SÁCH THIÊN CÔNG
“Đây là gì?” Huyễn Ba đến gần hỏi.
Vừa rồi khi Khúc Duyệt lật xem sách ngọc, hắn không có hứng thú cũng không muốn quấy rầy. Sách ngọc không phải bảo vật, vậy thì bảo vật chân chính ắt nằm bên trong túi da.
Khúc Duyệt giải thích cho hắn: “Là đồ của Thiên Công tộc.”
Huyễn Ba rất hứng thú: “Thiên Công tộc là cái gì?”
Khúc Duyệt suy nghĩ một lúc, sau đó tóm tắt kể lại mọi chuyện cho hắn, nghe xong hắn ngẩn ra không nói được tiếng nào. Trong lúc hắn đang tiêu hóa thông tin, Khúc Duyệt mở túi da, bên trong chứa hai món đồ: một quyển sách da thật dày và một hộp dụng cụ lớn bằng lòng bàn tay.
Đầu tiên, Khúc Duyệt mở sách ra, hoàn toàn không có một chữ nào bên trong, từng trang sách đều chứa đầy hình vẽ mặt cắt ngang, cắt dọc của pháp bảo và cơ quan, còn có pháp trận giúp liên kết các bộ phận nhỏ với nhau.
Huyễn Ba nhìn chằm chằm một bức tranh đến nỗi hoa cả mắt: “Cái này phức tạp quá đi thôi!”
“Ít ra tiền bối còn nhìn ra được nó phức tạp.” Khúc Duyệt tựa như đang xem thiên thư, đầu đầy dấu hỏi nhưng nàng nhận ra hình vẽ trong sách tăng dần từ đơn giản đến khó khăn phức tạp, tương tự một quyển sách giáo khoa dùng để truyền dạy của Thiên Công tộc.
“Mặt Trăng Nhỏ, ngươi đừng nản, thuật nghiệp hữu chuyên công, ai cũng có sở trường chuyên môn của mình, ngươi là nhạc tu đương nhiên nhìn cái này như xem thiên thư mà thôi.” Huyễn Ba thấy vẻ mặt thất vọng của nàng nên an ủi, “Dù sao toàn năng giống hải yêu ta đây trên thế gian này đâu có bao nhiêu, ngươi cần phải quý trọng.”
“Đó là đương nhiên.” Khúc Duyệt nửa nịnh nọt nửa thật lòng.
Huyễn Ba đích thực có học thức uyên bác, hắn còn giống như linh vật may mắn, khí vận cực tốt. Nhờ vậy hắn mới phát hiện được người canh giữ hỏa ma chủng ở đây, giống như bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống. Có lẽ có chút gì đó liên quan đến tính cách của hắn. Cha nàng thường nói, tu hành giai đoạn đầu dựa vào nỗ lực, trung giai nhờ vào thiên phú và phần sau hơn phân nửa phụ thuộc vào tâm thái. Cơ duyên có liên quan đến khí vận và khí vận tắc có quan hệ với tâm thái. Đương nhiên điều này không phải tuyệt đối.
Khúc Duyệt khép lại quyển sách, nhìn sang hộp công cụ, bên trong chiếc hộp lớn bằng lòng bàn tay có ẩn phép thuật nới rộng, chứa hàng nghìn công cụ kỳ lạ lớn nhỏ khác nhau. Thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nghĩ kỹ, lại thấy không bình thường.
“Đúng là bảo vật nhưng vô dụng với ngươi Mặt Trăng Nhỏ à!” Huyễn Ba khó tránh khỏi mất đi hứng thú, “Xem ra quá cao cấp, mấy thợ chế tạo cơ quan, vũ khí hay rèn kiếm bình thường chắc cũng xem không hiểu đâu, cho dù xem hiểu cũng chưa chắc học được. Nhưng mà bộ công cụ kia có thể đưa cho Rau Hẹ khắc gỗ được đấy!”
Khúc Duyệt chớp chớp mắt, Huyễn Ba nói không sai, công cụ có thể đưa cho Cửu Hoang. Nhưng thế cũng phí quá, Cửu Hoang chỉ làm mấy món thủ công nho nhỏ. Nàng nghĩ có lẽ nên đưa cho Khúc Tống, anh sẽ mang đến Phù Khí Tông giao cho nhà tài trợ vàng của Bộ Đặc Biệt.
“Được, chúng ta ra ngoài đi.” Khúc Duyệt cất quyển sách và hộp công cụ vào túi da, thu vào trong vòng trữ vật. Sau khi xác nhận không còn gì sót lại trong phòng giam nhỏ hẹp này mới cùng Huyễn Ba rời khỏi, quay trở lại bờ sông.
Trên cánh đồng, bốn người Nguyên Hóa Nhất vẫn đang giao chiến.
Khúc Duyệt nhìn thấy Thiên Hiền đã ra khỏi vỏ nên vui mừng khôn xiết, nhưng rồi nhận ra thanh kiếm này vờn quanh người Tam Ca, không tấn công kẻ địch mà thỉnh thoảng lại gõ vào trán hắn khiến cái trán sưng đỏ lên. Tam Ca tức giận đến phát điên, thủ đoạn công kích ba kẻ tà tu càng ngày càng tàn nhẫn, đối phương tựa hồ đã không chống đỡ được. Chung quy, quỷ hồn bên trong bùa chú là do bị bắt về, còn phải nuôi dưỡng, vì vậy, dùng một con sẽ mất đi một con.
Khúc Duyệt hoang mang, lẽ nào đây chính là kiếm pháp của Thiên Hiền? Nhưng có vẻ như Tam Ca giống một con ngựa hoang và Thiên Hiền là cái… roi? Càng quất càng chạy nhanh?
Huyễn Ba không chú ý Nguyên Hóa Nhất, chỉ nhìn ba kẻ tà tu. Hắn không còn tức tối nữa, thậm chí còn hơi vui sướng khi người gặp họa: “Mệt bọn chúng lăn lộn lâu như vậy, làm hết thảy đều vô dụng…” Sau đó hét lên với ba người kia, “Vàng đầy kho, bạc đầy kho, nhưng mấy người không có số lấy được đâu! Ba lão yêu quái! Đừng đánh nữa, bảo vật đã bị chúng ta hủy diệt rồi!”
Thật ra tâm tư của ba kẻ tà tu này sớm đã không còn đặt trên bảo vật nữa, chỉ muốn tìm cách thoát thân mà thôi.
“Đi!”
Cuối cùng, dưới sự che chở của hai vị trưởng lão, tông chủ rút lui trước. Sau đó hắn rút ra một lá bùa tỏa khói đen dày đặc, bắt quyết, lá bùa sáng lên.
Một sát sau khi hắn rút lá bùa, Khúc Duyệt vội vàng tháo khuyên tai xuống và hét lên: “Huyễn Ba!”
Công phu chạy trốn của Huyễn Ba siêu phàm, lập tức phóng lớn chiếc khuyên tai, hóa thành một tia nước, cuốn theo Khúc Duyệt nhảy vào biển.
Cũng chỉ là ý tưởng đột phát của Khúc Duyệt, nàng muốn thử xem chum nước pháp bảo này có đủ sức mạnh hay không, sau này có thể dùng chạy trốn hay không. Nhưng cũng vì vậy mà nàng không biết được lá bùa kia thế nào, một người một yêu chìm trong nước hoàn toàn không cảm giác được gì.
Hồi lâu sau, Khúc Duyệt nghe thấy giọng Nguyên Hóa Nhất vang lên trong ý thức hải: “Ra đi!”
Khúc Duyệt nhảy ra khỏi chum nước, trên bờ chỉ còn lại một mình Nguyên Hóa Nhất, nàng hỏi: “Họ chạy rồi?”
“Thế nào, muội trông chờ sức một mình ta giết chết ba tên tà tu cấp tám sao?” Thái độ Nguyên Hóa Nhất ác liệt như ăn phải thuốc súng.
Khúc Duyệt biết hắn thật ra đang bực vì kiếm Thiên Hiền, lúc này đang yên vị trong vỏ, bị hắn nắm chặt trong tay. Gân xanh trên mu bàn tay nhô hết cả lên, cho thấy đang siết rất chặt.
Nguyên Hóa Nhất ngước lên bắt gặp đôi mắt đen láy đầy quan tâm của Khúc Duyệt đang nhìn trán mình, hắn vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm áp. Khống chế cảm xúc, hắn cố gắng dịu giọng: “Có thể về chưa?”
Không một câu đả động đến Khúc Duyệt đã tìm được gì bên trong guồng nước.
“Có thể.” Khúc Duyệt cũng không vội giải thích, kể lại trên đường về cũng không muộn.
Huyễn Ba lại biến chum nước thành khuyên tai, sau một thời gian dài rời khỏi biển, hắn cần đi vào bổ sung linh khí.
— —
Trên đường về vương đô Thiên Phong, Khúc Duyệt định nói cho Nguyên Hóa Nhất biết phát hiện của mình bên trong guồng nước. Nhưng nhìn sắc mặt đen thui của hắn, cộng với thanh kiếm bị ném trên sàn xe, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn nói chuyện.
“Tam Ca, đường về vương đô mất mấy ngày, trên đường rảnh rỗi không có việc gì, muội quay về Thiên La Tháp một chuyến.” Khúc Duyệt lôi ra đàn tỳ bà, gác trên ghế dài trải thảm phía đối diện, “Muội muốn đi kiểm tra phong ấn của Cửu Hoang, thuận tiện tìm Nhị Ca nói chút việc.”
“Được.” Nguyên Hóa Nhất gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Giữ đàn tỳ bàn giúp muội nhé!”
“Yên tâm!”
Khúc Duyệt tự tin mạnh dạn bước vào tỳ bà.
Bước vào phòng gương, gọi một lúc lâu không thấy Tháp Linh đáp lại, nàng đành tự mình đi xuống tầng mười tám. Trước kia mỗi khi gần đến tầng mười tám nàng đều cảm thấy nóng vô cùng, mà nay đã thành thói quen, không còn bất cứ cảm giác khó chịu nào nữa.
Lúc đi đến tầng mười bảy, Khúc Duyệt mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, vì mỗi tầng đều có đặt cấm chế ngăn cách nên nàng không nghe rõ lắm. Tò mò bước xuống tầng mười tám, đột nhiên mọi âm thanh đều biến mất ngay lập tức.
Khúc Duyệt hoài nghi bay đến lồng giam của Cửu Hoang trước, nhìn thấy hắn ngồi xếp bằng bên trong, không khắc gỗ và tâm trạng rất tốt, nàng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cửu Hoang đi tới mép lồng, đến gần nàng nói: “Ta rất tốt!”
Không giống nói dối, cũng không biết là do hắn quá mạnh hay trước đó Tháp Linh đã nói quá lên, Khúc Duyệt khẽ mỉm cười.
“Ta không nói quá!” Giọng Tháp Linh từ ngọn lửa bên dưới bay ra, “Chỉ là năng lực thiên phú của Tuyệt Đại Phong Hoa thật sự quá lợi hại.”
Khúc Duyệt nghe không hiểu, cúi đầu nhìn bóng đen trong ngọn lửa bên dưới. Bình thường Tháp Linh cũng không thích đến tầng mười tám, nhưng hiện giờ lại chịu ngồi canh nơi này, thật kỳ lạ: “Rau Hẹ có thể ra tháp rồi?”
“Có thể! Nhưng dựa vào kinh nghiệm lần trước, tối đa chỉ có thể ở bên ngoài bảy tháng, sau đó phải quay về gia cố, bằng không sẽ bị áp chế.” Tháp Linh chỉ dẫn.
Cửu Hoang thúc giục: “Lục Nương, khi nào chúng ta khởi hành đi Thập Cửu Châu?”
Khúc Duyệt suy nghĩ: “Để ta đi bàn bạc với Nhị Ca đã, trong hai ngày thôi.”
“Được.” Cửu Hoang nhớ đến một chuyện, hỏi dò, “Lục Nương, nàng có thể đem Tuyệt Đại Phong Hoa ra luôn không?”
“Hả?” Lần thứ hai nghe cụm từ “Tuyệt Đại Phong Hoa” Khúc Duyệt thấy khó hiểu.
Tuyệt Đại Phong Hoa lên tiếng: “Tiểu lão đệ thật khiến lão ca ta cảm động, muốn cùng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đây mà.”
Là y sao?
Khúc Duyệt bối rối, giọng nói này không xa lạ với nàng.
Cửu Hoang giải thích: “Ta sợ khi ta không có ở đây, ngươi sẽ bị Ẩm Triều Tịch lừa.”
Ẩm Triều Tịch thật bất đắc dĩ: “Tiểu huynh đệ ngươi đủ rồi nhé, nếu tiếp tục bôi nhọ ta, ta sẽ giận thật đấy!”
Cửu Hoang há sợ hắn: “Tức giận thì thế nào? Muốn đánh nhau với ta à?”
Từ lúc gặp Cửu Hoang, Ẩm Triều Tịch đã trải nghiệm đầy đủ ý nghĩa của câu “học giả gặp quân nhân”, có lý mà không thể nói rõ, hắn đành chuyển hướng sang Khúc Duyệt: “Khúc tiểu cô nương, cô thật không phúc hậu.”
“Tiền bối, ta…”
Đương lúc Khúc Duyệt còn đang bối rối, Tháp Linh truyền âm cho nàng: “Ngươi không biết rồi, tầng mười tám nhiều ngày nay rất náo nhiệt…”
Mấy cuộc trò chuyện bất tận nhiều ngày qua chui vào đầy lỗ tai Khúc Duyệt, lần đầu tiên nàng nghe Tháp Linh nói nhiều như vậy. Nghe đến nỗi môi nàng run rẩy, đặc biệt khi nghe đến đoạn Cửu Hoang đem chuyện nàng nói xấu sau lưng Ẩm Triều Tịch kể ra, thật muốn xẻo hắn vài nhát.
Sau khi chịu đựng vài ánh mắt đầy sát khí, khí thế của Cửu Hoang yếu dần đi, ủy khuất nói: “Lục Nương, nàng đang che chở cho hắn sao?”
Khúc Duyệt muốn hỏi có phải Cửu Hoang cố ý làm thế vì lo Ẩm Triều Tịch nảy sinh ý đồ với nàng hay không, nhưng nàng nghĩ cái đầu đó của hắn chắc không thể nghĩ đến mức vậy đâu. Nàng lại muốn mắng Cửu Hoang không thể ăn nói lỗ mãng như thế với Ẩm Triều Tịch đã nhiều tuổi, nhưng nàng đoán trước được đối đáp tiếp theo của hắn còn làm nàng xấu hổ hơn.
Khúc Duyệt rối rắm không biết nên mở lời nói về chuyện này thế nào, thôi mặc kệ đi, dù sao Cửu Hoang nói không sai, Ẩm Triều Tịch thật sự là cái hố hay dụ người ta nhảy vào.
Phất phất tóc, Khúc Duyệt chắp tay hướng về phía lồng số hai: “Thì ra là Tuyệt Đại tiền bối.”
“Khúc tiểu cô nương không cần khách khí.” Tuyệt Đại Phong Hoa cười ha hả, “Ẩm huynh nói cô có khí vận rất tốt, lão tử đang muốn thỉnh cô giúp đỡ đây, phiền cô tìm dùm lão tử Thiên Hận Kiếm, sẽ không để cô chịu thiệt.”
“Tiền bối đã xác định?” Nghe kể Cửu Hoang vạch trần Ẩm Triều Tịch như thế, Khúc Duyệt tưởng Tuyệt Đại Phong Hoa đã hiểu rõ rồi, “Ngài có hiểu rõ tu luyện thần kiếm này không hề dễ không?”
Đúng lúc nàng cũng muốn hỏi Ẩm Triều Tịch một việc: “Nhân tiện nhắc đến kiếm, Ẩm tiền bối có lầm lẫn không? Kiếm trong tay Tam Ca ta đúng thật là Thiên Hiền sao? Vì sao vãn bối càng nhìn càng thấy giống Thiên Nộ kiếm trước đây tiền bối từng nhắc đến vậy?”
Ẩm Triều Tịch khó hiểu: “Kiếm Thiên Nộ hiện đang nằm trong tay sư điệt của ta mà.”
Khúc Duyệt phàn nàn: “Hôm nay Tam Ca ta bị kiếm chọc giận đến hộc máu, phẫn nộ đến mức kiếm khí tăng vọt, nhìn dáng vẻ như kiếm kia làm thế không chỉ một hai lần.”
Ẩm Triều Tịch cười nói: “Không có gì kỳ quái, nhiệt huyết của kiếm tu cả thôi, khi tức giận vốn luôn như vậy. Huống chi phương thức tu luyện của Thiên Nộ Kiếm không phải là kiếm chủ càng tức giận, kiếm khí càng lợi hại.”
Khúc Duyệt nhíu mày thật chặt: “Ồ?”
Ẩm Triều Tịch: “Tu luyện Thiên Nộ kiếm cần phải liên tục chọc giận người khác, dùng sự tức giận của người khác với mình để dưỡng kiếm. Bởi vậy ta mới hoài nghi có lẽ sư điệt của ta đã bị người ta đánh chết mất rồi.”
— —
Editor muốn nói: bà con đừng quên Thiên Nộ kiếm cùng vị sư điệt này nha!
Share lên:
Có thể bạn quan tâm: