Skip to content

Thần Khúc – Chương 182

TÍNH THIÊN CƠ

Khúc Duyệt đang bàn bạc với Khúc Tống làm sao trốn chạy thì ngừng bặt. Nàng nghe được âm thanh như nức nở rất nhỏ, hình như là giai điệu phát ra từ huân xương của phụ thân.

Nói “hình như” là bởi cha ở bên cạnh nàng suốt mười bốn năm nhưng chỉ mang nhạc cụ bản mệnh ra cho nàng xem chứ chưa bao giờ dùng.

Cũng không có dịp để dùng.

Hơn nữa, ông chỉ cho nàng nhìn mà không được chạm vào. Thế nên từ nhỏ, huân xương của phụ thân trong mắt nàng là bảo vật tuyệt thế uy lực kinh người.

Mãi cho đến khi biết được lai lịch của huân xương, Khúc Duyệt mới hiểu được nguyên nhân.

“Huynh nói cho cha hay bằng Nhất Tuyến Khiên à?” Khúc Duyệt chất vấn Khúc Tống.

“Nói với cha?” Khúc Tống khó hiểu.

Âm thanh càng lúc càng rõ, Khúc Duyệt hít một hơi thật sâu: “Cha đi ra đối phó với Phệ Vận Thú rồi.”

Theo tình hình hiện giờ, Phệ Vận Thú chắc chắn sẽ chết, chỉ là Tông Quyền có nguy cơ ma hóa. Nếu cha nàng ra tay lúc này, đồng nghĩa dùng mệnh chính ông để triệt tiêu nguy cơ này. Cha và Tông Quyền không thân chẳng quen, lại không có tư tưởng xả thân vì chúng sinh như Quân Chấp, tại sao?

Khúc Duyệt chưa kịp nghĩ kỹ càng, Cửu Hoang phía sau đã dùng pháp lực che hai lỗ tai của nàng lại, đồng thời truyền âm: “Lục Nương, mau lấy Lưu Ly Tráo ra.”

Khúc Duyệt không dám làm gì, Đại Tư Tế ở ngay trước mặt, nàng không dám mạo hiểm.

Cùng lúc này, Khúc Tống cũng phong bế nhĩ thức của mình.

“Phong bế nhĩ thức đi!” Khúc Tống kêu lên với Nguyên Hóa Nhất.

Nguyên Hóa Nhất nhìn chằm chằm Quân Chấp, phát hiện sau khi chàng cầm được Thiên Kiếp, kiếm pháp sử dụng hoàn toàn khác với trước đây.

Nghe tiếng Khúc Tống, Nguyên Hóa Nhất sửng sốt, bỗng đâu cảm giác như say rượu ập đến, hai mắt hoa lên, chân mềm tựa bông, ý thức mơ hồ như rơi vào sương mù dày đặc.

Khúc Tống kịp thời dán vào lưng hắn một lá bùa ngưng thần, Nguyên Hóa Nhất lập tức vung kiếp vẽ ra một đường vòng cung, kiếm khí chặn lại tiếng huân như quỷ khóc đang vang lên.

Ý thức đã ổn định nhưng trái tim trong lồng ngực lại nảy lên kịch liệt không thể khống chế. Không có nhiều ký ức về “Khúc Nguyên” song Nguyên Hóa Nhất biết đây là nhạc cụ của phụ thân.

Âm khí nặng nề, cực kỳ khủng bố.

“Đây là âm thanh gì?” Tuyết Lí Hồng cố trấn định, lấy ra một pháp khí cách âm, theo bản năng muốn che chắn cho Cửu Hoang. Nhìn thấy hắn vẫn ổn đang giúp Khúc Duyệt bịt tai, liền đi qua che chắn cho Hình Ngạn đang bận bịu thanh trừ khí Thiên Ma trong người.

Lúc này, trong thung lũng giữa những ngọn núi của Vạn Nhận Sơn, sương đen cuồn cuộn dâng lên. Bên trong màn sương đen kịt chớp lóe nhiều tia lửa điện, chúng tựa như những nốt nhạc đang nhảy múa và mỗi nốt nhạc này lại giống một tiểu quỷ đang cười dữ tợn.

Trong phút chốc, âm dương nghịch chuyển, ma quỷ rảo bước.

Âm thanh của huân xương bắn về phía Phệ Vận Thú, dư âm lan xa đến ngoài trăm trượng khiến mọi người ở đây không chịu đựng nổi.

Nhất là Quân Chấp hiện giờ tu vi chỉ ở cấp bảy, trong tiếng huân xương, mạch máu chàng như muốn vỡ tung, trên làn da đang căng ra của chàng xuất hiện những đường chằng chịt như mạng nhện.

Hai tròng mắt Phệ Vận Thú lồi ra rất rõ ràng, nó càng thêm cuồng bạo.

“Tránh sang bên đi!” Một bóng người xuất hiện giữa Phệ Vận Thú và hai người Quân Chấp, Tông Quyền.

Bấm để đọc

Trong tiếng quỷ khóc sói gào, Khúc Xuân Thu hiện ra với áo trắng trâm bạc như cũ, toàn thân văn nhã, khí chất như gió nhẹ trăng sáng. Tay trái đặt sau lưng, huân xương nắm trong lòng bàn tay phải, sau khi ổn định thân mình, ông tung nó lên xuống đùa vui.

“Sao ngài lại ra đây?” Được Khúc Xuân Thu che trước người, áp lực của Quân Chấp giảm đi rõ rệt khiến chàng kinh ngạc.

Trước khi đến Vạn Nhận Sơn, Tông Quyền đã biết Khúc Xuân Thu bế quan nơi này, y nói: “Tiếp tục trở về bế quan đi, ta ứng phó được rồi.”

Khúc Xuân Thu quay đầu nhìn giữa mày y: “Ngươi cứ đánh tiếp thì sẽ ma hóa bất cứ lúc nào, thần tiên cũng khó cứu!”

“Cho nên phàm nhân ngươi mơ mộng làm thần tiên một lần, đến cứu vớt Thiên Võ ta?” Tông Quyền hơi mím môi, thần sắc không đổi, “Tránh ra đi, tâm của ta luôn giữ vững, chưa chắc ma hóa đâu, đừng làm mất thời gian của ta.”

Tông Quyền không phải người kiêu ngạo, lúc trước Khúc Duyệt có cách giúp y thoát vây ở Châu Long Nha, dù ra sao y cũng phối hợp, chịu biến thành cá khô nằm một bên an tĩnh xem nàng biểu diễn.

Nhưng Khúc Xuân Thu thì không được, xảy ra việc gì thì thật là thần tiên khó cứu. Quỷ tu một khi ngã xuống, lập tức hồn phi phách tán.

Hai người vốn chẳng có giao tình, Tông Quyền không hiểu vì sao Khúc Xuân Thu lại tương trợ.

Thấy Khúc Xuân Thu bất động, Tông Quyền nói: “Mau tránh đi, cháu gái ta ở trong bụng nó, tự ta đi cứu.”

Khúc Xuân Thu vẫn bất động như cũ.

Quân Chấp nhíu mày, thầm đoán có lẽ có liên quan đến Đại Tư Tế.

Khi Tông Quyền định nói tiếp, chợt nghe Đại Tư Tế lên tiếng: “Trở về đi!”

Tông Quyền híp mắt nhìn quanh bốn phía, tưởng rằng mình bị ảo giác.

Trong khoảnh khắc hắn phân tâm, Khúc Xuân Thu đã dẫn Phệ Vấn Thú đi nơi khác.

Tông Quyền muốn đuổi theo.

—- “Tông Quyền, lập tức quay lại, ta đã giao dịch với người đó, hắn không phải vì cứu ngươi.”

Tông Quyền: “Nhưng Đại Tư Tế, ta…”

Dù thõa thuận là gì, y cũng không muốn người khác đánh đổi mạng sống của họ để giữ lại an ổn cho y.

Tông Quyền nhìn về phía Khúc Xuân Thu.

Quỷ tu không có vận may, toàn thân xui rủi ngược lại khiến Phệ Vận Thú thống khổ. Khúc Xuân Thu lơ lửng trước mặt yêu thú, một tay điều khiển huân xương, miệng thổi ra giai điệu cổ quái, một loạt hình ảnh kiếp long bay ra khỏi miệng huân.

Kiếp long quấn lên Phệ Vận Thú, siết chặt nó như xiềng xích, khiến nó rống lên không ngừng. 

Khúc Xuân Thu trông vẫn thản nhiên, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Nhưng Tông Quyền biết rõ, thứ huân kia phóng ra toàn là chân nguyên* bản mệnh của ông.

Chân nguyên: kết tinh chân khí của người tu luyện.

Không được!

Tông Quyền siết chặt nắm đấm muốn xông tới.

—- “Hắn là quỷ tu, thân xác đó vạn kiếp không thể hợp đạo thành công, ta rất ngạc nhiên khi hắn có thể vượt qua lôi kiếp và tâm kiếp. Kiếp nạn này là hắn vốn phải gánh chịu, ta đồng ý giao dịch bởi vì mềm lòng, hắn đã kiếm lời được rồi. Ngươi không nhúng tay hắn sẽ càng cảm kích ngươi.”

Tông Quyền chần chừ.

—- “Sao hả, giờ ta không thể ra lệnh cho tộc Thiên Võ các người được nữa đúng không?”

Sống lưng Tông Quyền cứng đờ, lập tức dừng chân, vội cúi đầu: “Tư Tế đại nhân bớt giận, ta nghe theo lệnh ngài!”

—- “Ừm, ngươi và A Ngạn đều bị nhiễm ma khí, thanh trừ xong rồi quay về Thiên Nhân Cảnh, cũng đưa Tuyết Lí Hồng về theo luôn.”

Tông Quyền: “Vâng!”

—- “Cốc tiền bối, ngài cũng về nghỉ ngơi đi, thời gian của ta không còn nhiều, tinh khí không đủ, không thể ở lại đây lâu, nhờ ngài mang kiếm này trả lại cho Vi Tam Tuyệt. Chuyện về ma chủng, ta sẽ cử một vị Hộ Pháp hạ giới gặp ngài bàn bạc.”

“Khoan đã.” Quân Chấp gọi bà lại.

—- “Cốc tiền bối còn dặn dò gì?”

Quân Chấp nói: “Ta nhớ hình như năm đó khi cô và Tông Trầm đến nhờ ta giúp đỡ, từng nói nếu ta may mắn không chết thì sẽ hoàn thành ba tâm nguyện của ta.”

—- “Không sai.”

Quân Chấp hỏi: “Không biết còn tính không?”

—- “Đương nhiên, Cốc tiền bối là người Tuyết Thiền kính trọng nhất đời này.”

Quân Chấp: “Vậy tâm nguyện thứ nhất, khi chưa được ta cho phép, mong tộc thiên nhân không làm tổn thương ma chủng. Nếu tiêu vong, hãy để nó tiêu vong tự nhiên. Ta sẽ chịu trách nhiệm vận mệnh của ma chủng đến cùng.”

—- “Có thể.”

Quân Chấp nói: (bấm để đọc)

“Tâm nguyện thứ hai, dù Khúc tiên sinh… à, tiểu cô nương nhạc tu khiến cô chú ý kia, dù giữa cô và nàng có vấn đề gì, xin cô đại nhân bỏ qua, đừng làm khó nàng.”

Đại Tư Tế trầm mặc.

—- “Thứ cho ta mạo phạm, không biết Cốc tiền bối và nàng ta có quan hệ gì?”

Quân Chấp thản nhiên: “Bằng hữu. Qua lại không tính sâu sắc nhưng rất hợp ý.”

Lại bổ sung thêm: “Khúc tiên sinh tuy hơi xảo quyệt nhưng là một cô nương tốt, nhiệt tình, chân thành. Mấy huynh trưởng của nàng cũng có nhân phẩm đoan chính. Ta tin tưởng phụ thân có thể dạy dỗ ra những hài tử như vậy, cho dù là lệ quỷ mà Thiên Đạo không dung, cũng nhất định có đức hạnh hơn người.”

—- “Có thể được Cốc tiền bối đánh giá như vậy, Tuyết Thiền đã hiểu. Vậy tâm nguyện thứ ba của ngài là gì?”

Quân Chấp chắp tay: “Không có tâm nguyện thứ ba. Tuyết Thiền cô nương, hẹn sau này gặp lại.”

—- “Sau này gặp lại.” Tuyết Thiền thầm nghĩ, e là không hẹn ngày gặp lại, “Tiền bối bảo trọng.”

Kiếm Trầm Mặc rơi xuống, được Quân Chấp bắt lấy.

Quân Chấp nhìn về phía Phệ Vận Thú, trong thời gian ngắn, nó đã bị kiếp long biến thành xiềng xích thít chặt cổ: “Lệ quỷ đạo quả nhiên cường hãn.”

Lệ quỷ đạo: đường tu luyện của lệ quỷ, tương tự như ma đạo, tà đạo hay thần đạo.

