CHƯƠNG 60 – NGƯỜI GIỮ NGHĨA TRANG
Nói xong, Tạ Lãm nắm tay Phùng Gia Ấu cùng quay về.
Đêm qua bến tàu bị phong tỏa nên hôm nay thuyền bè trên sông nhiều hơn thường lệ, dòng người trên bờ cũng đông đúc nhộn nhịp. Cảnh phồn hoa của Giang Nam hiện rõ trước mắt.
Biết Tạ Lãm đang đùa, Phùng Gia Ấu vốn định mỉm cười, nhưng nụ cười vừa kịp nở, liền nhanh chóng thu lại.
Nàng hiểu, Tạ Lãm nói vậy vì còn nghĩ đến Tạ Triều Ninh. Lần này lên kinh, ông cũng đã phái người thân tín nhất để hỗ trợ hắn, còn đưa cả miêu đao.
Phùng Gia Ấu trầm ngâm: “Chàng nói không phải không có lý. Không chừng Lý Tự Tu là con trai của Từ Tông Hiến thật.”
Nàng không tin Từ Tông Hiến không nhúng tay vào chuyện buôn muối. Nếu Lý Tự Tu quyết tâm cải cách chính sách muối, điều này ắt sẽ động chạm đến ông ta. Vậy mà vị đại đốc công này chẳng những không cản trở, còn phái thân tín ra bảo vệ Lý Tự Tu.
Tạ Lãm nghe thế thì hai mắt sáng lên: “Không thể nào! Chẳng lẽ Từ Tông Hiến là thái giám giả?”
Gần sông nên không khí đầy hơi nước, Phùng Gia Ấu cảm thấy hơi lạnh, tựa sát vào người hắn, lắc đầu: “Không thể. Từ Tông Hiến không phải đột nhiên xuất hiện từ hư không, trước khi nhập cung phải có thân thế chứ. Hình như lai lịch của ông ta cũng không tầm thường, vì đắc tội với phe hoạn quan nên bị bắt phạt cung hình. Hoạn đảng bắt ông vào cung làm tiểu thái giám thấp hèn nhất, cốt để hạ nhục ông.”
Thẩm Thời Hành lục lại hồ sơ từ Kho Tư Liệu cũng chẳng tìm được nhiều thông tin, vì lúc đó triều đình rối ren, Huyền Ảnh Ti gần như làm việc cho hoạn đảng. Tội ác của họ, đương nhiên chẳng ghi lại chi tiết.
Phùng Gia Ấu kết hợp độ tuổi và thân thế của Lý Tự Tu, nghi hoặc: “Có lẽ nào Lý Tự Tu là con trai Từ Tông Hiến lưu lại trước khi vào cung?”
*
Lý Tự Tu đứng nơi đuôi thuyền, nhìn những hàng liễu ven sông dần lùi lại phía sau, lòng dạ rối bời.
Dù Tạ Lãm có lai lịch gì, hắn cũng không giống hạng người xấu xa. Ngược lại, Lý Tự Tu cảm nhận được Tạ Lãm là người có lòng chân thành. Trước đây Phùng Gia Ấu cũng không nói dối, bất kể vì lý do gì mà nàng kết hôn, hiện tại quan hệ phu thê giữa hai người họ rất tốt, Lý Tự Tu nhìn rất rõ.
“Khương Bình, tạm ngừng việc điều tra về Tạ Thiên Hộ.” Lý Tự Tu còn chưa suy nghĩ thấu đáo, chỉ có thể bảo ngưng lại.
“Vâng.” Khương Bình không lấy làm ngạc nhiên, lập tức đáp. Phát giác có ánh mắt chăm chú phía sau, “Đại nhân, sư huynh tìm tiểu nhân.”
Thấy Lý Tự Tu gật đầu, hắn lùi lại.
Góc xa có một nam nhân đội nón rộng vành, chính là sư huynh của hắn, Khương Trắc: “A Bình, đệ đã dùng ám khí độc môn của chúng ta trước mặt Tạ Thiên Hộ đúng không?”
Khương Bình giật mình: “Đúng vậy, tối qua để cứu Tạ phu nhân Tạ…”
“Thế là hỏng rồi.” Khương Trắc thở dài, “Sợ rằng bị Tạ Thiên Hộ nhận ra manh mối.”
Khương Bình thầm nghĩ không đến nỗi nào: “Tuy hắn giỏi thật đấy nhưng sư huynh không biết cảnh tượng khi ấy hỗn loạn thế nào đâu. Đệ chỉ ra tay trong nháy mắt, hắn đâu thể cùng lúc mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương được?”
“Không thể nói trước được. Dù sao chúng ta cũng chưa đạt đến cảnh giới của hắn. Nhưng chuyện này rất hệ trọng, không thể chủ quan, ta sẽ mật báo cho Đốc công, xem có cần ra tay trên đường hắn về kinh…” Khương Trắc trầm ngâm, liếc nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Lý Tự Tu, “Đệ không được tiết lộ với công tử, tránh cho y lại tranh cãi với Đốc công.”
Khương Bình do dự: “Sư huynh, Tạ Thiên Hộ cùng phu nhân vừa mới cứu mạng chúng ta…”
Khương Trắc cười khẩy: “Đệ ngây thơ quá! A Bình, đây là triều đình chứ không phải giang hồ. Đừng tưởng cùng vượt qua hoạn nạn thì sẽ thành bằng hữu. Đệ theo công tử lâu rồi nên cũng học theo cái tính mềm lòng của y sao?”
*
Trong phòng trà gần bến đò, Phùng Gia Ấu cởi bỏ chiếc váy lụa thêu hoa nổi bật, thay sang bộ nam trang màu xám giản dị. Nàng rút cây trâm vàng trên tóc xuống, để xõa mái tóc rồi bắt chước Tạ Lãm, buộc cao thành đuôi ngựa.
Tạ Lãm đã sớm đổi sang bộ huyền y đơn giản ôm sát người từ đêm qua để tiện hành động. Lúc này hắn đứng bên cửa sổ, hé mở một khe nhỏ, quan sát bên ngoài xem có ai đang dòm ngó họ không.
Chờ Phùng Gia Ấu xong xuôi, cả hai rời trà lâu, lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, rời khỏi phủ Hoài An.
Họ đi đường nhỏ chứ không theo quan đạo, Tạ Lãm ngồi trước đánh xe, Phùng Gia Ấu ở bên trong một mình không yên, bèn ra ngoài ngồi cùng hắn.
Xe ngựa lăn bánh qua rừng, Phùng Gia Ấu cất lời: “Không biết sư huynh của Khương Bình đầu óc ra sao. Nếu hắn đủ nhạy bén, phản ứng của chàng vừa rồi có thể khiến hắn nghi ngờ.”
Người có thể theo bên cạnh Từ Tông Hiến chắc chắn không chỉ có võ công cao cường.
Tạ Lãm thản nhiên: “Nếu Từ Tông Hiến hành động, càng chứng tỏ phán đoán của ta chính xác, bọn họ đích thị là cùng một bọn.”
“Về tới sẽ báo cho Phùng Hiếu An biết để ông ấy điều tra.” Phùng Gia Ấu cũng không lo lắng quá.
Nay đã khác xưa, Phùng Hiếu An trở về, ông có thể công khai đối đầu với Từ Tông Hiến, hai người bọn họ vốn cùng một đẳng cấp. Còn về những hiểm nguy trong bóng tối, có Tạ Lãm bên cạnh, Phùng Gia Ấu không mảy may để tâm.
Nàng phát hiện, dường như bản thân đang bị cái tính ngông cuồng của hắn lây nhiễm.
Tạ Lãm hứng thú nói: “Phải để nhị thúc điều tra thật kỹ, tra cho ra hết mọi điều về Từ Tông Hiến và Lý Tự Tu.”
Phùng Gia Ấu quay sang nhìn hắn: “Chàng quan tâm đến chuyện riêng nhà người khác từ bao giờ thế?”
Tạ Lãm ngại ngùng, kiếm cớ: “Bắt được nhược điểm của chưởng ấn Ti Lễ Giám sẽ hữu dụng cho chuyện thăng quan đấy.”
Phùng Gia Ấu bật cười, bánh xe lăn qua hòn đá nhỏ, xe xóc nhẹ.
Dưới mông đã có đệm, nhưng chỗ ngồi điều khiển xe ngựa vẫn không thoải mái như bên trong xe, khiến Phùng Gia Ấu nhăn mặt.
Tạ Lãm giục nàng vào trong ngồi, nhắc đi nhắc lại vài lần nhưng nàng nhất quyết không chịu: “Nàng đừng lo, nếu có chuyện xảy ra, dù nàng ở bên trong ta vẫn có thể bảo vệ nàng kịp thời.”
“Ai nói là ta sợ chứ.” Phùng Gia Ấu không vui, hai chân buông thõng lắc lư: “Ta chỉ muốn trò chuyện cùng chàng thôi mà.”
Tạ Lãm chỉ vào buồng xe phía sau: “Tấm rèm này đâu có cách âm, nàng ngồi bên trong chẳng phải vẫn có thể nói chuyện với ta sao?”
Phùng Gia Ấu tựa vào thành xe, mắt nháy nháy đầy tinh nghịch: “Ngồi trong xe chỉ nhìn thấy lưng chàng, còn ở đây ta có thể ngắm rõ gương mặt chàng.”
Nhìn hắn hơn nửa năm, trước chỉ thấy hắn mặt mày tuấn tú rất vừa mắt. Qua một đêm mạo hiểm, Phùng Gia Ấu dường như cảm nhận được nét khí khái tỏa ra từ bên trong hắn, ngũ quan vì thế mà cũng hơi khác trước.
Tạ Lãm không ngờ nàng sẽ nói như vậy, ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc, rồi chợt nhớ mình vẫn đang cầm cương nên vội vàng quay lại nghiêm túc điều khiển xe.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được Phùng Gia Ấu vẫn tiếp tục nhìn một bên mặt mình. Ánh mắt nàng không bỏng rát, nhưng lại đầy ẩn ý, làm mặt hắn bỗng chốc nóng bừng.
Tạ Lãm khống chế khí huyết để mặt mình không đỏ lên vì xấu hổ, liếc nhanh nàng một cái: “Nàng nói thật đi. Có phải nhị thúc cảm thấy bắt một Nam Cương Vương chưa đủ để đứng vững trong triều, nên muốn nàng thuyết phục ta đi khuyên cha ta quy thuận triều đình?”
Phùng Gia Ấu đang chìm trong loại cảm xúc khó diễn tả, dịu dàng và lâng lâng hạnh phúc lan tỏa đến tận đáy lòng.
Câu hỏi đột ngột của hắn khiến nàng như bị lôi tuột khỏi mộng đẹp, quắc mắt giận dữ: “Sao chàng cứ phải khiến người ta mất hứng vậy hả?”
Tạ Lãm ngẩn ra: “Mất hứng?”
Phùng Gia Ấu trừng mắt với hắn, rồi co chân, bò vào trong thùng xe, không thèm nhìn lại.
Tạ Lãm khẽ cắn môi, bào chữa: “Đâu phải tại ta, là do nàng kỳ quái đấy chứ.”
Trước khi rời kinh, hai người thiếu chút nữa đã trở thành phu thê thật sự. Ngày hôm sau nàng nói muốn thử lại, song hắn bảo từ từ đã. Khi lên thuyền, họ nhàn rỗi ở bên nhau suốt ngày trong khoang, đến là nhiều cơ hội để “thử”. Nhưng Phùng Gia Ấu lại cố tình né tránh mọi khả năng kích thích hắn hành động.
Tạ Lãm đoán có lẽ nàng muốn để lần đầu diễn ra trong phòng tân hôn của hai người.
