CHƯƠNG 04
Tạ Lãm thoáng kinh ngạc, mở to mắt: “Phùng tiểu thư gọi tên ta? Không phải gọi chức quan à?”
Nha dịch: “Đúng vậy.”
Tạ Lãm nhớ đến câu nói “trăm nghe không bằng một thấy” của Phùng Gia Ấu khi nãy, lẳng lặng cân nhắc một lát rồi đứng dậy khỏi thùng tắm, nhận khăn lau Tùng Yên đưa: “Đợi đó, ta đi với anh qua xem.”
Thay quan phục sạch sẽ xong, Tạ Lãm đi theo nha dịch đến trước nhà lao giam giữ Phùng Gia Ấu và chị em Tùy thị.
Gọi là nhà lao chứ thật ra đây là một tiểu viện độc lập, tường viện cao ngất, chỉ có một cửa ra vào duy nhất bị khóa chặt. Ngày thường dùng để giam giữ những người quyền quý dính líu đến vụ án khi tình tiết chưa được làm sáng tỏ và không thể phóng thích.
Nơi này cũng nằm ở phía đông phủ nha, cách chỗ ở của Tạ Lãm không xa, qua mấy cái hành lang đã đến nơi.
“Mời ngài vào trong.”
Đêm nay, sau khi đoạt phạm nhân từ tay Huyền Ảnh Ti, thái độ của nha dịch với Tạ Lãm kính nể hơn rất rõ.
Khóa mở ra, Tạ Lãm đi vào: “Phùng tiểu thư ở đâu?”
“Cô ấy bị nhốt ở nhà lao kia.” Nha dịch chỉ, nhấn rất mạnh hai chữ “bị nhốt” và “nhà lao”.
Tạ Lãm nhìn một lượt cảnh quan đẹp đẽ trong sân của “nhà lao”, cố nhịn để không bật ra lời châm biếm, hỏi: “Tùy tiểu thư và Tùy thế tử cũng bị nhốt ở đây?”
Nha dịch vừa dẫn đường vừa đáp: “Tùy tiểu thư không giống như vậy ạ, cô ấy quả thật có hiềm nghi trong án này, thiếu khanh hạ lệnh nhốt cô ấy vào đại lao. Tùy thế tử thì ban đầu cũng bị nhốt ở đây.” Tùy Tư Nguyên vẫn luôn đấu khúc ở rạp hát từ giữa trưa, có rất nhiều nhân chứng, “Nhưng lúc cậu ta tỉnh lại thì quậy ầm ĩ cả lên, xiềng xích của chúng ta cũng không áp được, sau đó bị Phùng tiểu thư dùng nghiên mực đập cho hôn mê rồi đưa vào nhốt trong phòng giam của trọng phạm, Phùng tiểu thư yêu cầu như vậy.”
Tạ Lãm nhớ lại cô nương mảnh mai đứng trong mưa gió, thầm nghĩ thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi vào Đại Lý Tự, hắn không lạ gì cái tên Phùng Gia Ấu này, nghe nói nàng từ nhỏ học đọc viết bằng bộ luật của Đại Nguỵ, bảy tám tuổi đã có thể đọc thuộc làu làu hết bộ luật hiện hành của bổn triều, chỉ nhìn sơ qua hồ sơ liền có thể chỉ ra điểm đáng ngờ. Mấy năm nay mỗi khi Đại Lý Tự có vụ án khó giải quyết đều mang đến nhờ nàng xem hồ sơ và nhờ đó mà tìm ra điểm mấu chốt để phá án.
Bởi vậy Thôi thiếu khanh rất quan tâm đến nàng, không đơn giản chỉ vì nể tình Phùng các lão.
Đối với Tạ Lãm, cô nương này là sự tồn tại nguy hiểm, nếu không cần thiết sẽ cố hết sức tránh xa.
Khi đi đến bên ngoài phòng giam của Phùng Gia Ấu, nha dịch định gõ cửa thì Tạ Lãm ngăn lại.
Mưa vẫn chưa dứt, vô vàn hạt mưa liên tục rơi xuống đập vào mái hiên tạo ra âm thanh lộp bộp ảnh hưởng đến thính giác và thị giác, song tiếng nói rất nhỏ bên trong phòng không thoát khỏi tai Tạ Lãm. Ngưng thần nín thở, hắn nghe thấy Phùng Gia Ấu lầm rầm hai chữ “Tạ Lãm” như thể tụng kinh, cộng thêm giọng nói khàn khàn vì sốt cao khiến hắn nghe mà nổi cả da gà.
Trong bụng trào dâng linh cảm chẳng lành.
Nha dịch đến gần, thấy thần sắc hắn quái lạ: “Tạ ti trực?”
Tạ Lãm lấy lại tinh thần, lần nữa ngăn động tác gõ cửa của nha dịch, nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi trước đi, chờ Tùy Anh tỉnh lại. Ta lấy hồ sơ vụ án từ Huyền Ảnh Ti về rồi nói sau.”
“Vâng.”
Tạ Lãm vội vàng rời khỏi nhà lao, không vào lại phủ nha Đại Lý Tự mà lập tức đi đến Huyền Ảnh Ti.
*
Cơn sốt của Phùng Gia Ấu mãi đến rạng sáng hôm sau mới lui, tỉnh dậy toàn thân đau nhức và cổ họng khô khốc.
San Hô chỉ có thể mang đồ dùng hàng ngày đến mà không thể ở lại nhà lao với nàng. Phùng Gia Ấu gắng gượng ngồi dậy uống nước, nha dịch canh gác nghe tiếng liền từ ngoài cửa sổ thăm hỏi đôi câu. Người đó cho nàng biết Tùy Anh đã tỉnh và bị Thôi thiếu khanh gọi đi hỏi chuyện.
Phùng Gia Ấu quay lại giường định ngủ tiếp. Cơn sốt này dường như đã xóa sạch “ác mộng” của nàng, cả đêm trôi qua mà không mơ thấy gì. Uổng công nàng tối qua vì muốn kích thích bản thân mà trước khi đi vào giấc ngủ, nàng cứ kêu tên Tạ Lãm liên tục, hi vọng qua giấc mộng sẽ biết thêm nhiều tin tức về hắn. Nhưng rốt cuộc phí công.
Lòng đầy tiếc nuối, Phùng Gia Ấu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Lần này nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc ngồi dậy trên giường, tinh thần thoải mái hơn nhiều. Uống xong chén thuốc nha dịch bưng đến, nàng vươn vai đi tới bên cửa sổ, định dỏ hòi tình hình của Tùy Anh, đúng lúc nghe thấy bên ngoài nhà lao có tiếng nói chuyện.
“Thôi thiếu khanh cho phép dẫn phạm nhân đến đây thăm Phùng tiểu thư.”
“Mở cửa đi.”
Cánh cửa lớn bằng đồng bị kéo ra từ bên ngoài. Tùy Anh sải bước đi vào, vẫn còn mặc bộ quần áo tỳ nữ của ngày hôm qua, chỉ khác là trên tay và chân đều đeo xích sắt.
Nhà lao có sáu phòng, chỉ một gian trong đó có nha dịch đứng canh. Đôi mắt Tùy Anh lập tức dán chặt vào đó, quả nhiên, nhìn thấy Phùng Gia Ấu đứng sau cửa sổ nhỏ, híp mắt nhìn nàng chằm chằm. Ngay khi ánh mắt Tùy Anh vừa đổi, Phùng Gia Ấu ném cho nàng sắc mặt cau có rồi “Ầm!” một tiếng đóng cửa sổ lại.
Tùy Anh lộ vẻ xấu hổ, chậm rề rề đi tới cửa, đứng đó như bị phạt, không dám gõ cửa cũng không nói tiếng nào.
Hồi lâu sau, Phùng Gia Ấu mới đứng dậy, mặt lạnh tanh mở cửa cho Tùy Anh.
Tùy Anh cảm thấy thật may, nàng hiểu rất rõ tính tình của Phùng Gia Ấu, nếu hoàn cảnh hiện tại không đặc biệt như thế, Phùng Gia Ấu có thể làm lơ người ta đến mười ngày nửa tháng.
“Ấu Ấu à, ngươi đánh ta đi!” Sau khi đi vào Tùy Anh nắm cổ tay Phùng Gia Ấu vả lên mặt mình, “Ta không chịu nghe lời ngươi, còn làm hại ngươi bị thế này.”
Phùng Gia Ấu không rụt tay về, nhéo nhéo má Tùy Anh một phen: “Ta thật muốn đánh ngươi một trận quá đi, nhưng cũng vô dụng thôi. Tùy Anh ngươi là ai chứ, ai có thể cản được ngươi?”
Tùy Anh xấu hổ vô cùng: “Ta cũng không muốn mà. Hôm qua nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ của ngươi, ta chỉ muốn trút giận cho ngươi thôi.”
“Ta đã giải thích với ngươi bao nhiêu lần rồi, dạo này ta ngủ không ngon nên tinh thần mới không tốt.”
“Đang êm đẹp sao tự nhiên lại ngủ không ngon? Còn chẳng phải vì Liêu Trinh Trinh cướp Thẩm Thời Hành sao?”
“Ta và Thẩm Thời Hành…”
Phùng Gia Ấu nghĩ lại cũng chỉ biết tự trách, tại nàng không kể cho Tùy Anh biết ân oán giữa nàng và Bùi Nghiên Chiêu. Tùy Anh không giữ kín miệng được, nàng rất sợ Tùy Anh sẽ để lộ ra ngoài.
“Ngay từ đầu ta và Thẩm Thời Hành đã không thể rồi.” Phùng Gia Ấu sợ Tùy Anh cứ cố chấp việc này rồi lại gây thêm mầm tai họa khác, bèn nghiêm túc nói, “Thân phận của anh ta thế nào, thân phận của ta hiện giờ thế nào? Nếu ta ở bên anh ta thì chỉ có thể làm thiếp. Dù Phùng gia Ngô Giang đã điêu tàn nhưng cũng không để con gái nhà mình làm thiếp cho người đâu.”
Tùy Anh há miệng muốn phản bác nhưng lại chẳng biết nói gì.
Từ khi Phùng các lão qua đời, nếp sống của Phùng Gia Ấu không thay đổi nhiều, nhà ngoại của nàng là phú thương Giang Hoài, Phùng gia cũng có không ít sản nghiệp, Phùng Gia Ấu không thiếu tiền. Những thứ có thể đoạt bằng quyền thế, ví dụ xiêm y trang sức hút hàng ở kinh thành, thư pháp hiếm có của danh gia, Tùy Anh đều chiếm một món về cho nàng.
Chỉ duy nhất mối hôn sự này, Tùy Anh không giúp được.
Phùng Gia Ấu tự giễu: “Bây giờ ta không với tới Thẩm Thời Hành đâu.”
Nàng cũng chẳng ham, cả nhà Thẩm Khâu chẳng ai tốt đẹp, Thẩm Thời Hành cũng không trong sáng như vẻ ngoài.
“Nhưng Liêu Trinh Trinh thật sự quá mức…” Tùy Anh vốn muốn mắng nhưng sực nhớ người vừa chết oan, đổi sang thổn thức, “Thôi, người cũng đã chết rồi.”
“Mà này, ngươi có nhìn thấy hung thủ không?”
Tùy Anh xua tay, xui xẻo thở dài: “Ta vừa mới vào phòng Liêu Trinh Trinh, cảm nhận có người đến gần sau lưng, chưa kịp quay đầu, người nọ đã đập ta một cán đao, ta liền ngất xỉu.”
Sau khi tỉnh lại nàng mới biết Liêu Trinh Trinh bị giết.
“Vết thương của ngươi thì sao?” Phùng Gia Ấu nhìn cánh tay đã băng bó của Tùy Anh.
“Chắc hung thủ rạch bằng chủy thủ. Thôi thiếu khanh nói trên miệng vết thương có mê dược, thấm vào trong máu khiến ta hôn mê lâu hơn.”
Phùng Gia Ấu ngồi dựa tường, cau mày suy nghĩ, giấc mộng tiên tri có tiết lộ hung thủ thực sự là ai không nhỉ? Là nàng không nhớ nổi, hay ngay từ đầu đã không cho thấy kết cục?
Nàng hỏi Tùy Anh: “Thôi thiếu khanh có tiết lộ với ngươi hung thủ đã giết Liêu Trinh Trinh thế nào không?”
Càng biết thêm nhiều chi tiết thì có lẽ nàng sẽ nhớ được.
Bởi vì hung thủ quen biết Tùy Anh, biết trà lâu là sản nghiệp của Tùy gia. Hắn cũng hiểu tình hình triều đình, biết Huyền Ảnh Ti sẽ cắn chặt Tùy Anh không buông. Có lẽ hắn thuộc vòng người nhỏ hẹp của các nàng.
Tùy Anh lắc đầu: “Lúc ta đi vào, Thôi thiếu khanh đang phái người đến phủ Liêu thị lang. Lúc ta đi ra thì hồ sơ vụ án vừa được mang về từ Huyền Ảnh Ti.”
Vừa mang về thôi sao? Phùng Gia Ấu hơi kinh ngạc. Nàng biết Huyền Ảnh Ti bắt Tạ Lãm đến lấy hồ sơ và thư tự thú vào đêm qua, với năng lực của Tạ Lãm sao lại bị gây khó dễ đến tận lúc này?
“Anh ta không sao chứ?”
“Ai? Ngươi hỏi Tạ ti trực à? Một đêm không ngủ, ngoại trừ hơi mệt mỏi thì mọi thứ trông đều tốt.” Những việc cần biết Tùy Anh đều đã biết, vừa nãy gặp Tạ Lãm nàng còn nói lời cảm ơn, “Huyền Ảnh Ti gặp người chân chất như anh ta phỏng chừng cũng không có cách nào.”
“Chân chất?” Phùng Gia Ấu tò mò Tùy Anh dựa vào đâu mà nghĩ vậy, người tương lai trở thành thủ phụ sẽ không có khả năng chân chất.
“Rầm rầm —” tiếng đập cửa vang lên.
Nha dịch áp giải Tùy Anh đứng bên ngoài nhắc nhở: “Cô nên trở về phòng giam rồi.”
Tùy Anh muốn nói “không”, Phùng Gia Ấu đứng dậy kéo nàng cùng đi ra ngoài: “Thôi thiếu khanh đã nể mặt ta mới đồng ý cho ngươi đến đây, mau về đi, đừng làm người ta khó xử.”
Nàng đưa Tùy Anh đến ngoài cửa lớn, không sốt ruột quay lại phòng mà đứng dưới mái hiên thoáng nhìn xung quanh.
Cơn gió nhẹ sau mưa thổi bay những suy nghĩ của nàng.
Hồi còn bé, thời gian nàng ở Đại Lý Tự còn nhiều hơn ở Phùng phủ. Lúc gia gia rỗi rãi thường nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đi chầm chậm bên ngoài hình phòng và nhà giam, nghe những tiếng kêu la thảm thiết truyền ra từ bên trong và dạy nàng đạo lý làm người. Những năm tháng nàng bị dọa sợ đến mức khóc lớn ấy, bây giờ nghĩ lại, đã trở thành ký ức không thể nào phai.
“Phùng tiểu thư…”
Trần tự chính vội vàng chạy tới.
Phùng Gia Ấu ngừng suy tư, vừa nhìn qua liền giật hết cả mình. Đêm qua mưa lớn, trời lại tối, nàng không nhìn rõ, giờ mới nhận ra Trần tự chính bị ngã không hề nhẹ.
Ông ta vốn là người gầy gò, mặt không chút thịt, trông có hơi khắc nghiệt. Hiện giờ hai má sưng to bóng loáng như bánh bao trắng hấp, ngược lại có thêm được vài phần dễ thương.
Tùy Anh đã đi lại quay trở về, cũng nhìn ông ta chằm chằm: “Ngài là Trần tự chính thật à? Nhìn thảm trạng này của ngài, xem ra vì để không phải đi cứu ta, ngài đã dốc hết vốn gốc.”
Nàng nghịch ngợm xoay vặn cổ tay làm xích sắt kêu lẻng xẻng, ánh mắt đầy khiêu khích: Được lắm, sợ Huyền Ảnh Ti mà không sợ phủ Trấn Quốc Công bọn ta hả, chờ đó cho bổn tiểu thư!
Trần tự chính cười ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tùy Anh, thầm than mình oan hơn cả Đậu Nga, bị té thật sự chứ đâu có cố ý né tránh không đi. Có thư nhận tội của Phùng Gia Ấu trong tay, nói có sách mách có chứng, sao lại không dám đi chứ?
Nhưng bây giờ có giải thích thế nào cũng vô dụng, ngay cả Thôi thiếu khanh cũng “ném đá giấu tay” với ông ta một phen, chỉ khen ngợi Tạ Lãm. Những công lao vốn sẽ thuộc về ông ta giờ đều bị Tạ Lãm cướp hết. Càng nghĩ như vậy, lòng ông ta càng hận!
Phùng Gia Ấu túm Tùy Anh tới, tiến lên hành lễ: “Đại nhân tìm tôi có việc gì ạ?”
Trần tự chính nói ngay: “Thôi thiếu khanh phái ta đến hỏi bệnh của Phùng tiểu thư đã đỡ hơn chút nào chưa, có thể…” Ông ta không nói tiếp.
“Có thể cái gì?” Tùy Anh hỏi.
“Còn có thể là gì, đương nhiên là đi nhận đòn.” Phùng Gia Ấu vứt cho Tùy Anh cái nhìn xem thường, “Ngươi không biết ta viết phong thư thú tội đó là phải nhận phạt gậy à?”
Tùy Anh vốn thực sự không rành mấy cái điều luật tẻ nhạt rắc rối đó, nhưng Thôi thiếu khanh vừa nãy đã có nhắc chuyện này, nàng ghi nhớ rất rõ: “Vậy chờ chút nữa đi, ngươi còn bệnh mà.”
“Không chờ được.” Gương mặt sưng vù của Trần tự chính đeo lên nụ cười lấy lòng, “Phùng tiểu thư đi phản cung càng sớm sẽ càng tốt. Cô nói rằng đêm qua trời giá rét nên uống chút rượu, đầu óc mơ hồ mới viết lung tung ra thư thú tội kia. Nhiều lắm sẽ bị kéo đi hình phòng đánh mười gậy nhỏ rồi cho về nhà.”
Nếu không liên quan đến tội gian dâm, nữ tử bị phạt đánh gậy không cần cởi bỏ y phục. Thi hành án bên trong hình phòng càng thuận tiện tránh mặt người ngoài.
Phùng Gia Ấu gật đầu đồng ý, hiểu rõ ông ta được Thôi thiếu khanh cố ý phái tới để nhắc nhở nàng.
“Vụ án này đặc biệt, người chết liên quan đến ba nhà Binh Bộ thị lang, chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti và Trấn Quốc Công, chẳng mấy nữa sẽ gây xôn xao lên hết, chưa biết bên trên sẽ chỉ thị thế nào. Nếu kéo dài nữa, Phùng tiểu thư có thể sẽ phải lên công đường chịu thẩm. Đến lúc đó, phong thư thú tội kia không còn là coi thường vương pháp nữa mà sẽ trở thành vu cáo.”
Vu cáo chính mình cũng thuộc về vu cáo, bộ luật năm đó Phùng các lão biên soạn đã qui định như vậy.
Trần tự chính nhìn Phùng Gia Ấu: “<Quy định trừng phạt*> viết rõ ràng, ba mươi đại bản, trước mặt mọi người, răn đe cảnh cáo.”
“Quy định về trừng phạt”:
Nguyên văn Hán Việt là “vấn hình điều lệ”, là một phụ luật của “Bộ luật Đại Minh”. “Bộ luật Đại Minh” do Chu Nguyên Chương (Minh Thái Tổ) xây dựng là không thể thay đổi. Và trong quá trình thực thi đương nhiên sẽ có những bất cập giữa pháp luật và thực tế. Để đáp ứng nhu cầu xã hội và khắc phục những khuyết điểm không thể thay đổi của “Bộ Luật Đại Minh”, các “quy định/điều lệ” đã trở thành một hình thức pháp lý được sử dụng rộng rãi từ giữa sau thời nhà Minh.
Phùng Gia Ấu thuộc làu tất cả bộ luật từ lớn đến nhỏ của bổn triều, nàng vốn đã định sáng nay sẽ đến nhận phạt, nhưng vì nàng vừa uống thuốc xong, sợ sẽ ói ra nên chưa đi vội.
“Đừng kéo tay áo ta nữa, sắp bị ngươi xé rách rồi kìa.” Nàng vỗ nhẹ mu bàn tay của Tùy Anh, “Nhớ lấy bài học lần này, sau này rút kinh nghiệm đó.”
Tùy Anh vô lực buông tay.
Phùng Gia Ấu thấy nàng ỉu xìu như vậy liền mềm lòng: “Đánh bằng gậy nhỏ thôi. Ta từng thử qua rồi, còn không đau bằng bị phu tử dùng thước đánh lòng bàn tay nữa, dưỡng mấy ngày sẽ lành thôi.”
Thật ra nàng cũng không quá yếu ớt, có thể khoa chân múa tay một chút, cũng biết cưỡi ngựa bắn tên. Hơn nửa tháng nay nàng ngủ không yên, sức khỏe hao mòn nên mới đổ bệnh sau khi dầm một trận mưa.
*
Thôi thiếu khanh chờ nàng ở nhị đường.
Nhị đường:
Là một gian phòng/sảnh thứ hai phía sau đại đường trong phủ nha. Trong bối cảnh của truyện, nhị đường nằm ngay phía sau công đường của Đại Lý Tự.
Lúc Phùng Gia Ấu đi vào, nàng mặc bộ váy áo màu hồng thạch lựu mới tinh, trang điểm tinh tế, đặc biệt phấn hồng và son môi được thoa chăm chút cẩn thận, chưa thể nói khí sắc thật tốt nhưng ít nhất trông nàng không có vẻ ốm yếu.
Mặt mày Thôi thiếu khanh vốn đang quạu, lúc này lại giãn ra: “Bản quan còn tưởng cô sẽ biến mình trông thật thê thảm rồi đến đây cầu ta thương hại.”
Phùng Gia Ấu tiến lên quỳ xuống, dập đầu sát đất: “Dù dân nữ có muôn vàn lý do thì sai vẫn chính là sai, đương nhiên phải chịu phạt.”
Thôi thiếu khanh bưng chén trà lên: “Ồ, sai chỗ nào?”
Phùng Gia Ấu vẫn cúi đầu: “Cả đời gia gia đam mê hoàn thiện bộ luật, ghét nhất kẻ đùa bỡn với luật pháp vì tư lợi. Dân nữ lại vì chuyện riêng mà lợi dụng Đại Lý Tự.”
Không nghe tiếng đáp, nàng nói tiếp: “Đương nhiên, đại nhân đồng ý ra tay là bởi vì ngài biết rõ nếu để án này cho Huyền Ảnh Ti làm, có khả năng sẽ khiến hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật. Trong khi đó Trấn Quốc Công tuổi đã cao, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của biên giới.”
Lát sau Thôi thiếu khanh mới thong thả nói: “À, vậy cô cảm thấy bản quan không có tư tâm?”
Lúc này Phùng Gia Ấu mới ngẩng đầu, nhoẻn cười ra hai lúm đồng tiền trên má: “Con đương nhiên biết Thôi thúc thúc thương con.”
“Cuối cùng cũng lòi ra cái đuôi! Ta thật sự không chịu nổi dáng vẻ ổn trọng này của con chút nào.” Thôi thiếu khanh trừng mắt với nàng rồi nói, “Đứng lên đi!”
Nàng đứng lên xong, ông lại nói tiếp: “Không bỏ phạt gậy được, làm ầm ĩ lớn như vậy khiến cả đống người để ý, thiếu một gậy cũng không được. Hơn nữa y như lời con nói, dám làm phải dám chịu, nếu thầy còn sống con sẽ còn bị phạt nặng hơn.”
Phùng Gia Ấu liền đáp “vâng”.
Thôi thiếu khanh phất phất tay áo đuổi nàng đi đến hình phòng: “Nhận phạt xong về nhà đóng cửa ăn năn!”
Phùng Gia Ấu lại đáp “vâng” rồi xoay người ra khỏi nhị đường.
Cửa sổ nhỏ của nhà khách phía đông mở một cánh, Phùng Gia Ấu nghe thấy tiếng kéo ghế, theo bản năng nàng quay đầu nhìn qua, liền thấy một nam tử đúng lúc đi đến cạnh cửa sổ.
Lúc nhìn rõ thì người nọ đang đưa lưng về phía nàng, trong tay dường như đang cầm một quyển sách đọc dở. Dựa vào đặc điểm của quan phục, hẳn là Tạ Lãm.
Vừa nãy nghe Tùy Anh nói hắn lăn lộn suốt đêm mới lấy được hồ sợ vụ án về từ Huyền Ảnh Ti, Thôi thiếu khanh nào giờ luôn chăm lo cho cấp dưới, nhất định sẽ bảo hắn đi nghỉ ngơi trước, hắn vậy mà còn lật xem hồ sơ.
Phùng Gia Ấu vừa tán thưởng vừa do dự không biết có nên bước qua chào hỏi và nói cảm tạ. Lại nghĩ lúc này không nên quấy rầy hắn, nàng bèn nhịn xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Hình phòng của Đại Lý Tự ở khu vực nằm giữa nghi môn và công đường. Nàng lười đi vòng nên quyết định trực tiếp băng ngang qua công đường, đúng lúc này gặp phải Trần tự chính vừa chạy tới nơi.
Trần tự chính ngăn nàng lại: “Cô khoan đi đã!” Rồi vòng qua nàng bước nhanh đến cửa nhị đường, gấp gáp nói: “Thiếu khanh, Lăng bách hộ của Huyền Ảnh Ti tới, cầm ngọc chiêu lệnh, dẫn theo một toán người xông vào, nói muốn giám sát tiến triển của vụ án, bắt đầu bằng việc giám sát phạt gậy!”
Người ngoài không thể xem phạt gậy, nhưng không có qui định quan viên không được vào. Huống chi phạm nhân bị đưa đi từ tay Huyền Ảnh Ti, y theo luật, họ quả thật có quyền giám sát.
Phùng Gia Ấu đứng im, cúi đầu nhìn mũi chân, lòng không ngạc nhiên tí nào. Bùi Nghiên chiêu đương nhiên không dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào khiến nàng bị khinh khi.
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: