Lãm Phương Hoa – Chương 50
Nghe nàng kể xong, Tạ Lãm đột nhiên vén mở rèm lụa trên mũ của nàng ra, thò mặt vào nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Gia Ấu bất ngờ, giật mình hỏi: “Chàng làm gì thế?”
Nghe nàng kể xong, Tạ Lãm đột nhiên vén mở rèm lụa trên mũ của nàng ra, thò mặt vào nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Gia Ấu bất ngờ, giật mình hỏi: “Chàng làm gì thế?”
Tạ Lãm nghe lời, ngồi xuống bên giường đưa lưng về phía nàng, cảm nhận những ngón tay thon dài của nàng xuyên qua mái tóc, nhẹ nhàng nâng lên, đặt tóc hắn trong lòng bàn tay.
“Tha cho ta đi.” Tạ Lãm từ chối, “Tật kia của ta vẫn chưa sửa được, lỡ động mạnh một chút nàng lại trở mặt bỏ chạy, nàng nghĩ ta làm bằng sắt sao?”
“Ta viết được như vậy là vì ban đêm ta chạy tới hoa lâu để quan sát.” Mắt Thẩm Thời Hành sáng lên, “Ta biết rồi, tối nay ta sẽ dẫn Tạ huynh đi quan sát cùng…”
“Ngủ đã, sáng mai hẵng tắm, ta có chê nàng đâu.” Nói xong hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng, bàn tay hắn đặt không đúng chỗ, mà dường như nàng chẳng mặc gì.
Người đội nón túm trượt, chưa kịp định thần thì đã bị Tạ Lãm tung một cước vào xương sườn: “Là ngươi đúng không? Đồ khốn kiếp ngươi đã bắt cóc phu nhân ta!”
Lý Thanh Vãn nắm tay y, nói: “Con vẫn chưa dứt tâm sao? Phùng tiểu thư đã gả đi rồi…” “Cuộc hôn nhân đó nàng bị ép buộc,”
Lý Tự Tu quay đầu ngắm nàng đang giận dữ nhìn mình. Mãi đến lúc này y mới được nhìn thấy hình bóng của người trong lòng bao lâu nay. Y mỉm cười
Trong trạng thái chán chường tột độ, y nương theo dòng người lang thang đến võ trường. Ở đó, y thấy một tiểu cô nương xinh đẹp ngồi xổm dưới gốc cây khóc nức nở.
Nhưng Tạ Lãm lúc này không nghe hiểu được nàng đang nói gì. Cơn giận tích tụ hai ngày qua, khi nghe hai chữ “tình lang” liền bay đi mất, còn nhanh hơn cả cuồng phong thổi cát bụi.
You cannot copy content of this page