Nhưng lúc này, nàng lại trắng trợn trêu chọc hắn ngay tại đây, dù rõ ràng biết hắn hiện tại không còn chút tự chủ nào, cực dễ bị nàng làm cho mê muội. Hành vi của nàng trước sau không nhất quán, tám phần là có mưu đồ.
Được hắn nhắc nhở, khí thế của Phùng Gia Ấu bốc hơi trong phút chốc, nàng chột dạ, không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói, vì trên thuyền không có thuốc tránh thai, nàng sợ có thai sao? Cũng không thể nói nàng cảm thấy hắn không đáng tin, nàng quản hắn cả ngày đã rất mệt, không muốn phân tâm thêm.
Nhưng ban nãy nàng cũng đâu cố tình trêu chọc hắn, chỉ là… nhất thời “có hứng” nhỉ?
Nàng đột nhiên cảm thấy mình đã xem thường hắn, thực ra hắn rất đáng tin cậy.
Tạ Lãm thấy nàng bình thường nói năng sắc bén không chịu nhường, vậy mà giờ nín thinh, bèn nghĩ bụng đúng thật, không phải tám mà thành mười phần luôn rồi.
Hắn không kìm được nỗi bực dọc cuộn lên: “Trong rừng chẳng có ai qua lại, nàng không sợ ta dừng xe ngay tại đây rồi “xử lý” nàng luôn sao?”
Nói rồi hắn định ghìm cương, dừng xe lại để dọa nàng.
Nhưng nhớ tới lần hai người giận dỗi cãi nhau, hắn đã tự nhắc nhở bản thân nhất định không được để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Tạ Lãm hít thở sâu vài lần, cố gắng điều chỉnh giọng: “Ta biết nàng dù chán ghét nhị thúc, nhưng thật ra vẫn rất hy vọng ông ấy có thể trở lại làm Đại Lý Tự khanh. Ta cũng không cố chấp như nàng nghĩ. Chúng ta đã đi đến bước này, có chuyện gì nàng không thể nói thẳng ra mà phải dùng mỹ nhân kế chứ?”
Vừa chứng kiến chuyện của Hàn Trầm, hắn càng phản cảm với ba chữ “mỹ nhân kế.”
Phùng Gia Ấu không dám nói thật, chỉ cảm thấy mình thật oan ức. Nhưng thấy hắn khom lưng, hơi cúi đầu, nàng biết hắn vừa giận vừa thất vọng.
Nàng bèn tiến đến ngồi bên cạnh hắn từ phía sau, choàng tay ôm lấy vòng eo hẹp và rắn chắc của hắn: “Chàng hiểu lầm ta rồi, ta đâu có… Chỉ là sống sót qua tai nạn, ta chợt hứng khởi chút thôi.”
Cả người Tạ Lãm cứng lại, không tự chủ được mà thẳng lưng.
Phùng Gia Ấu nghiêng đầu áp mặt vào lưng hắn: “Chàng thử nghĩ xem, ta nắm bắt chàng đâu có khó, cần gì dùng mỹ nhân kế? Đối với chàng, chọc chàng phát giận càng bớt việc hơn mỹ nhân kế ấy chứ.”
Lời nàng nói không phải không có lý, Tạ Lãm nhíu mày, hắn nghĩ vẩn quá rồi chăng?
“Nhưng lúc ở trên thuyền…”
Phùng Gia Ấu tựa trên lưng hắn cười khúc khích: “Còn nói cái gì mà xử lý ta ngay tại đây, chàng định dọa ta cười đến ngất à? Nếu chàng thật sự dám thì ta đã không buồn lo lâu như vậy.”
Tạ Lãm bị nàng chế nhạo đến nỗi không kiềm được, toan kéo dây cương để dừng lại, sau đó quay người lập tức ôm nàng vào trong xe đè xuống.
Nhưng lại nghĩ, bọn họ nào phải đang du sơn ngoạn thủy. Lỡ như giữa chừng nhảy ra tên thích khách, hắn không dám chắc có thể thoát được. Nếu vì vậy mà hắn bị thương, thì đời này đừng mong ngẩng đầu làm người nữa.
Vì tiễn Lý Tự Tu xong họ mới xuất phát nên bây giờ trời đã sập tối, còn có dấu hiệu sắp mưa. Cần gấp rút đến thành trì kế tiếp.
“Đừng quậy nữa! Tốc độ này không khéo sẽ dính mưa mất. Nàng nhìn mây đen kìa, chắc sẽ mưa lớn. Trời mưa ta khó mà phân biệt âm thanh.”
Hắn vẫn luôn cảnh giác, nghe ngóng bốn phía, chú ý mọi âm thanh lạ và động tĩnh, để xác định liệu có ai đang theo dõi họ.
“Ta biết rồi.” Phùng Gia Ấu đáp và lập tức buông hắn ra.
Tạ Lãm: “…” Hắn muốn nói nàng cứ tiếp tục ôm đi, chỉ cần bớt nói mấy lời lung tung.
Phùng Gia Ấu đã ngồi lại đàng hoàng: “Sao vậy?”
Tạ Lãm khẽ nói “Không sao,” nghĩ bụng, thôi không ôm cũng tốt, đỡ cho hắn cứ rạo rực muốn quay lại hôn nàng. Song càng nghĩ thế, lòng hắn càng rục rịch, mãi mới trấn tĩnh được.
*
Trước khi trời tối hẳn, họ đã ra khỏi khu rừng, nhưng chưa kịp đến được huyện Ô Trạch, giáp ranh giữa Giang Hoài và Sơn Đông. Phải tìm chỗ trú mưa thôi.
Theo bản đồ, gần đây có một quán trọ chuyên dành cho khách vãng lai nghỉ chân.
Nhưng khi đến nơi, tấm biển trước cửa lại ghi hai chữ “Nghĩa Trang.”
Tạ Lãm ngẩn ra, cẩn thận đối chiếu lại: “Chuyện gì thế này?”
“Quán trọ bị bỏ hoang, đổi thành nghĩa trang cũng là bình thường.” Phùng Gia Ấu thò đầu từ trong xe nhìn ra, thấy bên cạnh hai chữ “Nghĩa Trang” còn treo hai chiếc đèn lồng trắng bệch, trông rờn rợn.
“Đi thôi.” Tạ Lãm cất bản đồ, định dầm mưa vào thành.
Phùng Gia Ấu ngước nhìn trời, mây đen cuồn cuộn, mưa lớn chỉ còn cách chừng một khắc (15 phút): “Trú tạm đây đã rồi hẵng đi.”
Tạ Lãm không sợ thi thể, Phùng Gia Ấu thường xử lý vụ án ở Đại Lý Tự cũng đã thấy không ít.
Tạ Lãm vẫn dè chừng: “Nàng thật không sợ chứ?”
Phùng Gia Ấu cúi người xuống khỏi xe: “Nghĩa trang có khi còn an toàn hơn quán trọ ấy chứ.”
“Vậy được.” Tạ Lãm nhảy xuống trước, một tay cầm miêu đao, một tay ôm eo đỡ nàng xuống xe, rồi tiến lên gõ cửa.
Không có ai trả lời.
“Chẳng lẽ không có người canh giữ?” Tạ Lãm gõ thêm mấy cái nữa, vẫn không động tĩnh gì. Đang định nhảy lên tường để xem xét, thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, bèn đứng lùi lại, “Có người ra mở cửa rồi.”
Nói xong một lúc, cửa lớn im ỉm khóa từ từ mở hé một cánh.
Một nam nhân trẻ tuổi, ăn mặc lôi thôi, quần áo rách nát, đứng sau cửa. Hắn nhìn kỹ hai người một lúc rồi mới mở miệng: “Hai vị đến nhận xác à?”
Tạ Lãm cũng thăm dò gã: “Sắp mưa rồi, hai chủ tớ chúng ta muốn vào đây trú tạm.”
Nam nhân nghe vậy, chau mày, chỉ vào tấm biển: “Công tử, nơi này là nghĩa trang, các vị có biết nghĩa trang là nơi nào không? Sao lại chọn nơi này để trú mưa?”
Tạ Lãm hỏi lại: “Huynh đài là người giữ trang à?”
Nam nhân không trả lời, vẻ khó chịu, chỉ tay về hướng đông: “Nghĩa trang không thích hợp để trú mưa, công tử nên đi chỗ khác. Đi về phía đông mười sáu dặm có một trang viên, chủ nhân là người có lòng, có thể cho hai vị tá túc.”
Lời vừa dứt, một tiếng sấm vang rền như nổ tung bầu trời. Phùng Gia Ấu lấy từ trong túi ra một nén bạc đưa qua: “Chúng ta chỉ trú một lát, mưa nhỏ rồi sẽ đi ngay.”
Nam nhân nhìn thỏi bạc, ánh mắt dao động, do dự một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không được.”
Phùng Gia Ấu cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩa trang này có lẽ có điều kỳ quái. Hơn nữa bọn họ mang theo sổ sách chứng cứ, tránh được việc nào hay việc ấy, nàng phân vân không biết nên đi hay không.
Còn đang suy tính thì Tạ Lãm bất ngờ dùng cán đao đẩy bật cánh cửa bên ra.
Nam nhân hoảng hốt định ngăn cản, nhưng rồi thu tay về.
Phùng Gia Ấu nhận ra gã biết võ công.
Tạ Lãm nhìn vào trong, lờ mờ thấy được một căn viện nhỏ: “Người giữ trang có giấy tờ của huyện nha không?” Hắn quay lại hỏi Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu chưa từng để ý đến điều này: “Các nghĩa trang trong Đại Ngụy đều do huyện nha lập ra, người giữ trang cũng phải có phép của huyện nha. Theo quy định thì phải có giấy tờ, nhưng thường sẽ làm qua loa thôi.”
“Công tử là quan viên sao?” Nam nhân nhận ra hai người này khó đối phó, bèn thôi ngăn cản, lách sang bên nhường lối: “Vào đi, đợi mưa ngớt thì nhanh chóng rời đi.”
Tạ Lãm dắt Phùng Gia Ấu vào trong, đi qua sân nhỏ để vào đại sảnh.
Đại sảnh vốn là nơi tiếp đón của quán trọ, nay không còn bàn ghế, thay vào đó là những cỗ quan tài. Mỗi cỗ quan tài đều được đậy nắp, chứng tỏ bên trong đều có thi thể.
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Huyện Ô Trạch xảy ra chuyện gì ư? Sao nghĩa trang lại chất đầy xác thế này?”
Tạ Lãm quan sát kỹ một lượt: “Trong quan tài này toàn là người sống.”
Nghĩa trang vốn chỉ là nơi tạm thời để xác, quan tài thường không được đóng kín, để chừa khe hở lớn.
Phùng Gia Ấu càng tin chắc có điều mờ ám. Một nghĩa trang toàn người sống nằm trong quan tài còn đáng sợ hơn cả thi thể. Nàng nói: “Có khi nào họ nhằm vào chúng ta?”
Không thể nào, nếu vậy, “người giữ trang” kia đã không cố đuổi họ đi.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng, vừa rồi gã chỉ đường cho họ là chờ đến nửa đường, nhân lúc mưa to mà tập kích. Đề phòng vẫn hơn.
Thế nên Tạ Lãm cố tình không hạ giọng khi nói, để người trong quan tài nghe được, buộc họ phải ra mặt.
“Người giữ trang” sau khi đóng cửa lớn, đi vào đại sảnh, bất đắc dĩ lộ rõ thân phận: “Công tử không phải người thường, vậy ta nói thật, chúng ta đều là bộ khoái của huyện Ô Trạch, đang truy bắt một tên trộm xác chuyên ra tay vào đêm mưa. Xin hai vị ra hậu viện chờ, đừng ở lại tiền sảnh.”
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: