Thần Khúc – Chương 147
Thật ra Hình Ngạn không định làm dáng, hắn khoác lên bộ giáp hộ thân này là để chống sấm sét và rồng, nhằm dễ dàng đi vào lốc xoáy trên biển và kéo quả cầu kim quang ra khỏi vùng thiên kiếp.
Thật ra Hình Ngạn không định làm dáng, hắn khoác lên bộ giáp hộ thân này là để chống sấm sét và rồng, nhằm dễ dàng đi vào lốc xoáy trên biển và kéo quả cầu kim quang ra khỏi vùng thiên kiếp.
Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, thoáng nhìn Cửu Hoang, mơ hồ đoán được hắn sợ hãi điều gì. Nàng cũng không ngờ, vào khoảnh khắc nguy cấp nàng lại biện giải giữ mặt mũi:
Sao vẫn thấy chưa đúng vậy nhỉ?
Cửu Hoang phát hiện đầu mình trống rỗng, nhất thời không nghĩ được gì: “Lục Nương, ý ta là…”
Khi bước vào Vô Tướng Giới, từ Nhất Niệm Phật Tôn đến Ôn Tử Ngọ, sau lại đến hội luận đạo, Khúc Duyệt chưa từng nghe bất kỳ người nào nói lời hay về cha mình.
Nàng phát hiện bản thân mình khi niên thiếu cũng thật rất độc hại!
Khúc Đại và Giang Nhị? Lúc này tiếng nói chuyện trong các khoang đồng loạt nổi lên, âm thanh hỗn độn, Khúc Duyệt không nghe rõ được, nhưng nàng nhạy bén bắt được hai cái tên này, vừa nghe đã cảm thấy quen thuộc.
Huyễn Ba nói xong nhảy trở lại đài Chu Tước. Đã cố gắng tránh vết xe đổ, nhưng sự bình tĩnh mà Bạch Tụng cực lực duy trì vẫn dần dần bị phá hủy.
Bị Cửu Hoang ngắt lời, Bạch Tụng như mắc nghẹn.
Ông không nói tiếp mà nhìn về phía hắn, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu huynh đệ, lúc nãy ngươi luận bàn về “phản phác quy chân” với Tống huynh, từng nhắc đến “yêu”.”
Tống Viễn Linh dường như nghe thấy một tiếng “ầm”, không biết có phải tiếng phổi nổ tung hay không, nhưng từ trong kẽ răng ép ra âm thanh: “Đây không phải vấn đề dám hay không dám.
Bật thốt lời khen xong, vẻ mặt Điêu Hoàng cứng đờ trong giây lát. Mình sao thế này? Điên rồi ư? Nhất định đã bị mùi hương của Tuyệt Đại Phong Hoa ảnh hưởng!
Bật thốt lời khen xong, vẻ mặt Điêu Hoàng cứng đờ trong giây lát. Mình sao thế này? Điên rồi ư? Nhất định đã bị mùi hương của Tuyệt Đại Phong Hoa ảnh hưởng!
You cannot copy content of this page