CHƯƠNG 27 – PHU NHÂN ĐẠI QUAN SAO, TA SẼ CHO NÀNG
Nghe Phùng Gia Ấu nói xong, phản ứng đầu tiên của Tạ Lãm là nghĩa huynh đắc tội với nàng à? Ra khỏi phòng nghị sự, hắn không nhìn thấy Phùng Gia Ấu, liền biết nàng đến địa lao.
Nhưng cái tên nàng nói ra không phải Tạ Tiểu Sơn mà lại là Tạ Lãm.
Bàn tay nắm dây cương của Tạ Lãm từ từ siết chặt, nổi lên gân xanh, rốt cuộc hiểu ra vì sao nàng giận.
Nàng đã biết thân phận của hắn.
Đêm qua bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng co ro trốn ở góc giường là vì khi đó nàng vừa đoán được.
Nàng trốn tránh, run rẩy, đều vì nàng sợ hắn.
Phải rồi, Tạ Lãm đã hiểu, tài tử trong mắt nàng đột nhiên biến thành cường đạo giết người không chớp mắt, sao có thể không sợ hãi?
Nhưng giờ trông có vẻ không còn sợ như vậy nữa, hẳn nghĩa huynh đã giải thích ngọn nguồn dùm hắn.
“Đi giết đi, còn thẫn thờ ở đó làm chi?” Phùng Gia Ấu ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, khí thế hơn hẳn ngày thường.
Tạ Lãm mím môi không lên tiếng, đôi mắt đang ngước lên nhìn nàng từ từ cụp xuống. Phố xá náo nhiệt, quán trà ồn ào khiến hắn không thể bình tĩnh nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Im lặng mãi cũng không nên, hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp: “Ta…”
“Huynh không cần giải thích, ta biết mục đích huynh đến bên cạnh ta. Ta cũng không giận dỗi gì huynh hết, thật sự chỉ muốn yên tĩnh ở một mình thôi.” Phùng Gia Ấu kéo dây cương, muốn rút ra khỏi tay hắn, “Ta sẽ không cản huynh đi theo đâu. Với bản lĩnh của huynh, theo dõi ta mà không bị phát hiện cũng chẳng khó gì, đúng không?”
Nàng đã nói vậy, Tạ Lãm dứt khoát buông dây cương: “Nàng muốn đi đâu yên tĩnh thì cứ đi đi.”
Phùng Gia Ấu phóng ngựa chạy mất. Cưỡi ngựa nơi phố xá sầm uất chẳng nhanh hơn đi bộ bao nhiêu, càng khiến nàng phiền lòng.
Nàng ra khỏi thành từ cửa tây, vừa đến chỗ trống trải liền như chim sổ lồng, thúc mạnh vào bụng ngựa, phi như bay.
Nàng bức bối đến sắp điên. Làm thế này để giải tỏa đôi chút.
Phùng Gia Ấu thường đau lòng Tùy Anh không cha mẹ. Nhưng cha mẹ nàng đều mạnh khỏe thì lại thế nào? Có mẹ cũng như không có mẹ, có cha còn không bằng không có cha.
Phùng Hiếu An vậy mà lại không chết, chẳng lẽ thật sự là tai họa ngàn năm?
Nàng biết mình như vậy rất quá đáng. Lòng nàng hiểu rõ, ý định ban đầu khi Phùng Hiếu An giở mưu kế này phân nửa là vì bảo vệ nàng.
Ông ấy quả thật đã cho nàng một thanh đao sắc bén.
Nhưng bằng cách thức mà nàng không chấp nhận nổi.
Thà rằng đứng ra nói thẳng, xưa nay hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ rồi ép buộc nàng phải gả, nàng còn dễ chấp nhận hơn.
Phùng Gia Ấu giục ngựa chạy như điên hơn nửa canh giờ, gần như lao đến vùng giáp ranh với tỉnh khác.
Kéo cương dừng ngựa, nàng nhìn rừng rậm hai bên. Chạy nhanh như vậy không biết Tạ Lãm có đuổi kịp không. Phía trước thật hoang vu, dù không bị hung thủ nhắm tới thì cũng có khả năng gặp phải đạo tặc gì đó.
Phùng Gia Ấu dù tức giận đến đâu cũng không đùa giỡn với tính mệnh của mình. Hơn nữa, chuyện đã rồi, không cần thiết cứ bận tâm mãi về nguyên nhân.
Phùng Gia Ấu quyết định giục ngựa quay về, cơn giận đã nguôi, đường về chậm rãi hơn.
Việc cần làm bây giờ là nghiêm túc suy xét về hoàn cảnh hiện tại, nên làm thế nào với cuộc hôn nhân này.
Khi đang cân nhắc lợi và hại, nàng chợt nhận ra, mình toan tính nhiều quá, chỉ chăm chăm vào lợi ích. Thế có khác gì người đàn ông ích kỷ Phùng Hiếu An kia đâu?
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng bắt buộc phải hòa li với Tạ Lãm sao?
Là trượng phu, hắn không tệ lắm, biết tôn trọng, ân cần và yêu thương, hình nhưng còn có nhiều điểm chung…
Phùng Gia Ấu suy nghĩ miên man suốt. Khi ngựa thong thả đến cửa thành thì mặt trời đã khuất sau núi.
Đang là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành. Chẳng biết hôm nay diễn ra lễ hội đặc biệt gì mà có cả múa sư múa rồng.
Nàng không về nhà, dắt ngựa đi dạo qua mấy quầy hàng nhỏ. Dừng lại trước một quầy bán trang sức, hàng bày bán không có gì quý giá nhưng nàng chú ý đến một cây trâm gỗ, chất gỗ bình thường song tay nghề lại thuộc hàng thượng thừa.
Phùng Gia Ấu hỏi: “Cây này bán bao nhiêu?”
Chủ quán nhanh nhảu: “Tiểu công tử thật biết nhìn hàng. Đây là món quý nhất của chúng tôi, giá một lượng bạc.”
“Ta mua.” Phùng Gia Ấu lấy tiền ra trả mới sực nhớ, nàng đã đưa toàn bộ túi tiền của mình cho đứa hầu ở Sanh Tiêu Lâu.
Trâm gỗ đã cầm vào tay, không có lý do gì để bỏ xuống, nàng không chịu nổi bị mất mặt như vậy. Đang định gỡ xuống ngọc bội đeo bên hông để đổi, tay Phùng Gia Ấu bỗng khựng lại, vì nhớ tới Phùng Hiếu An nói tất cả những xa hoa nàng có đều do ông tự bán mình đổi lấy. Nhất thời, không quyết được có nên lấy ngọc bội ra hay không.
Chủ quán thấy nàng lưỡng lự liền nói: “Nếu tiểu công tử thấy đắt quá thì giá cả có thể thương lượng.”
Phùng Gia Ấu đương lúng túng, một bàn tay vươn ra từ bên cạnh nàng, thả lên quầy hàng một thỏi bạc nặng trĩu: “Không cần thương lượng, cô ấy chọn gì đều tính vào đây.”
Khi bàn tay đưa ra, Phùng Gia Ấu đã tưởng là Tạ Lãm. Phản ứng đầu tiên là hắn lấy đâu ra một lượng bạc, hơn nữa hắn biết khi nàng ra ngoài, có quên gì cũng không quên tiền.
Khi người đó lên tiếng, Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn hắn: “Tề công tử, sao huynh lại ở đây?”
Tề Chiêm Văn trả tiền dùm nàng, còn rất hào phóng.
Phùng Gia Ấu lập tức nhìn ra sau hắn. Trong đám đông cách đó không xa, vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng cao gầy nổi bật của Tiết Trản.
Đêm tân hôn, lúc Tạ Lãm khen nàng giỏi tranh luận, đây chính là người được nàng lấy làm ví dụ.
Phụ thân Tiết Trản hiện là Thượng thư Hộ Bộ. Hai năm trước Tiết Trản trúng bảng nhãn, không vào Hàn Lâm Viện mà đến thẳng Ngự Sử Đài. Hiện giờ là ngự sử có tiếng, suốt ngày bận rộn buộc tội văn võ bá quan, “chiến tích” đầy màu sắc.
Có lẽ Tiết Trản bắt gặp nàng đang quẫn bách nên nhờ Tề Chiêm Văn giúp nàng trả tiền.
Phùng Gia Ấu mỉm cười lễ độ. Trừ hai lần tranh chấp với hắn trong yến hội hồi còn bé, bình thường nàng không tiếp xúc nhiều với hắn, cũng không có ác cảm gì.
Tiết Trản cũng lễ độ đáp lại.
Tề Chiêm Văn trả tiền xong, không thèm liếc Phùng Gia Ấu thêm một lần, xoay người quay trở lại chỗ Tiết Trản, cùng hắn hòa vào đám đông.
Xuyên qua khe hở giữa đám đông, Phùng Gia Ấu dõi theo bóng dáng hai người họ rời đi cùng nhau. Hình như nàng chưa từng nghe nói giữa họ có giao tình tốt đẹp. Nàng đoán, có thể Tề Chiêm Văn muốn mượn sức Tiết Trản buộc tội quan viên nào đó.
Hoàng đế còn nhỏ tuổi, phụ thân Tề Chiêm Văn là Tề Phong giữ chức Đại đô đốc Binh Mã. Ông ta ủng hộ Thái hậu, phe phái của họ còn có Đại thái giám Chưởng ấn Tư Lễ Giám.
Mạnh thì mạnh, nhưng khó lay chuyển Nội Các và nhóm Đại thần Phụ chính. Những lão thần đó đã vào triều mấy chục năm, gia thế hiển hách, thanh danh vang dội, môn sinh trải khắp thiên hạ.
Nghe nói những năm gần đây, đảng của Thái hậu liên tục lôi kéo một số thế lực quan văn mới trỗi dậy. Tiết gia vừa lúc là một trong số đó.
*
Tề Chiêm Văn nói với Tiết Trản: “Không ngờ Tiết Ngự sử tốt bụng như vậy. Kinh Kỳ Ti của ta đang thiếu quần áo lương thực đấy, hay là quyên chút bạc nhé?”
Tiết Trản bình thản: “Kinh Kỳ Ti do Đại đô đốc quản lý lại thiếu quần áo và lương thực sao? Bạc phát cho các người đi đâu cả rồi?”
“Ta chỉ đùa thôi.”
Tề Chiêm Văn quay đầu nhìn Phùng Gia Ấu, chậc một tiếng: “Dung mạo nàng ta quả thật xuất sắc. Đáng tiếc gia tộc không quyền lực, chúng ta không thể cưới làm chính thê. Mà với xuất thân của nàng ta thì cũng không tiện nạp làm thiếp. Bằng không cũng đâu đến nỗi mờ ám với Thẩm Thời Hành nhiều năm như vậy nhưng rốt cuộc cũng không có kết quả. Cuối cùng vớ phải một tên cử nhân nghèo hèn không bối cảnh.”
Tiết Trản không nói.
Tề Chiêm Văn hạ giọng: “Thật ra, thế cũng tốt. Nàng ta theo Thẩm Thời Hành ngược lại không có cơ hội nhúng tay. Bây giờ gả cho kẻ tầm thường, thì dễ dàng tìm cách ép hắn viết hưu thư rồi. Phùng Gia Ấu này đã gả một lần, ắt thuận lợi thu làm mỹ thiếp, làm ấm giường cho Tiết huynh.”
Tiết Trản không dừng bước, chỉ quay đầu nhìn hắn: “Tề Phó thống lĩnh lại đùa nữa à?”
Tề Chiêm Văn không nhìn ra tâm tình của Tiết Trản, đang thật sự chất vấn hắn hay là muốn đẩy hắn đi thực hiện. Phiền phức, người này khó hòa hợp, phụ thân cứ nhất quyết bắt hắn đi mượn sức y.
Tề Chiêm Văn đang suy tư, đám đông bỗng nhiên náo loạn, nghe thấy phía trước thét lên: “Hỏa hoạn rồi!”
*
Nơi xảy ra hỏa hoạn là một khách điếm, lửa bùng lên dữ dội, khói đen cuồn cuộn phủ kín. Phùng Gia Ấu cưỡi ngựa tới, nghe người xung quanh nói khách đã kịp thoát ra hết, lòng nàng mới hơi an tâm.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Quan tuần thành bị ánh lửa thu hút chạy đến, trong tay dắt theo một con chó dữ giống sói. Có lẽ bị lửa lớn kích động hoặc do tiếng đám đông hỗn loạn làm kinh sợ, nó bất ngờ nổi điên!
“Tránh ra, tránh ra! Mọi người, tránh ra!” Quan tuần thành cố gắng túm chặt dây da. Nhưng thể trạng con chó to lớn, nó chồm lên, kéo hắn ngã ngửa trên đất rồi bổ nhào vào giữa đám đông!
Người xung quanh khách điếm hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, trong cơn cuống cuồng không ít người vấp ngã. Phùng Gia Ấu cũng bị đẩy loạng choạng về phía sau, bất ngờ một đôi tay rắn chắc giữ lấy nàng, kéo nàng lùi về sau. Không cần nhìn, nàng cũng biết người đó chính là Tạ Lãm.
Tề Chiêm Văn là kẻ kinh hãi nhất. Con chó hung hãn này do chính Kinh Kỳ Ti của hắn huấn luyện. Nếu cắn chết người giữa đường, chắc chắn ngự sử sẽ buộc tội hắn, huống chi còn có ngự sử đứng ngay cạnh. Dù Tiết Thượng thư có ý muốn mượn sức phụ thân y, nhưng trước tình cảnh này, Tiết Trản sẽ không bỏ qua!
Khi con chó lao điên cuồng về phía một bà lão ngã trên đất, Tề Chiêm Văn hoảng hốt chạy đến định kéo dây dắt. Nhưng ngay lúc đó, Tạ Lãm bất ngờ xuất hiện, tay cầm ủng đao chắn trước mặt bà lão.
Con chó dữ muốn ngoạm lấy tay Tạ Lãm, nhưng hắn nhanh chóng trở tay bóp chặt cổ nó, đè mạnh xuống đất, lưỡi đao dí sát cổ.
“Đừng giết!” Tề Chiêm Văn hét lớn, “Không được giết nó!”
Tạ Lãm không thèm để ý đến hắn, hành động dứt khoát, gọn gàng. Giết một con chó điên thôi, dù sao hắn cũng thuộc Đại Lý Tự, chẳng ai dám nghi ngờ gì.
Trước đây, hắn chỉ e ngại Phùng Gia Ấu có thể sinh nghi. Nhưng bây giờ, khi nàng đã biết, hắn chẳng còn bận tâm đến việc che giấu.
Tề Chiêm Văn nhận ra là Tạ Lãm, giận dữ quát lớn: “Ta đã bảo ngươi đừng giết! Sao không chịu nghe hả? Ngươi biết thuần hóa một con chó khó khăn thế nào không?”
Tạ Lãm lau sạch máu trên tay, đứng thẳng chắp tay nói: “Tề Phó thống lĩnh, con chó này đã hoàn toàn phát điên, không thể cứu chữa được nữa, giữ lại chỉ khiến nó làm hại người khác.”
Một con chó điên bị chết, song Tề Chiêm Văn trông còn bi phẫn hơn cả khi biết mấy thủ hạ của mình bị giết lúc trước. Hắn càng lúc càng thêm phẫn nộ. Lần này không có Trình Lệnh Thư, hắn lại không phải loại người dễ đối phó!
“Ai da!” Phùng Gia Ấu vội vã bước tới, nấp sau lưng Tạ Lãm, giọng đầy lo lắng: “Kinh Kỳ Ti đã đổi giống chó tuần thành từ khi nào thế? Nếu thuần hóa khó khăn như vậy, sao lại có thể đưa chúng vào làm nhiệm vụ tuần tra? Nhìn con chó này, ta thấy nó mang dòng máu sói nhiều hơn, có nói là sói cũng chẳng quá! Nhưng ta nhớ, Kinh Kỳ Ti trước nay đâu có loại chó dữ và khó kiểm soát thế này?”
Cánh tay Tề Chiêm Văn khẽ run lên. Đây quả thực không phải chó tuần thành của Kinh Kỳ Ti, là hắn nhận thuần hóa giúp người khác. Người nọ lại là con nuôi của một vị công công, hắn không tiện từ chối.
Phùng Gia Ấu lại nói: “Mấy ngày trước, Đại Lý Tự cũng nhận được một vụ án chó dữ cắn người, ta nhớ là…”
“Là ta hồ đồ. Đa tạ Ti trực ra tay giúp đỡ!” Tề Chiêm Văn cắn răng nói, rồi quay qua hét lên với viên quan tuần thành dắt chó, “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau đem thi thể đi!”
Nói xong, hắn không thèm để ý tới Tạ Lãm nữa, quay lưng đi tìm Tiết Trản.
Phùng Gia Ấu đứng nép bên cạnh Tạ Lãm nhìn về phía Tiết Trản, nhưng người đó lại đang chăm chú nhìn Tạ Lãm.
“Chúng ta đi lấy ngựa thôi.” Phùng Gia Ấu kéo Tạ Lãm rời khỏi đám đông.
Trong lúc kéo tay hắn, nàng phát hiện trên mu bàn tay hắn có vết bỏng. Nàng ngẩn người, hình như vừa rồi hắn đã vào đám cháy cứu người.
Phùng Gia Ấu rũ mắt.
Có thể thấy, chuyện Trình Lệnh Thư nói hắn có danh tiếng tốt ở Uy Viễn Đạo là sự thật.
Phùng Gia Ấu không cưỡng được nhớ lại, khi chưa hoàn toàn biết gì về năng lực của Tạ Lãm, chỉ vì hai chữ “thiên mệnh”, nàng đã nguyện ý cùng hắn lên đỉnh cao xuống vực sâu.
Thậm chí nàng đã nghĩ dù thua cuộc cũng không có gì phải hối tiếc.
Nàng đã lựa chọn, thì dù tốt hay xấu, nàng cũng chấp nhận.
Nếu đã vậy, việc Tạ Lãm là thiên mệnh hay chỉ là sự an bài của Phùng Hiếu An thì có quan trọng gì?
Khi tìm thấy ngựa, Phùng Gia Ấu giẫm lên bàn đạp vững vàng leo lên.
Tạ Lãm không nắm dây cương: “Nàng có cần tiếp tục yên tĩnh ở một mình nữa không?”
Cưỡi ngựa cả buổi trưa, eo lưng Phùng Gia Ấu đã mỏi nhừ, nàng cúi người, nằm rạp xuống lưng ngựa.
Dù không nói lời nào, Tạ Lãm vẫn hiểu, hắn đưa tay nắm dây cương dẫn ngựa đi.
Phùng Gia Ấu nhắm mắt như đang ngủ, hắn cũng giữ im lặng, cố gắng tránh xa đám đông.
“Ta đã gặp Phùng Hiếu An,” Phùng Gia Ấu bất ngờ lên tiếng, “Thì ra, những chuyện nào giờ ta vẫn đắc ý chỉ là mộng đẹp ông ấy dệt cho ta…”
Nàng thủ thỉ trong khi nhắm mắt, như thể đang nói mớ.
Nghe nàng kể lại mưu kế của Phùng Hiếu An, Tạ Lãm không tỏ vẻ gì đặc biệt. Mấy năm Tây chinh dẹp yên con đường mậu dịch, hắn đã được chứng kiến các loại mưu kế của Nhị Thúc. Còn từng lo lắng có khi nào ông ấy sẽ chết vì suy tính nhiều quá hay không.
Cho nên chuyện Phùng Gia Ấu gả cho hắn vì “thiên mệnh” cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Bởi ngay từ đầu, hắn đã biết nàng có toan tính riêng.
“Bị ông ấy xoay như vậy, huynh không thấy tức giận sao?” Kể chuyện xong, Phùng Gia Ấu vốn tưởng Tạ Lãm sẽ lập tức đi tìm Phùng Hiếu An tính sổ, nhưng kết quả mặt hắn lại chẳng lộ ra biểu cảm gì.
“Sao lại không giận được chứ? Hai ngày trước ta còn tức đến mức muốn bỏ đi.” Tạ Lãm vuốt ve bờm ngựa, “Nhưng tính ta từ trước đến giờ giận mau nguôi cũng mau. Bởi bình thường, kẻ nào khiến ta tức giận, ta sẽ ngay lập tức giải quyết.”
Phùng Gia Ấu nhìn vết bỏng trên mu bàn tay hắn: “Nhưng lần này, huynh không những không giải quyết, mà còn thõa hiệp.”
Tạ Lãm đáp: “Không đi giải quyết chứng tỏ thật ra ta cũng chẳng tức giận đến mức đó. Lựa chọn thõa hiệp chứng tỏ lòng ta biết, đây có thể là chuyện tốt với ta. Đôi khi, bản năng lại khuất phục trước bản tâm*.”
Bản tâm “本心”:
Có nghĩa là “tâm chân thật” hoặc “lòng chân thành”. Nó chỉ tâm tư, suy nghĩ hoặc cảm xúc thật sự của một người, không bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài hay sự giả dối. Nói cách khác, “bản tâm” phản ánh sự chân thành và thật thà trong thái độ hoặc hành động của một người.
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Ngụy biện.”
“Ngụy biện chỗ nào chứ! Ta không giống nàng, không thích tranh luận lý lẽ với người khác.” Tạ Lãm dẫn ngựa vào một con hẻm tối, nhướng mày nói, “Đây gọi là thái độ sống. Ta sống chỉ cầu vui vẻ, cả ngày suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt?”
Từ trước đến nay Tạ Lãm chẳng bao giờ sợ bị tính kế.
Hắn không cần đề phòng người tính kế với hắn, chỉ cần lắng nghe lòng mình mà chọn lựa là được. Còn nếu ai muốn hại hắn, cứ thoải mái tính kế, dẫu có tính đến suy tâm cũng không khiến hắn chết được.
“Nếu huynh thực tiêu sái như vậy, sao lại nghe lời Phùng Hiếu An mà cưới ta, tự trói buộc mình chứ?” Nhắc đến, ngực Phùng Gia Ấu liền nhói đau.
“Dám làm dám chịu cũng là thái độ sống của ta.” Tạ Lãm nghĩ cần phải giải thích với nàng, “Về hôn sự của chúng ta, ta vốn đã sai từ đầu. Là ta đã quên Trung Nguyên có rất nhiều bó buộc với nữ nhân. Việc ta ôm nàng xuống xe ngựa trước mặt mọi người, còn đưa nàng vào phòng ta, đã hại nàng rơi vào những lời đồn đại.”
Phùng Gia Ấu suy nghĩ rồi nói: “Chắc chắn những lời đồn đó cũng do Phùng Hiếu An dựng lên.”
“Nhưng nguyên nhân gốc rễ vẫn là ta. Nếu ta không phạm sai lầm trước, thúc ấy sẽ không có cơ hội.” Tạ Lãm nghiêm túc nói, “Nếu ta đang dùng thân phận thật của mình, thì khi mẹ nàng đưa ra yêu cầu, ta đã lập tức đồng ý cưới nàng rồi.”
Phùng Gia Ấu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Đêm đó, khi Nhị Thúc yêu cầu, ta không cần suy nghĩ lâu đã đồng ý. Không phải vì ta dễ bị thuyết phục đâu. Cưới vợ sinh con và chấp nhận chiêu an, đối với ta đều là những việc trọng đại, còn quan trọng hơn cả sinh tử. Ta đâu thể vì khí phách nhất thời mà để mặc cho Nhị Thúc sắp đặt.”
Tạ Lãm nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu Nhị Thúc muốn ta cưới ai khác, như Trình Lệnh Thư chẳng hạn, ta thà chết cũng không đồng ý. Nhưng vì người Nhị Thúc muốn ta cưới là nàng, Phùng Gia Ấu, nên ta mới cân nhắc.”
Phùng Gia Ấu dời ánh mắt, tay cũng vuốt vuốt bờm ngựa: “Theo cách huynh nói, thật không biết nên trách ai đây.”
“Trách ai? Tại sao phải trách? Ta không thích nghe nàng nói như vậy.”
Tạ Lãm dừng bước, ra lệnh cho ngựa dừng lại, nghiêm mặt: “Bất kể nguyên nhân gì, việc chúng ta quen biết rồi trở thành phu thê, đều chứng tỏ rằng giữa chúng ta có duyên phận.”
Phùng Gia Ấu hừ mũi coi thường: “Hôm nay vừa biết được thiên mệnh chỉ là trò lừa đảo, vậy mà huynh còn đến nói với ta về duyên phận.”
“Nàng biết không, quê nhà ta có một nơi gọi là Suối Trăng. Quanh đó gió lốc rất lớn, nhưng vẫn có người thà bỏ mạng cũng phải đến.”
Tạ Lãm kể với nàng: “Có truyền thuyết về Suối Trăng rằng, chỉ cần trong lòng luôn ghi nhớ tên một người, đến quỳ bái trước suối rồi uống nước. Kiếp sau nhất định sẽ gặp lại người mà mình hằng mong nhớ.”
Phùng Gia Ấu rất thích nghe kể chuyện, chăm chú lắng nghe.
Tạ Lãm ngừng kể, hỏi: “Nàng giận cha nàng gài bẫy nàng, cho rằng giữa nàng và ta chỉ là sai lầm. Nhưng nàng có chắc rằng những tính toán đến suy tâm đó của ông ấy không phải là kết quả của việc nàng trăm đắng ngàn cay cầu xin từ kiếp trước không?”
Phùng Gia Ấu hơi giật mình khi nghe hắn hỏi, ngồi thẳng dậy: “Ý huynh là gì hả? Ta cầu xin được gặp huynh sao?”
“Không, là ta cầu xin.”
Tạ Lãm xoay người đối diện nàng, hai tay đặt trên lưng ngựa, giam nàng trong vòng tay, ngửa đầu nhìn nàng cười: “Là ta cầu xin được gặp nàng. Kiếp trước ta một bước dập đầu ba lần, từ bờ sông Hắc Thủy men theo đường đầy bão cát gió lốc, quỳ đến tận Suối Trăng, uống hết nước suối, kiếp này mới có thể cưới nàng, được không?”
Phùng Gia Ấu hứ một tiếng: “Tự mình hiểu lấy là tốt.”
Tạ Lãm bật cười, nắm dây cương tiếp tục đi.
Phùng Gia Ấu theo nhịp xóc nảy của ngựa, đắc ý nói: “Bây giờ ta lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc huynh có thực sự là thiếu trại chủ Tây Bắc không, sao lại khác xa những gì ta nghe Trình Lệnh Thư nói vậy?”
Tạ Lãm không nói nên lời: “Nàng đang nói gì vậy? Đóng cửa lại đối xử với thê tử của mình, sao giống hệt với bên ngoài được?”
“Haiz.” Phùng Gia Ấu đột nhiên uể oải.
Tạ Lãm hiểu rõ nàng đang buồn phiền chuyện gì: “Nàng muốn làm phu nhân đại quan đúng không? Ta sẽ đoạt cho nàng.”
Phùng Gia Ấu hiểu hắn có tư cách để nói như vậy. Nếu Mười Tám Trại chịu quy hàng, ít nhất phụ thân của Tạ Lãm sẽ được phong làm hầu gia. Nhưng triều đình sẽ không giao thực quyền cho họ, cả đời này cũng không thể chạm tới trung tâm quyền lực.
Phùng Gia Ấu trầm ngâm: “Nhưng việc ta muốn làm, chỉ có thể hoàn thành ở kinh thành này.”
Tạ Lãm tỏ vẻ “dễ thôi”: “Vậy nhân lúc ta ở kinh thành thay thế nghĩa huynh, dùng thân phận của huynh ấy giúp nàng lấy về, làm sính lễ thật sự cho nàng.”
Phùng Gia Ấu đẩy vai hắn: “Huynh nghĩ dễ dàng như vậy sao?”
Tạ Lãm dẫn ngựa ra khỏi con hẻm tối, phồn hoa náo nhiệt của kinh thành lại hiện lên trước mắt.
Hắn nhìn thoáng qua vị trí hoàng cung ở phía xa: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng. Nhưng ta tin tưởng bản thân, chỉ cần ta nỗ lực, rất ít chuyện ta không thể học được.”
Phùng Gia Ấu ngồi trên lưng ngựa nhìn bóng dáng hắn: “Nhưng chẳng phải huynh chỉ cầu cuộc sống an nhàn sao?”
“Trước đây ta chỉ có một mình.” Tạ Lãm cảm thấy câu hỏi của nàng thật kỳ lạ, “Bây giờ chúng ta đã có hai người, nếu cả ngày nàng rầu rĩ không vui, sao ta có thể sống an nhàn được?”
Phùng Gia Ấu cúi đầu, đá đá bàn đạp chân bên hông ngựa, cuối cùng cũng nở nụ cười.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