CHƯƠNG 72 – MỘT HỒI TỶ THÍ
“Hửm? Chàng có chuyện gì à?” Phùng Gia Ấu vừa đọc xong một trang, liền bảo hắn buông tay, đừng cản nàng lật trang.
Một khi đã nhập tâm vào vụ án, lòng nàng không còn chỗ cho bất kỳ điều gì, mọi thứ xung quanh đều bị bỏ qua.
Nhưng Tạ Lãm vẫn không chịu buông tay.
Cảm giác có điều khác lạ, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vốn dĩ Tạ Lãm đã ngượng ngùng vì tâm tư ‘đen tối’ của mình, bị đôi mắt đầy thông tuệ của nàng chiếu tướng, hắn có cảm giác như bị lột trần trụi, càng xấu hổ đến mức muốn rút lui cho xong.
Nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ nổi sắc tâm với vợ mình thì có gì sai?
Nghĩ lại trước đây hắn mới thật có vấn đề, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra. Thật là không tin nổi.
Tạ Lãm quyết định nói thẳng: “Ta muốn… nàng dành chút thời gian để chúng ta hoàn thành việc lần trước chưa xong.”
Phùng Gia Ấu tròn mắt kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, hình như đây là lần đầu tiên hắn chủ động đề cập đến chuyện viên phòng.
Nàng cảm thấy ngồ ngộ.
Tạ Lãm mạnh dạn rút tập hồ sơ khỏi tay nàng. Thấy nàng không chống cự, hắn đoán rằng nàng đã đồng ý, liền cúi người bế nàng lên.
Phùng Gia Ấu vẫn còn đang ngỡ ngàng, bị hắn nhấc bổng lên khỏi ghế, nàng mới giật mình phản ứng, đá đá chân: “Chờ đã, chúng ta nên nói rõ trước…”
Cảm nhận được sự kháng cự của nàng, Tạ Lãm không bước vào phòng trong ngay mà đứng yên tại chỗ, dỗ dành nàng: “Nàng đừng lo, lần này ta không khẩn trương như trước, sẽ không làm nàng khó chịu quá đâu.”
Trước kia hắn bị thúc ép phải làm. Còn lần này là do hắn chủ động, nên sự căng thẳng đã vơi đi một nửa.
Lúc này, Phùng Gia Ấu không phải lo sợ hắn lỗ mãng, chỉ là không muốn nghe thêm những lời linh tinh, muốn trao đổi rõ ràng trước.
Nàng chưa kịp mở miệng, Tạ Lãm đã đề nghị: “Nếu nàng thật sự không yên tâm, hay là cầm sẵn một cây trâm đi. Nếu ta mất tự chủ, nàng cứ đâm vào tay ta.”
Phùng Gia Ấu: “……”
“À mà, đâm vào tay có lẽ không đủ hiệu quả.” Tạ Lãm thật lòng phân tích, “Uy lực với ta hơi nhỏ, lỡ ta bị kích thích thêm lại phản tác dụng. Thế này đi, ta dạy nàng vài huyệt đạo, nàng ngắm chuẩn rồi đâm vào đó…”
Phùng Gia Ấu vội vàng ngắt lời: “Thôi, chi bằng đưa ta một con dao, ta khó chịu thì đâm chàng một nhát luôn.”
Tạ Lãm nhìn nàng, trong mắt lóe lên chút sợ hãi: “Nàng nói thật đấy à?”
“Chàng nghĩ sao?” Phùng Gia Ấu không nhịn được trừng hắn, “Nếu chàng không nói được gì hay ho, thì im luôn là tốt nhất. Rốt cuộc chàng có muốn tiếp tục không? Hay chỉ đang lấp liếm, cố ý nói nhảm hả?”
Tạ Lãm: “……”
Thật oan ức! Hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước, tự nhủ tối nay nhất định nói ít làm nhiều. Chính nàng là người muốn nói chuyện trước, giờ lại trách hắn lắm lời.
Hơn nữa, hắn cũng không hiểu mình đã nói sai ở đâu, rõ ràng hắn đang rất nghiêm túc tìm cách giải quyết vấn đề mà.
Phùng Gia Ấu lại đạp nhẹ chân: “Mau thả ta xuống. Đêm nay ta không có hứng, muốn đọc nốt vụ án này.”
Cú đạp mềm mại không chút sức lực, rõ ràng chỉ đang làm nũng, chờ hắn dỗ dành thêm chút nữa để nàng thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng Tạ Lãm bị nàng mắng vài câu, đầu cúi gằm, chẳng còn tâm trí đâu mà phân biệt ẩn ý của nàng. Tưởng nàng thực sự không có hứng, hắn không dám ép buộc, đành thả nàng lại ghế: “Vậy nàng cứ xem đi, ngày mai lại tính.”
Lo nàng đọc nhiều sẽ hại mắt, hắn liền đi lấy thêm một cây đèn, đặt lên án thư, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt nàng.
Phùng Gia Ấu ngồi sau ánh đèn nghiến răng. Lấy chồng như này còn nói gì đến thú vui chốn khuê phòng, không bị hắn chọc tức chết là may rồi.
Tạ Lãm chẳng hề hay biết, quay người đi rót trà, muốn giảm bớt cơn khô khát trong miệng.
Lúc này đã vào cuối thu, ba ngày nữa là sinh nhật của Phùng Gia Ấu, vài ngày sau sẽ đến đông chí, tiết trời lạnh giá của kinh thành cũng đã cận kề.
Trên bàn trà đặt một chiếc lò nhỏ tinh xảo, bên trên nấu trà, lúc nào cũng bốc lên làn khói nóng.
Vừa nhấc ấm trà lên, Tạ Lãm chợt khựng lại, vội vàng đặt xuống.
Trà này không phải để uống, mà để Phùng Gia Ấu ngửi hương trong lúc xem hồ sơ.
Có lần Tạ Lãm định uống, Phùng Gia Ấu không cho, nói trà nấu lâu đã mất ngon. Hắn lại chẳng để tâm, với hắn trà nào uống vào chả giống nhau.
Tuy nàng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn là chê hắn.
Bây giờ nàng đang không vui, nếu thấy hắn uống ‘trà hương’ của nàng, chắc chắn sẽ càng bực mình hơn.
Tạ Lãm đành tủi thân lặng lẽ ra chỗ khác, tự rót cho mình một ly nước lạnh.
Thật ra hắn nghĩ nhiều rồi. Phùng Gia Ấu đâu phải người không hiểu lý lẽ. Ở thành Hắc Thủy nước quý như vàng, làm sao có thể đòi hỏi hắn tinh tế biết thưởng trà.
Nàng nhìn qua, thấy hắn nhấc ấm trà lên lại đặt xuống, hành động nhẹ nhàng đến mức không gây chút tiếng động nào. Nàng bất giác nhớ lại, dường như mỗi lần nàng ngồi làm việc, hiếm khi nghe thấy tiếng động từ hắn.
Nàng chống cằm, ngắm nhìn sườn mặt sắc nét của Tạ Lãm mà thẫn thờ.
Thực ra, hắn rất tốt. Trong cuộc sống, hắn là người có thể dựa vào, lúc nguy nan lại cực kỳ đáng tin cậy. Tóm lại, vừa đẹp mắt vừa ‘hữu dụng’ lắm, chỉ là đôi khi thiếu tinh tế tí ti thôi.
Con người ai cũng có khuyết điểm, sao đòi hỏi mọi sự phải hoàn mỹ được chứ? Bản thân nàng cũng có đầy rẫy tật xấu nên chẳng có lý gì lại đòi hỏi quá nhiều ở hắn.
Phùng Hiếu An từng nói, Tạ Lãm là người biết bao cô gái ở Tây Bắc cầu mà không được. Nếu không phải vì bị tính kế, một người kiêu ngạo như hắn chắc chắn sẽ chẳng thèm liếc nhìn nàng lần nào.
Đương nhiên, nàng vốn cũng chẳng thiết tha gì hắn.
Phùng Gia Ấu mở miệng, muốn gọi hắn quay lại tiếp tục, nhưng không kéo nổi mặt mũi.
Nàng đứng dậy, thổi tắt một ngọn đèn, để lại một ngọn làm nguồn sáng rồi bước vào phòng trong: “Đêm nay không còn tâm trạng nữa, đi ngủ sớm thôi.”
Tạ Lãm nghe vậy thì nao nao, nghĩ chắc mình đã làm nàng bực đến nỗi không xem hồ sơ được nữa. Hắn bèn vội vàng đặt ly nước xuống, bước theo nàng vào trong.
Phùng Gia Ấu vừa ngồi xuống mép giường, đã thấy hắn khụy một gối, nửa ngồi trước mặt, cúi đầu ân cần giúp nàng tháo giày cởi tất.
Lần đầu tiên hắn làm vậy, Phùng Gia Ấu không khỏi bối rối, vô thức rụt chân lại.
Tạ Lãm nghĩ nàng còn giận, nên giữ lấy chân nàng không buông: “Ấu Nương, nàng cũng biết ta xưa nay luôn thẳng thắn, chưa bao giờ để ý đến sắc mặt người khác khi nói chuyện. Nhưng với nàng, ta đã cố gắng hết sức, dù đôi khi… ta cũng không biết phải làm sao cho đúng.”
Phòng trong không thắp đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt hắt vào từ ngọn đèn bên ngoài, vừa đủ nhìn rõ mọi thứ.
Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn Tạ Lãm, bàn chân bị hắn nắm trong tay tê tê ngứa ngáy, nàng càng thêm ngượng ngùng: “Vậy chẳng phải ở bên ta chàng vất vả lắm sao?” Nàng hỏi, giọng không rõ là trêu ghẹo hay thật lòng.
“Thú thật, khi mới gặp nàng, ta vừa thương tiếc vừa cảm thấy việc chăm sóc nàng là trách nhiệm của ta. Thế nên lúc nào ta cũng cố chìu chuộng nàng. Quả thật cũng hơi mệt.”
Cởi xong giày và tất cho nàng, Tạ Lãm không đứng lên ngay.
Hắn vẫn cầm chân nàng, hai tay bao bọc, ánh mắt ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng: “Nhưng bây giờ ta chỉ muốn nàng vui vẻ.”
Muốn nàng vui, muốn nàng bình an, muốn nàng được thõa nguyện. Không vì lý do nào, chỉ đơn giản là muốn, rất muốn.
“Ta biết nàng là người thích phong nhã tinh tế. Nhưng nàng biết rồi đó, người Mạc Bắc chúng ta không quen mấy chuyện gió trăng hoa mộng. Trong khi ta lại chỉ thích luyện võ, chẳng giỏi ăn nói hoa mỹ, làm sao so được với…”
Tạ Lãm kịp thời thắng lại, suýt nữa thì nhắc tới Lý Tự Tu. Hắn thoáng nghĩ, may quá kịp nuốt lời, nếu không chắc chắn bị nàng đạp thẳng một cước. Thậm chí hắn còn cân nhắc nếu bị nàng đá, có cần giả bộ ngã lăn ra không.
Phùng Gia Ấu đang nhìn thẳng vào mắt hắn, đương nhiên không bỏ sót điều gì. Nàng đoán được hắn định đem Lý Tự Tu ra so sánh, quả thật có tính đá một cước. Song nghĩ lại, lại không nhịn được muốn cười.
Trong lòng nàng không nghĩ rằng Lý Tự Tu vượt trội hơn Tạ Lãm bao nhiêu.
Lý Tự Tu trông ra dáng phong lưu nhã nhặn, nhưng nhớ tới mấy lá thư dài dòng vô nghĩa, cầu kỳ đến nghẹt thở của y, nàng tin phu nhân tương lai của Lý Tự Tu chắc chắn sẽ đau đầu cầu nguyện y im lặng.
“Nàng chê cười ta?” Khoảng cách rất gần, Tạ Lãm cũng thấy ý cười trong mắt nàng, “Không giận nữa sao?”
“Ta tin đêm nay chàng thật lòng muốn viên phòng cùng ta rồi.”
Phùng Gia Ấu đưa tay tháo trâm cài, để mái tóc dài buông xuống, nhìn hắn với ánh mắt nửa đùa nửa thật: “Chàng trước đây hận không thể viết ‘Ông đây thiên hạ vô địch’ lên mặt. Vậy mà giờ lại tự nguyện quỳ bên chân giúp ta cởi giầy.”
“Hôm tá túc trong thôn, muốn nghe chàng nói vài câu bùi tai mà chàng chê buồn nôn, sống chết không chịu, còn bảo ‘nay đã khác xưa’. Nhìn xem, giờ chẳng phải chàng nói dễ dàng lắm ư? Sao nào? Chàng không thấy ngượng miệng nữa?”
Bảo sao người ta luôn nói những gì đàn ông nói trên giường, một chữ cũng chớ tin. Ngay cả người không hiểu gió trăng như Tạ Lãm, một khi thông suốt thì chẳng còn chút e dè nào.
Xem ra sự e dè thưở trước chỉ là vì hắn chưa thực sự ‘muốn’ mà thôi.
Phùng Gia Ấu cảm thấy rất vui vì cuối cùng hắn cũng đã ‘muốn’. Cùng giường chung gối lâu như vậy, đàn ông trẻ tuổi tráng kiện mà luôn tránh né nàng, dù nàng trêu ghẹo thế nào cũng nhẫn nhịn được đã khiến nàng mất tự tin biết bao nhiêu.
Nghe nàng nói, Tạ Lãm ngẩn người. Hắn vừa nói gì bùi tai à, chẳng phải chỉ đơn giản trả lời câu hỏi của nàng thôi sao?
Hắn ngẩng đầu định biện giải, nhưng trâm cài đã tháo xuống, tóc dài buông lơi, làm tôn lên gương mặt trắng ngần ửng hồng tựa đóa phù dung mới nở, khiến cổ họng hắn khô khốc.
Tối nay quả thật không bình thường, cảm xúc trào dâng không cách nào ngăn lại, ngay cả thể diện hắn cũng không màng.
Dẫu có mất mặt, dẫu không còn tôn nghiêm, hắn vẫn dễ dàng tự thuyết phục bản thân không để tâm.
Tạ Lãm cố gắng biện minh: “Những lời ta nói đều thật lòng, tuyệt không phải cố ý lừa gạt dụ dỗ nàng.”
Phùng Gia Ấu rút bàn chân ra khỏi tay hắn, đầu ngón chân nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực hắn, cười trêu: “Phu quân à, chàng nói tiếp nữa là đến giờ tý đấy! Chẳng phải sẽ uổng hết cả đêm sao?”
Tạ Lãm dứt khoát đứng dậy, một tay lật chăn, đặt chân nàng lên giường, rồi thuận tay đẩy nàng vào phía trong.
Hắn nhanh chóng cởi giày tất, nằm xuống bên cạnh nàng kéo chăn lên đắp đến tận cổ cả hai: “Ngủ thôi!”
Tối nay dù thế nào cũng không chạm vào nàng, khỏi bị nàng gán tội dụ dỗ, sau này lại đem ra trách cứ hắn mãi.
“Giận rồi à?” Phùng Gia Ấu khẽ đẩy hắn, hắn không đáp. Nàng nghiêng người ôm hắn, hắn cũng không vòng tay ôm lấy nàng như thường lệ.
Phùng Gia Ấu bạo gan, nổi hứng trêu ghẹo hắn. Bàn tay dưới chăn bắt đầu không an phận, chỗ này nắn một chút, chỗ kia nhéo một cái.
Tạ Lãm như thể bị ném vào hồ băng giữa ngày đông giá rét, run rẩy không ngừng. Lại như đang giữa ngày hè nóng bức mà phải rèn sắt bên bếp lửa, không chỉ toát mồ hôi, tim còn đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Nhưng hắn quyết tâm chứng minh bản lĩnh, nhắm mắt coi như đang luyện công.
Hắn tưởng tượng nàng như đối thủ trên võ đài, đang tìm kiếm sơ hở để phá vỡ sự kiên định của hắn.
Chỉ cần giữ vững niềm tin này, hắn tuyệt đối không thua.
Trong lòng Tạ Lãm thầm niệm: Phùng Gia Ấu, cứ đến đi! Đêm nay ta sẽ để nàng thấy bản lĩnh mấy năm khổ luyện của ta!
Phùng Gia Ấu đang hào hứng, tự dưng cảm thấy ‘mãnh thú’ đang nhấp nhổm dưới tay mình dần biến thành ‘cá chết’ không chút động tĩnh.
Tên ngốc này! Nàng giận đến mức chỉ muốn đá hắn lăn xuống giường.
Không muốn quan tâm đến hắn nữa, Phùng Gia Ấu xoay lưng nhắm mắt, cố đi vào giấc ngủ.
Song nàng vốn chẳng phải người dễ chịu thua. Vừa mới quay lưng, lòng lại nổi ý tranh thắng. Nàng quay phắt lại, mắt khẽ híp đầy mưu toan. Đoạn, nàng ghé sát tai hắn, giọng nói e thẹn pha lẫn dịu dàng tựa dòng suối nhỏ, khẽ gọi hai chữ mà hắn luôn mong đợi:
“Tạ Lang…”
Tạ Lãm đang nằm tự mãn vì bản thân đã toàn thắng trong cuộc đọ sức này, tự ca ngợi mình anh hùng chẳng hề suy suyển theo năm tháng. Ai ngờ lại như kẻ đột nhiên trúng độc thủ, bị ám khí của nàng đâm thẳng vào tim. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi kiên trì bền bỉ đều sụp đổ.
‘Cá chết’ bỗng chốc vùng dậy, hung hãn lật ngược thế cờ, đè nàng tiểu thư gian trá dưới thân mình.
Hắn thua rồi, thua một trận tan tác đến chẳng còn manh giáp.
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: