CHƯƠNG 58 – BINH CHIA HAI ĐƯỜNG
Phùng Hiếu An nghe câu này, mới thực sự trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.
Tuy nhiên, vạn sự khởi đầu nan, đây chỉ là bước khởi đầu. Ông dò hỏi thêm: “Sẽ không chuyển ra ngoài chứ?”
Phùng Gia Ấu không tỏ thái độ nào: “Giờ là lúc nói chuyện này sao?”
Phùng Hiếu An cười đáp: “Không sao, đại cục đã định.”
“Đại cục đã định?” Hàn Trầm cười lạnh, xoay người bước tới trước ghế mây, rút thanh kiếm dài đặt trên cổ mềm mại của Liễu Doanh Doanh: “Tốt, bây giờ ta cũng có con tin. Thả chúng ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng!”
Phùng Hiếu An khoanh tay, giọng điềm tĩnh: “Ta không thể vì cô ta mà thả Nam Cương Vương. Dù trong mắt ngươi cô ta quan trọng, nhưng đối với ta, cô ta chỉ là một mật thám đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nghe rõ chưa Doanh Doanh?” Hàn Trầm dùng lưỡi kiếm lạnh lùng vỗ nhẹ vào mặt nàng, “Đây chính là chủ nhân mà nàng trung thành.”
Hắn biết Liễu Doanh Doanh đã tỉnh.
Liễu Doanh Doanh mở mắt, từ tốn giải thích: “Người ta trung thành không phải là Phùng tiên sinh, mà là Huyền Ảnh Ti, là Đại Ngụy.”
Hàn Trầm không quan tâm nàng trung thành với ai, hắn chỉ khó hiểu vì sao nàng không có chút dao động, vẫn nhìn hắn với ánh mắt như mọi ngày: “Nàng thật sự có thể bình thản như vậy sao?”
“Ta nên phản ứng thế nào?” Liễu Doanh Doanh hỏi ngược lại, “Ta đã lừa chàng, nhưng chẳng phải chàng cũng luôn lừa ta sao?”
Hàn Trầm tức đến bật cười: “Bốn năm qua, ngoài thân phận và tên tuổi là giả, những thứ khác đều là thật! Còn nàng, từ trong ra ngoài, tất cả đều là giả dối!”
Liễu Doanh Doanh bình thản đáp: “Ít nhất chuyện cha mẹ ta chết là thật. Chỉ có điều, họ không phải người dân Giang Nam, không bị quan lại Hoài An bức tử. Mười mấy năm trước, họ đã chết ở Điền Nam, chết dưới lưỡi gươm của các người!”
Tay cầm kiếm của Hàn Trầm khẽ run.
Liễu Doanh Doanh hỏi: “Chàng có biết trong doanh trại ám vệ Huyền Ảnh Ti còn bao nhiêu đứa trẻ như ta, được Thẩm chỉ huy sứ cứu về từ đống xác chết ở Điền Nam không?”
Nàng như thể biết Hàn Trầm chỉ đang hù dọa, dùng tay đẩy thanh kiếm của y ra, đứng dậy khỏi ghế mây.
Không còn là cô gái yếu đuối mong manh như trước, nàng thẳng lưng bước tới trước mặt Phùng Hiếu An, chắp tay bẩm báo: “Phùng tiên sinh, thuộc hạ xác nhận Hàn Trầm chính là Nam Cương Vương Hàn Tẫn Xuyên. Nhiệm vụ đã hoàn thành, không phụ sự ủy thác.”
Phùng Hiếu An hỏi: “Doanh Doanh, trong bốn năm qua, cô có từng do dự không?”
Sắc mặt Liễu Doanh Doanh hơi căng thẳng, biết Hàn Trầm cũng đang nhìn mình.
“Có.” Liễu Doanh Doanh thẳng thắn thừa nhận, nhưng ngay lập tức nói tiếp, “Nhưng chưa khắc nào tôi dám quên trách nhiệm của mình, cũng như lý do tôi gia nhập Huyền Ảnh Ti. Nguyện lấy thân báo quốc, xây nền thái bình cho Đại Ngụy!”
Phùng Hiếu An gật đầu, như thể đang hỏi thay cho Hàn Trầm, nhưng sau khi nghe câu trả lời của Liễu Doanh Doanh, ánh mắt ông lại chuyển sang Tạ Lãm.
Tạ Lãm biết nhị thúc đang “giết gà dọa khỉ”, rằng nếu sau này hắn có ý định tạo phản, Phùng Gia Ấu cũng sẽ hệt như vậy với hắn.
