CHƯƠNG 18 – HÔN LỄ
Đồng hương họ Tạ?
“Người tới có báo tên đầy đủ không?” Tạ Lãm hỏi, sau đó ra hiệu Tùng Yên dọn hết chai lọ cất vào tay nải, lát nữa nói tiếp.
Người hầu ngoài cửa nói: “Ngài ấy tự xưng là Tạ Lâm Khê.”
Hai mắt Tạ Lãm rực sáng, sự bất an lo lắng ban đầu được thay thế bằng hoan hỉ.
Lâm Khê, chính là nhũ danh của nghĩa huynh hắn.
“Thiếu… thiếu gia, chạy chậm chút!” Tùng Yên nhìn hắn như ngựa thoát cương chạy hộc tốc ra cửa, muốn nhắc nhở hắn đừng quá phấn khích.
Hơn hai tháng rời quê hương đến kinh thành đã khiến thiếu chủ bức bối đến hỏng rồi. Nhưng mà cậu ấy vẫn còn nhớ ngoài cửa có người, không mở cửa sổ trực tiếp nhảy ra ngoài thì chứng tỏ vẫn còn tỉnh táo.
*
Đang bận rộn ở tiền viện, Phùng Gia Ấu nghe nói có vị đồng hương của Tạ Lãm từ Đất Thục đến thăm thì vô cùng tò mò.
Lúc trước nàng đã hỏi Tạ Lãm có mời ai ở Thục đến dự không, đường xa nên cần phát thiệp sớm, hắn đáp ngay không có.
Còn khẳng định hắn trước đây lạc lõng xa cách, không hợp với bạn bè cùng trường.
Phùng Gia Ấu đứng dậy đi tới phòng tiếp khách. Nàng đến trước Tạ Lãm, không tiện trực tiếp gặp khách nam nên đi vòng qua phòng phụ phía sau, nhìn ra phòng khách qua một khe hở.
Tạ Lâm Khê ngồi nghiêm chỉnh, hơi dè dặt. Tóc vấn cài một cây trâm bằng gỗ đào đơn giản, mặc áo dài thư sinh màu xanh nhạt mộc mạc, dung mạo không tầm thường nhưng bơ phờ mệt mỏi vì đường dài bôn ba.
Tạ Lãm gấp gáp bước nhanh vào phòng khách, tiếng “nghĩa huynh” sắp thốt ra miệng thì nhận ra Phùng Gia Ấu đang nấp ở phòng phía sau, chân lập tức ổn định lại, hô: “Lâm Khê huynh!”
Tạ Lâm Khê vội đứng dậy, khom người chấp tay: “Tạ ti trực!”
Tạ Lãm đang định khách sáo chào hỏi tiếp, lại nhận ra Phùng Gia Ấu rời đi, xem ra nàng chỉ đến vì tò mò.
Tạ Lâm Khê thấy hắn cứ nhìn sau lưng mình bèn quay đầu, nói nhỏ: “Khi nãy là Phùng tiểu thư à?”
“Ừ.” Nhắc đến Tạ Lãm liền đau đầu, mời Tạ Lâm Khê ngồi rồi cười hỏi: “Sao huynh lại đến đây?”
“Ban đầu ta định đến Đại Lý Tự tìm đệ, đang hỏi đường thì gặp người quen nói cho ta biết đệ đang ở Phùng phủ.”
Nụ cười mỉm của Tạ Lâm Khê chứa thêm chút trêu chọc: “Thật khiến ta kinh ngạc đấy! Đến đây thấy giăng đèn kết hoa, rồi thật sự nhìn thấy đệ ta mới dám tin. Đang thầm đoán Phùng tiểu thư có phẩm mạo cỡ nào mà chỉ trong thời gian ngắn đã trói được con sói Đất Bắc đệ đây.”
Tạ Lãm đang định giải thích, y xua tay: “Đừng nói với ta là vì mấy tin đồn kia nhé.”
“Là nhị thúc của đệ.” Tạ Lâm Khê biết rõ mọi chuyện của Tạ Lãm nên không cần che giấu, gói gọn trong vài câu kể hết ra, “Khó tin lắm đúng không? Huynh vẫn luôn ngưỡng mộ nhị thúc, còn từng tán thưởng vị Phùng thám hoa năm xưa nữa, nào ngờ đó lại là cùng một người.”
“Thì ra… ” Quả nhiên mặt Tạ Lâm Khê đầy sửng sốt, “Hồi ta đến thành Hắc Thủy, nhị thúc của đệ đã không còn ở đó, ta còn tiếc không gặp được ông ấy.”
“Sớm muộn gì cũng gặp được, ông ấy đang ở kinh thành mà.” Tạ Lãm vỗ vai y, “Đệ đang muốn hỏi huynh đây, sao huynh lại đến kinh thành? Tổ mẫu đâu?”
Tổ mẫu của Tạ Lâm Khê bệnh nặng, đến Đất Bắc là vì tìm Diêu cô cô trị bệnh. Lại nói, tổ mẫu thật ra không phải tổ mẫu ruột của y mà chỉ là người hầu già đã nuôi y lớn lên. Y rất thương bà, thế mà lại bỏ bà để đến kinh thành, lẽ nào… Tuy nhiên trông sắc mặt y không có vẻ gì buồn bã, Tạ Lãm mới dám hỏi câu vừa rồi.
Tạ Lâm Khê nhíu mày: “Không phải đệ gọi ta tới à?”
Tạ Lãm sửng sốt: “Đệ gọi huynh đến khi nào?”
“Đệ chưa từng viết thư cho ta hả?” Tạ Lâm Khê kinh ngạc, “Trên thư viết “nghĩa huynh, mau đến kinh thành giúp đệ”, ta tưởng đệ gặp rắc rối nên giao tổ mẫu cho Diêu cô cô xong, ta lập tức đi kinh thành.”
Tạ Lãm quắc mắt đứng dậy: “Thư đâu rồi?”
Tạ Lâm Khê mờ mịt: “Vứt rồi, chỉ có mấy chữ, ta giữ lại làm gì?”
Tạ Lãm hỏi: “Huynh chắc chắn đó là chữ của đệ?”
Tạ Lâm Khê: “Trên thư có chữ ký của đệ, ta không yên tâm còn nhờ Diêu cô cô xem giúp, bà ấy cũng nói đúng, người bình thường sao bắt chước được thể chữ của đệ?”
“Rốt cuộc kẻ nào giở trò, dám giả mạo đệ?” Ánh mắt Tạ Lãm lạnh buốt, nghĩ ngay đến nhị thúc nhưng rồi lập tức loại trừ.
Nhị thúc biết toàn bộ chuyện này nên đáng ngờ nhất, nhưng ông ấy không có lý do gì để làm vậy. Tính mạng Phùng Gia Ấu nguy cấp, Tạ Lãm ở bên bảo vệ, Tạ Lâm Khê đến kinh thành, hắn sẽ phải phân tâm bảo vệ thêm một người nữa.
“Quên mất!” Tạ Lâm Khê chợt hoảng, “Ta vốn đang định nói với đệ, khi nãy người quen kia đã nói với ta, hình như có thám tử Bắc Nhung theo dõi ta suốt đường đi, có khi nào bọn họ cố ý sắp đặt dụ ta đi tìm đệ không?”
“Bọn họ sẽ không làm vậy.” Tạ Lãm phủ định ngay không cần nghĩ ngợi, “Có lẽ trên đường đi, khi xuất trình thông hành đã lộ ra lệnh bài đệ đưa cho huynh, bọn họ nhìn thấy, nghi ngờ huynh là đệ nhưng không dám động thủ để thử nên mới bám theo.”
Bọn phế vật kia mãi cũng không chịu khôn ra, nếu là hắn thật, có lý nào để bọn họ theo cả đường đến kinh thành?
“Huynh ở lại đây trước đã, thám tử chắc chắn sẽ vây quanh Phùng phủ, đệ sẽ tìm cơ hội khử hết, không có gì quan trọng.” Tạ Lãm không nghĩ ra nổi còn ai biết hắn ở kinh thành, còn dẫn dụ nghĩa huynh đến, chung quy muốn làm gì?
“Ta không thể ở lại đây.” Tạ Lâm Khê đứng dậy muốn đi, “Đệ thường mang mặt nạ khi còn ở Đất Bắc nên không thể loại trừ khả năng có thế lực muốn biết diện mạo thật của đệ. Quá nguy hiểm, ta ra khỏi đây còn phải giả vờ đi đến phủ của người quen kia, sau đó chuyển thêm mấy chỗ nữa để tránh làm đệ bị lộ.”
“Không cần.” Tạ Lãm đâu có vì giữ bí mật mới đeo mặt nạ, chỉ vì sợ nắng sa mạc gay gắt làm mặt hắn ửng hồng như thoa phấn, bị người ta nhạo báng, “Tình hình hiện giờ không rõ ràng, đệ không thể rời khỏi Phùng tiểu thư. Nếu huynh xảy ra chuyện, đệ không đến kịp được đâu.”
Tạ Lâm Khê không cho là thế: “Ta bình an đi một mạch từ Đất Bắc đến đây, chắc chắn mục tiêu của đối phương là đệ. Trước khi đạt được mục đích sẽ chẳng làm gì ta đâu. Trái lại, ở gần đệ ta càng nguy hiểm hơn. Thám tử Bắc Nhung kia cũng không dám làm gì trong phạm vi kinh thành đâu. Ta sẽ tự nghĩ cách.”
“Huynh có thể nghĩ được cách gì!” Tạ Lãm không muốn xem thường võ công của y, nhưng thật sự là không được.
“Chẳng phải ta gặp được người quen à?” Tạ Lâm Khê tỏ vẻ mình đã có nơi nhờ vả, “Mấy năm trước ta từng cứu cô ấy, cô ấy là nhị tiểu thư phủ Uy Viễn Hầu, đệ yên tâm đi.”
Tạ Lãm biết Uy Viễn Hầu, Trình đại tướng quân trấn giữ Tây Bắc, là đội quân Đại Nguỵ ở gần Mười Tám Trại của họ nhất. Ông ta rất có bản lĩnh, có lẽ con gái cũng không kém.
Tạ Lãm thầm nghĩ chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới. Ban đầu hắn chỉ đơn giản giúp nhị thúc một chút, bây giờ sao ngay cả nghĩa huynh cũng bị liên lụy vào? Có liên quan gì hay không?
Tạ Lãm muốn nói chuyện với Phùng Hiếu An nhưng không biết giờ người đang nơi nào.
“Ngày mai ta không thể uống rượu mừng của đệ được rồi.” Tạ Lâm Khê dùng trà thay rượu kính hắn trước một ly.
Tạ Lãm không uống, xin lỗi: “Đệ dùng tên tuổi của huynh, hại huynh bị người ta cười chê…”
“Bọn họ cười Tạ Lãm, ta giờ là Tạ Lâm Khê. Hơn nữa, nhà ta đã chẳng còn ai, ta cô độc một mình, việc gì phải sợ ai chê cười…”
Tạ Lâm Khê khuyên hắn yên tâm, bảo hắn không cần tiễn, lúc gần đi lại hỏi: “Đúng rồi, đệ tới kinh thành vì muốn điều tra, đã có manh mối gì chưa?”
Tạ Lãm xoa giữa mày, rầu rĩ: “Đệ chỉ vừa mới chạm được đến Kho Tư Liệu thì bị kéo vào chuyện của Phùng tiểu thư, không rảnh đi nữa.”
Sự việc hắn muốn điều tra là chuyện đẫm máu đã rồi trong quá khứ, dù biết cũng không thay đổi được gì.
Năm đó Nam Cương Vương phản loạn, suất năm vạn quân tiến lên phương Bắc. Đại Ngụy tuyên bố cho ba mươi vạn quân xuôi nam dẹp loạn, nhưng ngay trận đầu giao chiến đã đại bại tại Vân Thành. Truy cứu nguyên nhân, thế mà lại vì vấn đề bình thường nhất, lương thảo.
Kho lương Điền Trung cung cấp quân lương cho Đại Nguỵ bị phát hiện có trá. Lương thực dự trữ bên trong không chỉ thiếu phân nửa, nửa còn sót lại cũng bị tráo đổi bằng đồ kém chất lượng.
Kho Điền Trung nằm trong vùng quản lý của Đô Ti Điền Nam. Sự cố xảy ra, lại không tra được nguyên do, toàn bộ quan văn tướng võ từ trên xuống dưới đều bị xét nhà lưu đày.
Cha hắn Tạ Triều Ninh là một trong những người xui xẻo ấy, cả nhà cùng với Tạ Lãm mới nửa tuổi phải chịu lưu đày, hơn chục người đã chết dọc đường.
Vậy nhưng Tạ Triều Ninh không có ý muốn trả thù triều đình Đại Ngụy, ông nói mình quả thực thất trách, không oan khi bị phạt.
Tạ Lãm lớn lên trong trong gió cát sa mạc, chẳng có chút khái niệm nào về lòng trung thành với Đại Nguỵ. Song hắn cũng không tranh cãi với Tạ Triều Ninh, chỉ muốn biết chung quy ai trộm, ai tráo lương thực trong kho Điền Trung. Đám người này mới là kẻ đầu sỏ hại hắn mất người thân.
Tạ Triều Ninh không cho hắn điều tra.
Tạ Lãm nghi ngờ ông biết nên gặng hỏi không thôi.
Ban đầu ông nói Tạ Lãm còn quá nhỏ, không nên mang thù hận, chuyên tâm tập võ mới tốt.
Khi Tạ Lãm có thể tự đảm đương một phương, ông lại nói đối phương là thế lực mà thanh đao đơn độc của hắn không thể đối phó nổi.
Bị bức hỏi đến bực, Tạ Triều Ninh lại nói thế lực đó chính là thời thế, Tạ Lãm ngươi dẫu có võ công cái thế cũng đừng mơ lay chuyển được.
Tạ Lãm đương lúc tuổi trẻ bốc đồng, nào nghe lọt tai lời này, bực tức vô cùng.
Không lay chuyển được thời thế nhưng ai dám đảo lộn thời thế trước mặt hắn, hắn giết tất! Tạ Triều Ninh không chịu nói thì hắn tự điều tra.
Chẳng phải vì báo thù mà bởi hắn không muốn mình sống mơ hồ cả đời như thế.
Song bây giờ hắn đành tạm thời từ bỏ, vì hắn vẫn phân biệt được thứ tự ưu tiên của mọi việc. Dù thế nào đi nữa, đó đã là quá khứ, không quan trọng bằng mạng sống của Phùng Gia Ấu hiện tại.
Tạ Lâm Khê rời đi đã lâu nhưng Tạ Lãm vẫn đứng trầm mặc trong khoảng sân trước phòng khách.
Phùng Gia Ấu vốn không đi xa, khi nàng quay lại thì thấy Tạ Lãm đứng đối diện vườn hoa, dáng đứng thẳng tắp cứng đờ. Ánh sáng đèn lồng không chiếu được đến gương mặt hắn, bất giác trông có phần cô độc.
Phùng Gia Ấu thoáng do dự rồi bước đến: “Tạ ti trực, huynh đang nhìn gì vậy?”
Tạ Lãm bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, kinh ngạc vì hắn vậy mà không phát hiện ra nàng đến gần: “Không nhìn gì cả, vừa gặp lại bạn cũ nên nhớ đến vài việc trước kia.”
Phùng Gia Ấu nghĩ thấy cũng phải: “Người bạn cùng trường đó của huynh đâu có chỗ ở ở kinh thành, sao huynh không giữ người ta lại?”
Tạ Lãm nhớ mình đã từng nói không có bạn cùng trường nên giải thích: “Huynh ấy không phải bạn cùng trường. Huynh ấy và ta trở thành thân thiết là vì… từng cùng bị bệnh.”
Phùng Gia Ấu hơi ngẩn ra, cùng bị bệnh mà thành thân thiết?
Tạ Lãm kể lại chuyện nghĩa huynh từng thật sự trải qua: “Năm ta mười hai mười ba tuổi, một thôn trong phủ Bảo Ninh bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt bệnh lạ. Quan phủ tuyên bố đó là bệnh dịch, phong tỏa toàn thôn. Chuyện này ầm ĩ đến mức khiến ai nấy ở Bảo Ninh đều hoảng sợ, các hiệu thuốc gần như bị dọn trống. Vì ta hiểu chút y lý nên cảm thấy đây không giống dịch bệnh, thấy lạ vì sao quan phủ lại vội vàng qua loa, nhất quyết phong tỏa thôn. Cho nên ta đi xem xét, vượt qua nhiều chướng ngại mới vào được trong thôn đó…”
Lần đầu tiên nghe hắn kể chuyện quá khứ, Phùng Gia Ấu rất chăm chú. Nhớ tới Thẩm Thời Hành từng nói, ban đầu khi Tạ Lãm nổi danh là thiên tài, hắn không ngại thể hiện điều đó trước người khác. Tuy nhiên, không rõ năm mười hai mười ba tuổi đã gặp đả kích gì mà tinh thần dần sa sút rồi lánh đời, hiếm khi xuất hiện.
Lẽ nào là từ việc này?
Tạ Lãm nói nửa chừng bỗng thở dài.
“Sau đó chuyện gì xảy ra?” Phùng Gia Ấu đoán hắn đã gặp phải chuyện kinh khủng gì đó, quá nửa là đã phải chịu đựng lòng người tàn nhẫn, hoặc bị phản bội, hoặc bản thân sợ hãi không cách gì đối mặt.
Tạ Lãm nói: “Ta lẻn vào thôn rồi phát hiện vậy mà là dịch bệnh thật. Bản thân cũng bị nhiễm, bị cách ly ở bên trong luôn. Mặt ta bị lở loét gần như biến dạng, phải trị rất lâu mới khỏi.”
Phùng Gia Ấu nheo mắt: “… Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi? Vậy chưa đủ nghiêm trọng sao?” Tạ Lãm nhớ lần đầu tiên gặp nghĩa huynh, đầu y quấn băng gạc thật dày.
Y không hề hối hận vì đã phán đoán sai, dù có làm lại, y vẫn sẽ đi, liên quan đến mạng sống của cả thôn, vạn nhất thực sự có vấn đề thì làm sao.
Tạ Lãm nguyện kết bái cùng y, một vì trùng tên, hai vì lúc ấy cả hai đều xấu, thứ ba vì ngưỡng mộ lòng dũng cảm đó của y.
Phùng Gia Ấu ngộ ra lý do hắn lánh đời là do bị thương trên mặt: “Thảo nào huynh nói với mẫu thân ta rằng huynh không bao giờ soi gương. Ta đã hiểu lầm huynh rồi.”
Tạ Lãm cam chịu không giải thích.
Phùng Gia Ấu nghĩ vị Tạ Lâm Khê kia phỏng chừng cũng vào thôn tìm chân tướng, hai người cùng nhiễm bệnh. Gọi là giao tình định mệnh cũng không sai. Thảo nào dù không nhận được thiệp mời cũng chạy từ Đất Thục đến chúc mừng.
“May mắn hai người đều hồi phục rất tốt, thế gian mới không mất đi hai người anh tuấn.” Phùng Gia Ấu cảm thán xong, lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt nàng tựa ngòi bút, phác hoạ từ vầng trán đầy đặn của hắn xuống chiếc mũi cao thẳng, rồi dừng trên đôi môi không dày không mỏng.
Tạ Lãm không nhìn nàng, cảm thấy như có ngọn roi đang quất vào mặt mình, nóng rát.
“Ta về trước đây.” Tạ Lãm định xoay người.
“Huynh đã thử áo cưới chưa?” Phùng Gia Ấu chợt nhớ.
Tạ Lãm chưa hề: “Cũng ổn.”
Nhận ra hắn miễn cưỡng, Phùng Gia Ấu nheo mắt: “Để không mất thời gian khi mặc thử, ta đặc biệt dặn dò tú nương may sao cho dễ cởi.”
Hai chữ “dễ cởi” được nhấn mạnh rõ ràng.
Một từ hai nghĩa, Tạ Lãm chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hầu kết lên xuống vài cái: “Ta về thử lại.”
Nếu là thật, sẽ bảo Tùng Yên sửa lại cho thật chắc.
Phùng Gia Ấu tức cười khi thấy dáng vẻ chạy trối chết của hắn.
*
Đã muộn nhưng vẫn chưa được ngủ, Phùng Gia Ấu phải ngồi trước gương để mấy ma ma trang điểm thử giúp nàng. Lòng vẫn nghĩ về phản ứng của Tạ Lãm ban nãy, có khi nào hắn hiểu lầm nàng không? Hắn đi như chạy trốn vậy không phải vì xem thường nàng, mà chỉ vì hắn rất ít tiếp xúc với nữ tử nên thẹn thùng thôi?
Phùng Gia Ấu cầm gương lên soi: “Ma ma nói xem, nhan sắc của ta thế nào?”
Từ ma ma cười nói: “Gương kia đã nói rõ hết rồi còn gì?”
Lại chẳng, Phùng Gia Ấu mười phần tự tin với dung mạo của mình, trước nay vẫn luôn chăm sóc tỉ mỉ.
Nàng xinh đẹp, có tài học lại giàu có, trừ việc gia đình không có quyền thế, còn lại chẳng thể bắt bẻ. Không thể nào không nắm được Tạ Lãm giờ vẫn còn “non”.
Phùng Gia Ấu thử đi thử lại: “Chọn kiểu trang điểm này đi, trông ta trưởng thành hơn.”
Lúc đứng dậy, nàng nhìn thấy một thẻ xăm bị hộp trang điểm đè lên. Chính là quẻ thượng thượng nàng xin được ở Thanh Vân Quan.
*
Đến canh năm, Phùng phủ náo nhiệt hẳn lên.
Tạ Lãm không có chỗ ở cố định ở kinh thành nên lễ bái đường làm ngay trong phủ, lược bỏ rất nhiều bước trong lễ nghi đón dâu.
Thời khắc Phùng Gia Ấu khoác lên áo cưới và đội khăn trùm đầu, lòng nàng bất giác hồi hộp.
Tạ Lãm ở sát vách càng hồi hộp hơn.
Siết chặt bình sứ nhỏ trong tay, hắn hỏi Tùng Yên lần nữa: “Ngươi chắc chắn có tác dụng chứ?”
Vấn đề là thuốc này không nhắm vào Phùng Gia Ấu, cũng không thể thử trước.
Tùng Yên cũng bị không khí bên ngoài làm căng thẳng: “Không có vấn đề gì đâu thiếu chủ, nhưng cậu phải uống trước một khắc (15 phút) đấy!”
“Biết rồi!” Tạ Lãm nhét chiếc bình vào ống tay áo rộng của áo cưới.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
Tùng Yên đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Không ngờ thiếu chủ hợp với trang phục tươi tắn như này ghê!”
Trước nay quần áo thiếu chủ mặc không phải xám thì đen, trông cứ già già, bây giờ khoác lên người bộ áo cưới đỏ thắm, dù đôi mày đang nhíu chặt cũng không xua đi được thần thái rạng rỡ.
Tạ Lãm cho rằng Tùng Yên đang chế nhạo: “Bớt nói vài câu châm chọc ngươi sẽ chết hả?”
Tùng Yên le lưỡi song lại không chửi thầm hắn nữa, chỉ nghĩ: tốt ghê, lần này tới kinh thành quả không sai.
Ngoài cửa có người hầu đến mời: “Tạ ti trực, giờ lành sắp tới, phu nhân mời ngài đi ra đại sảnh trước.”
Tạ Lãm đáp “được”, để giữ thể diện cho hắn nên khách khứa chẳng mấy người, chỉ là xuất hiện cho có mà thôi, không có gì phải căng thẳng. Song hắn vẫn đi đến chiếc rương bên dưới ván giường, sờ vào mớ vũ khí của mình, tựa như muốn tiếp thêm sức mạnh.
Tạ Lãm ra khỏi phòng. Muốn đến đại sảnh phải đi ngang cửa viện của Phùng Gia Ấu, biết nàng vẫn còn bên trong, hắn không nén được mà dừng bước.
Chẳng mấy chốc sẽ không còn ai sống tại nơi này nữa, hai người họ chuyển đến căn viện mới lập gần phía sau Phùng phủ, xem như phòng tân hôn. Phùng Gia Ấu đã rất tinh tế và dụng tâm sắp đặt, từ những tiểu tiết thể hiện ra rằng hắn không phải ở rể mà chỉ tạm thời trú tại Phùng phủ, tránh cho người hầu dị nghị lung tung.
Tiểu cô nương này rất không nể tình khi bắt nạt người khác nhưng khi săn sóc người ta lại rất ân cần. Chẳng trách nhị thúc cứ đau lòng áy náy với nàng, cha thì mất tích, mẫu thân suốt ngày thanh tu, ngay cả gia gia – người duy nhất yêu thương nàng cũng qua đời từ lâu.
Một mình nàng chống chọi với mưa gió.
Ngẫm lại, Tạ Lãm cảm thấy mình may mắn hơn nàng một chút, tuy mất mẫu thân từ nhỏ và cuộc sống ở Đất Bắc gian khổ nhưng hắn vẫn còn có cha cùng mấy vị sư phụ thúc thúc thân thiết.
“Tạ ti trực?” Người hầu dẫn đường thấy hắn đứng ngẩn ra bên ngoài viện của tiểu thư bèn cất tiếng gọi.
Tạ Lãm thu lại suy tư, vừa dợm bước thì chợt nghe tiếng cửa phòng Phùng Gia Ấu mở ra, cách một bức tường, nàng gọi: “Tạ lang!”
Tiếng “Tạ lang” này suýt nữa làm cái chân vừa nhấc lên của Tạ Lãm trượt thẳng.
Phùng Gia Ấu đi đến cửa thùy hoa: “Chúng ta cùng đi nhé?”
Ma ma hoảng hốt, lật đật đuổi theo ra: “Không được tiểu thư ơi, đã lược bớt không ít lễ nghi rồi, không thể đảo lộn thêm nữa đâu!”
“Tạ lang?” Phùng Gia Ấu không thèm quan tâm, nhưng lo hắn để ý, nàng đứng lại ở cửa thùy hoa, không bước ra.
Mất một lúc Tạ Lãm mới hồi thần. Hắn đâu biết quy định kết hôn tại nhà gái của người Trung Nguyên ra sao. Nhưng Phùng Gia Ấu là người quyết tâm bỏ đi bộ luật cũ, soạn ra cái mới, há sẽ để ý quy định này kia.
Hôm nay hồn vía hắn bay tận đẩu đâu nên phản ứng chậm mấy nhịp, vì thế hắn lo lỡ như cách nhau quá xa, nàng gặp chuyện, hắn khó lòng bảo vệ được.
“Được!” Tạ Lãm đồng ý.
“Vậy chàng qua đây dắt ta đi.” Phùng Gia Ấu đội khăn trùm đầu lên, chìa bàn tay thon trắng muốt đang cầm chiếc quạt tròn màu đỏ ra ngoài cửa thùy hoa.
Tạ Lãm căng da đầu đi tới, nắm lấy phiến quạt tròn.
Lúc này Phùng Gia Ấu mới bước ra khỏi cửa, cảm nhận được hắn muốn buông tay, nàng nói: “Tạ lang phải dắt ta đó. Khăn trùm đầu này chỉ có thể tháo xuống sau khi bái trời đất, ta không nhìn thấy đường.”
Thì ra, quy định nào muốn giữ sẽ giữ, không muốn giữ thì bỏ. Tạ Lãm không muốn lắm lời, dùng chiếc quạt tròn làm kết nối, cẩn thận dẫn nàng bước tới.
Từ đây đến đại sảnh phải đi qua hai khu vườn và một cái hồ, nàng đội khăn im lặng không nói, cũng không cúi đầu nhìn đường nên đi thật chậm. Có lúc còn suýt vấp phải tà váy, may nhờ Tạ Lãm nhanh tay đỡ.
Sau khi dìu nàng đứng vững, Tạ Lãm thật không hiểu: “Ta thấy có kiệu nhỏ chờ trước cửa mà, lát nữa cô ngồi kiệu đi qua chẳng phải tiện hơn sao?”
“Đêm qua, ta cứ nghĩ mãi về những gì quẻ xăm nói.” Qua làn lụa đỏ, Phùng Gia Ấu nói cho hắn biết chuyện quẻ xăm, “Theo những gì quẻ nói, chuyện ta thành hôn với Tạ lang là đi lạc lối, chọn nhầm đường.”
Tạ Lãm vốn không tin những chuyện này, lại đột nhiên cảm thấy có phần đúng: “Hửm?”
Phùng Gia Ấu nghĩ mãi không ra, nàng đã được báo mộng, đây còn là mối nhân duyên “một sợi chỉ đỏ nối ngàn dặm”, vì sao cứ thấy thấp thỏm?
Chính vì cái gọi là “nhầm đường lạc lối” kia.
Nếu Tạ Lãm trở thành đương triều nhất phẩm hệt như trong mộng và nàng có thể bạch đầu giai lão cùng hắn, sao “nhầm đường lạc lối” cho được?
Sau đó Phùng Gia Ấu đã nghĩ thông, con đường nàng lựa chọn không có chữ “nhầm”. Cái gọi là “lạc lối”, hẳn vì con đường của Tạ Lãm sau này không thông thuận.
Phùng Gia Ấu nói: “Ta ít tuổi, hiểu biết về quan trường có hạn, lúc trước có lẽ ta cũng đã suy nghĩ quá đơn giản. Vậy nên ta cố ý để chàng dẫn ta đi là để lấy điềm may mắn, đồng thời cũng muốn nói với chàng rằng, ta nguyện ý cùng chàng đi lên đỉnh cao, đương nhiên cũng không sợ cùng chàng rơi xuống vực sâu!”
Cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy thăng trầm, nàng đã lựa chọn thì sẽ không sợ hãi.
Bàn tay cầm quạt của Phùng Gia Ấu kéo nhẹ: “Chỉ cần Tạ lang không buông ta ra, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta vẫn dám nhắm mắt đi cùng chàng. Chàng và ta phu thê đồng lòng, sẽ không có ngưỡng cửa nào không thể vượt qua.”
Lúc nàng khẽ kéo lại, Tạ Lãm theo bản năng nắm chặt hơn. Phùng Gia Ấu cảm nhận được, nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.
Hồi lâu sau hắn mới hỏi: “Nếu thực sự không qua được, ta và cô nên làm gì đây?”
Phùng Gia Ấu nói: “Vậy thì đó đã là điểm cuối trên con đường nhân sinh của hai chúng ta, còn có thể làm gì đây?”
Tạ Lãm khẽ mấp máy môi, không biết đáp lời nàng thế nào. Hóa ra trên đời còn có lời hứa cảm động đến vậy, thế mà lại được lập ra giữa hai người nam nữ chẳng có chút tình cảm nào.
“Thật xin lỗi.” Tạ Lãm bình tĩnh lại, tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước.
Nếu hắn là quý công tử kinh thành vâng lời cha mẹ thành hôn với nàng, dù ban đầu không tình nguyện, nhưng nghe được lời nàng nói ban nãy, chắc chắn cũng sẽ muốn đồng hành cùng nàng trên con đường này.
Đáng tiếc hắn không phải.
Và Phùng Gia Ấu nói những lời đó cũng vì nàng không biết thân phận thật của hắn.
Hắn hiểu rõ mình cần phải tỉnh táo.
Phùng Gia Ấu không biết hắn nói “Thực xin lỗi” là có ý gì.
Cảm nhận được tâm trạng hắn không tốt, nàng cũng biết chừng mực, không mở miệng nữa.
Cứ thế cùng trầm mặc đi đến đại sảnh.
*
Giang Hội Từ không ngồi trên ghế chủ bởi vị trí đó để trống dành cho cha mẹ Tạ Lãm. Bà thậm chí còn không xuất hiện trong hôn lễ.
Phùng Gia Ấu đội khăn, cúi lạy trời đất cùng Tạ Lãm trong tiếng chúc mừng hoan hỉ.
Hết thảy đều bình thường, trừ việc lúc bái cha mẹ, Tạ Lãm kéo nàng xoay mặt về hướng Tây Bắc.
Kế đó Phùng Gia Ấu bị đưa đến căn viện nhỏ mới chuẩn bị.
Bên ngoài, Tạ Lãm không quen biết ai trong đám khách khứa, nhưng lại phát hiện được bóng dáng Phùng Hiếu An. Con gái thành hôn, ông đương nhiên sẽ lẻn vào nhìn. Hắn muốn đến gặp, nói cho ông biết Tạ Lâm Khê bị lừa đến kinh thành, lại thấy ông lách mình rời khỏi đám đông.
Tạ Lãm vội vàng đuổi theo, song đột ngột bị một thanh niên ăn diện còn lòe loẹt hơn cả hắn hôm nay ngăn lại.
Người đó vỗ ngực nói: “Tiểu muội của ta đấy, sau này đệ phải đối xử tốt với tiểu muội của ta nhé.”
Tạ Lãm bị hắn cản trở, khiến mọi người chú ý, hoàn toàn không đuổi kịp.
Người này không ai khác chính là Giang Phó, biểu ca của Phùng Gia Ấu.
Cữu cữu của nàng, Giang Chấn Kỳ cũng tới, dự lễ xong liền đi thăm Giang Hội Từ.
Giang Hội Từ quấn áo choàng ngồi một mình trong sân, Giang Chấn Kỳ bước tới: “Tiểu muội, muội bệnh mấy ngày nay rồi, còn ngồi ngoài này sẽ trúng gió đấy.”
Giang Hội Từ nhìn thấy đại ca nhà mình mới lộ ra chút yếu ớt: “Lẽ ra muội nên cứng rắn hơn.”
Trong chuyện thành hôn của Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu.
Ban đầu khi lời đồn đãi nổi lên, bà nhất quyết cho hai người thành đôi. Nhưng sau khi Tạ Lãm cầu hôn, bà cảm nhận được rõ ràng Tạ Lãm có mục đích riêng. Con gái biết rõ hắn có ý đồ cũng không để ý, từ đó Giang Hội Từ không còn lạc quan với mối duyên này được nữa.
“Làm muội nhớ đến bản thân à?” Giang Chấn Kỳ hỏi, “Biết rõ Phùng Hiếu An liên minh với cha, vì sức ảnh hưởng của cha trong thương hội ở Giang Hoài mới đồng ý cưới muội nhưng muội cũng bằng lòng.”
Giang Hội Từ cười buồn: “Ai bảo muội cũng có ý đồ riêng chứ.”
Khi đó trong kinh thành có biết bao mỹ nhân quyền thế mong ngóng được gả cho Phùng Hiếu An. Nếu không có cơ hội này, Phùng Hiếu An đời nào để mắt đến con gái thương hộ tướng mạo tầm thường như bà?
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phùng Hiếu An, bà như bị quỷ ám. Dù Phùng Hiếu An nói thẳng với bà rằng ông trời sinh phóng túng, lòng nặng tâm tư, có thể sẽ bất chợt mất tích, cũng có lẽ đột ngột chết đi, không phải người chồng tốt, càng không trở thành người cha tốt, bà vẫn nguyện lòng gả.
Khi đó Giang Chấn Kỳ đã khuyên rất nhiều lần: “Giờ muội hối hận rồi?”
“Không hối hận.” Giang Hội Từ lắc đầu, “Chỉ đáng thương cho Tiểu Gia. Bất hạnh của muội là do muội tự chuốc lấy, nhưng bất hạnh của nó lại do muội mang tới. Muội không có mặt mũi nhìn nó nên cũng không dám gần gũi nó, muội đúng là sợ mình sẽ hối hận.”
Lúc xuất giá bà đã thề với mẫu thân mình rằng đời này bà không hối hận. Bà tuyệt đối không thể hối hận.
“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.” Giang Chấn Kỳ an ủi em gái, “Huống chi theo ta thấy, Tiểu Gia thông thấu hơn muội nhiều, nó hiểu được thế nào là tình thâm nghĩa trọng, cũng biết rõ bản thân thực sự muốn gì. Nó sẽ không giẫm vào vết xe đổ của muội đâu, đừng nghĩ nhiều.”
*
Phùng Gia Ấu buồn chán ngồi trong phòng tân hôn, nghĩ rằng Tạ Lãm sẽ sớm đến thôi vì hắn chẳng quen biết ai trong khách khứa ngoài kia.
Thế nhưng hắn cứ lần lữa kéo dài mãi đến tối mới trở về. Hơn nữa đến rồi lại chần chừ, năm lần bảy lượt muốn gõ cửa lại nhịn xuống.
Phùng Gia Ấu đã hiểu, những lời kia của nàng chẳng mảy may làm hắn xúc động.
Nàng im lặng, để mặc hắn lưỡng lự ngoài cửa.
“Cô gia?” Đứng ngoài cửa cũng không dễ dàng gì, hai hàng người hầu nhìn chằm chằm từng động tác của Tạ Lãm.
Ma ma tiến lên đưa cho hắn một chiếc cán cân*: “Cô gia, đáng lẽ chúng tôi phải hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhưng tiểu thư nói ngài dễ ngại ngùng, lệnh toàn bộ người hầu lui xuống hết.”
Bảo lui mà cả đám vẫn còn đứng lù lù ở đây.
Chẳng còn cách nào, Tạ Lãm đành gồng mình cầm theo cán cân đẩy cửa đi vào.
Tân phòng được thắp nến đỏ, dán chữ hỷ, bày đầy quả mừng và điểm tâm, trên bàn còn có rượu hợp cẩn.
Tạ Lãm nhìn hết một vòng, đến lúc chẳng còn gì để nhìn nữa mới chịu đặt ánh mắt lên người cô dâu ở gian trong.
Gian trong:
phòng riêng ở nhà quyền quý thường rất lớn, chia thành hai gian trong ngoài, gian ngoài có bàn làm việc (án thư), bàn ăn, kệ sách… gian trong có giường ngủ, giữa hai gian thường đặt bình phong ngăn cách.
Phùng Gia Ấu mặc áo cưới đỏ thắm, hiếm khi yên lặng như vậy ngồi ở mép giường.
Tạ Lãm đi vào gian trong, thu hết dũng khí, dùng cán cân trong tay nâng khăn trùm đầu của nàng.
Khi khăn rơi xuống, Phùng Gia Ấu ngẩng mặt lên, dung nhan kiều diễm dần dần hiện rõ trong mắt Tạ Lãm.
Hắn chợt nghĩ có lẽ sáng nay Tùng Yên đã không giễu cợt mình, có lẽ người Trung Nguyên mặc áo cưới đỏ thắm thế này là để trở nên lộng lẫy động lòng hơn hẳn ngày thường.
Ý thức được mình vừa thất thần, hắn vội quay người đi ra ngoài: “Phải uống rượu hợp cẩn đúng không?”
Phùng Gia Ấu đứng dậy đi theo, không nói một lời cùng hắn giao tay nâng rượu hợp cẩn.
Tạ Lãm đang định uống, Phùng Gia Ấu bỗng nói: “Rượu này bị ta bỏ thuốc rồi đấy.”
Động tác của Tạ Lãm chỉ thoáng khựng lại, biết nàng đang trêu mình, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Phùng Gia Ấu hài lòng, cũng uống cạn: “Tạ lang ngày càng hiểu ta.”
Đặt ly rượu xuống, Phùng Gia Ấu đang nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo thì Tạ Lãm bất chợt bế ngang nàng lên, đi vào trong, ném xuống chiếc giường trải đệm đỏ.
Phùng Gia Ấu hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, ý nghĩ đầu tiên là lẽ nào hắn thật sự bị bỏ thuốc?
Vốn dĩ nàng còn suy nghĩ làm sao để dỗ hắn thuận theo, nhưng khi hắn thực sự ra tay, nàng lại bối rối, nhất thời xấu hổ đến mức muốn chui vào chăn.
Tạ Lãm không có động tác tiếp theo, chỉ đứng bên cạnh giường, một tay vịn khung giường, cúi đầu nhìn chăm chú mỹ nhân đang lúng túng đỏ mặt nằm co ro trên giường.
Vì chuyên chú, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán hắn.
Đợi đến đúng thời điểm, hắn thở dài nói với Phùng Gia Ấu: “ Cô và ta đã là vợ chồng, tuy rằng khó mở miệng nhưng ta vẫn phải nói với cô một chuyện.”
Sự ngượng ngùng của Phùng Gia Ấu rút đi hết: “Hả?”
Tạ Lãm: “Ta có bệnh.”
Phùng Gia Ấu chưa hiểu: “Cái gì?”
“Hôm qua ta kể với cô rồi đấy, hồi trước ta từng nhiễm bệnh dịch.” Gương mặt trắng trẻo của Tạ Lãm bắt đầu ửng hồng, “Sau khi khỏi hẳn đã để lại di chứng, chỉ cần có … ý nghĩ với nữ tử, ta liền sẽ…”
Không cần hắn nói hết, hai mắt trừng to của Phùng Gia Ấu đã nhìn thấy trên mặt và cổ hắn, phàm là vùng da lộ ra bên ngoài đều xuất hiện những vết mẩn đỏ.
Rất đáng sợ.
Trông hắn có vẻ khá đau đớn, quay người đi ra, đưa lưng về Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu cảm thấy nghi ngờ, nhưng lúc hắn kể chuyện mắc phải bệnh dịch trông không giống nói dối.
“Có loại di chứng này thật sao?” Nàng chưa từng nghe thấy, chỉ nghe nói một số người nhạy cảm với lông chó mèo.
Tạ Lãm không đáp, bày ra dáng vẻ quạnh hiu.
Phùng Gia Ấu trầm ngâm một lát, đứng dậy khỏi giường: “Sẽ có cách trị mà, chàng đừng nản chí.”
Thấy nàng đã tin, Tạ Lãm đang đưa lưng về phía nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thuốc này của Tùng Yên quả nhiên hữu dụng, chỉ cần có ham muốn liền nổi mẩn, gương mặt của hắn bây giờ không thể nhìn vào mắt nổi rồi.
Phùng Gia Ấu hỏi hắn: “Chàng bị vậy có khó chịu không?”
Tạ Lãm nghĩ nếu mình nói vẫn ổn, nàng có thể sẽ thổi tắt đèn, sau đó nói tắt đèn rồi không nhìn thấy gì thì không còn gì trở ngại.
“Khó chịu lắm.” Tạ Lãm nhắm mắt, “Càng động tình càng khó chịu.”
Hắn bước đến cạnh án thư ngồi xuống, lấy một quyển sách, ra vẻ phải đọc mới giúp hắn bình tĩnh lại được.
Phùng Gia Ấu cũng đi qua, mở nắp lư hương tráng men, tay áo đỏ thêm hương cho hắn: “Nếu vậy thì, đêm vẫn còn dài, Tạ lang trò chuyện với ta nhé?”
“Nói chuyện gì?” Tạ Lãm cúi đầu, giả vờ lật sách.
Phùng Gia Ấu vươn tay đóng quyển sách hắn đang cầm, đồng thời hé đôi môi đỏ mọng: “Tâm sự về cô nương khiến chàng nhận ra mình có di chứng này, làm chàng càng động tình càng khó chịu đó, ta thật sự rất tò mò.”
Tạ Lãm giật mình ngẩn ra, kế đó sống lưng lạnh toát.
Hắn nhủ bụng toi rồi, vậy mà lại quên mất vụ này. Chiêu này của tên Tùng Yên chết tiệt há chẳng phải là khiêu khích trắng trợn trong đêm tân hôn sao?
Phùng Gia Ấu đi đến đối diện hắn, đôi mắt tuy cong thành hình trăng non quyến rũ nhưng đáy mắt lại tối tăm không thấu, tựa như đang nói đêm nay nếu không giải thích rõ ràng thì ta cho chàng tổ chức đám cưới và đám ma cùng một lúc luôn!
—
Editor muốn nói: đúng rồi, phải từng trải qua rồi, từng động tình vài lần rồi thì mới xác định được mình mắc chứng bệnh này rõ ràng vậy chứ. Tự đào hố chôn mình rồi anh ơi!
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích:
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…