Skip to content

Thần Khúc – Chương 177

PHỆ VẬN THÚ

Sau khi Quân Chấp chui vào ma chủng, phát hiện kiếm Thiên Kiếp và yêu thú vậy mà cũng theo vào, vô cùng khiếp sợ.

Đúng như Khúc Duyệt dự đoán, Quân Chấp vốn muốn dẫn yêu thú đến nơi hẻo lánh ít dấu chân người, Đại Tuyết Sơn ở cực Bắc. Nhưng nghĩ rằng Khúc Duyệt sẽ thông báo với Tông Quyền, chàng chuyển hướng vào trung tâm đại lục, đến Vạn Nhận Sơn không người.

Không ngờ lại có một đạo kiếm quang trực diện đánh tới, nhìn kỹ thì ra là Nguyên Hóa Nhất.

Là Khúc Duyệt báo cho hắn sao?

Không thấy Tông Quyền, chỉ có một mình Nguyên Hóa Nhất. Không, dù Tông Quyền dẫn hắn tới cũng không nhanh như vậy. Bởi vì trên bầu trời ma khí nồng đậm, Quân Chấp như cá gặp nước, tốc độ nhanh hơn cả cánh thiên nhân, yêu thú còn không đuổi kịp chàng.

Nguyên Hoá Nhất chắc chắn đã đợi sẵn ở đây rồi.

Hắn chờ ở đây làm gì?

Bây giờ nhìn thấy mình dẫn yêu thú hạ xuống, lại vì sao đằng đằng sát khí muốn lên ngăn cản?

Nhớ tới ngay cả minh chủ Liên minh Khúc Tống vẫn cứ ở lại ma chủng, dường như không hề có ý tìm cách đi ra ngoài. Quân Chấp bừng tỉnh hiểu ra, có khả năng một “đại nhân vật” liên quan đến Khúc gia đang bế quan ở Vạn Nhận Sơn.

Mình đã sơ ý đưa phiền toái đến cho vị đang bế quan này rồi.

Quân Chấp hơi luống cuống, hiện giờ chàng đã rơi vào bên trong thế giới, lực cản không khí tăng lên, tốc độ chậm đi, không thể dẫn yêu thú đi kịp nữa.

Chàng nhanh chóng quyết định không tiếp tục rơi, cực nhanh bay chếch qua một khoảng cách tránh đi yêu thú.

Thiên Kiếp vẫn bám sát theo sau, Quân Chấp vươn tay muốn nắm nhưng nó tiếp tục né tránh.

Quân Chấp không để ý, rút ra bảo vật gia truyền của Quân thị Phúc Sương, Tam Thiên Kiếm. Hộp kiếm khắc giao long lơ lửng trước mặt, theo động tác tay chàng, từng thanh kiếm bay vọt ra khỏi hộp lao về phía yêu thú.

Vô số bảo kiếm nối liền nhau tạo thành kiếm trận bao vây yêu thú bên trong, hình thành một quả cầu bằng kiếm. Khi yêu thú lồng lộn chạm vào vách trong của quả cầu, bên ngoài không ngừng lồi lên lõm xuống.

Quân Chấp bày kiếm trận vừa nhanh lại vừa dồn sức, va chạm của yêu thú khiến chàng hộc máu không ngừng, sau vài nhịp thở, vạt áo xanh phía trước đã nhiễm đỏ.

“Quân Chấp!” Nguyên Hóa Nhất vừa bay tới, quai hàm nghiến chặt, cầm kiếm cốt chỉ vào chàng, “Ngươi nói thật đi, ta rốt cuộc đắc tội gì ngươi, hại chết sư phụ ta chưa đủ, còn muốn hại cả phụ thân ta!”

Thì ra người bế quan ở đây lại là Khúc Xuân Thu, thảo nào, Quân Chấp hơi kinh ngạc, vừa khống chế kiếm trận vừa nói: “Nguyên huynh, huynh nghe ta giải thích, đây là một…”

Nguyên Hóa Nhất ngắt lời: “Đây lại là một hiểu lầm, đúng không?”

Hơn trăm năm qua, Nguyên Hóa Nhất đã nghe Quân Chấp nói hai chữ ‘hiểu lầm’ này mấy chục lần. Bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn chắc chắn, vì Quân Chấp sau khi nhìn thấy hắn, đột nhiên lại thay đổi không rơi xuống nữa, rõ ràng trong lòng có quỷ!

“Ta thật sự không biết, nhìn thấy huynh ở đây mới đoán được.” Lòng Quân Chấp khổ không nói nổi, “Huynh xem, không phải ta đã lập tức dừng lại sao.”

“Nếu ngươi không nhìn thấy ta, sẽ dừng lại sao?” Mỗi khi Nguyên Hóa Nhất nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, làm như oan khuất tận trời của Quân Chấp liền muốn rút kiếm chém chết!

“Ta…” Quân Chấp không biết trả lời thế nào, nếu chàng không nhìn thấy Nguyên Hóa Nhất tất không đoán được người Khúc gia bế quan tại đây, khẳng định sẽ không dừng lại.

“Nguyên huynh, ta biết ta nói gì huynh cũng không nghe, lệnh muội rất nhanh sẽ tới, nàng sẽ giải thích với huynh.”

Thành kiến trăm năm đã ăn sâu bén rễ trong lòng Nguyên Hóa Nhất, Quân Chấp biết không thể nào thuyết phục hắn nên không nói tiếp, “Việc trước mắt cấp bách là huynh liên thủ với ta khống chế con quái này trước đã, tận lực kéo dài thời gian chờ Tông Quyền tới…”

Vừa dứt lời Quân Chấp phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm suýt ngất.

Là bởi yêu thú đang kịch liệt va chạm vào kiếm trận, từ sau khi kiếm Thiên Kiếp ra khỏi cơ thể nó, sức mạnh của yêu thú dần khuếch đại.

Sau khi Nguyên Hóa Nhất xuất hiện tốc độ khuếch đại rõ ràng nhanh hơn không ít.

Quân Chấp loáng thoáng nhìn thấy từng sợi khí mỏng manh từ từ thoát ra khỏi cơ thể Nguyên Hóa Nhất, sau đó chúng ngưng tụ lại với nhau thành một sợi dây thừng bay về phía yêu thú.

Lại nhìn về phía Nguyên Hóa Nhất, ấn đường ẩn hiện sắc đen.

Sao lại thế này?

Quân Chấp sửng sốt một chốc, gấp gáp nói: “Nguyên huynh, mau rời khỏi đây, nó đang hấp thụ vận may của huynh!”

— —

Khúc Duyệt đi qua truyền tống trận về lại trụ sở Bộ: “Hình tiền bối, đi theo ta.”

Ra khỏi Cục Kỹ Thuật, Hình Ngạn nhìn được kiến trúc bên trong tòa nhà Bộ Đặc Biệt, ánh mắt hơi sững sờ. Nhưng hắn không dò hỏi nhiều, tựa như lúc nãy hắn mất một lúc mới đuổi kịp Cửu Hoang, hắn ngạc nhiên không thôi nhưng cũng không hỏi vì sao Cửu Hoang có thể bay nhanh như vậy.

Đây là sự kiêu ngạo của thiên nhân thuần huyết.

Đi thang máy xuống, Khúc Duyệt và Cửu Hoang chia làm hai đường.

Cửu Hoang về lại lồng giam ở tầng mười tám của hắn, chờ Khúc Duyệt triệu hoán hắn vào ma chủng.

Khúc Duyệt thì dẫn theo Hình Ngạn đi vào phòng điều khiển, Hình Ngạn là thiên nhân, có thể theo nàng đi qua thần khí.

Để ngừa vạn nhất, trước khi vào tháp Khúc Duyệt đưa cho Hình Ngạn một chiếc bịt mắt được thiết kế đặc biệt: “Tiền bối, sự tình liên quan đến bảo mật của Liên minh, mong ngài phối hợp.”

Nàng không biết Hình Ngạn có hiểu biết bao nhiêu về thần khí, lỡ như hắn nhìn thấy nàng điều khiển năm cửa ngũ hành, phát hiện ra nàng là thiên nữ sẽ rất phiền toái.

“Được!” Hình Ngạn không do dự, sau khi tiếp nhận liền bịt kín hai mắt mình.

Khúc Duyệt rút ra một sợi dây thừng linh khí, cột tay hai người vào nhau, đưa hắn tiến vào tỳ bà, từ tỳ bà vào phòng của nàng trong thế giới ma chủng.

“Hình tiền bối, có thể mở ra rồi.”

Hình Ngạn gỡ bịt mắt ra, quan sát xung quanh, đầu đầy bối rối, khi rốt cuộc không nhịn được muốn hỏi một câu lại thấy nàng quăng đàn tỳ bà đang ôm trong ngực lên, một chùm ánh sáng vàng kim bắn ra, Cửu Hoang rớt từ tỳ bà xuống.

“Hình tiền bối, đi thôi.”

Khúc Duyệt thu hồi tỳ bà đi ra cửa, Khúc Tống không liên lạc với nàng, chứng tỏ không có biến cố xảy ra, Quân Chấp hẳn đã dẫn yêu thú đi Vạn Nhận Sơn.

Cửu Hoang không nói một lời lôi ra quan tài, chờ Khúc Duyệt nằm xuống xong, cõng quan tài trên lưng lập tức bay về phía Vạn Nhận Sơn.

Hình Ngạn chỉ đành đeo cánh thiên nhân lên đuổi theo.

Khúc Duyệt đang nằm bên trong quan tài suy nghĩ, nghe thấy Huyễn Ba nói bên tai: “Mặt Trăng Nhỏ, vừa rồi ta xuống đáy biển một chuyến.”

Trước đó Huyễn Ba nói yêu thú trông rất quen mắt, liền lặn xuống đáy biển trong khuyên tai, Khúc Duyệt đã biết hắn đến xem bích họa dưới đáy biển, hỏi: “Trên bích họa dưới đáy biển có vẽ yêu thú này sao?”

Huyễn Ba lắc đầu: “Không có, nhưng ta nhớ ra rồi, loại yêu thú này gọi là Phệ Vận Thú, hút khí vận người ta làm thức ăn.”

Khúc Duyệt nhìn sao trời trên nắp quan tài, chớp chớp mắt: “Phệ Vận Thú?”

Phệ Vận Thú: Phệ nghĩa là cắn, vận nghĩa là vận số/số mệnh, Phệ Vận Thú hiểu nôm na là thú ăn vận.

Thảo nào hơn phân nửa người đến gần núi lửa đều có ấn đường hóa đen trở thành xui xẻo. Tạ Vô Tình đã phân tích sai rồi, không phải do Thiên Kiếp sinh bệnh, thay đổi cơ chế phóng thích vận đen ra ngoài mà những người đó cũng không chịu ảnh hưởng của Thiên Kiếp, họ đều bị Phệ Vận Thú hút đi vận may.

Khúc Duyệt cẩn thận nhớ lại: “Chưa từng nghe bao giờ.”

Huyễn Ba chặc lưỡi: “Trong thế giới ma chủng bọn ta, Phệ Vận Thú là loài vô cùng cổ xưa, đã bị diệt sạch từ lâu rồi.”

Khúc Duyệt hơi trầm ngâm, bộ sách tranh “Yêu Thú Tam Thiên Giới” của cha nàng không có yêu thú này, Hình Ngạn cũng không nhận ra, xem ra Phệ Vận Thú hẳn là loại thú từ thời thượng cổ. Trong Tam Thiên Giới còn lại bao nhiêu con đây?

Huyễn Ba từng nhìn thấy tranh vẽ, còn được nghe kể về lai lịch của nó, chứng tỏ nó từng xuất hiện bên trong ma chủng, hẳn là những người đi khai hoang đã mang nó vào.

Con Phệ Vận Thú này đi vào ma chủng dễ dàng không trở ngại, lẽ nào nó từng là sinh vật của ma chủng? Đã chạy ra khỏi ma chủng từ sáu ngàn năm trước?

Huyễn Ba nói: “Ta nhớ, loại thú này hình thể ban đầu tương đối nhỏ, cỡ khoảng một con sư tử nhỏ thôi, càng nuốt nhiều vận may nó càng to ra, sức mạnh càng tăng lên. Nó bị phong ấn bên trong núi lửa, trước giờ đã hút rất nhiều vận may, có lẽ trở thành thú may mắn, bách độc bất xâm rồi.”

Khúc Duyệt nhíu mày, đáng tiếc yêu thú loại này là tà thú, nào có giống cá koi chứ, bằng cách hấp thu vận may của người khác, nó mở vận cho chính mình. Mở vận rồi, may mắn cực đại, ai có thể đánh thắng được?

Có lẽ vì vậy kiếm chủ Thiên Kiếp mới chọn dùng Thiên Kiếp để phong ấn nó. Thiên Kiếp là thanh kiếm xui xẻo, hẳn là thứ Phệ Vận Thú sợ hãi chán ghét nhất.

Sáu ngàn năm trôi qua, sức mạnh của con Phệ Vận Thú này hẳn đã giảm đi rất nhiều mà còn lợi hại như thế, sáu ngàn năm trước nó còn kinh khủng đến mức nào?

“Mặt Trăng Nhỏ, hai ta tốt nhất đừng đến gần Vạn Nhận Sơn quá, khí vận hai chúng ta đều rất tốt, đặc biệt là ta nha.” Huyễn Ba thầm lo lắng, số con rệp là chuyện vô cùng đáng sợ, phải làm rất nhiều việc tốt, tích đức thật lớn mới có thể đền bù lại, “Chúng ta xui xẻo cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là nó mới thoát khỏi phong ấn, đang trong trạng thái cực kỳ suy yếu cho nên càng hấp thu nhiều vận may, mà thế thì nó khôi phục lại càng nhanh. E là trong ma chủng không ai ngăn cản được đâu.”

“Tông Quyền cũng không được sao?”

“Khó nói lắm, Tiểu Điêu Nhi nói cho ta biết, thiên nhân trời sinh có thiên vận, thiên vận của Tông Quyền hẳn là cực kỳ lớn mạnh, sẽ bị hấp thụ càng nhiều.”

“Lớn mạnh? Tông Quyền suốt ngày toàn lật thuyền, chưa từng hoàn thành được chuyện nào.”

“Nhưng hắn vẫn luôn gặp dữ hóa lành đó thôi, chứng tỏ thiên vận của hắn thật sự mạnh, luôn có quý nhân tương trợ.”

“Ừ, cũng có lý.”

“Người có thiên vận càng mạnh, sau khi bị hấp thu thiên vận, xui xẻo ập tới càng lớn. Ngược lại thiên vận càng yếu, khắp người đều là xui xẻo, sẽ ít chịu ảnh hưởng.” Huyễn Ba nghĩ nghĩ rồi gật gù, “Ta cảm thấy như vậy. Giống như kiếm chủ Thiên Kiếp đấy, một kẻ xui xẻo, căn bản không hề có vận may đương nhiên không bị ảnh hưởng gì.”

Khúc Duyệt đã hiểu, giống như đại phú ông sau một đêm hoàn toàn bị phá sản, có thể sẽ tự sát nếu năng lực chấp nhận kém. Mà một Nhiếp Chính Vương ăn mày chuyên nhặt rác rưởi để sống như Quân Chấp, đã quen với nghèo khổ rồi, nội tâm sẽ chẳng mảy may gợn sóng.

“Vậy là Quân Chấp có thể đối phó với nó.” Khúc Duyệt nói.

“Không bị ảnh hưởng không có nghĩa đánh thắng được.” Huyễn Ba chống cằm, “Về phương diện đánh nhau, ta không hiểu lắm đâu, ngươi hỏi Rau Hẹ đi.”

“Rau Hẹ.” Khúc Duyệt truyền âm ra ngoài, kể lại chuyện Phệ Vận Thú cho hắn nghe, “Chàng nói xem, Quân Chấp có thắng được không?”

“Đánh không lại.” Cửu Hoang không hề do dự đưa ra phán đoán.

Khúc Duyệt đột nhiên nghĩ ra: “Có phải quỷ tu cũng không sợ nó?”

Cửu Hoang: “Nếu đúng thật là Phệ Vận Thú theo lời Huyễn Ba, có lẽ là vậy, vận rủi của quỷ tu rất lớn.”

Cửu Hoang ngờ ngợ: “Lục Nương, nàng muốn nói đến cha nàng?”

Khúc Duyệt im lặng.

Cửu Hoang phán đoán: “Năm đó kiếm chủ Thiên Kiếp sắp hợp đạo đã có thể phong ấn yêu thú. Cha nàng càng gần với Hợp Đạo hơn, khi yêu thú này bị phong ấn, bị Thiên Kiếp làm tiêu hao sáu ngàn năm, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà…”

Nhưng mà Khúc Xuân Thu đang ở bước cuối cùng của Hợp Đạo, nếu lúc này ra chiến đấu với yêu thú, tinh lực dùng hết, tương đương cáo biệt luôn Hợp Đạo. Mà nếu không hợp đạo trong vòng một trăm ngày sau khi vượt qua lôi kiếp, ắt chết. Rất nhiều đại lão vượt qua lôi kiếp và tâm kiếp của quá trình Hợp Đạo cuối cùng đã chết trong trăm ngày mệnh kiếp.

Tâm trạng Khúc Duyệt chạm đáy.

Bị Kiếm Thiên Kiếp phong ấn sáu ngàn năm có lẽ đã dẫn đến cho con Phệ Vận Thú này một đại kiếp nạn, khiến nó đi vào Vạn Nhận Sơn của ma chủng, chết trong tay cha nàng.

Mà không, đồng quy vu tận cùng cha nàng thì đúng hơn.

Khúc Duyệt càng nghĩ càng ủ rũ, nhưng rồi mau chóng bắt mình phải tỉnh táo lại.

Đây chỉ là những phỏng đoán nhất thời, có lẽ Tông Quyền sẽ đánh thắng, cũng có thể Quân Chấp sẽ có thể thu phục kiếm Thiên Kiếp.

— —

Trên không Vạn Nhận Sơn.

 Sau khi Quân Chấp cảnh báo, Nguyên Hóa Nhất còn chưa kịp phản ứng, Phệ Vận Thú đã phá tan kiếm trận.

“Cẩn thận!” Quân Chấp đánh một chưởng về phía Nguyên Hóa Nhất.

Nguyên Hóa Nhất né sang một bên, vừa kịp nghe thấy một tiếng nổ lớn, chiếc hộp Tam Thiên Kiếm trước mặt Quân Chấp chợt vỡ tan.

Quân Chấp không tránh kịp, bị lực nổ của hộp kiếm đánh trúng, trước mắt tối sầm, may mắn được Nguyên Hóa Nhất kịp thời đỡ lấy.

Một sát khi Phệ Vận Thú kia nhào lên, một đạo ánh sáng bay tới, bức lui nó ra sau.

Tông Quyền hạ xuống trước mặt hai người Quân Chấp, thu hồi cánh thiên nhân, tỉ mỉ đánh giá yêu thú trước mắt, ngoại trừ hình thể to lớn, cũng không có gì hơn người, tuyệt đối có thể đánh thắng.


Share truyện lên:

Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
4 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
1 year ago

Hấp dẫn quớ ,tiếp đi editor ơi!

Mít
Mít
8 months ago

Hiện trường Tông Quyền lật xe lần thứ n, bắt đầu:

Anh Thu
Anh Thu
8 months ago
Trả lời  Mít

Hahaha

Canhchuacakhoto
Canhchuacakhoto
8 months ago
Trả lời  Mít

T cũng định bình luận zay luôn :))))

You cannot copy content of this page

4
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x