CHƯƠNG 48 – VÕ HỌC TRÊN THẾ GIAN UYÊN THÂM KHÓ LƯỜNG
Phùng Gia Ấu nghe Tạ Lãm cằn nhằn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừm, nếu không muốn đọc lúc nửa đêm, vậy ban ngày chàng cầm đến nha môn, lúc rảnh rỗi xem chút cũng được.”
Tạ Lãm nghe xong muốn nổi điên: “Đọc mấy thứ này hoàn toàn vô dụng, chỉ là lý thuyết suông.”
Phùng Gia Ấu không đồng tình: “Chàng không thử sao biết được?”
Tạ Lãm gõ tay lộp cộp trên mặt bàn: “Cần gì thử mới biết? Võ công phải tập luyện từng chiêu từng thức mà thành, ta chưa từng thấy ai chỉ ngồi đọc sách mà thành cao thủ cả.”
“Chuyện này đâu giống luyện võ chứ?” Phùng Gia Ấu thật hết cách.
Nàng chưa từng thấy ai hễ mở miệng là so sánh chuyện mây mưa chốn phòng the với “chiến trường”, “giết người” và “luyện võ”. Thật là cái tên võ si, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện như thế, sao nàng không hãi cho được?
“Cũng chẳng khác là mấy, dù sao ta cũng không đọc!” Tạ Lãm quyết chí không nhân nhượng, đẩy quyển sách tranh ra xa, “Nàng tin ta đi, đọc mấy thứ này chẳng giúp ích gì, chỉ hành hạ ta thôi.”
“Định lực của chàng tệ đến vậy sao?” Phùng Gia Ấu đẩy nhẹ vai hắn, ép hắn ngồi lại vào ghế.
“Định lực của ta mà tệ à?” Tạ Lãm khoanh tay dựa vào bàn, ngước nhìn nàng, lòng muốn bật cười ha hả.
Cô nương này nghĩ hay ghê, định lực của hắn tệ hay không, chẳng phải nàng rõ hơn ai hết sao?
Nhớ lại mấy ngày sau khi vừa thành thân, nàng đã dùng đủ mọi cách để quyến rũ hắn. Nếu định lực của hắn kém chút thôi, e rằng giờ đây bụng nàng đã mang con của hắn rồi.
Nghĩ tới đó, Tạ Lãm bất giác liếc nhìn bụng nàng, tưởng tượng tới vòng eo mảnh mai của nàng, không khỏi nuốt nước bọt, cuống quít dời ánh mắt đi, thầm mắng bản thân sao ngày càng giống kẻ háo sắc vậy chứ.
“Ta đang nghĩ đến Thẩm Thời Hành.” Phùng Gia Ấu thở dài cảm thán, “Chàng không biết đâu, hắn không chỉ đọc, mà còn viết rồi vẽ, vậy mà vẫn ngồi vững như bàn thạch.”
Thật không thể xem thường Thẩm Thời Hành, quả không hổ danh lúc mười tuổi đã giả điếc nửa năm để lừa cha mình.
Tạ Lãm khinh thường: “Nàng không phải nam nhân, nên không hiểu. Không phải định lực của hắn hơn ta, mà là vì…”
Thẩm Thời Hành là kẻ cô đơn lẻ bóng, chưa từng động lòng với ai.
Trước kia Tạ Lãm cũng làm được, bởi lẽ người luyện võ kỵ nhất là tâm mang tạp niệm. Nếu không, sao lại có câu: “Hạ đao như có thần, trước trảm người trong lòng”?
Khi ấy hắn không hiểu, nhưng giờ đây hắn thấm thía sâu sắc. Bởi đối ứng với câu nói ấy là: “Giai nhân đôi tám mềm như bánh, eo thon như kiếm trảm phàm phu”.
Tạ Lãm phát hiện mấy chuyện nam nữ này chẳng khác gì so chiêu với cao thủ. Không phải ngươi chém ta thì chính là ta chém ngươi. Rõ ràng, Phùng Gia Ấu giờ đây cao tay hơn hắn hẳn một bậc.
Tạ Lãm bất giác giật mình, chợt cảm thấy đôi phần thất bại.
Từ năm mười ba tuổi đến nay, hắn chưa bao giờ thất bại trong mỗi lần tỷ thí, đã lâu rồi chưa nếm mùi thua trận. Điều đáng nói là ngày trước, dù có thua, hắn cũng chỉ mất chừng ba tháng để lật ngược tình thế. Còn bây giờ, hắn chẳng tìm ra lối thoát nào để giành lại ưu thế, thậm chí còn có vẻ thua càng lúc càng thảm hơn?
Phùng Gia Ấu thấy hắn bỗng ngả người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, nàng cũng hơi giật mình. Lẽ nào nàng bảo hắn xem mấy cái đó đã khiến hắn hiểu lầm, nghĩ rằng nàng đang chê hắn kém cỏi?
Ban đầu nàng không định lấy những quyển sách đó ra, vì vốn dĩ chúng là do nàng mua về để tự học. Vừa rồi thấy hắn xin lỗi và nói sẽ thay đổi, nhưng lại loay hoay chẳng biết phải làm sao, Phùng Gia Ấu mới quyết định đưa cho hắn.
“Được rồi, nếu chàng không muốn xem thì thôi.” Nàng kéo hắn đứng dậy, “Đi nào, cùng ta đi ngủ.”
“Nàng ngủ đi, ta sẽ ngủ ở đây.” Tạ Lãm lại đẩy nàng về phía gian trong, “Ngày mai cho người bày lại cái sập ngủ cho ta đi.”
“Không được.” Phùng Gia Ấu không chịu, nàng muốn tiến triển, chia giường ngủ riêng chẳng phải thụt lùi sao?
Nàng dứt khoát kéo tay hắn: “Phu quân, chi bằng đêm nay chúng ta tiếp tục…”
“Tha cho ta đi.” Tạ Lãm từ chối, “Tật kia của ta vẫn chưa sửa được, lỡ động mạnh một chút nàng lại trở mặt bỏ chạy, nàng nghĩ ta làm bằng sắt sao?”
Tối qua đã phải nghẹn một hồi, cảm giác khó chịu đó đến giờ vẫn chưa tan, không dám để nó lặp lại lần thứ hai.
Phùng Gia Ấu cam đoan: “Hôm nay ta nhất định sẽ không chạy.”
Nàng liếc nhìn ngọn đèn lụa, đêm nay có thắp đèn, hắn sẽ nhìn thấy nàng rõ ràng, chắc chắn sẽ chùn bước. Cùng lắm nàng sẽ bỏ hết thể diện, chủ động dẫn dắt hắn, còn lại, như hắn đã nói, chỉ cần chịu đựng một chút là xong.
Tạ Lãm định nói “Nàng nghĩ ta tin lời yêu ma của nàng sao,” nhưng chưa kịp thốt, nàng đã nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ vài vòng lên lòng bàn tay hắn.
Trong nháy măt, cảm giác tê dại lan từ cánh tay đến tận đáy lòng.
Nhưng trong lòng vẫn còn sót chút không cam tâm, hắn cưỡng ép mình rút tay về: “Cho ta thêm vài ngày.”
Phùng Gia Ấu hiếm khi thấy hắn cứng rắn như vậy, nếu nàng nói thêm vài câu, e rằng lại giống như đang bức hắn làm điều trái với ý muốn.
Không biết có sai lầm ở đâu, Phùng Gia Ấu cũng không muốn dây dưa với hắn nữa.
Nhưng nhớ đến ba điều qui ước giữa hai người, nàng hỏi: “Chàng đang giận ta à?”
Tạ Lãm biết rõ đây là cuộc chiến với chính mình, không liên quan gì đến nàng, vội vàng trấn an: “Sao lại giận nàng được, Ấu Nương, tại hôm nay ta đến phủ Đại Đô Đốc, tâm trạng có chút bực bội.”
Phùng Gia Ấu đoán chắc hắn lại nhìn thấy bức họa của Lục phu nhân nên trong lòng phiền muộn.
Nhìn dáng vẻ của hắn, e là lòng căm thù với Tề Phong sẽ ngày càng sâu sắc hơn: “Ta biết chàng ghét nghe ta nói nhiều, nhưng đối với Tề Phong, chàng phải hết sức cẩn thận, không được hành động bốc đồng. Ta chưa từng tiếp xúc với ông ta, không thể đoán được suy nghĩ của ông ta, chỉ biết ông ta là kẻ mưu sâu kế hiểm, chắc chắn không phải đối thủ dễ dàng.”
Phùng Gia Ấu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Ví như việc ông ta tự mình đến cứu nữ thích khách kia, ta cảm giác ông ta còn có mưu đồ gì khác. Nếu ông ta lại có hành động gì bất thường, chàng đừng tự ý quyết định, hãy báo cho ta trước.”
Tạ Lãm đồng ý ngay: “Ta biết rồi.”
Phùng Gia Ấu liền bảo: “Vậy chàng chờ ta ngủ rồi hãy đến nằm chung, đừng né tránh ta nhé.”
Tạ Lãm chỉ đáp: “Được.”
Phùng Gia Ấu đi ngủ trước. Gần tháng nay ngày nào cũng bị Tạ Lãm ép lên giường vào giờ Tý, thành ra dần quen, nằm xuống trở người vài lần liền chìm vào giấc ngủ.
Tạ Lãm thì chẳng hề buồn ngủ, vẫn cứ khoanh tay ngồi suy nghĩ miên man.
Suy nghĩ đến độ phiền lòng, hắn bèn mở sách ra đọc, vì xưa nay chỉ cần đọc sách là hắn thấy buồn ngủ ngay.
Nhưng chợt nhớ ra đống sách trước mặt toàn là cấm thư, vội khép lại. Bất giác, lòng bỗng sinh tò mò, xưa nay chỉ mới nghe nói, chưa từng nhìn thấy.
Dẫu sao Phùng Gia Ấu cũng muốn hắn đọc, giờ hắn rảnh rỗi ngó qua mấy trang cũng chẳng hại gì.
Liếc mắt vào gian trong, xác định nàng đã ngủ say, Tạ Lãm lén lút mở sách ra, rồi lật từng trang.
Ban đầu cảm thấy xấu hổ vô cùng, ai ngờ càng đọc lại càng tỉnh táo, nhận ra so với mấy quyển danh sách quan viên trước kia thì sách này thú vị hơn nhiều.
Chẳng biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng gọi: “Thiếu chủ!”
Tạ Lãm giật mình, suýt nữa ném quyển sách trong tay đi: “Vân Phi, ngươi muốn hù chết ta sao?”
Vân Phi ngơ ngác: “Thiếu chủ không phát hiện tôi đến sao?”
Chuyện này quái lạ thật, với sự tỉnh táo và cảnh giác của thiếu chủ xưa nay, đáng lẽ đã phát hiện ra từ khi hắn vừa nhảy vào trong sân rồi.
Tạ Lãm thở phào, khẽ vỗ vỗ ngực: “Có chuyện gì, mau nói, chẳng lẽ phủ Đại Đô Đốc có động tĩnh, nữ thích khách từ mật đạo thoát ra?”
“Không thấy ai đi ra từ mật đạo.” Vân Phi đáp, “Nhưng có vài người từ mật đạo tiến vào, trong đó có một người mặc áo choàng đen, trùm kín từ đầu đến chân, rõ ràng đang làm việc mờ ám. Và kẻ mở mật đạo đón tiếp hắn chính là cận vệ thân tín của Tề đại đô đốc.”
Tạ Lãm cau mày.
Vân Phi tiếp lời: “Chúng tôi không dám xâm nhập sâu hơn, vội về bẩm báo thiếu chủ.”
Ban đêm canh phòng nghiêm ngặt hơn ban ngày rất nhiều. Bởi Tề Phong đã về phủ, hộ vệ và ám vệ theo sát bên ông ta đều có mặt trong phủ.
“Ta sẽ tự đến xem.”
Tạ Lãm đứng dậy, nhẹ nhàng thay y phục dạ hành, với lấy chiếc khăn bịt mặt đeo lên.
Đã trèo qua tường rồi, lại nhớ ra quyển sách đọc dở, bèn quay về gấp lại rồi đặt vào đống sách.
“Cử một người ở lại bảo vệ thiếu phu nhân.” Tạ Lãm dặn dò Vân Phi rồi nhanh chóng tiến đến phủ Đại Đô Đốc.
…
Tạ Lãm đã quen đường lối trong phủ Đại Đô Đốc.
Mật đạo kia dẫn đến một khu viện, nơi có sân luyện võ khá rộng.
Hắn tiến gần khu viện, không cảm thấy người canh gác nào, liền nhảy vào trong, rồi tiếp tục nhảy lên mái nhà.
Từ trên cao, hắn thấy một người đứng giữa sân luyện võ, chính là kẻ áo choàng đen bí ẩn mà Vân Phi đã nói.
Kẻ kia đứng đó, tuy trang phục trông mờ ám, nhưng dáng người lại oai phong lẫm liệt.
Tạ Lãm quan sát từ xa, cảm thấy không đúng. Người này đi vào từ mật đạo, đáng lẽ phải hành sự kín đáo, sao lại đĩnh đạc đứng giữa sân luyện võ giữa đêm khuya?
Chẳng lẽ nửa đêm không ngủ đến thách đấu với Tề Phong?
Người kia đột nhiên lên tiếng: “Các hạ đã đến, cớ sao không hiện thân?”
Tạ Lãm khẽ giật mình, thầm nghĩ không sai, quả thật kinh thành là nơi rồng hổ ẩn mình.
Người kia chỉ cảm nhận được khí tức của hắn, vẫn chưa phát hiện vị trí cụ thể.
Tạ Lãm không muốn gây chuyện, định lặng lẽ rút lui, người kia lại nói: “Các hạ nhiều lần vào Phật đường, có vẻ rất quan tâm đến bức họa của tiểu muội, không định cùng bổn đô đốc đàm đạo đôi câu sao?”
Nghe vậy, Tạ Lãm bỗng đứng sững, đôi mắt sắc bén nhìn về phía ông ta.
Chỉ thấy người đó tháo áo choàng, tiện tay ném xuống, để lộ dung mạo thật, chính là đại đô đốc Tề Phong.
“Ngươi rất cẩn thận, sau khi vào trong sợ để lại dấu vết, liền dùng nội lực quét qua một lượt. Nhưng ngươi không biết rằng, ta chưa bao giờ để hạ nhân quét dọn phật đường, đều do ta tự tay làm vào lúc nhàn rỗi.”
Tề Phong vẫn chưa xác định được vị trí của hắn, liền nhìn quanh: “Lần đầu tiên ngươi vào, ta cứ tưởng là hạ nhân mới đến không biết lễ nghi. Về sau, khi con trai ta bị người chém đổ máu hù dọa trong lúc ngủ, ta mới biết trước đó nó đã bị một lần rồi, đúng vào lúc phật đường bị xâm nhập.”
Trong lúc nghe ông ta nói, Tạ Lãm cảm nhận được áp lực từ khắp bốn phương tám hướng, có ít nhất mười người đủ sức đấu tay đôi với hắn.
Tề Phong lạnh lùng nói tiếp: “Lúc ấy ta nghĩ chỉ là ngẫu nhiên, tưởng ngươi chỉ vì tránh vệ binh mà lạc vào Phật đường. Nhưng sau khi con trai ta bị đổ máu lần hai, vào đêm Huyền Ảnh Ti tuyển chọn tại võ trường, ngươi lại đến phật đường lần nữa…”
Tề Phong tạm dừng rồi tiếp tục: “Ta hỏi kỹ cái thằng không nên thân kia mới biết thì ra thời gian đó nó đã làm không ít chuyện. Đặc biệt, nó từng để ý đến một nữ tử họ Phùng, còn lớn tiếng muốn đưa nàng vào Giáo Phường Ti.”
Người vây bắt ngày càng áp sát, Tạ Lãm thấy không thể trốn mãi, bèn đứng dậy: “Ta ở đây!”
Hắn nhảy lên chỗ tối trên mái nhà, khoanh chân ngồi xuống, cố không để lộ thân hình.
Tề Phong xoay người nhìn hắn, trong đêm tối quan sát: “Cớ sao không tháo khăn bịt mặt?”
Tạ Lãm vẫn im lặng, giọng dưới lớp vải bịt mặt khác hẳn ngày thường: “Đại đô đốc thật biết ta là ai sao?”
“Thật lòng mà nói, ban đầu ta không biết.” Tề Phong cười lạnh, “So với hạng vô danh như ngươi, ta còn nghi ngờ Bùi Nghiên Chiêu hơn. Hắn cũng từng xâm nhập phủ ta.”