Dù đã nghe Đại Tư Tế giải thích, lòng Tông Quyền lúc này vẫn vô vàn khó chịu. Khúc Xuân Thu nghiễm nhiên trở thành ân nhân của y: “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lệ quỷ tu đến cảnh giới này.”

Ầm—-!

Phệ Vận Thú bị xiềng xích siết cổ.

Trước khi nó tan xác, Khúc Xuân Thu bấm tay hóa kiếm mở bụng nó ra, hút Tông Tâm nhớp nháp ra ngoài.

Tông Tâm hôn mê rơi xuống được Tông Quyền đỡ lấy.

Khoảnh khắc Phệ Vận Thú chết đi, vì có gắn kết chặt chẽ với vận may của ma chủng, mây đen sấm sét vần vũ khắp nơi bên trong ma chủng, rung động ầm vang. Quân Chấp đương nhiên hộc máu không ngừng.

— —

Trên đường trở về vương đô Thiên Phong quốc.

Quân Chấp tự mình ngự kiếm. Người Khúc gia ngồi trên xe kỳ lân của Nguyên Hóa Nhất. Tông Quyền cận kề ma hóa không thể sử dụng cánh thiên nhân nên ngồi cùng với Hình Ngạn và Tông Tâm đang hôn mê trên một pháp khí phi hành.

Ba người Thiên Võ nhiễm đầy ma khí, Tuyết Lí Hồng né bọn họ thật xa, ở cùng với Cửu Hoang. Hai người ngồi đối mặt trên lưng con chim cắt cơ khí.

Tuyết Lí Hồng nhìn bộ dáng ỉu xìu của Cửu Hoang, vươn một ngón tay xỉa lên trán hắn: “Bị Khúc Xuân Thu đuổi ra, không được ở chung với Lục Nương nhà ngươi nên không vui hử?”

Cửu Hoang liếc nhìn chiếc xe kỳ lân: “Sư phụ, con thật vô dụng, Lục Nương bây giờ nhất định rất đau lòng.”

Tuyết Lí Hồng khoanh tay: “Liên quan gì đến ngươi, con Phệ Vận Thú kia hút may mắn, tuy ngươi không có đầu óc nhưng vận may không tồi. Đây là chuyện chẳng đặng đừng, vạn vật tương sinh tương khắc, chẳng ai vô địch hết.”

Cửu Hoang nghĩ cho mình: “Hồi con năm tuổi đó, đáng lẽ sư phụ không nên cứu con, cứ để con chết thành cái quỷ tu vẫn hơn.”

Tuyết Lí Hồng cạn lời: “Ăn Quả Hợp Đạo Ác rồi, chết xong là hồn phi phách tán đấy.”

Cửu Hoang lại hỏi: “Sư phụ, người nói xem bây giờ con chuyển sang tu quỷ đạo có muộn không? Con thấy quỷ tu lợi hại hơn tà tu.”

Tuyết Lí Hồng mắng: “Người chết cả đống nhưng ngươi nghĩ ai cũng có thể thành quỷ tu sao hả? Đặc biệt là lệ quỷ đạo, vạn quỷ chọn một. Nhất là nhãi ranh vô tâm vô phế như ngươi đấy, chết trăm lần cũng không thành lệ quỷ được.”

Cửu Hoang không hé răng.

Tuyết Lí Hồng thấy tinh thần hắn càng uể oải bèn đổi đề tài: “Đúng rồi, gần đây ta xem quyển nhật ký công việc Thiên Công kia thì phát hiện được một việc. Bộ công cụ tổ truyền mà vị hậu duệ Thiên Công trông coi hỏa ma chủng kia dùng thì ra đã hư hại từ rất lâu rồi. Công cụ của tộc Thiên Công ta đều được truyền lại từ thời thượng cổ, mỗi mạch có một bộ riêng.”

Cửu Hoang hỏi: “Vậy hộp công cụ Lục Nương đưa cho con là từ đâu ra?”

Tuyết Lí Hồng: “Ngươi đoán xem.”

Cửu Hoang lười đoán, chỉ nhìn sư phụ mình.

Tuyết Lí Hồng đành nói: “Thật trùng hợp, là lão tổ Nhập Ngã Kiếm Môn chế tạo. Vị lão tổ ấy chỉ là hậu duệ Thiên Công thôi nhưng lại có thể tạo ra công cụ chỉ Thiên Công thuần huyết mới có thể dùng…”

Dùng công cụ làm ra bảo vật rất dễ, chế tạo những công cụ ấy ngược lại càng khó. Tộc Thiên Công truyền qua bao đời, đến nay còn rất ít người có thể chế tạo được công cụ. 

Tuyết Lí Hồng là một trong số đó, bỏ qua chuyện tính cách không đáng tin cậy, kỹ năng và kỹ thuật của nàng thuộc hàng xuất sắc trong tộc.

“Ta nghi ngờ vị lão tổ đó là Thiên Công thuần huyết, nếu không thì thật đáng sợ.”

Tuyết Lí Hồng đã từng xem qua bộ công cụ của Cửu Hoang, vượt trội hơn những gì nàng có thể làm, có thể sánh với đồ gia truyền của Tuyết gia. Thế nên Cửu Hoang dựa theo bản vẽ Thiên Công có thể làm ra mọi thứ vô cùng nhanh, phần nhờ vào thiên phú của hắn, phần là nhờ vào công cụ.

Tuyết Lí Hồng hoài nghi: “Nhưng ta thật không hiểu, ngươi nói xem vì sao hắn là một thợ thủ công, căn bản không dùng kiếm, tự dưng đi tạo ra một mớ kiếm, thu nhận một đám đệ tử kiếm tu, thành lập hẳn một môn phái kiếm tu làm chi?”

Cửu Hoang nhíu mày: “Có gì kỳ lạ?”

Tuyết Lí Hồng kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi thật không thấy gì kỳ lạ à?”

Cửu Hoang càng kinh ngạc hơn: “Người nuôi heo có nhất thiết phải giết heo, lấy thịt heo làm bánh bao?”

Tuyết Lí Hồng nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý.

“Cút sang bên đi.” Nàng duỗi chân đá Cửu Hoang ra, lật người nằm sấp xuống, lấy từ vòng tay ra một tập tranh, bắt đầu nằm trên lưng chim cắt viết viết vẽ vẽ.

Cửu Hoang ngồi bên cạnh, nghểnh cổ sang nhìn tập tranh: “Sư phụ, người thiết kế cái rìu để bổ không gian ma chủng ra à?”

Tuyết Lí Hồng ừ một tiếng rồi nói thêm: (bấm để đọc)

“Cố gắng làm một cái lỗ lớn hơn, mỗi lần đưa được nhiều người hơn ra ngoài. Ai, đáng tiếc chỉ có thể mang người tu hành, người thường không cách gì thích ứng được linh khí bên ngoài, không đưa ai đi được cả.”

Người thường trong thế giới chung quy quá nhiều, người tu hành chiếm chưa đến một phần, khi ma chủng tiêu vong thật sự không thể tưởng tượng. Tuyết Lí Hồng vốn chẳng phải người đầy lòng trắc ẩn, thậm chí còn nổi loạn và lạnh lùng từ trong xương cốt, song vẫn cảm thấy không đành lòng.

Cửu Hoang ngửa đầu nhìn trời: “Không thể tạo một vật chứa siêu lớn rồi chuyển toàn bộ thế giới bao gồm cả linh khí bên trong ra khỏi ma chủng sao?”

Giống cái biển khuyên tai mà Huyễn Ba đang sống vậy, từ cái chum ban đầu biến thành khuyên tai, chính là một vật chứa không gian. Đáng tiếc dung lượng của nó khá nhỏ, không thể chứa được cả một thế giới.

“Có thể làm được, tuy gian nan đấy nhưng hợp lực toàn bộ tộc Thiên Công thì trong mười năm có thể hoàn thành.”

Trước kia Tuyết Lí Hồng chỉ bắt hắn tập trung điêu khắc, làm tốt các kỹ năng cơ bản, chưa từng dạy hắn lý thuyết Thiên Công khác: “Nhưng vật chứa làm ra chỉ có thể dùng trong quá trình chuyển tiếp, theo thời gian vật chứa sẽ hỏng. Thứ thế giới bên trong ma chủng thật sự cần là một không gian siêu lớn. Đặt vật chứa vào không gian đó rồi đánh nát vật chứa, thả thế giới ra ngoài. Mà đừng mơ đến chuyện tạo ra không gian, nếu có thể tạo ra, thiên nhân bọn ta đã sớm đổi không gian mới cho mình rồi.”

Thiên Nhân Cảnh từ lâu đã không còn thuần tịnh như xưa, chướng khí mù mịt.

Cửu Hoang hỏi: “Khó lắm sao?”

Tuyết Lí Hồng giống như đang nói lắp: “Cực cực cực cực cực khó.”

Cửu Hoang nhíu mày: “Sư phụ từng làm rồi?”

Tuyết Lí Hồng móc ngay ra một quyển sách thật lớn, dài ba thước dày một thước: “Ngươi lấy quyển sách Thiên Công của ngươi ra xem.”

Cửu Hoang lấy sách Thiên Công của mình ra, so với nhau, giống như cây mầm đặt cạnh đại thụ.

Tuyết Lí Hồng liếc hắn: “Quyển sách nhỏ của ngươi gồm bản vẽ của mấy trăm loại bảo vật, ngươi làm được mấy cái? Quyển này của ta chỉ ghi lại thuật sáng lập không gian, hơn nữa đây chỉ là tập đầu, còn có tập giữa và tập cuối nằm trong tay tộc trưởng. Ta đọc một nghìn năm rồi vẫn chưa hiểu hết tập đầu này đấy.”

Có cái để đối chiếu, Cửu Hoang hiểu được có bao nhiêu gian nan: “Sư phụ, có thể cho con xem không?”

“Xem đi.”

— —

Trong xe kỳ lân của Nguyên Hóa Nhất, Khúc Xuân Thu khoanh chân ngồi ở vị trí chủ thượng, nhắm mắt điều tức.

Khúc Tống và Nguyên Hóa Nhất ngồi chung một bên, Khúc Duyệt ngồi một mình bên còn lại, ba người sáu con mắt đều đặt trên người Khúc Xuân Thu.

Khúc Xuân Thu điều tức xong, mở mắt ra, nhìn một vòng ba người xung quanh, cười nói: “Xem cái mặt khổ qua của mấy đứa kìa!”

“Cha, cha biết Đại Tư Tế ở trong kiếm ạ?” Vẻ mặt Khúc Duyệt nghiêm túc, “Cha thõa thuận gì với bà ấy?”

Từ khi cha xuất hiện, Đại Tư Tế không để ý đến nàng nữa, sau đó thì đi mất.

Khúc Xuân Thu hỏi trước: “Con nói cho ta biết đã, làm sao con gặp được Phệ Vận Thú này?”

Khúc Duyệt không có tâm trạng kể chuyện nhưng vẫn làm, bao gồm cả câu chuyện Đại Tư Tế nói với nàng.

Xung quanh toàn là người nhà nhưng Khúc Tống vẫn ngồi thẳng đường hoàng, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có: “Phụ thân, người không chừa đường lui sao?”

Khúc Xuân Thu: “Không có đường lui, Phệ Vận Thú kia khó giết, đã tiêu hao hết bảy phần chân khí của ta, hiện chỉ còn lại ba phần, hợp đạo trong sáu mươi ngày là chuyện viễn vông rồi.”

Khúc Tống mím môi, lắc đầu: “Hài nhi không tin, người sao có thể làm giao dịch dễ dàng như vậy.”

Khúc Xuân Thu cười: “Giao dịch này có làm sao, vi phụ được lời rồi.”

Cánh mũi nhăn lại, vành mắt dần ửng đỏ, Khúc Duyệt dịch mông xoay người đưa lưng về phía Khúc Xuân Thu.

“Làm sao thế?” Khúc Xuân Thu đặt tay lên vai nàng.

Khúc Duyệt lúng túng lắc cánh tay muốn hất bàn tay của ông ra. Khoang xe rộng lớn, Khúc Xuân Thu trực tiếp đứng dậy, đến ngồi bên cạnh nàng. Khúc Duyệt lại dịch người, quay sang chỗ khác, không nhịn được nữa, một hàng nước mắt rơi xuống.

“Không liên quan đến con đâu.” Khúc Xuân Thu đau lòng không thôi. “Đây là…”

Khúc Duyệt dùng mu bàn tay lau mắt, thu những giọt nước mắt vô dụng trở về, hít thở sâu bình phục tâm tình nhưng giọng nói còn vương chút nghẹn ngào: “Lúc nào cũng nói không liên quan đến con, là vận mệnh của cha, nhưng cha bỏ lỡ thời cơ hợp đạo là tại con, bây giờ thật vất vả mới tìm được một đường sống, lại vì con mà…”

Khúc Xuân Thu vỗ vỗ lưng nàng: “Nhưng vấn đề của con là do ta và mẫu thân con tạo ra, nào phải tại con gây họa, vi phụ giúp con thu dọn rối rắm thôi. Trong lòng vi phụ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con.”

Khúc Duyệt không đáp, bản thân nàng đã là một tâm ma kiếp trong thiên kiếp hợp đạo của cha, bây giờ sự tình lại càng thêm trầm trọng.

Khúc Xuân Thu ôn tồn giải thích: “Cho dù Đại Tư Tế không đến, ta thấy tình hình không ổn cũng sẽ xuất hiện thôi. Tộc Thiên Võ vẫn luôn manh nha rục rịch nhưng nguyên nhân Hình Du trước sau không dám làm càn là bởi Tông gia chỉ nghe theo an bài của Thần Điện, tôn sùng Đại Tư Tế. Tông Quyền sau này là chỗ dựa lớn nhất của mẫu thân con trong tộc thiên nhân.”

Khúc Tống không kìm được: “Thế nên người vì giúp mẫu thân củng cố địa vị mà xem nhẹ tính mạng của bản thân?”

Khúc Xuân Thu liếc mắt, cho hắn một cái nhìn cảnh cáo “đừng có đổ thêm dầu vào lửa”: “Con không phải không biết quỷ tu vốn khó có thể hợp đạo.”

Khúc Tống cúi đầu: “Phụ thân không khỏi quá bi quan. Hài nhi không hiểu, vì sao chưa đấu tranh gì mà đã một lòng chấp nhận số mệnh chứ?”

“Tám phần là tại mẹ mặc kệ không quan tâm, lòng lạnh như băng còn gì.” Khúc Duyệt đã bất mãn với thái độ thờ ơ của Hàn Lộ từ lâu, hiện giờ sự bực dọc lên đến đỉnh điểm.

Có lẽ trong suy nghĩ của Hàn Lộ, bà kết làm vợ chồng với Khúc Xuân Thu, sinh cho ông mấy đứa con đã là ban phát rất lớn cho ông rồi.

Tuy rằng Khúc Duyệt không vui khi thấy những người phụ nữ dốc hết tâm tư vào chồng con và chẳng có suy nghĩ riêng cho mình, thế nhưng người chỉ một lòng chăm lo “sự nghiệp” và không màng đến chồng con giống như Hàn Lộ cũng khiến người không thích nổi.

Hiếm khi Khúc Tống không hé răng phản bác Khúc Duyệt.

Nguyên Hóa Nhất mơ mơ hồ hồ, càng không có bao nhiêu ấy tượng với mẫu thân, chỉ ngồi yên nghe mấy người nói chuyện, không xen vào câu nào.

Sắc mặt Khúc Xuân Thu khẽ biến, môi mấp máy muốn trách cứ Khúc Duyệt nhưng rồi lại không nỡ, thở dài nói: “Con gái, mẹ con quả có hơi lạnh lùng, nhưng tuyệt không phải người vô tình. Con cũng đã biết chuyện năm xưa Giang bá phụ đi đoạt lấy Quả Hợp Đạo Thiện đúng không? Thật ra ông ấy không lấy về cho ta ăn. Ta vốn là quỷ tu, Quả Hợp Đạo Thiện và Ác đều chẳng có tác dụng gì với ta. Giang bá phụ của con giỏi bói toán, ông ấy hi vọng dùng Quả Hợp Đạo Thiện để tác động đến số mệnh của ta.”

Hai hàng mi Khúc Duyệt chớp chớp.

Khúc Xuân Thu giải thích: “Con có thể xem Quả Hợp Đạo Thiện như lá bùa cầu may cho ta. Giang bá phụ ẩn cư nuôi Giang Thiện Duy lớn lên đều nhằm mục đích mưu cầu một đường sống cho ta. Ông ấy đưa cậu ta đi theo con, nhất định cũng vì đã tính toán được gì đó, cho rằng có thể mang đến may mắn, cho ta một đường sống.”

Khúc Duyệt gật đầu: “Đúng như vậy thật, những giấc mơ của Tiểu Duy đích xác đã giúp chúng ta rất nhiều. Ngưng Sương cô cô từng nói cha vốn chắc chắn phải chết nhưng đột nhiên nảy ra một đường sống. Con đoán có lẽ là do Tiểu Duy.”

Khúc Xuân Thu nói: “Ta đã khuyên Giang bá phụ rất nhiều, đừng nên đầu cơ trục lợi nhưng ông ấy không nghe. Nhìn trộm Thiên Đạo là phải trả giá lớn, phản phệ lên bản thân, cũng có thể lên người thân nhất.” Ông hơi rũ mắt, “Giang Thiện Duy thay đổi vận mệnh một số người, hắn là con của Thiên Đạo, có lẽ không bị phản phệ lên bản thân nhưng sẽ phản phệ lên người thân cận nhất, cũng chính là Giang Đàn.”

“Con cho rằng mẹ con thật không muốn dùng Thiên Mệnh Quỹ sao? Mẹ con không sợ phản phệ lên bản thân mà sợ phản phệ lên các con thôi.”

“Mà cha, số phải chết lại không chết, may mắn vay mượn được kia sẽ trả lại trên người thân cận nhất, hơn phân nửa là một trong số các con.”

Khúc Xuân Thu dang tay: “Nói theo nhà phật, đây là nhân quả báo ứng. Nói theo âm dương, là bên này tăng thì bên kia giảm. Giải thích theo khoa học, đây là sự bảo toàn chất và lượng. Vi phụ cảm thấy nói theo luật là thuyết phục nhất, cha thiếu nợ thì con phải trả.”

Giọng ông rất nhẹ, pha chút vui đùa, nhưng lời nói ra lại khiến ba người Khúc Duyệt đều trầm mặc.

Sự oán giận không còn mạnh mẽ như trước đó nữa.

Khúc Duyệt nghĩ phản phệ trên người nàng cũng chẳng sao, nàng thậm chí chẳng thèm chớp mắt một cái. Nhưng nếu là các anh trai…

Nàng quả thực cũng không còn cách nào khác.

“Vi phụ đã sống hơn hai nghìn năm, có vợ có con, nhân sinh có thể nói là viên mãn, còn sợ gì sống chết nữa?” Khúc Xuân Thu dùng ngón cái lau đi nước mắt còn đọng lại trên mi Khúc Duyệt, cười với nàng, “Năm con mười bốn tuổi, vi phụ rời nhà ra ngoài bế quan, con chỉ trộm lau nước mắt, biểu hiện ra ngoài rất kiên cường, sao càng lớn lại càng nhõng nhẽo thế này?”

 “Nào giống nhau chứ, khi đó cha vẫn còn một tia hi vọng.” Khúc Duyệt oán giận nói, “Với lại không nhõng nhẽo với cha thì còn nhõng nhẽo với ai?”

Khúc Xuân Thu xoa mái tóc đen mềm mượt của nàng: “Vi phụ thấy con đối với tên ngốc kia cũng rất nũng nịu đấy.”

Khúc Duyệt xụ mặt: “Tên ngốc nào chứ?”

“Con nói xem tên ngốc nào?” Khúc Xuân Thu nhắc đến Cửu Hoang liền thấy ức chế, “Con gái, con còn nhỏ lắm, kỳ thật không cần quá sốt ruột tìm bạn…”

Về vấn đề này, Khúc Tống hoàn toàn nhất trí với lập trường của phụ thân, gật đầu phụ họa.

Bị Khúc Xuân Thu nhìn thấy: “Con gật đầu cái gì? Ngay cả tên ngốc đó còn có tiểu tiên nữ như A Duyệt thích, con còn không bằng tên ngốc.”

Khúc Tống: …

Thấy phụ thân trút giận lên đầu Nhị Ca, để lấy lòng vị Nhị Ca đang không thích mình lắm, Nguyên Hóa Nhất xen vào giúp giải vây: “Phụ thân, lát nữa người đến ở phủ quốc sư của hài nhi hay đi biệt viện Cửu Quốc cùng Tiểu Muội?”

Còn dư lại sáu mươi mấy ngày, dù sao cũng không thể hợp đạo, phụ thân cũng không muốn bế quan tiếp, nói muốn coi trận đấu vẫn còn đang gác lại của hắn và Tiểu Muội, xem Tiểu Muội tiến bộ đến đâu.

Nhớ ra gì đó, Nguyên Hóa Nhất vội vàng bổ sung: “Những nữ nhạc hài nhi mua về lúc trước đều đã an bài nơi tốt để các nàng đi rồi. Trong phủ hài nhi bây giờ không còn nữ nhân nào nữa, một người cũng không…”

Khúc Tống đột nhiên chỉ vào hắn, nói với giọng trầm ổn: “Phụ thân, hắn bây giờ cũng không bằng tên ngốc.”

Nguyên Hóa Nhất: …

Phục rồi!

— —


Share truyện lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 5 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x