Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 32

CHƯƠNG 32 – BẤT LUẬN KẾT QUẢ THẾ NÀO, ĐỀU KHÔNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN HAI TA

Tiết Trản bị lời nói sắc bén của Phùng Gia Ấu bức bách đến đỏ mặt: “Sự thật không phải như Tạ phu nhân nói.”

Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Ồ? Vậy sự thật là thế nào, Tiết ngự sử có dám nói ra không?”

Tiết Trản nhìn xuống phía dưới võ trường, ánh mắt dừng lại chuẩn xác trên người Tạ Lãm.

Trong cả sân đấu, chỉ có Tạ Lãm là quan văn, cộng với những tin đồn gần đây xoay quanh hắn, bất luận trong hay ngoài võ trường, hắn đều là trung tâm của sự chú ý.

Nhưng kể từ lúc xuống võ trường, Tạ Lãm chỉ ôm miêu đao đứng dựa tường ở một góc. Chân trái co lên đạp vào tường chống đỡ cơ thể, đầu cúi xuống như đã ngủ rồi.

Tóm lại trên người hắn không hề có chút dấu vết lo lắng nào. Tựa như hắn đã quen với cảnh tượng như vậy.

“Tiết ngự sử.” Phùng Gia Ấu nhắc nhở.

Tiết Trản thoát khỏi dòng suy nghĩ: “Tại hạ không hề ám chỉ gì với Tề phó thống lĩnh, việc hắn làm không liên quan đến ta, ta không chịu trách nhiệm về việc đó. Đồng thời, ta thừa nhận, ta quả thực muốn kiểm chứng xem nhân phẩm của Tạ ti trực có xứng với nàng hay không.”

Giọng Phùng Gia Ấu không vui: “Chàng xứng hay không, thì có liên quan gì đến Tiết ngự sử?”

“Bởi vì…”

Bởi vì ta thích nàng. Nhưng Tiết Trản không nói ra.

Lúc trước chưa nói, giờ lại càng không thể nói.

Phùng Gia Ấu đợi một lúc không thấy câu trả lời, liền quay lưng bỏ đi.

Tiết Trản cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn theo bóng dáng nàng.

Phùng Gia Ấu từng là người Tiết Trản ghét nhất, bởi nàng đã để lại một vết thương sâu trong tâm trí non nớt của hắn. Chính vì thế, từ nhỏ đến lớn, Tiết Trản luôn âm thầm quan sát nàng trong phạm vi khả năng của mình.

Càng quan sát nhiều, Tiết Trản càng nhận ra rằng hai lần nàng thắng hắn không phải do may mắn.

Sự thông minh của nàng thật hiếm có.

Khi Phùng Gia Ấu đến tuổi cập kê, Tiết Trản từng đề cập với phụ thân muốn cưới nàng làm thê. Nhưng đáng tiếc phụ thân hắn cho rằng Phùng Gia Ấu chỉ là một nữ tử mồ côi, không giúp ích gì cho đường làm quan của hắn, khuyên hắn từ bỏ ý niệm.

Tiết Trản lúc đó đã nói rằng “cưới thê phải cưới hiền” và Phùng Gia Ấu chắc chắn còn là một trợ thủ tuyệt vời, vượt xa cả việc liên hôn với gia đình quyền thế.

Nhưng phụ thân hắn kiên quyết cho rằng hắn bị sắc đẹp mê hoặc.

Thêm nữa, lúc đó, trong kinh thành rộ lên tin đồn Phùng Gia Ấu và Thẩm Thời Hành yêu nhau. Thẩm Thời Hành được coi là đóa sen nở ra từ vũng bùn Huyền Ảnh Ti, phẩm cách và dung mạo đều xuất sắc, thật sự xứng đôi với Phùng Gia Ấu.

Tiết Trản tự thuyết phục mình từ bỏ.

Không ngờ mấy năm trôi qua, hai người ấy không đến với nhau, mà Phùng Gia Ấu lại gả cho một cử nhân quèn từ Đất Thục mới đến kinh thành.

Tiết Trản không chấp nhận nổi chuyện này.

Dựa vào hiểu biết của hắn về Phùng Gia Ấu, chắc chắn nàng không vì lời đồn đãi mà buộc phải cưới. Thế nên hắn rất muốn biết Tạ Lãm này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.

Hắn vẫn luôn chăm chú quan sát Tạ Lãm, cho đến khi Tạ Lãm bước lên võ đài.

“Tiết công tử?”

Tiết Trản nghe tiếng nhìn qua. Người đội mũ rèm đang đi về phía hắn đúng là tiểu thư Hạ phủ, Hạ Duy Quân. Nàng là cháu gái của một trong ba vị Đại thần Phụ chính, Hạ Các lão, cũng là người hắn đang phải cầu hôn.

Hạ Duy Quân mỉm cười: “Huynh nhìn người ta chăm chú quá, ta gọi đến hai lần huynh mới nghe. Huynh cũng tò mò về vị Tạ ti trực quan văn chuyển sang quan võ này lắm sao?”

Tiết Trản không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu.

Hạ Duy Quân tiếp tục hỏi: “Đao anh ta đang cầm trong tay là Đông Doanh đao sao?”

Tiết Trản giải thích: “Đó là miêu đao, đao của Đông Doanh không dài như vậy. Trên chiến trường, miêu đao chính là thứ có thể khắc chế đao của Đông Doanh và kỵ binh Đất Bắc.”

Hạ Duy Quân ngạc nhiên: “Nhìn tư thế anh ta rút đao, trông hệt người Đông Doanh mà?”

Tiết Trản đáp: “Đó là vì Đông Doanh đao có nguồn gốc từ đao dài thời Đường…”

*

Tạ Lãm không cảm nhận được sự chú ý của Tiết Trản, bởi có quá nhiều người cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Trước đây ở Tây Bắc hắn thường đeo mặt nạ, hiện giờ thật sự cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ có thể tự nhủ mấy người này đang nhìn nghĩa huynh.

“Tạ ti trực!” Lăng Đào tiến đến hỏi, “Ngươi đích xác muốn dùng miêu đao sao?”

Miêu đao chủ yếu dùng để xông pha trong trận chiến với nhiều người, không phù hợp đơn đấu đối kháng.

Tạ Lãm chuẩn bị ra tay thì bị ông ta ép dừng lại, hắn bèn giơ tay phải ra: “Lăng Bách hộ, tay phải của ta từng bị thương.”

Lăng Đào vỗ trán, nhớ ra rằng Tạ Lãm vì bị thương tay phải, không viết chữ đẹp được nữa mới phải dừng bước ở vị trí cử nhân. Mà miêu đao là loại đao phải cầm bằng cả hai tay, Tạ Lãm có thể dùng tay trái để trợ lực.

“Được rồi.” Lăng Đào ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.

Viên quan võ đối thủ chắp tay với Tạ Lãm: “Tạ ti trực, đắc tội!”

“Đắc tội!” Tạ Lãm thầm tính toán, dù hắn dùng tay trái làm chủ lực, chỉ cần vài chiêu là thắng được người này.

Cái khó nhất của ngày hôm nay chính là, trong mỗi trận đấu, hắn phải thắng thật gian nan. 

Hắn phải tỏ ra yếu thế để thua đối phương vài chiêu, bị đối phương dồn ép, thể hiện mình mới học võ nên không địch nổi. Sau đó hắn cố gắng chống cự, trong suýt sao bắt được nhược điểm của đối phương rồi gian nan lật ngược tình thế.

Toàn bộ kế hoạch đều là do Phùng Gia Ấu đặc biệt dặn dò, muốn hắn cống hiến một màn biểu diễn xuất sắc. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể chấp nhận việc hắn chỉ tập luyện vài tháng mà có thể đứng vững trong võ trường này.

Quả nhiên, cảm giác của người đứng xem bao gồm cả Thẩm Thời Hành đều như diều trong gió lốc.

Thấy rõ ràng Tạ Lãm phải thua, ối chao, ai ngờ đối thủ lại lộ ra sơ hở lớn, để hắn bắt được cơ hội.

“Thì ra cũng chỉ có vậy, nào có lợi hại như mấy gã giáo đầu thổi phồng. Toàn nhờ vào may mắn!”

Trận tiếp theo, lại thấy Tạ Lãm sắp thua, ối chao, không ngờ đối thủ lại lộ sơ hở lần nữa, và Tạ Lãm lại bắt được cơ hội.

“Khá đấy, năng lực ứng biến không tồi.”

Một hồi sau, đối thủ có vóc dáng khổng lồ nhảy vào sân, mặt đất dưới chân y cũng rung chuyển theo. Tạ Lãm không ngừng tránh né. Vóc dáng chênh lệch quá lớn, gần như không có sơ hở. Mắt thấy Tạ Lãm thật sự sẽ thua, đối thủ thế nhưng bị hắn “bốn lạng đẩy ngàn cân” làm vướng ngã, văng ra ngoài.

“Lợi hại thật!”

“Điểm sử lực này nhắm quá chuẩn!”

Trận thứ năm, sáu, bảy, tám tiếp theo, dần dần không còn ai nghi ngờ Tạ Lãm sẽ thua nữa. Ai nấy chỉ chờ xem hắn sẽ phản công thế nào.

Mặc dù thực lực có phần yếu thế, nhưng hắn thật sự quá giỏi nắm bắt nhược điểm đối thủ. Mỗi nhược điểm đều được hắn khai thác ngoài dự đoán của mọi người.

“Đây chắc là cách thức chiến đấu của văn nhân nhỉ? Xuất sắc, thật sự xuất sắc!”

Phùng Gia Ấu không còn nghe thấy lời chế giễu của mấy cô nương trước đó nữa. Nàng thậm chí còn muốn tháo mũ rèm xuống để mọi người có thể thấy nụ cười đắc ý của mình.

Đúng vậy, nàng bây giờ đang vểnh đuôi* lên tận trời.

Vểnh đuôi: ý nói đang rất tự hào, kiêu ngạo.

Mỗi lời khen ngợi của mọi người đều thấm vào lòng nàng.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu thực sự chứng kiến Tạ Lãm động thủ. Nghe nói và tận mắt chứng kiến quả thật có sự khác biệt lớn.

Nam nhân khi xuất sắc trong lĩnh vực mà mình am hiểu, vẻ điềm tĩnh đó thật sự vô cùng đẹp mắt.

Nàng liếc qua Tiết Trản, thầm nghĩ hắn muốn hiểu Tạ Lãm sâu cạn thế nào, không biết đã nhìn thấu chưa.

Phùng Gia Ấu lại nhìn sang Hạ Duy Quân bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vén rèm lụa của chiếc mũ lên.

“Đã là người cuối cùng rồi.” Lăng Đào gạch cái tên cuối cùng trên danh sách ngoại trừ Tạ Lãm, cả người đờ đẫn.

“Bùi thiên hộ…” Tạ Lãm chợt nhớ Bùi Nghiên Chiêu bây giờ đã là Trấn phủ tứ phẩm, “Bùi trấn phủ không tới sao?”

Hắn vừa hỏi xong liền nghe thấy giọng Bùi Nghiên Chiêu: “Ngươi muốn đấu với ta sao?”

Tạ Lãm nhìn y đi vào giữa sân, bàn tay cầm đao hơi siết chặt.

Bùi Nghiên Chiêu quét mắt nhìn hắn: “Ta thấy hôm nay ngươi mệt lắm rồi. Ngươi và ta chờ sau này lại so cũng không muộn.”

Tạ Lãm biết y nói mình diễn kịch đến mệt: “Thế cũng được, đủ rồi.”

Đánh ngươi là đủ rồi.

Tuy rằng cuối cùng phải để y đánh bại, nhưng cũng muốn giao đấu với y một trận.

Bùi Nghiên Chiêu hoàn toàn không có ý định động thủ với Tạ Lãm, vì thấy không có ý nghĩa gì cả. Hắn sẽ không dốc toàn lực, chắc chắn cuối cùng sẽ bại dưới tay y. Một chiến thắng như vậy, Bùi Nghiên Chiêu hoàn toàn không muốn.

Y nói với Lăng Đào: “Cho hắn qua khảo văn đi.”

“Vâng!” Lăng Đào chắp tay, “Tạ ti trực, mời qua bên này.”

Lăng Đào không dám rề rà thất lễ. Vì một khi Tạ Lãm vượt qua cuộc khảo văn, sau này sẽ là cấp trên của ông ta.

Tạ Lãm thấy chán nản, cứ tưởng cuối cùng cũng có thể giao đấu với cao thủ thực sự.

Hắn thu đao vào vỏ, rồi đi theo Lăng Đào.

Khi đi ngang qua Bùi Nghiên Chiêu, Bùi Nghiên Chiêu liếc nhìn hắn: “Nghe nói mấy tháng nay ngươi đều tập luyện ở võ lâu của Phùng phủ, cảm giác thế nào?”

Tạ Lãm dừng bước, cũng liếc lại hắn: “Đã sửa đổi đôi chút, dùng tạm thì vẫn ổn.”

Bùi Nghiên Chiêu cười lạnh: “Nhặt đồ ta bỏ lại mà ngươi cũng nhặt vui vẻ nhỉ.”

Tạ Lãm cười đáp: “Phải cảm ơn Bùi Trấn phủ đã bỏ lại, để ta nhặt được món hời thật lớn.”

Bùi Nghiên Chiêu tức giận phất tay áo bỏ đi.

Sao lại nổi giận thế? Tạ Lãm nói vậy cũng chẳng phải để chọc tức y.

Trước đây khinh thường cách hành xử không rõ ràng của Bùi Nghiên Chiêu, nhưng giờ đây thật sự muốn cảm ơn y vì điều đó, đã giúp hắn dễ dàng nhặt được vợ.

Quả thực phải cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà y.

*

Thi văn diễn ra ở nha môn của Huyền Ảnh Ti. Tạ Lãm vừa đi, số người đứng xem cũng thưa thớt hơn phân nửa.

Phùng Gia Ấu cũng xuống núi, ngồi xe ngựa về Phùng phủ trước chờ đợi.

Với sự khổ luyện mấy tháng qua của Tạ Lãm, khảo văn không phải vấn đề đáng lo ngại.

Ban đầu Tạ Lãm rất tự tin, đối đáp trôi chảy trước mặt các giám khảo.

Nhưng hắn không ngờ tới, khi trả lời đến câu cuối cùng, Thẩm Khâu lại đích thân xuất hiện.

Trước mặt toàn bộ Huyền Ảnh Ti, Thẩm Khâu ra cho Tạ Lãm một đề bài: “Ngươi có nhận xét gì về chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, Thẩm Khâu?”

Đối với các thí sinh khác và cả những người của Huyền Ảnh Ti, đây đúng là một đề bài tặng điểm.

Nhưng Tạ Lãm lại xám mặt, không trả lời.

Thẩm Khâu nhàn nhã ngồi uống trà ở ghế trên: “Sao nào, ngươi đến khảo thí ở Huyền Ảnh Ti mà lại không có chút nhận xét nào về bản quan?”

Tạ Lãm mắng thầm lão quỷ đáng chết một trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm cung chắp tay: “Thẩm chỉ huy sứ là người văn thao võ lược, anh minh thần võ, hạ quan ngưỡng mộ đã lâu.”

Thẩm Khâu rõ ràng không có ý định buông tha hắn: “Chỉ vậy thôi à?”

Tạ Lãm lại nói thêm một đống lời ca ngợi.

Thẩm Khâu: “Còn gì nữa?”

Mặt Tạ Lãm không chút biểu cảm: “Chỉ huy sứ đại nhân tướng mạo anh tuấn, đặc biệt là chiếc cổ thon dài…”

Sắc mặt Thẩm Khâu lập tức biến đổi, cổ cảm thấy lạnh toát. Biết đã tới cực hạn, cố quá sẽ chỉ tự hại chính mình.

Thẩm Khâu vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Quan thiên hộ, chính là hắn!”

Dù chưa chính thức nhập tên vào hồ sơ, nhưng Thẩm Khâu thân là tổng chỉ huy của Huyền Ảnh Ti, một khi ông đã mở miệng, những ai dưới chức thiên hộ đều chắp tay với Tạ Lãm:  “Thiên hộ đại nhân!”

*

Hiệu suất của Huyền Ảnh Ti thật nhanh chóng. Tạ Lãm về đến nhà, vừa kể xong cho Phùng Gia Ấu nghe chuyện Thẩm Khâu khó dễ mình, người từ Huyền Ảnh Ti đã đến giao eo bài và quan phục.

Còn cho hắn biết, đã thay mặt hắn hoàn tất các thủ tục bên Đại Lý Tự với Lại Bộ.

Ngày mai, trước khi mặt trời mọc, phải lập tức đến Huyền Ảnh Ti báo danh, nếu không sẽ bị phạt năm mươi quân côn.

Tạ Lãm thật phục: “Lão quỷ Thẩm Khâu này chẳng lẽ sợ ta đêm nay chạy luôn về Tây Bắc à?”

“Tác phong hành sự của Huyền Ảnh Ti trước nay luôn là nhanh chóng và quyết liệt. Nên ta mới nói nó phù hợp với chàng nhất.” Phùng Gia Ấu kéo hắn đi thử  quan phục mới.

Tạ Lãm mặc vào thấy vừa như in: “Nhanh chóng quyết liệt cỡ nào mà hai canh giờ đã làm ra được quan phục vừa vặn kích cỡ của ta?”

“Người báo danh chức vị của chàng không nhiều lắm. Có lẽ họ đã làm sẵn hai bộ cho mỗi người.”

Phùng Gia Ấu lùi lại vài bước để ngắm hắn. Bộ quan phục màu đen ôm sát người của Huyền Ảnh Ti thực sự phù hợp với hắn hơn so với quan phục của Đại Lý Tự.

Nàng nói: “Nhưng ta lại thấy cái tên Huyền Ảnh Ti này không hay bằng Cẩm Y Vệ của tiền triều, kiểu dáng quan phục cũng không hoa lệ như trước.”

Tạ Lãm nói như chuyện rất nhỏ: “Chờ ta làm chỉ huy sứ rồi sẽ đổi lại.”

Phùng Gia Ấu bật cười: “Chàng cũng dám nghĩ thật. Thẩm Khâu chắc chắn phải ngồi lên vị trí đại đô đốc rồi mới có thể nhả ra chức chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti.”

Nghe nàng nhắc đến đại đô đốc, Tạ Lãm chợt nhớ ra: “Ấu Nương, đêm nay ta phải đến phủ Đại đô đốc một chuyến.”

Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Lại đi làm gì?”

“Bức họa.” Tạ Lãm vẫn còn bận tâm về chuyện này, “Lần trước ta đến dọa Tề Chiêm Văn, khi tránh tuần tra đã lẻn vào một ngôi Phật đường. Trong Phật đường có treo một bức họa, vẽ một nữ tử với vầng trán đầy đặn, xương mày ưu tú, nét đẹp anh khí.”

Phùng Gia Ấu liếc Tạ Lãm một cái.

Tạ Lãm vội nói: “Không phải ta muốn ngắm nghía gì đâu. Chỉ là nữ tử trong bức tranh nhìn rất quen. Lúc đó tầm nhìn không rõ nên ta không xem kỹ, định lần sau có dịp sẽ đến xem lại.”

Sau đó, Tạ Lãm bận rộn với khảo thí vào Huyền Ảnh Ti nên chưa có thời gian.

Giờ thi xong rồi nên muốn giải quyết chuyện này ngay, bằng không sẽ bứt rứt mãi trong lòng.

Phùng Gia Ấu cảm thấy kỳ lạ: “Người giống nhau là chuyện bình thường, sao chàng lại bận tâm đến bức họa đó như vậy?”

Tạ Lãm giải thích: “Ta là người nhìn cái là quên ngay. Có thể khiến ta nhớ được thì chắc chắn không phải người qua đường trong cuộc đời ta.”

“Được rồi, vậy chàng đi đi.” Hôm nay Phùng Gia Ấu đã chứng kiến năng lực của hắn, nên cũng không ngăn cản.

“Chờ lát nữa đêm khuya thanh vắng ta mới đi.” Tạ Lãm nhìn trăng ngoài cửa sổ.

Khi quay đầu lại, thấy Phùng Gia Ấu đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

Tạ Lãm nhấn mạnh: “Ta thực sự không nói dối.”

Phùng Gia Ấu khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, chàng cẩn thận đấy. Ta đến thư lâu viết bộ luật một lát, xong rồi sẽ đi ngủ trước.”

Tạ Lãm mơ hồ nhận ra nàng hơi bực dọc, liền đuổi theo: “Nếu nàng không vui, ta sẽ không đi nữa.”

Phùng Gia Ấu đẩy hắn lùi lại: “Ta không có không vui, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vài chuyện phiền lòng thôi.”

“Chuyện gì phiền lòng?”

“Chuyện bộ luật, chàng giúp được không?”

Tạ Lãm thở phào: “Nàng đừng vội, cứ từ từ mà làm.”

*

Chờ thêm hơn một canh giờ, Tạ Lãm thay y phục dạ hành rồi đến phủ Đại đô đốc. Hắn đi vào Phật đường và nhìn chằm chằm vào bức họa hồi lâu nhưng vẫn không thể nhớ ra điều gì.

Xong bất chợt, hắn nhận ra rằng Phùng Gia Ấu thực sự đang giận mình!

Trước đây rõ ràng hắn đã hứa, sau khi thi xong vào Huyền Ảnh Ti sẽ trở thành phu thê thật sự với nàng.

Phùng Gia Ấu chắc chắn đã nghĩ hắn đang cố ý tránh né.

Tạ Lãm tự vỗ vào đầu mình rồi vội vàng chạy về.

Nhưng khi về đến nhà, Phùng Gia Ấu đã ngủ rồi. Nghe kỹ tiếng nàng hít thở, là ngủ thật.

Tạ Lãm tự biết mình sai, không dám bò lên giường ngủ. Hắn đi ra gian ngoài, ngồi sau án đài, cảm thấy hơi mệt bèn nằm gục trên bàn nghỉ ngơi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn đột nhiên nhớ ra nữ tử trong bức họa đó là ai!

Phùng Gia Ấu bị tiếng động làm tỉnh giấc, vén rèm giường lên. Nàng nhìn thấy Tạ Lãm đang ngồi trước bàn lật sách không ngừng.

Nàng rời giường, hoài nghi hỏi: “Thi xong rồi mà, chàng còn xem gì vậy?”

“Ấu Nương, nàng mau đến giúp ta nghĩ xem.” Tạ Lãm thấy nàng như gặp được cứu tinh, vẫy tay gọi.

“Gì vậy?” Phùng Gia Ấu bước đến.

Tạ Lãm kéo Phùng Gia Ấu ngồi xuống ghế, bản thân thì ngồi trên bàn, chỉ vào trang sách đang mở trên bàn: “Ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không biết chỗ nào không đúng, cần nàng giúp ta suy nghĩ.”

“Gì vậy?” Phùng Gia Ấu thấy hắn nhíu mày gắt gao, trông rất bối rối.

“Ta đã nhớ ra nữ tử trong tranh đó là ai rồi.” Tạ Lãm cúi người xuống, một tay chống lên tay vịn của chiếc ghế nàng đang ngồi, nói nhỏ, “Mấy năm trước, ta đã nhìn thấy nữ tử đó ở nhà của nghĩa huynh ta.”

Sự xoay chuyển này khiến Phùng Gia Ấu không ngờ tới: “Bên cạnh nghĩa huynh của chàng không phải chỉ có một bà lão hầu mà anh ta gọi là tổ mẫu thôi sao?”

“Người ta thấy không phải người thật, mà cũng là một bức tranh.” Tạ Lãm hươ tay mô tả kích thước bức tranh, “Bức tranh trong phủ Đại đô đốc vẽ nữ tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc vẫn búi theo kiểu thiếu nữ khuê các. Còn bức tranh nghĩa huynh ta cất giữ, người trong tranh đã hơn hai mươi, tóc búi kiểu phụ nhân. Nhưng ta cảm thấy cả hai bức tranh này đều vẽ cùng một người.”

Phùng Gia Ấu nói: “Ta đã nói rồi, người giống nhau là chuyện thường, điều đó không có gì lạ.”

Tạ Lãm đáp: “Ta cũng nói rồi, bình thường ta nhìn cái là quên ngay, có thể khiến ta nhớ mãi chứng tỏ tướng mạo kia rất đặc biệt. Cả hai lần nhìn thấy đều là tranh vẽ nhưng sao ta có thể hợp lại với nhau?”

Phùng Gia Ấu cảm thấy hắn nói cũng có lý, cũng bắt đầu cau mày: “Nghĩa huynh của chàng có từng nói cho chàng biết người trong tranh là ai không?”

“Ta không hỏi.” Tạ Lãm trước giờ không có nhiều tò mò, “Nhưng nghĩa huynh giữ gìn bức tranh đó như báu vật, người trong tranh chắc chắn rất quan trọng đối với huynh ấy. Hồi đó huynh ấy còn nhỏ, ta dám chắc đó không phải người huynh ấy yêu đâu. Có lẽ là mẫu thân của huynh ấy.”

Phùng Gia Ấu im lặng, chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt.

Trang sách mà Tạ Lãm lật đến chính là trang ghi lại quá trình thăng tiến của đại đô đốc Tề Phong.

Chẳng lẽ bức tranh thiếu nữ trong phủ Tề Phong là em gái của ông ta, người đã gả cho vị trạng nguyên kia?

Trạng nguyên họ Lục bị giáng chức làm huyện lệnh ở Kinh Bắc, trên đường đi thì cả gia đình bị giết, nhưng có thể họ đã để lại một đứa con trai.

Tạ Lãm cũng nghĩ đến điểm này nên mới bứt rứt khó ngủ: “Có khi nào nghĩa huynh của ta không phải là người Đất Thục, cha của huynh ấy chính là vị trạng nguyên họ Lục đó?”

Thảo nào nghĩa huynh văn tài xuất chúng như vậy.

Cũng khó trách nghĩa huynh không bao giờ nhắc đến phụ mẫu họ Tạ ở Đất Thục, dường như mối quan hệ với họ rất mờ nhạt.

Tạ Lãm luôn cho rằng vì phụ mẫu của y mất sớm nên không có nhiều ấn tượng.

Nhưng Tạ Lãm không thể hiểu được: “Lục trạng nguyên chỉ bị giáng chức, không phải bị kết tội như nhà Bùi Nghiên Chiêu, tại sao nghĩa huynh phải ẩn danh?”

Đại đô đốc Tề Phong là cậu ruột của huynh ấy, có một chỗ dựa vững chắc như vậy, tại sao nghĩa huynh lại phải lẩn tránh?

Huynh ấy không muốn đến kinh thành thi cử, chán ghét việc làm quan, chẳng lẽ cũng liên quan đến chuyện này?

Tạ Lãm chỉ có thể nghĩ đến từng đó, nói xong quay sang nhìn Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu không nói gì, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, khẽ nhắm mắt lại.

Tạ Lãm cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Hắn biết nàng đang suy đoán mọi thứ trong đầu bằng cách của riêng mình.

Đây là việc Phùng Gia Ấu giỏi nhất, chỉ cần đưa cho nàng một đầu dây, nàng thường có thể kéo ra cả một khối băng chìm dưới đáy biển.

Càng hiểu nàng, Tạ Lãm càng nhận ra rằng, nếu từ đầu nhị thúc không dùng “thiên mệnh” để che đi đôi mắt thông tuệ và sắc sảo của nàng, thì đừng nói đến việc cưới được nàng, chỉ cần tiếp xúc vài lần là hắn đã bị nàng vạch trần.

Lúc này, khi nhìn ngắm gương mặt nghiêng tinh tế của nàng, Tạ Lãm thầm nghĩ làm sao trên đời lại có một cô gái như Phùng Gia Ấu.

Ngoài bị nuông chìu một chút, nàng gần như không có khuyết điểm nào. Đương nhiên được nuông chìu cũng không phải khuyết điểm gì.

Nói không chừng kiếp trước mình thật sự đã uống nước của Suối Trăng nên kiếp này mới cưới được nàng.

“Giả sử…”

Phùng Gia Ấu cuối cùng cũng mở mắt ra, đột nhiên thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.

Tạ Lãm đang khom lưng cúi người xuống, gương mặt sắp áp sát đến mặt nàng.

Nàng mở mắt bất ngờ. Tạ Lãm chợt bối rối, vội vàng thẳng lưng lên.

Phùng Gia Ấu đang mải mê suy nghĩ, không rảnh để ý đến sự ái muội thoáng qua này: “Anh ta không chịu đến kinh thành làm quan, không nhận Tề đại đô đốc là cữu cữu ruột của mình, có thể vì cái chết của phụ mẫu thân sinh anh ta có liên quan đến Tề đại đô đốc.”

Tạ Lãm khoanh tay: “Vì sao?”

“Huynh vừa mới đọc lại rồi đấy thôi. Tề đại đô đốc chính vì cái chết của em gái và em rể mà tự ý rời khỏi vị trí, chạy đến Kinh Bắc diệt phỉ. Nhờ đó mà triều đình phát hiện ông ta là tướng tài.” Phùng Gia Ấu suy luận theo lẽ thường, “Nghĩ theo hướng đó, Tề đại đô đốc là người hưởng lợi từ chuyện này. Nếu ta là Tạ Lâm Khê, có thể ta cũng sẽ nghi ngờ rằng cái chết của cha mẹ mình có liên quan đến Tề đại đô đốc.”

Tạ Lãm cau mày: “Không thể nào, chỉ vì một cơ hội mà giết cả muội muội ruột của mình sao?”

“Đây chỉ là suy đoán của ta. Nhưng khi Lục trạng nguyên bị giết, Tạ Lâm Khê vẫn còn rất nhỏ. Làm sao anh ta thoát chết? Ai đã kể cho anh ta biết chuyện này, còn giúp anh ta có một danh tính mới ở Đất Thục?”

Phùng Gia Ấu càng nghĩ sâu hơn, bất chợt nàng nhớ lại những lời Tạ Lâm Khê đã nói trong ngục khi thăm dò nàng.

Y nói y có một lão sư.

Y nói y có thế lực đứng sau.

Y nói rằng từ ngày đầu gặp Tạ Lãm, y đã biết đó là cơ hội của mình.

Phùng Gia Ấu kinh hãi đứng bật dậy!

May mà Tạ Lãm né nhanh, nếu không cằm hắn đã bị đầu nàng cụng vào: “Sao vậy?”

Phùng Gia Ấu biến sắc, gần như bóp chặt tay Tạ Lãm: “Phu quân, lần trước chàng nói với ta, tên của chàng là do Phùng Hiếu An đặt phải không?”

Tạ Lãm bị nàng siết đến mức nheo nheo mắt: “Cha ta không đặt tên cho ta, bảo là ta sinh ra trong núi, nên gọi luôn là Tiểu Sơn. Sau đó, nhị thúc đến và nói ‘nhất lãm chúng sơn tiểu’, rồi đặt tên cho ta là Tạ Lãm.”

Phùng Gia Ấu tiếp tục hỏi: “Chàng đến Đất Thục cũng là do Phùng Hiếu An đưa đi phải không?”

Tạ Lãm gật đầu: “Lúc ta đến tuổi vấn tóc, nhị thúc đưa ta đi du ngoạn, nói muốn cho ta thấy đường Thục gian nan, khó như lên trời.”

Phùng Gia Ấu lảo đảo lùi lại, suýt ngã.

Cuộc gặp gỡ giữa Tạ Lãm và Tạ Lâm Khê không phải ngẫu nhiên, mà do Phùng Hiếu An một tay an bài…

Tạ Lãm đỡ lấy nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng cũng vang lên chuông cảnh báo.

“Anh ta nói thật, những gì anh ta nói không phải dối trá.” Phùng Gia Ấu không thể tin nổi, nàng ôm trán lẩm bẩm không ngừng, “Anh ta thực sự đang thăm dò ta, cũng thực sự muốn lôi kéo ta đồng minh…”

“Ai?”

“Tạ Lâm Khê! Anh ta cố tình tiếp cận chàng, dùng sáu năm để giành được lòng tin của chàng, và giờ đây đã có cơ hội giả danh chàng!”

“Không thể nào,” Tạ Lãm không tin, hắn có thể phân biệt rất rõ giữa thiện ý và ác ý, “Nghĩa huynh tuyệt đối không có ác ý với ta.”

Phùng Gia Ấu hít một hơi thật sâu: “Anh ta thực sự không có ác ý với chàng, nhưng mục tiêu của anh ta là cha chàng!”

Tạ Lãm càng thêm khó hiểu: “Huynh ấy muốn giết cha ta để làm gì?”

Phùng Gia Ấu đẩy hắn ra, chạy đến kệ sách và lấy ra một danh sách: “Đây là danh sách mà Thẩm Thời Hành đã đưa cho ta khi ta nhờ hắn điều tra vụ án kho lương Điền Trung. Danh sách này liệt kê tất cả các quan viên của Đô Ti Điền Nam bị hạch tội.”

Nàng lật từng trang một: “Danh sách được sắp xếp theo trình tự bị hạch tội. Chàng xem, quan võ tứ phẩm họ Bùi này chính là phụ thân của Bùi Nghiên Chiêu, đi xuống thêm mấy chục số nữa bên dưới là ai?”

Tên được viết rất rõ ràng, Tạ Triều Ninh, phụ thân của Tạ Lãm, đại trại chủ Mười Tám Trại.

“Tên của cha chàng ở tít bên dưới, chứng tỏ sau khi phụ thân Bùi Nghiên Chiêu bị hạch tội, cha chàng mới bị liên lụy. Và việc phụ thân Bùi Nghiên Chiêu bị mất eo bài chính là do Lục trạng nguyên làm chủ lực buộc tội.”

Phùng Gia Ấu không dám nghĩ tiếp: “Lục trạng nguyên … cũng tức là phụ mẫu của Tạ Lâm Khê bị giết, rất có thể là do cha chàng làm. Cha chàng cho rằng…”

“Không thể nào!” Tạ Lãm cắt ngang suy đoán của nàng, vẻ mặt lạnh lùng, “Không ai hiểu cha ta hơn ta, ông ấy tuyệt đối không bao giờ giết người vô tội. Lục trạng nguyên chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình, cha ta không thể nào không hiểu!”

Phùng Gia Ấu muốn nói khi con người chìm trong tột cùng phẫn nộ, có thể làm bất cứ điều gì.

Nhưng nàng không dám thốt ra.

Nàng lại nghĩ đến việc Phùng Hiếu An đến thành Hắc Thủy, chưa chắc vì tự lưu đày bản thân, cũng không chắc đi làm mật thám.

Có lẽ ông đến đó vì Tạ Triều Ninh.

Có thể Phùng Hiếu An muốn điều tra xem cái chết của phụ mẫu Tạ Lâm Khê có liên quan đến Tạ Triều Ninh hay không.

Do Phùng Hiếu An viết mật thư tố cáo, phụ thân Tạ Lâm Khê mới có thể đi buộc tội, Phùng Hiếu An cho rằng mình cũng có trách nhiệm. Hiện giờ Phùng Hiếu An giúp Tạ Lâm Khê báo thù, chứng tỏ Tạ Triều Ninh chắc chắc có liên quan.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng.

Phùng Gia Ấu cảm thấy ở giữa còn thiếu một mảnh ghép cho câu chuyện này, một mảnh ghép mấu chốt.

“Nhưng ta có thể chắc chắn một điều, Phùng Hiếu An và Tạ Lâm Khê hiện đang ở Tây Bắc, dùng danh tính của chàng, đặt ra thiên la địa võng chuẩn bị giết cha chàng.” Phùng Gia Ấu hoảng hốt đẩy Tạ Lãm, “Hiện tại chưa có tin tức gì báo về, có lẽ bọn họ vẫn chưa ra tay. Chàng phải trở về ngay!”

Tạ Lãm đứng bất động, tâm trí rối bời.

Hắn không tin. Không tin cha hắn sẽ lạm sát.

Cũng không tin nhị thúc và nghĩa huynh mấy năm nay không thiệt tình đối đãi với hắn.

Nhưng hắn càng không tin Phùng Gia Ấu đoán sai.

Phùng Gia Ấu bình tĩnh nhìn hắn: “Phu quân, ta biết chàng có nhiều nghi vấn, ta cũng vậy. Vì thế chàng nhất định phải quay về, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện giữa họ rốt cuộc là thế nào.”

Nàng không biết chung quy ai đúng ai sai. Có lẽ phụ thân Tạ Lãm thật sự đã lạm sát người vô tội. Có thể lần này Phùng Hiếu An làm đúng.

Nhưng nếu phụ thân Tạ Lãm thật sự chết đi, nàng sẽ trở thành con gái của kẻ thù đã giết cha hắn.

Phùng Gia Ấu định nói muốn đi cùng hắn về Tây Bắc.

Nhưng đường đi xa xôi, đầy rẫy nguy hiểm, nàng sẽ trở thành gánh nặng.

Phùng Gia Ấu ép mình giữ bình tĩnh, ra ngoài dặn dò gia nhân dắt một con thiên lý mã đến cửa sau, rồi còn chuẩn bị thêm ít bạc cho hắn.

Cuối cùng Tạ Lãm hạ quyết tâm: “Được.”

Hắn cầm đao và rời đi.

Phùng Gia Ấu chạy theo hắn ra sân, muốn gọi lại nhưng không dám.

Khi bóng dáng hắn khuất dần, nàng đứng cô đơn dưới giàn nho, bỗng chốc cảm thấy trống trải và cô độc.

Trước đây Bùi Nghiên Chiêu cũng đã rời đi như thế, đến khi gặp lại, hắn đối với nàng lạnh nhạt như băng.

Nàng tự hỏi mình đã làm gì sai, tại sao luôn phải chịu đựng những điều tàn nhẫn như vậy.

Mỗi khi nàng có hy vọng, thì ngay lập tức nó lại hóa thành tuyệt vọng.

Phùng Gia Ấu ôm lấy cánh tay, ngồi thụp xuống đất, nước mắt không thể kìm nén mà trào ra.

Trong mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu nhìn về cổng thùy hoa, thấy Tạ Lãm quay lại.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, từng bước đi về phía nàng, mỗi bước chân như giẫm lên trái tim nàng.

Phùng Gia Ấu theo phản xạ muốn đứng dậy lùi lại.

Tạ Lãm nhanh hơn nàng, kéo nàng từ dưới đất lên rồi mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng.

Hành động thô bạo, nhưng giọng nói của hắn lại rất kiên định: “Nàng đừng sợ, ta không phải là Bùi Nghiên Chiêu. Ta phân biệt rõ, nhị thúc là nhị thúc, còn nàng là nàng. Bất luận kết quả thế nào, đều không ảnh hưởng đến hai ta.”

Phùng Gia Ấu khựng lại một chút, rồi liên tục gật đầu trong ngực hắn: “Ừ!”

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về. Đừng lo lắng quá, nếu không ta sẽ không thể yên tâm làm việc bên ngoài.”

“Ừ!”

Tạ Lãm buông nàng ra, lại nâng mặt nàng lên và đặt một nụ hôn trấn an lên trán nàng, sau đó mới quay người rời đi thật sự.

Thiên lý mã đã sẵn sàng ở cửa sau Phùng phủ.

Tạ Lãm lấy dây cương từ tay gia nhân, xoay người nhảy lên ngựa.

Ban đầu hắn định đi thẳng ra ngoài thành, nhưng sau chút do dự, lại đổi hướng về phía Huyền Ảnh Ti nằm dưới chân hoàng cung.

Không đi qua cửa chính, hắn trực tiếp leo tường vào trong.

“Kẻ nào dám xông vào Huyền Ảnh Ti!” Huyền Ảnh vệ tuần tra chưa quen mặt hắn, lập tức bao vây lại.

Khi đến gần, một người nhận ra hắn: “Thiên hộ đại nhân?”

Mọi người cùng nhau chắp tay hành lễ: “Thiên hộ đại nhân!”

Tạ Lãm hỏi: “Bùi trấn phủ ở đâu?”

“Đã đến Hắc Ngục rồi ạ.”

Tạ Lãm lập tức đi hướng Hắc Ngục, vừa hay gặp Bùi Nghiên Chiêu đang đi ra: “Bùi trấn phủ, ta phải rời kinh thành một thời gian.”

“Ngươi có phải đã quên, hôm nay vừa mới nhận eo bài, thậm chí còn chưa chính thức nhậm chức?” Bùi Nghiên Chiêu nhìn biểu cảm của hắn, “Hơn nữa, thân là cấp dưới, ngươi dùng thái độ này xin nghỉ với ta?”

Tạ Lãm chắp tay: “Thời gian này mong ngài trông chừng Phùng Gia Ấu giúp. Chắc ngài cũng biết Tề Chiêm Văn không có ý tốt với nàng.”

Bùi Nghiên Chiêu nhận thấy điều gì đó không ổn, nhìn hắn thêm vài lần: “Ngươi định làm gì?”

Tạ Lãm: “Việc riêng.”

“Ngươi thi đậu vào đây bằng bản lĩnh, hẳn đã biết đặc tính của Huyền Ảnh Ti, một khi đã vào, sẽ không còn việc riêng nào cả.” Bùi Nghiên Chiêu nhắc nhở hắn, “Mọi việc ngươi làm bên ngoài, Thẩm chỉ huy sứ phải chịu trách nhiệm. Nếu có chuyện lớn xảy ra, người bị dâng tấu buộc tội chính là ông ấy!”

“Ta sẽ không gây phiền phức cho Huyền Ảnh Ti.” Tạ Lãm đã nói xong, quay người rời đi, “Phùng Gia Ấu nhờ cậy ngài, coi như ta nợ ngài một lần, sau này nhất định sẽ trả.”

Bùi Nghiên Chiêu thầm nghĩ ta đâu cần người nợ: “Ngươi tìm ta làm gì, Tề Chiêm Văn không có ý tốt với nàng, lẽ nào ta có ý tốt với nàng sao?”

Tạ Lãm biết họ không giống nhau, không đáp lời.

Bùi Nghiên Chiêu hỏi: “Khi nào ngươi về?”

Tạ Lãm chỉ đáp: “Nhanh thôi.”

Nhìn hắn đi xa, Bùi Nghiên Chiêu định phái ám vệ theo dõi, nhưng rồi lại thôi, biết rằng dù có theo cũng vô ích.

Y không vì lòng riêng mà khó chịu với Tạ Lãm. Rõ ràng hắn là kẻ nguy hiểm nhưng không hiểu vì sao nghĩa phụ lại đồng ý để hắn đi vào Huyền Ảnh Ti.

Tạ Lãm quay về theo lối cũ, nhảy ra khỏi Huyền Ảnh Ti, giục ngựa rời khỏi Kinh Kỳ Đạo, thẳng tiến về Tây Bắc.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x