HẬU TRUYỆN (MỘT)
Tầng mười tám Thiên La Tháp.
Tháp Linh mở cửa lồng giam số tám.
Khúc Duyệt chắp tay: “Tiền bối, mời vào!”
Người được mời chính là ma quân Câu Lê.
Thời gian hạn định của ấn ký thần hồn dùng để áp chế phạm nhân tầng mười tám Thiên La Tháp đã đến, Câu Lê phải quay lại tháp để ổn định ấn ký.
Câu Lê đứng im không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn những lồng giam treo lơ lửng trên ngọn lửa rừng rực của tầng mười tám.
Khúc Duyệt an ủi: “Khi ngài ổn định ấn ký xong, ta sẽ thả ngài ra.”
Câu Lê mang trong mình huyết mạch Thiên Võ nên từng bị Quả Hợp Đạo Ác bắt làm thí nghiệm, cưỡng ép ma hóa. Tuy đã trốn thoát và không hoàn toàn đánh mất lý trí khi rơi vào trạng thái ma hóa nhưng y thường không khống chế được hành vi, là một sự tồn tại rất nguy hiểm.
Tuy nhiên “bệnh” này của y đã được Ôn Tử Ngọ tìm ra biện pháp khống chế, nhưng cần có thời gian.
Hơn nữa, y khác với Ẩm Triều Tịch và Tuyệt Đại Phong Hoa, y không chủ động đi vào Thiên La Tháp, trên người y đích xác cõng tội nghiệt.
Ẩm Triều Tịch là sư phụ của y, đã ký giấy cam kết chịu mọi trách nhiệm về hành động của y trong thời gian y được “tại ngoại”, hy vọng có thể dẫn y hành thiện, lấy công đức tiêu trừ nghiệp chướng – thường được gọi là “lao động cải tạo” ở Bộ Đặc Biệt.
Câu Lê quả thực bất mãn với chuyện này: “Ta là tù nhân chân chính, chẳng lẽ không có quyền lựa chọn ngồi tù thay vì đi lao động cải tạo sao?”
Khúc Duyệt mỉm cười, ngẩng đầu quan sát biểu cảm của y: “Không phải tiền bối đã giải hòa với Ẩm tiền bối rồi à?”
Dựa vào hiểu biết của nàng với Câu Lê, y không phải không muốn tích đức trừ nghiệp chướng, chỉ là không muốn ràng buộc ở bên cạnh Ẩm Triều Tịch.
Nhắc đến Ẩm Triều Tịch, Câu Lê trầm mặc: “Mặc dù vì luyện kiếm Thiên Thương ông ấy mới nuôi dưỡng ta, nhưng tóm lại vẫn có ân với ta. Sau khi ta nhập ma, ông ấy gãy kiếm, thầy trò chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ đó, giữa hai chúng ta đã thanh toán xong, không có thứ gọi là giải hòa.”
Khúc Duyệt không hé răng.
Dù nói vậy nhưng sau khi biết Ẩm Triều Tịch vì cứu mình đã tìm lại sơ tâm tu kiếm, một lần nữa hợp kiếm, thái độ của y đối với sư phụ mình rõ ràng mềm mại hơn nhiều. Rạn nứt giữa thầy và trò tương tự như “bệnh” của y vậy, đều cần thời gian từ từ hàn gắn.
Vì vậy khi Ẩm Triều Tịch ký giấy cam kết, sau đó giám thị y đi hành thiện tích đức cũng là muốn kết hợp hàn gắn, một công đôi việc.
Câu Lê cũng hiểu nên lúc này mới chần chừ không muốn vào lồng giam.
Nhưng cuối cùng y vẫn bay vào, khoanh chân ngồi xuống.
Khúc Duyệt cảm thấy, dù mạnh miệng thế nào, người sư phụ Ẩm Triều Tịch này trước sau vẫn luôn ở trong lòng y.
Sau khi Tháp Linh đóng cửa lại, từng hàng phù chú vàng ánh kim bò lan khắp lồng giam, che phủ toàn bộ bóng dáng Câu Lê.
Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra.
— —
Khúc Duyệt rời khỏi tháp liền thấy ngay Ẩm Triều Tịch đứng trong đại sảnh của Bộ. Y hỏi: “Ổn chứ?”
“Vâng.” Khúc Duyệt bước tới, “Tiền bối cũng ổn chứ?”
Bảy trăm năm trước Ẩm Triều Tịch đi vào tầng mười tám là để chờ cơ duyên hợp đạo, mà nay y thành công hợp kiếm, đã ngay lập tức thanh lọc được lực ma linh trong cơ thể, tiêu trừ ấn ký thần hồn, xem như thành công ra tù. Mới rồi vừa làm xong thủ tục ở chỗ Khúc Tống.
Ẩm Triều Tịch chỉ vào “chứng nhận ra tù” và “giấy cam kết” trong tay, cảm khái nói: “Khúc tiểu cô nương, quy định của Hoa Hạ các cô rườm rà quá, phải chạy lên chạy xuống nhiều lầu, tòa nhà cao thế này mà lại không thể ngự kiếm nữa chứ.”
Khúc Duyệt đã dạy y đi thang máy nhưng không hiểu sao y lại không chịu dùng, cứ nhất định phải leo thang bộ. Nàng không dám hỏi rõ, chỉ cười cười nói: “Nếu đã ổn thõa, kế tiếp tiền bối định đi đâu? Hay là ở lại nhà khách của Bộ Đặc Biệt Hoa Hạ?”
Ẩm Triều Tịch: “Thập Cửu Châu, tham gia đại hội thưởng kiếm của Diệp Thừa Tích tổ chức.”
Khúc Duyệt kinh ngạc: “Ngài muốn đi tìm Tuyệt Đại tiền bối?”
Đại hội thưởng kiếm sắp diễn ra, ngoài chức mừng Kiếm Phong xây dựng hoàn tất, còn vì công bố với thế giới rằng Cửu Hoang là con cháu Diệp gia.
Tuyệt Đại Phong Hoa là huynh đệ kết nghĩa của Cửu Hoang đương nhiên muốn đến tham gia. Nhưng Ẩm Triều Tịch không thân với Cửu Hoang, Cửu Hoang lại còn đặc biệt không ưa y.
Y không có lý do để tham gia.
Ẩm Triều Tịch cười nói: “Đại hội thưởng kiếm hấp dẫn nhiều kiếm tu như vậy rất hợp với ý ta, ta phải đến đó chọn hạt giống tốt.”
Khúc Duyệt khó hiểu: “Hạt giống tốt gì ạ?”
Ẩm Triều Tịch: “Đương nhiên là hạt giống tốt để tu luyện Thiên Hố!”
Khúc Duyệt cười gượng gạo: “Tiền bối, hãy còn sớm mà, cơ duyên “gãy kiếm” của ngài còn chưa biết đến ngày tháng năm nào mới tới cơ mà.”
“Đơn giản lắm.”
Ẩm Triều Tịch nói xong, ngón tay bắt quyết, Thiên Hố liền hiện ra, tỏa sáng rực rỡ.
Y quay đầu cười với Khúc Duyệt, nói: “Cô tránh xa một chút.”
Khúc Duyệt không biết y định làm trò quỷ gì, đáp “vâng” rồi gấp gáp né xa.
Giờ đang là ban ngày, trong trụ sở rất đông người, nhưng hết thảy đều rõ tu vi của Ẩm Triều Tịch nên không ai dám mạo muội tới gần.
Ẩm Triều Tịch nhìn thẳng vào kiếm Thiên Hố trước mặt, thong dong nói: “Ông bạn già, khi đó ta bị Phong Hòe vây khốn và lo lắng cho A Lê, ta mới nhìn lại cả một đời mình, cảm thấy thật bi thương rớt nước mắt. Cớ gì từ một thanh niên nhiệt huyết đầy khát vọng đang sống rất tốt, ta lại biến thành nô lệ cho thần kiếm ngươi chứ? Ta hối hận và thống khổ, ta thề rằng sẽ không vì hợp đạo, vì tu kiếm mà khiến mình vác nặng. Cuối cùng ta đã tìm được sơ tâm, ta vì chính mình mà hợp kiếm.”
“Thế nhưng…”
Ẩm Triều Tịch đột ngột đổi phong thái, chắp tay sau lưng buồn bã nói: “Khi ta tìm được sơ tâm, hợp kiếm được rồi, ta lại chợt cảm thấy, cái gọi là sơ tâm “trừ ma vệ đạo, cương trực công chính, đỉnh thiên lập địa” đó có đúng chăng? Không phải chỉ toàn là lời ngông cuồng của thiếu niên vô tri thôi sao? Suy cho cùng, ma không nhất định là xấu, người đâu chắc chắn đã tốt, thật giả chính tà, ai có thể phân rõ ràng đây? Nhưng mà, ông bạn kiếm ngươi thì lại chân chính là thứ hố người đấy!”
Thiên Hố đột nhiên run bần bật như nổi xung thiên.
Khúc Duyệt thấy tình hình không ổn, lật đật chạy xa hơn.
Ẩm Triều Tịch lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà, ta vẫn rất yêu ngươi đấy, ông bạn già. Nếu không có ngươi, không chừng ta đã sớm thành “kiếm tiên” nhàm chán cũ kỹ rồi, làm gì có được nhân sinh phong phú muôn màu muôn vẻ như bây giờ? Phải, nhân sinh, chậc, vốn là đây một hố, kia một hố, nơi nơi đều là hố, ngươi hố ta, ta lại hố ngươi, có qua có lại, thú vị làm sao! Cớ gì phải cưỡng ép mình làm người đứng đắn, ngươi nói có phải không?”
Khúc Duyệt giật mình nhìn phản ứng của Thiên Hố, vậy mà thực sự có dấu hiệu rạn nứt!
Kiểu giác ngộ gì vậy chứ?
Nhận ra bản thân là một con cá muối chây lười ưa trì hoãn bèn lập ra một mớ kế hoạch, quyết chí phải chăm chỉ bắt đầu từ ngày mai. Nhưng sau khi chăm chỉ được hai ngày, lại phát hiện nằm im làm một con cá muối vẫn hạnh phúc hơn?
Hoặc là, ngày nọ đột nhiên soi gương phát hiện bản thân béo phì, lập chí quyết giảm béo, nhưng giảm được vài ngày lại phát hiện, béo gầy chỉ là một loại quan niệm về cái đẹp, mỹ thực vẫn là trên hết? Cuộc sống của một tín đồ ăn uống càng tốt đẹp hơn chăng?
Như vậy cũng có thể hợp đạo sao?
Nếu vậy thì quá nửa thanh niên Hoa Hạ thời hiện đại đều có thể ngộ đạo rồi a!
Khúc Duyệt trợn mắt há mồm, nhưng ngẫm lại, làm kiếm chủ của mười hai thanh kiếm hố người kia đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Cho nên ta rốt cuộc đã thông suốt, sơ tâm tu kiếm chết tiệt, biến bà nó đi!”
Ẩm Triều Tịch đồng thời giơ tay lên, ngón tay cong lại, búng một phát lên thân kiếm, một tiếng “đang” vang lên, Thiên Hố đang phát sáng hừng hực không ngờ lại vỡ tan, trong nháy mắt hóa thành những mảnh sắt ảm đạm xám xịt rơi đầy đất.
Lần này gần như vỡ nát. Chờ “ngươi có duyên” tiếp theo.
— —
Mấy huynh đệ Khúc gia ngồi trong phòng khách nghe kể lại mà cảm khái không thôi.
“Chậc, phụ thân hợp đạo khó thế nào chứ, nhìn Ẩm tiền bối xem. Chả trách phụ thân cứ muốn tìm Thiên Hiền cho tam ca, quả nhiên là thần kiếm.”
“Hâm mộ à, hay là bảo Ẩm tiền bối truyền Thiên Hố cho ngươi nhé?”
“Thôi bỏ đi, đệ đâu có thiên phú tu kiếm.”
Khúc Thanh và Khúc Minh trò chuyện sôi nổi, ngay cả Khúc Tống đang xem văn kiện cũng thỉnh thoảng xen vào đôi câu. Duy chỉ có Khúc Đường mới xuất quan không nói lời nào.
Trên chiếc bàn dài sang trọng trước mặt Khúc Đường bày mấy chục cái khay đựng đầy y phục và phụ kiện đủ màu sắc. Hắn đang chọn trang phục cho bọn đệ đệ mặc tham dự đại hội thưởng kiếm sắp tới.
Sở dĩ mấy huynh đệ tụ tập tại phòng khách này cũng là vì bị hắn gọi tới thử quần áo.
“Phụ thân.”
Nhìn thấy Khúc Xuân Thu từ bên ngoài trở vệ, mấy huynh đệ sôi nổi đứng dậy thỉnh an. Dù ai nấy ăn vận như người hiện đại nhưng quy củ truyền từ xưa đến giờ vẫn không đổi.
“Ừ.” Khúc Xuân Thu đang định lên lầu, nhìn thấy mấy mâm quần áo phụ kiện bày trước mặt Khúc Đường bèn nghĩ tới chuyện đại hội thưởng kiếm.
Nhớ tới liền đau đầu không muốn đi vì biết chuyến này ắt phải bàn chuyện hôn sự của con gái. Ông có cả triệu điều không hài lòng với đứa con rể Cửu Hoang này, nhưng Hàn Lộ lại nhất quyết bắt buộc ông phải đi.
Khúc Xuân Thu bước đến sô pha ngồi xuống: “Mấy đứa không cảm thấy A Duyệt còn nhỏ quá à? Không thấy tiểu tử kia chẳng xứng với A Duyệt chút nào sao? Cũng không xứng tầm với Khúc gia chúng ta?”
Khúc Đường khuyên ông nghĩ thoáng: “Phụ thân, xứng hay không xứng còn quan trọng ư? Mẫu thân đã lên tiếng, Tiểu Muội cũng đã nhận châu hoa của Rau Hẹ cầu hôn rồi, cha bớt lo nghĩ đi vẫn hơn. Không bằng nghiên cứu một chút xem làm sao sinh thêm một đệ đệ cho con, bổ sung cái tên “Khúc Hoa Hạ” còn thiếu vào cho đủ.”
Như vậy là huynh muội cả thảy bảy người, đủ bộ bảy sắc cầu vồng, cùng nhau ra cửa là chỉnh chỉnh tề tề, khỏi mất công kiếm thêm người bù vào cho đủ số. Hoàn mỹ.
Khúc Đường trước nay đều không thể trông cậy vào, nhưng lại chẳng dám quở trách, Khúc Xuân Thu làm bộ như không nghe thấy, nhìn về phía Khúc Tống.
Khúc Tống vẫn luôn không muốn đối mặt với Cửu Hoang, dễ lôi kéo làm đồng minh.
“Hài nhi cảm thấy nên tôn trọng ý nguyện của Tiểu Muội.” Khúc Tống nghiêm nghị giảng giải, “Đại Thanh suy vong đã lâu, bây giờ hôn nhân tự do, Tiểu Muội sinh trong thời Hoa Hạ hiện đại, dựa theo quy định, phải nên áp dụng Hoa Hạ…”
Khúc Xuân Thu: “Im miệng.”
Khúc Tống ngừng.
Khúc Nguyên không có ở đây, Khúc Xuân Thu nhìn về phía Khúc Minh.
Khúc Minh đơn giản giơ tay tán thành: “Hài nhi không có ý kiến, Rau Hẹ vào cửa Khúc gia chúng ta, sau này cha sẽ không thể mắng con là người ngốc nhất nhà nữa!”
Khúc Xuân Thu: …
Tâm thật sự mệt mỏi!
Có đôi khi không muốn thừa nhận mấy đứa này do mình sinh ra.
Ông xoa xoa ấn đường, không nói lời nào đứng dậy khỏi sô pha, chắp tay sau lưng chuẩn bị lên lầu trở về phòng.
Đột nhiên nhớ tới vẫn còn đứa con trai út ở đây, vì thế nhìn qua chỗ Khúc Thanh đang ngồi im lặng chơi di động: “Lão Ngũ…”
Khúc Thanh vội vàng buông di động: “Cha.”
Khúc Xuân Thu xua xua tay: “Thôi, hỏi con cũng như không, không có chủ kiến.”
Nói xong đi lên lầu.
Khúc Thanh: … Đau đớn khi là người không có cảm giác tồn tại nhất trong nhà.
Đại Ca là trưởng tử, phụ thân cưng chìu vô cùng.
Nhị Ca nói chuyện khó nghe, không thèm nể mặt phụ thân, chung quy luôn đối địch với phụ thân.
Tam Ca là vua nịnh nọt, giỏi nhất là ôm đùi, làm phụ thân hài lòng.
Tứ Ca mê rượu thích đánh bạc, nghĩ sao nói vậy nhưng thỉnh thoảng còn được phụ thân chiếu cố chút chút.
Tiểu Muội là con gái duy nhất trong nhà, từ khi sinh ra đã được đối xử đặc biệt.
Chỉ có hắn, quá bình thường. Trong nhà bọn họ, người bình thường tương đương người vô hình.
Thế nên, Khúc Thanh cho rằng Cửu Hoang không có gì không xứng với Tiểu Muội, cực thích hợp làm con rể nhà họ Khúc!
— —
Thiên Nhân Cảnh.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ nghỉ, Cửu Hoang hoàn thành phần lõi trung tâm phức tạp cho thế giới ma chủng, rốt cuộc có thể rời khỏi tộc Thiên Công trước khi đại hội thưởng kiếm diễn ra.
Tiếp theo là những bộ phận nhỏ có thể chế tạo độc lập, hắn có thể tạo hình và hoàn thành ở bất cứ đâu.
Trước khi đi hắn hỏi: “Sư phụ, chuyện lớn của đời con, người không tới thật sao?”
Tuyết Lí Hồng không ngẩng đầu: “Đồ đệ ta nuôi lớn bây giờ nhận tổ quy tông, sao ta cao hứng nổi.”
Cửu Hoang từ cửa vòng trở về: “Chuyện chính không phải nhận tổ quy tông, mà là cầu hôn với Khúc gia.”
Tuyết Lí Hồng: “Không phải ta đã đưa sính lễ cho ngươi rồi sao?”
Cửu Hoang kéo ghế ngồi trước mặt nàng: “Cha và mấy ca ca của Lục Nương đều tới. Con hi vọng sư phụ cũng có thể tới.”
“Cho đủ phô trương hả?” Từ từ Tuyết Lí Hồng cũng hiểu được ý hắn, trợn mắt, “Xin lỗi, không rảnh, không đi!”
“Phô trương là một mặt thôi. Sư phụ là người thân nhất của con, người không đi, con cảm thấy như thiếu mất gì đó.”
Tuyết Lí Hồng bật cười ngẩng đầu: “Ta là người thân nhất của ngươi? Ngươi lừa ai chứ hả, Lục Nương nhà ngươi đâu?”
Cửu Hoang: “Lục Nương là người con yêu nhất.” Người yêu và người thân đâu có giống nhau, “Sư phụ, có phải người không dám gặp cha con không?”
“Chuyện cũ mấy trăm năm trước rồi, ta có gì mà không dám?” Tuyết Lí Hồng giơ tay muốn cốc đầu hắn nhưng hắn nghiêng đầu né thật mau.
“Vậy thì thôi.” Cửu Hoang đứng lên, “Con đi tìm Tông Quyền đây, sính lễ ông ấy hứa vẫn chưa đưa, con phải tới nhắc nhở, người này đầu óc không tốt có khi đã quên mất.”
Tuyết Lí Hồng thật phục hắn: “Ranh con ngươi nhớ rõ chuyện này quá nhỉ, nếu chuyện nào ngươi cũng nhớ được như thế thì ngươi vô địch rồi đấy.”
Cửu Hoang đã bước đến cửa, dừng lại để sửa cho đúng: “Chính vì không nhớ được những thứ khác nên mới có thể nhớ được chuyện sính lễ rõ ràng đấy ạ. Nếu cái gì cũng nhớ thì chắc chẳng nhớ được gì rồi.”
…
Rời khỏi tộc Thiên Công, Cửu Hoang đi tới cửa Tông gia Thiên Võ, muốn gặp Tông Quyền nhưng bị chặn ngoài cửa.
Hắn cũng không náo loạn, ngồi thẳng xuống bậc thềm trước cửa Tông gia, lấy linh kiện ra làm việc. Chum nước Huyễn Ba cư trú bị đánh vỡ, hắn phải làm một cái mới tương tự để Huyễn Ba có thể tiếp tục đeo trên vành tai của Lục Nương như trước. Lục Nương thường xuyên phải tới lui phá án trong Tam Thiên Thế Giới, giày tinh này đôi khi cũng có ích.
Bên trong Tông gia.
Sau khi nghe quản gia bẩm báo, Tông Quyền nhíu mày: “Hắn vẫn chưa đi?”
Quản gia lắc đầu: “Không có ý định rời đi ạ.”
Tông Quyền lộ ra chút bực bội.
Quản gia xem mặt đoán ý: “Đuổi hắn đi không ạ?”
Tông Quyền lắc đầu: “Cứ để hắn ngồi.”
Quản gia lại nhìn sắc mặt: “Vâng ạ.”
Tông Quyền nhìn thấy biểu cảm cổ quái của quản gia khi rời đi. Sau sự kiện “Thần Phạt”, ai nấy đều ngậm miệng không nhắc lại chuyện đã xảy ra, nhưng mọi người, kể cả người nhà Tông gia đều tin tưởng Cửu Hoang là con trai của hắn và Tuyết Lí Hồng.
Hắn không giải thích với người tộc Thiên Võ rằng trong cuộc nổi loạn vừa rồi, mình không hề tránh đi “tĩnh xem kỳ biến” mà thực chất bị Tuyết Lí Hồng hạ dược, rơi vào ảo mộng “tiêu hồn thực cốt” cùng nàng đến suýt nữa là tinh tẫn nhân vong. Nói ra cũng đồng nghĩa với xẻ thịt hắn, có chết cũng tuyệt đối không nói ra.
Hiện tại hắn không ra ngoài gặp, cũng không chịu đuổi Cửu Hoang đi, là vì…
Tông Quyền không có lựa chọn nào khác.
Hắn biết Cửu Hoang đến đòi sính lễ. Lúc trước hắn đã đồng ý với Cửu Hoang, bây giờ ra ngoài cự tuyệt đồng nghĩa với lật lọng, cho nên hắn đành kéo dài.
Hắn không hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại đồng ý, chỉ có thể giải thích là nhắc đến chuyện này đầu óc hắn trở nên mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ bình thường.
Có thể là hắn cảm thấy phần tiền đưa ra này tương đương với “tiền im miệng” chăng?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn thật sự có thể đưa phần tiền này sao? Đó là sính lễ mà, cho rồi hắn liền thật trở thành “cha” đó.
Tiền thì nhất định sẽ cho thôi, nhưng phải chờ tới ngày Cửu Hoang và Khúc Duyệt thành hôn, mới đưa ra làm thành quà mừng.
Tông Quyền chưa bao giờ cáu kỉnh như lúc này.
Mấy ngày nay hắn bận rộn giải quyết hậu quả của “Thần Phạt” và lo liệu chuyện tân tộc trưởng tộc Thiên Võ thượng vị. Nếu không hắn sẽ không ra khỏi cửa nửa bước vì sợ gặp phải Tuyết Lí Hồng. Trên cả sự tức giận muốn bóp chết Tuyết Lí Hồng chính là… nỗi xấu hổ.
Tông Quyền ổn định tâm tình, bước đến đài ngồi thiền.
Ba ngày sau, hắn mở bừng mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt vô cùng kém, hắn đứng dậy đi ra sân: “Tiểu tử kia đã đi chưa?”
“Dạ đi rồi, trước khi đi để lại một câu.” Quản gia trộm liếc Tông Quyền, “Hắn chỉ trích ngài lật lọng, không xứng làm sư công của hắn.”
Ai là sư công của hắn chứ?
Tông Quyền xoay người muốn quay về tiếp tục ngồi thiền, nhưng đi đến cửa thì dừng chốc lát, ánh mắt chợt tối sầm rồi đi ra ngoài.
— —
Khi Tông Quyền tìm tới cửa, Tuyết Lí Hồng đang đứng trước kệ lựa chọn vật liệu.
Cửu Hoang đi rồi nàng trở nên thẫn thờ, cảm thấy do dự không biết có nên đến đại hội thưởng kiếm không. Nàng cũng cảm thấy tiếc nuối khi không đến tham dự buổi đính hôn của hắn. Nhưng nàng quả thực không muốn gặp mặt Diệp Thừa Tích, sẽ càng khiến nàng thấy tiếc nuối hơn.
Đang lúc lưỡng lự, một trận sát khí chợt ập đến từ phía sau khiến nàng rùng mình.
Từng bị cổ sát khí này truy đuổi mấy trăm năm, Tuyết Lí Hồng lập tức nhận ra tiện nhân Thiên Võ Tông Quyền kia đã tới.
Kể từ khi hạ thuốc cho hắn, chứng kiến hắn “tay mới lái xe”, tiện nhân Thiên Võ sĩ diện này luôn cố tình tránh mặt nàng. Vậy mà hôm nay lại tìm tới cửa.
Tuyết Lí Hồng không khỏi cảnh giác.
“Tuyết Lí Hồng!” Sát khí lan tràn khắp kho bảo vật, Tông Quyền mới bước vào. Mặt mày hắn vốn đã sắc bén, huống chi trong lúc tức giận thế này, người không có định lực bị hắn nhìn một cái thôi là chân mềm nhũn.
Trước kia bị hắn đuổi bắt, Tuyết Lí Hồng thật có hơi sợ hắn, nhưng rồi sau nhiều lần chứng kiến hắn “lật thuyền”, nàng nhận ra đầu óc người này không dùng được mấy liền hoàn toàn không thèm sợ nữa.
Nàng quay đầu, mắt đối mắt với hắn, để lộ ánh nhìn châm chọc: “Làm gì đấy? Đến đưa sính lễ cho đồ đệ ta à?”
Tông Quyền tiến lên trước vài bước, giữ khoảng cách nhất định với nàng: “Ta có việc hỏi ngươi.”
“Hỏi đi!”
Tông Quyền siết nắm tay, do dự hồi lâu: “Thuốc ngươi đưa cho ta hôm đó… chỉ có… có một tác dụng đó thôi đúng không?”
Tuyết Lí Hồng biết rõ còn cố hỏi: “Tác dụng gì?”
Giọng Tông Quyền nặng nề: “Chỉ bị rơi vào ảo cảnh ái dục.”
Tuyết Lí Hồng nhún vai: “Không phải chứ đại ca, ngoại trừ hao chút tinh khí, chẳng lẽ thân thể ngươi còn bị tổn thương gì à?” Nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Ta thấy ngươi vẫn tràn đầy tinh khí mà.”
Tông Quyền đã xấu hổ đến cực điểm nhưng gắng gượng bình tĩnh: “Ừ, thân thể ta không sao nhưng tinh thần lực của ta bị ảnh hưởng.”
“Hả? Là thế nào?” Tuyết Lí Hồng nghe vậy thì nhíu mày, thay đổi thái độ.
“Lúc ta thiền định, sơ sảy một chút là nhớ tới ngươi… Không, không phải ngươi, là ảo cảnh có ngươi…”
Tông Quyền không biết nên giải thích thế nào, khi thiền định cần thiết phải tập trung, bằng không thế giới ý thức của hắn lập tức giống như vỏ trứng bị nứt, khe hở nhỏ ấy thu hút từng đàn ruồi bọ len lỏi chen vào, không ngừng vo ve.
Tuyết Lí Hồng lẳng lặng nghe hắn dùng từ ngữ khập khiễng miêu tả trạng thái không giống bình thường của mình, hàng mày nhíu lại dần dần giãn ra, sau đó xoay người tiếp tục chọn lựa vật liệu.
Tông Quyền đưa ra một kết luận: “Chắc là lúc ta chiến đấu với Phệ Vận Thú suýt bị ma hóa, đến giờ vẫn chưa ổn định, ngươi lại hạ thuốc nên hại ta sinh ra tâm ma.”
Tuyết Lí Hồng: “Ừm.”
“Ừm?” Tông Quyền nghiêm túc hỏi, “Thuốc này là do ngươi hạ, ngươi phải nghĩ cách ổn định lại tinh thần lực cho ta, bịt kín khe nứt này.”
“Được.” Tuyết Lí Hồng gật gật đầu, “Vấn đề hiện tại của ngươi là lúc thiền định ngươi thỉnh thoảng sẽ nhớ tới ta đúng không?”
“Đúng vậy.” Tông Quyền vừa định gật đầu lại lập tức lắc, “Không phải ngươi, là ảo cảnh có ngươi trong đó.”
Tuyết Lí Hồng nhướng mày: “Ngươi biết vì sao trong ảo cảnh có ta không?”
Tông Quyền: “Vì sao?”
Tuyết Lí Hồng: “Khi thuốc phát tác, đối tượng sẽ là nữ nhân ngươi gặp lần cuối cùng trước khi lâm vào ảo cảnh.”
Tông Quyền: “Thảo nào.”
Tuyết Lí Hồng ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn đến gần hơn, đưa ra đề nghị: “Ngươi thấy vầy được không, ngươi đừng kháng cự, lại dùng thuốc một lần nữa. Lần này ta đưa một nữ nhân khác tới, trước khi ngươi rơi vào ảo cảnh thì nhìn nàng một cái. Như vậy người bồi ngươi vu sơn mây mưa chính là nàng, sau này lúc ngươi thiền định liền sẽ không nhớ tới ta nữa, thế nào?”
Tông Quyền tưởng tượng theo từng lời nàng, cảm thấy hình như rất có lý.
— —
Editor muốn nói: Ôi Thiên Võ đệ nhất cao thủ ngài ơi, vấn đề đâu phải nghĩ tới ai, vấn đề là ngài không tập trung thiền định được kia mà. Mà cũng tội nghiệp sư công Tông Quyền quá đi, sư phụ Tuyết Lí Hồng cũng quá quắt thật. Sư công dễ dạy như vậy không thương thì thôi còn suốt ngày chọc người ta.
Share truyện lên:
Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé
Có thể bạn sẽ thích: