Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 69

CHƯƠNG 69 – VỀ KINH

Phùng Gia Ấu hết cách, hoảng sợ không biết làm sao đến mức mặt mày tái nhợt, cắn lấy ngón tay co quắp. Đột nhiên thấy Tạ Lãm như vậy, nàng không khỏi sửng sốt.

Lạc Thanh Lưu đã nhảy khỏi xe ngựa, định chạy tới chỗ đàn tế, thấy vậy bèn dừng chân, ngạc nhiên hỏi:

“Hắn phát hiện ra rồi sao?”

Phùng Gia Ấu lắc đầu:

“Nếu phát hiện, Tạ Lãm đã chẳng liều mạng ngăn cản, càng không ném Thôi Tử Kiêu lên đàn tế.”

Hắn chỉ đơn thuần không muốn tự tay cứu người.

Phùng Gia Ấu loáng thoáng hiểu được, cảnh ngộ của Nam Cương Vương đã khiến hắn kinh hãi mà thành ra như vậy.

Nàng bất giác muốn bật cười. Âm mưu mà nàng phải suy ngẫm mãi mới tìm ra đầu mối, lại bị hắn vô tình né tránh được chỉ vì vài ý nghĩ kỳ quặc.

Nhưng cũng chẳng thể nói là may mắn, mà vì hắn giỏi rút kinh nghiệm. Công lao “bồi dưỡng” của Phùng Hiếu An thật không thể xem thường.

Phùng Gia Ấu vừa định thở phào, lại ngay lập tức lo lắng thay cho Thôi Tử Kiêu. Kiều Trinh đã biết mình bị bại lộ, chắc chắn sẽ ra tay với y.

Nhưng lòng người luôn khó lường, hành động của Tạ Lãm khiến người ta bất ngờ, phản ứng của Kiều Trinh cũng vậy.

Trên đàn tế, Thôi Tử Kiêu tuy không hiểu vị Tạ thiên hộ này đang làm trò gì, nhưng tình thế cấp bách, y ở gần nhất, bèn vội vàng đứng dậy, định dùng đao phá khóa lồng, lại phát hiện khóa đã rơi xuống đất.

Y còn đang thắc mắc vì sao cô gái trong lồng không chạy, thì nàng đã “rầm” một tiếng đá tung cửa lồng, nhảy ra ngoài.

Nàng vốn xinh đẹp, lại được chuẩn bị kỹ càng để hiến tế Long Vương, khi trước trời mưa còn có dân làng che ô cho lồng của nàng.

Nhưng lúc này, sắc mặt nàng tức giận đến biến dạng. Vừa ra khỏi lồng, nàng liền phi thân, ném một loạt ám khí bằng bạc hình lá liễu về phía Tạ Lãm:
“Chết đi!”

Con kỳ giông bị Tạ Lãm ghim đuôi cũng trở nên hung dữ, dù đuôi bị lưỡi đao xé rách nhưng vẫn hung hăng lao tới cắn xé hắn.

Thôi Tử Kiêu sững sờ, nhưng lập tức trấn tĩnh, hét lớn:

“Thì ra là ngươi!”

Ngay sau đó, y lao tới, lưỡi đao vốn định dùng để phá khóa nay nhắm thẳng vào nàng ta mà chém:

“Tạ thiên hộ, cẩn thận!”

Đối với loại tấn công lộ liễu như vậy, Tạ Lãm nào thèm để tâm. Trước thế giáp công cả trước lẫn sau, hắn một tay nắm chuôi đao cản lại hàm răng sắc của kỳ giông, một tay rút thanh đao thứ ba từ sau lưng, xoay cổ tay, thanh đao như một tấm khiên chặn đứng toàn bộ ám khí.

Thôi Tử Kiêu tuy là thủ lĩnh Tế Châu Vệ, không phải hạng tầm thường, mà võ công của Kiều Trinh chỉ ở mức trung bình, nên chẳng mấy chốc đã bị khống chế.

Biết nàng ta giỏi dùng cổ trùng, Thôi Tử Kiêu cực kỳ cẩn thận, đá vào gối nàng, khiến nàng quỳ xuống đất, lưỡi đao kề sát cổ.

Học theo cách Tạ Lãm đối phó Lạc Thanh Lưu, y cũng rạch một đường trên cổ nàng, chỉ là không dám rạch sâu quá, quát lớn:

“Ngừng tay ngay!”

Kiều Trinh phẫn uất trừng mắt nhìn y, môi mấp máy lẩm bẩm điều gì đó, con kỳ giông liền xoay mình, bốn chân thoăn thoắt bò về phía dòng sông, thân mình nặng nề lắc lư, trông đến buồn cười.

Tạ Lãm định ngăn lại, nhưng nghĩ người nuôi đã bị bắt, con kỳ giông cũng chẳng còn mối đe dọa.

Hắn vừa thu đao, đã bị Thôi Tử Kiêu trách mắng tới tấp:

“Tạ thiên hộ, có phải ngươi đã nghi ngờ ả này từ lâu? Nhưng vì không chắc chắn nên lấy ta ra để thử nghiệm?”

Tạ Lãm: “…”

Thôi Tử Kiêu giận dữ:

“Cũng may cô ta không nhằm vào ta, nếu không chắc gì ta tránh kịp, thật đúng là suýt bị ngươi hại chết!”

Lời vừa dứt, Kiều Trinh dưới lưỡi đao liền “phì” một tiếng:

“Ngươi là cái thá gì, đừng tự dát vàng lên mặt mình! Độc trùng của ta quý giá như thế, sao ta nỡ phí cho ngươi?”

Thôi Tử Kiêu tức nghẹn, cố gắng nhẫn nhịn mới không đâm chết nàng ta ngay tại chỗ.

Kiều Trinh lại trừng mắt nhìn Tạ Lãm:

“Huống chi hắn còn lấy ngươi ra thử ta, đủ thấy mạng ngươi hắn chẳng để vào mắt, cớ gì ta phải hao tâm tổn sức vì ngươi?”

Thôi Tử Kiêu cũng quay sang trừng Tạ Lãm:

“Tạ thiên hộ, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích, nếu không ta nhất quyết dâng sớ buộc tội ngươi mưu hại đồng liêu!”

Tạ Lãm thật muốn kêu oan. Hắn không sợ tấu chương, nhưng việc suýt hại Thôi Tử Kiêu quả thật không thể chối cãi, không cho một lời minh bạch cũng khó mà yên lòng.

“Thôi tướng quân, ta cũng giống như ngươi, hoàn toàn không hay biết gì, trước giờ chưa từng nghi ngờ nàng ta.”

Lúc này Tế Châu Vệ đã vây xung quanh, kể ra mình từng bị mỹ nhân kế hại cũng thật mất mặt.

Tạ Lãm khẽ ho một tiếng, hạ giọng bảo:

“Ngươi cũng biết, thê tử ta có mặt tại đây, nàng rất hay ghen, mà ta thì… hơi e ngại trong nhà…”

Nói được một nửa, hắn đột nhiên tỉnh ra, lý do này dường như cũng chẳng hay ho gì, bèn ngậm miệng.

Nhưng Thôi Tử Kiêu tin ngay lập tức, không chút ngờ vực. Bởi trước khi Tạ Lãm ra tay, y thậm chí còn nghĩ Tạ Lãm là con rối do Phùng Gia Ấu dựng lên để tham chính.

Thấy không phải cố tình hại mình, cơn giận của Thôi Tử Kiêu tan dần, còn cảm thấy may mắn:

“Thế thì đúng là vô tình mà trúng đích.”

Kiều Trinh nghe vậy lại càng không cam lòng, tròn mắt nhìn họ một lúc lâu, rồi như đứa trẻ giậm chân khóc òa:

“Ăn hiếp người, các ngươi ăn hiếp người!”

Khi mấy người Phùng Gia Ấu đi đến đàn tế, nhiều binh lính Tế Châu Vệ, kể cả Thôi Tử Kiêu, đều len lén liếc Phùng Gia Ấu vài cái.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không để lộ ra.

Nàng đi đến bên Tạ Lãm, trước tiên kiểm tra vết thương trên ngực hắn, thấy y phục bị rách mấy đường, máu đã thấm ra ngoài.

Tạ Lãm thấy nàng nhíu mày, vội trấn an:

“Không sao đâu.”

Lại hạ giọng nói thêm: ” Cũng may không làm rơi sổ sách.”

Chuyện này coi như xong, Thôi Tử Kiêu bắt đầu nghiêm giọng thẩm vấn:

“Ai sai khiến ngươi nuôi kỳ giôg để hãm hại vương gia?”

” Ta hãm hại vương gia nào? Ta chỉ nuôi cá thôi mà.” Kiều Trinh ngẩng đầu nói,  “Ở Đại Ngụy, nuôi cá là phạm pháp sao?”

Thôi Tử Kiêu cười lạnh:

“Ngươi nuôi cá gì không nuôi, lại nuôi loài giống rồng, dưỡng cho to lớn như thế, dám nói ngươi không có mưu đồ gì sao?”

Kiều Trinh tức giận liếc y:

“Ta chỉ hỏi, nuôi cá to ở Đại Ngụy có phạm pháp không? Hơn nữa, cá của ta chỉ ăn thịt thối, đều là xác động vật ta nhặt từ núi về, chưa từng hại người, sai chỗ nào? À, ‘bóng rồng trên sông Tế, Hành Vương nhận mệnh trời’ là lời người khác truyền ra, đâu phải ta. Ta có tội gì? Mang ngọc mà có tội* sao?”

Mang ngọc mà có tội: trích từ câu nói trong “Tả Truyện” – thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nghĩa là dân thường vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội.

Thôi Tử Kiêu thật sự bị nàng làm nghẹn, chỉ tay về phía Tạ Lãm:

“Vậy tại sao ngươi mưu hại Tạ thiên hộ?”

Kiều Trinh nhìn Tạ Lãm, nghiến răng ken két:

“Hắn làm cá của ta bị thương, ta muốn thay cá xả giận thì sao? Hơn nữa, hắn võ công cao như thế, ám khí của ta chẳng phải hắn đều tránh được rồi sao?”

“Quả nhiên miệng lưỡi sắc sảo.” Lạc Thanh Lưu khẽ kéo vành nón xuống, đứng sau Phùng Gia Ấu thì thầm, “Thật giỏi ẩn mình, hại ta nghi nhầm người.”

Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, chẳng phải tại ngươi chỉ nhắm vào Diệp Thích Chu thôi sao, ngoài hắn, ngươi có từng nghi ai khác đâu?

Diệp Thích Chu bước tới:

“Đưa tay cô cho ta xem.”

Kiều Trinh cười khanh khách:

“A, nghi ngờ ta bóp chết cha mình sao?”

Rồi nàng thoải mái đưa tay ra. Diệp Thích Chu tiến tới xem, định chạm vào.

“Đừng…” Tùy Anh kéo hắn lại, “Nàng ta biết dùng cổ trùng, cẩn thận trùng từ dưới da nàng ta bò ra.”

“Ta không sợ cổ trùng.” Diệp Thích Chu nói “Không sao,” rồi nắn xương từng ngón tay nàng ta.

Kiều Trinh bĩu môi, chế nhạo:

“Tiểu ngỗ tác, tay ta có đẹp không?”

“Bình thường.” Diệp Thích Chu nghiêm túc đáp, “Nếu trở thành thi thể, nước rút bớt, ngón tay thon hơn, miễn cưỡng có thể coi là đẹp.”

Bất chấp gương mặt Kiều Trinh biến sắc, hắn buông tay, quay sang Phùng Gia Ấu lắc đầu:

“Không phải nàng.”

“Đương nhiên không phải ta, ta sao có thể bóp chết cha mình.” Kiều Trinh mỉm cười, “Nói thật cho các ngươi biết, là Triệu Bân làm.”

Diệp Thích Chu bước về phía thôn:

“Ta đi xem.”

Tùy Anh đã từng thấy sự hung hãn của dân làng:

“Ta đi cùng huynh.”

Phùng Gia Ấu xem qua danh sách, biết Triệu Bân là con trai Triệu trưởng thôn. Hắn là bị Kiều Trinh cố tình xúi giục làm chuyện này. Cô gái nhỏ tuổi, tâm cơ lại không ít.

Phùng Gia Ấu nhận ra Thôi Tử Kiêu đang nhìn chằm chằm vào mình, như đang đợi xem nàng thẩm vấn Kiều Trinh thế nào để khiến nàng ta công khai thừa nhận nuôi kỳ giông hãm hại Hành Vương.

Tế Châu Vệ thấy tướng quân nhìn Phùng Gia Ấu, cũng đồng loạt hướng mắt theo.

Phùng Gia Ấu làm như không hay biết:

“Phu quân, chúng ta nghe tin có cá quái ngư xuất hiện trên sông Tế, sợ nó hại dân mà tới giúp đỡ. Nay đã bắt được kẻ nuôi cá, bảo nàng ta triệu hồi cá vào lồng là được rồi. Phần còn lại giao cho Tế Châu Vệ và phủ Tế Nam xử lý, chúng ta cũng nên lên đường rồi.”

Tạ Lãm hiểu nàng muốn tránh liên quan, liền chắp tay với Thôi Tử Kiêu:

“Thôi tướng quân, vợ chồng ta có việc gấp phải về kinh, xin cáo từ.”

Thôi Tử Kiêu muốn cản:

“Tạ thiên hộ…”

Nhưng Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu đã quay người, bước về phía xe ngựa.

Lạc Thanh Lưu làm phu xe tất nhiên cũng theo sau.

Ra khỏi phạm vi nghe thấy của Tế Châu Vệ, Tạ Lãm hỏi:

“Ấu Nương, cô gái kia rõ ràng nhắm vào sổ sách, là người của phò mã, sao nàng lại bỏ mặc?”

Phùng Gia Ấu khoác tay hắn:

“Chính vì vậy mới bỏ mặc, không thể làm chứng cho Hành Vương. Ban đầu ta tưởng việc này là do phe Thái hậu làm, thì Hành Vương có lẽ bị oan. Nhưng nếu đổi thành phò mã, ta không dám chắc Hành Vương không hay biết, không câu kết với phò mã, chờ thời cơ chín muồi dựng lên màn kịch ‘bóng rồng trên sông Tế, Hành Vương nhận mệnh trời’.”

Phía sau, Lạc Thanh Lưu cất tiếng:

“Tạ phu nhân quả thực sáng suốt. Lấy được công lao trừ họa cho dân là đủ, chớ nên dính líu sâu hơn. Ban đầu ta cứ ngỡ Hành Vương vô tội, bởi nghĩ chắc kẻ nuôi cá là Diệp Thích Chu. Hành Vương và Diệp Thích Chu quả thật chẳng có liên hệ gì. Nay hóa ra là cô gái nơi làng chài, việc này cần bẩm báo đốc công để triệt để tra xét.”

Tạ Lãm nghe xong, chợt nhận ra tay áo mình đang bị siết chặt. Ngoảnh nhìn, thấy nơi thái dương của Phùng Gia Ấu đã lấm tấm mồ hôi, đôi tay nàng lạnh giá.

Tạ Lãm lập tức căng thẳng:

“Nàng phát bệnh tim rồi phải không?”

Phùng Gia Ấu mỉm cười trấn an:

“Không phải, ta chỉ bị chàng dọa thôi.” Nàng kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe.

Nghe xong, Tạ Lãm vỗ ngực, cảm thấy bản thân cũng suýt bị dọa đến phát bệnh:

“Hóa ra là nàng suy đoán, khiến cô ta đột nhiên động thủ.”

Hắn cúi nhìn nàng, ánh mắt không giấu được chút tự hào. Phùng gia trí tuệ, Giang gia mẫn tiệp, hợp lại làm thành một Phùng Gia Ấu.

Hắn bất giác nghĩ thầm: nếu sinh một thằng cu, chẳng phải sẽ văn võ toàn tài đến cực hạn sao?

Nhưng rồi lại ngờ vực: cũng có khi nó giống mình, không thích động não; lại sở hữu thân thể yếu ớt như nàng… Vậy chẳng phải thành phế vật rồi à?

Phùng Gia Ấu thấy hắn bỗng dưng tự tát vào miệng mình, ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện gì thế?”

Tạ Lãm lập tức lắc đầu, tự trấn an:

“Không… không đến nỗi đâu.”

Phùng Gia Ấu chăm chú nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn hơi tái:

“Chàng đang lẩm bẩm gì vậy?”

Tạ Lãm lúng túng: “Không có gì đâu.” Rồi kéo nàng đi nhanh hơn, ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác.

“Chàng cổ quái thật!” Nàng nghi hoặc quan sát hắn, bỗng nhớ đến một chuyện khác: “Phu quân, ta không tán thành cách làm của chàng đâu.”

“Cách làm nào?” Tạ Lãm vẫn còn chìm trong hoảng hốt, càng cố không nghĩ, hắn càng cảm thấy khả năng sinh ra một phế vật là lớn nhất.

“Ta nói chuyện chàng thà tự làm tổn thương bản thân, cũng phải để người khác ra tay cứu mỹ nhân ấy.” Phùng Gia Ấu nhướng mày.

Phải thừa nhận rằng lòng nàng rất dễ chịu, nhưng nhìn vết máu nơi ngực áo hắn, nàng không khỏi khuyên nhủ:

“Lần này là trùng hợp mà thành, nhưng chung quy không phải chuyện thường thấy. Về sau nếu có gặp trường hợp tương tự, dù muốn nhường người khác cũng phải đảm bảo bản thân không bị thương.”

“Được.” Tạ Lãm đáp gọn lỏn.

“Chàng lại không thèm nghe rồi!” Nàng biết hắn trả lời nhanh như vậy là lấy lệ, rõ ràng tâm trí không để vào lời mình, nên thôi không nói nữa.

Khi tới bên xe ngựa, Tạ Lãm biết nàng bị dọa đến mềm nhũn chân, liền cúi người bế nàng lên xe:

“Xuất phát nhé?”

Phùng Gia Ấu lắc đầu:

“Đuổi theo Tùy Anh trước đã.”

Lạc Thanh Lưu rất lanh lẹ, kéo dây cương, phóng xe hướng về phía làng.

Diệp Thích Chu và Tùy Anh còn chưa tới làng, Tùy Anh nghe tiếng xe liền quay đầu đứng chờ.

Tạ Lãm vén rèm xe, Phùng Gia Ấu thò đầu ra:

“A Anh, chúng ta giờ về kinh, ngươi muốn đi cùng xe hay lát nữa tự cưỡi ngựa?”

Tùy Anh thấy sắc mặt Phùng Gia Ấu không tốt, lại nghe lời như giục giã, bảo nàng mau về kinh.

Nàng ngẫm nghĩ:

“Các ngươi đi trước đi, ta phải về vương phủ chào từ biệt biểu tỷ. Nếu đi mà không nói một tiếng, biểu tỷ sẽ suy nghĩ lung tung.”

“Được.” Phùng Gia Ấu lại nhìn Diệp Thích Chu, “Diệp công tử, chúng ta không ghé thăm sư phụ huynh nữa. Còn thuốc trị Xích Lưu Kim…”

Diệp Thích Chu đáp:

“Không sao, chờ ta xử lý xong vụ án trong tay, sẽ đi đến Đại Lý Tự. Ta sẽ mang thuốc đến.”

Ánh mắt Phùng Gia Ấu sáng lên:

“Huynh muốn tới Đại Lý Tự làm ngỗ tác?”

Diệp Thích Chu gật đầu:

“Năm xưa khi tiên hoàng đuổi Diệp gia khỏi kinh thành không nói là không thể quay lại.”

Phùng Gia Ấu mỉm cười, đoán rằng có lẽ trong thư Phùng Hiếu An đã mời hắn đến, đây là việc tốt.

“Nhưng bệnh tim của cô, ta không có cách nào vì không thể hành y. Cô phải tìm sư phụ ta mới ổn.” Diệp Thích Chu áy náy.

“Ta cũng muốn đi, nhưng bây giờ không tiện.” Phùng Gia Ấu thản nhiên đáp, “Đám người Thập Nhị Giám đang theo dõi các người, chúng ta mà qua đó chỉ rước thêm phiền phức.”

Lạc Thanh Lưu: “…”

Diệp Thích Chu lộ vẻ kinh ngạc, rồi chắp tay:

“Đa tạ nhắc nhở.”

Lúc đó Diệp Thích Chu quay mặt ra bờ sông nên không chú ý, nhưng Tùy Anh lại nhìn rất rõ, thấy Tạ Lãm trước tiên chất vấn Lạc Thanh Lưu, rồi mới quay sang hỏi Diệp Thích Chu.

Hóa ra tên Lạc Thanh Lưu này không chỉ là một tên trộm không biết xấu hổ, mà còn là một thái giám của Thập Nhị Giám chết tiệt.

Phùng Gia Ấu nói:

“Vậy chúng ta tạm biệt tại đây, gặp lại ở kinh thành sau nhé.”

Diệp Thích Chu gật đầu:

“Hẹn gặp lại.”

*

Khi xe ngựa rời khỏi làng, Lạc Thanh Lưu kéo cương dừng xe, ngoảnh lại hỏi:
“Nếu giờ không ghé đâu nữa, hay ta đi thẳng đường lớn về kinh? Phía trước chắc chắn không còn trở ngại, người của ta đã dọn sạch rồi.”

Phùng Gia Ấu hỏi:

“Huynh biết thuyền của Lý đại nhân khi nào tới kinh không?”

Phùng Hiếu An và Lý Tự Tu rời khỏi bến Hoài An cách nhau không xa, thời gian tới hẳn cũng gần nhau.

Lạc Thanh Lưu nhẩm tính:

“Chắc khoảng chiều tối ngày kia.”

Phùng Gia Ấu gật đầu:

“Vậy chúng ta cũng nên tới kinh vào chiều tối ngày kia.”  Rồi tò mò hỏi, “Huynh còn định đưa vợ chồng ta về kinh à?”

Trước đây xem hắn như kẻ trộm, muốn bắt hắn về Đại Lý Tự, giờ lại không dám dây dưa gì thêm.

Hơn nữa nhiệm vụ của hắn vốn chỉ là dẫn vợ chồng họ tới sông Tế thôi.

Lạc Thanh Lưu đánh xe, cười hào sảng:

“Ta hoàn thành nhiệm vụ xong cũng phải về kinh, đi cùng nhau cho có bạn, trên đường còn có người trò chuyện.”

Tạ Lãm hỏi:

“Ngươi chắc chắn không phải vì trúng độc của ta chứ?”

Mặt Lạc Thanh Lưu tối sầm:

“Ta nói này, đại ca, đã biết rõ thân phận của ta rồi, có thể đưa thuốc giải không?”

Tạ Lãm nghiêm mặt:

“Không được. Ta từng nói về kinh mới đưa, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nuốt lời được?”

Lạc Thanh Lưu cười nhạt, định nói: Hay lắm, ngươi không đưa thì thôi, có tin ta trở về báo cáo, sẽ báo cáo luôn ngươi giấu xuân cung đồ trong hộp binh khí không?

Nhưng chỉ nghĩ thầm, không dám nói ra nửa chữ.

*

Hai ngày sau, vào buổi hoàng hôn, tại bến đò ngoại ô kinh thành.

Mặt trời chiều chưa lặn hẳn, ánh tà dương còn sót lại phủ khắp người qua kẻ lại. Tiếng rao hàng xen lẫn trò chuyện ồn ã không dứt.

“Đại ca, đại tẩu, tiểu đệ chỉ tiễn hai người đến đây thôi.” Giữa dòng người đông đúc, Lạc Thanh Lưu khó nhọc lắm mới ghìm cương ngựa dừng bên vệ đường. Hắn nhảy xuống khỏi chỗ ngồi đánh xe, đưa tay ra xin Tạ Lãm thuốc giải, trên mặt rộ nét cười lấy lòng.

Lần này Tạ Lãm rất hào phóng, thoải mái ném lọ thuốc cho hắn.

Lạc Thanh Lưu tung hứng lọ thuốc, cười vui vẻ nói:

“Về nhà nếu nhàn rỗi không có việc gì, hai vị cứ đến tìm tiểu đệ hàn huyên đôi ba câu, cùng uống rượu trò chuyện.”

Dọc đường đi, hai người đã trò chuyện không ít, Tạ Lãm cảm thấy rất thích hắn, hiếm hoi trong kinh thành lại kết giao được một người bạn:

“Tìm ngươi bằng cách nào?”

Lạc Thanh Lưu đáp:

“Chỉ cần gửi tin đến Ngự Mã Giám là được.”

Trước đây Tạ Lãm từng phải học thuộc các chức danh quan lại của Đại Ngụy, nhưng giờ đã quên gần hết, liền thắc mắc: “Ngự Mã Giám làm gì? Nơi nuôi ngựa, chuẩn bị xe cho hoàng cung à? Thảo nào ngươi đánh xe giỏi như thế.”

Lạc Thanh Lưu suýt ngất:

“Nuôi ngựa, chuẩn bị xe?”

Phùng Gia Ấu sợ Lạc Thanh Lưu bị hắn chọc tức chết bèn giải thích:

“Trong Thập Nhị Giám, quyền lực lớn nhất là Ti Lễ Giám, kế đến là Ngự Mã Giám. Ti Lễ Giám ngang hàng với Nội Các, còn Ngự Mã Giám thì tương đương với Binh Bộ và Hộ Bộ. Thông thường các Đô Ti và giám quân trong thời chiến đều xuất thân từ Ngự Mã Giám.”

Tạ Lãm hơi hiểu ra:

“Thế thì ngươi cũng lợi hại thật.”

“Ta chỉ đang tạm trú ở đó thôi.” Lạc Thanh Lưu nghiến răng đáp, đoạn quay người đi, “Ta đi đây!”

Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới. Một bóng dáng mặc quan phục Huyền Ảnh Vệ giục roi phóng ngựa đến bến đò. Giữa tiếng người huyên náo, hắn lớn giọng quát: “Huyền Ảnh Ti phong lộ! Người không phận sự mau chóng tránh ra! Huyền Ảnh Ti phong lộ! Mau chóng tránh ra!”

Lạc Thanh Lưu sững sờ tại chỗ:

“Nhìn trận thế này, chẳng lẽ là Thẩm chỉ huy sứ đích thân dẫn đội tới? Chẳng lẽ đến đón Lý đại nhân? Không đáng phải bày ra thế trận lớn như vậy chứ?”

Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm liếc nhìn nhau, biết rằng thuyền của Phùng Hiếu An sắp cập bến, liền nói thật:

“Thẩm chỉ huy sứ đến đón Nam Cương Vương đấy.”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x