CHƯƠNG 20 – THẨM TRA ĐÊM
Quá trình này sao quen thế nhỉ, Tạ Lãm hơi quay đầu, đuôi mắt liếc nhìn Phùng Gia Ấu đang trốn sau lưng mình.
Thật ra Tề Chiêm Văn đã sớm chú ý đến Tạ Lãm, hắn nhớ trong những người Trình Lệnh Thư quen biết không có quý công tử nào khí độ bất phàm bậc này: “Vị này là Tạ ti trực đó của Đại Lý Tự sao?”
Tạ Lãm tiến lên một bước: “Hạ quan bái kiến Tề phó thống lĩnh.”
Hắn khom người thi lễ, Tề Chiêm Văn chợt cảm thấy phong thái không thể xem nhẹ ban nãy biến đâu mất: “Ta nói này Tạ ti trực, hôm qua ngươi vừa thành hôn, sao hôm nay đã ra ngoài phá án rồi? Còn ăn mặc như vậy?”
E là muốn thăng chức đến điên rồi, “Lúc trước đoạt người của Huyền Ảnh Ti, bây giờ lại tới đoạt người của Kinh Kỳ Doanh bọn ta, sao chỗ nào cũng có ngươi vậy?”
Một viên quan thất phẩm mới tới kinh thành không lâu, vậy mà chỗ nào cũng nhúng tay vào, âm hồn không tan, sao làm được hay vậy?
Tạ Lãm cười nhạt, cảm thán: “Trùng hợp, hạ quan và nội tử rảnh rỗi nên ra ngoài du hồ, đúng lúc gặp được Trình tiểu thư báo án.”
Nội tử? Tề Chiêm Văn nhìn ra phía sau Tạ Lãm thấy ngay Phùng Gia Ấu.
Trình Lệnh Thư nói: “Tề phó thống lĩnh hỏi xong chưa?”
Tề Chiêm Văn không còn cách nào, ra hiệu thủ hạ đừng bắt người, lên thuyền thu dọn thi thể.
Dưới chân thiên tử luật lệ giăng khắp nơi, vi phạm một qui định thôi cũng sẽ bị cán bút của ngôn quan từ bốn phương tám hướng chọc chết. Huyền Ảnh Ti có quyền tiền trảm hậu tấu nên không sợ ngôn quan, đặc biệt tên Bùi Nghiên Chiêu đáng chém ngàn đao kia đích thân ra mặt cũng không thể tranh giành nổi với Đại Lý Tự, hắn có là gì đâu.
“Tề thống lĩnh, nếu nghi phạm có lai lịch không nhỏ…” Phùng Gia Ấu vẫn giấu mình nãy giờ bỗng bước ra từ phía sau Tạ Lãm, “Có duyên gặp gỡ thế này, phu quân ta thế đơn lực mỏng, mong ngài hỗ trợ cho mượn người giúp áp giải nghi phạm về Đại Lý Tự.”
Tưởng bở à? Tề Chiêm Văn làm như không nghe thấy, chưa kể tới chuyện hắn luôn không thích Phùng Gia Ấu, đoạt công lao của hắn còn bắt hắn đưa về tới cửa hả, không phải khinh người quá đáng ư?
Trình Lệnh Thư nói: “Tề phó thống lĩnh chân thành nhiệt tình, chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
“…”
Tề Chiêm Văn chỉ vào một võ quan phía sau: “Ngươi dẫn một đội áp giải người đến Đại Lý Tự.”
Võ quan ôm quyền bước ra khỏi hàng: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Tạ Lâm Khê đeo gông cùm bị thiết vệ áp giải đi, Tạ Lãm không thể nói lời nào với y, chỉ khẽ gật đầu. Tạ Lâm Khê trông rất bình thản, không có gì sợ hãi. Hai người vẫn luôn cực kỳ ăn ý, cũng quen đương đầu sóng gió nên đều rất thản nhiên.
Chờ đoàn người Tạ Lãm rời đi, Tề Chiêm Văn nhảy lên boong tàu: “Lệnh Thư, sao nàng có thể kẻ xướng người họa với Phùng Gia Ấu vậy? Mặt trời mọc đằng tây à?”
Trình Lệnh Thư không thèm nhìn hắn, dõi theo bóng dáng Tạ Lâm Khê trong đoàn người phía xa, ánh mắt đầy lo lắng.
Tề Chiêm Văn nhắc nhở lần nữa: “Ta hiểu nàng thích kết bạn, nhưng người này có thể là thủ lĩnh bọn cường đạo, nàng coi chừng dẫn lửa thiêu thân, hại đến Trình gia của nàng đấy.”
Trình Lệnh Thư: “Huynh yên tâm, Tạ Lâm Khê tuyệt đối không phải thiếu trại chủ.”
Tề Chiêm Văn hụt hẫng trong lòng: “Trên đời nào có gì tuyệt đối, nếu là thật thì sao?”
Trình Lệnh Thư muốn nói thế thì có làm sao.
Nàng ở Uy Viễn Đạo ba năm, chưa bao giờ nghe bá tánh địa phương nói câu nào không tốt về vị thiếu trại chủ kia. Nếu không có hắn trấn áp Bắc Nhung, Tây Bắc đã sớm rối loạn rồi. Còn nữa, khi con đường thông thương với Tây Vực được mở, người thu lợi lớn nhất chính là bá tánh bình dân Tây Bắc.
Hắn còn là người ân oán phân minh, rất có tinh thần trượng nghĩa. Nghe nói hắn từng hỏi xin một chén nước của một gia đình sống trong sa mạc, sau này cả nhà đó bị bọn cướp ngựa giết hại. Lúc biết được, hắn đơn thương độc mã đuổi theo vào trăm dặm, hạ đao trảm sạch toán cướp hơn trăm người đó, còn mang đầu của thủ lĩnh về tế bái.
Nếu Tạ Lâm Khê thật sự là người đó, Trình Lệnh Thư sẽ chỉ càng thêm sùng bái, hắn vốn là vị thần trong lòng các cô gái ở Uy Viễn Đạo.
Nhưng Trình Lệnh Thư không dám thốt ra miệng suy nghĩ này, bởi những việc làm vì lợi ích cho bá tánh đó của Mười Tám Trại chung qui đều là dã tâm trong mắt triều đình.
“Không đâu.” Trình Lệnh Thư lắc đầu, “Vị thiếu trại chủ kia có tiếng “mãnh hung tàn” (mạnh mẽ, hung bạo, tàn nhẫn). Nếu Tạ Lâm Khê ngụy trang, huynh ấy không thể giả vờ triệt để đến mức không lộ chút dấu vết nào. Nếu huynh bảo cái vị “phu quân tiện nghi” kia của Phùng Gia Ấu là thiếu trại chủ, ta có thể còn hoài nghi một hai.”
Khi nãy Tạ Lãm xông tới đánh văng chung trà trong tay Phùng Gia Ấu, bộ dạng khẩn trương che chắn bảo vệ Phùng Gia Ấu đó khiến Trình Lệnh Thư vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại. Cảm thấy nếu chung trà kia thật sự có độc thì nháy mắt tiếp theo mạng nhỏ của nàng sẽ đi đứt.
*
Trên đường trở về Đại Lý Tự, thiết vệ kinh kỳ đi phía trước, Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu ngồi xe ngựa chậm rãi đi theo sau. Phùng Gia Ấu hỏi hắn rất nhiều chuyện.
“Vậy là chàng chỉ bị nhốt trong thôn cùng Tạ Lâm Khê, cùng bị nhiễm bệnh, hết bệnh rồi thì chưa bao giờ gặp lại y hả?”
Tạ Lãm không dám nhìn vào mắt nàng: “Hai ba năm trước có gặp một lần lúc huynh ấy tới Đất Thục thăm ta. Ta không biết thân phận của huynh ấy, như Trình tiểu thư đã nói đấy, kết bạn không quan trọng xuất thân.”
Phùng Gia Ấu sắp xếp lại tình tiết trong đầu: “Chàng vừa đặt chân tới kinh thành không bao lâu y đã tìm tới cửa, tin tức nhanh nhạy quá, bản lĩnh cao cường thật.”
Tạ Lãm: …
Không dám nói quá nhiều, sợ bị nàng bắt được sơ hở. Nhưng nói quá ít hình như nàng càng nghĩ sâu xa hơn.
Tạ Lãm cố gắng thuyết phục: “Ta và Trình tiểu thư đều cảm thấy Lâm Khê huynh là người lương thiện, không phải người của thành Hắc Thủy đâu, càng không phải vị thiếu trại chủ kia.”
Phùng Gia Ấu đang trầm ngâm chợt ngẩng đầu: “Sao chàng biết vị thiếu trại chủ kia không lương thiện?”
Tạ Lãm giật mình: “Chẳng phải lần trước Thẩm công tử nói cha con bọn họ có dã tâm sao?”
Phùng Gia Ấu: “Dã tâm và thiện lương không xung khắc nhau.”
Tạ Lãm: “Hắn giết người như ngóe, người chết trong tay hắn có lẽ còn nhiều hơn người nàng từng gặp.”
“Nhân từ không thể lĩnh binh*, lương tướng của Đại Ngụy có ai không giết người như ngóe đâu?” Phùng Gia Ấu cũng chưa từng nghe Thẩm Thời Hành nói bọn họ làm chuyện gì cực kỳ tàn ác, “Sở dĩ Thẩm Thời Hành có ý kiến với họ là bởi họ giương cao cờ khởi nghĩa, không phải nhúm cỏ dại.”
Nhân từ không thể lĩnh binh
Nguyên văn: từ bất chưởng binh, một câu trong binh pháp Tôn Tử, ý nói quá nhân từ sẽ không thích hợp chỉ huy quân đội. Người chỉ huy quân đội không phải là không có tấm lòng nhân hậu mà là không nên mềm lòng, phải nghiêm khắc, cứng rắn, thậm chí phải biết lợi dụng, chỉ huy và cai trị.
Tạ Lãm nhìn nàng, ánh mắt ẩn giấu sự mong chờ không dễ phát hiện: “Nàng thật sự cảm thấy vị thiếu trại chủ kia không phải người xấu?”
“Trên đời đâu có ai xấu hay tốt thuần túy?” Phùng Gia Ấu không trả lời thẳng bởi nàng không hiểu biết vị thiếu trại chủ kia lắm, “Nhưng ta và Thẩm công tử nhất trí ở chỗ, hai cha con kia đích xác có dã tâm tự lập làm vương. Chàng xem những việc họ đã làm đi, thông thương, an dân, trấn áp Bắc Nhung, tất cả đều là kế sách trị quốc…”
Tạ Lãm thầm phản bác: Đừng vu khống cha ta và ta, đó đều là chủ trương của cha nàng.
Hắn không hiểu lắm mấy cái đạo lý lớn lao kia của nhị thúc, sở dĩ nguyện ý đi liều mạng là vì muốn mọi người có cuộc sống tốt hơn thôi.
Bực bội trong lòng, hắn khoanh tay lại. Trong khoảnh khắc lơi lỏng, hắn suýt hất chân đá lên băng ghế phía đối diện, vừa chỉnh lại dáng người vừa vội liếc nhìn Phùng Gia Ấu, thấy nàng không phát hiện bèn thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tóm lại Tạ Lâm Khê rất khả nghi, cứ ấp a ấp úng không chịu nói rõ lai lịch của mình, không phải thiếu trại chủ thì chắc chắn có liên quan đến Mười Tám Trại.” Phùng Gia Ấu chỉ tập trung suy luận, không để ý cử chỉ của hắn, “Hơn nữa manh mối cuối cùng về Xích Lưu Kim cũng chỉ đến thành Hắc Thủy…”
Thấy nàng tựa như đang vắt hết óc, Tạ Lãm thật muốn dùng hai tay giữ lấy đầu nàng, bắt nó dừng lại, nghỉ ngơi một chút. Tân hôn mới mẻ, phu thê lẽ ra không nên nói chuyện không tốt, làm điều không hay. Rốt cuộc là tên xúi quẩy nào lại canh ngay thời điểm này đến gây rối với hắn vậy?
Tạ Lãm không sợ hãi, chỉ thấy phiền phức, hắn hỏi: “Nàng đã nghi ngờ huynh ấy, vậy còn bảo ta cứu huynh ấy làm gì?”
“Ta nghi ngờ nhưng không chắc chắn, nếu y không phải, chàng vẫn có thể cứu y. Nếu y đúng là kẻ đó, những thiết vệ kia do y giết, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy…” Phùng Gia Ấu vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tạ Lãm, phát hiện sắc mặt hắn không đổi, xem ra quan hệ của cả hai không sâu sắc lắm.
Nàng mới nói tiếp: “Chàng biết công lao đó lớn thế nào không? Võ tướng thất phẩm mà có được thì sẽ nhảy vọt lên hẳn tam phẩm đó… Chàng cười cái gì?”
“Đâu có cười.” Tạ Lãm thu lại, “Mặt ta hơi cứng nên vận động một chút mà.”
Phùng Gia Ấu cảm thấy hắn kỳ quái, nhưng không nghĩ ra kỳ quái chỗ nào: “Mặt cứng? Có khi nào tại nằm ngủ trên án thư không?”
Tạ Lãm thuận miệng: “Có lẽ vậy.”
Nhớ đến lá thư kia vẫn còn nằm trên người nghĩa huynh, không biết khi nào mới đến tay cha. Cũng may trong thư chỉ có mấy chữ, nếu không lát nữa bị lục soát e sẽ có thêm rắc rối.
Phùng Gia Ấu chớp cơ hội nói: “Vậy sau này chàng lên giường ngủ đi, giường không nhỏ mà, nếu chàng không muốn nằm gần ta thì để cái gối chính giữa là được rồi.”
Tim Tạ Lãm giật thót, thế còn không bằng hắn dựa vào án thư, ít nhất còn có thể ngủ được.
Nhân cơ hội, hắn đưa ra yêu cầu: “Hay là kê cho ta cái sập ngủ nhé, hoặc trường kỷ cũng được. Ta từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không kén chọn đâu, nằm chỗ nào cũng ngủ được.”
Phùng Gia Ấu cười nói: “Phủ chúng ta cũng không giàu có, không có trường kỷ hay sập ngủ đâu. Hồi đó cha ta có chuẩn bị sẵn cái quan tài, giờ vẫn còn để đó không dùng, hay là mang vào cho chàng được không? Chàng chọn đi, quan tài hay giường?”
Tạ Lãm: …
Có cần nghiêm trọng vậy không?
Hắn vén rèm xe lên: “Rẽ cái nữa là đến Đại Lý Tự rồi, ta đi xuống trước. Nàng chờ tới nơi rồi hãy xuống nhé.”
Phùng Gia Ấu nhất định phải theo hắn đi vào trong, bằng không hắn không yên tâm.
Chính sự quan trọng, Phùng Gia Ấu gật đầu: “Chàng cẩn thận đó, có thể sẽ còn gặp người.”
Tạ Lãm xuống xe rồi, tay vẫn còn giở rèm nhìn nàng: “Gặp ai?”
“Tin tức trong kinh thành truyền đi nhanh lắm. Lần trước chàng chặn cửa Huyền Ảnh Ti, hôm nay có lẽ cũng có người chặn cửa Đại Lý Tự.” Phùng Gia Ấu dịch đến mé ngoài, tới gần hắn: “Ta đã nói với chàng rồi đó, đây là công lớn. Người muốn tranh công này cho chính mình, cho con cho cháu nhiều lắm. Còn có không ít kẻ tiểu nhân muốn trục lợi cũng sẽ rình mò.”
Tạ Lãm khó hiểu: “Trục lợi?”
Phùng Gia Ấu ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn ghé tai qua.
Phùng Gia Ấu lấy tay áo che miệng nói khẽ: “Bởi vì nếu người này đúng là thiếu trại chủ, lợi dụng hợp lý, có lẽ sẽ tác động đến thế cục Tây Bắc, đưa triều đình tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Lúc đó rất nhiều người ở giữa thu được lợi.”
Nói xong, nàng phát hiện gân xanh trên thái dương Tạ Lãm hiện rõ, cứ như đang kìm nén tức giận. Chung quy, người mới vào quan trường, đột nhiên nghe nói đến mấy trò đen tối, trong lòng phẫn nộ âu cũng bình thường.
“Ta biết rồi.” Tạ Lãm đẩy Phùng Gia Ấu ngồi dịch vào trong, buông rèm, đuổi theo mấy thiết vệ kinh kỳ phía trước.
Mặt hắn lạnh tanh. Rốt cuộc đã hiểu tại sao Phùng Gia Ấu lại hỏi mượn người của Tề Chiêm Văn để giúp áp giải, vì để ngăn cản một vài thế lực. Người là do Kinh Kỳ Doanh nhường cho, nếu có thế lực khác đến đoạt, Kinh Kỳ Doanh chắc chắn sẽ ra mặt. Phụ thân Tề Chiêm Văn là đại đô đốc, đối đầu với ông ấy cũng phải dè chừng. Thế nên suốt đường đi mới có thể an ổn như vậy.
Hơn nữa, lời nói của Phùng Gia Ấu đã thức tỉnh hắn.
Đầu tiên, có thể bắt chước bút tích của hắn, còn biết hắn đang ở kinh thành thì chắc chắn trong trại có nội gián. Kẻ này muốn hắn rơi vào tay triều đình Đại Ngụy, khơi mào xung đột giữa triều đình và Mười Tám Trại để đứng giữa thu lợi.
Không rõ muốn thu được lợi gì.
Nhưng kẻ nội gián này hiểu rõ, chỉ dựa vào mấy người ở kinh thành mà muốn bắt Tạ Lãm hắn, buộc hắn ngoan ngoãn quy thuận khó đến thế nào. Cho nên kẻ này chọn con đường vòng, lừa nghĩa huynh đến kinh thành, nhất quyết vu cho huynh ấy là thiếu trại chủ Mười Tám Trại. Như thế sẽ đạt được mục đích.
Nếu Tạ Lãm đoán không nhầm, tối nay sẽ có người vào Đại Lý Tự cướp ngục. Tự xưng là người Mười Tám Trại đến cứu thiếu chủ nhà mình. Như vậy nghĩa huynh hết đường chối cãi.
Tạ Lãm siết chặt tay, nội gián này rốt cuộc là ai? Giỏi tính kế thật.
Hắn lấy lại bình tĩnh, sau khi quẹo vào, thấy ngay một toán người đứng ngoài cửa Đại Lý Tự.
Là nha dịch của Đại Lý Tự. Sau khi hắn đi, Trình Lệnh Thư đã phái hộ vệ cưỡi ngựa chạy đến báo tin.
“Tạ ti trực, chúng tôi đã đưa nghi phạm đến xong.” Thiết vệ của Kinh Kỳ Doanh thấy không xảy ra chuyện gì, tiến lên ôm quyền với Tạ Lãm, giọng hơi lạnh lẽo, “Mong Đại Lý Tự điều tra rõ ràng chân tướng, lấy lại công bằng cho những huynh đệ đó của chúng tôi!”
Tạ Lãm chắp tay: “Chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.”
Sau khi thiết vệ rời đi, nha dịch đưa Tạ Lâm Khê vào đại lao, chờ Tạ Lãm đến bẩm báo với Thôi thiếu khanh xong sẽ định đoạt.
Phùng Gia Ấu mặc nam trang xuống xe, cùng Tạ Lãm đi vào. Người của Đại Lý Tự đã quen thuộc với nàng nên không ai hỏi đến.
Chờ hai người đi qua cửa nghi môn, Phùng Gia Ấu nói: “Chàng đến gặp Thôi thiếu khanh đi, ta đến nhà lao thăm Tùy Anh một chút.”
Trời đã tối, nơi an toàn nhất trong Đại Lý Tự chính là nhà lao, Tạ Lãm suy nghĩ một chút rồi nói “được”: “Lát nữa ta đến đón nàng.”
*
Trừ “nhà lao bí mật” khi trước Phùng Gia Ấu từng ở, Đại Lý Tự có vài nhà lao thật sự, Tùy Anh bị nhốt ở nơi nghiêm ngặt nhất, cũng là nhà lao đá có điều kiện tốt nhất.
Phùng Gia Ấu không cần lệnh bài cũng vào được, nha dịch dẫn nàng vào, đi qua vài khu mới đến phòng giam của Tùy Anh.
Vừa thấy nàng, Tùy Anh bật dậy từ trên giường đá: “Sao ngươi lại tới đây?”
Mấy ngày nàng ở đây không quá tệ, song cũng chẳng có ưu đãi đặc biệt gì.
Trấn Quốc Công ở biên quan cũng không phái người đến cầu tình giúp chị em họ, giao hết cho Đại Lý Tự xử lý, chỉ gửi thư cảm tạ Phùng Gia Ấu đã giúp giải vây. Phùng Gia Ấu cũng không cầu tình, mọi người cùng thống nhất hai chị em cần nhân cơ hội này chịu chút khổ cực, lấy bài học mà tu tâm dưỡng tính.
Song khi nhìn thấy Tùy Anh gầy sọp đi, Phùng Gia Ấu lại đau lòng: “Vụ án của ngươi sắp giải quyết xong rồi, đợi thêm vài ngày nữa thôi.”
Tùy Anh lại nhướng mày trợn mắt: “Hôm qua ngươi mới thành thân, hôm nay đã chạy tới đây tìm ta, có phải họ Tạ kia khi dễ ngươi không?”
Vẫn là cái tướng đó, Phùng Gia Ấu thu lại đau lòng: “Ngươi cứ đợi đi, ta đi đây.”
“Ây, đừng đi mà…” Khó khăn lắm mới gặp được Phùng Gia Ấu, Tùy Anh giơ tay giữ chặt nàng, mắt dần đỏ lên, “Lần này ta biết sai thật rồi, chẳng những hại ngươi bị phạt gậy, còn buộc ngươi phải gả cho người ta…”
Quen nhau từ nhỏ, tính gộp hết cả lại Phùng Gia Ấu chưa gặp Tùy Anh khóc được mấy lần, vội kéo tay nàng ấy an ủi: “Không liên quan đến ngươi đâu.”
“Ngươi đừng an ủi ta.” Lúc biết chuyện này Tùy Anh khó chịu mất mấy ngày, nàng ngồi thụp xuống ôm đầu khóc lớn, “Ta biết ngươi trúng độc, nếu không bị đánh thì đã không hộc máu, cũng sẽ không bị hắn ôm về phòng, để rồi bị mấy tin đồn nhảm kia hãm hại.”
Phùng Gia Ấu cũng ngồi xuống: “Chẳng liên quan gì đến tin đồn hết. Ta rất thích Tạ ti trực, chủ động muốn gả cho chàng làm vợ mà.”
Tùy Anh không tin: “Ta còn không biết mắt nhìn người của ngươi thế nào sao? Mới gặp được vài lần, lấy đâu ra yêu thích chứ?”
“Ta đọc được văn chương của chàng.” Phùng Gia Ấu bịa ra lý do, “Ngươi không biết đó thôi, nếu không vì tay phải bị thương, chàng viết chữ đẹp lắm. Văn chương lại càng sâu sắc, có thể nhìn ra lòng chàng cao sâu, sau này tuyệt không phải người tầm thường. Ta có phúc mới gả được cho chàng.”
Tùy Anh bị nàng thuyết phục: “Thật sao?”
Phùng Gia Ấu thề: “Ta thật sự thích chàng mới đồng ý gả, không có ép buộc hay miễn cưỡng gì hết.”
Tiếng nói vừa dứt, cách đó vài phòng giam có tiếng thở dài: “Tạ phu nhân chọn phu quân tùy tiện thật đấy.”
Phùng Gia Ấu kinh ngạc, đây là giọng của Tạ Lâm Khê. Nha dịch dẫn nàng tới khi nãy nói ở đây chỉ có một mình Tùy Anh, e là anh ta không biết có người mới được đưa vào.
Phùng Gia Ấu vịn cửa lao đứng lên, bước đến trước phòng giam của Tạ Lâm Khê: “Thì ra Tạ công tử bị nhốt ở đây.”
Tạ Lâm Khê hỏi: “Chính miệng Tạ huynh dặn dò đấy, Tạ phu nhân không biết à?”
Phùng Gia Ấu hiểu ra, nhất định nha dịch đã hỏi ý kiến Tạ Lãm xem giam người ở đâu, Tạ Lãm tùy ý bảo nhốt chung với Tùy Anh. Cho thấy, trong thâm tâm hắn, Tạ Lâm Khê bị oan, hiển nhiên nên nhận được đãi ngộ giống Tùy Anh.
Tạ Lâm Khê cười nói: “Ánh mắt Tạ phu nhân nhìn ta đề phòng như thế, ắt hẳn tin rằng ta là thiếu trại chủ Mười Tám Trại đúng không?”
“Hi vọng không phải.” Phùng Gia Ấu mỉm cười đáp lại, “Bạn bè của phu quân ta không nhiều, ta đương nhiên không muốn chàng thất vọng.”
Tạ Lâm Khê khẽ giật mình, kế đó mỉm cười: “Tạ huynh thật có phúc.”
Hồi lâu sau lại nói: “Xin lỗi.” Dường như để tạ lỗi vì mình đã xen ngang.
Phùng Gia Ấu nhạy bén chợt phát hiện y và Tạ Lãm giống nhau, đều là người có nhiều mặt. Ngày trước hôn lễ, y phong trần mệt mỏi đến cửa bái phỏng, ngồi trong phòng khách chờ Tạ Lãm, mặt mày có đôi phần kiêu ngạo. Hôm nay trên thuyền hoa, tất cả mũi nhọn đều chỉa thẳng vào y, y cứ thế để mặc gió bão xoa tròn nắn dẹt chính mình, vâng vâng dạ dạ, từ đầu đến cuối gần như không có cảm giác tồn tại. Giỏi che dấu như vậy, tính cách ắt không phải quá cứng rắn.
Thảo nào Trình Lệnh Thư liên tục từ chối hôn sự với Tề Chiêm Văn và khuynh mộ người này.
“Phùng… Tạ phu nhân!” Lao đầu đi vào gọi, “Tạ tri trực đã tới, đang ở cửa nhà lao chờ cô.”
*
Phùng Gia Ấu đi ra ngoài, thấy Tạ Lãm đang dựa lung vào cửa trầm tư.
Hắn tính toán đêm nay dẫn theo Phùng Gia Ấu ở lại Đại Lý Tự. Lúc ở trong phòng sẽ hạ mê dược cho nàng hôn mê, sau đó chờ kẻ cướp ngục tới, hắn cũng cải trang giết qua. Không cho đám người kia cơ hội mở miệng và bị bắt, làm thịt sạch sẽ không chừa lại mống nào. Kế đó nhân cơ hội đưa nghĩa huynh ra khỏi thành, xem tên nội gián kia còn cách gì.
Tạ Lãm không tin kẻ đó không sợ, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không bày trò gì nữa. Đợi hắn trở về Tây Bắc sẽ xử lý kẻ đó.
Chỉ là, hắn lo trong thời gian ở lại Đại Lý Tự, Phùng Gia Ấu có thể gặp nguy hiểm gì ko?
“Tạ lang?” Phùng Gia Ấu đi đến bên cạnh hồi lâu mà vẫn không thấy hắn phản ứng.
Tạ Lãm hoàn hồn: “Ta nói với nàng một chuyện.”
Phùng Gia Ấu: “Ừ?”
Tạ Lãm: “Đêm nay sẽ xét hỏi Tạ Lâm Khê, có lẽ nàng phải ở lại trong nha môn với ta.”
Phùng Gia Ấu: “Không vấn đề gì, nhưng phải cử người đi kêu San Hô mang quần áo sạch tới.”
“Được.” Hai người bàn bạc rồi cùng đi đến phòng khách phía đông Tạ Lãm từng ở trước đây.
Vậy mà lại gặp được Bùi Nghiên Chiêu và Thẩm Thời Hành trên đường.
Bốn người đều sửng sốt.
Thẩm Thời Hành vừa thấy nàng vội vàng chạy qua: “Tiểu Gia, hôm qua muội mới thành hôn, sao hôm nay đã chạy tới nha môn?” Nói xong lại quay qua nhìn Tạ Lãm, ánh mắt rất bất mãn: “Tạ huynh, thế này không phải…”
Phùng Gia Ấu ngắt lời hắn, thật sự bực bội: “Sao huynh cũng tới đây?”
Thẩm Thời Hành chìa ra eo bài của mình: “Mới vừa lãnh đấy, ta được điều tới Đại Lý Tự.”
Phùng Gia Ấu: “?”
Tạ Lãm cảm thán Huyền Ảnh Ti thực có năng lực, điều chuyển nhân lực đến là dễ dàng. Tên khỉ con này tới hay không chẳng sao cả, nhưng Bùi Nghiên Chiêu luôn kè kè bên cạnh bảo vệ hắn, chẳng phải cũng thường xuyên tới sao?
“Huynh qua đây với ta.” Phùng Gia Ấu kéo Thẩm Thời Hành đi.
Tạ Lãm cũng chủ động bước qua chỗ của Bùi Nghiên Chiêu.
Phùng Gia Ấu kéo Thẩm Thời Hành đi đến rìa hành lang, ánh mắt ghét bỏ: “Đang êm đẹp ở Lễ Bộ, tự dưng huynh chạy tới Đại Lý Tự làm gì?”
Thẩm Thời Hành thần thần bí bí: “Muội đoán xem.”
Phùng Gia Ấu không cần đoán: “Huynh nhắm vào chuyện phu quân ta đã gặp hồi mười hai mười ba tuổi mà tới chứ gì.”
Thẩm Thời Hành cười ngượng ngùng: “Sao có thể chứ?”
“Huynh đừng có làm phiền chàng, chàng đã nói với ta rồi.” Phùng Gia Ấu kể hết ra, “Là vì một trận dịch bệnh…”
Thẩm Thời Hành không tin nổi: “Chỉ thế thôi sao?”
Lúc mới nghe kể chuyện này, phản ứng của Phùng Gia Ấu giống hệt hắn: “Ta nhìn ra được chàng nói thật.”
“Chán quá, chán quá!” Rạng rỡ rút đi trong nháy mắt, Thẩm Thời Hành thở ngắn than dài, “Sao muội không chịu nói sớm!”
Phùng Gia Ấu buồn cười: “Ta đâu biết huynh nhanh tay như vậy.”
Ánh mắt vượt qua nàng, Thẩm Thời Hành nhìn về phía Tạ Lãm đang nói chuyện Bùi Nghiên Chiêu, thì thầm: “Là đại ca ta nhanh tay, huynh ấy lấy được chân dung của Tạ huynh hồi còn niên thiếu nhưng vẫn không chịu tin.”
Phùng Gia Ấu đúng lúc muốn nói với hắn: “Hôm đó nghe huynh kể xong, mấy ngày sau ta tìm ra vài manh mối.”
Thẩm Thời Hành bỗng chốc lên tinh thần: “Ta biết ngay nói với muội là đúng đắn mà.”
Phùng Gia Ấu nói: “Bùi Nghiên Chiêu căm hận cha ta như vậy, nghĩa là đối với y, người nhà y bị oan.”
Nhưng y chỉ âm thầm báo thù, không tìm cách lật lại bản án của người nhà, chứng tỏ vụ án này không thể xoay chuyển. Hơn nữa, Bùi Nghiên Chiêu không dám để lộ thân thế, đoán rằng năm đó cũng bị phán tử hình, y tìm được đường sống trong chỗ chết.
Thẩm Thời Hành hít một hơi: “Chẳng lẽ là mưu phản?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Nếu cha ta buộc tội họ mưu phản, lẽ nào chuyện này không được ghi lại chứ?”
Xưa nay mưu phản luôn là đại trọng tội, dễ mưu hại và khó xóa bỏ.
“Ta nghĩ tới một vụ án mười chín năm trước liên lụy cực rộng.” Phùng Gia Ấu vê vê ngón tay, chậm rãi nói ra bốn chữ: “Kho lương Điền Trung.”
“Trận chiến ba mươi vạn đại quân bại ở Vân Thành à?” Thẩm Thời Hành đương nhiên biết câu chuyện gây rúng động triều dã này.
Vụ án này liên lụy cực rộng, toàn bộ quan viên của Đô Ti Điền Nam đều bị xử tội, vài vị quan lớn ở kinh thành cũng liên lụy. Các thế lực trong triều cơ hồ lần nữa thay máu.
“Huynh đi thu thập danh sách các quan viên bị xử tội trong vụ án kho lương Điền Trung đi.” Phùng Gia Ấu chỉ phương phương cho hắn, “Võ quan, họ Bùi, bị phán trảm cả nhà. Trong nhà có con trai nhỏ, đứa trẻ đại khái là “chết” trong nhà lao, “chết” trong đêm trước khi đưa ra xử chém.”
Thẩm Thời Hành bừng tỉnh: “Có lẽ cha ta quen biết vị võ quan họ Bùi này, muốn giúp ông ta giữ lại huyết mạch, cho nên cứu đại ca ra khỏi nhà lao?”
Vụ án này xác thật không thể lật lại được, bất luận chân tướng về kho lương Điền Trung ra sao thì nhiều người vẫn mắc tội lơ là nhiệm vụ.
“Vậy chẳng phải cha muội…” Thẩm Thời Hành kinh hoảng.
Không có khả năng, Phùng Hiếu An quanh năm ở kinh thành, làm sao đủ sức lay chuyển đến kho lương xa xôi kia?
Thẩm Thời Hành trở nên nghiêm túc: “Hội Đồng Minh Thiên Thu làm hả?”
“Chưa chắc, y chỉ hận một mình cha ta.” Phùng Gia Ấu tỏ vẻ hoài nghi, “Còn một chuyện nữa, cha huynh và cha Bùi Nghiên Chiêu e là không chỉ quen biết đơn giản đâu.”
Nhiều người ở Đô Ti Điền Nam bị hạch tội như vậy, đương nhiên cũng có không ít trẻ nhỏ liên lụy theo. Năm đó Thẩm Khâu chỉ là võ quan kinh kỳ hèn mọn, giao tình sâu đến thế nào mới có thể thôi thúc ông ta bất chấp chiến loạn lao xuống miền Nam để giải cứu Bùi Nghiên Chiêu? Trừ khi trong nhà Bùi Nghiên Chiêu có người là thành viên của Hội Đồng Minh Thiên Thu.
Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn Bùi Nghiên Chiêu. Không biết y đang nói gì với Tạ Lãm đúng lúc cũng nhìn sang.
Phùng Gia Ấu không tránh né, bởi nàng thật ra không nhìn Bùi Nghiên Chiêu, mà là chiến hỏa bừng lên bằng máu tươi trên đất Nam Cương đang hừng hực sau lưng y, cùng vô vàn oan hồn chết thảm vì kho lương Điền Nam năm đó.
“Ta nghiêng về hướng cả nhà Bùi Nghiên Chiêu vốn có thể tránh được kiếp nạn nhưng vì cha ta mà cuối cùng không thể chạy thoát.”
Về phần nguyên cớ bên trong, có quá ít manh mối nàng không suy luận được.
“Nếu huynh rảnh rỗi quá thì đi tra vụ kho lương Điền Trung đi.”
Khi không có việc gì làm, Phùng Gia Ấu cũng thích nghiên cứu mấy vụ án tồn đọng nhưng cũng không muốn chạm vào loại án này. Trong mắt nàng đây không phải vụ án mà là thảm kịch của quốc gia. Việc này nên để cho thái sử lệnh, người phụ trách nghiên cứu lịch sử, đào bới ra. Ghi chép sự kiện này vào hồ sơ vụ án quả thật là hời hợt.
*
“Bùi thiên hộ!” Tạ Lãm dịch qua, cắt đứt ánh mắt giao nhau của Bùi Nghiên Chiêu và Phùng Gia Ấu.
Làm gì thế, coi hắn như chết rồi à?
Bùi Nghiên Chiêu nhíu mày, phát hiện thái độ của Tạ Lãm đã đổi rất nhiều so với lần leo núi đó. Lúc ấy dù mang danh hôn phu của Phùng Gia Ấu, lời ăn tiếng nói của hắn vẫn như người ngoài cuộc. Chỉ qua một đêm tân hôn mà cách biệt rất lớn, như thể đã đem Phùng Gia Ấu che chở dưới cánh chim.
Bùi Nghiên Chiêu siết chặt nắm tay, sau đó thả ra, tiếp tục chuyện đang nói: “Các người không cần phí công, người mới được áp giải vào không phải thiếu trại chủ Mười Tám Trại.”
Tạ Lãm ra chiều khiêm tốn thỉnh giáo: “Chẳng lẽ Bùi thiên hộ đã từng gặp thiếu trại chủ?”
“Suýt nữa đã gặp.”
Năm đó sau khi tự ép mình phải hoàn toàn đoạn tuyệt với Phùng Gia Ấu, y từ bỏ chức vụ ở Huyền Ảnh Ti, đơn độc rời kinh thành đi Tây Bắc, muốn tìm vị thiếu trại chủ kia so đao. Đã đến được sa mạc, còn cách thành Hắc Thủy không xa, thế nhưng Thẩm Khâu lại đích thân đuổi theo bắt y quay về.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Khâu nổi trận lôi đình với y, mắng y vì tư tình mà rời chức không xin phép. Chất vấn y nếu nhiệm vụ của y là canh giữ kho lương, có phải huyết án Điền Trung lần nữa tái diễn rồi không? Thẩm Khâu đánh y một trăm quân côn rồi ném y vào ngục tối chịu phạt một thời gian dài.
Không bao giờ đi nữa.
“Ta hiểu biết đôi chút về vị thiếu trại chủ đó, không phải người vừa rồi.” Bùi Nghiên Chiêu hơi cụp mắt xuống, chuyện này đã nhắc nhở y. Nếu tin tức của thám tử Bắc Nhung là đúng, thiếu trại chủ đã vào kinh, lẽ nào người giao thủ với y khi trước là thiếu trại chủ? Với thân thủ đó xem ra có khả năng này.
Bùi Nghiên Chiêu không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Lãm. Chẳng lẽ mình thật sự đoán sai?
Hôm nay tên Tạ Lãm này quần là áo lượt ra vẻ quý phái, nhưng thực ra lại tôn lên dung mạo của hắn, nhìn không ra dấu vết từng sống trên sa mạc. Lẽ nào tại mình có tư tâm cứ muốn nhằm vào hắn?
Bùi Nghiên Chiêu tránh Tạ Lãm, đi đến đón Thẩm Thời Hành: “Công tử, phải đi rồi.”
Thẩm Thời Hành nói: “Ta đi trước nhé.”
Phùng Gia Ấu phất tay ý bảo hắn chạy nhanh cho chóng. Song, lại thấy hắn đi về chái tây, nơi đó không phải lối ra, nàng tò mò: “Huynh qua phòng khách phía tây?”
“Ừ, đêm nay sẽ ở lại đây.” Thẩm Thời Hành hứng thú bừng bừng, “Không phải các người mới bắt được thiếu trại chủ Mười Tám Trại à? Đêm nay còn có thẩm tra đêm nữa. Ta mới tới đây đã gặp trúng chuyện này, đương nhiên phải tham dự rồi.”
“Có đi hay không?” Bùi Nghiên Chiêu không nhìn Phùng Gia Ấu, chỉ thúc giục Thẩm Thời Hành.
Thẩm Thời Hành nhanh chóng đuổi theo.
Tạ Lãm đứng nhìn, bỗng cảm thấy kế hoạch đêm nay khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng có Bùi Nghiên Chiêu ở đây cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng vấn đề an toàn của Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu ổn định tâm tình, đi về phía Tạ Lãm, ánh mắt tò mò đảo quanh người hắn: “Khi nãy chàng đi qua chắn ngang, là ăn trúng vị gì sao?”
Tạ Lãm cũng ổn định tâm tình, nhấc chân đi về phía nhị đường, mỉm cười nói: “Không phải nàng sợ y sao? Ta đã nói sẽ làm khiên cho nàng, chắn ngang thì có gì sai?”
Phùng Gia Ấu bước thật nhanh mới đuổi kịp: “Thật à?”
Nghe ra ý trêu chọc trong giọng nàng, Tạ Lãm thấy bất mãn. Lúc trước là nàng từng bước bức ép, giở đủ mọi cách để hắn xem mối hôn sự này là thật. Giờ hắn đã bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc thì nàng thật ra vẫn chưa vào tiến vào trạng thái này.
Có nam nhân nào nhìn thấy thê tử mới cưới của mình mắt mày đưa tình với người yêu cũ mà thờ ơ được không? Nếu còn ở Đất Bắc hắn đã động thủ ngay tắp lự rồi.
Tất nhiên, gọi là “mắt mày đưa tình” thì không đúng lắm, nhưng hắn không nhìn ra chút sợ hãi nào trong ánh mắt Phùng Gia Ấu nhìn Bùi Nghiên Chiêu khi nãy. Ánh mắt đó tràn đầy nỗi bi ai và thương xót vô hạn, tựa như tượng nữ bồ tát trong chùa vậy.
Chẳng biết có phải tối qua nàng giả vờ đáng thương để lừa hắn không. Nhưng nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của nàng trong lần ra khỏi thành, hắn biết khi đó là thật.
Tạ Lãm không hiểu.
“Ta thật sự không nhìn y đâu mà, chỉ bị thất thần thôi.” Phùng Gia Ấu phát hiện Tạ Lãm không vui, không trêu hắn nữa, đưa kéo ống tay áo của hắn, “Chàng đi chậm thôi, ta mệt lắm rồi.”
Nãy giờ Tạ Lãm không chú ý, nghe vậy lập tức thả chậm bước chân, đồng thời nâng cao tay, rứt khỏi bàn tay ngọc thon thon không chịu yên phận của nàng.
Thấy Phùng Gia Ấu còn chưa chịu từ bỏ, muốn tiếp tục kéo, Tạ Lãm hơi cúi người nhắc nhở: “Trong nha môn phải ý tứ một chút, phu quân của nàng chỉ là ti trực thất phẩm thôi, không phải Đại Lý Tự khanh đâu.”
Đã dắt theo vợ tới nha môn làm việc, còn lôi kéo xà nẹo như vậy, xem Đại Lý Tự như sân sau nhà mình, không ít nha dịch đưa mắt qua liếc bọn họ rồi.
Đại Lý Tự thật ra là ngôi nhà thứ hai của Phùng Gia Ấu, nàng định nói “không sao” nhưng Tạ Lãm vừa tự gọi mình là “phu quân của nàng”, làm mặt mày nàng lập tức hớn hở, ghé sát vào hắn: “Tạ lang lấy Đại Lý Tự khanh làm mục tiêu sao?”
Tạ Lãm thầm nhủ gay go rồi.
Phùng Gia Ấu nói: “Tối nay ai làm chủ thẩm vậy? Cho dù là ai, ta đi nói với Thôi thiếu khanh ta cũng tới tham dự, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Tạ Lãm nói ngay: “Đừng…”
Phùng Gia Ấu nói xong quay người đi ngay, dáng vẻ nũng nịu “đi đứng cũng mệt, cần người dẫn dắt” khi nãy bay biến đi đâu mất. Bước chân vững vàng, mười phần nhiệt tình. Tạ Lãm thật muốn tát mình một cái, nàng muốn được dắt thì thành thật dắt nàng đi là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì chứ hả.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