Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 63

CHƯƠNG 63 – BÍ TỊCH VÕ CÔNG

Thấy bộ dạng ngơ ngác của Tạ Lãm, Phùng Gia Ấu mỉm cười thỏa mãn.

Nàng vốn không có ý định trêu hắn, nên cũng không mong chờ Tạ Lãm sẽ có phản ứng gì đặc biệt. Hoặc nói đúng hơn, lần này khác với những khi nàng cố tình trêu chọc để gần gũi, gia tăng tình cảm giữa hai người. Tối nay, nàng chỉ không muốn thấy Tạ Lãm quá kiêu ngạo trước mặt mình, muốn nhìn hắn ngốc nghếch một phen.

Đạt được mục đích, nàng liền cười khúc khích, từ từ hạ gót chân đang nhón lên.

Tạ Lãm đang lợi dụng chút ánh sáng le lói của tia chớp để nhìn bóng mình trong đôi mắt nàng, nhưng khi nàng lui đi, bóng dáng ấy vỡ tan, hắn chợt tỉnh táo lại.

Hắn đang làm cái quỷ gì thế này? Trên đường đi hắn cứ muốn hôn nàng, lúc nãy môi nàng đã chủ động dâng đến, vậy mà hắn lại chỉ mãi nhìn xem liệu mình có ngốc nghếch không?

Đúng là ngốc không còn gì bằng.

Tạ Lãm ảo não không thôi, muốn lập tức ôm lấy nàng và kéo sát vào lòng. Nhưng lúc này nàng đã bước xa hai bước, đưa tay ra ngoài mái hiên hứng mưa rơi, thậm chí còn khe khẽ ngâm nga.

Hắn biết lý do khiến nàng đắc ý, giờ mà kéo nàng về hôn, chẳng khác gì khiêu chiến.

Không hứng thú tranh hơn thua với nàng, hắn chỉ khẽ chạm vào những dấu răng còn vương trên cằm.

Nhìn bóng dáng vui vẻ của nàng gần ngay trước mắt, lòng hắn ngứa ngáy không chịu nổi.

Kế đó lại tự thấy buồn cười, việc gì phải thế, sao hắn bắt đầu so đo với nàng nữa rồi?

“Ấu Nương.”

“Hửm?”

Tạ Lãm ngập ngừng một hồi: “Nếu nàng mở lời, ta sẵn lòng về bàn bạc với cha chuyện quy thuận triều đình.”

Quy thuận thực chất chỉ là trên danh nghĩa. Núi cao hoàng đế xa, Mười Tám Trại của bọn họ chủ yếu là người dị tộc, vốn không theo quy củ của triều đình. Dù thế nào thì lưu vực sông Hắc Thủy cũng vẫn là do cha con hắn cai quản.

Chỉ là vấn đề danh phận, cha hắn sẽ từ Đại trại chủ trở thành Bắc Cương Vương hoặc Định Bắc Hầu gì đó. Còn hắn, “Tạ Tiểu Sơn” cũng sẽ từ thiếu trại chủ trở thành thế tử vương hầu.

Nghe không hay chút nào, như thể bị triều đình đóng dấu tay sai vậy.

Nhưng đến bước này rồi, Tạ Lãm không còn sợ mất mặt nữa. Huống chi giờ đây hắn hiểu rằng trong triều cũng không phải toàn lũ cẩu quan, vẫn còn người xứng đáng để hắn tâm phục.

Phùng Gia Ấu không ngờ hắn bỗng dưng nói ra điều ấy, thoáng ngỡ ngàng rồi trừng mắt nhìn hắn: “Chàng làm sao vậy, lúc chiều ta đã giải thích rõ rồi, sao giờ còn lôi ra lải nhải nữa?”

Thấy nàng nổi giận, ánh mắt Tạ Lãm hơi lảng tránh, rồi kiên định nhìn lại: “Nàng muốn gì, hay muốn làm gì, cứ thẳng thắn nói với ta. Chỉ cần ta có thể, nhất định không từ chối. Nếu chưa thể, ta sẽ cố gắng. Chỉ mong nàng đừng tính toán sau lưng ta, ai cũng có thể tính kế với ta, riêng nàng thì không được.”

Phùng Gia Ấu thấy hắn nói xong còn lùi lại nửa bước, tựa vào cột gỗ thô của mái hiên, như muốn tìm chút điểm tựa. Nhớ lại khoảnh khắc trước đó, hắn thong dong dũng mãnh ngăn địch thuần ngựa trong mưa to sấm chớp, so với vẻ tự ti lúc này sao mà chênh lệch thê thảm.

Xem ra, hắn thật sự bị chuyện của Hàn Trầm làm cho khiếp sợ rồi.

Phùng Gia Ấu thích nhìn hắn ngây ngốc, nhưng lại không thích dáng vẻ tự ti này.

Nàng định giải thích nàng chỉ không muốn hắn tạo phản, chưa từng có ý thuyết phục hắn tiếp nhận chiêu an. Nếu không ảnh hưởng đến bình an của bá tánh Đại Ngu, đó là tự do của hắn, nàng không độc đoán đến vậy.

Nhưng nàng lại nhướng mày hỏi: “Sao người khác có thể tính kế chàng, còn ta thì không?”

Tạ Lãm bực dọc đáp: “Chẳng phải nàng biết rồi sao, còn cố hỏi?”

Phùng Gia Ấu càng nhướng mày: “Biết gì? Ta đâu biết.”

Môi Tạ Lãm mấp máy, lòng biết nàng lại muốn trêu chọc mình. Hắn đã nhận ra rồi, nàng thích bình thản ung dung ngắm nghía bộ dáng xuẩn ngốc bấn loạn của hắn đây mà. Chỉ trong thời gian ngắn mà trêu một lần chưa đủ, còn muốn trêu lần nữa, thật khinh người quá đáng.

“Được, vậy ta sẽ cho nàng biết.” Tạ Lãm thầm hạ quyết tâm, đứng thẳng, bước tới một bước, vòng tay ôm lấy eo nàng. Cánh tay dùng sức, siết lại nâng lên, khiến nàng bị nhấc bổng dán sát vào ngực lắn.

Nàng từng trách hắn mỗi lần chủ động đều dùng sức quá mạnh, liền vội vàng kìm lại, giảm bớt chút lực.

Mũi chân Phùng Gia Ấu đã cách khỏi mặt đất. Hắn nới tay, nàng bất ngờ bị tụt xuống nên hoảng hốt bật kêu khe khẽ, vội vàng vòng tay câu lấy cổ hắn. Khi ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt nàng long lanh vài tia hoảng loạn.

Thoạt đầu Tạ Lãm chỉ định trêu đùa nàng một phen, xem thử nàng sẽ thẹn thùng bối rối thế nào. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gần kề, mỗi nét đều toát lên hương thơm ngọt ngào mê người. Hắn khuất phục bản năng, cúi xuống và đặt môi lên môi nàng.

Hàng mi Phùng Gia Ấu hơi rung. Lúc nàng trêu hắn chẳng hề biết ngượng ngùng, nhưng khi hắn phản đòn, nàng cũng sẽ hoảng hốt lúng túng, lòng thầm lo lắng sau đó sẽ bị hắn không biết nặng nhẹ mà cắn đau.

Nhưng lần này hắn không còn lỗ mãng như trước, cẩn trọng thăm dò, từng bước chậm rãi, vụng về mà tràn đầy đam mê.

Nàng vẫn chưa đắm chìm, bắt đầu đoán xem liệu hắn có đột nhiên buông tay, đắc ý hỏi: Thế nào, có phải ta quen rồi là giỏi ngay không?

Nhưng hắn chẳng làm vậy.

Ngược lại, chính nàng có chút không quen.

Sau đó, cảm giác mơ hồ không thể gọi tên từ đôi môi bắt đầu lan dần khắp cơ thể. Nàng bị hắn hôn đến mức mềm nhũn, thân mình dần ngả về phía sau, may mà có bàn tay ấm áp của hắn đỡ lấy gáy.

Khi hai đôi môi tách rời, nàng vẫn còn như mơ màng chưa tỉnh.

Chút lý trí còn sót lại cho nàng biết mắt mình lúc này hẳn ngập đầy mê ly, bộ dạng chật vật.

Phùng Gia Ấu kiêu hãnh biết bao, sợ bị hắn cười nhạo, nàng định quay lưng lại, nhưng làm thế chẳng khác nào “giấu đầu hở đuôi.” Nàng bèn vòng tay ôm lấy eo hắn, úp mặt vào lồng ngực rắn rỏi để giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng.

Nhưng nàng nghĩ nhiều quá rồi, chỉ cần ngước lên nhìn Tạ Lãm, khó mà nói được ai sẽ cười ai.

Cứ ôm nhau như thế hồi lâu, cả hai không ai lên tiếng.

Cảm giác ngượng ngùng qua đi, Phùng Gia Ấu vẫn không buông hắn ra, giữa đêm mưa lạnh giá nơi ngoại ô, chẳng gì ấm áp hơn vòng tay hắn.

Nàng khẽ hỏi: “Chàng đang nghĩ gì đó?”

Một lúc lâu sau mới nghe thấy hắn đáp: “Hối hận.”

Phùng Gia Ấu ngẩng phắt lên: “Hối hận?”

Tạ Lãm chẳng cúi đầu nhìn nàng, chỉ đưa mắt nhìn quanh chuồng ngựa cũ nát hai người đang nương náu, rồi hướng mắt ra màn mưa xối xả bên ngoài. Lại nhìn đèn lồng trắng bệch bạc ở nghĩa trang bên kia, cùng với đống thi thể sát thủ nằm rải rác trước cửa nghĩa trang.

Hoàn cảnh mà bớt ác liệt hơn một chút, vừa rồi hắn đã chẳng buông nàng ra.

Ngày trước ở kinh thành, biết bao cơ hội bày ra trước mắt, rốt cuộc chẳng biết hắn làm gì suốt ngày mà để lãng phí bao thời gian. Ngẫm lại chỉ thấy muốn tát bản thân mấy cái cho tỉnh.

Giờ mong sao trận mưa chóng tạnh, để hai người có thể vào thành tìm một khách điếm trước khi trời sáng. Dù rằng nguy cơ tứ phía, không làm được gì nhiều, nhưng chắc chắn tốt hơn tình cảnh hiện tại, chẳng dám làm gì cả.

Phùng Gia Ấu đợi hắn đáp, nhưng lại không thấy nói gì thêm.

Đang định hỏi tiếp, Tạ Lãm bỗng thả nàng ra, phóng vụt đi như cơn gió.

Góc đối diện chuồng ngựa có người ẩn náu, nhờ xe ngựa che khuất nên Tạ Lãm không nhìn thấy, chẳng rõ kẻ kia đã lẩn vào đó từ lúc nào.

Mưa to sấm dội khiến tầm nghe và nhìn rối loạn, vừa rồi Tạ Lãm còn bị nàng làm cho thần hồn rối bời, khoảng cách gần thế này mà vẫn không phát hiện ra. Đây cũng chứng tỏ kẻ đó có khinh công rất cao, lại còn có thể nín thở trong thời gian dài.

Là tiếng mở cơ quan trong hộp binh khí giúp Tạ Lãm phát hiện. Xem ra kẻ này chẳng những trốn kỹ mà còn đang lục lọi đồ đạc, hẳn là đợi mỗi lần sấm nổ mới động tay.

Tạ Lãm vừa vòng ra xe ngựa, kẻ đó đã cuống cuồng phóng ra ngoài, dáng vẻ chạy trốn trông vô cùng chật vật.

Sợ lại trúng kế điệu hổ ly sơn, Tạ Lãm không đuổi theo, chỉ nhìn xuống hộp binh khí mở toang dưới đất, đến cả ngăn bí mật cũng bị lục tung.

Thân pháp khinh công thế này, chắc chắn là cao thủ trộm cắp.

Tạ Lãm từ trước đến nay đi lại giang hồ, thứ khó chịu nhất là gặp phải mấy tên trộm, không mạnh nhưng rất biết gây rắc rối.

Kẻ đó đã nhảy lên nóc nghĩa trang, Phùng Gia Ấu nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng người mờ mờ qua màn mưa dày đặc.

Người ấy mặc áo tơi, đầu đội nón lá, đứng trên cao nhìn xuống họ, còn cười lớn vài tiếng.

“Kẻ này không bỏ chạy, chẳng lẽ cũng là sát thủ?” Phùng Gia Ấu không thấy kẻ đó cầm binh khí.

Hơn nữa, trong số sát thủ dưới trướng phò mã, người có khả năng đối kháng cao nhất với Tạ Lãm là tên cầm song đao bên ngoài phủ Hoài An, nhưng cũng đã bị Tạ Lãm đánh trọng thương. Bằng không chúng đâu đến nỗi phải bày trò diễn kịch để lừa họ.

Kẻ này dám đơn thương độc mã trêu chọc Tạ Lãm, cũng chẳng rõ xuất thân, nhưng phong cách không giống người trong Hội Đồng Minh.

Tạ Lãm để ý thấy bên hông hắn có một sợi dây, đoán là thứ dùng để buộc thi thể: “Ngươi là tên trộm xác trong đêm mưa?”

Phùng Gia Ấu ngạc nhiên: “Thực sự có kẻ trộm xác?”

Nàng cứ ngỡ chuyện do sát thủ bịa ra. Giờ xem ra, đám sát thủ đã lấy cảm hứng từ kẻ trộm này để diễn trò.

Tên trộm nhảy xuống một bậc, đứng trên đầu cánh cổng: “Đừng một tiếng trộm xác hai tiếng trộm xác khó nghe thế.” Hắn chỉ vào đám xác dưới đất, “Tạ thiên hộ của Huyền Ảnh Ti giết người không ghê tay, nếu ta gọi ngươi là sát nhân, ngươi chắc cũng chẳng vui vẻ gì nhỉ?”

Một tiếng “Tạ thiên hộ” vừa cất lên, ánh nhìn của Phùng Gia Ấu chợt sắc lạnh.

“Đừng hiểu lầm, ta không chung hội với bọn chúng.” Tên trộm xác giơ tay ra dấu bảo nàng bình tĩnh, “Ta vô tình nghe được mưu tính của chúng mới biết thân phận các người. Ta cũng biết những âm mưu khác của đám sát thủ này, có thể kể hết cho các người, chỉ mong Tạ thiên hộ giúp ta một chuyện.”

Phùng Gia Ấu nửa tin nửa ngờ, ai mà biết đây có phải chỉ là một màn kịch khác, bẫy trong bẫy hay không?

“Phu quân, bắt sống hắn đi.” Nàng không muốn nghĩ nhiều, “Dù sao cũng là một tên trộm, bắt về nộp cho huyện nha cũng được một công tích.”

Tạ Lãm có phần do dự, cao thủ khinh công của giới trộm cắp, giết thì dễ nhưng bắt sống không đơn giản, nhất là khi hắn không thể rời Phùng Gia Ấu quá xa.

Tạ Lãm buông nàng ra, lấy cung dài, rồi hỏi nàng: “Nếu hắn chỉ là kẻ trộm xác, với tội này mà ta bắn què hắn thì có nặng tay quá không?”

Tên trộm xác chẳng chút sợ hãi, còn cười lạnh một tiếng: “Xem ra các người là muốn uống rượu phạt rồi? Phải đợi đến khi ta dùng sổ sách uy hiếp, mới chịu ngoan ngoãn nghe lời à? Hay để ta trực tiếp cầm sổ sách về kinh thành, nhờ vị phò mã hỗ trợ?”

Ý trong lời nói đã quá rõ ràng, sổ sách đã vào tay hắn.

Tên trộm xác đắc ý khoe khoang: “Quả đúng là Tạ thiên hộ võ công cao cường! Đáng tiếc là mỗi người chỉ tinh thông một nghề thôi. Đám người kia dày công muốn lấy được sổ sách, cuối cùng lại rơi vào tay ta!”

Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm nhìn nhau, ánh mắt trao đổi mà chỉ hai người hiểu được.

Trước khi thay quần áo, Tạ Lãm đã lấy cuốn sổ bọc lớp vải dầu chống thấm ra khỏi người, tiện tay đặt trên nóc xe ngựa. Mắt hắn chưa bao giờ rời đi, dù đầu óc mụ mị cũng không có khả năng bị trộm mà không phát hiện được.

Chẳng lẽ đã bị đánh tráo? Tạ Lãm nghi ngờ tiến đến, lấy sổ xuống, nhanh chóng mở lớp vải dầu ra, bên trong vẫn là cuốn sổ nguyên vẹn.

Sổ vẫn còn đây, vậy tên kia trộm cái gì? Nhìn hắn đắc ý như thế, chắc là đã dày công trộm được thứ gì đó.

Mắt Tạ Lãm tối lại, nhìn sang hộp binh khí bị mở tung.

“Hắn trộm thứ gì vậy?” Phùng Gia Ấu bước tới nhìn chiếc hộp, thấy vẻ mặt không mấy dễ coi của Tạ Lãm, nàng suy đoán, thứ gì đáng để Tạ Lãm giấu trong ngăn bí mật? Lẽ nào là bí tịch võ công hiếm có?

Tạ Lãm: “…” Mồ hôi lạnh thực muốn túa ra.

Chuyện là, hồi trước Phùng Gia Ấu từng bắt hắn xem xuân cung đồ, mới nhìn qua một chút hắn đã cất đi. Lúc lên đường, nghĩ trên thuyền nhàm chán nên gói lại giấu vào ngăn bí mật mang theo. Nếu không phải tên trộm này tận lực moi ra, hắn quả thật đã quên khuấy mất.


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x