.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Hắn chỉ chất vấn một chút thế nhưng lại bị Khúc Tống xối một trận giáo huấn, bảo rằng Quân Chấp đại nghĩa sao có thể làm việc đê tiện đó, bảo rằng Nguyên Hóa Nhất hắn lòng dạ hẹp hòi. Tiểu Muội cũng nhất nhất nói thay cho Quân Chấp. Thậm chí Thiên Hiền cũng ghét bỏ hắn nhiều ngày.
Những việc đó càng khiến Nguyên Hóa Nhất bực bội Quân Chấp, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng về phía Quân Chấp, dựa vào cái gì?
Nguyên Hóa Nhất không hiểu, ai nói người chính trực sẽ không có chút tâm tư xấu xa? Bản chất con người vốn phức tạp, huống chi là ma linh sinh ra từ ma chủng?
Tóm lại mỗi khi nghĩ đến Quân Chấp, cả người Nguyên Hóa Nhất đều sinh ra bực bội. Hắn thậm chí cảm thấy, sỡ dĩ kiếm tâm của mình không thành đều tại Quân Chấp làm hại.
Vù vù..
Thiên Hiền trong tay đột nhiên chấn động.
Nguyên Hóa Nhất ngẩng đầu lên, giữa trưa nắng chói, thần thức của hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một điểm đen.
Điểm đen nhỏ ấy không ngừng hạ xuống, càng lúc càng to ra, hóa thành một quái thú khổng lồ!
Điệu bộ này ắt sẽ đánh xuống Vạn Nhận Sơn.
Nguyên Hóa Nhất tiếp tục quan sát chăm chú, rốt cuộc nhìn thấy bên dưới quái thú khổng lồ có một bóng người cũng đang gấp gáp rơi xuống.
Là… Quân Chấp?
Quân Chấp dẫn một con quái thú đến Vạn Nhận Sơn làm gì? Lẽ nào muốn mưu hại phụ thân hắn?
Nguyên Hoá Nhất giật mình, rút kiếm nhảy lên.
Tiện nhân này, không, tên tiện linh này! Lần này đã để đích thân hắn tóm được rồi!
Share truyện lên:
Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.
Có thể bạn sẽ thích:
Truyện hay lắm ạ
Cảm ơn bạn nhé 😊
ngàn tim cho thớt
Ủng hộ editor ra tiếp nhaaaaaa
Cảm ơn nhen, mấy nay mình không có thời gian cho Thần Khúc, hết đợt bận này rồi sẽ hoàn toàn tập trung cho A Duyệt và Hoang Hoang 😊
Hóng chap mới
Chờ xíu nhen, cỡ một tuần nữa mình quay lại với Thần Khúc 😊
Tam ca này đúng là khá hẹp hòi nhỉ, mà lại còn lách luật bao nhiêu lần liền nên tính khí cũng ko thấy thay đổi đc, kiếm Thiên Hiền ko ghét mới là lạ. Kiếm rèn người nhưng người trốn ko cho nó rèn lại còn muốn lợi dụng nó mà hợp đạo, nó lại chẳng gõ cho bươu trán :)) Lần bị bắt cóc này coi như là trong hoạ có phúc đi, nhờ nó mà Khúc Nguyên đc rèn dũa lại tính tình
Truyện hay lắm ạ, cảm ơn editor nha
Ỏ tui nghi ngờ Quân Chấp mang tính hút may mắn, nên ông sư phụ của Tam ca mới xui xẻo mà ngỏm đó