Tạ Lãm không biết chuyện Tề Chiêm Văn bị đổ máu lần thứ hai.
Tề Phong nói: “Vì vậy đêm qua khi Bùi Nghiên Chiêu bày ra màn diễn tập ám sát trên đường, ta tình cờ ở gần đó nên đến xem một chút. Nhìn thấy ngươi phô diễn thân thủ, nhận ra ngươi cũng không phải kẻ tầm thường, ta biết ắt hẳn là một trong hai người các ngươi.”
Lúc này, Tạ Lãm mới hiểu, chẳng trách Phùng Gia Ấu luôn không rõ vì sao Tề Phong lại tự mình ra tay cứu nữ thích khách nọ.
Thì ra ông ta không nhắm vào nữ thích khách, mà nhằm vào Bùi Nghiên Chiêu.
“Ông biết đệ nhất danh cầm Cốc Thiên Kiều? Còn biết nàng ta là thích khách, lại trông thấy nàng ta lẫn trong đám đông?” Tạ Lãm chất vấn.
“Không sai, ta biết nàng ta là thích khách. Thực ra trong Kinh Thành có một số người cũng biết, nhưng chuyện ám sát Lý Tự Tu không phải do ta chỉ đạo.” Tề Phong phủ nhận trách nhiệm.
Ông ta thấy Cốc Thiên Kiều khó thoát thân, bèn hét lớn một tiếng “Diệu”, cứu nàng ta ra, cũng là để dẫn Huyền Ảnh Ti nghi ngờ mình. Tề Phong biết rõ tác phong hành sự của Thẩm Khâu, tất sẽ trực tiếp phái người đến tra xét phủ Đại Đô Đốc của mình.
Quả nhiên sau khi Tạ Lãm đến, hắn lại vào phật đường.
Lấy cớ tra xét, hắn quang minh chính đại đi vào, trước mắt bao người còn ở đó một hồi lâu.
Tề Phong nhờ vậy đã xác định được kẻ trước kia mấy lần lén vào phật đường là Tạ Lãm mà không phải Bùi Nghiên Chiêu.
Ông ta chắp tay sau lưng, bước đến trước lầu nơi Tạ Lãm đứng, ngẩng đầu nhìn: “Vẫn không chịu tháo bịt mặt xuống sao, Tạ thiên hộ?”
Tạ Lãm từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Tề Phong, ông không tiếc tự rước họa vào thân, chỉ để trả mối thù hù dọa con ông?”
Tề Phong mím môi, không đáp.
Tạ Lãm tiếp lời, giọng lạnh lẽo: “Nếu chỉ để báo thù cho Tề Chiêm Văn, ông đã có lòng nghi ngờ, dựa vào địa vị của mình, trực tiếp bắt người thẩm vấn là xong. Phải vòng vo nhiều như vậy, lại mạo hiểm đến thế, có phải vì trong lòng ông có quỷ, quá muốn biết vì sao ta vào phật đường đúng không?”
Ánh mắt Tề Phong càng thêm sắc bén: “Ngươi xuất thân Đất Thục, chưa từng qua lại kinh thành, vì sao năm lần bảy lượt nhìn lén bức họa của tiểu muội ta?”
Tạ Lãm hỏi ngược lại: “Sao ông lại sợ ta đi xem?”
Tề Phong lạnh giọng: “Ngươi thấy ta sợ ở đâu?”
Tạ Lãm cười khẩy: “Ta thấy nữ tử trong tranh đẹp, xem thêm vài lần thì có sao?”
Tề Phong như bị chọc giận, nói: “Không nói cũng được, bắt được ngươi rồi ép hỏi sau cũng không muộn!”
“Có bản lĩnh bắt được ta rồi hãy nói.” Trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần Tạ Lãm không tháo khăn bịt mặt, Tề Phong cũng chẳng dám khẳng định hắn là ai.
Thực ra, cho dù Tạ Lãm có tháo khăn, chỉ cần hắn thoát khỏi phủ Đại Đô Đốc, Tề Phong cũng không dám dẫn người ra ngoài bắt hắn.
Tề Phong hiện đang bị nghi ngờ là kẻ che giấu thích khách, còn Tạ Lãm là quan thiên hộ phụ trách vụ án này, lén xâm nhập phủ Đại Đô Đốc điều tra là phù hợp với quy củ của Huyền Ảnh Ti.
Tề Phong không có lý do gì để bắt hắn.
Lúc này, Tạ Lãm gần như đã xác định, vụ thảm án tại dịch quán năm đó chắc chắn do Tề Phong gây ra. Cho nên bây giờ đối mặt với người mấy lần vào phật đường để ngắm tranh, ông ta mới có vẻ như gặp đại địch thế này.
Cơn giận cuồn cuộn xông lên trong ngực, Tạ Lãm thật sự muốn lập tức lao xuống, dốc toàn lực giết chết Tề Phong!
Nhưng dưới tình thế mười mặt mai phục, hắn có thể sẽ phải trả giá đắt vô cùng.
Không được, phải giữ bình tĩnh! Tạ Lãm nhắm mắt lại, ngực phập phồng không yên.
Hắn buộc bản thân nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Phùng Gia Ấu, không ngừng hồi tưởng lại những khoảnh khắc động lòng của nàng trong đầu, cố gắng hết sức nhẫn nhịn suốt hồi lâu, cuối cùng cũng dần nén được cơn xung động trong lòng.
“Tề Phong, hôm nay ta tạm tha cho ông.” Tạ Lãm nghiến răng, rút ra đao ngắn giắt trong giày, sớm biết đêm nay sẽ bị bao vây, lẽ ra nên mang theo miêu đao.
Tề Phong không rút binh khí, chỉ lùi vài bước, nhường lại chiến trường cho thủ hạ: “Bắt sống hắn!”
Vừa dứt lời, mười mấy bóng người liền nhảy lên nóc nhà.
Hiển nhiên họ đã nghe ngóng qua biểu hiện của Tạ Lãm ở võ trường, bỏ qua phần hắn cố tình giấu tài, họ nhận định hắn sở trường cương mãnh, giỏi dùng đao. Do đó không ai dám đối đầu trực diện, vũ khí phần lớn là roi dài và nhuyễn kiếm.
Họ phối hợp ăn ý, kéo dài khoảng cách với hắn.
Vừa giao đấu, Tạ Lãm liền nhận ra đám người này không phải binh lính hay hộ vệ, mà là những sát thủ tinh nhuệ được đào tạo kỹ càng.
Tề Phong đêm nay đã bỏ vốn lớn.
Cổ tay Tạ Lãm vừa tránh khỏi ngọn roi, nhuyễn kiếm đã lướt qua sát cổ hắn, chỉ trong nháy mắt lại có ám khí xé gió bay qua tai.
Không ai đánh trực diện với hắn, mười người thay đổi vị trí liên tục, như đang chơi trò trốn tìm, quấy nhiễu và tiêu hao sức lực của hắn.
Tạ Lãm bị quấy nhiễu đến khó chịu, đao ngắn trong tay không phát huy được tác dụng, hắn liền ném nó đi.
Cố ý để lộ sơ hở, dẫn dụ kẻ sử dụng nhuyễn kiếm xông tới, Tạ Lãm nhanh chóng né sang bên cạnh, bẻ gãy cổ tay của tên đó.
Sát thủ kêu thảm một tiếng, nhuyễn kiếm rời tay, bị Tạ Lãm đoạt lấy.
Hắn đạp kẻ kia rơi xuống nóc nhà, cổ tay vận lực, nhuyễn kiếm trong tay rung lên như rắn, bỗng chốc thẳng ra, vang lên một tiếng “keng” sắc bén.
“Nực cười, các ngươi tưởng ta chỉ biết dùng đao thôi sao?”
Tạ Lãm ưa dùng đao, vì đao giết người nhanh, đơn giản và tiện lợi. Kiếm là vũ khí của quân tử, dùng rất tốn sức, lại không hợp với khí chất của hắn.
Nhưng kiếm thuật của hắn cũng không hề tầm thường, từng bại dưới nhuyễn kiếm, hắn đã khổ luyện rất lâu, cuối cùng dùng nhuyễn kiếm thắng lại đối phương.
Vì thế khi đổi binh khí, thế trận liền lập tức thay đổi.
Tề Phong đứng dưới quan sát, thậm chí còn hoài nghi không biết người này có phải là Tạ Lãm hay không, xuất thân văn nhân, làm sao có thể chia sức mà luyện võ đến trình độ này?
Sau khi đổi binh khí, lối đánh đã hoàn toàn khác biệt. Nhuyễn kiếm như bút, hắn viết nên những nét uyển chuyển như rồng bay phượng múa, thân hình bay bổng tao nhã.
Mà kiếm khí như mực, vẩy tung ra ngoài, trong khoảng khắc như họa một bức tranh thủy mặc đơn giản, đã khiến toàn bộ mười mấy sát thủ tinh nhuệ trọng thương!
Tạ Lãm biết hộ vệ và ám vệ bên cạnh Tề Phong vẫn chưa ra tay, hắn tuyệt không ham chiến, nhân lúc có sơ hở liền thoát khỏi vòng vây, nhanh chóng rời khỏi phủ Đại Đô Đốc.
Đám hộ vệ định đuổi theo, Tề Phong nhíu mày, giơ tay lên: “Không cần đuổi.”
*
Tạ Lãm vừa ra ngoài, lập tức đi đến cửa mật đạo, ra lệnh Vân Phi dẫn người rút lui.
Đám người Vân Phi không dám đến gần phủ đệ, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy sát khí trên người thiếu chủ, cùng những vết máu vương trên mặt và y phục dạ hành, liền biết vừa rồi hắn trải qua một trận ác chiến.
“Thiếu chủ, ngài bị Tề Phong phát hiện tung tích sao?”
“Ta bị ông ta tính kế.” Tạ Lãm thầm nghĩ ít nhất cũng có kết quả, xác định được Tề Phong chính là hung thủ, “Tính kế ta có ích gì, phải đánh thắng được ta trước đã.”
Đây cũng là lý do Tạ Lãm chưa bao giờ sợ mưu kế, cũng chẳng buồn suy tính gì. Mặc cho đông tây nam bắc nổi phong ba, chỉ cần một đao đã đủ phá giải.
Vân Phi vừa đến kinh thành không lâu đã thấy được lắm chuyện: “Lời Đại trại chủ quả thật chí lý, kinh thành thật là từng bước hiểm nguy.”
“Thì có sao? Chẳng phải ta đã ra ngoài mà không sứt mẻ gì sao?” Tạ Lãm vốn lúc đầu cảm thấy chán nản vì Phùng Gia Ấu, nhưng sau trận chiến này, lòng tự tin lại quay về, hắn cười đắc ý, “Dù là Tây Bắc hay Trung Nguyên, ta vẫn vô địch như thế thôi.”
Thiếu chủ đương nhiên là vô địch, Vân Phi từ tận đáy lòng muốn tán dương hắn, nhưng bỗng trợn to mắt kinh hãi: “Thiếu chủ, ngài đang chảy máu!”
Tạ Lãm liếc nhìn hắn: “Bọn chúng đâu có chạm được vào ta.”
Vân Phi chỉ vào mũi hắn: “Ngài thật sự đang chảy máu!”
Tạ Lãm hơi sững người, đưa tay quệt dưới mũi, chạm vào dòng máu nóng đang chảy.
Chẳng cần hắn chạm thêm lần nữa, máu càng chảy nhiều hơn, không thể cầm được, nhỏ xuống cằm như mưa.
Bao nhiêu năm nay Vân Phi chưa từng thấy thiếu chủ bị thương, huống chi là chảy nhiều máu như vậy, hoảng loạn kêu lên: “Thiếu… thiếu chủ, có khi nào vừa rồi thiếu chủ trúng ám toán, bị nội thương rồi không?”
“Nội thương?” Tạ Lãm vừa mở miệng liền ngập mùi máu, trong lòng vô cùng bối rối, hắn hồi tưởng lại, chắc chắn rằng vừa rồi không bị ai đánh trúng.
Đột nhiên hắn nhận ra, là do hai ngày nay hắn phải nín nhịn, ban đầu không có vấn đề gì, nhưng sau trận ác chiến, khí huyết trong cơ thể lưu chuyển quá mạnh mà dẫn đến hiện tượng này!
Haiz, hắn lại sai nữa rồi, Phùng Gia Ấu không phải là kẻ giết người không thấy máu. Nhìn dòng máu chảy thế này, đến cả chân hắn cũng hơi nhũn ra.
Võ học trên thế gian quả thật uyên thâm khó lường.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