VÔ LIÊM SỈ
Giang Thiện Duy không hiểu được “ý tứ” trong lời nói của nàng nên không vui: “Chẳng lẽ sư tỷ không thích đan tu?”
Đan tu bọn họ là cứu người cơ mà, bọn kiếm tu chỉ biết giết người, “Ông nội từng nói toàn giới tu tiên đều thích đan tu bọn ta.”
“Không sai, đều thích.” Không thể giải thích lý do trước mặt đám người kiếm tu trong học viện, Khúc Duyệt bật cười cho qua chuyện, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh chung quanh.
“Hạ sư huynh đã báo danh rồi ư?”
“Hạ Cô Nhận cũng đã báo danh rồi, chúng ta còn chờ gì nữa!”
“Đi thôi!”
Dứt lời là đi ngay, lập tức triển công phu, từng đạo kiếm quang vèo vèo từ bốn phương tám hướng bắn tới, giống như sủi cảo được đổ vào nồi, lần lượt đáp xuống quảng trường. Cái đài cao nửa thước Khúc Duyệt đang ngồi nghiễm nhiên không chứa hết.
“Bạch sư huynh, ta không thể đi xuống, giúp ta báo danh với.”
“Này, Chu sư đệ, cũng giúp ta báo cái!”
Khúc Duyệt và Giang Thiện Duy phút chốc bận như con quay.
Đúng như dự đoán của Khúc Duyệt, kiếm tu là những người ngoan ngoãn nhất và cũng ít nghe lời nhất trong số tu đạo giả. Chỉ cần một nhân vật có trọng lượng đi đầu làm gương, sẽ không thể kìm hãm “bản tính” của bọn họ.
Có rất nhiều lý do giải thích việc Học Viện Phúc Sương luôn xếp chót trong thí luyện đồng đội, một trong những lý do quan trọng chính là kiếm tu của Phúc Sương quá “cá nhân”.
Phúc Sương có điều kiện khí hậu khắc nghiệt lại nghèo đói. Người dân của Cửu Quốc nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến. Trên đường đến vương đô, đi ngang qua một cánh đồng tuyết, Giang Thiện Duy đã sững sờ tại chỗ khi nhìn thấy vài người dân thường không hề có chút pháp lực nào lại có thể liên thủ giết chết một quái thú cấp một. Ngay cả dân thường cũng bưu hãn như vậy, càng miễn bàn đến những nhân tài hàng đầu do học viện của quốc gia dốc lòng bồi dưỡng.
Một nguyên nhân quan trọng khác là Phúc Sương truyền thừa Kiếm Đạo.
Mặc dù kiếm cốt của các kiếm tu giả đều khác nhau, kiếm ý hay kiếm quyết cũng rất khác nhưng Kiếm Đạo của Phúc Sương nhìn chung đều thể hiện một trạng thái: chính trực.
Theo cách của Khúc Duyệt thích nói là, có thể nhìn ra được khí khái.
Nhưng quá cứng sẽ dễ gãy.
Báo danh xong, Khúc Duyệt bảo bọn họ sáng sớm mai tập hợp ở đại quảng trường tham gia vòng sơ loại của nàng.
Buổi tối ở trong khách xá, nàng lật xem tư liệu mượn của Cư Bất Khuất, Giang Thiện Duy gõ cửa đi vào: “Sư tỷ, ta vừa nghe nói những đệ tử cấp ba dám đi báo danh hôm nay đã bị một nữ kiếm tu tên Vân Kiếm Bình cảnh cáo.”
“Vân Kiếm Bình xuất thân từ mười hai dòng họ quý tộc, rất tự hào về vẻ đẹp của mình và kiêu ngạo, được rất nhiều trong học viện theo đuổi. Chắc nàng ta ghen ghét mỹ mạo của sư tỷ, cố ý gây phiền toái.”
Nhìn cậu căm phẫn nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, Khúc Duyệt rót một chung trà đưa qua, cười nói: “Nàng ta chỉ là một đệ tử trong học viện, sao có năng lực lớn đến mức có thể áp chế toàn bộ ba cấp* chứ!”
Ba cấp: ý Khúc Duyệt nói đến phân chia giai cấp trong học viện: thường dân, mười hai dòng họ quý tộc và hoàng tộc.
Giang Thiện Duy ừng ực uống mấy ngụm trà: “Là do Đát Thi tiền bối làm? Nghe nói sư tôn Đát Thi là dì của nàng ta.”
Rồi cậu tự khẳng định: “Có khả năng! Trước khi sư tỷ tới, nàng ta là nữ lão sư duy nhất ở học viện, chắc chắn nàng ta đã xem sư tỷ như đối thủ cạnh tranh. Hiện giờ khắp nơi đều bàn tán về hai người.”
Khúc Duyệt hiếu kỳ hỏi: “Bàn tán về hai người chúng ta?”
Giang Thiện Duy nói nhanh như đổ đậu: “Ta đến nhà ăn nghe thấy bọn học sinh đều bàn tán về hai người. Có người nói sư tỷ kém Đát Thi, có người nói sư tỷ không son phấn, nếu được trang điểm đàng hoàng thì chưa chắc thua.” Cuối cùng, phẫn nộ nói: “Dù gì nàng cũng là tu đạo giả cấp bảy, quá không độ lượng rồi.”
“Ừ, một tu đạo giả cấp bảy sao không độ lượng như vậy!” Khúc Duyệt nhìn Giang Thiện Duy chớp chớp mắt, “Cho nên Tiểu Duy, nhìn vật đừng chỉ nhìn bề ngoài, đừng nghe gió đã tin sẽ có mưa. Nếu như có người thứ ba ở học viện cố ý châm ngòi thị phi thì sao?”
Giang Thiện Duy mờ mịt: “Ý của sư tỷ là?”
“Cậu nghĩ lại xem, vì những lời đồn đãi lung tung này, Vân Kiếm Bình cũng giống cậu bất bình cho ta, nàng ta bực bội vì dì của nàng, cho rằng ta đến học viện dạy học là giả, thực tế là đến giẫm nát danh tiếng của Đát Thi, sau này sẽ nhắm vào ta khắp mọi nơi…”
Khúc Duyệt cười nhẹ: “Nếu làm lớn chuyện ra, người ta sẽ không chỉ trích người mới vô danh như ta mà chỉ nhạo báng tiền bối Đát Thi lòng dạ hẹp hòi.”
Giang Thiện Duy dường như hiểu ra: “Vậy đối phương đang nhắm vào Đát Thi tiền bối?”
Khúc Duyệt không khẳng định: “Tất cả đều có thể, và chắc chắn có người không muốn ta ở lại học viện, đã đánh tiếng không cho phép các đệ tử báo danh với ta. Tiếp theo người đó lại đục nước béo cò, kích động dư luận, đem nước bẩn hắt lên người Đát Thi tiền bối. Đương nhiên cũng có khả năng Đát Thi tiền bối thật sự không ưa ta… Tóm lại, nơi đông người khó tránh thị phi, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, cứ để kệ bọn họ.”
— truyện được chia sẻ tại vymiu.com —
Ở một phù không đảo phía trên khách xá, một nữ nhân mang mạng che mặt đang dựa vào gốc cây đào thiu thiu ngủ. Dường như đã uống rượu, nàng có chút lười biếng, vươn cánh tay trắng mịn như phấn tùy ý vuốt lại mái tóc rối. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều yêu kiều duyên dáng.
“Dì à, dì có đang nghe con nói không?” Vân Kiếm Bình đỏ mặt tức giận.
“Đã biết ta không nghe, Bình Nhi cần gì tiếp tục luyên thuyên?” Đát Thi bị đánh thức, vươn vai bất mãn liếc Kiếm Bình một cái. Nàng khẽ nghiêng người, khoác lên mình những cánh hoa đào rơi, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Duyệt thay y phục chấp sự mang đến, cũng là áo bào trắng giống mọi người nhưng không có viền lam. Trong khách xá có son phấn, nàng soi gương chăm chút trang điểm một phen.
Khi nàng ra ngoài, Giang Thiện Duy đang đứng chờ bên ngoài liền sáng mắt lên tán thưởng: “Sư tỷ thật hợp với cổ trang.”
Nhưng sao đột nhiên lại trang điểm?
Nếu tối qua Khúc Duyệt không dạy bảo, cậu sẽ cho rằng nàng đang tuyên chiến với Đát Thi. Bối rối muốn mở miệng hỏi nhưng lại nhịn xuống, động não tự suy luận. Bọn họ tuy chưa từng gặp tiền bối Đát Thi nhưng nghe nói đó là mỹ nhân vô cùng quyến rũ, Khúc sư tỷ tuy cũng đẹp nhưng là kiểu “tiểu gia bích ngọc”, hai người không thể so được. Những người quan tâm đều đang tranh cãi việc có trang điểm hay không, Khúc sư tỷ liền trang điểm, thế là bình ổn trận phong ba này.
Tiểu gia bích ngọc: ý chỉ thiếu nữ khả ái, dễ gần trong gia đình bình thường, giống với thành ngữ “em gái nhà bên”.
Giờ phút này trên quảng trường người đông tấp nập. Nhưng khác với sự náo loạn khi báo danh hôm qua, nhóm người kiếm tu đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Khúc Duyệt liếc qua thấy bảy tám hàng phía trước đều là người của mười hai dòng họ quý tộc, các thường dân áo ba viền lam lăn lộn đứng phía sau.
Hạ Cô Nhận đứng hàng đầu tiên.
Khúc Duyệt lắng tai nghe, trừ người trên quảng trường chờ đợi vòng sơ tuyển của nàng, còn có rất nhiều người ở các nơi khác đang tập trung nhìn đến đây. Lực chú ý của Khúc Duyệt dồn hết vào nơi cao nhất trên bầu trời học viện, thiên thượng thành, người ra vào nơi đó đều là nhân vật “có máu mặt” của học viện.
Hiện giờ rất ồn ào, tiếng động hỗn loạn truyền vào tai, pháp lực của nàng chỉ mới khôi phục hai phần, không thể phân biệt rõ ràng. Chỉ lờ mờ đoán có lẽ Nhiếp Chính Vương đang ở đây, vì nàng nghe được một tiếng “Cô”.
Nhiếp Chính Vương tự xưng “Cô”, chậc.
Nhĩ thức của Khúc Duyệt đã đến cực hạn, nếu tiếp tục cố gắng nghe sẽ bị phản phệ, vì vậy nàng dời lực chú ý sang đôi mắt.
Một đám kiếm tu giả ở quảng trường nhìn thấy dung mạo được chăm chút của Khúc Duyệt thì hơn phân nửa thẫn thờ si ngốc. Khi nàng bước lên đài cao, bọn họ không cần ai tiên phong dẫn dắt, chân dang ngang bằng vai, sau đó hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, hô gọn lỏn: “Khúc tiên sinh!”
Thanh âm vang dội, thần sắc trang nghiêm.
Trong học viện, lão sư được đệ tử gọi là sư tôn, Khúc Duyệt là trường hợp đặc biệt, bọn họ hẳn đã bàn bạc, chỉ gọi nàng là tiên sinh*.
Khúc Duyệt cũng không để ý, thầm nghĩ đám kiếm tu trẻ tuổi này thật tràn đầy sức sống.
Nàng đang định khen một câu, lại nghe một nữ tu giả xinh đẹp đứng bên cạnh Hạ Cô Nhận cười lạnh nói: “Đừng có bày ra tư thế cao nhân gì đó, có năng lực thì nhanh chóng hạ thủ đi!”
Hạ Cô Nhận nhíu mày, hắn cũng rất sốt ruột muốn xem năng lực của Khúc Duyệt nhưng cô nương kia xen mồm vào lúc này thật sự vô lễ, cho nên nhìn nàng ta cảnh cáo. Mỹ nữ kia không hề sợ hãi trừng mắt nhìn lại.
Không cần hỏi, Khúc Duyệt biết ngay đó chính là Vân Kiếm Bình, đại tiểu thư nhà họ Vân trong mười hai gia tộc, một trong số ít nữ kiếm tu của học viện, cũng là nữ tử duy nhất báo danh.
Khúc Duyệt vẫn giữ thái độ bình thản, cười nhẹ nói: “Ta biết, các vị cười ta chỉ là kẻ hèn cấp bốn mà muốn đi dạy dỗ thiên chi kiêu tử.”
Phía dưới quả nhiên có người cười trộm vài tiếng.
Khúc Duyệt nói tiếp: “Ta cũng biết việc này đã truyền ra ngoài, hiện giờ toàn bộ vương đô đang cười, ta tin nó cũng sẽ nhanh chóng lan ra khắp Phúc Sương. Sau đó lại truyền đi mấy nước khác. Đêm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, đoán xem bọn họ sẽ cười cái gì?”
Nàng cũng học bọn họ chắp tay sau lưng, chậm rãi bước trên đài cao, dáng vẻ suy nghĩ miên man: “Có lẽ bọn họ cười, chỉ là hạng tư mà đòi dạy ở Học Viện Phúc Sương? Hoặc là, cười rằng đám Học Viện Phúc Sương kia liên tục sáu mươi tám lần làm đệm lót bụi bặm, chớ nói cấp bốn, dù một đám thần tiên đến cũng dạy cũng không được?”
Tiếng cười đột ngột dừng, một đám tu giả tuổi trẻ có lòng tự trọng bị chà đạp bắt đầu trừng mắt với Khúc Duyệt. Những cơn tức giận dường như ngưng kết thành kiếm, từng thanh một muốn lao đến biến nàng thành con nhím.
Khúc Duyệt nhướng mày không thèm quan tâm: “Ta không phải kiếm tu, không hiểu kiếm đạo. Cư viện trưởng đồng ý để ta vào dạy ở học viện chủ yếu vì trận thí luyện của Cửu Quốc tám tháng sau. Vì vậy, mục tiêu của ta chỉ có một, chiến thắng! Ngoài chiến thắng, ta chẳng quan tâm những thứ khác, kiếm cốt, kiếm tâm, kiếm ý, kiếm cảnh gì đó ta đều không để ý. Cho nên, ta sẽ lựa chọn năm người trong số các ngươi, những người này phải kiên định với mục tiêu của ta trong vòng tám tháng này, giành chiến thắng.”
Vân Kiếm Bình lại cười lạnh giễu cợt: “Ngươi đang nói nhảm ư? Trong số các đạo, kiếm đạo bọn ta quan trọng thắng bại nhất. Nếu không muốn thắng, bọn ta đứng đây làm gì?”
“Ta sợ các ngươi không thật sự muốn thắng.” Khúc Duyệt ngừng nói linh tinh, nhìn thẳng mọi người giơ lên hai ngón tay, “Hôm nay ta chỉ có hai yêu cầu, ai làm được sẽ có thể bước vào vòng khảo hạch cuối cùng.”
Một đám kiếm tu giả tuổi trẻ khí thế hừng hực đứng thẳng lưng.
Vẻ mặt Khúc Duyệt lại ảm đạm: “Nhưng ta cảm thấy không ai trong số các người có thể làm được hai việc này.”
Lần này Hạ Cô Nhận không thể nhẫn nại nữa: “Khúc tiên sinh, ngươi quá coi thường kiếm tu của Phúc Sương ta rồi.”
Một tràng tiếng phụ họa vang dội.
“Đúng vậy, tuy rằng chúng ta liên tục xếp chót, nhưng không phải vì kỹ năng của chúng ta không bằng mà là đối thủ quá giảo hoạt.”
“Không sai, đặc biệt là Thiên Phong quốc, luôn giở thủ đoạn trong thi đấu đồng đội.”
“Chích Viêm quốc cũng đê tiện vô sỉ!”
Khúc Duyệt chờ bọn họ ồn ào xong mới mỉm cười nói: “Thấy mọi người tự tin như vậy, ta rất mừng. Bài khảo nghiệm đầu tiên của ta là…”, cố ý tạm dừng một chút, “cởi y phục trên người!”
Phía dưới sửng sốt, không hiểu ra sao.
Khúc Duyệt giải thích: “Nữ chỉ cần cởi áo ngoài là được, nam thì cởi hết chỉ còn lại quần cộc.”
Mọi người bên dưới: …
Vân Kiếm Bình phẫn nộ nói: “Nữ tử này tới đây làm nhục chúng ta!”
Hạ Cô Nhận nhìn Khúc Duyệt chằm chằm: “Có thể cởi, nhưng xin tiên sinh cho một lý do.”
— —
Tại thiên thượng thành.
Một đoàn các trưởng lão muốn nhảy dựng lên: “Nàng ta nhất định là do tiện nhân của Thiên Phong quốc phái tới làm nhục chúng ta!”
Trán Cư Bất Khuất rịn đầy mồ hôi lạnh nhưng hắn cảm thấy dường như đã nghiệm ra đạo lý nào đó, xua tay nói: “Nhiếp Chính Vương đang ở đây, các vị xin giữ phong thái.”
Các trưởng lão chịu đựng tức giận an tĩnh lại.
Cư Bất Khuất vuốt râu, nhìn khắp các trưởng lão nói: “Cảnh giới của các người chưa được. Tiểu cô nương hiểu biết, nàng yêu cầu bọn nhỏ cởi quần áo chính là muốn bỏ đi những viền lam phân biệt thân phận, vậy mới có thể chân chính hợp tác.”
Các trưởng lão cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Nhưng ngay sau đó, bọn họ nghe phía dưới trên quảng trường, Khúc Duyệt nói: “Muốn thắng, yếu tố đầu tiên chính là không biết xấu hổ! Đúng, không cần mặt mũi!”
Khóe miệng các trưởng lão run run, đồng loạt nhìn sang Cư Bất Khuất.
Cư Bất Khuất: …
Tiểu cô nương này thật sự đến để vả mặt mà!
— —
Chú thích của editor:
Khúc tiên sinh: trong tiếng Trung hiện đại tiên sinh là kính ngữ thường dùng để gọi nam giới nhưng trong bối cảnh của truyện, tác giả dùng chữ “tiên sinh” như một kính ngữ để gọi người được coi trọng, không phân biệt nam nữ, mình giữ nguyên cách dùng từ của tác giả.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
Má đọc đến khúc cuối cười muốn rồ =))))
Khúc cuối má tác giả cua 1 cái cười ẻ :))))