Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 44

CHƯƠNG 44 – HẮN CƯỚP, TA ĐOẠT

Mưa to dần chuyển nhỏ. Đội ngũ Huyền Ảnh Ti chặn kín cổng chính của Đại Lý Tự.

Tạ Lãm vừa đi ra thì nhìn thấy Thôi thiếu khanh khom lưng đứng cạnh xe ngựa, bị mắng té tát.

Thẩm Khâu vẫn ngồi trong xe ngựa, quát mắng Thôi thiếu khanh không khác gì đang mắng cháu: “Gắn tội danh ám sát đế sư lên đầu Huyền Ảnh Ti, ai cho ngươi cái gan này?”

Thôi thiếu khanh không dám nói nửa lời.

Thẩm Khâu nhìn thấy Tạ Lãm bước ra, chỉ tay về phía hắn: “Ta đưa người đi, đừng nói Huyền Ảnh Ti chúng ta bá đạo. Các ngươi hắt nước bẩn lên đầu chúng ta, thì chúng ta phải đích thân điều tra rõ ràng để các ngươi tâm phục khẩu phục.”

Thôi thiếu khanh vội vã đáp “vâng”, bị mắng nhưng cũng cảm thấy đáng giá vì đã chuyển được vụ án khó nhằn này đi.

Thẩm Khâu quay đầu lại mắng Tạ Lãm: “Ngươi còn chưa ngồi ấm ghế thiên hộ mà đã gây ra bao chuyện thị phi cho ta rồi!”

Tạ Lãm không tiếp bộ dạng này của ông, ôm quyền lớn tiếng đáp: “Thuộc hạ chỉ đến dự một bữa tiệc, chẳng hề làm gì cả!”

Lời vừa nói ra, không chỉ người của Huyền Ảnh Ti mà cả quan viên Đại Lý Tự đứng tụ tập bên ngoài cũng sững sờ.

Dám chống đối lại Thẩm chỉ huy sứ sao?

Thẩm Khâu tức giận nói: “Ngươi dự tiệc của hắn làm gì?”

Không sợ chính khách gian xảo như Lý Tự Tu phát hiện thân phận của ngươi à?

Ông nói tiếp: “Chuyện này là do ngươi gây ra, ngươi phải điều tra rõ ràng!”

Tạ Lãm vừa định đồng ý thì Thẩm Khâu lại quay sang Bùi Nghiên Chiêu: “Bùi trấn phủ, ngươi đưa hắn đi nhận cửa, dạy hắn phải có tư duy như thế nào mới xứng đáng là quan viên của Huyền Ảnh Ti!”

Mọi người đều nghĩ Thẩm Khâu sẽ nổi trận lôi đình, không ai ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.

Giờ đến người ngốc cũng nhìn ra, Thẩm Khâu có cách đối xử đặc biệt với vị thiên hộ mới này.

“Đi thôi!” Thẩm Khâu giao nhiệm vụ xong, rời khỏi Đại Lý Tự.

Bùi Nghiên Chiêu nhảy lên ngựa, im lặng một hồi lâu.

Y biết nghĩa phụ đối xử với Tạ Lãm rất khác thường. Giờ xem ra không chỉ là khác thường mà còn đặt kỳ vọng rất lớn, muốn bồi dưỡng Tạ Lãm để hắn có thể đứng vững trong Huyền Ảnh Ti.

Bùi Nghiên Chiêu cảm thấy bất mãn với Thẩm Khâu. Thực tế, từ khi Thẩm Khâu kiên quyết đưa Tạ Lãm vào Huyền Ảnh Ti, y đã nảy sinh bất mãn. Chính xác hơn, đó là cảm giác nguy cơ, nhưng không liên quan đến Phùng Gia Ấu.

“Thẩm đại nhân nói ngươi đưa ta đi nhận cửa, nhận cửa gì cơ?” Tạ Lãm không hiểu nổi mấy câu quan thoại này.

Bùi Nghiên Chiêu muốn nói, ta là cấp trên của ngươi, sao không biết dùng tôn xưng hả. Nhưng cuối cùng y không nói gì, chỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi về nha môn thay quan phục trước đi.”

*

Người đã giải tán hết, Phùng Gia Ấu che dù rời khỏi hậu đường, chuẩn bị đi về nhà từ cửa sau.

Trước khi rời đi, nàng viết tờ giấy nhắn cho San Hô đang đợi nàng trong xe ngựa, bảo đi tìm Thẩm Thời Hành, hỏi xem có cách nào lấy được những tấu chương mà Lý Tự Tu đã gửi lên Nội Các trong những năm qua hay không.

Nàng phải hiểu rõ đối phương thì mới hành động được.

Tiếc rằng nàng đã thành thân, nếu không, có thể hẹn gặp y trực tiếp. Giao tiếp nhiều lần mới dễ dàng nắm bắt được con người y. Nhưng, nếu nàng chưa thành thân, có lẽ đã chọn gả cho y rồi, vậy thì đâu cần phải lo sợ y làm gì?

Phùng Gia Ấu bắt đầu nhớ lại cuộc đời của Lý Tự Tu trong đầu.

Thẩm Thời Hành nói với nàng rằng mẫu thân của Lý Tự Tu, Lý Thanh Vãn, xuất thân từ phủ Trung Văn Bá, là viên ngọc quý trên tay Trung Văn Bá đời trước.

Lý Thanh Vãn từ nhỏ ốm yếu. Phụ thân không nỡ gả nàng đi xa, nên đã chiêu nạp một con rể vào nhà. Hình như là tiên sinh dạy học của Lý gia, một kẻ sĩ thi trượt.

Thẩm Thời Hành đoán, Lý Thanh Vãn có lẽ đã nảy sinh tình cảm, qua lại với tiên sinh dạy học kia, sau đó mang thai, khiến Trung Văn Bá phải miễn cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Năm Lý Tự Tu lên bảy, tiên sinh dạy học đó qua đời. Sau đó ít lâu, phụ thân của Lý Thanh Vãn cũng qua đời, cữu cữu của Lý Tự Tu là Lý Lạc kế thừa tước vị.

Lý Lạc thì vô dụng, nhu nhược cả đời, thậm chí còn không thể đỗ đạt, chỉ hưởng thụ một chức quan nhàn rỗi phẩm cấp thấp nhờ vào gia tộc.

Phủ Trung Văn Bá đã xuống dốc nhiều năm, mãi cho đến khi Lý Tự Tu đỗ đầu bảng nhì và vào được Hàn Lâm Viện, thì gia tộc mới có chút khởi sắc.

Hiện tại, dù Lý Tự Tu đã trở về kinh thành, nhưng y không tự lập môn hộ, vẫn ở lại trong phủ Trung Văn Bá.

Thẩm Thời Hành còn nói mình từng gặp Lý Thanh Vãn, đôi mắt bà trời sinh đặc biệt.

Phùng Gia Ấu nhớ lại đôi mắt của Lý Tự Tu, chắc hẳn y được thừa hưởng đôi mắt của mẫu thân. Xuất thân của y từ Lý gia này thực sự không có gì để bắt bẻ.

*

Tại phủ Trung Văn Bá.

Lý Lạc nghe tin cháu trai bị ám sát, vội vã chạy ra ngoài phủ đợi.

Lý Tự Tu vừa đến, Lý Lạc liền lao đến chào đón: “Tự Chi à, cháu có bị thương nặng không?”

Lý Tự Tu vội vàng thu tay áo hành lễ: “Không sao cả, làm cữu cữu lo lắng rồi.”

“Cháu với ta là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy.” Lý Lạc dẫn y vào phủ, “Ta đã mời đại phu đến rồi, cháu mau qua đó để đại phu kiểm tra đi.”

Lý Tự Tu khó xử nói: “Cháu muốn đến bái kiến mẫu thân trước.”

“Phải, phải, muội muội ta cũng rất lo lắng khi hay tin ám sát. Cháu mau đi đi.”

Lý Tự Tu lại hành lễ, sau đó mới đi về phía khu viện bên cạnh.

Lý Lạc thấy y đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ đây đối diện với cháu trai của mình, ông ta mồ hôi đầm đìa.

Trước đây ông ta chỉ mơ hồ cảm thấy cháu trai có tài năng, nhưng không ngờ rằng lại tài giỏi đến mức này. Chuyện này khiến cả phủ Trung Văn Bá bỗng chốc thu hút sự chú ý, mấy đồng liêu ngày thường vênh váo, giờ đây gặp ông đều thay đổi thái độ.

Một lũ tiểu nhân chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy.

“Trước đây bà không đối xử tệ với nó đấy chứ?” Lý Lạc quay về chỗ ở, hỏi lại phu nhân của mình.

Lý phu nhân vội vàng thề thốt: “Tôi biết ông thương muội muội, làm sao dám đối xử tệ chứ.”

Bà thực sự chưa từng bạc đãi Lý Tự Tu. Y mang họ Lý, từ nhỏ đã học hành giỏi giang, về sau lại đỗ đạt công danh, mọi vinh quang đều thuộc về nhà họ Lý, bà không đến nỗi ngu ngốc đến mức đó.

Nhưng bà vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Hồi đó Viên Viên một lòng muốn gả cho biểu ca, ông cũng hết sức ủng hộ, tôi lại kiên quyết không đồng ý, nếu không thì giờ đây…”

Lý Lạc mắng bà là đồ đàn bà thiển cận: “Bây giờ con trai, con gái của Viên Viên đều đã mấy tuổi rồi, bà biết hối hận thì có ích gì?”

Lý phu nhân hối hận đến đứt từng khúc ruột, kéo trượng phu lại thì thào hỏi: “Nói thật, ông không biết cha ruột của Tự Chi là ai sao?”

Lý Lạc liền vội đưa tay bịt miệng bà: “Giờ Tự Chi là ai rồi, bà không thể nói bừa được!”

Lý phu nhân lập tức im lặng, như chim sợ cành cong.

“Tôi thật sự không biết.” Lý Lạc cũng lấy làm tò mò.

Năm đó, khi muội muội đến tuổi cưới gả, phụ thân ông vốn đang định bàn chuyện hôn nhân cho bà, bỗng phát hiện bà đã mang thai hai tháng.

Phụ thân ông nổi trận lôi đình, ép hỏi cách nào bà cũng không chịu khai. Bảo bà bỏ đứa bé, bà lại lấy cái chết ra để ép phụ thân giữ đứa nhỏ lại.

Phụ thân ông đành bất lực, cuối cùng chỉ còn cách đưa một gã thư sinh sa cơ vào Lý gia để che mắt thiên hạ.

*

Lý Tự Tu gặp Lý Thanh Vãn trong phòng ấm ở viện bên, tiến lên hành lễ: “Mẫu thân, hài nhi không sao, người chớ lo.”

Lý Thanh Vãn đứng dậy, kéo hắn lại nhìn kỹ một hồi: “Chỉ là vết thương nhỏ, nhưng sắc mặt con trông không tốt lắm.”

“Không liên quan đến vết thương.” Lý Tự Tu không giải thích thêm.

Lý Thanh Vãn hỏi: “Con về kinh cũng đã một tháng, mà chưa đi gặp phụ thân sao?”

Lý Tự Tu đỡ bà ngồi xuống: “Gần đây có người theo dõi con rất sát, tạm thời chưa tiện. Phụ thân cũng chưa tìm con.”

“Nhưng con đã cố ý tránh mặt trong yến tiệc có phụ thân con tham dự. Rốt cuộc là bất tiện, hay là sợ ông ấy trách con về kinh trước thời hạn?” Lý Thanh Vãn nắm tay y, nói: “Con vẫn chưa dứt tâm sao? Phùng tiểu thư đã gả đi rồi…”

“Cuộc hôn nhân đó nàng bị ép buộc,” Lý Tự Tu ngắt lời, “Đế sư có thể đổi, trượng phu của nàng cũng có thể đổi.”

Lý Thanh Vãn nhíu mày: “Con à, biết vậy sao trước kia còn không chịu? Hồi nàng từ chối con hết lần này đến lần khác, ta đã bảo hãy để phụ thân con nghĩ cách đi. Nhưng con không nghe, nói rằng đại sự hôn nhân không nên dùng quyền thế ép buộc, giờ chẳng phải con cũng đang ép buộc đó sao. Con lại còn không vừa mắt phụ thân con nữa?”

Lý Tự Tu hơi rũ mắt, không biểu lộ cảm xúc: “Phùng tiểu thư với con đã đạt thành thỏa thuận ngầm. Tạ thiên hộ là cướp, còn con là đoạt.”

“Miễn con vui là được.” Lý Thanh Vãn phiền lòng phất phất tay, “Nhưng con vẫn nên sớm gặp phụ thân đi. Dù ông ấy đã hứa với ta sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của con, nhưng con cứ lần lữa vì chuyện nữ nhi mà chậm trễ như vậy, ta không dám chắc ông ấy sẽ không…”

Không nói tiếp nữa, mối quan hệ giữa cha con họ mấy năm nay vốn đã căng thẳng, bà biết nếu nói ra chỉ càng tệ thêm.

*

Trên đường về nhà, trời mưa khiến mặt đường đầy nước, hố sâu chẳng thấy rõ, xe ngựa xóc nảy dữ dội.

Phùng Gia Ấu đang mải suy nghĩ nên không để ý, bỗng một cú quặt gấp khiến trán nàng đập mạnh vào thành xe, đau đến nhíu mày.

Nghe tiếng động bên ngoài, dường như có va chạm với một xe ngựa khác.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên có một người bị ném vào trong xe, là người đánh xe đã ngất xỉu!

Phùng Gia Ấu giật mình lùi lại, vừa định kêu lên, thì có kẻ nhảy lên chỗ đánh xe, vén màn xe lên: “Tạ phu nhân, nếu không muốn ta đánh ngất, tốt nhất hãy im lặng.”

Phùng Gia Ấu vội lấy tay bịt miệng. Tên cướp mặc đồ của người đánh xe, khoác áo tơi đội nón tre đan, vành nón kéo thấp che kín mặt, không nhìn rõ dung mạo.

“Xuống xe.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Phùng Gia Ấu thức thời, lập tức ngoan ngoãn xuống xe theo hắn, lên một chiếc xe ngựa đơn sơ khác.

Còn chiếc xe ngựa của nhà nàng đã bị một kẻ khác điều khiển tiếp tục đi.

Tên cướp không đi một mình, mà có cả một bọn, và chúng đã chọn chỗ va chạm rất khéo. Chớ nói trời đang mưa, dù là đêm trong cũng khó có ai thấy nàng đã xuống xe.

Có thể thấy bọn này thường xuyên làm chuyện cướp người giữa phố, và rất rành rẽ đường phố trong kinh thành.

“Các ngươi định đưa ta đi đâu?” Phùng Gia Ấu nhìn quanh trong xe, cửa sổ đã bị bịt kín, không đoán được hướng đi.

Tên cướp đánh xe không đáp.

Phùng Gia Ấu sợ hãi, giọng run run tiếp tục hỏi: “Chẳng phải các ngươi đánh ngất hay làm ta mê man là tốt hơn sao? Không sợ gặp quan binh tuần tra ta sẽ kêu cứu à?”

Tên cướp bên ngoài có vẻ mất kiên nhẫn, lớn tiếng dọa dẫm: “Vậy ngươi thử xem, liệu có cơ hội để cất tiếng không!”

Bị hắn quát như vậy, sự hoảng hốt của Phùng Gia Ấu tạm thời dịu đi. Nàng đoán rằng có người muốn gặp mình, muốn nói chuyện hoặc bàn bạc một cuộc mua bán nào đó. Nếu đánh ngất nàng, lỡ như không tỉnh dậy kịp thì sẽ làm mất thời gian của kẻ đứng sau bọn chúng.

Xe ngựa chạy khá lâu trên đường, Phùng Gia Ấu ban đầu còn nghe âm thanh bên ngoài, âm thầm ghi nhớ hướng đi trong đầu. Nhưng sau khi xe vòng vo qua vài ngõ ngách, nàng không còn nhớ nổi nữa.

Cuối cùng, xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ. Tên cướp đánh xe ném vào trong một chiếc khăn đen: “Bịt kín mắt lại.”

Phùng Gia Ấu nhặt chiếc khăn, ngoan ngoãn bịt mắt, lần mò bước ra khỏi xe.

“Tạ phu nhân cẩn thận.” Lần này là giọng nói của nữ tử, nàng ta đến đỡ Phùng Gia Ấu xuống xe.

Phùng Gia Ấu dựa vào lực của nữ nhân đó, được dìu đi một đoạn, cuối cùng dừng lại tại một gian phòng. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, nàng nghe thấy bọn họ dường như đã rút lui hết. Phùng Gia Ấu liền tháo chiếc khăn đen bịt mắt xuống.

Ánh sáng đột ngột khiến nàng hơi chói mắt, nhưng ngay sau đó, nàng thấy một người đàn ông ngồi ở ghế trên trong phòng.

Ông ta ngồi cao trên chiếc ghế thái sư, nhưng tư thế rất nhàn nhã, ăn mặc như một viên ngoại phú quý. Trong tay cầm một quyển sách, che mất khuôn mặt.

Phùng Gia Ấu lên tiếng trước: “Ngài là…?”

Ông ta hơi hạ quyển sách xuống, để lộ gương mặt của mình.

Chỉ thấy dung mạo mềm mại, trắng trẻo, trông như chưa đến bốn mươi tuổi.

Ông ta nhàn nhạt nói: “Tạ phu nhân vốn không phải nữ tử nơi khuê phòng, chẳng lẽ trước đây chưa từng nhìn thấy ta trong kinh thành?”

Phùng Gia Ấu đương nhiên đã từng gặp. Thế nên đồng tử co rút, khó lòng diễn tả được sự kinh hãi.

Trên đoạn đường bị bắt cóc, nàng đã nghĩ tới vô số người khả nghi, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ đến ông ta.

Người duy nhất hiện nay trong triều có thể đối đầu với thủ phụ Nội Các, đại giám chưởng ấn của Ti Lễ Giám, thủ lĩnh thiến đảng, Từ Tông Hiến.

Editor muốn nói: một nhân vật quan trọng nữa vừa lên sàn. Bật mí là nhân vật này rất hay đó.

Mình giải thích thêm về chức vụ của ông này và cơ cấu của thái giám để sau này bà con hiểu rõ hơn diễn biến của truyện nhé.

Nội cung của triều Minh mà truyện phỏng theo bao gồm 24 nha môn thái giám (Nhị Thập Tứ Nha). Trong đó có: 12 giám (Thập Nhị Giám), 4 ti và 8 cục. Truyện chủ yếu đề cập đến Thập Nhị Giám.

Mỗi nha đều có một thái giám chưởng ấn chịu trách nhiệm quản lý.

Thái giám chưởng ấn hay thái giám nắm ấn

Những thái giám chưởng ấn là những người đứng đầu các nha môn thái giám trong triều đình. Họ nắm giữ ấn tín của các cơ quan và có quyền phê duyệt cuối cùng đối với các văn kiện quan trọng. Ti Lễ Giám là nha môn quyền lực nhất và thái giám nắm ấn của Ti Lễ Giám có quyền lực tối cao, gọi là đại giám chưởng ấn Ti Lễ Giám.

Ti Lễ Giám

Ti Lễ Giám là một trong Thập Nhị Giám nổi tiếng, với sự hiện diện của đại giám chưởng ấn như đã nói ở trên. Nha môn này kiểm soát việc phê chuẩn các công văn và chiếu chỉ của hoàng đế. Ti Lễ Giám thường có quyền lực hơn cả quan viên cao cấp và được ví như “nội tướng” hay “quyền vượt thủ phụ.”

Thái giám bỉnh bút hay thái giám cầm bút

Những thái giám này có nhiệm vụ giúp hoàng đế soạn thảo và viết chiếu chỉ. Họ thường giữ vị trí quan trọng, gần gũi với hoàng đế và có thể ảnh hưởng đến các quyết định chính trị. Vị trí này thấp hơn đại giám chưởng ấn nhưng cực kỳ có ảnh hưởng.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x