Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 71

CHƯƠNG 71 – ĐÂY CÓ THỂ XEM LÀ THÍCH KHÔNG?

Phùng Hiếu An quả nhiên im bặt, liếc qua rèm xe, ánh mắt không vui nhìn Tạ Lãm.

“Không đi.” Phùng Gia Ấu sốt ruột nói, “Trời đã tối, ta mệt lắm rồi, muốn về nhà sớm.”

Tạ Lãm vốn chỉ muốn nhị thúc im nên mới cố ý nói vậy, chứ thực ra cũng không định ghé qua am.

Trong lòng hắn hiểu rõ, việc đón người cũng phải chờ nhị thúc chỉnh tề xong xuôi rồi tự đi. Hậu bối đi theo khó xử lắm.

“Vậy về nhà trước.” Tạ Lãm đánh xe hướng về cổng thành.

Xe ngựa hơi lắc lư, Phùng Hiếu An im lặng, không nói gì thêm. Nhưng Phùng Gia Ấu lại đột ngột lên tiếng: “Kể cho ngài nghe một chuyện. Lý Tự Tu là con ruột của Từ Tông Hiến.”

“Hả?” Hiếm khi Phùng Hiếu An bị bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác như thế.

“’Bóng rồng sông Tế’ chính là lễ tạ của Từ Tông Hiến.” Phùng Gia Ấu khoanh tay, duỗi thẳng chân, mắt nhìn mũi giày, rồi kể lại chuyện gặp Lạc Thanh Lưu, “Có lẽ vị chưởng ấn này sẽ không làm khó chúng ta chuyện Đại Lý Tự khanh. Dù sao, hiện giờ ông ấy cũng xem như đồng tâm hiệp lực với chúng ta, cùng chống lại phe của phò mã.”

Phùng Hiếu An vừa mân mê ngón tay, vừa trầm tư: “Ta chỉ nghĩ hai người họ có thể có quan hệ đồng minh nào đó, thực không ngờ…” Ông cẩn thận dặn dò nàng, “Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ.”

Phùng Giai Ấu hừ lạnh: “Cần ngài phải dặn sao?”

Tạ Lãm hỏi: “Nhị thúc, thúc có biết Từ Tông Hiến xuất thân thế nào không?”

Giờ Phùng Hiếu An chẳng muốn để ý đến hắn.

Nhưng thấy Phùng Giai Ấu cũng ngẩng đầu lên, rõ ràng cũng muốn biết, ông chậm rãi nói:

“Từ đốc công vốn là một thư sinh nghèo bình thường, tổ tiên mấy đời chẳng có gì nổi bật. Khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám năm trước, ở vùng ngoại ô kinh thành có thư viện Thịnh Cảnh nổi danh một thời. Rất nhiều học trò ở đó đỗ đạt, khi ấy ông ta đang học tại đây, chờ đến năm sau thi cử.”

Phùng Hiếu An dừng lại một lát: “Nếu lưu lại một đứa con, hẳn là trong thời gian học ở thư viện. Chỉ là khi ấy, Từ Tông Hiến vô danh, chẳng điều tra được gì…”

Tạ Lãm lẩm bẩm: “Hèn gì Lý Tự Tu trước đây giỏi che giấu đến thế, hóa ra là di truyền.”

Phùng Giai Ấu lắng nghe nghiêm túc: “Vậy ông ấy đắc tội với hoạn đảng như thế nào?”

“Người đắc tội hoạn đảng không phải ông ta, mà là viện trưởng thư viện – Nhạc Mông.” Phùng Hiếu An kiên nhẫn kể, “Nhạc Mông khi say rượu làm một bài thơ châm biếm quốc sư.”

Quốc sư khi ấy kỳ thực chỉ là một tên gian thần được tiên đế sủng ái.

Gian thần này cấu kết với đại đốc công đương thời, khiến quốc vận Đại Nguỵ suy bại.

