Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 3

CHƯƠNG 03

Bùi Nghiên Chiêu quay ngược trở lại, chúng quan binh tự giác tách ra nhường đường.

Vài nha dịch Đại Lý Tự đang đứng cạnh con sư tử đá trước cửa nha môn, run run rẩy rẩy cầm dù che mưa, đều cúi mặt nhìn giầy, không dám ngẩng lên.

Chỉ một mình Tạ Lãm vẫn tránh mưa dưới mái hiên, không thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của thủ vệ Huyền Ảnh Ti. Cây dù được xếp lại, giắt chéo vào thắt lưng da phía sau lưng, dưới ánh đèn và màn mưa mờ mờ trông giống như một thanh kiếm.

Nhìn vào khí chất biểu lộ ra có thể thấy hắn đã từng tập võ.  

Cũng không có gì kỳ lạ, Phùng các lão phụ trách Đại Lý Tự hai mươi năm, đã thực hiện rất nhiều cải cách, gần như biến Đại Lý Tự thành cơ cấu hoàn toàn mới. Phàm là quan viên Đại Lý Tự có tư cách ra ngoài phá án, ít nhiều đều sẽ có chút công phu, đạt yêu cầu “lên công đường xử được án – ra hiện trường dám bắt tặc”. Ngay cả quan phục cũng được sửa đổi cho phù hợp, thắt lưng và tay áo được thắt chặt gọn gàng nhanh nhẹn, trông chẳng khác võ quan là mấy.

Dù đã bảy năm trôi qua, Đại Lý Tự khanh đã đổi nhiều đời nhưng những sửa đổi vẫn được giữ nguyên.

“Ai phái ngươi tới đây?” Bùi Nghiên Chiêu giục ngựa tiến lên, quan sát kỹ càng Tạ Lãm vài lần, xác định chưa từng gặp người này trước đây.

Tạ Lãm chắp tay hành lễ: “Là Trần tự chính.”

Bùi Nghiên Chiêu mơ hồ nhớ đến có người tên như vậy: “Hắn sai ngươi tới chặn cửa?”

“Hạ quan tránh mưa mà thôi, nào dám chặn cửa.” Vẻ mặt hoảng sợ nhưng chân không hề nhúc nhích, “Thiên hộ đại nhân giao phạm nhân cho hạ quan, hạ quan lập tức đi ngay.”

Mặt Bùi Nghiên Chiêu không lộ cảm xúc, cũng chẳng thèm nhiều lời với Tạ Lãm, ra lệnh cho Lăng Đào: “Khiêng chị em Tùy thị xuống, đưa đến nhà lao rồi giúp bọn họ tỉnh lại.” Y xoay người xuống ngựa, đi thẳng vào nha môn, chuẩn bị vất bọn người Đại Lý Tự ngoài cửa, “Nếu tránh mưa thì cứ đứng đó mà đợi, trước khi mưa tạnh không được phép đi đâu cả!”

Lời là dành cho Đại Lý Tự nhưng mọi người Huyền Ảnh Ti đồng loạt đáp “Vâng!”

Nha dịch Đại Lý Tự giật thót, càng thêm run rẩy.

Bùi Nghiên Chiêu lướt qua Tạ Lãm, bước vào ngưỡng cửa.

Tạ Lãm xoay người hướng về phía y cao giọng: “Thiên hộ đại nhân, Huyền Ảnh Ti các người công khai cướp án của Đại Lý Tự chúng ta, có hơi không đúng nhỉ?”

“Ngươi nói cái gì?” Bùi Nghiên Chiêu dừng bước, y đoán người mới tới này chỉ miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh, không muốn so đo với y, vậy mà hắn lại dám cắn không buông?

“Nói nhảm, ai cướp án của các ngươi?” Lăng Đào bước lên, tay không nhịn được siết thành đấm, rất muốn hạ xuống trên người Tạ Lãm.

Bị Đại Lý Tự buộc tội cướp án ngay tại cửa nha môn nhà mình, rất có thể sẽ khiến bọn họ bị ngôn quan* buộc tội. Bọn họ cướp nhiều án, bị buộc tội cũng nhiều, chả quan tâm, nhưng lần này bọn họ xuất binh có lý do đường hoàng, há bằng lòng bị vu oan thế này? 

Ngôn quan:

Là tên gọi chung của các quan chuyên phụ trách kiểm tra giám sát các quan lại ở triều Minh và Thanh. Họ có trách nhiệm “lên tiếng” nên được gọi như vậy.

Lăng Đào: “Liêu tiểu thư bị sát hại, Liêu thị lang báo án với Huyền Ảnh Ti, bọn ta cũng là người đầu tiên chạy đến nơi, y theo bộ luật của Đại Ngụy, án không của bọn ta thì của ai?”

“Hóa ra Huyền Ảnh Ti cũng rất chú ý dựa vào luật khi phá án? Vậy thì tốt quá rồi.” Tạ Lãm cười như trút được gánh nặng, trở tay sờ ra sau eo rút một phong thư, “Hình như trong luật có nói, lấy nơi tự thú làm chủ?”

Lăng Đào bị hỏi thì sửng sốt, hình như có một điều như vậy thật.

Nội trong kinh thành, chỉ cần không liên quan đến tội thông đồng với địch phản quốc và dòng tộc hoàng thất, nghi phạm của các án khác sẽ thuộc thẩm quyền của nha môn mà họ nguyện ý đi tự thú trước khi bị bắt.

Mục đích để khuyến khích nghi phạm lựa chọn nha môn đáng tin và chủ động tự thú.

Không lo nơi này sẽ làm việc thiên vị, bởi các nha môn có liên quan như nơi nhận tin báo án trước, nơi chạy đến hiện trường trước, đều có quyền tham gia đốc thúc giám sát.

“Huyền Ảnh Ti các người chạy đến trà lâu bắt giữ Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên vào giờ Tuất hai khắc.” Tạ Lãm giơ phong thư trong tay lên trước mặt mọi người, “Đại Lý Tự chúng ta nhận được thư nhận tội này vào đúng giờ Tuất, sớm hơn các người hai khắc.”

“Tùy Anh đã tự thú trước rồi?” Đầu óc Lăng Đào nhất thời trì trệ, ánh mắt trượt qua lại theo phong thư kẹp giữa hai ngón tay của Tạ Lãm.

Chẳng phải thiên hộ đại nhân phán đoán Tùy Anh bị oan sao? Nàng ta bị hung thủ đánh ngất rồi đưa ra ngoài, đến giờ vẫn chưa tỉnh, viết thư nhận tội vào lúc nào?

Nhất thời cảnh tượng như đóng băng, nha dịch Đại Lý Tự nhận ra tình hình, rốt cuộc có thể hơi ngẩng đầu lên.

“Thì ra nàng ta tính toán như vậy.” Bùi Nghiên Chiêu lại bước qua ngạch cửa, quay trở về dưới mái hiên, nhìn chữ viết trên phong thư, nhận ra đó là chữ của Phùng Gia Ấu.

Mưu tính không tồi, thẳng thắn để Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên nhận tội, được Đại Lý Tự đưa đi sau đó lại đổi ý kêu oan, bất quá chỉ chịu đánh vài gậy. Hai chị em họ đều là người tập võ, không đáng lo ngại.

Bùi Nghiên Chiêu cười nhạo: “Pháp luật của triều ta cho phép tự thú nhận tội thay người khác à?”

Tạ Lãm làm như không nghe thấy, không trả lời câu hỏi của y.

Bùi Nghiên Chiêu nhìn theo ánh mắt hắn, thì ra Phùng Gia Ấu đang đi vượt qua đám người tiến lên phía trước.

Kể từ khi nhớ ra Tạ Lãm là ai, Phùng Gia Ấu liền bước nhanh hơn, khi có thể nhìn thấy người này, nàng không thể rời mắt. Đáng tiếc màn mưa dày nặng ngăn nàng nhìn rõ diện mạo, chỉ biết hắn có màu da khác với quan quân xung quanh, rất trắng.

Đây là thủ phụ tương lai sao?

Thật ra thì Phùng Gia Ấu cũng không biết chính xác tương lai Tạ Lãm sẽ giữ chức vụ gì. Giấc mộng của nàng rất mơ hồ, không có bất kỳ hình ảnh rõ ràng nào, tựa như có người cứ rì rầm, từ từ kể lại câu chuyện vào tai nàng vậy. Cái tên Tạ Lãm xuất hiện nhiều lần trong câu chuyện đó, nàng chỉ có thể nhớ được ba cụm từ mấu chốt: quan vị nhất phẩm, quyền khuynh triều dã, trời yên biển lặng. 

Trong triều đại này, nhất phẩm là tước vị rất chung chung, quan vị nhất phẩm hẳn là một từ để hình dung đại khái mà thôi, cụ thể thì phía văn có Thủ Phụ Nội Các, võ thì có Thiên Hạ Binh Mã Đại Đô Đốc.

Tạ Lãm có thể nhận chức ti trực Đại Lý Tự thì hẳn có xuất thân khoa cử, thế nên nàng đoán hắn sẽ là thủ phụ, và còn sẽ là thủ phụ mang lại thái bình cho bốn biển, lưu danh sử sách.

Đây thật sự là hiếm có khó tìm!

Bên kia, từ vị trí của Tạ Lãm có thể nhìn thấy Phùng Gia Ấu rất rõ, vốn chỉ định liếc nhìn một cái, nhưng khi thấy ánh mắt nàng quá mãnh liệt, cho rằng nàng đang lo lắng hắn đến chặn cửa nha môn sẽ gây nguy hiểm cho chị em Tùy thị, hắn bèn mỉm cười, ra ý trấn an rằng hắn đã có kế hoạch, không cần lo.

Phùng Gia Ấu đoán được ý nghĩa trong nụ cười của hắn, cũng nhẹ nâng khóe môi, tuy rằng vì lễ độ mà đáp lại nhưng không che lấp được nét thân thiết.

Tựa như gặp lại cố nhân. Khiến Tạ Lãm bối rối.  

“Tạ ti trực!” Mặt Bùi Nghiên Chiêu như ngọc lạnh, “Ta đang hỏi ngươi.”

Tạ Lãm bừng tỉnh hoàn hồn, chắp tay tạ lỗi: “Không biết đại nhân vừa hỏi gì?”

Bùi Nghiên Chiêu không nói, lạnh lùng liếc hắn, giờ phút này quanh người y toát ra khí chất hoàn toàn khác trước. Người Đại Lý Tự không cảm nhận được nhưng mấy người Lăng Đào làm thủ hạ dưới quyền Bùi Nghiên Chiêu mấy năm thì lông tơ đều dựng đứng hết cả, có cảm giác giây tiếp theo sẽ có máu bắn xa ba thước.

Nơi này là cửa chính nha môn, thất phẩm ở kinh thành dù nhỏ đến mấy thì cũng là quan viên triều đình đó!

Lăng Đào dũng cảm tiến lên một bước: “Đại nhân…”

Bùi Nghiên Chiêu nặng nề mở miệng: “Tạ ti trực mới tới có điều không biết, nên hôm nay ta chỉ giáo cho ngươi vậy, không có luật nào cho phép thay người khác tự thú cả. Phong thư nhận tội trong tay ngươi không thể coi là tự thú, mà phải xem là chứng cứ cho thấy Tùy Anh giết người!”

Tạ Lãm lại hỏi: “Đại nhân đã xem bức thư nhận tội này rồi à? Ai nói với ngài Phùng Gia Ấu thay mặt người khác tự thú?”

“Nàng ta không thay mặt tự thú…” Bùi Nghiên Chiêu nghe vậy thì kinh ngạc, thầm nghĩ không ổn, lập tức đoạt phong thư Tạ Lãm đang kẹp giữa mấy ngón tay, càng đọc sắc mặt càng khó coi.

Lúc hắn đọc thư, Phùng Gia Ấu cũng gió thảm mưa sầu tiến lên vài bước: “Đó là thư dân nữ nhận tội.”

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Tôi và Liêu Trinh Trinh có ân oán, các vị quan gia hẳn đã nghe qua.” Nàng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ không thôi, “Liêu Trinh Trinh đoạt người tôi yêu, còn hạ nhục tôi trước mặt mọi người. Tôi ghi hận nên cùng Tùy Anh lẻn vào phủ Liêu thị lang, tự tay đâm Liêu Trinh Trinh! Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Liêu Trinh Trinh chỉ còn hơi tàn vậy mà đột nhiên nhảy lên đánh ngất Tùy Anh, tôi đành cõng Tùy Anh chạy ra khỏi phủ Liêu thị lang.”

Dừng một chút, nàng nói ra chuyện chưa từng nhắc trong thư nhận tội: “Tùy Tư Nguyên còn nhỏ tuổi, võ nghệ vô dụng nên phụ trách tiếp ứng bên ngoài. Thấy Tùy Anh ngất xỉu liền đoạt một chiếc xe ngựa trong ngõ nhỏ, chở chúng tôi đến trà lâu trước. Trên đường đi, tôi hối hận vì sự bốc đồng của mình nên đã viết thư nhận tội, trả tiền thuê một người ăn mày đưa đến Đại Lý Tự.”

Một mớ hoang đường này được kể với giọng điệu trầm bổng hệt như người kể chuyện ở quán trà, khiến hàng mày của Tạ Lãm nhướng lên hết lần này đến lần khác. Người Huyền Ảnh Ti thì đều tái hết cả mặt.

Sơ hở chồng chất đến nỗi nhất thời không biết nên phản bác từ đâu.

Lăng Đào hừ cười nhưng e ngại mặt mũi của Thẩm Thời Hành nên không tiện phát tác: “Phùng tiểu thư, cô bịa đặt lung tung như vậy là xem thường luật pháp, không sợ bị phạt đánh sao?”

Cho dù Đại Lý Tự nể tình khi xuống tay thì nữ tử khuê các chưa xuất giá vẫn phải chịu phạt gậy, về sau danh tiếng nhất định bị hủy hoại.

Nàng dứt khoát bất chấp.

Phùng Gia Ấu: “Cho nên dân nữ không dám nói dối, mỗi lời đều là thật.”

Lăng Đào cả giận nói: “Được, vậy ta xin thỉnh giáo trước. Phùng tiểu thư trông yếu ớt thế này, làm sao có thể cõng được một người trưởng thành, ngang nhiên ra vào Liêu phủ?”

Đó còn là phủ Binh Bộ thị lang được canh phòng nghiêm ngặt!

“Tại sao không? Dân nữ tập võ từ nhỏ, tinh thông mười tám ban võ nghệ, còn từng so chiêu với Bùi thiên hộ.” Phùng Gia Ấu đưa mắt về phía Bùi Nghiên Chiêu, nói đầy ẩn ý, “Bùi thiên hộ hẳn đã biết đôi chút về nền tảng võ công của dân nữ.”

Nói về hoang đường thì câu này chính là điều hoang đường nhất mọi người từng nghe, vô số cặp mắt đồng loạt quét về phía Bùi Nghiên Chiêu.

Bùi Nghiên Chiêu mím môi, sắc mặt giăng đầy mây đen.

Vẻ mặt Phùng Gia Ấu lại đạm nhiên như không, song bàn tay cầm dù của nàng đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Náo loạn trước cửa nha môn Huyền Ảnh Ti đã đến mức độ này, nếu Bùi Nghiên Chiêu kiên quyết làm theo ý mình, kéo sập thế lực phủ Trấn Quốc Công, chắc chắn sẽ làm Thẩm Khâu bị buộc tội. Nếu là người khác hẳn sẽ đi xin ý kiến của Thẩm Khâu, nhưng Bùi Nghiên Chiêu lại không cần.

Lúc này hẳn là hắn đang thầm cân nhắc được mất, Phùng Gia Ấu không cho hắn cơ hội đó.

Ánh mắt Tạ Lãm đảo qua lại mấy lần giữa Phùng Gia Ấu và Bùi Nghiên Chiêu, khoé miệng lơ đãng khẽ nhếch trước khi nói với Lăng Đào: “Lăng đại nhân, võ nghệ của nghi phạm thế nào cứ để Đại Lý Tự chúng ta điều tra cho, ngài không cần nhọc lòng lo lắng.”

Hắn lấy dù ra, bước vào màn mưa, nói với mấy nha dịch đang xem diễn: “Còn không làm việc?”

Mấy gã nha dịch vừa nhích chân, bị người của Huyền Ảnh Ti trừng mắt hung tợn, lập tức rụt trở về.

Thấy sẽ lại tiếp tục giằng co, Bùi Nghiên Chiêu dứt khoát nói: “Giao Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên cho Đại Lý Tự!” Sau đó không hề quay đầu, đi thẳng vào nha môn.

Lăng Đào nghiến răng hô “Đi!”, người Huyền Ảnh Ti hậm hực đi vào nha môn, để xe ngựa chở chị em Tùy thị ở lại.

Nhìn Đại Lý Tự dắt xe ngựa đi, Phùng Gia Ấu như bị rút cạn sức, lảo đảo lùi hai bước, được San Hô đỡ lấy.

San Hô chạm vào cổ tay nàng, giật mình vì nóng: “Tiểu thư, hình như cô sốt rồi.” Vốn đang mang bệnh, thời tiết lại lạnh, còn dầm mưa, e là sẽ lại bệnh nặng thêm trận nữa.

“Đừng lo, ta thật sự không sao!” Câu này của Phùng Gia Ấu không hề giả, đợt bệnh không lý do khi trước khiến nàng thật khổ sở nhưng bây giờ mây tan mưa tạnh, tâm trạng thoải mái rất nhiều.

Đặc biệt còn có thể trên cơ tên Bùi Nghiên Chiêu kia, hả giận biết bao!

Lại nói, ít nhiều cũng nhờ Tạ Lãm có can đảm đến chặn cửa Huyền Ảnh Ti mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy, thật không hổ là đại nhân vật quyền khuynh triều dã mai sau.

“Tạ ti trực?” Phùng Gia Ấu tìm kiếm bóng dáng Tạ Lãm để cảm tạ mới hay hắn đã đi xa.

Một nha dịch đi đến bên cạnh Phùng Gia Ấu, lúng túng không biết nên làm sao để “áp tải” nàng đi.

Phùng Gia Ấu tự quyết, leo lên chiếc xe ngựa của Tùy Anh, San Hô cũng đi cùng.

Kiểm tra sơ qua, Tùy Anh vẫn hôn mê sâu nhưng Tùy Tư Nguyên thì sẽ sớm tỉnh lại.

Ban đầu nàng dự định đánh hắn thật nặng, hi vọng có thể giúp hắn tránh hoạ đổ máu. Nhưng hiện giờ cảm thấy đưa hắn vào ngồi trong nhà lao Đại Lý Tự vẫn tốt hơn.

Xe ngựa chạy nhanh, khi đuổi kịp Tạ Lãm thì giảm tốc độ.

Phùng Gia Ấu nghe Tạ Lãm nói: “Mọi người về nha môn trước đi, ta còn chuyện khác phải làm.”

Nha dịch đánh xe đáp vâng.

Phùng Gia Ấu không nhịn được xốc màn xe lên muốn nhìn kỹ mặt mũi Tạ Lãm. Khác với tâm trạng lúc nãy, nàng đang rất tò mò muốn nhìn xem vị đương triều nhất phẩm tương lai hiện tại có dáng vẻ thế nào.

Tạ Lãm đang xoay người nhường đường, trong thoáng liếc mắt ấy, nàng chỉ kịp thưởng thức một đôi mắt sáng ngời.

Có lẽ vì vừa thoát một ải khó, trong lòng vui vẻ không ít, khi màn mưa bụi kéo hai người ngày càng xa, nàng nghịch ngợm nhoài người ra, tươi cười như thiếu nữ nô đùa với bướm hoa ngày xuân: “Tạ ti trực, thật là trăm nghe không bằng một thấy!”

Đôi mắt Tạ Lãm nhìn về phía nàng, ngập tràn khó hiểu.

*

Bên phía Bùi Nghiên Chiêu, trước khi bước vào cửa nghi môn*, lập tức phái người đến Kho Tư Liệu tìm thông tin về Tạ Lãm.

Nghi môn:

Mang nghĩa là cánh cửa của lễ nghi. Đây là lối vào chính thứ hai, sau cửa lớn bên ngoài, nghi môn nằm bên trong nha thự (tòa nhà làm việc) của quan chức thời Minh và Thanh. Ở đây mình dùng cụm từ “nghi môn” như một danh từ chỉ tên của loại cửa này mà không dịch thuần Việt.

Kho Tư Liệu của Huyền Ảnh Ti được Thái Tổ bí mật thành lập từ khi khai quốc, dành riêng cho hoàng đế các đời. Bên trong không chỉ chứa hồ sơ các vụ án trong cả nước mà còn niêm phong đủ loại bí ẩn không được lưu truyền cho người đời.

Nha môn của Huyền Ảnh Ti được xây dựng bao quanh nơi này dần dần mà nên, từng bước một phát triển từ “bí ẩn sau màn” cho đến “công khai ra sân”, trở thành quyền lực tối thượng như hiện nay. Kho Tư Liệu cũng dần bành trướng, nơi đó, hồ sơ tất cả quan viên lớn nhỏ được cập nhật liên tục, tỉ mỉ và kỹ càng hơn cả Lại Bộ.

Đây chính là nguyên nhân cốt lõi khiến đám quan viên trên dưới khắp cả nước đều tái mặt mỗi khi nhắc đến Huyền Ảnh Ti.

Thư lại của Kho Tư Liệu lập tức nhận lệnh, hồi sau chạy về đọc: “Tạ Lãm này quê quán ở phủ Bảo Ninh, Tây Thục, xuất thân quân hộ*, tổ tiên từng làm thống lĩnh hộ vệ trong phủ Thục Vương, bởi vậy có chút võ công căn bản. Mười sáu tuổi hắn đỗ đầu cử nhân, trên đường vào kinh dự thi, gặp trúng đạo tặc đang cướp người khác, Tạ Lãm trượng nghĩa ra tay, kết quả…”

Quân hộ:

Gia đình truyền thống làm quân nhân.

Cổ tay phải bị thương gân cốt, có thể cầm bút viết nhưng không có khả năng viết chữ đẹp, khoa cử thành vô vọng.

“Năm kia, lần thứ hai vào kinh dự thi, gặp phải hai đám tiểu thương đang đánh nhau, lại lần nữa trượng nghĩa ra tay…”

Tay phải thương mới chồng thương cũ, muốn hồi phục mất ít nhất sáu năm.

May mắn chính là, ở triều đại này, cử nhân cũng có tư cách làm quan, nhưng phải chờ đợi và nhiều người thậm chí phải chờ đến mười mấy năm, hơn nữa còn thường bị phái đi nhậm chức ở nơi khỉ ho cò gáy.

“Tạ Lãm này thật may mắn được Thôi thiếu khanh nhìn trúng, trực tiếp chọn bổ sung vào Đại Lý Tự.”

Bùi Nghiên Chiêu nhíu mày, ban đầu y cảm thấy Tạ Lãm này can đảm, dưới sát khí lúc đó của y mà mặt không đổi sắc từ đầu đến cuối, có lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Nhưng giờ thay vì đánh giá cao, y chỉ thấy đây là một tên đần lỗ mảng.

Vẻ mặt lạnh băng của Bùi Nghiên Chiêu sắp dịu đi thì lại nhớ đến ánh mắt Phùng Gia Ấu đã nhìn Tạ Lãm: “Trước kia hắn từng đến kinh thành chưa?”

“Hẳn là chưa ạ, Tây Thục cách kinh thành quá xa mà hắn cũng chẳng có ai thân thích ở kinh thành.”

“Gia tộc của hắn và Phùng các lão có liên quan gì không?”

“Phùng các lão xuất thân đại tộc Giang Nam, trong khi Tạ gia chỉ là quân hộ bình thường ở Tây Thục, xem ra không có gì liên quan.”

“Được rồi, đi xuống đi.” Bùi Nghiên Chiêu nghĩ gì đó, gọi thư lại, “Khoan đã, đi làm một việc.”

*

Xe ngựa chở nghi phạm đến Đại Lý Tự trước Tạ Lãm, Trần tự chính phụ trách tiếp đón, đích thân đưa mấy người vào phòng giam được chuẩn bị đặc biệt.

Ba người kẻ bị thương người mang bệnh nên không thẩm vấn theo qui trình mà mời đại phu trước.

Đại phu cũng đã có sẵn, Trần tự chính đêm nay ra cửa ngã dập mặt, nên đã mời đại phu đến từ sớm.

Sau khi sắp xếp ổn thõa ông ta đến sảnh chính chờ Tạ Lãm.

Được một khắc mới thấy Tạ Lãm về tới.

Trần tự chính quát: “Bảo ngươi áp giải nghi phạm về nha môn mà ngươi chạy đi đâu hả?”

Tạ Lãm vội vàng đáp: “Là thế này, ti chức đi nửa đường mới nhớ phong thư nhận tội của Phùng Gia Ấu vẫn nằm trong tay Bùi thiên hộ nên quay lại lấy.”

Trần tự chính trợn mắt: “Ngươi… ngươi còn dám quay lại?”

Tạ Lãm buồn bực: “Bọn họ thậm chí còn không chịu mở cửa cho ti chức.”

Trần tự chính run rẩy trỏ ngón tay, “ngươi, ngươi, ngươi” một hồi: “Tạ Lãm! Ta đang định hỏi ngươi, ai cho ngươi đi chặn cửa Huyền Ảnh Ti? Còn dám báo tên ta với Bùi thiên hộ nữa! Ngươi chỉ là cử nhân quèn, đời này không hi vọng lên chức nên tùy tiện làm bậy, muốn hại ta cũng giống ngươi hả?”

Tạ Lãm oan uổng hô: “Sao ngài có thể nói như vậy? Ti chức thật không hiểu, chúng ta chỉ cách Huyền Ảnh Ti hai dãy phố, tại sao bỏ gần tìm xa, một hai phải chạy đến thành nam để chặn đường?”

“Ngươi…!”

Tạ Lãm hắt hơi: “Nếu ngài còn chỉ dẫn gì nữa thì có thể chờ ti chức về phòng thay bộ quan phục này ra không?”

Chiếc dù hắn cầm đã hư cũ, bị dột nghiêm trọng, khiến quan phục của hắn ướt đẫm.

Trần tự chính thầm mắng “quỷ nghèo”: “Không cần thay! Giờ án này đã vào tay chúng ta, không ít cặp mắt đang nhìn vào chằm chằm. Tuy rằng bên trên chưa có chỉ thị nhưng theo lệ thường, ngươi phải dẫn đội đến phủ Liêu thị lang trước.”

“Không thể chờ ti chức…”

“Chờ cái gì mà chờ? Nói không chừng lát nữa thiếu khanh đến, nếu ngài ấy hỏi đến vụ án, ngươi bảo ngài ấy chờ à?”

Trần tự chính vừa nói xong, một nha dịch vội vàng chạy tới bẩm báo: “Hai vị đại nhân, Huyền Ảnh Ti phái người tới nói Liêu thị lang đau buồn quá độ mà đổ bệnh, bảo chúng ta đêm nay đừng đến quấy rầy. Huyền Ảnh Ti đang sắp xếp lại hồ sơ của vụ án, ước chừng giờ tý canh ba là xong, có cả thư nhận tội của Phùng Gia Ấu nữa, bảo chúng ta phái Tạ ti trực đích thân đến lấy.”

Nha dịch lo lắng nhìn Tạ Lãm. Huyền Ảnh Ti nổi tiếng làm hồ sơ nhanh chóng, làm gì có chuyện chờ đến khuya lơ khuya lắt, rõ ràng là trả thù.

Nếu thật sự đến đó lấy, không biết sẽ bị hành đến thế nào. Nhưng nếu không đến, cơn giận này của Huyền Ảnh Ti không trút ra được, sau đó chỉ e sẽ làm căng hơn với Đại Lý Tự.

“Đỡ được bao nhiêu việc!” Tạ Lãm trông rất vui, “Đại nhân, giờ thuộc hạ có thể về phòng thay quần áo được chưa?”

“Đi đi, đi đi!” Trần tự chính nhìn hắn như nhìn tên ngốc, đột nhiên cảm thấy mình chẳng cần đuổi hắn đi, không chừng ngày nào đó hắn tự nhiên sẽ biến mất khỏi cái đầm nước sâu kinh thành này.

“Ti chức cáo lui.” Tạ Lãm khom người chắp tay.

Lui về sau hai bước mới dám xoay người, vừa thẳng lưng lên, nụ cười lúc cúi đầu khom lưng liền tắt ngúm.

Đi theo hành lang quay về phòng ở cho khách ở phía đông, Tạ Lãm vừa vào phòng thì lập tức lột bộ quan phục xuống. Không vì ẩm ướt khó chịu mà thuần túy vì cảm thấy chán ghét.

“Thiếu chủ!” Tùng Yên chào đón, “Nghe nói đêm nay cậu đối đầu với Bùi Nghiên Chiêu ạ?”

“Đi múc nước trước đi.”

“Chuẩn bị xong hết cho cậu rồi.” Tùng Yên chỉ thùng tắm gần cửa sổ.

Từ khi vào kinh thành, dù mùa đông lạnh thấu, thiếu chủ cũng muốn tắm gội. Trong cảm nhận của thiếu chủ, mặc bộ quan phục này trà trộn vào Đại Lý Tự giống như té vào chuồng heo, ngày nào cũng thúi hoắc. Còn đòi phải tắm bằng nước lạnh, nói nước nóng bốc hơi thì mùi hôi càng nồng nặc, giống như đang hun khói thiếu chủ vậy.

Tạ Lãm kể lại chuyện hôm nay cho Tùng Yên, vừa đi đến gần cửa sổ vừa cởi bỏ dây buộc tóc, lắc lắc mái tóc ướt bết, đổi đề tài: “Mưa ở kinh thành lớn như đổ đậu vậy.”

“Lại chẳng, kinh thành không những mưa lớn, còn nhiều người, nhiều đồ ăn ngon.” Tùng Yên cảm thán, “Nhưng mà tiểu nhân vẫn thích Đất Bắc của chúng ta hơn, sao sáng trăng tròn, không chướng khí mù mịt như ở đây.”

Tạ Lãm: “Càng không có nhiều cẩu quan như vậy.”

Tùng Yên nói thầm: Đừng quên giờ ngài cũng đang làm quan đó, tuy chỉ là đồ giả nhưng đừng tự mắng chính mình thế chứ.

Tạ Lãm bước vào thùng tắm, tháng ba kinh thành vẫn còn lạnh, nước giếng buốt thấu xương nhưng mày hắn chẳng nhăn xíu nào: “Khi nào xong việc, lập tức giết tên Trần tự chính này!”

Họ Trần này nhận hối lộ, bán chức ti trực nhưng không ngờ cái chức này bị người khác chiếm lấy, ông ta phải bồi thường một khoản lớn, cho nên bây giờ liên tục gây khó dễ cho Tạ Lãm hắn.

Tùng Yên gật đầu lia lịa, thiếu chủ tung hoành Đất Bắc, ai gặp thiếu chủ mà không phải cúi đầu, đã bao giờ chịu uất ức thế này.

“Sắp rồi.” Tạ Lãm tự trấn an.

Chờ đợi hai tháng, rốt cuộc đã có cơ hội tiếp cận Kho Tư Liệu.

Đêm nay khi biết phải đi đoạt người từ tay Bùi Nghiên Chiêu, hắn âm thầm “gây chút trở ngại” cho Trần tự chính để mình được thay vào. Đến chặn cửa Huyền Ảnh Ti, cùng chuyện lỡ quên và quay lại để lấy phong thư nhận tội kia đều nằm trong tính toán của hắn. Mục đích chính là khiến Huyền Ảnh Ti trả thù, bắt hắn nửa đêm tự đến lấy.

Như thường lệ, bọn họ sẽ giở thủ đoạn là giấu hồ sơ và thư nhận tội ở nhà kho mênh mông nào đó rồi bắt hắn mò kim đáy bể.

“Cái “bể” của Huyền Ảnh Ti này hẳn là ở gần Kho Tư Liệu.” Tạ Lãm dự định tối nay đi thăm dò trước.

“Thiếu chủ phải cẩn thận để ý tên Bùi Nghiên Chiêu kia đấy, nghe nói một trăm tám mươi người trên diễn võ trường cũng không bắt được y.”

“Nói nhiều.” Tạ Lãm chưa bao giờ thiếu cảnh giác, bằng không sao lại áp dụng mấy thủ đoạn vòng vo mà hắn chán ghét này.

Nhưng thật ra, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn so tài cao thấp với Bùi Nghiên Chiêu.

Tùng Yên rất rõ ràng bản lĩnh của thiếu chủ nhà mình nên không quá lo lắng, nhưng vẫn khuyên theo lẽ thường: “Thật ra, lão gia không muốn cho thiếu chủ biết chuyện kia hẳn cũng là có lý do của ông ấy, cậu đâu cần phải mạo hiểm…”

Tạ Lãm liếc mắt qua.

Tùng Yên không dám nhắc nữa, thiếu chủ bất kham nổi tiếng, có khi còn cứng đầu hơn cả lão gia, trừ nhị gia ra không ai có thể nói được thiếu chủ.

“Đừng có làm phiền ta.” Tạ Lãm nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thăm dò tối nay.

Nhưng chợt có nha dịch chạy tới nơi này, đứng ngoài cửa hô: “Tạ ti trực, Phùng tiểu thư đang sốt cao.”

“Trần tự chính không mời đại phu à?”

“Đã mời, đại phu đã cho thuốc, cũng đã uống rồi ạ.”

Nhất định là tên Trần tự chính kia lại đang gây phiền hà, Tạ Lãm đè xuống cơn bực đang rục rịch, hỏi: “Vậy còn tới tìm ta làm gì?”

Nha dịch nói: “Phùng tiểu thư mơ mơ màng màng, miệng cứ gọi tên ngài, thuộc hạ nghĩ không biết có phải cô ấy có chuyện quan trọng liên quan đến vụ án muốn nói với ngài hay không.”

Editor muốn nói: để không bị rối mình ẩn bớt chú thích đi, muốn xem chú thích bạn bấm vào hàng chữ in nghiêng với tam giác màu đen nho nhỏ như hình bên dưới nhé.

Lưu ý:

Bấm vào nút tròn màu xanh lá bên phải góc dưới màn hình để lướt nhanh đến phần bình luận.

Để bình luận, hãy gõ nội dung, sau đó điền tên và địa chỉ email, bấm post comment là được. Chỉ cần điền một lần duy nhất. Nếu bạn đã đăng ký/subscribe rồi thì không cần nữa.


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x