Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 74

CHƯƠNG 74 – CHỢT CẢM THẤY MAY MẮN TỪ TẬN ĐÁY LÒNG

Lão đạo sĩ không gọi hắn lại, cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ đã rõ lý do hắn xin quẻ, chỉ vì muốn biết cô gái trước đó đã hỏi điều gì.

Lúc Lạc Thanh Lưu trở về cung, từ xa đã trông thấy Tạ Lãm bước nhanh ra khỏi cung, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ban đầu định chào hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Đại đô đốc Tề Phong, hắn đành thôi.

“Tạ thiên hộ, xin dừng bước.”

Nghe tiếng gọi, Tạ Lãm quay đầu, thấy Tề Phong thì không tiến lại gần.

Tề Phong không để tâm, thoải mái xuống ngựa, bỏ lại hộ vệ phía sau, bước về phía hắn, như thể đã đứng đây chờ hắn từ trước.

Tạ Lãm vừa từ Văn Uyên Các trở ra, bị các đại thần trong Nội Các chất vấn không ngừng. Trong số đó, có một lão thần già nua biết hắn từ văn chuyển sang võ, bèn cất lời dạy bảo, thái độ khinh khỉnh như thể “trẻ con không dạy được”.

Nếu không phải hôm nay tâm trạng tốt, suýt chút nữa hắn đã bật lại.

Giờ vừa ra khỏi cung lại gặp trúng Tề Phong, tâm trạng tốt đẹp ban đầu giờ đã tan biến hoàn toàn.

Tạ Lãm hành lễ qua loa: “Đại đô đốc.”

Tề Phong đứng thẳng, chắp tay sau lưng: “Chuyến nam hạ lần này của ngươi thu hoạch không nhỏ nhỉ.”

Tạ Lãm từ tốn đứng thẳng người: “Đều là phận sự của hạ quan.”

Tề Phong đề nghị: “Thật ra với năng lực của ngươi, không thích hợp ở lại Huyền Ảnh Ti. Ngươi hợp với việc cầm quân đánh trận hơn. Nhân cơ hội lập công này, ngươi có hứng thú gia nhập quân phủ của ta không?”

Một câu hỏi khiến Tạ Lãm nhất thời không hiểu nổi ý tứ.

Tề Phong nói: “Huyền Ảnh Ti là nha môn đặc biệt của triều ta, chức trách là giám sát bách quan, quyền lực tuy lớn nhưng chung quy vẫn chỉ là một nha môn. Giống như Đông Xưởng thời thịnh thế vài đời trước, nói xóa là xóa, vĩnh viễn không bì được với việc nắm binh quyền trong tay.”

Ông ta vừa phân tích lợi hại, vừa như khuyên bảo chân tình: “Huống hồ trong Huyền Ảnh Ti còn có một Bùi Nghiên Chiêu cản đường ngươi. Hắn là nghĩa tử của Thẩm chỉ huy sứ, được Thẩm chỉ huy sứ dốc lòng bồi dưỡng, vô cùng ưu ái. Ngươi khó mà vượt qua hắn.”

Tạ Lãm nhìn ông ta, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ hạ quan có thể vượt qua được Tề Chiêm Văn? Bùi Nghiên Chiêu chỉ là nghĩa tử, còn hắn là con trai ruột của ngài. Hắn bây giờ chỉ tạm thời ở Kinh Kỳ Ti, sớm muộn cũng sẽ vào quân phủ, chẳng phải vậy sao?”

Tề Phong bất ngờ bật cười: “Ngươi không cần bận tâm về nó. Thằng nhóc đó chẳng có tiền đồ gì, còn không so được với Bùi Nghiên Chiêu, so với ngươi lại càng khác biệt một trời một vực.”

Tạ Lãm: “?”

Hắn biết Tề Phong lòng dạ thâm sâu, nhưng trực giác mách bảo rằng ông ta không nói chơi.

Lạ thật.

Đêm ông ta bày mưu bắt hắn, qua thái độ, Tạ Lãm gần như chắc chắn đến chín phần rằng cha mẹ ruột của hắn đã chết dưới tay ông ta.

Nhưng ngày hôm sau, khi chính thức gặp mặt, Tạ Lãm lại phát hiện thái độ của ông ta đối với hắn thay đổi.

Bây giờ, sau chuyến nam hạ, thái độ ấy càng khác thường, như thể đang tính toán tiền đồ cho hắn, trông chẳng khác gì một bậc trưởng bối từ ái.

Chẳng lẽ huyết án tại dịch quán Kinh Bắc năm xưa không phải do Tề Phong gây ra?

Hay ông ta tưởng hắn là con rơi của ông ta?

Nếu đúng thế, tại sao không nói rõ ra?

Chẳng lẽ năm đó vì muốn nắm giữ binh quyền mà bất đắc dĩ ra tay, giờ hai mươi năm đã qua, lương tâm cắn rứt nên muốn bù đắp?

Tạ Lãm càng nghĩ càng thấy ghê tởm: “Đa tạ Đại đô đốc ưu ái, nhưng hạ quan không thích cầm quân đánh trận.”

Tề Phong cau mày: “Tại sao không thích?”

Hắn muốn đi, nhưng Tề Phong không có ý định cho hắn đi, mà đứng ngay bên cổng cung, hắn cũng chẳng tiện nổi cáu: “Không thích thì là không thích, cần gì lý do?”

Huống hồ, dù quân phủ không phải do Tề Phong cầm quyền, hắn cũng chẳng vào.

Gia nhập quân phủ, muốn thăng chức phải tích lũy công trạng trên chiến trường, muốn vậy phải đi đến các Đô Ti biên giới. Một khi bị điều đi, thường là ba năm, và không cấm mang theo gia quyến, nhưng Phùng Gia Ấu làm sao chịu nổi khổ cực ấy?

Tạ Lãm lại nói: “Đại đô đốc, hạ quan còn phải về nha môn bẩm báo với chỉ huy sứ.”

Tề Phong nhẹ nhàng khuyên: “Đừng vội từ chối… Nhạc phụ của ngươi không phải đã hồi kinh rồi sao? Ông ta là người thông minh, ngươi thử hỏi ý kiến xem, để ông ta chỉ cho ngươi một con đường.”

Tạ Lãm đáp “Vâng” cho có rồi chắp tay cáo lui.

Tề Phong nhìn theo bóng dáng thẳng tắp dần khuất xa, mặt lộ ra vài phần bất lực.

*

Trên đường từ ngoại ô về thành, Tùy Anh không ngừng gặng hỏi Phùng Gia Ấu, giở đủ trò làm nũng, nhưng vẫn chẳng moi được chút thông tin nào.

Khi đưa Phùng Gia Ấu về trước cổng Phùng phủ, vừa bước xuống xe ngựa, Tùy Anh đã trông thấy một người đứng đối diện Phùng phủ.

Trên phố người đông đúc, nhưng y nổi bật đến mức liếc một cái cũng nhận ra ngay là ai: “Bùi Nghiên Chiêu?”

Thường ngày thấy quan viên cao cấp của Huyền Ảnh Ti đứng lù lù trước cửa nhà ai, người ta không khỏi thót tim. Nhưng vì trong phủ này cũng có một thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, nên chẳng còn gì đáng sợ.

Phùng Gia Ấu được Tùy Anh đỡ xuống xe, bước trên bục nhỏ để xuống đất, rồi ngước mắt nhìn qua. Tầm mắt xuyên dòng người qua lại, dừng trên người Bùi Nghiên Chiêu.

Khi Tùy Anh nhìn y, y không có phản ứng gì. Nhưng khi Phùng Gia Ấu nhìn qua, ánh mắt của Bùi Nghiên Chiêu trầm xuống, liếc nàng một cái, rồi xoay người rời đi.

Tùy Anh cảm thấy kỳ lạ: “Anh ta làm gì vậy?”

Phùng Gia Ấu cúi đầu chỉnh lại nếp váy hơi nhăn: “Ai mà biết được.”

Tùy Anh tiễn nàng vào cửa chính: “Vậy ta về trước nha, ngày kia ta sẽ đến để mừng sinh nhật ngươi.”

“Được, đi đường chậm thôi, nơi đông người đừng cưỡi ngựa nhanh quá.”

“Biết rồi mà.”

Đợi Tùy Anh đi rồi, Phùng Gia Ấu hỏi người hầu đứng canh cổng: “Bùi trấn phủ của Huyền Ảnh Ti vừa đến gặp cha ta đúng không?”

Người hầu vội thưa: “Đúng vậy ạ, nhưng gia chủ nói không có thời gian, nên đã bảo ngài ấy về.”

“Anh ta không làm khó mà xông vào chứ?”

Người hầu lắc đầu: “Không, rất lịch sự ạ.”

“Cha ta vẫn đang ở trong Thư Lâu à?”

“Vâng.”

Phùng Gia Ấu chậm rãi đi dọc hành lang, đoán ra lý do Phùng Hiếu An không đi đón mẹ nàng. Ông ở yên trong nhà, không bước chân ra ngoài, chính là để không cho Bùi Nghiên Chiêu cơ hội gặp mặt.

Mà Bùi Nghiên Chiêu cũng không dám làm bậy.

Ngày trước khi Bùi Nghiên Chiêu bắt nạt nàng, Thẩm Khâu chỉ xem đó là mấy trò con nít. Huống hồ lại có Thẩm Thời Hành che chở.

Thẩm Khâu không trách mắng Bùi Nghiên Chiêu vì dù sao y cũng là “nửa con trai” mà ông đích thân nuôi dạy. Xét về mức độ thân thiết, có lẽ còn vượt xa tình bạn ngày trước giữa ông và Phùng Hiếu An. Vì Thẩm Khâu vốn là người rất bênh vực người nhà.

Nhìn cách cư xử của ông với Thẩm Thời Hành là hiểu, yêu chiều đến mức mười tuổi vẫn ngủ chung giường. Ông chưa từng ép hắn thi khoa cử hay bước chân thật sự vào quan trường, để mặc hắn ngày ngày rong chơi.

Bùi Nghiên Chiêu không bằng Thẩm Thời Hành nhưng cũng rất yêu thương.

Tuy nhiên, giờ Phùng Hiếu An đã về kinh, là quay lại để phục vụ triều đình. Nói thẳng ra, ông và Thẩm Khâu cùng nhóm người của thị lang Binh Bộ là quan hệ kết bè kéo đảng.

Hơn nữa, Phùng Hiếu An còn là bộ óc của phái này, chiếm giữ vị trí vô cùng quan trọng.

Nếu Bùi Nghiên Chiêu không kìm được mà động vào Phùng Hiếu An, chẳng khác nào thách thức quyền uy của Thẩm Khâu, làm tổn hại lợi ích của ông.

Điều này sẽ làm lung lay sự tin tưởng của Thẩm Khâu đối với Bùi Nghiên Chiêu, và rất có thể ông sẽ tống y khỏi Huyền Ảnh Ti, đày đi biên giới để “tự kiểm điểm”.

Ngày trước, có lẽ Bùi Nghiên Chiêu có thể không quá lo lắng, chỉ xem đó là một hình phạt.

Nhưng hiện tại, trong Huyền Ảnh Ti còn có Tạ Lãm. Nếu y rời đi, vị trí trấn phủ chắc chắn sẽ rơi vào tay Tạ Lãm.

Phùng Hiếu An tránh mặt, chính là để thử thách tinh thần, xem y có chịu đựng nổi không.

Không nhịn được thì hãy nhường chỗ cho Tạ Lãm.

Phùng Gia Ấu trước đây đúng là đã lo xa, cứ sợ rằng Bùi Nghiên Chiêu biết Phùng Hiếu An chưa chết sẽ nổi điên.

Cũng lo y vì Thẩm Khâu giấu giếm mà xảy ra mâu thuẫn với ông ấy.

Nhưng dưới áp lực của quyền lực và tham vọng, y không thể hành động theo cảm tính.

À, không phải lo xa, mà đúng hơn là nàng đã đánh giá y quá cao.

Trước đây Phùng Gia Ấu rất thích đàn ông có tham vọng. Nhưng từ khi gặp Tạ Lãm, so sánh hắn với họ, nàng lại cảm thấy họ chẳng đáng gì. 

Giây phút này, nàng chợt cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng.

May mắn rằng ngày đó Bùi Nghiên Chiêu không mềm lòng, dứt khoát đẩy nàng ra, khiến nàng đau lòng tột độ.

Nhờ vậy nàng mới có cơ hội gả cho người tốt hơn.

*

Tạ Lãm thực sự bận rộn cả ngày, cũng là ngày tiếp xúc với nhiều quyền thần nhất từ khi vào kinh làm quan. Tận khi trăng treo đầu cành liễu, hắn mới quay về Phùng phủ.

Không về nơi ở của mình, vì sợ về rồi sẽ không muốn đi ra nữa.

Hỏi thăm gia nhân, biết Phùng Hiếu An đang ở thư lâu, hắn liền đi về phía hồ.

Đẩy cửa bước vào, thấy Phùng Hiếu An đang ngồi trên bậc thềm đọc sách, xung quanh bày la liệt sách và hồ sơ, hẳn đều là tài liệu liên quan đến Đại Lý Tự mà Phùng Gia Ấu thu thập.

Tạ Lãm vốn định gọi “nhị thúc,” nhưng lời ra đến miệng lại đổi thành: “Cha, Thẩm Khâu bảo con về nói với cha…”

Tiếng “cha” này làm Phùng Hiếu An khựng lại, ngẩng đầu lên.

Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, Tạ Lãm xoay người đóng cửa lại: “Ấu Nương không ở đây, con mới dám gọi.”

Phùng Hiếu An cuộn sách lại, chống dưới cằm, tò mò hỏi: “Trước đây ta thật không nhìn ra, con lại sợ vợ như thế.”

“Cha mà không nhìn ra? Vậy sao ngày nào cũng nghĩ cách dùng mỹ nhân kế với con?” Tạ Lãm không hề cảm thấy ‘sợ vợ’ là một từ mang nghĩa xấu, trong trại của hắn không có chuyện trọng nam khinh nữ.

“Ý ta là mức độ cơ.” Phùng Hiếu An cười. Đương nhiên ông biết rất rõ, gả con gái cho Tiểu Sơn, ông vừa ý nhất chính là điểm này.

Nhìn bề ngoài, Lý Tự Tu có vẻ phù hợp với con gái ông hơn, nhưng ông không nghĩ vậy, vì Lý Tự Tu có vài phần giống ông.

Khi chọn chồng cho con gái, bất kỳ người đàn ông nào giống mình, ông đều loại bỏ ngay từ đầu.

“Thẩm Khâu bảo con nói gì?”

Tạ Lãm bước vào: “Tiến triển của sự việc không như dự liệu. Sổ sách đã được trình lên, Thẩm Khâu tố cáo toàn bộ Tào Vận Ti, nhưng Ngự Sử Đài cũng hặc lại Thẩm Khâu…”

Phùng Hiếu An điềm nhiên: “Không sao, nhân cơ hội này nhìn rõ ai là đồng đảng của Phó Mân ở kinh thành. Tào Vận Ti là một túi tiền béo bở, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay. Càng nhảy ra nhiều người càng tốt.”

Tạ Lãm nói tiếp: “Hàn Trầm bị đưa đến điện gì đó, hình như là cung điện dành cho chất tử. Nội Các vẫn đang thảo luận đối sách. Thị lang Binh Bộ đã đưa ra văn thư năm xưa cha rời kinh, có dấu triện của Binh Bộ. Nội Các và Ti Lễ Giám không đưa ra nghi vấn gì. Vị trí Đại Lý Tự khanh của cha coi như đã vững chắc.”

Nếu không chắc, nhị thúc đã không xuất hiện, Tạ Lãm chưa từng lo lắng chuyện này.

Nói xong, hắn vội vàng đi ra. Vừa bước vào tòa tháp lớn này, bị mấy chồng sách cao ngất vây quanh, hắn khó chịu khắp người. Cảm giác mình giống như Bạch Xà trong truyền thuyết bị trấn áp dưới tháp Lôi Phong.

Đến cửa, hắn sực nhớ ra: “À phải rồi, cha, hôm nay Tề Phong chặn trước cửa cung, mời con đến quân phủ. Cha có biết ông ta định làm gì không? Chuyện huyết án ở dịch quán Kinh Bắc, có phải còn ẩn tình gì không?”

Câu hỏi này khiến Phùng Hiếu An ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hắn mời con đến quân phủ?”

Tạ Lãm kể lại chi tiết.

Phùng Hiếu An chăm chú lắng nghe, ánh mắt dần sâu thẳm.

Sau khi nghe xong, ông cầm quyển sách cuộn lại, gõ liên tục vào lòng bàn tay như đang gõ mõ vậy.

Động tác gõ đột ngột dừng lại, làm Tạ Lãm biết ông đã nghĩ ra được điều gì quan trọng.

Nhưng Phùng Hiếu An chỉ lắc đầu: “Ta không biết, đã lâu rồi không giao thiệp với hắn.”

“Con biết là dù có biết, cha cũng sẽ không nói với con.” Tạ Lãm hiểu rõ thời cơ vẫn chưa chín muồi, hắn sợ mình sẽ bốc đồng khi đối mặt với Tề Phong vào lúc này, “Con về phòng đây.”

*

Tạ Lãm về đến phòng, Phùng Gia Ấu đang cúi đầu viết vẽ gì đó trên án thư, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ đầu bút, dáng vẻ tập trung đến mức hắn bước vào cũng không hề hay biết, hẳn nàng cho rằng chỉ là thị nữ đến rót trà.

Tạ Lãm đã quá quen thuộc cảnh này, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng trong thay bộ quan phục, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.

Khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay đỡ lấy cằm, ánh mắt hắn không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc.

Đợi đến khi đôi mày nhíu nhẹ của Phùng Gia Ấu giãn ra đôi chút, nàng mới khẽ ngẩng lên hỏi: “Chàng ăn tối chưa?”

Tạ Lãm đáp: “Ăn ở nha môn rồi.”

Phùng Gia Ấu lại cúi đầu làm việc, mãi đến khi viết kín một tờ giấy tuyên thành, kẹp vào trong tập hồ sơ, nàng mới ngả người tựa lưng vào ghế, vươn vai thư giãn.

Lúc ấy nàng mới phát hiện Tạ Lãm ngồi nhìn mình nãy giờ, bèn trách yêu:
“Ta cứ tưởng chàng đang đọc công văn, hóa ra lại ngồi không thế này cả nửa canh giờ?”

“Ta đã bận suốt cả ngày rồi.” Tạ Lãm quả thực vẫn còn công văn cần xử lý, nhưng hắn không mang về nhà, và tuyệt đối không bao giờ mang việc về nhà.

Hắn cũng ngả người tựa vào ghế, một tay gác trên tay vịn, chân gác hờ lên đầu gối, dáng vẻ vừa lười biếng vừa ngông nghênh: “Tiền lương mỗi tháng chỉ có ba lượng, ta làm đúng ba lượng việc, dư ra một văn cũng không làm, trừ khi là nàng bảo ta làm.”

Phùng Gia Ấu khẽ cúi người về phía trước, cố ý chọc ghẹo hắn: “Tại sao? Vì ăn nhờ cơm nhà ta chứ gì?”

Tạ Lãm: “…”

Phùng Gia Ấu định cười phá lên, nhưng hắn đã nhanh miệng nói trước: “Cơm nhà nàng đâu phải dễ ăn. Sức lực ban ngày không bán hết, ban đêm cũng phải cố gắng mà bán nốt. Nàng phải cho ta ăn thêm vài bát mới được.”

Phùng Gia Ấu lập tức nghẹn lời, lại nhìn hắn mặt mày tỉnh bơ nói năng trôi chảy, Tạ Lãm rụt rè xấu hổ của trước đây đâu rồi?

Nhất thời nàng chỉ muốn hỏi: Chàng bị trúng tà rồi đúng không?


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x