Tạ Lãm tự nhủ bản thân mình không có tâm tạo phản, cũng không tin Phùng Gia Ấu sẽ tuyệt tình như thế. Nhưng chợt thấy Phùng Gia Ấu lại đang nhìn Liễu Doanh Doanh với ánh mắt đầy tán thưởng. Lòng Tạ Lãm giật thót, không thể không thừa nhận chuyện giết “con gà” Hàn Trầm này đã thành công.
“Haizz…” Thấy Hàn Trầm có ý định thu kiếm chịu trói, chưởng quầy thở dài một tiếng.
Bị Tạ Lãm khống chế, không thể thi triển thuật ảo giác, đành nghiến răng quyết tử, định dùng lưỡi đao trước cổ để tự sát: “Ngài mau chạy đi!”
“Đừng!” Hàn Trầm ra tay ngăn cản không kịp, mắt lộ vẻ hoảng hốt, nhưng ngay sau đó nhớ ra thanh đao đang cầm là của Tạ Lãm, y lập tức bình tĩnh.
Tạ Lãm tất nhiên sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng này, kịp thời đổi tay, thu đao nhẹ nhàng nhưng vững chắc, rồi đẩy lưỡi đao sang cổ bên kia, đồng thời khen một câu: “Ông thật sự rất trung thành.”
Chỉ một động tác đơn giản, chưởng quầy đã hiểu mình rơi vào tay Tạ Lãm thì muốn chết cũng khó, sắc mặt dần xám ngoét.
“Ông cần gì phải làm thế?” Hàn Trầm nghiêm giọng quát mắng: “Đã bị phát hiện rồi, dù ta có thể trốn thoát khỏi Hoài An, liệu có thể quay về Nam Cương không?”
“Nhưng nếu truyền về Nam Cương, ngươi sẽ rất mất mặt đấy.” Trước đây, Tạ Lãm không muốn để Tạ Lâm Khê thay mình nhận chiêu an cũng chính vì sợ mất mặt khi chuyện này truyền về Tây Bắc.
“Ngươi…” Hàn Trầm lần nữa trừng mắt nhìn hắn: Đại gia ngươi hay lắm, đều đã thành tù nhân rồi mà không chừa cho ta chút thể diện, còn xấu miệng là sao?
Phùng Hiếu An tiến lên một bước, chắp tay theo lễ của Đại Ngụy, làm động tác mời: “Vương thượng, tạm thời làm khó ngài rồi.”
Nam Cương quốc là một nơi khá đặc biệt, từng bị tiền triều chinh phục và xem là một phần quốc thổ. Sau khi tiền triều sụp đổ, Nam Cương lại giành độc lập. Khi Đại Ngụy lập quốc, vẫn coi Nam Cương là phần lãnh thổ của mình, không thừa nhận sự độc lập của họ, và sử sách cũng xem hành vi tấn công Trung Nguyên của vị Nam Cương Vương tiền nhiệm là phản loạn.
Nhưng trên thực tế, các quan viên Đại Ngụy khi xưng hô với Nam Cương Vương vẫn theo tập tục của Nam Cương, gọi là “Vương thượng”.
Hàn Trầm bước từng bước ra ngoài, trước khi vượt qua ngưỡng cửa, y chần chừ dừng lại, ngoái đầu nhìn lại tiệm bánh đã kinh doanh nhiều năm, trong mắt lộ chút lưu luyến. Bất chợt, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, vứt bỏ sự luyến tiếc, bước qua ngạch cửa.
“Vương thượng.” Một Huyền Ảnh vệ đứng trước mặt hắn, cúi người, hai tay đưa cao qua đầu, ý bảo hắn nộp vũ khí.
Hàn Trầm nắm chặt chuôi kiếm một lúc, nhưng rồi vẫn đưa thanh kiếm trong tay ra, sau đó bước lên cỗ xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa. Lập tức, xung quanh xe có thêm vài Huyền Ảnh vệ hộ tống.
Chưởng quầy thì bị trói lại, cũng do Huyền Ảnh vệ canh giữ.
Xe ngựa không đi về hướng phủ nha mà tiến đến cứ điểm của Tây Giang Lão, sòng bạc lớn nhất tại phủ Hoài An, cũng là một trong những điểm liên lạc của Huyền Ảnh Ti tại Giang Nam.
Trong sòng bạc, ngoại trừ ông chủ Giang Phó là một thương nhân thực sự, từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị gác cửa, tất cả đều là ám vệ. Vì thế, khi Thang Bỉnh Khiêm cài người vào đây, tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, chỉ yên lặng quan sát hắn diễn kịch.
Giờ đây, khi đã bị bại lộ, điểm liên lạc này cũng sẽ không còn tồn tại nữa, tên nội gián kia đã bị họ xử lý.
Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm cũng không quay lại phủ nha mà cùng đến sòng bạc nghỉ ngơi. Dù sao cũng có người trở lại phủ nha lấy hành lý và đón Lý Tự Tu qua, chờ đến sáng sẽ rời đi.
*
Lý Tự Tu vừa bước ra khỏi phủ nha, không ngờ lại thấy Tần Thạc dám mặt dày đến tiễn y.
“Ngươi bắt đầu thay đổi từ khi nào?” Lý Tự Tu không tin Thần Thạc vốn dĩ đã như thế, ít nhất trước đây khi còn ở thư viện, hắn không có lý do gì để lừa dối mình, “Có phải từ khi cưới tẩu phu nhân không? Kẻ câu kết với Thang Bỉnh Khiêm là nhạc phụ của ngươi – Phó Mân?”
Lúc này đêm đã khuya, trên con phố dài ngoài phủ nha không còn bóng người qua lại, bên cạnh Lý Tự Tu chỉ có một mình Khương Bình.
Tần Thạc không trực tiếp trả lời: “Vậy nên ta luôn nói, đệ với Phùng Gia Ấu chẳng qua là đam mê nhất thời, đệ hoàn toàn không hiểu tình yêu nam nữ là gì.”
Có vẻ như mình đoán không sai, Lý Tự Tu lạnh lùng nói: “Thế nào, định đổ lỗi lên đầu tẩu phu nhân? Hà tất phải kiếm cớ cho sự hèn nhát của mình? Chẳng qua ngươi không dám chống đối họ, nên tự tìm lý do biện hộ thôi.”
“Đệ nghĩ sao cũng được.”
“Ta nghĩ thế nào không quan trọng, ngươi có thể thuyết phục chính mình là đủ.”
“Tự Tu, ngươi có biết ngươi thật sự rất khó ưa không? Chẳng lẽ từ trước giờ ngươi chưa từng nhận ra sao? Từ thư viện đến Quốc Tử Giám rồi Hàn Lâm viện, chỉ có ta mới chịu nổi ngươi thôi.” Đối diện với sự áp bức không ngừng của Lý Tự Tu, Tần Thạc thu lại vẻ ôn hòa của mình, “Ngươi luôn tỏ ra thanh cao, nhưng kẻ phàm tục nhất chính là ngươi. Cái cảm giác ưu việt đó chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt, ngươi luôn cảm thấy mình là kẻ duy nhất tỉnh táo và đúng đắn trên đời, thật khiến người ta khó chịu vô cùng.”
Lý Tự Tu không tranh cãi vô nghĩa với y, xoay người định đi.
Tần Thạc lại nói: “Bao năm qua ta đã khuyên ngươi không biết bao nhiêu lần, đây là lần cuối cùng, khi ngươi chưa đủ thực lực, đừng cố chấp cải cách chính sách muối nữa. Lần này ngươi sống sót là do may mắn, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu!”
Lý Tự Tu không có ý định thoái lui: “Kẻ có đạo thì trời giúp, yên tâm, vận may của ta tuyệt đối không cạn kiệt. Ta nhất định ta sẽ cải cách chính sách muối.”
Tần Thạc thở dài: “Sao ngươi cứ cố chấp như vậy?”
“Bởi vì các người càng ngăn cản ta, càng chứng tỏ con đường ta chọn không sai, tại sao ta phải từ bỏ?” Dứt lời, Lý Tự Tu rút con dao từ tay Khương Bình, cắt một góc áo của mình, tuyên bố tuyệt giao, “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Bảo trọng, và ta cũng sẽ không khoan nhượng với ngươi nữa!”
Nói xong, Lý Tự Tu ném lại con dao cho Khương Bình, quay người lên xe ngựa, không ngoảnh đầu lại.
*
“Chúng ta sẽ chia làm hai đường.”
Trong đại sảnh của sòng bạc, ba người ngồi quanh bàn, Phùng Hiếu An chỉ vào tấm bản đồ trải trước mặt: “Ta sẽ áp giải Hàn Trầm về kinh thành, đi đường thủy thuận tiện hơn. Tiểu Sơn, con mang sổ sách đi đường bộ về trước. Đi chậm một chút, chúng ta cố gắng đến kinh thành cùng lúc.”
“Chàng đi một mình?” Phùng Gia Ấu vừa trải qua đêm dài nguy hiểm, tâm trí vẫn chưa thể an định, nhưng dù vậy, nàng vẫn không thấy mệt mỏi chút nào. Nhất là khi nghe Phùng Hiếu An sắp xếp như vậy, chẳng phải là đẩy Tạ Lãm vào tình thế nguy hiểm hay sao? “Chính ngài cũng nói rồi, trong tay Phó Mân còn sót lại thế lực của Hội Đồng Minh, ai biết đó là những loại yêu ma quỷ quái gì.”
Nghĩ đến tên cầm đôi loan đao, Phùng Gia Ấu vẫn còn sợ hãi. Đó là khi Phó Mân vẫn còn ngồi yên trong phủ công chúa chưa ra tay, sau này để ngăn cản Tạ Lãm mang sổ sách về kinh, không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì.
Nhưng Tạ Lãm không thể đi cùng Phùng Hiếu An, vì sổ sách và Hàn Trầm không thể đặt chung vào một giỏ.
“Không sao.” Tạ Lãm đồng ý ngay.
“Ta sẽ đi cùng chàng.” Phùng Gia Ấu không yên tâm, giữa việc làm gánh nặng hay trợ giúp, nàng cho rằng mình sẽ đóng vai trò trợ giúp nhiều hơn.
Tạ Lãm phản đối: “Bệnh tim của nàng không thể mệt nhọc. Hơn nữa quá nguy hiểm.”
Phùng Gia Ấu dùng ngón tay chỉ lên bản đồ: “Vậy chàng nghĩ nhị thúc của chàng đi đường thủy sẽ suôn sẻ lắm sao? Cữu cữu của Hàn Trầm, vị giám quốc đại nhân đó, sẽ không chỉ phái một ảo giác sư đi theo Hàn Trầm thôi đâu, đúng không?” Nàng nhìn về phía Phùng Hiếu An, “Nếu không, ngài cũng sẽ không chọn cách im lặng, đợi mang Hàn Trầm về kinh rồi mới tính.”
Tạ Lãm tất nhiên hiểu rõ, nhưng đi cùng hắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều, bởi vì khi Phùng Gia Ấu nói ra từ “yêu ma quỷ quái,” nhị thúc đã gật đầu. Hắn biết, đoạn đường hồi kinh này sẽ khó mà lường trước được hết các tình huống xảy ra.
Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu bày ra bộ dạng “Ta sợ hãi, ta không tin Phùng Hiếu An hay ám vệ Huyền Ảnh Ti, ta chỉ tin chàng” khiến Tạ Lãm chần chừ.
“Cũng được, có Tiểu Gia đi cùng, con sẽ nhẹ nhõm hơn.” Phùng Hiếu An cầm bút chu sa vạch ra một lộ trình trên bản đồ, “Các con đi con đường này về kinh. Khi qua huyện Tu Trúc, tiện thể giúp ta lấy ít thuốc.” Ông viết ra cách liên lạc trên bản đồ.
Tạ Lãm ngạc nhiên: “Lấy thuốc?”
Phùng Hiếu An than thở: “Ta trúng độc Xích Lưu Kim chưa giải hết, Diêu cô cô của các con không giải được. Ở Tế Nam có một lão lang trung ẩn cư, trước đây là người của Hội Đồng Minh chúng ta, ta đã uống thuốc của ông ấy hơn nửa năm rồi, mỗi tháng đều phải lấy thuốc, còn chưa biết phải uống đến khi nào.”
Phùng Gia Ấu nghe ông than thở mà vẫn thản nhiên không động lòng.
“Bệnh tim của Tiểu Gia, tiện thể nhờ ông ấy xem luôn.” Phùng Hiếu An tính toán, “Lão lang trung có tay nghề cao nhưng tính khí nóng nảy, không dễ mời, chỉ có thể tự mình đến.”
Tạ Lãm nghe vậy liền đồng ý để Phùng Gia Ấu đi cùng: “Nhị thúc, bọn con cần lấy tín vật gì để nhận thuốc?”
Phùng Hiếu An chỉ vào Phùng Gia Ấu: “Cần gì tín vật? Nhìn qua cũng biết đây là con gái ta.” Ông nhắc nhở, “Hai con tốt nhất nên cải trang một chút, cứ mặc như hồi trước con hành tẩu giang hồ ấy, còn Tiểu Gia thì giả thành Tùng Yên.”
Tạ Lãm thấy không ổn: “Nàng sao có thể giống Tùng Yên được? Gặp người quen sẽ bị nhận ra ngay.”
Phùng Hiếu An đáp: “Ta nói giả thành người hầu của con, ai lại để ý con có bao nhiêu người hầu?”
“Vậy ta phải đổi tên.” Phùng Gia Ấu nhắc Tạ Lãm đừng gọi nàng là Ấu Nương nữa, “Gọi ta là Thập Ngũ (mười lăm) đi.”
“Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm, tên hay!” Phùng Hiếu An khen, “Vậy thì Tiểu Sơn, Thập Ngũ, chúc các con thượng lộ bình an, núi cao sông xa, mong ngày gặp lại tại kinh thành, tất cả đều bình an vô sự.”
—
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Bí ẩn đôi long phượng – Kiều Gia Tiểu Kiều
Hướng dẫn xử lý rác thải – Mộng Lý Nhàn Nhân
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…