“Nhưng muốn đối phó Nhạc Mông không dễ, ông ta là danh sĩ được người đời kính trọng. Vì vậy, một đám hoạn đảng kéo đến thư viện, ép từng học trò viết ra những điều bất lợi về viện trưởng.”

Họ thu thập được gần trăm điều vu cáo, hòng hủy hoại hình ảnh của Nhạc Mông trong mắt sĩ tử thiên hạ.

“Tất nhiên, cũng có người cứng đầu thà chết không viết, trong đó có Từ Tông Hiến. Người phản kháng mạnh mẽ bị chém ngay tại chỗ, số khác bị đày đi lưu đày hoặc giam giữ. Từ Tông Hiến và vài người bị thiến, đưa vào Thập Nhị Giám chịu khổ. Đám thư sinh yếu đuối ấy làm sao chịu nổi, chỉ có Từ Tông Hiến sống sót, từng bước đi đến ngày hôm nay, quả thật là một nhân vật đáng nể.”

Chính vì vậy, cảm nhận của Phùng Hiếu An về Từ Tông Hiến không quá tệ.

Người này tuy hiện tại tàn nhẫn, ra tay loại trừ đối thủ không chớp mắt, nhưng Thập Nhị Giám dưới tay ông ta thực ra khá bình hòa. Những việc ông ta làm cũng chỉ là tranh quyền đoạt vị bình thường, không đến mức gian tà.

Người trẻ tuổi như Phùng Gia Ấu không ưa ông ta, chẳng qua vì chưa từng trải qua mưa máu gió tanh, ngày tháng đen tối mà thôi.

“Phải rồi, còn một chuyện.” Phùng Giai Ấu nhớ ra, “Chúng ta không gặp vị lão lang trung đó, thuốc của ngài sẽ được Diệp Thích Chu đưa về sau.”

“Ta đã biết rồi.” Phùng Hiếu An gật đầu, “Chỉ tiếc là bệnh tim của con…”

“Không cần ngài bận tâm.” Phùng Giai Ấu chợt nói, “Ngoài ra, ta thấy Hành Vương hiện tại đã khác xưa. Năm năm qua bị Thập Nhị Giám giám sát, có thể là thực sự sợ hãi, cũng có thể là giả vờ…”

Chờ Tùy Anh trở về, nàng nhất định sẽ hỏi rõ, dù sao Tùy Anh cũng thân thiết với Hành Vương hơn.

Nhắc đến Tùy Anh, Phùng Gia Ấu bất giác sờ vào miếng ngọc bội trong ống tay áo, cân nhắc lúc nào thì trả lại cho nàng ấy. Nàng còn băn khoăn liệu có nên giấu chuyện Lạc Thanh Lưu cứu nàng ấy hay không.

Nói đến đây, xe ngựa đã tới cổng thành.

Tạ Lãm giơ lệnh bài Huyền Ảnh Ti, thuận lợi thông qua, rồi quen đường trở về Phùng phủ.

Chủ nhân đi vắng, cổng Phùng phủ đóng chặt. Tạ Lãm xuống xe gõ cửa, gia nhân mở một khe hẹp, liền quay vào hô lớn: “Tiểu thư và cô gia đã về!”

Chẳng bao lâu, một đám gia nhân trẻ tuổi ùa ra giúp khiêng hành lý.

Những gia nhân này đều là người mới, cúi đầu chào tiểu thư và cô gia, nhưng lại rất xa lạ với Phùng Hiếu An. Họ bận rộn làm việc, cũng không dám nhìn thẳng ông.

Phùng Gia Ấu chẳng buồn giới thiệu, chỉ sải bước vào phủ.

Phùng Hiếu An đứng trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển. Những năm gần đây ông lén lút trở về nhiều lần, nhưng chưa từng đi qua cửa chính. Ngưỡng cửa này, đã mười mấy năm ông chưa từng bước qua.

Tạ Lãm bên cạnh khẽ đề nghị: “Nhị thúc, hay để con đem một chậu than cho thúc bước qua, giải trừ uế khí nhé?”

Phùng Hiếu An bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngoảnh lại nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Rốt cuộc ta đã đắc tội gì con? Suốt đường cứ hằn học với ta mãi thế?”

Phùng Gia Ấu không ở đây, Tạ Lãm rốt cuộc cũng có cơ hội chỉ trích: “Thúc có biết nàng suýt chút nữa gả cho Lý Tự Tu rồi không? Thúc còn dám khen hắn trước mặt con, rốt cuộc thúc có coi con là người nhà không?”

Phùng Hiếu An “à” một tiếng, ngỡ ngàng nói: “Gì cơ? Lý Tự Tu với Tiểu Gia…? Thật sao? Ta thật tình không cố ý.”

Tạ Lãm nào tin: “Thúc lừa ai đây? Lý Tự Tu trước đây đến cầu hôn bao nhiêu lần, chẳng lẽ thúc không biết?”

 “Không ngờ đấy, Tiểu Sơn.” Phùng Hiếu An nhướng mày nhìn hắn đầy ngạc nhiên, giơ tay định gõ nhẹ lên gáy hắn, “Trước giờ vẫn thấy cái đầu nhỏ của con như để làm cảnh. Thì ra chỉ là chưa dùng đúng chỗ. Nói đến ghen tuông thì vận hành khá nhanh đấy.”

Tạ Lãm nghĩ bụng, không nhanh không được, vì võ công ở trước mặt vợ chẳng có chút tác dụng nào.

Hắn cúi người né tay Phùng Hiếu An đưa đến: “Có chuyện thì nói thẳng thôi.”

Phùng Hiếu An bước tiếp vào trong, giọng châm chọc: “Cưới vợ rồi cũng nóng tính hơn nhỉ.”

Tạ Lãm theo sau, che miệng thì thào: “Con không có giận.”

Rồi nghiêng đầu nhìn trước nhìn sau, tiếp: “Thúc có muốn cải thiện quan hệ với Ấu Nương không? Nếu muốn thì đừng để nàng thấy thúc quá thân thiết với con, lại có những cử chỉ tùy ý với con. Nàng nhạy cảm lắm, trong lòng không vui thì càng không muốn đối xử tốt với thúc. Quan trọng nhất, còn khiến con bị vạ lây.”

Phùng Hiếu An vừa bước qua ngưỡng cửa, thân mình hơi khựng lại. Tiểu Sơn nói không sai, ông quả thực không để ý tới mấy chuyện này.

Tạ Lãm quan sát phản ứng của ông, càng thêm sáng tỏ: người dù thông minh đến đâu cũng có nhược điểm.

Nhị thúc bên ngoài mưu trí quyết đoán, gần như không có gì không tính được, nhưng trong chuyện tình cảm, bất kể là loại nào, đều vụng về một cách đáng kinh ngạc.

“Ngài… thiếu gia?” Lão quản gia đứng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Phùng Hiếu An như không dám tin.

Lão vội chạy tới trước mặt Phùng Gia Ấu hỏi nhỏ: “Tiểu thư, vị kia có phải là thiếu gia không?”

Nói xong, lão mới nhận ra cách xưng hô có gì sai sai, nhưng lúc thiếu gia mất tích quả thật chỉ là thiếu gia mà thôi.

Phùng Gia Ấu đi lướt qua, lạnh nhạt đáp: “Ông hỏi ông ấy đi, hỏi ta làm gì?”

Nàng đi về hướng viện của mình, quay lại hỏi Tạ Lãm: “Phu quân, chàng định theo ta về hay ở lại tâm sự với nhị thúc?”

Phùng Hiếu An nhìn lão quản gia, vừa muốn rưng rưng, nghe đến hai chữ “nhị thúc” lại nghẹn nước mắt vào trong.

Ông gọi với theo Tạ Lãm: “Con định bao giờ mới chịu đổi cách gọi?”

Gọi gì? Tạ Lãm khựng lại, rồi nhận ra ông đang ám chỉ chuyện xưng hô.

Trước đây hắn không để tâm, giờ có để tâm cũng chẳng dám sửa. Với thái độ hiện tại của Phùng Gia Ấu, nếu hắn dám gọi nhị thúc một tiếng “cha”, e rằng chẳng còn ngày yên thân.

Hắn dùng khẩu hình nói “Để sau” rồi vội vàng đuổi theo nàng, cùng nhau bước vào hành lang.

Về gần đến nơi ở, Phùng Gia Ấu khoác tay hắn, sắc mặt dịu đi nhiều: “Cuối cùng cũng về tới rồi. Thật ra đi chưa đầy hai mươi ngày, mà cứ ngỡ như mấy tháng trôi qua.”

Tạ Lãm biết nàng đã quá vất vả: “Nàng hãy nghỉ ngơi mấy hôm.”

Còn hắn thì chẳng được nghỉ, cùng lắm chỉ lười biếng được tối nay. Mai lại phải tới nha môn đối mặt đống công văn mệt nhọc.

Sau khi tắm gội, thay áo ngủ, thời gian vẫn còn sớm, Phùng Gia Ấu cầm một tập hồ sơ ngồi sau án thư.

Tạ Lãm tắm xong bước ra, chỉ mặc trung y, vừa lau tóc vừa cảm thán: “Đúng là không đâu bằng nhà mình.” Phần lớn nhờ Phùng gia giàu có.

Phùng Gia Ấu hơi dịch tập hồ sơ sang bên, lén nhìn hắn bằng một mắt.

Nàng phát hiện bản thân hơi kỳ quái. Từ sau đêm mưa bão ấy, nàng đặc biệt thích nhìn thấy hắn trong bộ dạng ướt đẫm. Khi đó hắn tỏa ra sức hút kỳ lạ, ẩn hiện vẻ mạnh mẽ nam tính đến nỗi khiến nàng đỏ mặt tim đập liên hồi, mà mắt thì không dời đi nổi.

Nàng tự hỏi đây có phải là thích không? Vì trước kia đối với Bùi Nghiên Chiêu, nàng dễ dàng bị cảm xúc tác động, nhưng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như thế này.

Phùng Gia Ấu tự kiềm chế bản thân khỏi những suy nghĩ rối loạn, hỏi nhẹ nhàng: “Thế so với nhà ở Tây Bắc thì sao?”

Tạ Lãm không do dự trả lời: “Tất nhiên ở đây tốt hơn rồi. Thành Hắc Thủy khổ cực lắm, tắm rửa còn phải ra sông gánh nước.”

Phùng Gia Ấu chống cằm cười dịu dàng: “Ta tưởng chàng thích ở nơi gian khổ để rèn luyện ý chí cơ mà.”

Tạ Lãm cười lớn: “Nàng coi ta là kẻ ngốc à?” Tạ Lãm ném khăn lau tóc qua một bên, vò đầu, “Có điều kiện sống tốt, ai lại muốn tự hành xác?”

Huống chi, giờ hắn tìm đâu ra đối thủ ngang tầm nữa, rèn luyện ý chí cái nỗi gì?

Phùng Gia Ấu thấy hắn tiến về phía án thư, vội vàng dịch hồ sơ chắn trước mặt. Không phải sợ bị hắn phát hiện nàng đang nhìn lén, chỉ là không thể chấp nhận được việc bản thân lại phân tâm khi xem hồ sơ.

Nàng hít một hơi sâu, cố gắng tập trung.

Nhưng những dòng chữ chi chít trước mặt cứ như mọc chân, chạy tán loạn trên giấy, không sao nắm bắt được, khiến nàng bực mình vứt sang một bên.

Tạ Lãm vừa tới gần án thư, thấy nàng ném quyển sách, nghĩ rằng nàng muốn cho mình xem, liền vội vã cầm lấy: “Có vụ án gì khó giải quyết à?”

Phùng Gia Ấu giật lại: “Không có gì.”

“Thật không có gì sao?” Tạ Lãm nhìn thấy mặt nàng ửng hồng, bèn khom người sờ trán nàng, sau đó so sánh với trán mình, “Có vẻ hơi nóng, chắc bị sốt rồi.”

Bàn tay mát lạnh của hắn chạm vào trán nàng khiến Phùng Gia Ấu giật mình.

Nàng liếc hắn: “Ta lúc thì trúng tà, lúc thì bị sốt, trong mắt chàng, ta có lúc nào bình thường không vậy?”

Hễ gặp nhị thúc xong là Phùng Gia Ấu cáu bẳn suốt, Tạ Lãm đã quen: “Không bệnh là tốt rồi.”

Ghét quá đi, Phùng Gia Ấu không thèm để ý đến hắn. Mái tóc dài bị hắn lau qua loa rối tung và xù lên hết cả, đẹp chỗ nào chứ? Có lẽ nàng trúng tà thật.

Phùng Gia Ấu buồn bực cúi đầu tiếp tục đọc hồ sơ.

Tạ Lãm đứng trước bàn, cúi đầu nhìn nàng, nhiều lần há miệng định nói rồi lại thôi.

Trên đường về kinh, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm: đêm đầu tiên về nhà nhất định phải cùng nàng viên phòng.

Nhưng hắn cũng lo nàng đường xa mệt nhọc, thân thể không chịu nổi. Khi tắm xong, hắn còn tự nhủ, nếu vào phòng mà thấy nàng đã nằm nghỉ rồi thì thôi. Nhưng nếu nàng vẫn ngồi sau án thư, thì chẳng cần nghĩ ngợi, hắn sẽ trực tiếp bế nàng lên giường làm chuyện cần làm.

Nghĩ thật đẹp nhưng vào phòng rồi, hắn lại không dám. Vì hắn biết nàng ghét nhất bị quấy rầy khi đang xem hồ sơ.

Hắn tự nhủ, hay chờ thêm đi, đợi thời điểm thích hợp hơn, khi bị nàng trêu chọc chẳng hạn, hắn sẽ thuận theo tự nhiên mà tiến hành.

Tạ Lãm đã quyết định như vậy.

Đáng tiếc, đứng gần nàng một chốc, ngửi hương thơm tỏa ra từ người nàng, đầu óc hắn mụ mị, chẳng rời bước nổi.

Lại nhìn nàng vận bộ váy ngủ rộng thùng thình, tóc búi hờ hững đơn giản, vẻ đẹp thư nhàn quyến rũ này thật sự chỉ có thể thấy khi ở nhà.

Tạ Lãm thầm nhắc nhở bản thân, chữ “sắc” như thanh đao treo trên đầu, nhưng thanh đao này, sớm muộn gì cũng phải chịu một nhát.

Hắn rón rén đưa tay, kéo nhẹ lấy quyển hồ sơ trong tay nàng, không dám dùng sức: “Ấu Nương, muộn rồi, đi ngủ thôi.”

“Chưa đến giờ tý mà.” Phùng Gia Ấu đáp, không ngẩng đầu, mắt vẫn chăm chú vào hồ sơ.

Hai người đã ước hẹn sẽ đi ngủ và giờ tý (11h đêm – 01h sáng) mỗi ngày. Lúc này nàng đã tập trung được, muốn đọc thêm một tờ nữa.

Tạ Lãm lấy hết can đảm, thương lượng: “Từ giờ đến giờ tý còn nửa canh giờ (1 tiếng). Nàng cũng phải chừa chút thời gian cho ta chứ?”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x