CHƯƠNG 08
Phùng Gia Ấu sợ hãi hỏi: “Không biết ý của Thôi thiếu khanh thế nào ạ?”
“Ta muốn con ở lại Đại Lý Tự.” Lúc Thôi thiếu khanh đi vào vẫn còn thở hỗn hển, chắc là vừa ra khỏi nhị đường, gấp gáp đuổi theo Thẩm Khâu đến đây, “Con không phải phạm nhân, có quyền tự quyết định.”
Câu này nói cho Thẩm Khâu nghe.
Phùng Gia Ấu dường như thật sự đang tự hỏi nên ở nơi nào, đôi mày lá liễu tỉa cẩn thận nhíu thành hình dạng kỳ quái.
Từ lúc ở trước cửa nha môn Huyền Ảnh Ti, Tạ Lãm đã được tận mắt chứng kiến khả năng khống chế biểu cảm của nàng, thầm nghĩ nếu hai người hoán đổi thân phận, nàng vào ẩn núp trong vùng địch chắc chắn giỏi hơn hắn rất nhiều.
“Dân nữ muốn về nhà.” Phùng Gia Ấu tuyệt đối không đi Huyền Ảnh Ti, ai biết Thẩm Khâu sẽ làm gì, nhưng cũng không thể chọn ở lại Đại Lý Tự, thế chẳng khác nào vả vào mặt Thẩm Khâu, “Dân nữ cảm thấy, nếu bản thân được các vị đại nhân bảo vệ quá tốt, có lẽ sẽ không bao giờ bắt được hung thủ kia…”
Thẩm Khâu cười to vài tiếng: “Không hổ là cháu gái Phùng các lão, can đảm lắm!” Không nói thêm chữ nào, xoay người rời đi.
Thôi thiếu khanh khom người tiễn ông ta.
Thẩm Thời Hành vốn định dặn dò Phùng Gia Ấu vài câu, tiếng Thẩm Khâu quát từ ngoài cửa: “Còn không đi?”
Thẩm Thời Hành chỉ đành đuổi theo.
Ra đến cửa Đại Lý Tự, nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu dẫn theo mấy người Lăng Đào ngồi trên ngựa, vây xung quanh xe ngựa của Thẩm Khâu.
Thẩm Khâu cơ hồ nhấc cả người Thẩm Thời Hành ném lên xe: “Đi Thái Y Viện!”
Dọc đường đi, sắc mặt Thẩm Khâu cực kỳ khó coi, Thẩm Thời Hành chẳng hiểu ra làm sao.
Khi đến nơi, hơn mười thái y vây quanh Thẩm Thời Hành ghim kim lấy máu, bận rộn hồi lâu, cuối cùng bọn họ cũng kết luận, Thẩm Thời Hành chưa trúng độc.
Rời khỏi Thái Y Viện, sắc mặt của Thẩm Khâu càng khó coi hơn, lần nữa ném Thẩm Thời Hành lên xe, bản thân thì đoạt ngựa của Bùi Nghiên Chiêu.
Ông ta ngồi trên lưng ngựa, giơ roi chỉ vào Bùi Nghiên Chiêu, lạnh lùng ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi bảo vệ công tử một tấc không rời, nếu có sơ suất thì mang đầu tới gặp!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Bùi Nghiên Chiêu khom người ôm quyền.
Chờ Thẩm Khâu đi khuất, Thẩm Thời Hành mới thò người ra: “Bùi thiên hộ, vậy là kẻ bỏ độc không phải người hâm mộ ta hả?”
Nhìn phụ thân như thể gặp đại địch, làm như hắn là mục tiêu của hung thủ vậy?
Bùi Nghiên Chiêu nhảy lên xe ngựa, ngồi kế bên xa phu: “Hồi nha môn!”
“Bùi thiên hộ ta đang hỏi huynh đó.” Thẩm Thời Hành nghiêm mặt, “Các người có manh mối gì mới hả?”
Lăng Đào cưỡi ngựa kế bên cũng dỏng tai lên, lòng tò mò không kém. Chỉ huy sứ đại nhân vừa nghe nói Liêu Trinh Trinh trúng độc tên Xích Lưu Kim lập tức biến sắc, hỏi ngay tiểu công tử đang ở đâu, rồi hoảng hốt chạy đến Đại Lý Tự. Làm như chậm một bước thì tiểu công tử sẽ chết oan chết uổng.
Trước mặt mọi người Bùi Nghiên Chiêu không thể không trả lời, nhưng giọng điệu cực kỳ chiếu lệ: “Có lẽ đại nhân lo lắng hung thủ vì yêu sinh hận nên giết luôn cậu.”
“Đại ca!” Thẩm Thời Hành bực dọc ra mặt. Hắn gọi thẳng đại ca trước mặt mọi người cũng không sao, dù sao Bùi Nghiên Chiêu vốn là nghĩa tử của phụ thân.
Ánh mắt sắc như dao của Bùi Nghiên Chiêu chém qua.
Thẩm Thời Hành ngồi thụp xuống, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: “Đại ca, huynh biết đệ mà, huynh không nói cho đệ biết, đệ bám huynh không bỏ.”
“Hung thủ nhằm vào phụ thân.” Bùi Nghiên Chiêu bình thản giải thích, “Hạ độc giết hai nữ tử có liên quan đến đệ có lẽ vì muốn đập núi dọa hổ, cũng có lẽ là mèo vờn chuột, muốn nói với phụ thân hắn đã tới, người bị giết tiếp theo chính là đệ.”
Thẩm Thời Hành sửng sốt.
Bùi Nghiên Chiêu châm biếm: “Đệ sốc cái gì, mấy năm nay bị trả thù chưa đủ sao?”
Đâu có giống, Thẩm Thời Hành lắc đầu: “Người đến tìm phụ thân báo thù bình thường nếu không phải “oan có đầu nợ có chủ”, thì cũng rêu rao “cha thiếu nợ thì con phải trả”. Người này vì trêu đùa phụ thân mà lạm sát hai nữ tử vô tội, đệ không tin.”
Bùi Nghiên Chiêu: “Không tin cũng được, ta chỉ đoán thế thôi.”
“…”
“Đệ cứ phải hỏi ta làm gì, ta không biết.”
Nhưng Thẩm Thời Hành biết đại ca mình không đoán tùy tiện: “Phùng Gia Ấu đã về Phùng phủ rồi.”
Ban đầu hắn nghĩ không vấn đề gì, nhiều năm qua Phùng Gia Ấu bị đại ca ép đến mức luôn phải hành xử cực kỳ cẩn thận, nàng lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng nên hung thủ khó có thể thành công lần nữa. Nhưng bây giờ phát hiện phương hướng đã sai, ngay cả người sát phạt quyết đoán, gặp biến bất kinh như phụ thân cũng trở nên căng thẳng, lai lịch của đối phương nhất định không nhỏ.
“Đại ca, huynh phái người, mà không, huynh đích thân đi bảo vệ muội ấy đi, huynh cũng đâu muốn muội ấy chết như vậy đúng không?”
*
Sau khi đoàn người Huyền Ảnh Ti rời khỏi Đại Lý Tự, Phùng Gia Ấu cũng ngồi xe ngựa về Phùng phủ.
Rốt cuộc Tạ Lãm không cần tính toán làm sao dọn khỏi Đại Lý Tự nữa.
Nhưng trên đường quay về phòng hắn cứ nhíu chặt mày. Nữ lang trung mà Thẩm Thời Hành nhắc đến là Diêu cô cô không thể nghi ngờ. Tuy hắn không biết nguyên do Diêu cô cô bị lưu đày nhưng bà ấy đúng là người Nam Cương, tinh thông y độc, Tiểu Ma Hoàn hắn dùng chính là do bà ấy làm. Thảo nào ba chữ Xích Lưu Kim nghe rất quen, nhất định hắn đã nghe được từ miệng bà ấy.
Diêu cô cô ghét ác như thù, nếu Xích Lưu Kim do bà ấy phỏng chế mà thành, chắc chắn sẽ không giao phương thuốc ra, để ngăn ngừa người khác làm ác.
Vậy vì sao Xích Lưu Kim lại đột nhiên xuất hiện tại kinh thành?
Tạ Lãm đi dọc hành lang, vừa bước chân vào cửa thùy hoa thì chợt khựng lại.
Diêu cô cô chỉ tin tưởng ba người trên đời này, một người là cha hắn, một người là hắn, người cuối cùng là nhị sư phụ của hắn, Phương Loan, nhị trại chủ của Mười Tám Trại.
Nửa năm trước, nhị sư phụ để lại một phong thư rồi đi khỏi Đất Bắc, nói là đã tìm được manh mối kẻ thù, muốn đến Trung Nguyên báo thù.
Tạ Lãm không mấy để tâm, một đám mấy ông bà già tụ tập ở thành Hắc Thủy kia phần lớn đều là phạm nhân lưu đày, trên người mà không mang mối huyết hải thâm thù nào thì xấu hổ không dám ra cửa.
Chính bản thân hắn cũng vậy, trừ hắn và cha mình, toàn tộc mấy chục người đều chết trên đường lưu đày.
Hắn đã truy vấn mấy năm nhưng miệng cha hắn kín bưng, trước sau không chịu nói thật. Hắn vào kinh đột nhập Kho Tư Liệu chính là vì muốn xem gia phả.
Nhị sư phụ vẫn chưa quay về khi hắn rời khỏi Đất Bắc, lẽ nào việc Xích Lưu Kim xuất hiện ở kinh thành có liên quan đến ông ấy?
Nhị sư phụ dám vi phạm qui định của thành, lạm sát người vô tội sao?
“Thiếu chủ?” Tùng Yên thấy hắn đứng thẫn thờ ở cửa thùy hoa thì chạy tới, “Nghe nói Phùng Gia Ấu đã đi rồi? Đúng thật đã đi rồi ạ?”
Tạ Lãm bỗng dưng xoay người, gấp gáp chạy về phía cửa phủ nha: “Ta phải đi tìm cô ấy!”
Bỏ lại Tùng Yên đứng ở cửa thùy hoa, ngơ ngác.
*
“Nhanh lên.” Phùng Gia Ấu dựa vào đệm mềm, lòng nóng như lửa thúc giục xa phu.
Xe ngựa xóc nảy dữ dội, San Hô thấy nàng đau đớn mặt trắng như tờ giấy bèn khuyên: “Tiểu thư, tạm thời không vội mà.”
Phùng Gia Ấu không nghe: “Nhanh nữa lên.”
Cỗ xe ngựa đưa nàng về lúc sáng bị phun đầy máu nên xa phu đã về Phùng phủ đổi chiếc khác, đồng thời mang theo một tin tốt, mẫu thân nàng đã quay về từ am ni cô ngoài thành, hẳn vì nghe nói nàng gặp chuyện nên về thăm.
Phùng Gia Ấu phàn nàn: “Sao lại chọn chiếc chậm nhất?”
Trong phủ có đến mười mấy cỗ xe ngựa trang trí khác nhau, dùng tùy vào tâm trạng của Phùng Gia Ấu khi ra ngoài.
Phùng gia thực ra đâu nhiều tiền cho nàng tiêu xài như vậy, phần lớn sản nghiệp trong nhà đều từ mười dặm hồng trang đồ cưới của mẫu thân nàng. Ông ngoại nàng là một trong ba phú thương giàu có nhất Giang Hoài, sinh được một trai một gái. Mẫu thân nàng càng giỏi kiếm tiền hơn cậu, ban đầu định tìm một người ở rể để cùng lo liệu gia nghiệp, nhưng không ngờ, bên bờ Tần Hoài, mẫu thân và phụ thân nhất kiến chung tình, bàn tay giỏi gảy bàn tính từ đó hồng tụ thêm hương.
Hồng tụ thêm hương:
thành ngữ gốc “hồng tụ thiêm hương” nghĩa là thư sinh thức đêm đọc sách, có người con gái kề cận thêm hương cho chàng.
Người thanh quý ghét nhất hơi tiền, con gái thương hộ lại vọng tưởng gả cho con trai độc nhất nhà thư hương quan lại, gia gia làm sao chấp nhận. Tuy nhiên phụ thân khăng khăng muốn cưới, không cho sẽ đi ở rể, gia gia bị bức ép đến không còn cách nào, chỉ đành cắn răng đồng ý.
Không ai ngờ được, nửa năm sau khi nàng sinh ra, phụ thân đi công vụ ở một huyện ngoại thành, rốt cuộc không quay về.
Gia gia cả đời tra án nhưng lại không bao giờ tra được tung tích của phụ thân tận đến khi ông qua đời.
Kỳ thực trong lòng mọi người đều tỏ, thế đạo mấy năm đó cực kỳ hỗn loạn, phụ thân đã sớm không còn ở nhân thế, chẳng qua không tìm được hài cốt nên không muốn thừa nhận mà thôi. Và mẫu thân chính là người không muốn thừa nhận nhất, bỏ mặc bé con gào khóc đòi ăn mà đến am ni cô ngoài thành thanh tu, cầu phúc cho phụ thân.
Bình thường Phùng Gia Ấu muốn gặp mẫu thân đều phải chọn thời điểm, giờ bà lại quay về thăm nàng, làm sao có thể không nóng lòng đây.
…
Trời dần chuyển tối, xe ngựa đón ánh hoàng hôn chạy một mạch vào ngay trước cửa phòng khách của Phùng phủ. Phùng Gia Ấu xuống xe, ba bước thành hai bước đi vào phòng khách.
Tiếng “mẹ” háo hức vui tươi chưa kịp thốt, nhìn thấy sắc mặt bà, nàng dè dặt gọi: “Mẹ?”
Phùng phu nhân Giang Hội Từ ngồi trên ghế dành cho khách, ăn chay trường khiến bà gầy ốm mảnh mai, gương mặt vốn tròn trịa nay đã mất đi dáng vẻ ngày xưa, khi giận lại thêm sắc bén: “Quỳ xuống!”
Phùng Gia Ấu vội thụt lùi vài bước, tránh sau khung cửa.
“Phu nhân, bây giờ tiểu thư không quỳ được!” San Hô quỳ thay nàng.
Nữ quản gia cũng hùa vào khuyên: “Phu nhân, tiểu thư vừa chịu phạt nặng xong, nếu có sai phạm, để cô ấy dưỡng vài ngày rồi nói tiếp được không ạ?”
Mấy thị nữ khác đứng trong ngoài phòng khách cũng không dám thở mạnh.
Giang Hội Từ không có ý tha, chừng như Phùng Gia Ấu không chịu quỳ, bà sẽ lập tức dùng gia pháp.
Phùng Gia Ấu không phục: “Mẹ, vì sao con phải quỳ?”
Giang Hội Từ chỉ tay vào nàng: “Phùng Gia Ấu con giỏi lắm, dám một mình đến trước cửa Huyền Ảnh Ti nhận tội, chưa từng xuất giá mà lại bị phán phạt gậy đánh mông, con còn mặt mũi hỏi ta tại sao phải quỳ à?”
Phùng Gia Ấu phản bác: “Nếu không làm vậy, hai chị em Tùy Anh sẽ phải chịu khổ nhiều hơn.”
“Tùy Tư Nguyên chịu khổ xong ra ngoài vẫn là thế tử Trấn Quốc Công, Tùy Anh chịu khổ xong sau này vẫn được gả vào vương công quý tộc, còn con thì sao?” Giang Hội Từ giận đến run tay, “Con có biết chuyện con chịu phạt đánh đã bị truyền ra rồi không? Nói con không chịu nổi đã ngất xỉu, bị một ti trực mới tới Đại Lý Tự ôm vào trong phòng của hắn!”
Phùng Gia Ấu giải thích: “Con bị trúng độc, lúc đó tình hình nguy cấp…”
Giang Hội Từ ngắt lời: “Còn có lời đồn táo bạo hơn nữa, nói rằng mới chịu mấy gậy mà đã hộc máu nhất định là bị phạt phải cởi áo khi đánh, nói con không mảnh vải che thân bị tên Tạ ti trực kia ôm vào trong phòng của hắn!”
Ha, Phùng Gia Ấu bị tức đến bật cười, mới qua một buổi trưa thôi mà cả kinh thành đều đã biết, nàng không tin trong đây không có người thêm củi quạt gió. Không biết là Bùi Nghiên Chiêu hay mấy nha đầu chết tiệt trước giờ vẫn luôn bất hòa với nàng làm!
“Thanh giả tự thanh.” Phùng Gia Ấu mặc kệ.
“Con thanh cái gì? Con không bị phạt đánh sao? Hay là không bị nam nhân ôm về phòng trước mặt mọi người?” Giang Hội Từ mắng, “Đứng nói với ta tình hình nguy cấp gì đó, nếu con thành thật ở trong nhà, không đi ra ngoài làm anh hùng, thì có thể bị người khác lợi dụng mưu hại sao?”
Màn đêm buông xuống, đèn lồng trên hành lang đã được thắp từ lâu, ánh sáng trong mắt Phùng Gia Ấu dần ảm đạm. Nàng muốn giải thích rằng việc mình trúng độc không liên quan đến chuyện làm anh hùng, nhưng đoán được mẫu thân sẽ nói: nếu con biết tiết chế, không lén lút qua lại với Thẩm Thời Hành, liệu có bị người hạ độc không?
Mẫu thân nàng quá lợi hại, luôn có cách soi ra được sai lầm trên người nàng, lúc nào cũng bắt nàng phải thừa nhận mọi điều bất hạnh nàng gặp phải đều do tự nàng chuốc lấy. Thật buồn cười, sao nàng có thể nghĩ mẫu thân trở về là để an ủi nàng chứ? Từ sau khi bỏ đi thanh tu, chẳng phải bà luôn luôn thờ ơ với nàng sao?
Tính ra, trước giờ mẫu thân chỉ rời am ni cô về nhà được hai lần. Lần đầu tiên là gia gia bị bệnh qua đời, mẫu thân làm con dâu phải trở về lo chuyện hậu sự. Lần thứ hai là buổi tối ngày nàng cập kê, chuyện nàng sánh vai dạo chơi ở ngoại thành với Thẩm Thời Hành bị lan truyền ầm ĩ, mẫu thân quay về để dạy dỗ nàng.
Ngày đó nàng bị Bùi Nghiên Chiêu khinh nhục, nàng sợ hãi và uất ức đến mức không ngăn được nước mắt, rất muốn nhào vào lòng mẫu thân khóc lóc kể lể. Nhưng bà lại nói bộ dạng khóc lóc sướt mướt của nàng không ra thể thống gì, mất hết phong thái của tiểu thư khuê các.
Mới có mấy năm thôi mà nàng đã quên hết rồi sao?
Giang Hội Từ thấy nàng vẫn cố chấp không chịu nhận sai, vô cùng đau lòng: “Ta cứ nghĩ con sớm hiểu biết, không cần ta lo lắng nữa, thế mà bây giờ bị mang tiếng xấu thế này… Ngày nào đó phụ thân con trở về, chắc chắn trách ta không biết dạy con đàng hoàng!”
Phùng Gia Ấu bấu chặt khung cửa, muốn châm chọc “Đừng lo, ông ấy không về được!”
Biết là không đúng, nhưng trước giờ trong lòng nàng luôn hận phụ thân. Ông ta chưa từng yêu thương nàng ngày nào đã đành, còn chiếm luôn toàn bộ tâm tư của mẫu thân.
“Con biết sai rồi.” Phùng Gia Ấu chán nản, hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nên không muốn chống đối với mẫu thân nữa.
Tuy bà không cho nàng nhiều tình cảm nhưng lại cho nàng rất nhiều tiền.
Nàng khập khiễng tiến lên vài bước, từ từ quỳ xuống nhận sai: “Sau này con sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Dù lời nàng nói có thật lòng hay không, Giang Hội Từ vẫn sẽ cảm thấy đã đạt được mục đích, không còn hùng hổ như trước nữa.
Phùng Gia Ấu quỳ nghe răn dạy một hồi, Giang Hội Từ lại hỏi nàng vài chuyện về Tạ ti trực.
Sau đó được quản gia và ma ma đỡ dậy, Giang Hội Từ cũng không cản, tha cho nàng về phòng nghỉ ngơi.
Khi trở lại phòng của mình, Phùng Gia Ấu ngồi nghiêng soi gương, nhìn chằm chằm vào vóc dáng tiều tụy của bản thân trong gương đồng.
“Tiểu thư…” San Hô uất ức thay cho nàng, muốn an ủi vài câu lại không biết nên nói gì, “Lần này phu nhân quá đáng quá.”
“Thật ra gia gia cũng có trách nhiệm.” Phùng Gia Ấu chống má, ngón tay gõ gõ lên chóp mũi cao nhỏ nhắn của mình trong gương, “Ông luôn chê mẹ ta là con gái thương hộ đầy hơi tiền, mẹ ta bị ông và thế nhân ảnh hưởng nên luôn cho rằng bà không xứng với cha ta. Dù bên trong ta hư hỏng đến thế nào thì thanh danh cũng nhất định không được sứt mẻ, bằng không bà sợ người ta chỉ trích sau lưng, nói bà là con gái thương hộ làm vấy bẩn dòng máu thanh sạch của Phùng gia.”
Thế mới nói, con người không nên để tình cảm lấn lướt, dễ đánh mất chính mình. Cuộc sống bức bối của mẫu thân nàng chính là một ví dụ.
Tốt nhất đừng để nảy sinh chân tình gì gì đó, chỉ hại người hại mình.
San Hô im lặng.
“Vậy cũng rất tốt.” Phùng Gia Ấu cười lớn.
San Hô không hiểu: “Tốt chỗ nào đâu?”
Phùng Gia Ấu nói: “Người như Tạ ti trực ấy, đậu cử nhân lúc mười sáu tuổi và là tài tử nổi danh ở phủ Bảo Ninh, vừa nhìn là biết kiểu người mẹ ta sẽ chọn làm con rể, khá giống với cha ta.”
Phụ thân nàng đậu thám hoa năm mười tám tuổi, nếu Tạ Lãm không bị thương cổ tay, chưa biết chừng cũng giống vậy.
Vừa tiếc nuối cho hắn, Phùng Gia Ấu vừa cảm thấy may mắn cho mình. Nếu hắn một đường thuận lợi, có lẽ đã bị người khác bắt mất từ lâu rồi.
“Chỉ vì mấy lời đồn đó mà phu nhân muốn cho tiểu thư đính hôn với Tạ ti trực sao?” San Hô càng kinh ngạc hơn khi thấy tiểu thư dường như chấp nhận chuyện này, không giống cô ấy tí nào.
Nếu là người khác đương nhiên Phùng Gia Ấu không chịu, nhưng Tạ Lãm lại khác, nàng đã có ý muốn xuống tay với hắn từ lâu, hòng trở thành nhất phẩm phu nhân đương triều. Đặc biệt là đồng hành cùng hắn bước từ dưới đáy lên địa vị cao, cảm giác thành tựu biết bao.
Phùng Gia Ấu có lý tưởng của riêng mình, cũng là điều gia gia nàng luôn làm: cải cách pháp chế*, sửa đổi bộ luật.
Pháp chế:
Pháp chế và bộ luật là hai khái niệm khác nhau. Bộ luật là những qui tắc, qui định được viết ra để công dân tuân thủ và thực hiện. Pháp chế theo mình hiểu nôm na là cơ cấu, chế độ, hệ thống thực hiện những luật được viết ra đó.
Theo wikipedia, pháp chế là một chế độ và trật tự pháp luật trong đó tất cả các cơ quan Nhà nước, các tổ chức xã hội và mọi công dân đều phải tôn trọng và thực hiện pháp luật một cách nghiêm chỉnh, triệt để và chính xác. Pháp chế cũng biểu thị quá trình tạo lập nên pháp luật.
Pháp chế được định nghĩa và giải thích rất nhiều trên mạng, bạn có thể google để tìm hiểu rõ hơn.
Đại Ngụy lập quốc được hai trăm năm, rất nhiều cơ chế đã lỗi thời. Những lĩnh vực khác nàng không rành nhưng nàng biết rất rõ, pháp chế lẽ ra nên cải cách từ lâu. Đáng tiếc trong nhà sau này không ai vào triều làm quan nên cũng không có người phụ trách triển khai bộ luật do nàng chỉnh sửa.
Tiểu hoàng đế hiện giờ mới năm tuổi, không thể hi vọng vào con đường tiến cung làm sủng phi được. Trong triều, người có năng lực sửa luật gồm một vị đại thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám và một lão thủ phụ bảy mươi tuổi đi đứng phải có người dìu.
Cũng may trời không tuyệt đường người, đã cho nàng biết trước ai là thủ phụ tương lai, thanh xuân đầy hứa hẹn, chính là trời cao đã an bài.
Tưởng tượng như vậy, những băn khoăn trước kia của Phùng Gia Ấu chợt bay biến, ánh sáng đã tắt trong mắt chợt bùng cháy, thậm chí còn dữ dội hơn trước.
“Ta ngủ một lát.” Nàng chống tay lên bàn trang điểm đứng dậy, cởi bỏ áo ngoài rồi nằm lên giường, muốn hồi phục sức khỏe thật mau.
San Hô rời khỏi phòng, nhưng chỉ chốc lát sau đã quay lại, áp vào cửa phòng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư đã ngủ chưa ạ?”
Phùng Gia Ấu đầy bụng tâm sự, nào đã ngủ được: “Có chuyện gì nữa?”
San Hô đẩy cửa đi vào: “Tạ ti trực đến phủ của chúng ta.”
Phùng Gia Ấu lập tức ngẩng mặt khỏi gối: “Nhanh vậy sao?”
Mẫu thân làm việc sấm rền gió cuốn quá!
“Tự ngài ấy tìm tới ạ, nói là có việc muốn gặp cô, nhưng bị phu nhân ngăn cản rồi. Phu nhân nhắc lại chuyện hôm nay ngài ấy lộ liễu ôm cô từ xe ngựa vào phòng, nghĩ rằng ngài ấy tới xin lỗi, nào ngờ ngài ấy nói “chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến”. Phu nhân rất giận ạ.”
Phùng Gia Ấu vội vàng xuống giường. Cả ngày hôm nay Tạ Lãm cũng bận rộn, hắn mới tới kinh thành, lại không quen biết nhiều, đoán chừng hắn vẫn chưa biết hiện tại lời đồn đã thổi lên bốn phía.
Phùng Gia Ấu muốn ra ngoài nhìn một cái, nhưng cảm thấy không ổn bèn bảo San Hô đi nghe lén.
San Hô nghe xong quay lại nói: “Ngài ấy và phu nhân nói chuyện với nhau rất không vui.”
“Không lạ.” Tính tình mẫu thân nàng tương đối thẳng, chắc chắn bà đã nói với hắn về lời đồn và hỏi hắn có tính toán gì. Tạ Lãm dường như lại không hay để ý chuyện nhỏ nhặt, hai người họ có thể nói chuyện suôn sẻ mới là lạ.
“Bọn họ nói những gì?”
San Hô kể lại.
Phùng Gia Ấu nghiêm túc lắng nghe, không hề đổi sắc mặt.
“Cuối cùng Tạ ti trực lần nữa nói muốn gặp tiểu thư. Phu nhân lại nói lúc này hai người gặp mặt không tiện rồi đuổi ngài ấy về.”
“Anh ta có việc gấp tìm ta, sẽ không đi dễ dàng đâu, có lẽ vẫn còn đứng ngoài cửa.” Phùng Gia Ấu đi đến trước bàn, lấy một tờ giấy tuyên thành, viết viết vẽ vẽ lên: “San Hô, em đưa cái thư này ra…”
*
Đó không phải thư mà là một tấm sơ đồ, sơ đồ cấu trúc Phùng phủ.
Sau khi Giang Hội Từ gả vào, Phùng phủ được xây rộng thêm gấp đôi, nghe nói vì Phùng phủ ban đầu quá nhỏ, không chứa hết của hồi môn của bà.
Phần đất để xây thêm đều mua từ những hàng xóm xung quanh, có vài người không chịu bán nên phải xây tránh đi, bởi vậy bố cục của Phùng phủ không ngay ngắn.
Tạ Lãm đi vòng quanh bức tường ngoài, cẩn thậm tìm kiếm điểm đỏ mà Phùng Gia Ấu khoanh bằng chu sa. Rẽ trái quẹo phải, càng đi trời càng tối dần. Lúc quẹo vào góc cuối cùng, hắn lập tức nhìn thấy trên đầu tường chỗ đánh dấu điểm đỏ có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cực kỳ giống thợ săn rình rập con mồi trong bóng tối.
Tạ Lãm tinh tường nhận ra một tia nguy hiểm.
“Phùng tiểu thư.”
Có lẽ phía sau tường bắc một chiếc ghế cao, vóc người Phùng Gia Ấu không thấp, nàng đứng trên ghế vừa vặn ló đầu ra khỏi tường.
Tạ Lãm nóng lòng muốn gặp nàng, nhưng gặp rồi, nhất thời lại không thể nhấc chân tiến lên được.
Hắn vẫn còn hoang mang với mớ chuyện Phùng phu nhân đã nói. Bà ấy cứ liên tục dò hỏi gia đình hắn ở Đất Thục thế nào, khiến hắn còn tưởng mình đã bị phát hiện. Cuối cùng Phùng phu nhân lại nói Phùng phủ và nhà mẹ đẻ của bà có tiền nhiều bạc lớn, còn nói tuy hiện giờ Phùng phủ không có chỗ đứng trong quan trường, nhưng vẫn có thể giúp hắn duy trì một chút.
Nói chuyện một hồi hắn mới nhận ra vị Phùng phu nhân này đang thăm dò ý tứ của hắn, muốn đính hôn Phùng Gia Ấu cho hắn.
“Tới đây!” Phùng Gia Ấu vẫy tay với hắn.
Tạ Lãm cất sơ đồ, bước lên trước, cách nàng năm sáu thước thì dừng lại, khoảng cách này vừa đủ để nhìn thấy đối phương. Hơn nữa ngõ nhỏ tối tăm, khoảng cách xa một chút sẽ giúp không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, tránh được nhiều xấu hổ.
“Phùng tiểu thư, thật sự xin lỗi. Lúc đó ta tưởng cô bị phát độc, không nghĩ quá nhiều.” Tạ Lãm không biết đó là dư độc, thấy nàng nguy hiểm đến tính mạng mới vội vàng ôm nàng vào phòng mình, mau chóng nhờ Tùng Yên chẩn trị xem có thể cứu mạng nàng hay không, “Ta không ngờ chuyện lại bị đồn đãi thái quá như vậy.”
Thật sự rất thái quá, chẳng những vậy tốc độ truyền miệng còn nhanh cực kỳ, gió ở đại mạc cũng không nhanh như thế.
“Tôi biết ngài vì cứu tôi.” Phùng Gia Ấu nói chính sự, “Ngài sốt ruột tìm tôi có phải vì đã có manh mối?”
Tạ Lãm thu lại suy nghĩ vẩn vơ: “Ta đến hỏi cô xem gần đây có từng gặp một người đàn ông có chân trái hơi thọt, khoảng hơn bốn mươi, mắt phải mang theo bịt mắt, cũng có thể là không mang, nhưng con mắt đó của ông ta bị mù.”
Phùng Gia Ấu cẩn thận lục lại trong đầu. Điểm đặc trưng rõ ràng như thế, nếu đã từng gặp chắc chắn không thể không có ấn tượng gì.
Nàng lắc đầu: “Không có.”
Tạ Lãm nhẹ thở phào.
“Có liên quan đến người hạ độc tôi sao?”
“Cũng không chắc, nhưng sau này cô để ý một chút, nếu nhìn thấy người như ta miêu tả, cần phải cẩn thận.” Tạ Lãm năn nỉ, “Trong hoàn cảnh không gấp, hi vọng cô có thể báo trước cho ta biết, đừng kinh động đến người khác.”
Nếu thật sự là nhị sư phụ, muốn xử phạt thì phải mang về thành Hắc Thủy giao cho phụ thân, không thể để rơi vào tay quan phủ.
Phùng Gia Ấu nói được, cho rằng hắn muốn giành lấy phần công này.
Tạ Lãm lại nói: “Cô đừng sợ, người này nhiều thủ đoạn nhưng võ công bình thường.”
“Ừ.” Phùng Gia Ấu ngoan ngoãn gật đầu.
Việc chính đã nói hết, Tạ Lãm không biết nói tiếp gì nữa, nàng vẫn còn ló đầu ra khỏi tường, hắn xoay người bỏ đi dường như không hay lắm.
Hắn chỉ mới biết nàng hôm qua, tổng cộng chưa nói với nhau được mấy câu, bằng cách nào đó không hiểu được đã bị buộc chặt với nhau, đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Tạ Lãm không kìm được hỏi: “Cô thật sự không sao với mấy lời đồn đãi lung tung đó chứ?”
Đất Bắc không gò bó nhưng hắn cũng hiểu được thanh danh rất quan trọng đối với nữ tử Trung Nguyên, đặc biệt đối với khuê tú kiểu như Phùng Gia Ấu còn là gông xiềng nặng nề.
Phùng Gia Ấu nói: “Nếu tôi nói tôi có sao thì thế nào? Chẳng phải ngài đã nói với mẫu thân tôi rằng ngài không tính thành hôn sao?”
Đây là sự thật, Tạ Lãm đáp ngay: “Đúng như vậy.”
Phùng Gia Ấu nhướng mày, không rõ ý hắn nói là không định thành hôn, hay là không định thành hôn với nàng.
Giấc mộng tiên tri không cho biết phu nhân của thủ phụ tương lai là ai, nhưng bất luận là nam hay nữ, có mấy ai lại không muốn leo lên cành cao, nhất là chốn quan trường đầy mưu toan lợi ích này.
Nàng ủy khuất nói: “Vậy tôi chỉ còn cách vào am ngoài thành làm ni cô.”
Mi mắt Tạ Lãm chớp mấy cái: “Ta thấy Phùng tiểu thư không phải người chấp nhặt chuyện nhỏ, sao lại như vậy?”
Vì cứu bạn mà lộ diện chịu phạt đánh gậy, đi đến đâu cũng tự nhiên hào phòng, thế nhưng chỉ vì bị mấy lời đồn đãi công kích lại muốn đi làm ni cô?
Phùng Gia Ấu thở ngắn than dài: “Tôi không thèm để ý thanh danh nhưng mẫu thân tôi rất để ý.”
Tạ Lãm không tin nổi: “Dù bà ấy sai cô cũng nghe theo sao?”
Phùng Gia Ấu sầu khổ nói: “Từ nhỏ tôi đã mất phụ thân, mẫu thân vất vả nuôi tôi lớn lên, tôi không dám ngỗ nghịch với bà. Đến làm ni cô ở am Tĩnh Từ chỗ mẫu thân tôi thanh tu cũng tốt, sẵn tiện phụng dưỡng, tận hiếu với bà.”
Tạ Lãm nghe xong không nói tiếng nào, Phùng Gia Ấu thấy hàm dưới hắn căng ra, trông cực kỳ căng thẳng, liền bật cười nói: “Tôi đùa đó, tin thật sao?”
“Đùa không vui chút nào.” Tạ Lãm suýt nữa tin thật, nhất thời không biết nên thế nào cho phải.
Phùng Gia Ấu: “Tôi kén ăn lắm, lại càng không thích ăn chay, tôi thà chết còn hơn phải ăn chay trường. Nếu mẫu thân nhất quyết bắt tôi đi làm ni cô, tôi sẽ lập tức nhảy hồ.”
Tạ Lãm: “…”
“Không tin?” Hai tay Phùng Gia Ấu chống lên đầu tường, bật hơn nửa người lên, giống như sẽ ngay lập tức đi tìm một cái hồ gần đây mà nhảy vào.
“Ui! Cẩn thận!” Tạ Lãm thấy nàng lảo đảo, sợ nàng ngã xuống, vội chạy đến chân tường, bất lực ngẩng đầu nhìn nàng, “Phùng tiểu thư, cô đừng đùa nữa.”
Mới quen được hai ngày thôi, hắn đâu hiểu gì về nàng, không biết câu nào của nàng là thật, câu nào là giả. Dù lời đồn thổi có phần thái quá nhưng hắn quả thực có lỗi, không thể không chịu trách nhiệm.
Tạ Lãm mơ hồ có cảm giác Phùng Gia Ấu không hề quan tâm đến mấy tin đồn này mà lại có ý nương vào chúng để tiếp cận hắn. Suy cho cùng hắn chính là “Tạ tài tử” nàng ngưỡng mộ nhiều năm.
Nhưng hắn chỉ là kẻ giả mạo và sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi kinh thành.
Huống chi hắn còn là thủ lĩnh của bọn cường đạo theo tuyên bố của triều đình Đại Ngụy, là đại họa tiềm ẩn tương đương với mười hai năm loạn Nam Cương theo như lời của Thẩm Thời Hành. Nếu biết được thân phận thật của hắn, không chừng nàng còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Bởi dính líu đến hắn chính là trọng tội xét nhà diệt tộc.
“Tin ta đi, mấy tin đồn như vậy sẽ không quấy rầy cô lâu đâu.” Sau khi kết thúc, Tạ Lãm quyết định giả chết bỏ đi, hắn chết rồi tin đồn ắt sẽ từ từ biến mất, “Tối rồi, ta phải về nha môn. Phùng tiểu thư nhớ đừng quên người thọt mắt mù kia.”
“Được.” Phùng Gia Ấu không giữ hắn lại, tự leo xuống khỏi bức tường.
Nàng vừa xuống đất không biết làm sao lại hét thảm: “A!”
“Phùng tiểu thư!” Tạ Lãm không có nửa phần chần chừ, mũi chân nhún xuống đất bật người nhảy lên.
Ngay khi mắt có thể nhìn thấy bên trong hắn liền biết mình bị lừa!
Thảo nào khi Phùng Gia Ấu vẽ bản đồ lại chọn nơi này, thì ra phía sau bức tường là một hồ nước lớn, chỉ hai bên có đường và một bệ đá hình tròn dưới chân Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu lúc này đang cầm cây dù ngồi xổm trên bệ đá, chờ hắn nhảy xuống hồ.
Tạ Lãm đương nhiên tránh được, có thể thu lực dừng lại trên đầu tường, hoặc có thể trực tiếp bay vượt qua hồ nước.
Nhưng với võ công của nghĩa huynh, chắc chắn không thể thoát. Cho dù cao hơn nghĩa huynh vài lần, hẳn cũng không tránh được.
Không rõ có phải Phùng Gia Ấu thử hắn hay không, Tạ Lãm không né, để mặc bản thân rơi xuống hồ.
“Ùm” một tiếng, nước bắn lên tung tóe, bị Phùng Gia Ấu giương dù chắn được.
Nước không sâu, cao không quá ngực Tạ Lãm, hắn đứng thẳng dậy, lau nước trên mặt: “Cô làm gì vậy?”
Phùng Gia Ấu khép dù lại đứng lên, lúc này mới viết hết lạnh lùng lên mặt: “Huynh không cưới thì không cưới, cớ gì sỉ nhục Phùng gia ta?”
“Ta sỉ nhục nhà các người khi nào?” Tạ Lãm vốn không giận khi bị nàng đùa bỡn, hắn cho rằng nguyên nhân vì những lời đồn đãi đó, bản thân hắn cũng sai nên nhận. Nhưng cái từ sỉ nhục này ở đâu ra chứ?
“Huynh nói gì với mẫu thân ta?” Phùng Gia Ấu chất vấn, “Huynh nói huynh không xứng với ta, quan chức thấp kém, càng không có tham vọng quan trường, trên người không tiền, cùng đường mạt lộ, đặc biệt tướng mạo còn không xứng, một người là tuyết trên núi, một người là bùn dưới đất.”
Hai người rõ ràng trai tài gái sắc, vì sao lại nói vậy? Mẫu thân nàng lập tức cảm thấy hắn không chỉ xem thường tướng mạo, còn xem thường Phùng gia, liền hỏi ai là bùn trên mặt đất.
Hắn trả lời là chính hắn.
Mẫu thân nàng cười lạnh hỏi hắn bao lâu rồi chưa soi gương.
Hắn nói bản thân chưa bao giờ soi gương, cho dù rơi xuống nước cũng không muốn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Nghe thế mẫu thân nàng càng giận, bà chưa bao giờ thấy ai lật ngược sự thật hiển nhiên một cách tự tin như vậy.
“Có gì sai chứ?” Tạ Lãm rất nghiêm túc với việc này, hắn đã không tiếc đau đớn tự chọc vào vết thương của mình, thế nào lại trở thành sỉ nhục Phùng gia? Thật không hiểu nổi.
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: