CHƯƠNG 70 – ĐI NHỜ XE CON GÁI VÀ CON RỂ
Nói xong, Phùng Gia Ấu nhìn thấy nét mặt Lạc Thanh Lưu càng thêm ngơ ngác.
Có lẽ trước tiên hắn thắc mắc vị “Nam Cương Vương” kia là ai? Dẫu Hàn Trầm trên danh nghĩa là vương, nhưng thực quyền ở Nam Cương hiện đều nằm trong tay cữu cữu của y.
Sau đó có lẽ ngạc nhiên vì một chuyện lớn như Nam Cương Vương đến kinh thành, cớ sao Thập Nhị Giám chẳng hay biết chút nào.
Lạc Thanh Lưu không rời đi nữa, giữ chặt dây cương, chau mày nhìn về phía bến đò.
Huyền Ảnh Ti hành sự vô cùng mau lẹ. Không lâu sau, đoạn đường từ đường chính đến bến đò đã bị phong tỏa. Cách mười bước lại có một Huyền Ảnh vệ đứng canh, ngay cả một con chim cũng khó lọt qua.
Dân chúng bị chặn hai bên đường hiếu kỳ ngó nghiêng, xì xào bàn tán.
Thẩm Khâu đã đích thân dẫn đội, tất nhiên phải tới sớm hơn thuyền. Chỉ thấy ông mặc quan phục, thúc ngựa đi đầu, phía sau là một đội tùy tùng, cuối cùng còn có một cỗ xe ngựa trông thật xa hoa.
Tạ Lãm vén rèm xe, bất ngờ nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu theo sát phía sau Thẩm Khâu.
Thẩm Khâu gan thật, với dung mạo của nhị thúc và Phùng Gia Ấu, ông ta không sợ Bùi Nghiên Chiêu vừa nhìn thấy nhị thúc sẽ rút đao ngay tại chỗ sao?
Thần kinh Tạ Lãm căng lên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Hắn lại liếc trộm Phùng Gia Ấu, nhưng không thấy biểu cảm gì khác thường trên mặt nàng.
“Huynh đừng nhìn nữa.” Phùng Gia Ấu thúc giục Lạc Thanh Lưu, “Nam Cương Vương là bị áp giải về kinh đấy. Y từng ẩn thân tại phủ Hoài An với danh phận đầu lĩnh buôn muối lậu, bị phụ thân ta cùng Huyền Ảnh Ti lôi ra ánh sáng…”
Nghe nàng giải thích sơ qua, Lạc Thanh Lưu thoáng ngỡ ngàng, rồi bất chợt nhớ ra: “Phụ thân cô? Không phải ông ấy đã mất tích lâu rồi sao?”
Lạc Thanh Lưu đương nhiên biết Phùng Hiếu An – vị thám hoa từng danh chấn kinh thành hai mươi năm trước. Nhờ phá nhiều kỳ án, ông được thăng chức thượng thư Hình Bộ trong thời gian ngắn nhất.
“Có gì đáng kinh ngạc đâu, mất tích chứ đâu phải chết.” Phùng Gia Ấu liếc hắn, “Tin tức này vào cung hẳn sẽ khiến đốc công phải đau đầu, huynh còn không mau về báo?”
“Đại tẩu thật nghĩa khí.” Lạc Thanh Lưu đã hiểu ý nàng.
Vừa định đi, Phùng Gia Ấu gọi giật lại: “Phải rồi, lần này tại Hoài An cứu công tử nhà huynh, phụ thân ta cũng có phần. Ông ấy trở về là để tranh vị trí chính khanh Đại Lý Tự…”
Lạc Thanh Lưu nhướng mày, ra hiệu rằng mình đã rõ.
Chờ hắn rời đi, Tạ Lãm mới quay sang nhìn Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu ngồi thẳng lưng, hơi nhếch cằm, tỏ vẻ khinh khỉnh: “Ta không có ý giúp Phùng Hiếu An đâu.”
Vừa rồi nàng dùng cách gọi “công tử nhà huynh”, mà Lạc Thanh Lưu không hề phản cảm. Hầu như chẳng cần điều tra thêm, có thể khẳng định Lý Tự Tu chính là con ruột của Từ Tông Hiến.
*
Ánh hoàng hôn dần khuất, bóng đêm buông xuống. Dưới ánh đèn sáng rực, một chiếc thuyền buôn nhỏ nhắn không mấy nổi bật cuối cùng cũng chầm chậm tiến vào cảng.
Thẩm Khâu không kìm được, liền bước nhanh vài bước lên đón.
Đám tùy tùng phía sau ông đưa mắt nhìn sang Bùi Nghiên Chiêu như muốn hỏi: “Đại nhân đến đón ai vậy?”
Với trận thế thế này, lại thêm nụ cười có vẻ chân thành mà họ chưa từng thấy bao giờ, quả thật không thể đoán nổi người được tiếp đón là ai.
Bùi Nghiên Chiêu lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ.
Thuyền vừa cập bến, trước tiên bước xuống là Vân Phi và mấy Huyền Ảnh vệ cải trang thành gia nhân, sau đó mới đến Phùng Hiếu An.
Khi ông vừa xuống thuyền, ánh mắt của những Huyền Ảnh vệ đến đón đều đổ dồn về phía ông.
Y phục của ông rất giản dị, thậm chí có thể nói là mộc mạc, nhưng dung mạo lại khiến người ta không thể rời mắt. Khí độ cử chỉ vừa nhìn đã biết bậc quý nhân.
Bùi Nghiên Chiêu ban đầu chỉ thoáng liếc qua ông, nhưng lập tức sững người, đoạn chăm chú nhìn kỹ gương mặt ông.
Phùng Hiếu An bước lên bờ, liền quay người cung kính nói: “Vương thượng, mời.”
Nghe hai chữ “vương thượng”, các Huyền Ảnh vệ mới biết mình nhận sai người, lại đồng loạt quay sang nhìn phía sau.
Hàn Trầm khoác một chiếc áo choàng thêu chỉ vàng có mũ, vành mũ che đến tận chân mày, chỉ để lộ đôi mắt đượm vẻ u ám. Toàn thân toát lên phong thái uy nghiêm và thần bí.
Thẩm Khâu tiến lên chắp tay, cười nói: “Vương thượng đường xa mệt nhọc, bản quan là…”
“Ta biết, ta rất quen thuộc với Huyền Ảnh Ti.” Hàn Trầm không liếc mắt, ngang nhiên đi lướt qua, cười lạnh một tiếng, “Ở Đại Ngụy ta chỉ quen hai người, đều là người của Huyền Ảnh Ti các ông..”
Hàn Trầm lên xe ngựa xong,Thẩm Khâu chỉ vào Bùi Nghiên Chiêu: “Bùi trấn phủ, giao ngươi phụ trách hộ tống Nam Cương Vương hồi nha môn.”
Bùi Nghiên Chiêu như chẳng nghe thấy, mắt vẫn gắn chặt trên người Phùng Hiếu An. Bị đồng liêu từ phía sau đẩy nhẹ, y mới phản ứng lại, vội cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Cưỡi ngựa rời đi mà chẳng nhịn được ngoảnh lại nhìn.
Phùng Hiếu An từ đầu đến cuối chẳng hề liếc qua y, cùng Thẩm Khâu sánh vai quay về: “Huynh bày trận này chẳng phải quá lớn hay sao?”
Thẩm Khâu cười đáp: “Không làm lớn, sao khiến triều đình thiên hạ nhanh chóng biết đệ đã hồi kinh? Sao vậy, mấy năm nay quen ẩn náu trong bóng tối, giờ đột nhiên bước ra nơi sáng, bị mọi người dõi theo nên không chịu nổi?”
Gió bên sông lớn, Phùng Hiếu An cho tay vào trong ống tay áo, cũng cười đáp: “Huynh nói đúng rồi, quả thực có chút không quen. Hồi trước theo Tiểu Sơn ra trận, bị chú ý còn nhiều hơn, chỉ là…”
Kẻ đó chẳng phải Phùng Hiếu An mà chỉ là một phạm nhân bị lưu đày.
“Đệ phải mau chóng quen đi thôi.” Nụ cười trên mặt Thẩm Khâu thu lại, “Chúng ta còn trận ác chiến phải đánh. Vụ Phó Mân này không tra thì thôi, tra rồi mới thấy nước sâu vô cùng. Nếu không có đệ về, e rằng mấy người chúng ta chẳng đối địch nổi với y.”
“Ồ?” Phùng Hiếu An chau mày, “Có ẩn tình gì à?”
“Còn chưa tra rõ.” Thẩm Khâu chắp tay sau lưng, nụ cười đã hoàn toàn tắt, thần sắc nghiêm trọng, “Hơn nữa đệ mới về, cứ lo chuyện riêng trước đã, chúng ta sẽ giúp đệ lấy chức quan, sau đó cùng ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng.”
Phùng Hiếu An chỉ đáp một tiếng “Được.”
*
“Phu quân, xuống xe đi.” Phùng Gia Ấu đẩy đẩy Tạ Lãm, “Đem sổ sách giao cho Thẩm Khâu, giao sớm đỡ gánh nặng sớm.”
“Được.” Tạ Lãm lấy sổ sách từ trong ngực ra, tay cầm sổ bước xuống xe.
Hắn bước tới đường lớn, vệ binh Huyền Ảnh Ti chặn lại định tra hỏi, nhưng khi nhìn rõ người thì lập tức cho qua.
Tạ Lãm tiến lên chắp tay trước Thẩm Khâu, dâng sổ sách: “Đại nhân.”
Thẩm Khâu nhận lấy sổ sách, lật xem qua: “Ngươi ra ngoài một chuyến lập được không ít công lao nhỉ. Vừa nghe nói ngươi còn giải quyết vụ ‘bóng rồng trên sông Tế’ ở phủ Tế Nam? Chuyện gì thế?”
Tạ Lãm đáp: “Chỉ là một con kỳ giông lớn thôi…”
Phùng Hiếu An chẳng chú ý họ nói gì, mắt nhìn về hướng Tạ Lãm vừa đến, thấy Phùng Gia Ấu thò đầu ngó qua đây.
Phùng Gia Ấu vừa chạm mắt với ông, lập tức sa sầm mặt, rụt đầu lại, còn kéo mạnh rèm cửa.
“Thì ra là vậy.” Thẩm Khâu nghe xong, gật gù đầy suy tư, “Ngươi giờ quay về nha môn…”
Tạ Lãm ngắt lời ông: “Đại nhân, thuộc hạ muốn đưa nội tử hồi phủ trước.”
Nói rồi chắp tay cáo lui.
Thẩm Khâu chẳng những không giận mà còn nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt hiện nét hồ nghi: “Chẳng lẽ ta nhìn lầm? Sao cảm giác thằng nhóc này ra ngoài một chuyến về, nhìn ta lại hiền hòa hơn trước nhiều thế?”
Phùng Hiếu An cười đáp: “Không lầm đâu, nó ở Hoài An tiếp xúc với ám vệ doanh của huynh, biết năm xưa huynh từ chiến trường Nam Cương cứu về không ít trẻ nhỏ không nơi nương tựa, lại còn dạy dỗ bọn chúng thành tài, nên thay đổi cách nhìn với huynh.”
Thẩm Khâu: “Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.” Phùng Hiếu An cũng nhìn theo bóng lưng Tạ Lãm, “Nó dần nhận ra, quốc gia này chưa hẳn đã mục nát tới tận xương tủy, vẫn còn nhiều người đang cố gắng. Vẫn còn hy vọng về một thời kỳ thịnh thế, thái bình.”
Nếu vô phương cứu vãn, Phùng Hiếu An sẽ là người đầu tiên xúi giục cha con họ tạo phản.
Lật đổ rồi xây lại là cách nhanh nhất, nhưng cũng là cách lười biếng nhất và cái giá phải trả là vô số sinh linh vô tội.
“Không nói nữa, ta về nhà đây.” Phùng Hiếu An thu lại tâm tư, vỗ vai Thẩm Khâu, “Ta phải đi nhờ xe của con gái và con rể ta.”
*
Tạ Lãm vừa đi tới xe liền oán thán: “Ta vừa chân ướt chân ráo tới kinh thành, Thẩm Khâu đã bắt ta về nha môn làm việc. Tiền lương mỗi tháng chỉ ba lượng bạc, lại bắt làm không khác gì trâu.”
Hắn thực chẳng thích hồi kinh, đi ra ngoài có thể ở bên Phùng Gia Ấu cả ngày, hồi kinh rồi thì đa phần chỉ tối đến mới gặp nàng.
Lời này chẳng dám than với Phùng Gia Ấu, sợ bị nàng trách mắng.
Phùng Gia Ấu chẳng thèm nghe hắn than thở, bảo hắn ra ngoài đánh xe: “Mọi sự đã xong, chúng ta đi mau.”
Tạ Lãm nghe ra sự sốt ruột trong giọng nàng, biết nàng không muốn nhị thúc tới ngồi chung xe.
Hắn dè dặt khuyên: “Ấu Nương, giờ bỏ lại nhị thúc chẳng ích gì, chút nữa về nhà vẫn phải gặp. Nàng đã đích thân hứa cho ông ấy về…”
Phùng Gia Ấu trừng mắt: “Chàng bênh ông ấy?”
“Ta nào dám? Chuyện giữa nàng và nhị thúc, ta luôn kiên quyết đứng về phía nàng.” Tạ Lãm vội bày tỏ lập trường, “Ta chỉ sợ nàng giận hoài sẽ tổn hại tới sức khỏe.”
Lời vừa dứt, Phùng Hiếu An bên ngoài gõ vào vách xe.
Tạ Lãm thấy Phùng Gia Ấu khoanh tay, sắc mặt tuy không dễ coi, nhưng chẳng mở miệng từ chối. Hắn cúi người ra khỏi xe.
Phùng Hiếu An vào trong, Tạ Lãm ngồi lên vị trí đánh xe.
Phùng Hiếu An yên vị, chăm chú ngắm nàng, phát hiện nàng dường như gầy hơn lúc chia xa: “Đường về kinh hẳn là không dễ dàng.”
Phùng Gia Ấu chẳng đoái hoài đến sự quan tâm của ông, mặt hướng ra ngoài giục Tạ Lãm: “Sao còn chưa đi?”
Tạ Lãm quay đầu giải thích: “Đợi chút nữa thôi.”
“Đợi gì?”
“Lý Tự Tu chắc sắp tới rồi.”
Phùng Gia Ấu khó hiểu hỏi: “Chàng đợi hắn làm gì?”
Tạ Lãm ngứa ngáy trong lòng: “Ta muốn xem ngày đầu tiên hắn hồi kinh, trên vạt áo viết câu thơ gì.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Phùng Gia Ấu thật không nói nổi: “Chàng rảnh quá hả?”
Phùng Hiếu An chớp mắt: “Lý Tự Tu? Sáng nay ta gặp hắn ở bến đò Tân Bắc, hắn đi mỏ muối Trường Lô, không thể về nhanh thế đâu.”
Tạ Lãm hơi thất vọng.
Phùng Hiếu An nhớ lại, chợt nói: “Hôm nay trên vạt áo hắn viết: ‘Chỉ cần có rượu, thân chẳng vướng bận chi, có hoa cũng được, không hoa cũng chẳng sao, cần chi phải bận tâm xuân thu.’”
Tạ Lãm hơi kinh ngạc: “Nhị thúc, cả thúc cũng để ý đến chuyện này sao?”
Phùng Hiếu An cười khẽ: “Có gì lạ đâu, rất nhiều người ở Kim Lăng đều biết thói quen ấy của hắn. Thậm chí một số văn nhân nhã sĩ còn bắt chước theo, chỉ tiếc chữ viết của họ chẳng đẹp được như hắn.”
Tạ Lãm hừ nhẹ: “Học theo hắn xa xỉ như thế, có gì là hay?”
Phùng Hiếu An mỉm cười: “Không hẳn vậy. Quần áo hắn mặc qua đều đem tặng cho thiện đường ở Kim Lăng. Thiện đường bán chúng đi, nhờ danh tiếng của hắn mà bán được giá cao, thậm chí cung còn không đủ cầu.”
Phùng Gia Ấu chưa từng nghe về điều này: “Thiện đường?”
Thấy nàng có vẻ hứng thú với việc thiện của Lý Tự Tu, Phùng Hiếu An định kể chi tiết hơn, nhưng xe ngựa bỗng giật mạnh tăng tốc, khiến câu chuyện bị ngắt ngang.
Khó khăn lắm mới tìm được đề tài chung với con gái, Phùng Hiếu An ổn định lại chỗ ngồi, tiếp tục nói: “Lý…”
Tạ Lãm lập tức vung roi ngựa: “Nhị thúc, trời hôm nay đẹp quá, hay chúng ta đừng vội về nhà, mà ghé qua am thăm nhị thẩm đi?”
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: