Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 73

CHƯƠNG 73 – THUA VỢ MÌNH CŨNG CHẲNG GỌI LÀ MẤT MẶT

Phùng Gia Ấu lúc này chỉ vì muốn tranh hơn thua. Bị Tạ Lãm đè xuống, nàng lập tức chống hai tay lên vai hắn, ngăn không cho hắn cúi xuống hôn mình, lại cười chế giễu: “Chàng giỏi thì cứ nhịn thêm nữa xem nào.”

Tạ Lãm lo nàng đau tay, không dám dùng sức ép: “Nàng cũng biết ta đang nhịn, chẳng phải sợ nàng sau này lại trách ta sao? Không tin lời ta nói là thật à?”

Phùng Gia Ấu nhún vai, giọng thản nhiên: “Vài câu đơn giản thôi, ta tin hay không quan trọng lắm sao? Đáng để chàng với ta tranh cãi vậy sao?”

Tạ Lãm cảm thấy hơi bực: “Dĩ nhiên là quan trọng, dĩ nhiên là đáng. Hơn nữa, ta phát hiện ra nàng còn hăng máu hơn cả ta.”

Hăng máu?

Gà chó mới bị nói là hăng máu, Phùng Gia Ấu lập tức nghiến răng muốn mắng. Nhưng chưa kịp nói, Tạ Lãm đã luồn cánh tay qua eo nàng, kéo nàng sát lại gần. 

Thắt lưng mảnh khảnh bị nâng cao, nàng mất thăng bằng, hai cánh tay vốn đẩy hắn ra giờ lại quàng lấy cổ hắn. Cái tâm tranh thắng vừa nãy đã bị cơn thẹn thùng cuốn đi mất. 

Tạ Lãm cúi đầu nhìn gò má nõn nà của nàng dần ửng đỏ, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ say mê. Tạ Lãm không thể kiềm lòng, cảm giác máu trong người như sôi lên. 

Hắn biết mình nên nói ít làm nhiều, nhưng lại không nén được mà thốt lên: “Ấu Nương, nàng đẹp quá. Bình thường đã giống mẫu đơn, giờ lại giống hệt đào lá liễu.”

Trong không khí này, Phùng Gia Ấu nghe hắn mở miệng liền sinh cảnh giác. 

Đào lá liễu?

May mà nàng hiểu ý hắn, loài hoa này có độc, khiến tim người đập loạn, xem như cũng khá hợp hoàn cảnh.

“Coi như lần này chàng nói đúng.” 

Nàng vừa cong môi, đã bị hắn cúi đầu ngậm lấy, nụ hôn vụng về mà nồng nhiệt khát khao.  

Quần áo không hay không biết bị trút bỏ. Phùng Gia Ấu mụ mị cả người, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại bất giác sợ hãi. 

Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ nhắc: “Chàng… chàng nhẹ thôi nhé. Đừng nghĩ đến chuyện cho ta ‘thống khoái’, ta không chịu nổi cái khoái đó đâu.” 

Từng chứng kiến hắn giết người, Phùng Gia Ấu hiểu rõ ý nghĩa của ‘thống khoái’ mà hắn nói. 

“Nửa đêm mà phải đi mời nữ lang trung đến thì mất mặt lắm.” 

Tạ Lãm: “…”

Giọng hắn đã lạc đi, hơi hậm hực nói: “Nàng nghĩ ta không biết sao?”

Hắn bị nàng xem là kẻ ngốc thật rồi. Lời nói kia chỉ là cách ví von thôi. Lần trước nếu không phải vì cố kỵ sợ nàng đau, chuyện đã sớm thành, đâu chờ đến lúc nàng phản kháng, hắn càng không phải khổ sở nhịn đến mức khí huyết đảo lộn. 

Tuy nhiên, lần đó cũng giúp hắn rút ra được bài học: quá ôn nhu không được, vẫn phải dứt khoát mạnh tay một lần, đau một lần rồi thôi. 

“Chàng biết… ưm…” Phùng Gia Ấu định nói thêm nhưng môi đã bị hắn phủ kín, chỉ còn âm thanh ưm a chẳng rõ nghĩa. 

Khi nàng dần thả lỏng, Tạ Lãm liền bắt lấy cơ hội, thẳng tiến. 

Ngay sau đó, môi hắn bị cắn đến chảy máu, ngoài vị tanh thì cũng chẳng thấy đau. 

Toàn thân rịn đầy mồ hôi, hắn cúi đầu nhìn nàng. Nàng đang cắn răng chịu đau, mắt ngấn nước đầy oán trách, chắc chắn đang oán hắn quá mạnh bạo. 

“Đợi xong chuyện, nếu nàng muốn lấy dao đâm ta, cứ thoải mái.” Tạ Lãm cũng khó chịu chẳng kém, nhưng vẫn phải trấn an nàng, chờ nàng dần bình tĩnh lại.

Đây gọi là an ủi sao?

Phùng Gia Ấu không còn sức để cãi nhau với hắn. Nàng biết việc này sẽ đau, nhưng không ngờ lại dữ dội đến thế. Trước giờ nàng luôn dở chịu đau, vừa dịu đi đôi chút, chỉ một cử động nhẹ cũng đủ khiến nàng run rẩy trở lại.

“Nàng thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá.” Tạ Lãm cố an ủi nàng, nhưng chính hắn cũng đang chịu đựng căng thẳng không kém. 

Chết thật, hắn không nói còn đỡ, vừa mở miệng, nàng càng siết chặt như cung giương hết cỡ, suýt nữa làm hắn không nhịn được. 

Tạ Lãm hiểu lần đầu chắc chắn không thể kéo dài, nhưng với sức bền rèn luyện bao năm, hắn tin mình sẽ trụ vững hơn người thường. Ai ngờ thực tế quá khác biệt. 

Ban đầu hắn còn lo hai khắc đến giờ tý là không đủ, định kéo dài thêm, nhưng hóa ra hắn vẫn quá trẻ người non dạ. 

Làm sao bây giờ? Chuyện này không đùa được, sẽ bị chê cười cả đời mất thôi. 

Tạ Lãm run rẩy đặt mục tiêu cho mình: ít nhất phải trụ được đến giờ tý. 

Đúng rồi, giờ tý, đợi đến khi nghe tiếng trống báo canh. Đây là giới hạn cuối cùng. 

Đến lúc đó, hắn có thể bảo với Phùng Gia Ấu rằng, phải ngủ vào giờ tý là quy ước đã định, không thể phá vỡ, cho nên hắn mới đánh nhanh rút gọn. 

Quả là kế hoạch thông minh. 

Vấn đề là hắn chưa có kinh nghiệm, làm sao để kéo dài bây giờ?

Không còn cách nào khác, Tạ Lãm thành tâm niệm Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.

Thơ ca thì hắn không rành, nhưng Tâm Kinh và Chú Đại Bi thì hắn đã thuộc làu từ nhỏ, cha hắn dạy để tĩnh tâm khi đứng tấn.

Không ngờ thật sự có hiệu quả. Tạ Lãm từ chỗ như sắp chết chìm trong biển xuân mênh mông, may mắn vớ được khúc gỗ nổi, hít một hơi thật sâu, dần hồi phục.

Hắn muốn niệm cho Phùng Gia Ấu cùng nghe, để nàng cũng có thể thư giãn một chút.

Nhưng trực giác mách bảo hắn, làm vậy có lẽ sẽ bị đánh.

Dù vậy, hắn chắc chắn rằng mình không phải nam nhân duy nhất trên đời cầu cứu Phật pháp vào thời khắc này.

Phùng Gia Ấu dần dần thoát khỏi cơn đau, thậm chí mơ hồ cảm nhận được chút ngọt ngào của việc làm phụ nữ.

Nhìn hắn đang cố nhịn, đôi mắt gần như đỏ lên, gân xanh trên cánh tay nổi rõ vì bị nàng siết chặt, nàng biết hắn đang rất kiềm chế, lòng không khỏi mềm mại. 

Nàng bèn vòng tay ôm lấy cổ hắn, mượn lực nhướn người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Tạ Lãm giật mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm, hiểu rằng đây chính là tín hiệu công thành. May mắn thay, hắn đã chỉnh đốn xong xuôi, sẵn sàng lâm trận. 

“Đừng cố nhịn, nếu chịu không nổi thì cứ hô lên để ta biết.”

Sau khi hắn nói xong, không lâu sau đó, Phùng Gia Ấu liền phải trả giá đắt cho phút mềm lòng của mình.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ ràng sức mạnh của hắn, hiểu tại sao hắn lại nổi danh là ‘hãn phỉ Tây Bắc’.

Tiếng ‘kẽo kẹt’ ngày càng nặng nề từ chiếc giường khiến nàng nhớ lại nó từng bị Tạ Lãm đập hỏng. Vì là giường cưới mà chưa hợp cẩn nên họ vẫn giữ lại. Lỡ đâu lát nữa nó sập xuống thì biết làm thế nào? Giấu mặt vào đâu đây?  

Nhưng rồi đầu óc nàng không thể nghĩ thêm được gì nữa. Nàng như đóa hoa bị gió cuốn lìa cành, phấp phới trong cơn cuồng phong không điểm dừng. 

*

Sáng hôm sau, Phùng Gia Ấu tỉnh dậy trước hắn, bởi nàng là người ngủ trước.

Đường xa, mấy ngày liền ngồi xe ngựa về kinh đã khiến nàng mệt mỏi, lại thêm tối qua lại bị lăn lộn đến kiệt sức. Sau khi kết thúc, hắn ôm nàng vào lòng như bảo bối, không ngừng hôn lên tóc mai và khóe mi nàng. 

Nàng nằm tựa vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ như tiếng ru, chẳng mấy chốc đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không ngủ sâu, nàng nghe hắn hưng phấn nói chuyện. Cụ thể nói gì thì nàng không nhớ rõ, nhưng đại khái là hắn nhận ra trước kia hắn đã sai, rằng chuyện vợ chồng khác hoàn toàn với ra trận, không cần phải căng thẳng hay tập dần thành quen. Đó là bản năng trời sinh, không cần ai dạy cũng hiểu.

Phùng Gia Ấu biết hắn kìm chế vì là lần đầu của nàng, chứ thực lòng vẫn chưa thõa mãn. Nàng không nỡ bỏ hắn để đi ngủ, đành cố gắng đáp lại mấy câu để giữ nhịp trò chuyện.

Nàng định chờ khi hắn hết hứng thú, sẽ tắm rửa lại một phen, bằng không chịu không nổi thân thể đầy mồ hôi. 

Nhưng cuối cùng nàng chẳng nhấc mình khỏi giường nổi. Là hắn đã giúp nàng tắm rửa, mặc lại y phục, thay cả chăn đệm và dọn dẹp sạch sẽ.

Những việc đó nàng vẫn nhớ rõ, nhưng khi ấy quá mệt mỏi, đầu óc lơ mơ, chẳng buồn ngượng ngùng.

Giờ đây sau giấc ngủ ngon, nhớ lại một chút, Phùng Gia Ấu thẹn đến mức chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà chui vào.

Nhưng khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, toàn bộ nét ngượng ngừng bị quét sạch. Nàng dùng sức đẩy hắn: “Phu quân, dậy mau!”

Giọng nàng hơi lớn, lại có chút gấp gáp, khiến Tạ Lãm tỉnh giấc lập tức, ngồi bật dậy.

Tưởng có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ nghe Phùng Gia Ấu thúc giục: “Gần đến giờ thìn rồi! Chàng mau đi nha môn điểm danh!”

Tạ Lãm: “…”

“Muộn rồi, chàng cưỡi ngựa nhanh mà đi.” Phùng Gia Ấu thấy hắn còn ngơ ngác, liền leo xuống giường, chạy đến tủ quần áo lấy quan phục cho hắn, “Hôm qua đã giao sổ sách cho Thẩm khâu, hôm nay ông ấy sẽ nộp lên triều. Còn chuyện Nam Cương Vương nữa, hôm nay chắc chắn triều đình sẽ bàn luận sôi nổi. Sau triều, Nội Các có thể sẽ tìm chàng hỏi chuyện.”

“Có gì đâu. Nếu tìm ta thì để họ chờ một chút, đâu chết ai được.” Tạ Lãm thật sự hết nói nổi. Tối qua nàng cứ than đau than mỏi, hắn giúp nàng mặc quần áo mà tay chân còn không buồn duỗi ra. 

Nhìn nàng bây giờ xem, nào thấy chút vấn đề gì?

Hắn thừa biết, Phùng Gia Ấu chính là người như thế. Bình thường hay làm nũng, nhưng khi đụng chuyện lớn lại vô cùng quyết đoán.

Nhưng mà, lúc trên giường, nàng quyến rũ quá đỗi…

Tạ Lãm dõi mắt theo bóng dáng nàng tìm quần áo, nhớ lại cảnh đêm qua khi nàng ý loạn tình mê, lòng ngọt ngào như mật, đồng thời cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.

Càng nhìn, hắn càng cảm thấy cổ họng khô khan, lửa trong lòng rực lên, vội vàng ép xuống.

Phùng Gia Ấu vắt quan phục qua khuỷu tay, quay lại bên giường: “Quan trọng là chàng làm thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, nhận bổng lộc từ tiền thuế của bá tánh, nên không thể không đúng giờ đến nha môn điểm danh.”

Nàng nhướng mày: “Trừ khi chàng được thăng lên làm chỉ huy sứ, lớn nhất ở Huyền Ảnh Ti, mới có thể tùy ý làm việc.”

“Được rồi.” Miếng bánh này Tạ Lãm ăn hết, lúc này nàng đưa gì hắn cũng nhận hết.

“Nhanh lên, còn ngẩn ngơ gì nữa?” Phùng Gia Ấu thấy hắn cúi đầu ngồi im, bèn kéo chăn ra, định túm hắn dậy.

Tạ Lãm không nhịn được muốn kéo nàng vào lòng, nhưng rồi nghĩ lại, quyết định thôi, theo tay nàng mà đứng dậy.

Khi đã đứng thẳng, nhìn thấy nàng xoay người lấy thắt lưng quan phục, hắn lại muốn ôm nàng từ phía sau, nhưng đành tiếp tục nhịn.

Nếu nàng biết võ công, chắc chắn sẽ cho hắn một cú quật qua vai.

Lúc này, trong mắt nàng, không gì quan trọng hơn việc đến nha môn điểm danh đúng giờ.

“Không có thời gian ăn sáng ở nhà, chàng đến nha môn mà ăn.” Phùng Gia Ấu chê hắn cứ lề mề, nhanh tay giúp hắn vấn tóc và mặc quan phục.

“Được.” Tạ Lãm quen miệng đáp ứng, “Nhưng ta phải rửa mặt cái đã.”

Phùng Gia Ấu biết hắn đang câu giờ: “Tối qua nửa đêm chàng đã tắm lần nữa rồi mà? Không cần rửa mặt đâu, da dẻ chàng trắng mịn, cả Huyền Ảnh Ti không ai trắng mịn như chàng đâu.”

Nói xong, nàng dùng cả hai tay đẩy lưng hắn ra cửa.

Bị nàng đuổi khỏi cửa, Tạ Lãm bỗng dưng hiểu ra tâm trạng của nàng lần trước, khi nàng muốn gần gũi mà bị hắn từ chối. 

Hóa ra đây là cái gọi là “không hiểu phong tình”?

Nhưng chẳng phải nàng cũng thường xuyên không hiểu phong tình hơn hay sao?

Rốt cuộc, trong mắt nàng, chỉ khi rảnh rỗi mới có thể đùa giỡn với hắn.

Còn trong mắt hắn, giờ đây, phần lớn thời gian đều chỉ có nàng.

*

Xác định ông tướng kia đã rời nhà đến nha môn, Phùng Gia Ấu mới thở phào nhẹ nhõm. 

Quay lại giường định ngủ thêm một giấc, vừa nằm xuống thì bị đau đến nhíu mày.

Lúc này mới nhận ra mình dường như hơi quá đáng. Ai đời đêm qua mới động phòng, sáng hôm sau đã không chút dịu dàng thế này? 

Nhưng cũng tại hắn cả, tân hôn mới cưới vốn được nghỉ phép, ai bảo hắn cố chấp mà bỏ lỡ.

Phùng Gia Ấu bỗng chốc chẳng còn buồn ngủ nữa, gọi San Hô vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại có hai tỳ nữ khác vào phòng thu dọn giường chiếu.

San Hô vừa chải tóc vừa hỏi: “Tiểu thư, có cần thuốc tránh thai không ạ?” Trước đó nàng luôn căn dặn chuẩn bị sẵn.

Phùng Gia Ấu chỉ ngập ngừng trong chốc lát: “Không cần nữa.”

Trước đây, nàng luôn thiếu cảm giác an toàn, bây giờ cứ để thuận theo tự nhiên, dù sao thuốc ấy cũng làm tổn hại sức khỏe.

“Này…” Phùng Gia Ấu ngập ngừng, “Phụ thân ta có ra ngoài không?”

“Không, vẫn ở trong phủ.” ‘Gia chủ’ mất tích nhiều năm nay bất ngờ trở về, cả Phùng phủ đều dõi theo, San Hô cũng hiếu kỳ, “Sáng sớm đã vào thư lâu, mãi chưa ra ạ.”

Phùng Giai Ấu chẳng rõ ông định khi nào đi rước mẹ nàng. Ngày kia chính là sinh nhật của nàng, nàng cũng mong gặp được bà.

Dẫu rằng lòng nàng có chút oán trách, nhưng vẫn có tình cảm mẹ con, chẳng như với Phùng Hiếu An.

Ăn sáng xong, nàng ngồi xuống án thư, tiếp tục xem nốt quyển hồ sơ chưa xem hết đêm qua.

Xem xong, nàng viết một chữ ‘Qua’ lên giấy rồi kẹp vào hồ sơ.

Chữ ‘Qua’ này có nghĩa rằng vụ án này quan phủ xét xử không sai, Đại Lý Tự thấy chữ ấy liền miễn tái thẩm.

Nàng lại lấy thêm một quyển nữa, đọc đến cau mày, rồi diễn giải trên giấy một lượt. Đem nội dung diễn giải kẹp vào hồ sơ, tức là vụ án này có vấn đề, Đại Lý Tự sẽ dựa theo tư duy của nàng mà xét lại.

Mỗi năm, hồ sơ nàng xem qua không một nghìn thì cũng chín trăm. Nếu không phải vì bận soạn thảo luật mới thì con số ấy e rằng còn nhiều hơn.

Vậy nên phản ứng nhanh nhạy của nàng, đều do thói quen lâu ngày tạo thành.

Chăm chú làm việc đến tận chiều, Tùy Anh đến.

Nàng cưỡi ngựa từ phủ Tế Nam trở về, chưa kịp về nhà đã ghé Phùng phủ: “Tiểu Gia, đi với ta đến Thanh Vân Quán ngoài thành một chuyến đi. Biểu tỷ muốn ta đến đó xin một tấm bùa bình an cho vương gia. Ngươi biết ta nào giờ không tin mấy thứ này mà, nên chẳng biết làm sao.”

Phùng Gia Ấu cảm thấy không khỏe lắm, sợ ngồi xe ngựa thêm khổ, muốn hẹn hôm khác. Nhưng lại có chuyện muốn nói với Tùy Anh, bèn thay y phục rồi đi ra cùng nàng.

“Ta muốn hỏi ngươi, tình cảm giữa Hành Vương và biểu tỷ của ngươi ra sao?” Phùng Gia Ấu cho người kê đến ba lớp đệm dày trên xe ngựa, ngồi lên tuy thoải mái nhưng khiến nàng hơi nghiêng ngả, nàng bèn kéo Tùy Anh lại dựa vào.

“Liên hôn mà, có gì đặc biệt đâu.” Tùy Anh nhích lại gần Phùng Gia Ấu, cười nói, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Từ khi vương gia đến Tế Nam năm năm trước, bởi vì tu hành mà tính cách ôn hòa hơn trước, ngoài ra không có gì khác.”

Phùng Gia Ấu ngạc nhiên: “Tu hành ư?”

Tùy Anh gật đầu: “Ừ. Cho nên biểu tỷ ta mới muốn cầu bùa bình an từ Thanh Vân Quán, nghe đâu rất linh nghiệm.”

Phùng Gia Ấu không hiểu: “Nhưng năm năm qua, biểu tỷ của ngươi đã sinh hai đứa trẻ, còn trắc phi cũng vừa mới sinh một đứa nữa. Đây mà gọi là tu hành sao?”

Tùy Anh cười khúc khích: “Dù gì cũng là đàn ông mà, tuổi trẻ khí thịnh, đứng trước mỹ nhân kiều diễm, đôi khi không giữ mình được.”

Nói đến đây, nàng nhướng mày nhìn Phùng Gia Ấu, ý tứ sâu xa. 

Phùng Gia Ấu hiểu ngay Tùy Anh đang muốn ám chỉ gì, lườm nàng ấy một cái.

Tùy Anh bật cười ha hả, khoác tay Phùng Gia Ấu nói: “Vậy mới đúng chứ! Ta cứ lo mãi rằng vị thiên hộ của nhà ngươi có phải mang bệnh gì không, khiến đại mỹ nhân của chúng ta phải sống cô quạnh.”

Phùng Gia Ấu cũng nhướng mày: “Đâu phải mới đêm qua…”

“Chính là mới tối qua!” Tùy Anh ngắt lời, chống cằm quan sát mặt Phùng Gia Ấu, “Hôm nay trông ngươi khác hẳn mọi ngày.”

Thật vậy sao? Phùng Gia Ấu vô thức đưa tay lên sờ mặt, rồi lập tức nhận ra bị lừa, tức tối véo hông Tùy Anh một cái. Hai người cười phá lên.

Vừa dứt tiếng cười, Tùy Anh lại thì thào hỏi nhỏ: “Thiên hộ nhà ngươi võ công cao cường như vậy, hầu hạ ngươi chắc cũng rất giỏi nhỉ?”

Phùng Gia Ấu nghe xong mặt đỏ bừng, đẩy nàng một cái: “Xuống xe! Ta không đi với ngươi nữa!”

Tùy Anh vội xin tha, không dám chọc ghẹo thêm.

*

Khi xe ngựa đi ngang qua chợ Tây, Tùy Anh nghe thấy giọng nói trong đám đông, bỗng nghiêm mặt quát: “Dừng xe!”

Xe vừa dừng, nàng vén rèm, lớn tiếng quát: “Tùy Tư Nguyên, cút lại đây cho ta!”

Chẳng bao lâu, một thiếu niên áo xanh rụt rè xuất hiện bên cửa sổ xe, lí nhí gọi: “Tỷ, tỷ mới từ chỗ biểu tỷ về hả?”

Tùy Anh gằn giọng: “Sao không đến Quốc Tử Giám? Ta không ở nhà mấy hôm, đệ lại bỏ bê học hành, đúng không?”

Tùy Tư Nguyên cúi đầu không dám ngẩng, im lặng chịu mắng, rồi vội vàng về nhà học bài.

Thả rèm xuống, gương mặt Tùy Anh vẫn cau có: “Đồ vô tích sự, cứ như nó đi học dùm ta vậy.”

“Ngươi nghiêm khắc với đệ ấy quá đó.” Phùng Giai Ấu chưa từng thấy Tùy Anh hiền hòa với Tùy Tư Nguyên.

“Thằng nhóc này cả ngày gây chuyện, ta còn phải cưng chiều nó sao?” Tùy Anh phẩy tay, nhắc đến đứa em trai bướng bỉnh liền nhức đầu, “Ngươi đừng nghĩ bậy, ta không phải trút giận lên nó đâu. Ta chỉ có một đứa em trai, sao có thể giận nó chứ, nó có làm sai gì đâu.”

Mẫu thân của Tùy Anh vì khó sinh Tùy Tư Nguyên mà qua đời. Thân thể bà vốn yếu, ngay từ khi mang thai Tùy Anh đã suýt nguy đến tính mạng

Nhưng chẳng còn cách nào, cha nàng không có thiếp, mà Tùy Anh lại là con gái, phải sinh một đứa con trai để kế thừa tước vị.

Bởi thế Tùy Anh luôn nói mình chẳng hiểu nổi đàn ông, cũng không muốn lấy chồng.

Cha nàng rất yêu thương mẫu thân, nhất quyết không nạp thiếp. Sau khi mẫu thân nàng qua đời, ông đau buồn thành bệnh, chẳng bao lâu sau cũng đi theo.

Tuy vậy, tâm nguyện cuối đời của ông là vẫn giữ cho dòng dõi không đứt đoạn, phải có một thế tử để nối dõi, giữ vững danh vọng của phủ Trấn Quốc Công.

So ra, Phùng Gia Ấu lại thấy Phùng Hiếu An có phần thông suốt hơn.

“Tư Nguyên còn nhỏ, lớn hơn sẽ hiểu chuyện thôi.” Phùng Gia Ấu chọc vào trán Tùy Anh, “Ngươi quên rồi sao, hồi nhỏ ngươi còn quậy phá hơn đệ ấy nhiều.”

Tùy Anh bị nàng dỗ dành, cười nói: “Cũng phải ha.”

*

Đến Thanh Vân Quán, Phùng Gia Ấu theo Tùy Anh vào trong xin một lá bùa bình an.

Sắp rời đạo quán, nàng kéo Tùy Anh: “Ngươi xin một quẻ đi.”

“Ta?” Tùy Anh chỉ vào mình.

“Đạo sĩ giải quẻ ngồi bên ngoài quán giỏi lắm.” Phùng Gia Ấu nhớ lại quẻ lần trước nàng xin, bất kể là hỏi nhân duyên hay tiền đồ, đều rất chính xác.

Tùy Anh lắc đầu: “Ta chẳng có gì để hỏi cả.”

Phùng Gia Ấu đẩy nàng: “Đã đến rồi, xin một quẻ cũng đâu mất gì.”

Tùy Anh không thắng được nàng, đành đi xin một quẻ.

Ra bên ngoài đạo quán, Phùng Gia Ấu vừa nhìn đã nhận ra vị đạo sĩ già lần trước, liền kéo Tùy Anh đến ngồi.

Đạo sĩ nhận quẻ hỏi: “Tiểu thư muốn hỏi gì?”

Tùy Anh chống cằm đáp bâng quơ: “Gì cũng được.”

Phùng Gia Ấu đáp thay nàng: “Hỏi nhân duyên.”

Tùy Anh nhướng một bên mày nhìn nàng, chép miệng: “Chậc chậc chậc chậc.”

Quả nhiên, có được tình yêu của nam nhân thì khác xưa thật nhiều.

Trước kia, khi hai nàng gặp nhau, chẳng mấy khi nhắc đến chuyện yêu đương. Tùy Anh tuy mơ hồ biết Phùng Gia Ấu từng có một mối tình gây tổn thương sâu sắc, nhưng mãi đến giờ Tùy Anh cũng không biết là ai.

Từ nhỏ, Phùng Gia Ấu đã là người kín kẽ, ít khi thổ lộ việc riêng tư.

Tùy Anh cũng chẳng gặng hỏi, bởi điều gì Phùng Gia Ấu không thể giải quyết, Tùy Anh lại càng chẳng đủ sức. Nàng chỉ cần ở bên, làm bạn cùng giải sầu là đủ.

Lão đạo sĩ chăm chú xem quẻ, cất lời: “Tiểu thư, duyên số này của cô…”

Lời chưa dứt, lão ngẩng đầu nhìn kỹ hai người trước mặt. Một vị phu nhân trẻ tuổi mỹ lệ, rõ là chính thất nhà quyền quý. Lại nhìn sang vị tiểu thư, tuy ăn vận giản dị, nhưng dáng vẻ cũng chẳng phải hạng thường dân.

 Phùng Gia Ấu nhíu mày hỏi: “Đạo trưởng có ý gì ạ?”

 “Bần đạo sợ nói xong, các vị lại lật cả bàn quẻ của ta.” Lão chìa tay, ý bảo hai người hãy trả tiền trước. 

 Phùng Gia Ấu nhìn dáng điệu ấy, biết chẳng phải điều hay, liền quay sang Tùy Anh mà bảo: “Tâm không thành quẻ chẳng linh. Ngươi không thành tâm khi cầu quẻ, thôi khỏi nghe đi.”

Tùy Anh thấy thú vị, nhất quyết muốn nghe, liền móc túi lấy ra một nén bạc đặt lên bàn: “Nói thử xem sao, ta muốn biết.” 

Lão đạo sĩ nhanh tay cất bạc, mỉm cười nói: “Theo bần đạo đoán, tiểu thư sau này có thể làm thiếp cho người, cần phải cẩn thận, kẻo lầm mưu kẻ xấu.”

 Phùng Gia Ấu ngẩn người: “Gì cơ?”

Tùy Anh nghe xong, sững sờ một thoáng, rồi bật cười nghiêng ngả, vỗ bàn mà rằng: “Ta? Làm thiếp cho người?”

Thật là nực cười! Đường đường là đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, ai dám làm vậy? Dù cho phủ quốc công có suy sụp, với tính cách như Tùy Anh, làm sao nàng chịu nhún mình làm thiếp cho ai?

Phùng Gia Ấu kéo tay Tùy Anh, đứng lên: “Thôi, về đi!”

Hai người vừa quay lưng, Phùng Gia Ấu liền thấy bên cạnh xe ngựa đã có thêm một con tuấn mã. Trên lưng tuấn mã là một người sắc mặt xanh xao, y phục giản dị, mắt đang nhìn về hướng các nàng.

 Phùng Gia Ấu lập tức nhận ra Lạc Thanh Lưu, đoán rằng sau khi Phùng Hiếu An về kinh, Thập Nhị Giám theo lẽ thường đang theo dõi ông mấy ngày nay. 

Lạc Thanh Lưu nghe nói nàng ra ngoài thành, liền cố tình đuổi theo, chắc hẳn Từ Tông Hiến muốn gặp nàng bàn chuyện. 

Tùy Anh quay đầu hỏi nàng: “Ngươi còn hẹn cả tên thái giám chết tiệt này à?”

 Phùng Gia Ấu chau mày nhắc nhở: “A Anh, sau này ngươi phải nói chuyện đàng hoàng với huynh ấy. Huynh ấy là cánh tay đắc lực của Từ đốc công, còn giữ chức thiếu giám ám vệ của Thập Nhị Giám nữa. Một khi ra mặt, người người đều phải e ngại đấy.”  

Tối qua, trên đường về, Phùng Gia Ấu cẩn thận ráp nối mấy câu tiết lộ lẻ tẻ của Lạc Thanh Lưu và đem hỏi Phùng Hiếu An.

Ông nhận định, rất có thể Từ Tông Hiến đang bồi dưỡng Lạc Thanh Lưu thành người kế nhiệm.

Dĩ nhiên, Từ Tông Hiến không chỉ bồi dưỡng duy nhất một người.

Tùy Anh nghe vậy, hừ lạnh: “Vậy thì sao? Hắn cũng chỉ là tên thái giám đáng chết trộm ngọc bội của ta!”

 Phùng Gia Ấu khẽ cười: “Vậy ngươi có từng nghĩ, với địa vị của hắn, vật báu gì mà chưa từng thấy qua? Vì cớ gì lại đi trộm ngọc bội của ngươi?”

Nói xong, Phùng Gia Ấu liền bước tới chỗ Lạc Thanh Lưu.

Tùy Anh bị câu hỏi của nàng làm cho đờ người tại chỗ.

 Lạc Thanh Lưu thấy Phùng Gia Ấu đi tới, liền nhảy xuống ngựa, bước vài bước về phía nàng, chỉ cười mà chẳng nói.

 Phùng Gia Ấu ra hiệu cho phu xe, người kia hiểu ý, lùi ra xa.

 Lạc Thanh Lưu mới mở miệng: “Đại tẩu, nghe nói tẩu xuất thành, ta đặc biệt đuổi theo để thay mặt đốc công gửi tin.”

 Phùng Gia Ấu khẽ cười: “Chữ ‘nghe nói’ này dùng thật khéo.” 

Lạc Thanh Lưu gãi đầu cười trừ: “Tẩu hiểu là được rồi, ta không giải thích. Đốc công muốn hẹn gặp mặt tẩu và đại ca, không biết khi nào tiện?”

 Phùng Gia Ấu trầm ngâm, thấp giọng hỏi: “Huynh biết ông ấy muốn bàn việc gì không?” 

“Thật ra chủ yếu là tìm tẩu, đại ca có tới hay không cũng được.” Lạc Thanh Lưu đã nhìn rõ từ lâu, Tạ Lãm chẳng màng thế sự, mọi chuyện đều do Phùng Gia Ấu quyết định, “Chỉ là, có lẽ Lý đại nhân cũng tới, sợ đại ca hiểu lầm.” 

Phùng Gia Ấu nghe nhắc đến Lý Tự Tu, trong lòng đã đoán được phần nào, liền đáp: “Được, vợ chồng ta sẽ chờ tin của đốc công.” 

Lý Tự Tu còn ở mỏ muối Trường Lô chưa về. Nay Từ Tông Hiến ngỏ ý, nàng chẳng dám chối từ. 

 Phùng Gia Ấu vừa nói xong, Tùy Anh liền bước lại gần, nhìn thẳng Lạc Thanh Lưu mà hỏi: “Tiểu Gia bảo ta nghĩ, nhưng ta nghĩ mãi không ra. Chi bằng hỏi thẳng. Nếu không vì tiền, ngươi lấy trộm ngọc bội của ta làm gì?” 

Lạc Thanh Lưu hơi giật mình, liếc mắt nhìn Phùng Gia Ấu.

 Phùng Gia Ấu điềm nhiên đáp: “Ta chẳng nói gì cả.” 

Rồi nàng xòe tay, lộ ra miếng ngọc bội củaTùy Anh: “Huynh ấy giúp ngươi tìm lại rồi. Lần này đến để trả lại.” 

 Lạc Thanh Lưu sững sờ.

Tùy Anh vội vàng nhận lại ngọc bội, mắt lấp lánh niềm vui.

 Phùng Gia Ấu thì xoay người bước lên xe, chui vào trong khoang xe.

Nàng nghĩ, nói hay không là quyền của Lạc Thanh Lưu, nhưng nàng tuyệt chẳng giúp giấu giếm.

Dẫu biết việc này có thể khiến Tùy Anh phiền lòng, song đổi lại là nàng, Phùng Gia Ấu cũng không muốn bị lừa gạt giấu diếm.

Vui mừng qua đi, Tuỳ Anh lại càng thấy kỳ lạ, liền dò xét Lạc Thanh Lưu: “Mới mấy ngày ngắn ngủi sao có thể tìm lại nhanh vậy? Lẽ nào ngọc bội của ta vẫn luôn ở chỗ ngươi?”

 Lạc Thanh Lưu chẳng buồn trả lời, chỉ chắp tay hướng Phùng Gia Ấu cáo từ: “Đại tẩu, xin cáo từ.”

“Đứng lại!” Tùy Anh chắn trước mặt hắn, nhướng mày, trừng mắt, “Thiếu giám ám vệ của Thập Nhị Giám thì sao? Ngươi trộm đồ của ta, chẳng lẽ không định giải thích? Có tin ta đi tố cáo ngươi với Hình Bộ?”

Thượng thư Hình Bộ thuộc Nội Các, vốn không ưa hoạn đảng. 

Lạc Thanh Lưu giật mình, ánh mắt kinh hãi liếc về phía xe ngựa. Hắn chưa từng nói qua thân phận mình, sao Phùng Gia Ấu biết được?

Hắn quay lại đối diệnTùy Anh, cười lạnh lùng: “Tùy tiểu thư cứ việc tố cáo. Đến lúc Hình Bộ thẩm tra, ta sẽ khai rằng ta thầm yêu trộm nhớ tiểu thư, lấy ngọc bội của cô làm tín vật giữ bên mình để vơi nỗi tương tư. Xem lúc đó ai mới là kẻ mất mặt.” 

Tùy Anh bị hắn nói đến giận run. Nếu không phải ngoài đạo quán đông người, lại có Phùng Gia Ấu ở gần, nàng đã ra tay đánh hắn rồi.

“Nhất thời vô tâm nên lấy trộm để đùa thôi. Tùy tiểu thư chớ để tâm làm gì.” Nói đoạn, Lạc Thanh Lưu né tránh nàng, xoay mình lên ngựa, rồi thúc roi bỏ đi.

Tùy Anh lên xe ngựa, quay sang chất vấn Phùng Gia Ấu: “Ngươi chắc chắn biết nguyên do!”

Phùng Gia Ấu lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ nói: “Huynh ấy quả thực đã nói nguyên nhân, nhưng ta cảm thấy đó chẳng phải nguyên nhân thật sự. Thế nhưng, huynh ấy cũng không giống đang dối trá, cho nên ta nghĩ, có lẽ chính huynh ấy cũng không rõ nguyên nhân thực sự là gì…”

“Ngươi nói lòng vòng cái gì vậy chứ?” Tùy Anh nghe xong một loạt chữ ‘nguyên nhân’ thì đầu óc cũng quay mòng mòng.

… 

Lạc Thanh Lưu thúc ngựa một hồi, bỗng kéo dây cương dừng lại. Hắn nhìn theo chiếc xe ngựa kia, thấy nó đi vào lối khác, mỗi lúc một xa thêm.

Hắn ngoảnh đầu nhìn lại Thanh Vân Quán, do dự chốc lát, cuối cùng kéo cương quay ngựa, trở lại nơi ấy.

Lạc Thanh Lưu cũng bước vào đạo quan, rút một quẻ xăm. Sau đó ra ngoài quán, tìm đến bàn giải quẻ của lão đạo sĩ nọ. 

Hắn không ngồi xuống, chỉ đưa một thỏi bạc kèm theo quẻ xăm đến trước mặt lão.

Đạo sĩ nhận lấy, hỏi: “Công tử muốn hỏi điều chi?”

Lạc Thanh Lưu do dự hồi lâu, rồi mới cất tiếng: “Hỏi về tiền đồ của ta đi.”

Đạo sĩ cúi đầu xem kỹ quẻ xăm, đoạn ngẩng lên, vẻ kinh ngạc: “‘Ngồi cao phải chịu lạnh’, tiền đồ công tử chẳng phải tầm thường, hoặc là địa vị cực cao trong triều, hoặc là giàu có nhất nhì thiên hạ. Nhưng giữa đường đầy biến hóa, cần phải…”

Lạc Thanh Lưu lộ vẻ không mấy hứng thú, không chờ lão nói hết câu, lại rút ra một túi tiền, ném tới: “Ta muốn hỏi chuyện khác. Cô nương mặc áo tím vừa rồi đã hỏi gì ta cũng muốn hỏi y như vậy.”

Đạo trưởng lập tức hiểu ý, gật đầu đáp: “Công tử cũng muốn hỏi nhân duyên? Nhân duyên của công tử…”

Lạc Thanh Lưu không để tâm nghe hết, dắt ngựa đi thẳng.


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x